Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn tản mạn cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tản mạn cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 3 tháng 7, 2025

[Tản mạn cuộc sống] Vết sẹo, vệt son - [Life's Musings] Scars and Lipstick Stains



Đoạn đường Tôn Thất Thuyết, Quận 4, Thành phố Hồ Chí Minh, tựa như một dải lụa mềm mại vắt ngang những phận người. Nó ôm ấp những tòa cao ốc kiêu sa vươn mình chạm mây ở cuối đường, nơi cuối đường là trải dài qua những con hẻm nhỏ hun hút, nơi cuộc sống mưu sinh vẫn lặng lẽ diễn ra từng ngày như thể ôm ấp một quá khứ “giang hồ” vẫy vùng. 

Kiêu sa áo lụa bước chân son, Mắt phượng nhìn đời, chẳng chút vương.




Nó và đám trẻ đứng nép vào một góc. Trước mặt, người phụ nữ với vóc dáng mảnh mai và mái tóc cắt tém gọn gàng, bước vào thang máy chung cư De La Sol. Chiếc đầm hoa của Christian Dior ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, tôn lên vẻ thanh lịch, sang trọng. Đôi mắt sâu thẳm ẩn sau cặp kính Gucci sành điệu, ánh lên vẻ mệt mỏi nhưng vẫn toát lên sự kiêu kỳ. Chiếc túi Louis Vuitton đặt gọn trong lòng, như một phần không thể thiếu của tổng thể hoàn hảo. Bà đang trò chuyện với giọng điệu có chút bực dọc về việc sửa chữa căn hộ với cậu con trai đi cùng. Bàn tay người phụ nữ liên tục ấn vào nút đóng thang máy.

Thang máy đột ngột mở ra. Một cặp đôi trẻ người nước ngoài, tay trong tay, bước vào như lữ khách khám phá một đất nước hình chữ S, một trong viên ngọc của viễn Đông ngày nào. Hai từ Việt Nam được thế giới biết đến. Lẫn khuất. Sài Gòn vẫn sống mãi. 

Bà dường như không muốn chậm trễ, liên tục vươn tay bấm nút đóng cửa thang máy. Ánh mắt khó chịu lướt qua họ, hằn lên sự vội vã và có phần thiếu kiên nhẫn. Khoảnh khắc ấy, một hình ảnh chợt lóe lên trong tâm trí nó – ánh mắt của một người phụ nữ xa lạ trên chuyến xe điện ở Kyoto cổ kính, ánh mắt ấy chất chứa sự phán xét và khó chịu trước những con người tìm đến khám phá, nói cười rỗn ràng phá tan một bầu không khí u tịch của một nơi thủ phũ huy hoàng của ngày xưa. Sự khó chịu dường như tương tự. Sang trọng gắn liền với lặng im. Nụ cười hờ hững của cặp đôi ngoại quốc dường như chạm vào một dây thần kinh nhạy cảm trong lòng bà, khiến bà khẽ nhíu mày. Cặp đôi ngượng ngịu, nhìn nhau và nhún một đôi vai.

Lơ lửng. Con chữ chạy trong đầu, đào bới một kịch bản dòng đời dẫn lối. 

Có phải. Cuộc sống của bà là chuỗi ngày quay cuồng trong những buổi tiệc xa hoa, những cuộc gặp gỡ đối tác quan trọng và những chuyến du lịch sang chảnh. Bà tin rằng mình đã nỗ lực rất nhiều để có được vị trí và cuộc sống hiện tại. Từ một cô gái tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp, bà đã vượt qua bao khó khăn, gian khổ để trở thành một doanh nhân thành đạt. Bà tự hào về khối tài sản mình gây dựng, về căn hộ chung cư cao cấp, về những món đồ hiệu đắt tiền. Bà luôn cho rằng mình xứng đáng với những gì đang có, và đôi khi, những người xung quanh không hiểu được sự vất vả của bà. Sự thiếu kiên nhẫn và ánh mắt lạnh lùng của bà không phải là điều hiếm gặp. 

Cửa thang máy mở. Nó trở về với thực tại. Đám trẻ chuẩn bị cho một cuộc bơi. 


Tay thoăn thoắt bếp, gói bình yên. Vết sẹo đời in, hoa trắng nở,

Sớm. Sài Gòn thiếu nắng. Mây đen, xám đang nhau giữa tầng trời, bỏ mặc những đốm nắng non phũ lên dòng sông Sài Gòn lững lỡ chen ngang giữa hai bờ quận 4 và quận 7; những tên gọi đi vào dĩ vàng bởi sự thay đổi địa giới hành chính với khát khao lớn mạnh như con sông xuôi dòng mãi chẳng thể cứ chờ đợi một con nước lên. 

Cách đó không xa, tại đầu con đường Tôn Thất Thuyết, cô chủ quán cơm tấm nhỏ, đang cúi người thoăn thoắt chuẩn bị đồ ăn cho khách. Cô tầm ngoài ba mươi, mặc bộ đồ bộ giản dị ẩn trong chiếc áo khoác đã bạc màu. Khẩu trang và chiếc nón lá che gần kín khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng và vầng trán lấm tấm mồ hôi. Đôi tay thoăn thoắt xới cơm, gắp sườn, chan nước mắm, không ngừng nghỉ. Trên làn da ở cánh tay và một phần cổ, những vết sẹo trắng loang lổ như những đóa hoa văn kỳ lạ, dấu tích của một tai nạn bỏng khủng khiếp thuở nào.

Hồng hoang. Một thuở. Yêu thời thanh xuân. 

Lúc đến. Quán cơm của cô chủ lúc nào cũng tấp nập khách ra vào. Khói bếp bay lên đến giữa tầng không như thể cuộc đời có lúc sáng, lúc mờ như nắng non và mây khói quyện hòa gần nhau.

Cô luôn nở nụ cười dưới lớp khẩu trang, hỏi han khách hàng và không ngại giúp đỡ những người khó khăn. Có lẽ chính vì thế mà quán cô lúc nào cũng đông nghịt người, từ những bác xe ôm đến những nhân viên văn phòng, ai cũng tìm thấy một chút bình yên và ấm áp ở đây.

Lửng lơ. Ý tứ chạy ngang mày, dẫn dắt một kịch bản kiếp người đưa lối. 

Ký ức về vụ tai nạn bỏng năm xưa vẫn còn ám ảnh cô chủ nhỏ. Đó có phải là một buổi chiều mưa, khi cô đang mải mê chuẩn bị bữa tối cho cả gia đình, một bình gas bất ngờ phát nổ. Cô đã lao vào cứu đứa ai đó đang ngủ say, hứng chịu toàn bộ ngọn lửa. Hay đó có phải là kết quả của một mối tình, tô vẽ nét rực rỡ của một thanh xuân cho một thân hình thu hút mọi ánh nhìn, dung nhan đối cháy đến tàn mấy con ngươi khao khát bạn tình. 

Cuộc sống của cô sau đó chìm trong đau đớn và tuyệt vọng. Nhưng rồi, nhờ sự động viên của gia đình và ý chí kiên cường của bản thân, cô đã vượt qua. Những vết sẹo trên da thịt nhắc nhở cô về một bài học quý giá của cuộc sống: không sao đâu! Bình tĩnh sống. 


Tự dưng. Cao trào lại đến. 

Một buổi chiều nọ, người đàn bà quý phái ghé ngang quán cơm tấm của cô chủ nhỏ. Xe bà bị hỏng giữa đường, và bà phải tìm một chỗ trú mưa tạm thời. Bà bước vào quán với vẻ mặt khó chịu, ánh mắt lướt qua những người đang ăn uống xì xụp một cách thiếu kiên nhẫn. Cô chủ vẫn miệt mài với công việc của mình, không để ý đến vị khách sang trọng.

"Cho tôi một suất cơm sườn," bà  nói, giọng hơi gắt.

Cô chủ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thân thiện. "Chị đợi chút nhé."

Trong lúc chờ đợi, bà nhìn ngắm xung quanh. Quán nhỏ nhưng sạch sẽ, ngăn nắp. Những người khách trò chuyện rôm rả, tạo nên một không khí ấm cúng, thân tình. Bà chợt thấy mình lạc lõng giữa sự bình dị ấy. Bà đã quen với những nhà hàng sang trọng, những cuộc gặp gỡ đầy tính toán, và chưa bao giờ thực sự cảm nhận được sự ấm áp của một bữa ăn đơn giản.

Khi suất cơm được đặt xuống bàn, bà ngạc nhiên trước hương vị thơm ngon của món ăn. Nó khác hẳn với những món ăn đắt tiền mà bà thường thưởng thức. Sự chân chất, mộc mạc của từng hạt tấm bung nở, miếng sườn đẩm khói lửa, dường như chạm đến một phần nào đó trong tâm hồn bà. Bà chậm rãi thưởng thức, và trong khoảnh khắc ấy, sự vội vã, khó chịu trong lòng bà dường như tan biến. Bà cảm nhận rất rõ từng mùi vị, hương vị…đến cả cái ý vị này đang quay trở lại, dữ dội và mạnh mẽ như thác nước vỡ đập, cuốn trôi bà đi. 

Khi thanh toán, bà vô tình làm rơi chiếc ví. Cô chủ nhanh chóng hô to báo hiệu cho bà. Ánh mắt cô chủ, mệt mỏi nhưng vẫn chan chứa lửa sống, khiến bà bất giác ngước nhìn. Lần đầu tiên, bà Thanh không cảm thấy ánh mắt dò xét hay thèm muốn từ người đối diện, mà chỉ là sự chân thành và vô tư.

Bà rời quán cơm tấm với một cảm giác lạ lẫm. Nó không phải là sự hãnh diện khi được phục vụ trong một nhà hàng sang trọng, mà là một sự ấm áp lan tỏa từ bên trong. Câu chuyện về cô chủ quán với những vết sẹo và nụ cười hiền lành cứ quanh quẩn trong tâm trí bà. Bà bắt đầu tự hỏi, liệu cuộc sống của mình có thiếu vắng một điều gì đó?

Xe dừng lại, nó trở lại thực tại. 


Đoạn đường Tôn Thất Thuyết vẫn đó, vẫn ôm ấp những tòa nhà cao tầng và những con hẻm nhỏ. Chẳng biết khi nào, khi nhìn về phía chung cư De La Sol, người ta có thể thấy một bà quý phái không còn quá vội vã, không còn quá xa cách. Bà đã học được rằng, giá trị của một con người không nằm ở những món đồ hiệu hay khối tài sản khổng lồ, mà nằm ở cách họ đối xử với những người xung quanh, ở sự tử tế và lòng trắc ẩn mà họ trao đi. Và ở đầu con đường, quán cơm tấm của cô chủ vẫn tấp nập khách, với nụ cười hiền lành và những bữa cơm ấm áp, chứng minh rằng, gieo nhân nào thì gặt quả nấy, và lòng tốt sẽ luôn được đền đáp xứng đáng.

Em nhắc: Đâu phải ai cũng vậy

(Ảnh: Internet)

***

The stretch of Ton That Thuyet Street, District 4, Ho Chi Minh City, unfurls like a soft silk ribbon draped across human destinies. It embraces the proud skyscrapers that reach for the clouds at its far end, where the road then extends into narrow, winding alleys, where daily life unfolds quietly, as if holding onto a "gangster" past that once surged.

Silken robes, a noble gait so grand, Phoenix eyes observe, no worldly strand.

It and the children huddled in a corner. Before them, a woman with a slender figure and a neatly trimmed bob stepped into the elevator of the De La Sol apartment building. Her Christian Dior floral dress clung to her delicate frame, exuding elegance and luxury. Deep-set eyes, hidden behind stylish Gucci glasses, gleamed with weariness yet held an air of haughtiness. A Louis Vuitton bag rested neatly in her lap, an indispensable part of her flawless ensemble. She was conversing with a hint of exasperation about apartment renovations with her accompanying son. Her hand repeatedly pressed the elevator's close button.

The elevator doors abruptly opened. A young foreign couple, hand in hand, entered like explorers discovering a "S-shaped country," once a gem of the Far East. The two words "Vietnam" known to the world. Obscured. Saigon lives on.

She, seemingly impatient, continuously reached out to press the elevator's close button. Her annoyed gaze swept over them, marked by haste and a touch of impatience. In that instant, an image flashed in its mind—the gaze of a stranger on a tram in ancient Kyoto, an gaze filled with judgment and discomfort at people who came to explore, laughing loudly and shattering the solemn atmosphere of a former glorious capital. The discomfort seemed similar. Luxury intertwined with silence. The foreign couple's faint smile seemed to strike a sensitive nerve within her, causing her to frown slightly. The couple looked at each other awkwardly and shrugged.

Suspended. Thoughts raced in its head, digging up a script for life's unfolding.

Was it true? Her life was a whirlwind of lavish parties, important business meetings, and extravagant trips. She believed she had worked tirelessly to achieve her current position and lifestyle. Starting as a country girl who moved to the city to make a living, she had overcome countless hardships to become a successful businesswoman. She was proud of the wealth she had accumulated, her high-end apartment, her expensive brand-name items. She always believed she deserved what she had, and sometimes, those around her didn't understand her struggles. Her impatience and cold gaze were not uncommon.

The elevator doors opened. It returned to reality. The children were preparing for a swim.

Busy hands at the stove, packing peace, Life's scars etched deep, like white flowers' release.

Early morning. Saigon lacked sunshine. Dark, gray clouds intertwined in the sky, leaving pale sunbeams to fall indifferently upon the Saigon River, flowing languidly between the banks of District 4 and District 7; names now relegated to the past by administrative boundary changes, with a desire to grow as strong as a river that flows endlessly, never merely waiting for the tide to rise.

Not far away, at the beginning of Ton That Thuyet Street, the owner of a small cơm tấm stall, was bending over, busily preparing food for customers. She was in her early thirties, wearing simple loungewear hidden beneath a faded jacket. A face mask and conical hat covered most of her face, revealing only bright eyes and a forehead dotted with sweat. Her hands deftly scooped rice, picked up grilled pork ribs, and poured fish sauce, without pause. On the skin of her arms and part of her neck, white scars spread like strange floral patterns, the remnants of a terrible burn accident from long ago.

Primeval. Once upon a time. Love in youth.

Whenever it visited, the owner's cơm tấm stall was always bustling with customers. Kitchen smoke wafted up into the air, as if life had its bright and dim moments, like nascent sunshine and intertwining smoke. She always smiled from behind her mask, chatted with customers, and never hesitated to help those in need. Perhaps that's why her stall was always packed, from motorbike taxi drivers to office workers; everyone found a bit of peace and warmth there.

Hovering. Ideas darted across its mind, weaving a script for life's journey. The memory of the old burn accident still haunted the young owner. Was it a rainy afternoon when she was busy preparing dinner for her family, and a gas cylinder suddenly exploded? She rushed in to save someone sleeping soundly, enduring the full force of the flames. Or was it the result of a love affair, painting the vibrant colors of youth onto an alluring figure, a beauty that scorched the eyes of yearning lovers? Her life then plunged into pain and despair. But then, thanks to the encouragement of her family and her own resilient will, she overcame it. The scars on her flesh reminded her of a valuable life lesson: It's okay! Live calmly.


Suddenly. The climax arrived.

One afternoon, the elegant woman stopped by the young owner's cơm tấm stall. Her car had broken down mid-road, and she needed a temporary shelter from the rain. She entered the stall with an irritated expression, her gaze sweeping impatiently over the people slurping their food. The owner continued diligently with her work, paying no mind to the distinguished customer.

"Give me a cơm sườn," the woman said, her voice a bit sharp.

The owner looked up, offering a friendly smile. "Please wait a moment, dear."

While waiting, the woman looked around. The stall was small but clean and tidy. Customers chatted lively, creating a warm, friendly atmosphere. She suddenly felt out of place amidst such simplicity. She was accustomed to luxurious restaurants, calculated meetings, and had never truly felt the warmth of a simple meal.

When the plate of rice was placed before her, she was surprised by the delicious taste of the food. It was completely different from the expensive dishes she usually enjoyed. The rustic, authentic flavor of each perfectly cooked rice grain, each smoky grilled rib, seemed to touch something deep within her soul. She slowly savored it, and in that moment, the haste and annoyance in her heart seemed to vanish. She distinctly felt every smell, every flavor... even this profound sentiment returning, as fierce and powerful as a dam breaking, sweeping her away.

When paying, she accidentally dropped her wallet. The owner quickly called out to alert her. The owner's eyes, though tired, still held a vibrant spark of life, making the woman instinctively look up. For the first time, she didn't feel a scrutinizing or covetous gaze from the person opposite her, but only genuine sincerity and selflessness.

She left the cơm tấm stall with a strange feeling. It wasn't the pride of being served in a luxurious restaurant, but a warmth spreading from within. The story of the stall owner with her scars and gentle smile lingered in her mind. She began to wonder if something was missing from her own life.


... The car stopped, and it returned to reality.

Ton That Thuyet Street was still there, still embracing its tall buildings and narrow alleys. Who knows when, looking towards the De La Sol apartment building, people might see a sophisticated woman no longer so rushed, no longer so distant. She had learned that a person's worth lies not in branded items or vast wealth, but in how they treat those around them, in the kindness and compassion they extend. And at the beginning of the street, the stall owner's cơm tấm shop remained bustling with customers, offering a gentle smile and warm meals, proving that as you sow, so shall you reap, and kindness will always be rewarded.

It reminded me: Not everyone is like that. But in this life, it's precisely these intersecting moments that weave the deepest lessons, isn't it?

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2025

[Musings of life] Ta bắt đầu lại với tin yêu (4) - Let us begin again—with truth, with love.(4)



Những Ngày Cuối Năm – Hối Hả Trở Về

Khi thành phố bắt đầu lên đèn, khi những con đường chật ních người vội vã sắm sửa, cũng là lúc những chuyến xe bắt đầu lăn bánh, đưa những người con xa quê trở về nhà. 

Bàn làm việc vừa dọn dẹp, chiếc máy tính vừa khép lại, vài email chúc Tết vừa được gửi đi, là lúc người ta chào tạm biệt những con phố đông đúc để trở về với quê nhà. Mấy đứa ở phố thị, Sài Gòn, cũng nôn nao ngắm nhìn như thể thiết tha, ước là cũng có…quê để về. Chuyện. Lạ. Con người sống nơi phố thị lại cũng thích cái không khí Sài Gòn vắng vẻ cho mấy dịp này. 

Sài Gòn, phố thị bắt đầu tiễn người đi. Bôn ba rồi cũng phải về nhà. Bon chen chẳng muốn. Đường chật người đông, chen chúc nhau từng đoạn đường đi như thể sợ lạc bụi đường quanh năm xa nhà.





Giờ là lúc về lại

Một con đường xanh mướt mắt, với ngút ngàn cánh cò bay trên đồng xanh ngát, mấy ngọn cây cao lao thẳng vào bầu trời xanh thẳm trong nắng xuân sang rọi cả một dãy núi cao như ướp cả một màu ruộng đồng pha nắng ấm xanh lơ thơ. Hay.

Một con đương vàng mát rượi, với núi một bên và biển một bên, cùng gió lắt lay lướt qua làn tóc, tấm ướt gương mặt một vị mằn mặn nhắc nhở cho cả một ấu thơ hẹn thề. Tao về phố, lập nghiệp, không thành công thì không về. Vậy rồi, ở miết, chẳng biết lời thề, nguyện ước có thành không.

Trên chuyến xe đêm, những đứa trẻ ngủ vùi trong vòng tay cha mẹ, còn người lớn lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính. Thành phố lùi lại phía sau, nhường chỗ cho những con đường quê quen thuộc, nơi những hàng cây lặng lẽ đón người trở về.



Ngày Đoàn Tụ – Hơi Ấm Của Gia Đình

Người đi về nhà; khắp khởi trong cánh én bay, lòng vui nhìn một mùa nước rút, những bãi bồi màu mở lộ ra.

Đường về nhà của nó giờ đã khác, những con đường mới mở rộng, quê nhà dần đổi thay. Vùng đất Cửu Long với những con sông đan xen như mạch máu nay thêm thuận tiện bởi những tuyến đường thẳng tắp, tựa như một bàn cờ được vẽ nên giữa miền đất phù sa. Người người hối hả trở về, dắt díu nhau qua những cây cầu mới, mang theo hành trang và cả nỗi nhớ nhà chất đầy trong lòng.

Về nhà. Í ới gọi nhau. Có mấy đứa trẻ trốn Tết vì dăm ba câu mỗi năm cứ mang ra hỏi hoài chuyện chồng con, sự nghiệp. 

Dọn dẹp một nếp nhà. Rộn ràng. Chào đón năm mới sang, người tình tóc bạc cười vì một trong những giấc mơ đã thành, một ngôi nhà mới để thờ cúng ông già. Giờ nó, em và đám trẻ về cùng, đi chợ, mua đồ, thổi lửa, bắt cơm, thắp đèn, bày một mâm cúng để rước ông, bà tổ tiên về chơi cùng dăm ba ngày Tết. 

Dọn dẹp một nếp nhà. Rộn ràng. Người tình tóc bạc mỉm cười, mãn nguyện vì một giấc mơ đã thành hình—một ngôi nhà mới để thờ cúng ông bà, để giữ gìn hơi ấm của gia đình. Giờ đây, người tình tóc bạc, nó, em và đám trẻ cùng nhau đi chợ, sắm sửa, nhóm lửa, nấu cơm, thắp đèn, đốt nén hương thơm. Phảng phất. Một mâm cúng được bày biện tươm tất, đón ông bà tổ tiên trở về, cùng sum vầy bên con cháu trong những ngày Tết thiêng liêng. Ngoài sân, cúc, thọ nở vàng rực rỡ như báo hiệu một mùa Tết an vui.

Phố nhỏ. Ăn Tết to. Pháo đốt đón giao thừa. Sớm. Pháo hoa rực sáng trên bầu trời, Tết chính thức gõ cửa từng nhà. Reo hò. Đám trẻ cùng em, ông già đứng ở một góc ngã tư, nhìn bầu trời đêm nở rộ những đóa hóa pháo. Rừng rực. Lần đầu tiên, nó nhận diện được sự đầm ấm chan chứa yêu thương. Nhỏ nhoi. 

Hành Trình Đầu Năm – Những Nẻo Đường Tâm Linh

Mùng Một, người tình tóc bạc, em cùng ông già dẫn lũ trẻ đi lễ chùa. Mười cảnh chùa. Tất tả. Cảm ơn vì một năm đã qua và nguyện cầu cho một năm mới đến. Hứng chí. Hái lộc đầu năm. Thằng nhóc đầu tìm kiếm “may mắn” thay vì “phát tài phát lộc” trên những lời chúc trên mấy nhành mai, tìm mãi ở đến cảnh chùa cuối mới ra. Hả dạ. Hí hả về nhà chuyến nay được mắn may.

Mùng hai, nội ngoại hai bên đi cùng, tìm về một đỉnh núi Ông Cấm – mỗi bước chân là một lời nguyện cầu, mỗi nén hương là một sự tri ân dành cho tổ tiên, trời đất. Cửu huyền trăm họ. Đường lên, lối xuống. Ai cũng hỏi tuổi một người tình tóc bạc. Nhất lòng, nhất dạ phải đi cho xong, thể hiện tấm lòng thành cầu cho con cháu. Đám trẻ vừa háo hức, vừa hiếu kỳ, còn người lớn thì chậm rãi đi qua những bậc thang đá, lòng nhẹ tênh giữa đất trời bao la.

Mùng ba. Lôi điện thoại ra, gửi đi những lời chúc, đến mấy người ở quanh ta, như thể chẳng còn nể cả, chỉ là nhớ đến với một tấm lòng. Bao dung và ghi nhận. Những gì sẻ chia và dạy bảo. Học để rút ra, rút ra để học. Miệt mài. Sống lâu cứ mãi miệt mài đọc, học với rút ra, 

Ngày Xuân Rộn Rã – Trẻ Con, Tiếng Cười, Và Những Bữa Cơm Gia Đình

Những ngày Tết cứ thế trôi qua trong tiếng cười của con cháu. Lũ trẻ thích thú với căn nhà mới của bà nội, nơi chúng có thể chạy nhảy, chơi đùa thỏa “ga”. Xa một chốt thị thành. Chui ra, chui vào một khoảng trời đóng khung chẳng rõ một hình thù. Giờ. Chỉ có những buổi chiều nắng vàng, ông già ngồi đánh cầu lông với ba đứa nhóc, còn bọn trẻ thì đếm từng ngày nghỉ lễ còn lại, tiếc nuối vì những ngày vui đang dần khép lại.

Mâm cơm cúng tổ tiên vẫn được dọn lên mỗi ngày, những nén hương trầm vẫn nghi ngút, như một sợi dây kết nối giữa quá khứ và hiện tại. Lũ trẻ không còn khó chịu khi bị sai vặt nữa, mà dần quen với việc giúp bà, giúp mẹ chuẩn bị những món ăn cúng ông bà.

Ngày Trở Lại – Phố Mở Rộng Vòng Tay

Rồi cũng đến lúc phải rời đi. Đi để trở về, về lại ra đi. Sài Gòn, bắt đầu đón người quay trở lại.

Những chiếc vali lại được kéo ra, những lời chào tạm biệt lại được gửi trao. Lũ trẻ không còn háo hức như lúc đi, mà lặng lẽ nhìn qua ô cửa kính, dõi theo con đường thân quen.

Sài Gòn lại bảo bọc họ, như thể chẳng hề có một cuộc chia ly. Mênh mông. Tình yêu thương của những con người ấy 

Sài Gòn lại đón họ trở về, như một người mẹ vĩ đại không bao giờ trách cứ những đứa con hay đi hay ở. Thành phố không hối hả hơn, cũng không chậm lại, chỉ lặng lẽ dang tay ôm tất cả vào lòng.

Một năm mới bắt đầu. Người ta lại tiếp tục với công việc, lại sắp xếp một góc bàn gọn gàng để đón chào những ngày tháng sắp tới. Nhưng đâu đó, trong lòng vẫn còn dư âm của những ngày Tết – của hơi ấm gia đình, của tiếng cười trẻ nhỏ, và của những nén hương tiễn biệt năm cũ, đón chào năm mới với tất cả niềm tin và yêu thương.

Sắp xếp lại một năm mới, cuộc sống mới, một guồng quay cũ, bắt đầu dọn dẹp lại một góc bàn dể chào đón một năm mới sang. Người đi, kẻ đến. Quên. Nơi một góc văn phòng được sắp xếp lại cuối năm, có người bước xuống một sân ga, lang thang khắp những căn phòng để ngắm nhìn …nơi cũ, nơi mình sắp gửi lời chào tạm biệt để ra đi, bắt đầu một công việc mới, nơi một mãnh đất ở đầu hình chữ S. Nơi những con người như thể thở phù..rồi mọi thứ sẽ qua, người với người chúc nhau, tặng nhau những bao lì xì đầu năm, câu chuyện lại bắt đầu với tin yêu.

(Ảnh: Internet)

https://doisales.com.vn/index.php/2025/02/03/musings-of-life-ta-bat-dau-voi-tin-yeu-1-we-begin-the-new-year-with-trust-and-love/

https://doisales.com.vn/index.php/2025/02/03/musings-of-life-ta-bat-dau-voi-tin-yeu-2-let-us-begin-again-with-truth-with-love/

https://doisales.com.vn/index.php/2025/02/03/musings-of-life-ta-lai-bat-dau-voi-tin-yeu-3-let-us-begin-again-with-truth-with-love-3/

https://doisales.com.vn/index.php/2025/02/04/musings-of-life-ta-bat-dau-lai-voi-tin-yeu-4-let-us-begin-again-with-truth-with-love-4/

***

The Last Days of the Year – A Hasty Return

As the city lights flicker on and streets fill with hurried shoppers, buses and trains begin their journeys homeward, carrying those who have long been away.

Desks are tidied up, laptops shut down, and a few final New Year greetings are sent via email—then, it's time to bid farewell to the bustling city and return to the warmth of home. Some city dwellers, especially in Saigon, look on wistfully, yearning for a place they can call home. Oddly enough, those who live in the city seem to relish its rare moments of quiet during these days.

Saigon begins to send people off. No matter how far one roams, home remains the final destination. The crowded streets overflow with travelers, inching forward, as if afraid that the dust of the city might erase their ties to home.

Now is the time to return.

Through emerald-green fields, flocks of white storks soar over endless paddies. Towering trees reach toward the vast blue sky, bathed in the golden light of spring. Mountains stand in the distance, their silhouettes softened by the warmth of the sun.

Or perhaps, a golden road unfolds—one side flanked by mountains, the other kissed by the sea. The wind plays through one's hair, carrying the salty scent of childhood promises. "I'll only return once I've made something of myself," someone once swore before leaving for the city. Yet, the years passed, and they remained, uncertain if that vow was ever fulfilled.

On a late-night bus, children sleep soundly in their parents' arms while adults gaze out the window in silence. The city fades into the distance, making way for familiar rural roads lined with trees that seem to whisper their quiet welcome.


The Reunion – The Warmth of Family

Homeward-bound souls hurry across new bridges, roads unwinding like veins through the Mekong Delta, making the journey back smoother than before. This land, once intertwined with rivers, now welcomes travelers with well-paved roads, like a chessboard drawn across the alluvial plains.

Calls echo through the air as loved ones reunite. Some, hesitant to return, dodge the annual barrage of questions about marriage and careers.

The home is cleaned, bustling with the energy of the new year. An old lover, now with silver hair, smiles—one of their long-held dreams has come true: a new house to honor the ancestors. Now, together with siblings and children, they shop for groceries, light the fire, cook rice, and set up an offering table to invite their forebears to join in the festivities for a few days.

The house is tidied, the air vibrant with anticipation. The silver-haired elder beams, content. The house is no longer just a house—it is a sanctuary where family gathers, where traditions are kept alive. Incense spirals into the air, carrying prayers and remembrance. Outside, chrysanthemums and marigolds bloom in brilliant gold, heralding an auspicious new year.

In the small town, the New Year is celebrated grandly. Firecrackers burst early to welcome midnight. Fireworks paint the sky, and children cheer. Standing at a street corner, an old man watches, his eyes reflecting the dazzling display above. For the first time, the warmth of family and love truly sinks in.


The First Journey of the Year – Spiritual Paths

On the first day of the new year, the silver-haired elder, together with family, takes the children to visit ten temples. They hurry from one to another, offering thanks for the past year and prayers for the one ahead. One child eagerly searches for a New Year's blessing that speaks of "good fortune" rather than "wealth," only finding it at the last temple—a discovery that fills them with delight.

On the second day, both sides of the family embark on a journey to Mount Ông Cấm. Each step taken is a whispered wish, each incense stick lit a tribute to ancestors and the heavens. As they ascend and descend the stone steps, elders are asked about their age—a subtle nod to resilience and faith. The children, both excited and curious, race ahead, while the adults move at a steady pace, their hearts lightened by the vastness of the sky.

On the third day, phones come out, sending warm messages to friends and acquaintances. Not out of obligation, but from genuine remembrance. Gratitude and lessons learned are shared, the old imparting wisdom, the young absorbing it. Life, an unending cycle of learning and reflection.


A Vibrant Spring – Laughter, Children, and Family Meals

The days of Tết slip by in the laughter of children. They run through their grandmother’s new house, delighting in the freedom of open spaces. No longer confined to city apartments, they revel in the golden afternoons, playing badminton with their grandfather while counting down the remaining days of the holiday, reluctant to see them end.

Every day, offerings are made to the ancestors, incense curling upwards like a bridge between past and present. The children no longer complain when asked to help but instead embrace their roles in preparing traditional dishes, understanding that these rituals connect them to generations before them.


The Return – The City Welcomes Once More

And then, it's time to leave again. To go is to return, and to return is to go once more. Saigon opens its arms to welcome its wandering children back.

Suitcases are packed, farewells exchanged. The journey back is quieter, the excitement of departure replaced by quiet reflection. Through the bus windows, familiar roads pass by, now tinted with nostalgia.

Saigon embraces them, as if they had never left. Its love is vast, boundless—never resentful, never questioning. It does not rush, nor does it slow down. It simply remains, ready to welcome all.

A new year begins. People return to work, straighten their desks, and prepare for what lies ahead. Yet somewhere deep inside, the warmth of Tết lingers—the echoes of laughter, the scent of incense, the taste of home.

Life resumes, familiar routines set in. And somewhere, on a train platform or in an old room, someone lingers for a moment longer, gazing at the place they are about to leave behind. A new journey awaits—perhaps in another part of this S-shaped land.

With a deep breath, they step forward. And just like that, another year unfolds, filled with hope, love, and the promise of new beginnings.


Thứ Hai, 27 tháng 1, 2025

[Musing of life] Chợ (12) - Chợ trời - The Flea Market



Đường nào con gái!? Nó, một gã sống lâu, bôn ba cũng trở về nhà. Quê. Mở đường, rẽ lối, đặt tên. Một gã nhà quê chẳng còn biết quê là gì. 

Út chạy ra chợ trời. Nó chở cô cháu nhỏ đi tham dự một buổi tiệc liên hoan cuối năm. Con đường đi đã không còn rõ, chỉ biết phố phường giờ đây đã thay đổi ít nhiều. Cô nhóc với chiếc áo dài đỏ, miệng chúm chím cười, tựa như đốm pháo hoa nổ giữa phô phế.

Chợ trời là đường chỉ

Đám đông tụ tập thành chợ. Trời là biểu tượng của cái nghề bán lưng cho đất, bán mặt cho trời. Chợ trời, những góc nhỏ cất giữ, những phiên họp tạm bợ, mái che ơ hờ, những món hàng trải bạt, bày bán ngay lòng đường vơi những cảm xúc chẳng bao giờ kiềm chế. Chợ trời thành một tên gọi. Đặt cạnh. Nhà lồng chợ.

Trong nhà lồng chợ, người ta cạnh tranh nhau từ một chỗ ngồi, một dãy sạp. Vậy chứ.

Giống nhau trong tiếng rao chào khách. Quen thuộc. Gặp dáng, nhớ tên, giới thiệu một món hàng, gợi một món ưng ý để mua về nhà, như thể đầu bếp gia đình bước ra để giới thiệu …món phải mua. Thuộc quen. Dáng, tên đến món hàng hay mua.

Mẹ thiên hạ. Má. Tiếng gọi í ới vang dội mỗi khi người tình tóc bạc bước qua từng gian hàng, đi từ hàng thịt cho đến hàng rau củ. Đi hết. Nó dắt người tình tóc bạc đi, như thể nâng niu một vẻ đẹp của chiều tà, trải qua vài ba trận…mổ, trong người bắt óc vít…như thể để hợp thời, công nghệ máy móc mà. Lo. Một cái trược chân, ốc vít lại thi nhau chen vào trong cơ thể, chẳng còn để hợp thời. Chẳng qua là để cho người tình tóc bạc thỏa một cơn nhớ. Chợ. Năm, mười, mười lăm….bốn mươi, năm chục. Gắn liền. Một đời. 

Thằng nhóc sống lâu, đầu đường chẳng đứng, xóa chợ đã từng. Ngon lành. Một giấc ngủ say, bên cạnh người tình tóc bạc. Giờ đây, nâng niu một bàn chân bước. Ngở. Mấy câu chào, mấy lời rao của cô, chú, thím, dì, bà, ông; giờ nông ra viết lại thành phương pháp, sách vở viết về mấy lời chào, gọi nhớ một cái tên, đặt thành là tư vấn với bán hàng. Ông, bà, cô dì với chú thím, chẳng hay có những kẻ đã viết về mình. Hay.



Giống nhau trong mấy tiếng cãi cọ. Chửi nhau. Sinh dục, chất thải mang ra nói mãi như thể ruột này phơi hẳn ra bên ngoài, chứ chẳng để lòng, gậm nhắm riết thành bệnh. 

Nhớ. Thằng con cờ …làm gì mà như ăn cướp. Dì chửi, thím mắng lúc chợ đông. chạy xe vượt dòng người đi mua hàng mấy ngày ba mươi Tết, chẳng để khách dừng chân chọn lựa một món hàng. Cười. Năm nay, chúng nó ăn da.. lòi hay gì chứ chẳng ăn mấy món cà, củ. Bà tám, cô tư. Đưa tay khuẩy nước cho mấy món hàng sắp ngay hàng, thẳng lối trên một ô bàn cờ tự vẽ. Ông tám ngồi cạnh, trí thức về chợ, bày ra bán, bắt lại hỏi vài từ đúng sai. Cô tư, bà tám. Cười. Mấy con, cháu, bán cạnh cũng ngoạc miệng ra cười thả ga, xã hết mấy phần vất vả của mấy ngày thức trắng đêm để dọn hàng. 

Âm ỉ, những con người lo lắng mấy món hàng chẳng còn tươi ngon, người khen kẻ chê. Đầu hôm sớm tối, nông sâu giấc ngủ với mấy lời chê, khen. 

Giống nhau Những khát khao chẳng bao giờ vơi

Chợ trời là nơi âm ỉ những lo toan, nỗi niềm mong hàng bán hết trước hoàng hôn. Khen có, chê có, tiếng rốp rẻm nằm giữa bao lời chào mời. Hôm nay bán được chục chừng, ngày mai có thể lại chẳng bán được gì. Cái nghề này, cái chợ này, những con người này – dù mái tóc đã bạc, dù bước chân đã chậm chạp, họ vẫn gắn bó với cái sạp, với góc chợ như một phần đời không náo nêu rời xa.

Mấy đồng thuê chợ, mấy đợt hoa chi, tính trọn trong món hàng lấy từ một đầu mối sang, từ một bến, từ một bãi tập kết hàng về hay đơn giản chỉ là ở một mãnh vườn cỏn con, hay giản đơn cũng chỉ là mấy cái ở sau nah2 giờ trĩ quả, trĩu ha còn xanh tốt đem ra bày bán một món hàng nuôi dưỡng những khát khao, đổi đời từ thế đời đổi. Thật.

Nhớ. Ba mươi năm đó. Thằng em cùng xóm, dời nhà, có mãnh vườn, chuối cây trĩu quả, cành mai trĩu nụ, vác ra chợ trời, bán để có tiền chơi, một ngày ba mươi Tết. Giờ. Quản một bộ phận rủi ro của một ngân hàng đất Việt, nói chuyện khoa học, triết lý và chính trị thả ga. Tự hỏi. Có còn nhớ ba mươi năm đó!?

Những con người cứ thế nuôi dưỡng cho mình một khát khao, tình yêu chẳng bao giờ cạn như thể bạc đầu vẫn muốn ngồi với những khát khao dù rằng cơ thể sinh học chẳng còn chịu nghe lời.

Người tình tóc bạc ngồi lại ở sạp con dâu. Thân thể chẳng chịu nghe lời, vậy mà miệng vẫn rôm rã trả lời giá cả với chào mời mấy món hạn. Chị dặn, em cứ để mẹ ở đó, cho vui, về với em dâu, nấu cho kịp cúng ông bà, chị về cúng sau. 

Chợ chứ thế hết đuổi rồi lại lập, chọn mấy khúc đông người. Lập rồi lại đuổi, đuổi rồi lại lập, ở mấy khúc người đông. Thiệt. 

Chợ trời, chào đón và từ biệt

Rôm rã. Tâm tình trong những ngày cũ, chuyện chẳng còn đợi đến ba mươi. Tháng thiếu. Năm chỉ còn hai chín Tết. Rộn ràng. Người cứ thế miệt mài những lời rao, có kẻ vẫn cứ kháo khao viết lên những lời, câu, chữ cũ. Nhốn nháo. Muốn chạy ào ra, năm trên trang viết, để đó đi rồi có gì nhớ thì đọc lại. Nháo nhào. Mỗi một chủ đề chợ, viết cả chục năm vẫn chưa xong. Dào dạt. Ngôn từ như nhảy nhót, bởi cảm xúc ngập hồn. 

(P/s: Chợ trời ngày 27 âm lịch, tháng Chạp, năm Giáp Thìn)

https://chienphan.blogspot.com/2015/02/cho-4-nguoi-i-buon-hon-cu.html

https://chienphan.blogspot.com/2013/01/cho-2.html

https://chienphan.blogspot.com/2013/02/cho-3-nhan-sinh-nhu-mong.html

https://chienphan.blogspot.com/2015/02/cho-4-nguoi-i-buon-hon-cu.html

https://chienphan.blogspot.com/2017/01/cho-5-mot-tinh-yeu.html

https://doisales.com.vn/index.php/2024/02/07/cho-6-bot-chuyen-doi-ba-muoi/

https://doisales.com.vn/index.php/2024/02/08/cho-7-co-gai-song-mai-voi-thanh-xuan/

https://doisales.com.vn/index.php/2024/02/09/cho-8-dung-phu-noi-minh-da-sinh-ra/

https://chienphan.blogspot.com/2024/02/cho-11-nguoi-ve-chang-oi-ba-muoi.html

https://doisales.com.vn/index.php/2025/01/27/musing-of-life-cho-12-cho-troi-the-flea-market/

***

Which way, daughter!?

He, a man who had lived long and wandered far, finally returned home. Home. Roads were paved, paths were carved, names were given. Yet, a countryman like him no longer knew what "home" truly meant.

Út ran to the flea market. He carried his little niece to a year-end celebration. The roads had blurred in his memory, but the city had surely changed. The little girl, dressed in a red áo dài, smiled with pursed lips—like a spark of fireworks bursting in the midst of an aging city.

The Flea Market, a Roadmark

A gathering of people became a market. The sky bore witness to the trade of backs bent to the earth, faces lifted to the heavens. The flea market—makeshift stalls, flimsy tarps, goods laid out on mats, emotions running wild with no restraint. The flea market—now a name, a presence. Right beside the covered market.

Inside the covered market, competition raged—over a seat, a stall, a strip of space. Yet, still—
They shared the same welcoming shouts. Familiarity. Spotting a familiar figure, remembering a name, introducing a product, suggesting an item to take home—like a family chef stepping out to recommend the must-buy dish. Familiar. Faces, names, and the goods they always bought.

"Mother of all!"
"Má!"
The calls echoed whenever a silver-haired lady strolled past stalls, from the butcher’s section to the vegetable stands. Step by step. He walked with his silver-haired love, cherishing the beauty of twilight, through years and surgeries, through bones and screws—technology, as they said. A misstep now, and those screws would twist further into flesh, no longer just for keeping up with the times, but simply to fulfill an old longing. The market. Five, ten, fifteen... forty, fifty years. Bound together. A lifetime.

The Old Boy Returns

The long-lived lad once erased markets from the streets. Efficient. Now, he walked tenderly, guiding a careful step. Bewildered. The calls, the hawker’s cries of uncles, aunts, grandmothers, and elders—now immortalized in books, turned into "sales consulting strategies." Did they know people had written about them? Perhaps.

They were the same in their squabbles.
The cursing.
Biology and waste turned into words, thrown out like guts spilled in broad daylight rather than stewing inside until they festered into sickness.

Memories.
“You little brat—why the hell are you driving like a thief!?”
Aunties and uncles scolded as the market buzzed—riding through the crowd on the eve of Tết, leaving no room for shoppers to browse. Laughter.
"This year, are they eating bricks instead of vegetables!?"
Gossip. Hands stirring water to keep goods neatly aligned, like a self-drawn checkerboard. The old man next door, a market intellectual, selling what he preached, asking about grammar and phrasing. Laughs all around. Aunts, nieces, cousins—mouths wide open, laughing away the exhaustion of sleepless nights preparing goods.

Anxieties murmured beneath. Would the goods still be fresh? Compliments and complaints intertwined, day and night, stealing peaceful sleep.

A Desire That Never Fades

The flea market was a place of restless worries, the hope to sell everything before sunset. Praise and critique wove into the calls of sellers. A good day could mean dozens sold; the next, perhaps nothing. This trade, this market, these people—no matter how gray their hair, no matter how slow their steps—they clung to their stalls, to the market corner, as if it were life itself.

Rent for stalls, costs for permits—all calculated in the price of goods sourced from wholesalers, from ports, from warehouse hubs. Or simply from a tiny backyard garden, from a small plot where fruit ripened heavy, green leaves lush. One trade, feeding a dream, changing a life with the tides of time.

Three Decades Ago

A boy from the old neighborhood. Moved away. Owned land. A banana grove heavy with fruit, apricot branches bursting with buds. Hauled them to the flea market to sell, just for some pocket money on the eve of Tết. Now? Managing risk assessment for a Vietnamese bank, talking science, philosophy, and politics like an expert.

I wonder—does he still remember that Tết thirty years ago?

These people, with desires never quenched, love that never runs dry. Even with silver hair, they still want to sit with their longings, though their aging bodies refuse to obey.

His silver-haired love sat at her daughter-in-law’s stall. Her body no longer obeyed, yet her lips still cheerfully called out prices, chatted with customers.
“Let her stay there,” his sister said. “It makes her happy. Come home and cook for the offering; I’ll join later.”

Markets—cleared, relocated, reborn in crowded streets. Again and again.

The Flea Market: A Place of Greetings and Goodbyes

Bustling. Old stories, old conversations, no longer waiting for the thirtieth. A short month. Only twenty-nine days left until Tết. Excitement. The market never stops calling. Someone still scribbles old words, old phrases.
Chaotic.
The urge to run out, to sprawl onto the pages—leave it there, to read later when memory fades.
Restless.
A decade of writing about the market, and it still isn't finished.
Overflowing.
Words dancing, emotions rushing like a tide.

(P.S. Flea Market, 27th day of the lunar calendar, Year of the Dragon)


[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...