Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn blog ma phần 2. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn blog ma phần 2. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2015

[Thế giới ngoại cảm - Blog Ma 2] Bước vào thế giới - Part 1: Thập đại tông đồ

CHƯƠNG II: BƯỚC VÀO THẾ GIỚI
Part 1: Thập đại tông đồ
 photo user665808_pic997342_1307328089_zps0b538378.jpg
Tôi khẽ dừng và bước đi chậm rãi khi đến trước cổng nhà chị khi nghe tiếng ồn ào phát ra từ phía trong, một điều chưa bao giờ xảy ra ở mỗi lần tôi đến trước đây. Tôi phát hiện ra có sự xuất hiện của một, hai, ba…bốn người lạ mặt. Cuộc gặp gỡ không còn chỉ có chị, tôi và những người khuất mặt như những lần gặp trước.
Sau vụ án Blog Ma, chị đã chủ động gọi điện cho tôi như đã từng gọi để tôi đi tìm xác và nói về người đối ứng. Đây là lần thứ ba chị gọi sau khi câu chuyện Blog Ma kết thuc với nhiều người đã ở lại mãnh đất Đà Lạt lạnh giá và tâm linh ấy vĩnh viễn.
 photo user665808_pic997345_1307328282_zps8479fbaa.jpg
Tôi nhớ rất rõ về lần gặp gỡ thứ ba ấy. Đấy là lần chị cho tôi biết khả năng của mình và dang đôi tay chào đón tôi đến cái thế giới mà chị đang sống : thế giới thứ ba – thế giới của những người ngoại cảm, ngoài hai thế giới của những người sống & kẻ chết như chị đã giải thích. Bản thân dù rằng không khẳng định và cũng chẳng phủ định với những điều chị nói nhưng lý trí đã nói với tôi rằng tôi phải chấp nhận chuyện ấy.
Đó là một buổi tối thật sự khó quên.
Không khí đang diễn ra bên trong căn nhà khá ồn ào, nó khác biệt hoàn toàn với trạng thái tĩnh của căn nhà, dãi ngân hà bên ngoài hiên nhà như bị chìm khuất bởi sự sôi động ở bên trong ngay khi chỉ vừa đặt chân đến cổng.
Cửa mở toang. Chị nhìn vào mắt tôi rồi nở một nụ cười bí hiểm như vẫn thường. Việc này không phải hiếm gập em ạ! Với lại, nhà chị cũng không bao giờ khoa cửa. Chị dường như đọc được suy nghĩ đang diễn ra bên trong đầu tôi.  
Thật không thể tin nổi (dù rằng bản thân từng chứng kiến những điều khó tin hơn nhiều). Một người sống một mình ở Sài Gòn, lại là phụ nữ (dù rằng tôi không kỳ thị) mà nhà cửa lại để mở toang không khóa thì thật là hơi có phần cổ quái nhưng khi nghĩ đến con người chị thì tôi lại thấy không hoàn toàn có gì bất thường. Đám người lạ mặt đang làm tôi tò mò. 
 photo user665808_pic997245_1307326441_zpseaeed44c.jpg Giờ đây, trước mặt tôi là sự hiện diện của bốn người lạ mặt bên trong căn nhà của chị.
Một gã thanh niên tầm khoảng hơn ba mươi với ngoại hình khá chau chuốt trong trang phục sơ mi caro và quần jean sành điệu với chiếc đồng hồ hiệu Rolex lấp lánh lộ ra khi anh vuốt mái tóc đầy gel bóng loáng. Thật sự sẽ không noi quá nếu dùng từ ‘hot boy’ đang thịnh hành để miêu tả anh chàng này.
Một người phụ nữ trung niên dong dỏng cao, tóc bới gọn gàng với gương mặt khá thân thiện đang loay hoay nấu nướng. Ở chị toát lên một vẻ gì đó khiến người ta tin tưởng và gần gủi ở ngay từ cái nhìn ban đầu.
Một ông lão thu hút người nhìn bởi hàng ria vểnh lên hai bên với sự chăm chút và tỉa tót cẩn thận, cộng thêm mái tóc bạc trắng dài buộc gọn đầy chất nghệ sĩ với một thân hình rắn chắc khiến thanh niên cũng phải ganh tỵ.
Người cuối cùng là một anh chàng choai choai không biết làm công việc gì nhưng khá nổi bật trong bộ đồng phục khá giống người bảo vệ nếu bỏ đi đôi khuyên tai và chân mày được tỉa như trào lưu của những anh chàng nghệ sỹ Hàn Quốc đang thịnh hành.
Tôi vừa ngồi định thần vừa quan sát về những người mới này, cứ như thể tôi vô hình vậy.
Anh chàng hotboy đang nhấm ly rượu vang trên tay như một quí ông sành điệu. Rượu vang bắt lấy ánh sáng đèn và sóng sánh theo từng cái lắc tay.
Trong khi cô gái thì đang loay hoay đặt một dĩa đồ xào bắt mắt với nhiều loại rau củ đầy màu sắc đang nghi ngút khói lên bàn, rồi từ tốn lau đôi bàn tay nõn nà vào cái tạp dề đầy những vệt dầu ăn thấm qua vãi.
Ngồi đối diện tôi, ông lão đang mân mê tờ báo trong tay như sợ lỡ mất một tin tức nào đấy. Anh chàng choai choai thì đang loay hoay với chiếc xe mô hình trên bàn như một kỹ sư đang nghiên cứu động lực học.
Cảnh tượng đang diễn ra cư như một buổi cơm gia đình chứ không phải buổi họp mặt để chuẩn bị cho một sự kiện quan trọng. Chẳng có gì đặc biệt. Ít ai có thể nghĩ rằng những con người này giống như chị và tôi – những con người thuộc thế giới khác. Thế giới của những nhà ngoại cảm.
Sau khi được chị giới thiệu thì tôi đã bị choáng ngợp bởi sự nhiệt tình chào mời vào dùng buổi cơm chung (tự nhiên cứ như nhà của họ) mà theo họ nói là dành để chào đón tôi trong khi bản thân tôi chỉ có duy nhất một câu hỏi trong đầu : họ là ai ?
Diện – Tên anh chàng hot boy hiện tại đang là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng tốt nghiệp từ nước ngoài về với giải pháp sử dụng thôi miên trong điều trị mà trong ngành ai cũng biết (trừ tôi).
Khảm – Tên ông cụ có hàng ria bạc là một họa sĩ theo trường phái siêu thực (hình như không nổi tiếng lắm) như chính cái nghề mà bản thân ông và các đồng nghiệp thường gặp đó là nổi tiếng khi chết.
Mục – Tên người phụ nữ trung niên là một đầu bếp của một khách sạn năm sao trong thành phố. Chị là một Việt kiều hồi hương.
Riêng anh chàng còn lại tên là Tầm một bảo vệ kiêm tài xế của một bệnh viện trong thành phố.

Buổi ăn diễn ra trong không khí náo nhiệt với sự tham gia nhiệt tình của chị Ngọc – chủ nhân của căn nhà, chỉ riêng tôi là vẫn cứ lo lắng không biết những người này làm sao để cứu được đứa bé bị nguyền rủa đó.

(Ảnh: Sưu Tầm)

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

[Thế giới ngoại cảm - Blog Ma 2] Phỏng vấn tử tù - Part 4: Thụ Thai


Tôi và tên tử tù đang ngồi trò chuyện trước khi chết, những lời khai hay chính xác hơn là nguyện vọng của tên tử tù sẽ được đáp ứng ở mức độ cho phép xem như một ân huệ. 
Tử tù tôi đã gặp nhiều nhưng đây là lần đầu tiên tôi phải đấu trí nhiều đến như vậy, linh tính báo cho tôi biết câu chuyện về gã tử tù từng là một bác sĩ hoàn toàn không bình thường khi đọc bản án. Tên tử tù tiến hành đào mồ và lấy bào thai trong người vợ mình ra và sau đó là bắt đầu một chuỗi giết người điên dại nhằm phục vụ cho một mục đích điên khùng gì đó vẫn chưa điều tra ra & đó là lý do tôi tiếp tục ngồi cùng tên tử tù ở bên trong căn phòng biệt giam. 
 photo brooke_49__1507212533.jpg 
Anh có biết hiện tượng chết lâm sàng không? Hắn tiếp tục nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt lúc này không còn sự nghi ngại, chắc chắn thế theo suy nghĩ của tôi. 
Clinical Death – từ chuyên ngành dành để miêu tả trạng thái của tim và phổi ngừng hoạt động, thường thì phổi ngừng hoạt động trước tim nhưng đôi khi có trường hợp tim đã ngừng hoạt động mà vẫn thấy thở nhè nhẹ ít lâu. Trong lúc thần kinh trung ương hoàn toàn bị ức chế. Không còn quá trình ôxy hóa và có những rối loạn sâu sắc các men hô hấp. Lượng axit lactic tăng vọt, phospho vô cơ cũng tăng lên do sự phá hủy các phức hợp đại năng lượng. ATP, phosphocreatinin đều giảm. Bản thân tôi đã từng trải qua. Hắn chẳng quan tâm lắm đến câu trả lời của tôi. 
Đó là khi căn bệnh trầm cảm xuất hiện sau cái chết của vợ và ngày càng trầm trọng, cho đến một ngày (ngày thứ bốn mươi chín), tôi đã chết lâm sàng khi dùng thuốc quá liều. Tôi nghĩ vậy. Và lúc đó tôi đã gặp vợ và con tôi, chúng tôi trò chuyện một lúc trước khi tiến hành đào trộm mộ để cứu lấy vợ và con tôi. Hắn đưa bàn tay lên vuốt trán khi môi nở một nụ cười. Tôi như được tham gia vào cuộc trò chuyện ấy, hắn nằm trên chiếc giường trong căn phòng bề bộn với quần áo và đồ đạc vứt khắp nơi, trên sàn nhà còn vươn vài viên thuốc trắng nằm cạnh lọ thuốc rỗng. Người phụ nữ mặc một chiếc áo trắng dài mõng với tóc thả bay tự do, trên tay bế một sinh linh nhỏ bé tiến đến hắn. Hắn vẫn nằm trên giường ứa nước mắt hạnh phúc và mệt mõi như phụ nữ vừa mới sinh. Hắn nhìn vào sinh linh với làn da sậm màu khi vừa thoát thai đến với thế giới này, mắt nhắm nghiền như đang đi vào giấc ngủ say, chẳng có mụ bà nào buồn đánh khẽ để nghe tiếng trẻ khóc bao hiệu sự sống mới ở thế giới này. Hắn, người phụ nữ và sinh linh nằm cạnh nhau thủ thỉ một điều gì đó giữa mãnh trăng tàn lang thang đi vào căn phòng bề bộn, có một dòng nước đang chảy từ hạ bộ của người phụ nữ thấm tấm drap giường, rỉ từng giọt xuống sàn nhà như cơn mưa vừa đi qua còn vài giọt đọng lại trên chiếc lá. 
 photo brooke_50__200688767.jpg 
Ý anh muốn nói cho tôi biết là anh hành động một cách vô thức? Tôi nhướng mày. 
Không. Tôi hoàn toàn ý thức được việc mình làm. Tôi nhớ chính xác giờ nào, ngày nào và cảnh vật xung quanh như thế nào khi tôi tiến hành đào mồ để cứu vợ con mình. Hắn có chút tức giận khi nghe câu hỏi của tôi. 
Cứu vợ con? Tôi tiếp tục đặt câu hỏi. 
Tôi không điên đâu, đừng nhìn tôi như thế. Với tôi, là một bác sĩ, tôi rất hiểu rõ nghĩa vụ & công việc mình làm. Hai chữ cứu chữa tôi hiểu rõ hơn ai hết. Chẳng phải mọi người gọi công việc của chúng tôi là giành sự sống từ tay thần chết đó sao? Trong trường hợp của vợ và con tôi thì đúng là như thế. Tôi đào mồ để cứu sống vợ con tôi. Hắn nhìn tôi, cặp mắt sáng lên như cú vọ đang quan sát trong đêm để tìm còn mồi. 
Anh cứ tiếp tục. Tôi bình thản đáp lại sự thách thức đấy. 
Sau khi đào mồ, tôi phát hiện ra một điều là vợ và con tôi có cùng một biểu hiện – chết lâm sàng. Vợ tôi đã chết lần hai trên tay tôi sau khi tôi đào mồ vợ mình, mạch đập yếu ớt vì đã bị chôn sống quá lâu. Ý thức báo hiệu cho tôi biết rằng tôi phải tiến hành mổ ngay để cứu lấy con mình. Tôi thấy có chút nước ở khóe mắt hắn xuất hiện. 
 photo brooke_57__781932095.jpg 
Sao anh không đưa vợ anh đến bệnh viện? Tôi hỏi và chợt nhận ra đây là câu hỏi ngốc nghếch nhất mà tôi đặt cho hắn từ khi bước vào căn phòng này. 
Anh nghĩ bệnh viện sẽ tiếp nhận một cơ thể đã bị phân hủy ư? Và họ sẽ thực hiện việc phẩu thuật để cứu con tôi hay gọi ngay cho công an hoặc bảo vệ tống tôi vào khoa tâm thần ngay lập tức? Hắn lập tức đáp trả. 
Và kết quả ra sao? Tôi không quan tâm nhiều đến phản ứng của hắn nữa, tôi muốn tìm tông tích đứa bé dù còn sống hay là đã chết. Đây cũng là điều mà bên công an đang làm và yêu cầu – tìm ra manh mối. 
Tất nhiên là tôi đã cứu được con tôi. Hắn nhìn tôi có chút đắc thắng. 
 …và thực hiện các vụ giết người hàng loạt sau đó để giữ gìn mạng sống cho con anh? Một lần nữa, tôi tiếp lời bằng những câu trong bảng án đã viết dành cho hắn, có khác chăng ở đây tôi thêm vào động cơ giết người – động cơ điên loạn. 
 photo brooke_36__1830806511.jpg 
Hắn cười, cười thật to. 
Thôi nào. Tôi không còn thời gian nhiều thời gian nữa. Anh nhắc tôi nãy giờ rồi. Anh và tôi điều hiểu rất rõ rằng; về bản chất, khi con người ta không hiểu hoặc không giải thích được một điều gì thì người ta thường gán ghép cho đến khi sự thật được phơi bày và thật nghiệt ngã là cuộc sống này còn tồn tại những điều không giải thích được. Hắn nhìn vào mắt tôi, khóe mắt lại xuất hiện nước. Tôi muốn nhờ anh một việc 
Anh cứ nói đi. Tôi đáp lời. 
Hãy nuôi nấng con tôi. Làm ơn & xin anh hãy nuôi nấng con tôi. Lúc này thì nước trong khóe mắt đã trào ra, không còn giữ được trước cái cúi đầu. 
Anh chắc chứ? Tôi cần một sự khẳng định khi nghe giọng mình đang hạ xuống. 
Hắn gật đầu. Vợ tôi cũng đồng ý thế rồi. Đó là lý do vợ tôi nhờ anh đến đây mà. Tôi đã chờ đợi anh suốt cả ngày hôm nay sau khi phải tiếp những tên vớ vẫn đến tra hỏi, ban phước cho tôi. Hắn cúi đầu thấp hơn nữa. 
 photo brooke_19__1286946709.jpg ...
Bên ngoài phòng giam. 
Hai tên đó sao chẳng nói gì với nhau vậy? 
Tao có biết đâu. Thấy hai tên cứ ngồi im đốt thuốc rồi sao tên tử tù kia lại gục đầu khóc chẳng hiểu. Tao nổi hết cả da gà rồi đây này.



(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

[Thế giới ngoại cảm - Blog Ma 2] Phỏng vấn tử tù - Part 2: Bầu Thai

 photo ash_iv_by_decrepitude600_662_1618193612.jpg
Được thôi. Hắn thả lưng về phía ghế, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng như nanh sói với tôi, như thể hắn lấy lại thế thượng phong sau khi nghe tôi nói muốn biết việc hắn đào mộ người vợ đã chết và lấy nội tạng người chết để làm gì vì đến giờ thì không một ai biết được những nội tạng ấy ở đâu và làm gì.
Thế anh có tin rằng thế giới này có Ma không!? Hắn nhấn mạnh vào chữ Ma, thanh quản hắn rung nhẹ khi nói đến từ này rồi hắn chậm rãi châm điếu thuốc tiếp theo.
 photo ash_i_by_decrepitude600_662_845970666.jpg
Tôi muốn cho anh biết điều này, bác sĩ ạ. Thứ nhất, tôi ngồi đây không phải là tình cờ. Thứ hai, tôi tìm được ông cũng không phải là tình cờ & cuối cùng tôi biết được câu chuyện của ông...càng không phải là...tình cờ và chúng ta không còn nhiều thời gian. Ông nghe thấy chứ... !? Tôi nhanh chóng dập tắt nụ cười đang đắc thắng và khiêu chiến kia, tôi muốn nhanh chóng kết thúc vụ này thay vì phải liên tục những màn chiến đấu tâm lý vô nghĩa.
Tôi hỏi vì đến giờ tôi vẫn lẩn quẩn trong việc đi tìm người giải đáp cho câu chuyện của chính mình! Hắn thả người xuống ghế và bắt đầu một câu chuyện úp mở.
Tôi nhướng mày lên biểu thị một chút lắng nghe và một chút khó hiểu, đợi chờ cho những diễn biến tiếp theo sau câu mở đầu.
Đó là về Ma. Ha ha. Nghe thật buồn cười khi từ đó lại được thoát ra từ miệng một người học và làm việc hơn hai mươi năm trong ngành y, một người luôn tiếp xúc với khoa học và những giải thích logic. Một thế giới hoàn toàn không có sự tồn tại của bóng đen hay những gì ma quái. Hắn bắt đầu nói, đầu hắn hơi nghiêng về phía phái, vài sợi tóc rớt xuống như một gã lãng tử đầy tâm trạng. Nói công bằng, hắn là một tên dễ nhìn với gương mặt góc cạnh, một mái tóc đen bồng bềnh gắn trên một gương mặt trắng, đôi mắt trũng sâu và chiếc mũi dài, hai bên xương má nhô ra làm cho chiếc cằm như dài hơn làm cho khuôn mặt hắn toát lên một vẻ lạnh lùng và bí ẩn.
Thế mà tôi đã không sao lý giải về việc ấy. Hắn thả một làn khói. Đó là vào thứ sáu, ngày 13 của tiết hạ chí.
 photo ash_iii_by_decrepitude600_662_845970666.jpg
Tôi bắt đầu đi vào câu chuyện của hắn một cách chầm chậm. Thời gian xung quanh giữa tôi và hắn như một ông già cao tuổi đang lê bước mệt mõi và thở dốc.
Tôi thấy một người phụ nữ trạc tuổi tứ tuần với gương mặt khá hiền hậu và trẻ hơn so với tuổi là kiểu tóc cắt ngắn quá vai, cúp vào trong. Khuôn mặt như gọn hơn với mái tóc cắt ngang trên vầng trán giao với chân mày tạo điểm nhấn cho đôi mắt đen, lấy sóng mũi làm tâm điểm phân cách, kết hợp cùng đôi môi mộng đang nằm bất động trên chiếc giường kiểu cổ điển khá lớn giữa phòng với bên cạnh là một chiếc nôi màu trắng, cùng tông màu với chiếc giường và drap trãi. Người phụ nữ đang nằm bất động bắt đầu dịch chuyển cặp mắt từ phía trần nhà với chiếc đèn trùm màu đen quái lạ với vài giọt nước đang chảy xuống, xuống phía bên trái thấy một người đàn ông đang mĩm cười với mình, chuyển sang phía phải có một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi hát ru cho đứa bé kháu khỉnh nằm ngủ trong nôi và gương mặt của người phụ nữ càng lúc càng biến sắc khi bắt gặp một đứa nhóc đang ngồi phía dưới cái nôi với một đôi mặt đen quánh cùng làn da trắng bệch chỉ có độc nhất một chiếc quần tả đang nhìn sợ hải khi nhận ra người phụ nữ đã phát hiện mình. Nhìn dáng thằng nhóc ngồi dưới nôi chắc chỉ được vài tháng tuổi, ấy vậy mà khi bị phát hiện, thằng nhóc bắt đầu đứng dậy và chạy thật nhanh vào góc tối của căn phòng sâu hun hút không thấy điểm cuối khi trên tay cầm một vật gì đỏ thẩm trong tiếng thét thất thanh của người phụ nữ.    
 photo mercury_iii_by_decrepitude600_662_2139803281.jpg
Đó là giấc mơ của vợ tôi. Đúng bốn tuần sau, khám phát hiện đã mang thai một tháng. Sau sáu tháng bình thường, tim thai biến mất một cách khó hiểu, mọi thiết bị y tế tiên tiến nhất đều không phát hiện ra và sau khi hội chuẩn, kết quả cuối cùng được đưa ra là bác sĩ chuẩn đoán sai ngay từ lần đầu tiên. Hắn kết thúc câu chuyện một cách vô thức khi nhận thấy sự nhập tâm của tôi vào câu chuyện của vợ hắn.
Chuẩn đoán sai!? Tôi bắt đầu thoát ra câu chuyện bằng cách đặt câu hỏi.
Ha ha. Phải. Một bác sĩ với hơn hai mươi năm kinh nghiệm, không biết đã chuẩn đoán, điều trị cho bao nhiêu đứa bé lại phải cúi đầu chấp nhận với hội đồng y khoa về rằng đó là chuẩn đoán sai lầm cho chính đứa con ruột của mình để được tiếp tục làm việc và mua lại sự im lặng từ phía hội đồng cho việc chuẩn đoán sai lầm đó. Hắn bổng nhiên bật cười giòn giã như vừa nhớ lại một câu chuyện hài hước đã từ lâu quên mất.
Và anh biết không, đó không chỉ là giấc mơ của riêng vợ tôi mà đó cũng là giấc mơ của tôi. Vợ tôi không biết rằng tôi cũng mơ giấc mơ tương tự trong cùng đêm đó nhưng với kiến thức và thời đại tôi đang sống, những thứ về ma quỷ sẽ không và không được phát ra từ miệng của tôi, một trong những đứa con, đứa cháu, đứa chắt của Hipporates với lời thề được lập.  Hắn nhìn tôi với ánh mắt sâu hút đầy đau thương, giận dữ và mâu thuẫn. 

( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

[Thế giới ngoại cảm - Blog Ma 2] Phỏng vấn tử tù - Part 1: Phòng Giam

BLOG MA P2: 
THẾ GIỚI NHỮNG NGƯỜI NGOẠI CẢM
CHƯƠNG I: PHỎNG VẤN TỬ TÙ
 photo Yume8442.jpg
Part 1: Phòng giam
Tôi vô tội, tôi không có giết người. Hắn - tên tử tù, đang nói một cách rất từ tốn sau khi đã thực hiện bữa cơm cuối cùng. Tôi là người hắn gặp cuối cùng hay nói chính xác hơn tôi muốn là người tiếp xúc với hắn lần cuối để tìm hiểu điều gì đang diễn ra với hắn. Gã sát nhân máu lạnh nhất mà tôi từng gặp.
Ân huệ cuối cùng hắn muốn có là một bàn cờ. Tôi là người chơi cờ với hắn trước khi hành hình. Hắn nói câu nói mình vô tôi ngay sau khi đi quân cờ đầu tiên – quân tốt đã tiến lên hai ô.
Đáp lại ánh mắt lạnh lùng của hắn là sự vô cảm của tôi. Tôi đặt quân tốt tiến lên một ô theo lượt của mình đi.
Có người sai khiến tôi làm điều đó, họ đang ở quanh đây. Hắn nói khi đôi mắt nhìn về phía tôi rồi thoáng chốc hắn liếc về phía sau hắn như ra hiệu cho tôi biết rằng: không chỉ có tôi và hắn trong căn phòng biệt giam này mà còn có người thứ ba, thứ tư, thứ năm...mà tôi không nhìn thấy được. Họ đang lắng nghe câu chuyện của tôi và hắn.
Ừ, họ đang ở quanh đây. Tôi gật đầu với hắn, đôi mắt của hắn bắt đầu chợt thay đổi, dường như hắn ta nhìn thấy được trong mắt tôi sau cái gật đầu là một sự khẳng định không hề có sự lừa dối nào ở đây cả. Không phải là một trò chơi tâm lý thông thường mà các chuyên gia thử thách với các đối tượng phạm tội nhằm xác định về yếu tố thần kinh để loại trừ. Tôi thì không phải là một chuyên gia tâm lý. Chắc chắn thế rồi.
Huống chi trước mắt tôi là một gã bác sỹ hẳn hoi. Một trưởng khoa nhi của bệnh viện nổi tiếng nhất nhì thành phố.
 photo Yume8430.jpg
...
Tại sao anh nhận ra được tôi? Hắn vẫn giữ thái độ bình thản nói chuyện với tôi khi với tay lấy gói thuốc, móc ra một điếu, châm thuốc và từ tốn thả khói. Hắn nhìn tôi với một cặp mắt của một con cáo ẩn đằng sau cặp mắt kính đang dò xét đến những thứ xung quanh đang bao bọc lấy tôi. Bất cứ hành vi hay thái độ nào thừa lập tức sẽ bị hắn bắt bài khi đã có vài chuyên gia tâm lý đã thất bại trước tôi. Tất cả họ đã bị phản ứng ngược. Họ đã bị hắn làm cho kích động & lý do làm sao hắn có thể làm cho những chuyên gia tâm lý ấy mất sự bình tĩnh vốn có của mình thì không ai biết được vì những chuyên gia ấy đều không một ai hé môi nói ra nguyên nhân vì sao mình bị kích động.
Họ nói cho tôi biết. Tôi đáp lại sự dò xét của hắn khi cảm nhận áp lực vô hình ngày một tăng lên. Tôi phải thay đổi vị trí, tấn công thay vì phòng thủ và dò xét trước hắn.
Tôi đáp lại hắn không hề do dự, ánh mắt tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đang lườm mình. Tôi khá quen thuộc với những cặp mắt như thế này, không dưới một trăm lần.
Thế họ có nói cho anh biết rằng tại sao những chuyên gia tâm lý giống anh bị kích động trước tôi không? Hắn bất chợt chồm lên về phía tôi như đe dọa, một bên chân mày hắn nhướng lên & miệng nở một nụ cười nhếch mép, đắc thắng như muốn nói rằng: hắn đã nắm được tẩy của tôi.
Con người không ai giống nhau. Nổi sợ - bí mật của mỗi người cũng không giống nhau, nhưng bất kỳ ai cũng đều có một nổi sợ - bí mật. Điều khiến ta bị kích động chính là nổi sợ - bí mật ấy và việc làm sao mà người khác biết được nổi sợ - bí mật ấy càng khiến người ta kích động tăng hay giảm. Tự nhiên hay phi tự nhiên. Nhưng điều quan trong là tôi nghĩ anh không còn nhiều thời gian. Tôi nhắc hắn. Tôi muốn nói cho hắn biết rằng hắn đã chọn nhầm người để sử dụng lợi thế vốn có của hắn để gây sức ép tâm lý khi tôi vẫn ngồi yên chẳng thèm nhìn vào đôi mắt hắn. Tôi đưa quân mã tiến lên.
 photo 1336551537_cc2.jpg
Ha ha, chết thì có là gì, ai cũng phải chết, anh không cần phải nhắc tôi về cái cách tôi sẽ ra đi một cách nhẹ nhàng với những phát súng. Hắn nhìn tôi với cặp mắt chế giễu như muốn nói với tôi rằng việc đem cái chết ra chẳng thể hù dọa được hắn. Hắn đưa quân tượng lên để giữ thế cờ
Không, ý tôi là sau khi chết. Tôi búng tàn thuốc và từ tốn đáp lại nụ cười điên dại của hắn sau khi đã cho ngựa qua sông tiến vào vùng cờ của hắn.
Nụ cười trên môi hắn tắt hẳn. Hắn bắt đầu ngồi xuống. Một phút im lặng trôi qua. Hắn quan sát tôi từ đầu đến chân, sắc mặt bắt đầu thay đổi, hắn buông mình trên ghế.
Anh muốn gì? Hắn ta nhìn tôi, đôi mắt không còn hằn học, có sự kích động và có chút gì đấy của sợ hải đã bắt đầu xuất hiện. Sự sợ hãi đó không qua được cặp mặt của tôi vì tôi đã quá quen với những cặp mắt sợ hãi.
Muốn nghe lại chuyện. Tôi bật lửa đốt thuốc.
Tôi ghi rất rõ ràng trong...Hắn trả lời ngay.
Ngoài bản khẩu cung kia. Tôi cướp lời hắn.
 photo mercury_v_by_decrepitude600_662.jpg
Là sao!? Tôi không hiểu, tôi đã khai rất chi tiết rồi mà?. Hắn chợt lấy lại sự lạnh lùng vốn có của mình, chắc hẳn việc tôi cướp lời đã phân nào đã bị hắn bắt bài sự nóng vội trong một giây đã thoát ra ngoài. Hắn đẩy quân xe lên.
Tôi muốn nghe lại câu chuyện một cách chi tiết từ trước khi anh quyết định đào mộ người vợ đã chết của mình đến hàng loạt vụ giết người để lấy nội tạng theo như anh khai. Tôi nhắc lại cho hắn rằng tôi biết nhiều hơn hắn nghĩ. Tôi tiến quân xe lên ở phía bên này nghịch hướng.
( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012

Blog Ma (P.2): Giai Điệu Cầu Hồn

Ngay khi tôi đứng dậy, từ máy tính của tôi phát ra tiếng nhạc. Ắt hẳn là bài nhạc được build từ trang blog Ma vừa load về xong. Đó là bài hát tử thần hay bài hát của quỷ mà mọi người vẫn gọi. Gloomy Sunday.
Cái giai điệu cầu hồn khiến tôi lạnh người. Bài hát với một chuổi các vụ án tự tử mà không biết được nguyên nhân với những người nghe xong bài hát, đã làm nó trở nên nổi tiếng như bài hát của quỷ là vì thế. Đêm nay, bài hát của quỷ đó lại được cất lên. Có tiếng cửa phòng hé mở. Tôi quay ra đóng kín lại như một cơn lốc sau khi nhoài đầu ra kiểm tra. Bên ngoài, hành lang vắng người..
Tôi click vào phần View Blog thì phần Blog Roll chỉ hiện lên đúng 5 bài post:
+ Sinh ra từ cỏi chết 
+ Lớn lên trong địa ngục
+ Sống cùng quỷ 
+ Thiếu nữ đồng trinh
+ Từ địa ngục trở về
Photobucket
Không thể kìm lòng tôi click chuột vào entry “Sinh ra từ cõi chết”! Ầmmm! Tiếng cửa sổ đập mạnh làm tôi giật mình, bên ngoài trời đột ngột mưa lớn! Có tiếng cửa phòng đang mở.
Tôi chợt cảm thấy có một luồn không khí lạnh đang chạy dọc sống lưng, tự trấn an mình chắc là do trời mưa. Hành lang vẫn vắng người. 
Tôi quay lại bàn máy tính khi đã đóng cửa sổ và cài then cửa phòng cẩn thận một lần nữa. 
Page load Error – không thể truy cập được, rớt mạng ư!? Tôi nhìn xuống menu bar thấy biểu tượng yahoo messenger vẫn còn sáng thì không thể nào lại rớt mạng được, tôi cố gắng back lại rồi click vào entry thì vẫn như thế…Page load Error. Có tiếng mèo đâu đó kêu cuối hành lang.
Photobucket
Họ đang nói cái quái gì thế nhỉ!? Tôi cố gắng chăm chú lắng nghe câu chuyện của họ - một nhóm thanh niên 4 trai 2 gái đang trò chuyện một cách rất phấn khích, chẳng ai thèm để ý đến sự có mặt của tôi trong khi xe đang chạy băng băng trên đường đèo. 
Tôi bỏ băng ghế cuối bước lên trên ngồi gần họ hơn, hy vọng có thể nghe được câu chuyện họ đang nói. Cái bóng tối hai bên đường đèo làm tôi có cảm giác ơn ớn thế nào dù đã nhiều lần đi Đà Lạt, Nha Trang cùng bạn bè, nhưng sao lần này lại có cảm giác ớn lạnh chưa từng thấy như thế này. 
Dần dần tôi cũng nghe loáng thoáng được câu chuyện họ đang nói . Từ những thông tin chấp nối biết nhóm thanh niên đang nói về một căn biệt thự ma quái ở xứ sở Đà Lạt
Có thể do trời tối, bác tài lại không mở đèn để mọi người dễ ngủ, nên tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của từng người. Chỉ biết chiếc xe 12 chỗ nhưng chỉ có 6 người họ cộng tôi với bác tài là 8 nên xe khá trống trải. 
Tôi luôn để ý đến người thanh niên đang đội nón mũ lưỡi trai màu đỏ như máu, đang rất phấn khích khi nói về những điều bí ẩn của ngôi biệt thự, anh ta luôn là người phát biểu nhiều nhất. 
Hai cô gái - một tóc dài duỗi thẳng và một cắt ngắn đúng mode -  chỉ cười tủm tỉm theo câu chuyện của bọn con trai. Thỉnh thoảng họ góp ý khi bọn con trai nói đến cô gái bí ẩn và có lẽ đó là lý do chính thôi thúc họ đến với xứ sở mộng mơ, huyền bí này. Tôi cảm thấy có cái gì đó quen thuộc, rất quen thuộc.
Photobucket
Bất chợt. Một giai điệu vang lên mà tôi nghĩ là bác tài xế đã bật từ radio, bài Bloomy Sunday
Tiếng nhạc rờn rợn làm tôi chết khiếp giữa cái không khí ớn lạnh này, nhưng điều làm tôi ngày càng chết điếng là cái ánh sáng xanh xanh mờ ảo từ chiếc radio dường như đang phát tán ánh sáng giữa màn đêm và cái bóng tối trong xe dần dần lộ ra không rõ lắm nhưng cũng đủ giúp thị giác của tôi nhận biết điều gì đang xảy ra. 
Tôi không thể làm được gì hơn ngoài việc nuốt nước bọt khi thấy những khuôn mặt của các cô gái nhợt nhạt như make up quá đà. Tôi tự trấn an mình như thế, nhưng khi quay sang những cậu thanh niên thì khuôn mặt họ cũng không khác gì các cô gái. Khuôn mặt của những tử thi đã qua ngày. 
Tôi chưa kịp hoàn hồn thì người thanh niên đã cởi nón và quay lại cười với tôi. 
Chúa ơi! Không thể tin vào mắt mình! Đó là thằng bạn cùng phòng của tôi. 
Tôi nấc liên tục và không thể nào kêu lên thành tiếng (tôi rất ghét cái tật chó chết đó mỗi khi xúc động hay hồi hộp). Bác tài như cái phao cứu sinh cuối cùng của tôi, tôi muốn gọi bác tài để ông dừng xe. Tôi muốn kết thúc chuyến xe kinh dị này ngay tức khắc. Mặt tôi không còn máu khi phát hiện bác tài đang ngủ, đằng xa là ánh đèn của xe ngược chiều đang chạy đến! 
Tôi nghe rõ tiếng kèn xe inh ỏi, rồi tiếng la thất thanh dội vào vách núi rồi nhỏ dần, nhỏ dần bên dưới đèo. 
Tôi cảm thấy đau ê ẩm khắp người vì cú rớt xuống giường ngủ ngoạn mục! Mồ hôi tôi ra ướt hết cả áo lót! Trên máy tính của tôi giai điệu cầu hồn của bài hát Bloomy Sunday vẫn đang vang lên. 
Tôi chạy ngay đến để tắt đi cái giai điệu chết tiệt đến điên rồ đó, tôi cũng không thèm đánh thức sự tò mò về trang blog ma đó nữa dù nhớ mang máng rằng mình đã tắt máy. 
Tôi giật mình khi nhận ra những message từ trang my page của blog ma, avatar của những người viếng thăm. Bạn tôi là đứa đầu tiên rồi đến một cô gái tóc ngắn, rồi một cô gái tóc dài, và cuối cùng là 2 chàng trai như một sự xấp sếp logic dựa trên vị trí chỗ ngồi trên chuyến xe tử thần. Nó làm tôi liên tưởng đến khuôn mặt của chàng trai cuối cùng trên chuyến xe khi xem avatar đó. Tất cả họ đều đi cùng trên một chuyến xe và đã chết.
Thật điên rồ! Tại sao lại nghĩ như thế được kia chứ! Tôi tự trấn an mình. Mở một bài nhạc rồi đi tắm, một bài hát ngẫu nhiên trong list nhạc vang lên hòa cùng tiếng nước chảy.

P/s: Truyện có bản quyền; sao chép là vi phạm nếu không có sự đồng ý của tác giả ( Ảnh: Sưu Tầm) 

Ghost Of You
Thể hiện: Good Charlotte

( Phần 1: http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma.html
Phần 3:
http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p3-cau-co.html )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...