Nó ngồi đấy vô thần nhìn khói nhang bay, ngày hôm nay - ngày của mỗi năm một lần ấy. Ngày con cháu xum vầy. Ngồi lại nhau đây kể chuyện nhau nghe, chuyện buồn chuyện vui chuyện chúng ta để rồi nước mắt bà lại lưng tròng trong những câu chuyện ngày ấy. Vì khói nhang hay vì nỗi niềm khác!? Ai hay.
Những đứa con cùng chung dòng máu, tư tưởng khác nhau ngồi nhìn vào quá khứ thầm nguyện tương lai theo khói nhang bay. Nghẹn ngào. Từng người, từng người một chấp tay đứng trước một ảnh hình được phục màu bởi thời gian làm hoen ố. Lặng thầm. Mong mõi một điều gì đó dù có muốn hay không.
Ngẩn đầu. Bầu trời trong đang níu giữ những làn mây long đong dấu một mặt trời khuất bóng. Mơ màng. Xoài trước nhà vẫn xanh một màu lá. Ớt lại ra hoa, trái đỏ rực một góc nhìn, nghiêng nghiêng lắng nghe những nổi niềm kể lại từ một buổi hôm qua. Dạt dào.
Chấp tay cầu giữ vững một niềm tin, gửi gắm một ước mong và tìm kiếm một niềm hy vọng.
Vẫn như ngày nào. Nguyện mong
- Mái đầu pha sương trắng kia không còn phải nước mắt lăn dài trong suốt quãng đời còn lại. Đã quá nhiều giọt nước vượt làn mi tuôn lăn dài không ngừng lại. Không hiểu vì sao. Thiếu vắng ông hay là những long đong, bất công trong cuộc sống đời thường trãi dài trên lưng còng ngày tháng. Nhiều khi chẳng biết đặt tên cho những nổi niềm khó kể, gạt lệ bước qua. Tự nhủ lòng mặn mà một số kiếp. Chuân chuyên.
Hiểu được phần nào. Những đứa con về lại với đồng bằng, tụ họp một tối nhà quê với mong manh lòng lành lấp trống một thời đã qua. Chơi vơi. Từ một thời chinh chiến “quà về cho mẹ là mái tóc pha sương, vai áo bạc quàng súng trường” chỉ còn là kỷ niệm và mong mãi chỉ là kỷ niệm. Bớt đau.
- Chiếc áo bớt nhạt màu bởi thấm đầy mồ hôi con gái, giờ vẫn còn ướt sương thiếu nữ và còn dư dả một vị mặn đàn bà. Chị tôi đã có chồng. Chồng chềnh. Đời vẫn cứ long đong, quyết lòng giữ lại áo hồng không theo chồng về nơi xứ xa. Trọn đạo. Bởi một nổi lo mẹ già như tổ ấm lẻ đơn rơm đã ngã vàng úa nát, những chú chim non lớn khôn đã vỗ canh bay tự khi nào. Nhiều phương. Bão tố cướp mất thân cây, sợ bật rễ bất kì thì sao gió biết để kịp gửi lời cho những cánh chim về tổ giữ gìn. Theo thì. Đành nợ lại nghĩa phu thê. Dấu nỗi niềm con gái, gạt bỏ khát vọng thiếu nữ đã qua, còn lưu mỗi ngỗn ngang trong dạ đàn bà. Chất đầy. Câu hỏi sống sao cho trọn đạo hai nhà.
Hiểu được chút nào. Anh, em ngồi nhắn gửi. Vài lời. Dặn dò trong cơn gió đưa hương phất phơ những sợi tóc rơi. Bơ phờ. Thiếu nữ trôi đi, đàn bà trôi tiếp. Thiếp thê, thê thiếp giữ sao cho trọn đôi đường. Nghe vấn vương đời dạy trên những mái tóc giờ vài người đó có tro tàn điểm ấn. Lòng thương. Khói thuốc hòa khói nhang bay vào trời lãng đãng.
- Cả nhà vui. Quá đủ rồi. Niềm vui cho tất cả. Không phải ngậm ngùi tiếc rẽ niềm vui gia đình đã đánh mất hôm qua. Sau này. Sẽ có những đời cháu, con ngồi lại, ngắm nhìn những người hôm nay hoài mong. Thương thầm.
Đêm về nghe tiếng vọng từ thuở xa xưa
Ngẩn mặt nhìn ông. Cười lì. Tâm trí xếp hàng dài tâm nguyện cho những người nó yêu thương. Vô thường.
Nó thích cái buổi tối hôm nay – ngày của mỗi năm một lần ấy. Thi nhau. Kể lại chuyện cũ năm nào vẫn kể. Thiết tha không nhàm. Các thành viên tìm được trong ký ức mênh mang vui, buồn cùng không thế nào. Nó ngồi im lặng. Lắng nghe. Thèm thuồng.
Được sống trong những hồi ức đó. Qua lời kể. Nó thấy mình bay tự do về miền ký ức xa xưa khi nó vẫn còn chưa tồn tại. Thả các giác quan đi tìm những khoảnh khắc vui, buồn, ghét, yêu để lưu thành kỷ niệm hôm nay. Tự hào. Một cơn mưa rào đang rảo qua ngoài hiên, tiếng ồm ộp của một nàng ểnh ương gọi tình đang ngân vang ở nơi nào đó dưới hiên nhà, mùi đất nhão hòa đưa hương vào không khí kết với khói nhang kết tủa ngập tràn hương bay. Hòa quyện. Nơi góc nhà người đàn bà tóc pha sương trắng đang cười híp mắt trong nỗi mất mát ngọt ngào. Nào nao.
Lục lọi trong trí nhớ tìm một hình ảnh yêu thương hôm nào. Giữa ông và nó. Đôi khi nó giật mình khi không nhớ rõ mặt ông, rối bời khi một ai hỏi đến vô tình. Chạy hối hả vào trong ký ức lục tung những ảnh hình lướt qua. Thế nào. Nó cũng đứng nhìn và nhìn thật lâu để khắc sâu vào trong tim những đường nét trên gương mặt kia, khảm vào trong trí nhớ bơ vơ để không thể mất đi. Một ngày. Ai đấy hỏi ra vẫn còn có những thiết tha đầy tình kể lại. Hân hoan. Từ trong lời bà kể bồi đấp thương nhớ về một người đã ra đi. Với những đứa con không phải nhớ mong chỉ là mong nhớ, mà lòng phải đầy kính yêu. Ước thầm.
Một lần được hỏi ông về đời nó sẽ ra sao. Sau này. Con đường phía sau cuộc đời nó dù có gập gềnh, chông chênh thì nó trong tâm nó vẫn muốn được cha – con đi cùng. Dù chỉ là trong tâm tưởng.
( Ảnh: Sưu Tầm )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét