Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn đại học bách khoa. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn đại học bách khoa. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2025

[PTS] Gió Thổi Trên Miền Di Sản - A Symphony of Youth Amidst Heritage


Bản giao hưởng thanh xuân

Hành trình đã bắt đầu. Từ Sài Gòn ồn ã, những tâm hồn trẻ PTS lại rẽ lối. Có đứa vừa qua ngưỡng thực tập vài tháng đến tận vài năm. Trẻ. Chạm tay vào guồng quay đời thực. Có đứa, đã vụt sáng, điều hành cả một tổ chức bé con. Chuyến đi không chỉ là hội ngộ. Cảm. Bản giao hưởng thanh xuân, giữa miền di sản.

Nó, lặng thầm, bước theo. Dấu chân tuổi trẻ đặt vào lòng đất Đà Nẵng, Hội An, Huế – mỗi nơi một nốt nhạc. Đám Gen Z tự tay dệt nên hành trình. Phòng ốc, quán ăn, góc "sống ảo"... Mọi thứ, đều do chúng sắp đặt. Năng động. Sáng tạo. Và chân thực đến nao lòng. 


Lăng Cô: Những Bóng Lưng Giữa Mịt Mờ Khói Sương

Chuyến xe dừng. Lăng Cô hiện ra, mờ ảo. Mưa bụi vừa tạnh, hơi sương vương trên núi. Một bức tranh bí ẩn. Nó bước xuống, nhận làn gió lướt qua những sợi tơ nhận tín hiệu đầu tiên chuyển về não về một nơi đã ra đi, giờ về lại, tha thiết đến mong chờ, bơ vơ đến vô định, giờ ngập chìm trong cảm giác khói sương. Trẻ. Chúng không ùa ra. Chúng ngồi xuống. Lưng quay về phía nó. Hướng mặt ra vịnh. Những bóng lưng. Cô độc. Mạnh mẽ.

Áo "BELIEVE". Số "35". Những điểm nhấn giữa nền trời xám. Mặt nước lấp lánh sương.

Cảm. Một sự lạc loài tự nguyện. Không mất phương hướng. Lạc vào lòng mình. Lắng nghe tiếng vọng thanh xuân. Một nổi loạn ngầm. Không gào thét. Âm thầm tìm tự do. Thoát khuôn mẫu. Khẳng định bản ngã. Núi ẩn hiện. Nước phẳng lặng. Mời gọi trầm tư. Chiêm nghiệm.

Lưng quay về biển. Gió Lăng Cô. Mây núi giăng sương. Chẳng sợ lo. Tuổi trẻ lạc loài. Tìm bản ngã. Giữa đất trời. Thầm gọi ước mơ.

Mỗi bóng lưng. Một câu chuyện. Một hành trình. Sau cánh cửa PTS.


Danny: Từ "Exceler" Đến Chạm Tay Quyền Lực

Danny. Điềm đạm. Mắt sâu. Khóe môi mỉm cười. Chú nhóc ngồi giữa, khí chất tĩnh lặng. Sinh viên IT thuở nào. Từng là "nạn nhân" của nó. Buộc phải dùng Excel. Căm ghét. Thế mà giờ, sau 9 năm, điều hành hai công ty. 

Nhớ.

Những đêm trắng. Bờ vực phá sản với khoản lỗ kéo dài. Chiến thắng ngọt ngào. "Áp lực. Khủng khiếp." Danny cười, nụ cười chai sạn. Vẫn hồn nhiên. "Cuộc đời. Chỉ một thôi. Không dám dấn thân. Sao biết giới hạn?"

Chú nhóc chỉ Peter. Bóng lưng nhỏ. "Thằng Peter đó. Cũng PTS. Cũng Phan Khang Home. Cùng vạch xuất phát. Vẫn cà phê. Vẫn kể chuyện ngày xưa."


Peter: Nơi Nghệ Thuật Và Con Số Giao Duyên

Peter. Nhỏ nhắn. Lọt thỏm. Lưng quay về trời xa. Mắt lấp lánh đằng sau gọng kính. Đam mê. Cũng IT. Từ PTS. Chọn ở lại với sự hài hước của riêng mình. Đắm mình trong câu chuyện của người đầu.

Nhìn biển. Sóng vỗ nhẹ. Nhiều lúc. Giữa hai thế giới. Logic IT. Bay bổng nghệ thuật. Nhưng chính sự kết hợp. Dung hòa đối lập."

Thẩm mỹ. Công nghệ. Cầu nối cái đẹp. Đến cuộc sống.


Riêm: Gió Miền Tây Giữa Phố Thị Di Sản

Riêm. Chàng trai miền Tây. Dòng máu Kh'mer. Làn gió mới. Đang tìm định hướng. Ngồi lặng lẽ. Mắt dõi chân trời. Chú nhóc đã làm cha, tham gia vào con thuyền trách nhiệm cùng chú nhóc Michael ngồi ở cạnh mình. 

"Em đến. Học hỏi." Riêm chất phác. "Xem anh chị. Vượt khó. Tìm đường." Kể. Bỡ ngỡ phố thị. Đêm trằn trọc. "Quê em. Con đường rõ ràng. Lên đây. Quá nhiều lựa chọn. Choáng ngợp."

Nhận. Chân thành. Khao khát. Câu hỏi ngây ngô. Tò mò. Phát triển. PTS. Cánh cửa. Mở ra thế giới mới.


Huyền: Đồng Tháp 

Cô nhóc Huyền. Đồng Tháp. Vừa tốt nghiệp thực tập. Tham gia vào việc mới. Mắt đẫm lệ mấy lần vẫn nở nụ cười trên môi 

Kể. Bỡ ngỡ đầu đời. Đặt hàng và giao tiếp giữa khoảng cách thế hệ, giữa công việc và bài tập, khác nhau đến ngỡ ngàng. Ăn “chửi”, nghe “mắng”. Giờ thành chuyện vui. Con đường. Nhiều thử thách. Không sợ. Mắt hướng chân trời. Làm nên một bức ảnh đẹp


Nam và Phương: Biên Hòa Và Huế, Gánh Nặng Mang Về Thanh Xuân

Nam. Biên Hòa. Gánh nặng trách nhiệm. Phương, Huế, đất học trở về. Lắng nghe nó kể ở một tối bên dòng sông Hằng, cách đó vài bận, nó cũng đã từng ngồi lắng nghe những anh, chị sống dưới mái nhà Toyota của năm nào, bàn bốn ngồi giờ chơ vơ chỉ mỗi nó, ngồi chuyện trò với một thế hệ tiếp theo, bàn vẫn bốn người. Cách biệt tận mười lăm năm có lẻ.

Phương. Tham gia chuyến đi. Như nhớ về "một thời ta đã xa." Quay lại khám phá. Không chỉ thiết kế. Khách hàng không chọn. Trầm tư. Tay chống hông. Người dẫn đường thầm lặng.

Như muốn kể. Mắt hướng về đám trẻ

"Ngày xưa. Cũng ngông cuồng.". "Chỉ muốn 'độc dị'. Không cần khách hàng. Nhưng thực tế. Dạy bài học. Không chọn. Phải thay đổi. Lắng nghe. Hiểu họ.

Hai Kiến trúc sư. Học hỏi. Nghe. Chia sẻ từ một gã bán hàng. Ánh mắt thấu hiểu. Hoài niệm.


Howards: Từ Nét Chì Đến Những Thước Phim Kể Chuyện

Howards. Vóc dáng lớn. Đất Bắc. "Người cũ" PTS. Vẫn trên chuyến tàu. Ban đầu. Thiết kế 2D. Rồi lần mò. Video. Clip. Phim. "Họ yêu vẻ đẹp." Thằng nhóc tin. Dùng hình ảnh. Truyền tải vẻ đẹp.

"Em từng nghĩ. Thiết kế tĩnh." Howards trầm ấm. "Sang video. Cả thế giới khác. Âm thanh. Chuyển động. Cảm xúc. Hòa quyện. Câu chuyện. PTS nền tảng. Tư duy sáng tạo. Khám phá. Học hỏi."

Kể. Đêm dựng phim. Bị từ chối. Thành công rực rỡ. Niềm vui. Thỏa mãn. Mỗi video. "Đứa con tinh thần." Tâm huyết. Sáng tạo.


Serena: Logistic, Biển Cả, Và Giai Điệu Tình Yêu

Serena. Hoài bão với ngành Logistic của một đại học Bách Khoa thành phố Hồ Chí Minh. Duyên. Bước lên con tàu thanh xuân. Tràn đầy năng lượng. Ngồi bậc thềm. Nhìn Vịnh Lăng Cô. Đắm ngập tình yêu mới. Anh chàng "biển cả". Kính cận. Ghita. Hát. Vừa tham gia một con tàu...

Serena cười. Nhìn chàng trai. Say sưa hát. Chuyến đi này. Không chỉ khám phá. Nơi tìm thấy tình yêu. Một "con tàu" mới. Đồng hành. Câu chuyện đẹp. Giản dị. Đầy ý nghĩa. Cuộc đời. Luôn ẩn chứa. Bất ngờ.


Cuộc Đời Chỉ Có Một: Sống Trọn Vẹn

Chia tay đám trẻ, những bóng lưng xa dần, chỉ còn vọng lại tiếng nổ giòn của mấy chiếc xe máy như những cánh chim đang tung cánh bay lên bầu trời khát vọng. Họ đi tìm về quá khứ, hiểu về truyền thống. Đà Nẵng - Hội An - Lăng cô - Huế. Giá trị lịch sử. Ghi.

PTS. Trải nghiệm thực tế. Giúp tâm hồn trẻ. Tìm đường riêng. Học kỹ năng. Đối diện cuộc sống. Sống thật. Với đam mê. Nỗi sợ. Ước mơ xa vời.

Nó. Kẻ quan sát. Tình cờ. Gặp ở một chuyến tàu thanh xuân. Tin. Chúng sẽ làm được. Và hơn thế nữa. Chuyến đi. Chỉ là dấu chấm phẩy. Hơi thở nhẹ nhàng. Trong hành trình dài.

***

The journey had begun. From bustling Saigon, young PTS souls diverged. Some had just crossed the internship threshold, from months to years. Young. Touching the real grind. Some, had burst forth, even managing a small organization. The trip wasn't just a reunion. A feeling. A symphony of youth, amidst heritage.

I, silent, followed. The footprints of youth impressed upon the soil of Da Nang, Hoi An, Hue – each a distinct note. The Gen Z crew wove their own journey. Rooms, eateries, "insta-worthy" spots... Everything, laid out by them. Dynamic. Creative. And genuinely heartwarming.


Lang Co: Silhouettes Amidst Misty Haze

The car stopped. Lang Co appeared, ethereal. The drizzle had just ceased, mist lingered on the mountains. A mysterious canvas. It stepped out, feeling the wind brush its hair, sending the first signals to its brain about a place it had left, now returned to. A fervent longing, a boundless adriftness, now submerged in a misty embrace. Young.

They didn't rush out. They sat. Backs to it. Facing the bay. Silhouettes. Solitary. Powerful. A "BELIEVE" shirt. A "35" on a back. Highlights against the gray sky. Water shimmering with mist.

A feeling. A willing disorientation. Not lost. Lost within themselves. Listening to youth's echo. A silent rebellion. Not screaming. Quietly seeking freedom. Breaking molds. Asserting self. Mountains appearing, disappearing. Still waters. Inviting contemplation. Reflection.

Backs to the sea. Lang Co's breeze. Mist on mountains. No fear. Youth adrift. Finding self. Between sky and earth. Whispering dreams.

Each silhouette. A story. A journey. After the PTS door.


Danny: From "Exceler" to the Touch of Power

Danny. Calm. Deep eyes. A slight smile. The kid sat in the middle, a serene aura. An IT student from back then. Once "it's" victim. Forced to use Excel. Hated it. Yet now, after 9 years, running two companies.

Remembering. Sleepless nights. The brink of bankruptcy with extended losses. Sweet victories. "Pressure. Immense." Danny smiled, a seasoned smile. Still innocent. "Life. Only one. No daring. How to know limits?"

The lad pointed at Peter. A small silhouette. "That Peter. Also PTS. Also Phan Khang Home. Same starting line. Still coffee. Still old stories."


Peter: Where Art and Numbers Converge

Peter. Petite. Tucked in. Back to the distant sky. Eyes sparkling behind glasses. Passion. Also IT. From PTS. Chose to stay with his own humor. Immersed in the founder's story.

Gazing at the sea. Gentle waves. Often. Between two worlds. IT logic. Artistic flight. But the combination itself. Harmonizing opposites." Aesthetics. Technology. A bridge to beauty. To life.


Riem: Mekong Delta Breeze Amidst Heritage Town

Riem. The Mekong Delta boy. Khmer blood. A fresh breeze. Seeking direction. Sitting quietly. Eyes fixed on the horizon. The lad, a father now, joined the ship of responsibility with young Michael beside him.

"I came. To learn." Riem, simple. "See the seniors. Overcome hardship. Find path." He recounted. City unfamiliarity. Sleepless nights. "Back home. Path clear. Here. Too many choices. Overwhelming."

Perceiving. Sincere. Yearning. Naive questions. Curious. Growing. PTS. The door. Opened a new world.


Huyen: Dong Thap

The young girl, Huyen. Dong Thap. Just finished internship. Starting a new job. Eyes tear-rimmed sometimes, but still a smile on her lips.

She recounted. Early life's awkwardness. Ordering and communicating across generations, between work and assignments, surprisingly different. Enduring "scolding," listening to "reprimands." Now, a funny story. The path. Many challenges. No fear. Eyes on the horizon. Creating a beautiful photo.


Nam and Phuong: Bien Hoa and Hue, Burdens Bringing Back Youth

Nam. Bien Hoa. The weight of responsibility. Phuong, from Hue, the scholarly land, returned. Listening to it recount one evening by the Perfume River, a few times before, it had also sat listening to the seniors from Toyota years ago. A table of four, now only it remained, conversing with the next generation. Still a table of four. A gap of perhaps fifteen years.

Phuong. Joining the trip. As if remembering "a time long past." Returning to explore. Not just design. Clients didn't choose. Pensive. Hands on hips. A silent guide.

As if wanting to tell. Eyes toward the young crowd.

"Back then. Also wild." "Only wanted 'unique'. Didn't need clients. But reality. Taught a lesson. No choice. Must change. Listen. Understand them."

Two architects. Learning. Listening. Sharing from a salesman. Eyes of understanding. Nostalgia.


Howards: From Pencil Strokes to Storytelling Films

Howards. Large build. Northern land. A "veteran" of PTS. Still on the journey. Initially. 2D design. Then dabbled. Video. Clip. Film. "They love beauty." The lad believed. Using images. Conveying beauty.

"I used to think. Design was static." Howards, with a deep voice. "Transitioned to video. A whole other world. Sound. Movement. Emotion. Blending. Story. PTS foundation. Creative thinking. Explore. Learn."

Recounting. Nights editing. Rejected. Brilliant success. Joy. Fulfillment. Each video. "Spiritual child." Dedication. Creativity.


Serena: Logistics, The Sea, And a Melody of Love

Serena. Ambitions for Logistics from a Ho Chi Minh City University of Technology. Destiny. Stepped onto the ship of youth. Full of energy. Sitting on the ledge. Gazing at Lang Co Bay. Immersed in new love. The "sea boy." Glasses. Guitar. Singing. Just joined a ship...

Serena smiled. Looked at the boy. Lost in song. This trip. Not just exploration. A place to find love. A new "ship." Companionship. A beautiful story. Simple. Meaningful. Life. Always concealing. Surprises.


One Life Only: Live It Fully

Parting ways with the young ones, their silhouettes faded, only the sharp roar of motorbikes echoed, like birds soaring into the sky of ambition.

They sought the past, understood tradition. Da Nang - Hoi An - Lang Co - Hue. Historical value. Recorded.

PTS. Real-world experience. Helping young souls. Find their own path. Learn skills. Face life. Live genuinely. With passion. Fears. Distant dreams.

I. The observer. Coincidentally. Met on a journey of youth. Believed. They would succeed. And more. The trip. Just a semicolon. A gentle breath. In a long journey.

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2024

PTS - Câu chuyện thế hệ Bách Khoa Thành phố Hồ Chí Minh



Là duyên.

Đầu hạ năm 2020, Sài Gòn lất phất mưa bay, báo hiệu chuẩn bị đón sự chuyển giao của đất trời.

Đại Học Bách Khoa, như một mối duyên đã định sẵn từ kiếp trước, giờ đây tái hiện trong cuộc đời nó. Dặn lòng. Bản thân cho mình một cơ hội kết nối với sinh viên và trở lại với dự án đã từng thất bại từ những năm 2017. 

Dưới bầu trời trong xanh nhưng vẫn còn phảng phất chút oi ả, trên sân trường Bách Khoa. Nó bắt đầu một hành trình mới. Đám trẻ sinh viên của những ngôi trường khác, đứng chờ nó hòa vào cùng. 

Một bóng dáng nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, với đôi mắt sáng rực ẩn sau cặp kính, đưa nó đi tham quan khuôn viên rộng lớn của ngôi trường đại học nằm giữa lòng thành phố, một ngôi trường nội thành có diện tích lớn nhất trong tất cả các trường đại học.

Anh dẫn nó đi khắp nói, nói về những công trình nghiên cứu, hầu hết đều không phải là sự đầu tư từ bên ngoài, mà đến từ những thế hệ Bách Khoa bước ra thành tài, trở lại đầu tư cho nơi mình được đào tạo. Ngẫm. Mừng. Tự hỏi. Nếu tất cả ngôi trường đều phấn đấu vì mục tiêu này, liệu chẳng phải quá tuyệt vời sao? Dẫu biết thấp thoáng của một tên thương hiệu, quen đến lạ, của một chuổi Honda, bước vào đầu tư ở dưới mái nhà Toyota mà bản thân biết đến. Nghĩ. Trái đất này nhỏ bé, chật chội đến độ cứ phải gặp nhau. Hân hoan hay nghẹn ngào, cứ phải gặp nhau.

https://doisales.com.vn/index.php/2024/08/20/pts-loi-chao-thanh-xuan-dai-hoc-bach-khoa-thanh-pho-ho-chi-minh-goodbye-to-youth-ho-chi-minh-city-university-of-technology/



Duyên khởi

Đầu thu, cuối hạ, ở một góc trời quận 7, một gã thanh niên xuất hiện, mặc chiếc áo sơ mi in hình lá cây, để hở một cúc áo đầu như thể hiện vẻ phóng khoáng đầy bụi đời. 

Em nói: Anh ấy chẳng buồn hỏi về con số gần mười tỷ đến từ đâu. Anh ấy nói về Singapore và cả một con chip, anh ấy nói về những dự án từ bạn của mình. 

Gã là thế hệ đầu tiên của Bách Khoa, đã trở về Việt Nam từ Mỹ sau một hành trình dài, nơi làm việc của gã là một cơ quan vũ trụ của Mỹ mà tên tuổi không được tiết lộ, dù rằng ai cũng biết là đâu đấy. Gã bắt đầu mơ về ngôi nhà và đứa trẻ nằm trong dạ mẹ, con đứa con trai đầu đã là sinh viên của Harvard.

Cười

Nó nói: Gã đã cày nát thông tin về anh. Chắc hẳn. Gã phóng khoáng và phong trần đã mày mò, tìm hiểu kỹ lưỡng về nó từ mọi nguồn thông tin trước khi ngồi xuống trò chuyện; như một thói quen, để rồi sẵn sàng "quần thảo" những đứa trẻ FPT trước mặt như một bậc thầy đang giới thiệu cái gọi là “công nghệ” mới nhất về một smart home.

Nghe

Em nói: gã chỉ xoay quanh một câu chuyện về con chip tại một đảo quốc sư tử xa xôi. Cười. Con chip bán dẫn của một gã TSMC, của một đất nước Đài Loan lấy làm lá chắn silicon trước hai cường quốc ấy, nơi hội tụ đầy đủ lợi thế hơn một đất nước hình chữ S nhiều, mà biết đâu!?

“chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngã”

Nghe mà lòng cứ mãi vấn vương, có phải “Đói nghèo nên phải chia ly, xót xa lòng kẻ rời quê lên đường”, sau bao nhiêu năm trời lặn lội, có phải là dấu hiệu của một làn sóng tinh hoa trở lại đất Việt? 

“Cánh cò bay lạc vào thơ

Làm cho tôi mãi ngẩn ngơ giữa đồng”

Cuối hạ, đầu thu, trên con đường Lý Thường Kiệt, quận 11. Nó có một cuộc hẹn đầu sớm ở đây, trước mặt tiền của trường đại học Bách Khoa thành phố Hồ Chí Minh.

Chàng trai trẻ chủ động tìm chuyển khoản cho nó và để lại số điện thoại, chỉ vì nhận được một khoản tiền chuyển nhầm.

Chàng thanh niên nhỏ thó, với đôi mắt trong veo, chưa từng vướng bụi đời nấp sau lớp kính cận, đang lo lắng trước sự phức tạp và lừa dối của cuộc sống. Giọng nói và nụ cười đi đôi trong suốt lời kể. Chàng thanh niên là thế hệ mới nhất của Bách Khoa, đang chuẩn bị cho một chuyến hành trình đến Đài Loan, nơi ngành hàng không đang chờ đón. 

Chàng thanh niên ấy chính là học trò của người đàn ông nhỏ nhắn, nhanh nhẹn đã dẫn nó đi khắp sân trường đại học ngày hôm nào.

Tự dưng. Nó gửi kèm theo một trọng trách, nhắn người trẻ tuổi đến bến bờ xa xôi ấy, học hành rồi kết nối lại với đất nước hình chữ S, nơi ở một Sài phố thênh thang, có một gã cứ thích lang thang làm mấy chuyện ôm đời, chưa được dịp bôn ba. 

Vẫn còn ở thì tiếp diễn, khi bản thân còn nhìn ngắm các gương mặt sinh viên của ngôi trường này mỗi năm, đôi khi là tin về báo vừa nâng lên một chiếc cúp chiến thắng trong một trận banh, thỉnh thoảng là tin về một hành trình mùa hè xanh rực rỡ, hay lắm khi chỉ là một thế hệ nữa cần được bồi đấp trước khi ra trường. Là duyên. Duyên khởi.

***

Destiny.

In early summer of 2020, Saigon was gently sprinkled with rain, signaling the impending transition of the seasons. The University of Technology, like a destined connection from a previous life, now reappeared in its journey. It resolved to give itself another chance, to reconnect with students, and to revive a project that had once failed back in 2017.

Under the blue sky, still tinged with a hint of summer’s lingering heat, I began a new journey on the campus of the University of Technology. Students from other schools stood waiting, ready to merge into the flow of its path.

A small, agile figure with bright eyes hidden behind glasses guided it through the expansive campus of the university, the largest in the city in terms of area. He led me around, talking about research projects, most of which were not funded externally but came from successful university alumni who had returned to invest in the place where they were trained. I pondered, I rejoiced, and I questioned. If every school strived for this goal, wouldn’t it be wonderful?

Though a familiar brand name, curiously well-known, of a Honda chain appeared, investing under the roof of Toyota—a connection it had known well. I thought, this world is small, so small that we keep meeting each other.

Joyful or bittersweet, we are destined to meet again.

Destined Beginnings.

In early autumn, late summer, in the corner of District 7, a young man appeared, wearing a leaf-patterned shirt with the top button undone, exuding a rugged and free-spirited vibe.

Little brother said, "He didn’t bother asking where nearly ten billion came from. He spoke of Singapore and a chip, he spoke of projects from his friends."

He was from the first generation of the University of Technology, having returned to Vietnam from the U.S. after a long journey, working at an American space agency whose name wasn’t mentioned, though everyone knew where it was.

He began dreaming of a home and a child growing inside his wife, while his eldest son was already a student at Harvard.

I laughed, saying, "He must have scoured all the information about me." Surely, the free-spirited and rugged man had thoroughly researched me from all available sources before sitting down for a conversation; as a habit, he was ready to “thrash” those FPT kids in front of him like a master introducing the latest technology about a smart home.

Listening. Little brother said he kept circling a story about a chip in a distant lion’s island nation. Laughing. A semiconductor chip from TSMC, from a country like Taiwan uses it as a silicon shield against two great powers, a place with many more advantages than this S-shaped country.

But who knows!? "We grew up, each going our separate ways."

Listening with a lingering heart, wondering if “Poverty forces us apart, the sorrow of those leaving home” after so many years of wandering, is this a sign of a wave of talents returning to Vietnam?

"A stork flies into poetry Leaving me forever dazed in the fields."

In late summer, early autumn, on Ly Thuong Kiet Street, District 11, it had an early appointment here, in front of the main entrance of Ho Chi Minh City University of Technology.

A young man proactively made a bank transfer to it and left his phone number, simply because he received a mistakenly transferred amount of money. The small-framed young man, with clear eyes untouched by the dust of life, hid behind thick glasses, worried about the complexities and deceptions of life. His voice and smile intertwined as he spoke. The young man was the latest generation of the University of Technology, preparing for a new journey to Taiwan, where the aerospace industry awaited him.

That young man was the student of the small, agile man who had led me around the university campus some days ago. Suddenly, I entrusted him with a mission, telling the young man to reconnect with the S-shaped country after studying abroad, where in the vast expanse of Saigon, there’s a man who loves to wander, embracing life, yet hasn’t had the chance to venture far. The story continues, as I still look at the faces of students from this university every year, sometimes hearing news about a championship trophy, occasionally about a vibrant green summer journey, or often just about another generation needing nurturing before graduation. It’s destiny. A destined beginning.

https://doisales.com.vn/index.php/2024/08/21/pts-cau-chuyen-the-he-bach-khoa-thanh-pho-ho-chi-minh/


Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2020

PTS - Lời chào thanh xuân (Đại Học Bách Khoa Thành Phố Hồ Chí Minh) - Goodbye to Youth - Ho Chi Minh City University of Technology

Northwell Font, beautiful #handlettering font for your designs
Thanh xuân giã từ là khi nào? 
Nó đến sớm hơn giờ hẹn với đám nhóc sinh viên, nên vòng qua Lữ Gia để tìm lại gặp cặp tình nhân đi theo ngày tháng tình vẫn nồng nàn như không bao giờ phai nhạt ấy. Nhớ. Thuở mười lăm năm trước, người chồng tóc bạc trắng đầu vẫn cứ mấy câu anh, em ngọt bùi như hột mít vùi tro ở mỗi sáng phụ vợ bán sữa đấy. Sài Gòn khi ấy nắng đượm vị ngọt của tình yêu. Bây giờ. Hai vợ chồng không còn đấy. Nó tự hỏi thanh xuân của tình yêu đó có phải đã giã từ bởi thời gian? Nếu có thì đã bao giờ? 
Thanh xuân ở lại là khi ta vẫn còn với ngây ngô
Băng qua bãi xe, nó vào bằng cổng sinh viên ở mặt đường Tô Hiến Thành, bỏ lại cô cậu học trò đang ngồi học bài trên mấy chiếc bàn được sắp xếp dọc lối hành lang. 
Ngộ. Sân trường đại học ngợp bãi cỏ xanh đang bị xẻ ngang, xẻ dọc bởi những sân chơi bóng rổ, bóng đá dành cho sinh viên. Một chú nhóc sinh viên đang thu hút tầm nhìn của nó khi đang vui chơi cùng chú mèo con. Ngây ngô. Đôi mắt và nụ cười của tuổi trẻ, đang nói gì đấy với thằng nhóc em đi cùng. Lặng im. Nó thấy mình như sống lại ở một khoảng đời tươi đẹp của một kiếp con người. 
Đó là lý do nó thích những con người trẻ. Họ tiếp cho nó sự nhiệt tình của một khoảng đời trôi đi không do dự, giờ chỉ biết gìn giữ bằng cách tiếp xúc với ngọn lửa của thanh niên, để bắt lửa rồi bùng cháy theo khi cảm nhận thời gian đang làm phôi phai ít nhiều lửa trẻ. Sự ù lì bắt đầu ghì chặt lại những đam mê hay giấc mơ bổng cháy đến rồ dại trong suy nghĩ của người nghe, trong ánh mắt của người nhìn. Đam mê tạo thành sức hút của tuổi trẻ. 
Nó ngồi trên gác mái của quán café dã chiến được thiết kế như một demo cho người xem tìm hiểu về hệ thống điện mặt trời là tác phẩm của một cựu sinh viên của trường, lắng nghe chàng trai có vết sẹo đẹp nằm trên mặt, giọng của miền Trung nắng cháy, hiện tại là giảng viên của khoa Cơ khí – khoa có tuổi đời già hơn của tuổi trường khi khoa thành lập năm 1957. 
Cuộc sống như chậm lại, sự ồn ào và vội vã của bên ngoài con đường sầm uất đang tan đi như viên đá nằm trong ly café sữa đá. Chàng trai của một thời tuổi trẻ tự tìm kiến thức nơi xứ Đài, giờ về lại làm giảng viên đang say sưa nói về đội bóng, về một mùa hè xanh sắp tới trong sự chờ đợi cái gật đầu của nó. Ngờ nghệch. Chàng trai không hay rằng khi đến gặp nghĩa là đã có cái gật đầu đó từ rất lâu rồi. Bềnh bồng. Hồn nó bay về lại với mấy cánh đồng lúa; tự hỏi, chắc mùa này lúa đang ngậm sữa nên khi lắng nghe về một chiến dịch chuẩn bị về nơi Đồng Tháp ấy, nó cảm nhận một hương tóc mạ non như vờn quanh tỏa một mùi xanh ngát của đồng ruộng mênh mông, như muốn đưa tay thả xuống lòng sông, bốc mộ ngụm đất lên để ngửi cái mùi lạc mất đã bao năm. 
Thiếu thời & thanh xuân cứ như ở mãi với những con người nơi ấy trong đôi mắt to tròn ngợp ánh nắng của ruộng đồng. Nó lắng nghe chàng giảng viên say sưa kể về đời mình, trong khi sinh viên ôn bài xung quanh đang thôi miên ánh mắt nó. 
Đó là lý do nó thích những con người trẻ - chẳng ngại ngần riêng, chung hay phân biệt thiệt thua. Đam mê, nhiệt tình và ngờ nghệch, ngu ngơ. Nó chuyển cách xưng hô gọi em bằng thầy sang anh, vì thấy rằng mình nên sống đúng tuổi của mình để tránh em có sự sượng sùng trong câu nói. Say sưa là cảm xúc cần được vẹn nguyên.
Mấy đứa nhóc trẻ theo cùng nhìn ngắm những chiếc máy từ thời Pháp, Nga…lướt qua sân trường rộng hàng chục hecta, đúng với danh xưng là trường đại học rộng nhất nội thành Sài Gòn ấy. 
Mấy hạt mưa bay lất phất trên đầu, đưa nó trở lại với cuộc sống thường trực ngày. Nó chào tạm biệt em khi lòng vẫn còn đau đáu một câu hỏi. Liệu đám nhóc nó dẫn đi cùng có phải gửi lời chào tạm biệt với thanh xuân quá sớm trên con đường cùng nó đi tìm sự liên kết để học hỏi và phát triển; ngỡ đâu trên con đường ấy thanh xuân đã trôi đi ở một ngã đời nào không hay? Học và làm, làm và học. Nhưng cuộc sống không chỉ có bao nhiêu đấy, tự trong đáy lòng mình, nó muốn ngắm nhìn đám trẻ sống với thanh xuân của mình trọn vẹn từng phút giây. Lẫn quẫn, đâu đấy câu hỏi về một tuổi thanh xuân. 
Có phải thanh xuân giã từ lúc chúng ta bắt đầu nghi ngại!? 
 Một khoảng đời của đám trẻ cười nói hôm nay với cuộc sống "tối ăn bánh mì", "thích mấy món lề đường: hủ tiếu gõ, mì gối nước sôi thêm cái trứng gà", hay ấp ủ trở thành một “anh thanh niên” được tình yêu dẫn lối rời bỏ mãi mê, mông mơ để bắt đầu với cô đơn tự tạo, nghêu ngao mấy khúc cả của đời mình nhưng đôi mắt không còn trong veo nữa. Thanh xuân đã từ giã tự khi nào không hay.
***

When does youth say goodbye?

I came earlier than expected. I arrived ahead of my scheduled meeting with the students, so I wandered around Lữ Gia, hoping to catch sight of the couple who, after all these years, still cherished their love as if I had never faded. Memories. 

Fifteen years ago, the husband, now with white hair, would still tenderly call out to his wife with sweet words, just like the warm, roasted jackfruit seeds they sold every morning. Back then, the Saigon sun was infused with the sweetness of love. But now, the couple is no longer there. Have the youth of that love been bid farewell by time? And if so, when did it happen?

Youth remains as long as we still hold onto innocence.

Crossing the parking lot, I entered through the student gate on Tô Hiến Thành Street, leaving behind the students of Hochiminh University of Technology sitting and studying at the tables arranged along the corridor.

How strange. Once covered in lush green grass, the university courtyard was now crisscrossed by basketball and football courts for students. A young student caught his attention, playing with a kitten. Innocence. The eyes and smiles of youth were speaking to the younger sibling beside him. In silence, I felt as if I were reliving a beautiful part of life.

That’s why I cherished the company of young people. They reignited in him the passion of a life once lived without hesitation, now only kept alive by engaging with the fiery spirit of the youth, to catch the flame and burn along with it, as time gradually dims the fire of youth. Lethargy begins to suppress the wild passions or dreams that once burned brightly in the minds of listeners, in the eyes of the onlookers. Passion is what makes youth so captivating.

I sat in the loft of a makeshift café, designed as a demo for those curious about the solar energy system, a creation of a former student. I listened to a young teacher with a beautiful scar on his face, speaking with the accent of the sun-scorched Central Vietnam, who is now a lecturer in the Mechanical Engineering Department, a department older than the school itself, established in 1957.

Life seemed to slow down, the noise and hustle of the busy street outside dissipating like the melting ice in his iced coffee. The young man, once a student who sought knowledge in Taiwan, now a lecturer, passionately talked about his soccer team, and about the upcoming Green Summer campaign, all while waiting for his approval. Naïveté. 

The young teacher didn’t realize that my presence alone was already an approval given long ago. Floating. My soul drifted back to the rice fields, wondering if the rice was now at the milk stage, as I listened to the plan for the upcoming campaign in Đồng Tháp province. I could almost smell the fragrance of the young rice plants, their scent swirling around me like a fresh green breeze from the vast fields, making him want to dip my hands into the river, grab a handful of soil, and inhale the scent long lost for many years.

Youth and innocence seemed to linger in the eyes of the people from that place, their large eyes full of sunlight and fields. I listened intently as the lecturer shared my life story, while the students around me studied, their concentration captivating his gaze.

That’s why I loved young people—unfazed by personal or collective gains, by winning or losing. Passion, enthusiasm, and naivety. I switched his form of address from "you" to "teacher," and then to "brother," realizing that he should live his age, to avoid making him uncomfortable. Passion is a feeling that should remain pure.

The young ones accompanying him admired the old machinery from the French and Russian eras, strolling through the university’s sprawling campus, the largest in Saigon's urban area.

A few drops of rain lightly brushed against my head, bringing me back to my daily life. I bid farewell to myself with a lingering question. Would the young ones I brought along have to say goodbye to their youth too soon on the path of learning and growth? Perhaps on that very path, the youth had already slipped away at some unknown crossroads? Study and work, work and study. But life is not just about those things; deep down, I wanted to see the young ones live their youth fully, savoring every moment. Somewhere, the question of youth lingered.

Does youth say goodbye when we begin to doubt?

The youthful lives of children today, with their “evening meals of bread,” their “love for street food like hủ tiếu gõ or instant noodles with a poached egg,” or their dreams of becoming "young men" led by love to abandon endless dreams, only to begin a self-created loneliness, humming the songs of their lives, but with eyes no longer clear. Youth has bid farewell without us even realizing it.

https://doisales.com.vn/index.php/2024/08/20/pts-loi-chao-thanh-xuan-dai-hoc-bach-khoa-thanh-pho-ho-chi-minh-goodbye-to-youth-ho-chi-minh-city-university-of-technology/

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...