Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn nhan sinh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn nhan sinh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

Cả thế giới chào đón một công dân toàn cầu

Nhiều lần. Từ những buổi trưa hè mất nước giữa trùng dương dậy sóng bạc đầu đến những đêm đông vuột mất lửa tàn giữa đại ngàn ngập sương mờ phủ. Lơ ngơ. Nghĩ. Gia tài để lại cho một sinh linh hình thành là gì!? Ngẫm đi nghĩ lại, đếm tới đếm lui thấy giắt bên mình chỉ có những mối quan hệ như gia tài để lại. Gia đình, bạn bè và những người thân…
 photo IMG_0888_zps60aa801a.jpg
            Lạc quan dậm tham vọng. Một cuộc sống dư dã vật chất cho những lo toan, tính toán về một tổ ấm giữa đất thị thành đầy những nhu cầu không biết thấp cao vơi đi, để bớt phần thở than khi chào đón một thành viên mới. Tự cao. Kiếm cho thành viên mới một mái nhà không thiệt thua. Tự đại. Tìm cho tất cả những người thân yêu một cuộc sống không phải cúi đầu khi đặt lên bàn cân cuộc sống lệch, vật chất mấy phần trội hơn.
 photo IMG_0877_zpsd94b2bd8.jpg
            Tham vọng như một điệu quickstep cứ vụt nhanh và bay bổng trên không trung không dừng lại. Lạc quan như một điệu tango lúc dứt khoát, lúc lại thả trôi tự do. Trong khi. Cuộc sống thực tế lại như một giai điệu slow chầm chậm ghì phần tham vọng với lạc quan.
Một đêm. Ngẩng mặt lên giữa đêm đầu xuân trong lúc chờ em chuyển dạ, thấy không có mây bay cũng chẳng có trăng đầu tháng, chỉ có gió lướt ngang, lướt dọc. Giang hồ phiêu du. Kể về một câu chuyện tình. Đầu năm đám cưới cuối năm thêm người. Khác. Đầu năm thêm người.
Một đêm kế. Vẫn chờ em chuyển dạ. Lòng rối tơ vò. Thấy quặng một nổi lo. Facebook một câu status cần được sẻ chia cho người đang vượt cạn. Ngập tràn những like, comment cổ vũ, tiếp thêm một nghị lực, làm dịu bớt lắng lo. Giữa đêm. Qua. Chưa đến hừng đông. Một công dân toàn cầu đến như rụt rè sợ ánh sáng, như biết cả thế giới đang đón chờ trong nổi mừng vui, không còn là của riêng nó khi có những người thức đón chờ một công dân.
Nó đứng giữa ánh nắng không phân biệt được đứng bóng hay hoàng hôn chỉ còn biết một sinh linh vừa mới chào đời. Một chương khác sang trang để viết tiếp quyển sách đời.
Nhắn gửi. Gia tài để lại.
Tin chúc mừng đổ về như thác. Chợt nhớ một câu đọc đâu đó sến đặc, chỉ nhớ được vế đầu: niềm vui được chia sẻ là niềm vui nhân đôi. Không đủ đầy trong hoàn cảnh này. Thấy gia tài trong đấy. Nhiều hơn.
 photo IMG_0886_zpsb732fed3.jpg
Một lần. Không hẳn đã từ lâu. Suy nghĩ đấy không phải là tất cả gia tài để lại dẫu rằng có người cười khi lắng nghe suy nghĩ ấy rằng điều ấy quá đổi xa vời, có kẻ chửi rằng sống ở trên mây. Vì tiền không là tất cả những sẽ vất vả nếu thiếu tiền, có kẻ tiện quăng cho vài câu châm biếm rằng đấy chỉ là nghĩ suy cạn dòng chưa biết lắng lo.
Ừ thì thôi! Dẫu có xa vời thì đấy cũng là một cách nghĩ. Dẫu có trên mây thì mấy ai lên đó được vài lần để ngồi nhìn xuống thấy hạ giới lệch xô, xô lệch. Nghiêng ngã. Đời thường. Đời vô. Như buông một câu triết lý, phù phiếm chẳng biết hiểu được hết bao nhiêu.  
Ừ thì thôi! Có phải là gia tài hay không thì phải để thời gian xét lại. Hiện tại. Nó đón chào một công dân đến thế giới này. Một công dân toàn cầu. Merci.
( P/S: Gửi thằng ku Phan Duy Khang nằm lì trong bụng mẹ suốt hai đêm chuyển dạ mới chịu ra. Đứng thẳng lưng, tự tin & bản lĩnh con nhé! Chiến đấu cùng với đôi trẻ già)
( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

[Musings of life] Chợ (3): Nhân Sinh Như Mộng - Market (3) :Life is but a dream.

Lúc đó mẹ có về thăm chợ không!?
Ừ! Đưa mẹ đi một vòng chợ nhé.
photo Ch1EE3-quecirc-Phan-Thi1EBFt-m1EF1c-nho-40x60cm-550x352_zpsfeca0f70.jpg
Từ lâu. Với nó. Chợ vốn không còn là một danh từ giản đơn nói về nơi mua bán giữa mọi người. Đến giờ. Mỗi khi ngồi nhớ lại hay hằng năm về đếm những nóc mùng con giăng trên sạp mất còn, thấy chợ không còn là một danh từ để chỉ địa danh với những con người sinh & sống nơi đó.
photo 1357890590_5d37e6e8ed_z_zps68c5345f.jpg
Chợ. Có những buổi trưa hè nắng làm lòng người bực dọc, vài ba câu chửi đang xen với quạt phất ngang người. Có những buổi mưa thu làm lòng người sầu não, vài câu than thở bởi hàng vẫn còn xếp đầy. Có những buổi hừng đông làm lòng người hy vọng, vài câu hỏi han chúc cho một buổi cuối năm đắt hàng. Có những buổi xuân sang làm lòng người phơi phới, bới lại mái tóc, lấy khăn quấn đầu, thả chút khói bay, dò vài con số nhỏ gọi lô tô, giọng kêu í ới khắp một góc chợ đời.
photo 943cho20que11_zpsfec8196f.jpg
Những con người nơi ấy cứ gọi nhau anh, chị, cô, dì, thím, chú...từ hạ, giã thu, tiễn đông đến chào xuân vẫn giữ một tấm lòng sẽ chia giữa vài câu chửi đổng.
photo P1120153_zpsc6ae33f9.jpg
Chợ vẫn cứ đổi da thay thịt lạnh lùng từ nắng trần, mưa phơi đến dù che, bê tông hóa, chỉ riêng lòng người từ mái tóc xanh đến điểm bạc chẳng đổi thay. Vẫn gửi một tình yêu khó tả ở một góc sạp, món hàng. Vài ba câu chửi, mấy câu thở than vẫn cứ đeo bám như mặc cả với gã thời gian chớ vội vàng để những hy vọng vẫn còn đấy chưa tan.
Dọc ngang. Những sạp hàng giờ ngay hàng, thẳng lối, không còn những xề, xạp lấn một lối đi gọi người mua chen chúc í ới ở những phiên chợ đầu hay cuối. Có em trai quê cầm xề lê đi khắp chợ những bao lì xì đỏ, miệng cứ hô vang vài ngàn đã được mấy xấp lì xì. Có em gái quê trãi bạt ngồi thấm nước dưa cà, nở nụ cười chào người khách vừa đến, chợt đi, nói hàng vẫn còn tươi mới. Có anh trai ngồi lặt vài lá úng, miệng cất vang câu chào hỏi: thanh niên mua bán thật thà, dễ mua.
photo 943cho20que11_zpsfec8196f.jpg
Ngang dọc. Em trai quê đã thôi không còn cầm xề lê đi khắp chợ, nhường cho một lớp nhỏ ở phía sau hô vang vài chục được mấy xấp lì xì. Em gái quê giờ đã giã biệt chợ bao giờ, bước vào siêu thị đầy hàng cho một ngày tết xôn xao với dưa cà, thịt quả, lạc mất nụ cười chào khách đến, chợt đi. Anh trai quê giờ ngồi thả mình trong cửa kính, lắng nghe vài câu hát trữ tình, nhớ một thời ngồi lặt lá úng, miệng cất vang mấy câu hỏi chào.
photo 539x700-45247_untitled-12_5115.jpg
Từ lâu. Với nó. Chợ vốn không còn là một danh từ giản đơn nói về nơi mua bán giữa mọi người nữa. Đến lúc. Mỗi khi ngồi nhớ lại hay hằng năm ngồi nhẫm những dáng đi yếu ớt, ngày càng lưa thưa về thăm chợ cũ, bạn xưa vẫn còn đeo đuổi một nghiệp đời nặng mang thương nhớ, thấy chợ như một người bạn tri âm đã sống hết mình, không bao giờ phản bội những dáng đi yếu ớt, ngày càng lưa thưa. Nhiều khi. Tưởng tượng hay hồn lạc bay. Thấy khăn rằn quấn lại hay khói thuốc bay lên, buông vài câu chửi đổng giữa phiên chợ cuối cùng. Thấy thương. Thời gian không bạc đãi, cho người về gặp cố hương.
photo 7437844d3ff40b4fbd5.jpg
Một ngày. Anh hỏi. Đến ngày mai trăm tuổi, bà về với đất mẹ.
Lúc đó mẹ có về thăm chợ không!?
Ngẫm một giây rồi vân vê tà áo cũ, xếp lại đống dưa cà, thả mắt đi khắp chợ. Mĩm cười.
Ừ! Đưa mẹ đi một vòng chợ nhé. 
( Ảnh: Sưu Tầm)




***

"Mother, will you visit the market again then?"
"Hmm… Take me for a walk around the market, won’t you?"

For a long time, to him, the market had ceased to be just a simple noun describing a place of trade. Even now, whenever he reminisced, or returned each year to count the remaining canopy tops stretched over the stalls, he no longer saw the market as just a location with people who lived and breathed there.

The market.
On summer noons, the scorching heat stirred frustration, curses mingling with the rhythmic swishing of handheld fans.
On autumn rains, sorrow hung in the air, sighs escaping from vendors whose goods remained unsold.
On dawns, hope blossomed, as small wishes for a bustling year-end market were exchanged.
On spring days, spirits soared—women readjusting their hair, wrapping scarves around their heads, lighting a cigarette, calling out lottery numbers in playful voices that echoed across the marketplace of life.

Here, people addressed each other as brother, sister, aunt, uncle, or cousin—through the passing of seasons, from summer’s heat to autumn’s farewell, from winter’s chill to spring’s renewal, they shared their lives with both warmth and occasional grumbles.

The market itself changed mercilessly—scorched by the sun, drenched in rain, only to be covered later by tarpaulins, then swallowed by concrete. But the people—once with jet-black hair, now streaked with silver—remained steadfast. Their love for a familiar stall, a cherished product, never wavered. The curses and sighs persisted, bargaining with time itself, pleading for hope to linger just a little longer.

The stalls, once haphazardly arranged, now lined up in neat rows. No longer did vendors spill into the walkways, jostling for customers during the first or last market sessions.

Once, a country boy walked the aisles, selling red lucky money envelopes, his voice ringing out as he counted stacks of them sold. A country girl sat on a mat, wiping off excess moisture from pickled vegetables, greeting customers with a warm smile—whether they stayed or left, her goods, she assured them, were still fresh. A young man, picking out wilted leaves from his produce, greeted buyers with a cheerful, honest welcome.

Now, the boy no longer roamed the market—his role taken over by younger voices, calling out new deals. The girl had long bid farewell to this place, stepping instead into supermarkets stocked with goods for a bustling Lunar New Year, her welcoming smile lost somewhere along the way. The young man now sat behind glass windows, listening to love songs, reminiscing about the days he sorted through wilted leaves, calling out to customers with genuine warmth.

For a long time, to him, the market had been more than a place of trade.
And now, as he sat reminiscing, or counted the fading footsteps of those who still returned to visit the old marketplace, he saw it as an old, loyal friend—one that had lived fully, never betraying the weary souls who still wandered its aisles.

Sometimes, imagination blurred with memory.
He saw checkered scarves wrapped again, cigarette smoke rising, a few loud curses thrown into the wind of a fading market day.
A pang of affection. Time had not been cruel—it had allowed people to return, to meet their homeland once more.

One day, he asked, "When the time comes, when you return to the earth, Mother…
Will you visit the market again?"

She paused for a moment, smoothing out the fabric of her old áo dài, stacking the pickled vegetables, letting her eyes sweep across the market one last time. Then, she smiled.

"Hmm… Take me for a walk around the market, won’t you?"

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...