Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn 2021-07. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn 2021-07. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 30 tháng 7, 2021

[Review Sách] Phương thức Samsung Way - Taeyang Song, Kyungmook Lee

The Samsung Way - Đế Chế Công Nghệ Và Phương Thức Samsung | Tiki

Tìm hiểu về quá trình vận hành và phát triển của một trong những gương mặt hàng đầu trong ngành điện tử tiêu dùng đến từ Châu Á trên bản đồ các công ty đa quốc gia trên thế giới. Công ty SamSung hiện diện cả một nhà máy sản xuất nằm trên mãnh đất hình chữ S, nơi nó sinh sống. Đó là một trong những vùng ký ức gợi lại về những chuyến xe lướt ngang qua vùng đất Bắc Ninh, logo Samsung trãi dài như muốn gọi với theo: tôi đây, đang ở trên đất nước của bạn này. 

Điều đó chẳng phải đã thu hút sự tò mò của nó để tìm hiểu về nền văn hóa công ty Hàn Quốc này sau khi đã tìm hiểu nhiều về những văn hóa của các công ty Nhật Bản.

Đó là một sự kết hợp giữa phương thức quản trị kinh doanh kiểu Nhật và Mỹ "Các đặc trưng của SamSung như coi trọng chất lượng sản phẩm và năng lực cạnh tranh sản xuất, đào tạo đội ngũ nhân lựu ưu tú...là kết quả của việc tiếp thu phương thức quản trị kiểu Nhật ...Tái cấu trúc thường xuyên dựa trên nguyên tắc tập trung và chọn lọc, tuyển dụng nhân tài nồng cốt, nhờ chết độ lương thưởng táo bạo dựa trên năng lực và thành tích ...chính là khía cạnh chịu ảnh hưởng bơi phương thức quản trị kiểu Mỹ "


Thứ Bảy, 17 tháng 7, 2021

Nhật ký của cha - Julie - Ngủ đi, mộng bình thường

 

Sài Gòn đi chầm chậm vì bị thu hút bởi âm thanh phát ra từ căn nhà bên trong hẻm nhỏ; trước mùa dịch, hẻm nhỏ nằm trên Sài Gòn khá giống nhau, ngoằn ngoèo, quanh co, uốn lượn như mấy đường đèo trên một ngọn núi cao; cái điểm ăn tiền là luôn có lối vào thì sẽ có lối ra; giờ trong mùa dịch hẻm nhỏ bắt đầu khác nhau ở kẽm gai giăng lối. 


Sài Gòn bắt đầu dồn hết thính lực để nghe; không phải là tò mò, bởi tính Sài Gòn tuyệt đối không nhiều chuyện, chỉ là ai kể thì nghe, rồi bắt mấy đứa hứa, thề “không kể ai nghe”. Sài Gòn càng đi vào sâu bên trong căn hẻm, càng nghe thấy âm thanh này khác xa mấy tiếng chuyện trò thường nghe. Âm thanh phát ra từ trong căn nhà của ông già, em và ba đứa nhóc.


Tiếng dương cầm trong căn nhà nhỏ. 

Nghe tiếng dương cầm, Sài Gòn nhớ Hà Nội. Sài Gòn tự nhiên có tình cảm bởi cái nét rêu phong, hoài cổ của Hà Nội; đâu đó có con người được gọi là nhà thơ Phan Vũ đã viết rồi đến một con người gọi là nhạc sĩ Phú Quang phổ nhạc cho “Em ơi Hà Nội phố!”, cũng có câu “tiếng dương cầm trong căn nhà đổ, tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân”

Nhưng không, Sài Gòn nghe lại.

Tiếng nhạc nghe quen lắm, bài này hình như khá thịnh hành với mấy đứa trẻ con thì phải. Sài Gòn hé mắt nhìn vào, thấy ông già ngồi bên cạnh thằng nhóc lớn, tập tành bài nhạc “bầy bi sác” (baby shark), nghe thằng nhóc lớn quay sang nói với ông già mình đánh còn thiếu một nốt la. 

Thấy ông già phản ứng, chắc già thua trẻ nên đăm “quê”, tự ái đây mà. Bỏ ngang. Thằng nhóc bắt đầu đánh tiếp bài nhạc còn dang dở, nghe đâu như là bản giao hưởng số năm của Beethoven. 

Sài Gòn nhìn mấy ngón tay múp của thằng nhóc lớn lọt thỏm trên các phím đàn, chưa kịp thuộc hết nốt xong, đánh đàn mà như đánh trận, nhìn mấy giọt mồ hôi lăn thấm qua tóc, lăn xuống hai bên thái dương, tuôn ra như mưa rỉ rả của hạ về ở nơi đây, vậy mà cứ luôn miệng nhắc ông già về nốt trắng với nốt đen. Đến đây, thấy mặt ông già nghệch ra đến tội. 


Tèo, tèo, tèo téo teo teo teo.

Sài Gòn nghé nhìn qua phía đối diện, có thằng nhóc giữa bắt đầu hát theo điệu hát của một clip hài, trên màn hình đang là một người Nhật với mấy trò ngây ngô. Vậy mà mê, bắt chước theo mấy điệu nhạc. Đúng là trẻ con, bắt chước như một phản xạ. Vậy mà chê, Thằng nhóc lớn cứ hay định nghĩa giai điệu đó là ...tào lao. 

Sài Gòn thấy ông già và em lơ luôn mấy khoảnh khắc đó.


Nắng rọi xuống thềm, Sài Gòn ngồi nghỉ ở trước hiên. Đợi chờ. Mấy câu chuyện trong nhà của con người sẽ còn diễn ra.

Tiếng nhạc ngừng phát khi những ngón tay lướt đàn chán chê, mỏi mệt như đàn cũng cần phải căng dây, chỉnh nhịp sau những phút giây tạo phím, kết âm. 

Thằng anh nhảy qua tiếp tục mấy trò lắp ráp của mình với mấy mảnh lego; từ kiếm cho đến xe; từ đồ chơi cho đến con vật. Thằng em cũng nhào ra lấy gạch lego để xây nhà như không muốn thằng anh cứ thế ngồi chơi phớt lờ, bỏ qua mình; có cô nhóc nhỏ ngồi mê dán lên người ở góc nhà với mấy miếng dán nhỏ, to; nghe đâu con người gọi là sticker 

Sài Gòn thấy ngộ! Ông già cứ đực mặt vào trong màn hình vi tính; ngồi nhìn, tay gõ, miệng nói cứ như một gã lên đồng. Ngộ. Giờ người không thích nói chuyện với người nữa sao ta? 

Sài Gòn bắt đầu ngửi thấy mùi hương của bếp nhà đang lên; chắc là em đang chuẩn bị cho một buổi trưa kịp giờ. 

Chán chê. Đám nhóc bắt đầu thay đổi mấy trò từ xếp gạch thành bắn nhau ì đùng, rồi méc, rồi đánh, rồi khóc, rồi cười. Liên tục khiến Sài Gòn chóng mặt khi định hỏi ông già và em sao không nhảy vào để xử phân.

Sài Gòn thấy ông già và em lơ luôn mấy khoảnh khắc đó.


Loay hoay xem vậy mà thôi hết ngày! Chiều dần buông xuống, bếp nhà là ngát hương bay cho một buổi cơm chiều. Ba đứa nhóc như hồi sinh, sống dậy sau khi được tiếp cơm đủ đầy như mấy siêu nhân, người máy được nạp thêm năng lượng chiến đấu. Cuộc chiến lại bắt đầu.


Sài Gòn bắt đầu chú ý đến ông già, tự dưng lấy viết vẽ nguệch ngoạc gì ra gạch mấy vòng tròn; đặt cái lõi giấy gọi là lon. Sài Gòn thấy ngộ sao đám nhóc lại hứng thú với trò này, cứ lấy dép đi trong nhà tạt tới tạt lui.

Sài Gòn chưa kịp hiểu thì thấy ông già bắt sang trò mới; vẽ một đường vạch ngang nhà; chia làm hai phe; ông già và cô nhóc đối kháng với hai cậu nhóc ở bên kia lằn vạch. Nghe âm thanh “u”, “u” gì đó trong miệng của từng người mỗi khi bước qua vạch ngang giửa nhà

Sài Gòn thấy vậy chứ cũng chịu khó cập nhật công nghệ, sợ bản thân lỗi thời mà sau mấy trò này không thấy mấy đứa trẻ con giờ chơi khi nào. 

Sài Gòn chưa kịp tiêu thụ mấy trò vừa thấy, lại thấy ông già chuyển sang đứng xếp lại thành hàng, cứ đứa đối diện tìm bắt đứa ở cuối hàng ...nghe mấy câu đầu “rồng rắn” gì đó “lên mây”


Đến đây thì Sài Gòn lên mây thật, thấy lùng bùng hai cái lỗ tai. Tưởng đâu mò xuống đây để xem một nếp nhà con người sinh sống ra sao, nghĩ dịch này chắc là sầu đau, sầu đâu, sầu đó nhưng cũng có nếp nhà đầy những thanh âm. Lạ lùng. Sài Gòn thấy đêm về dịu nhẹ. Thằng nhóc anh ngồi hí hoáy với những nét vẽ của mình từ chuyện em bày cho mấy chuyện “lây ơ” (layer) vẽ trên màn hình; thằng em thấy vậy cũng ngồi đòi vẽ say sưa, cô nhóc cầm bút ngoáy gạch những dòng trên trang giấy trắng tinh. Chỉ có ông già ngồi nói gì như càm ràm “nghệ sĩ kiểu này thì chỉ đói rách thôi” trong cái liếc xéo của em ở bên máy tính bàn như thể muốn nói: chuyện đời chưa biết ai nuôi ai.


Vậy thôi là hết ngày, đi ngủ. Dưới cơn mưa rào, Sài Gòn vẫn nghe ông già và em nói về “hồi đó” trong những ánh mắt thả vào trần nhà chuẩn bị đi vào giấc mộng con. Dịu dàng. Sài Gòn nói như dặn dò: ngủ đi, mộng bình thường!


Thứ Bảy, 10 tháng 7, 2021

Đời Sales: Covid lần 4 và Tin Yêu


Sài Gòn thở chậm lại. Sài Gòn lắng nghe từng nhịp thở vào, ra như thiền định cùng với bầu trời, gió thoảng mây trôi. Nhẹ nhàng. Sài Gòn bắt đầu thiêm thiếp, vài lúc giật mình với tiếng xe cứu thương vụt va; tiếng động bất thường khác và với nhịp điệu ồn ào vốn dĩ đã quen. Sài Gòn chưa quen lắm với nhịp điệu này.


Sài Gòn của ngày đầu tiên thực hiện chỉ thị 16, nhà cách nhà; tổ dân phố cách tổ dân phố…, trong căn hẻm nhỏ, nó dứt điểm một trong những ổ bánh mì thịt cuối cùng còn bán ở Sài Gòn, tham gia họp online của một ngày làm việc tại nhà khi dịch Covid diễn ra.

Một ngày. Hai câu hỏi cùng một ý. 

Câu hỏi của gã đứng đầu về một chỉ tiêu đưa ra có thực tế hay không?

Câu hỏi của đồng nghiệp cùng một bộ phận hỏi rằng chỉ tiêu có đạt được không? 

Một ngày. Hai ý cho một câu trả lời.


  1. Con đường đi vốn dĩ chỉ có một hướng về phía trước!

Đó chính là con đường của đời Sales.

Nó - một gã đã đi qua quá nửa cuộc đời theo định nghĩa của Y Vân, đi dọc các con đường của đất nước, luôn nói điều đó với những con người mình gặp gỡ. Bán buôn. Anh, chị, em cùng chung một cuộc đời buôn bán, đời gọi tên họ với nhiều chức danh. Con đường đi đó như một mũi tên được bắn ra; chỉ tiến về phía trước trước dù khoảng cách xa, gần khác nhau. 

Nó chia sẻ, hỏi han, nhắn nhủ rằng: bước vào cuộc đời này đã sẵn sàng chưa? Lo. Chuyện đấy như dạy đời! Ngẫm. Có quá nhiều lắng lo đã từng!

Hãy còn trăng gió, gió trăng

Đừng lo lắng thanh xuân bất tái

Nó lục lại từng mái tóc, gương mặt, nụ cười còn lại trong trí nhớ. Cùng mình, những con người nếm trải. Thanh xuân đến rồi đi. Con số đến rồi đi. Chỉ riêng đời họ - đời Sales cứ thế tiến về phía trước như một nghiệp đã vận vào mình. Bán buôn. Nghe từ miêu tả như lam lũ, nhưng lại thấy bình dị đến nao lòng khi tràn ngập những nụ cười nuốt đi mấy nỗi niềm riêng mang, lại chứa chan đến ngỡ ngàng khi ngập tràn những ánh mắt sáng lên những niềm tin cuồng tín, lúc đã gạt đi mấy giọt nước chạnh lòng cho một phận.  

Nó đếm lại từng mái tóc, gương mặt, nụ cười còn lại trong trí nhớ. Cùng nhau, những tháng ngày cười nói. Có người ở lại dưới mái nhà của gã khổng lồ, có người đã ra đi, vài người chuyển nghề, vài người vẫn ở nghiệp đó cho một món hàng khác được dán nhãn, gắn tên, tô màu, dậm nét, ẩn dụ đến thậm xưng từng giá trị. An nhiên. Trấn an bản thân, ngang nhiên vào trận chiến mới. Nó và tất cả tiến tới chứ không lùi. Nó yêu sự cuồng tín đó.

Sự cùng thông, bĩ, thái bởi tự trời

Sông có khúc, con người ta có lúc 

  1. Con đường đi vốn dĩ cần có tin yêu trước khi nhận nhìn! 

Từ sự cuồng tín của đời Sales mang đến, nó không cho phép mình được phép bước lùi chân. Khó khăn thay phần định nghĩa lại, thử thách thế vào như định nghĩa bất phân; chẳng qua là đổi nghĩa trong một cách nhận nhìn. 

Tin vào một thể chế! Có gì đó không có nhiều cho một sự lựa chọn nhưng ở đằng sau đó vẫn cần phải vượt qua dù ngụy biện thế nào. Nếu như không thể đưa ra được một giải pháp, thì điều cần làm là hợp tác với việc triển khai. Ở trong nó chảy một dòng máu lính, với những bức xúc của đời mình, anh em cùng dòng máu nếm trải trong uất hận, thì có một điều cuồng tín về đất mình vẫn sục sôi là thứ không thể phũ định đi. Như đốt nén nhang thơm, dạ nhớ người, dòng máu tin yêu ấy của ông cụ vẫn còn sục sôi trong lòng. 

Nó tin rằng mọi thứ sẽ được kiểm soát được dịch bệnh đang tràn lan! Nó tin rằng mọi thứ rồi sẽ qua… và đó sẽ không là mù quáng khi

(i) Đất nước này hiện hữu đầy những tinh hoa kiệt xuất! Nó gắn họ bằng mấy từ dị nhân trong cách nghĩ cách làm. Từ trong tâm dịch, nó thấy họ đã bước ra và không còn ẩn mình; họ nói, họ viết, họ làm...Tất cả để góp phần chiến đấu và vực dậy từ những đau thương như đã từng đi qua một thời chinh chiến. Đâu đó, một trong những dị nhân chia sẻ với nó rằng đây là một cuộc chiến tranh thế giới lần thứ ba với thương vong nhiều hơn rất nhiều lần. Đâu đó, có thể tất cả tinh hoa bước ra không phải vì thế chế nhưng thấy rõ rằng đó là vị nhân sinh. Đâu đó tất cả vì bóng hình của đất nước!

Biết rằng ai đã trải hơn ai

Cho hay muôn sự tại trời 

(ii) Lời kêu gọi niềm tin được hồi đáp! Can đảm bỏ qua vấn vương hoài những dư âm cũ, chẳng giải quyết được gì với hoài bão, tiếc nuối và đến bắt đầu ước ao thay đổi một quá khứ vốn đã định hình. Ở nhà, dõi theo và chống dịch.

Yêu thương được trở về! Con người bắt đầu hỏi han nhau. Nó nhớ Sài Gòn trước ngày thực thi chỉ thị 16, con người ta đồn nhau về mấy chuyện cấm chợ, ngăn sông; sự hoảng loạn dâng lên trong lòng thành phố, người với người nối nhau đi tìm cho mình sự an toàn qua những món hàng dự trữ. 

Anh gọi nói về những đoàn xe xếp dài như thác đỗ; cánh bác tài cứ qua điện thoại í ới gọi hỏi thăm nhau.

Chị gọi nói về những món ăn được làm vội; dặn canh giờ chờ đón những chuyến xe trở lại với Sài Gòn.

Em gọi nói về những tin tức trong ngày, thăm hỏi khi dịch đã về đến tận những miền quê.

Nó gọi nói về những đứa trẻ đang sống cùng mình với sách và mấy món đồ chơi mua vội.


Tất cả đều bắt đầu với tin yêu!


Sài Gòn nhìn xung quanh, thấy những hàng rào kẽm gai, dây giăng khắp mọi nẻo, đường đi thưa vắng người qua. Sài Gòn đảo mắt lại nhìn quanh, thấy những bờ cỏ giờ mọc xanh um, mấy cánh chim bay lượn, đạp trên dòng nước trong để sang bờ tìm kiếm thức ăn, mấy chú cá bắt đầu đớp nước nhiều hơn thay vì phải lặn sâu vì cần câu đặt xuống nhiều quá theo dọc mây con kênh. Sài Gòn thấy ngộ! Ngộ. 

Thiên sinh nhân, hà nhân vô lộc. 

Địa sinh thảo, hà thảo vô căn. 

Ngẫm. Mấy thứ kế bên mình, gặp hoài mà tưởng đã quên tên. 

Sài Gòn lắng nghe từng nhịp thở vào, ra như thiền định cùng với bầu trời, gió thoảng mây trôi. Nhẹ nhàng. Sài Gòn bắt đầu thiêm thiếp, vài lúc giật mình với tiếng xe cứu thương vụt va; tiếng động bất thường khác và với nhịp điệu ồn ào vốn dĩ đã quen. Sài Gòn chưa quen lắm với nhịp điệu này.

Sài Gòn của ngày đầu tiên thực hiện chỉ thị 16, nhà cách nhà; tổ dân phố cách tổ dân phố…, Sài Gòn của giãn cách toàn xã hội 

Sài Gòn lắng nghe câu trả lời của thằng nhóc sống lâu trả lời hai câu hỏi khi đám trẻ con ngồi chơi dưới nền nhà cãi nhau chí chóe. Sài Gòn cười! Vậy mà vui.


[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...