Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn 2019 - 10 - doi sales. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn 2019 - 10 - doi sales. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2019

[Đời Sales] Địa linh sinh nhân kiệt

Sài Gòn thiêu đốt bên ngoài, phía sau lưng là một quần thể của Vi…mọc lên từ đất lấn sông. Ở bên trong căn phòng rộng, nó bắt đầu ngắm nhìn những gương mặt trẻ như soi mình vào đấy tìm kiếm một thanh xuân đã từng. 
Trực giác báo nó có một điều gì đó đang khiến cho không khí nơi đây đang chùn xuống; chắc hẳn không phải là dư âm đọng lại của cơn buồn ngủ đầu trưa. Nó đoán chắc là những gì dư âm của cuộc họp gần nhất vừa diễn ra nơi này với nó & dàn quản lý cấp trung. 
         Một cuộc họp với những màn tranh luận sôi nổi, nó uống nước liên tục để hãm phanh lại nhịp điệu của thường ngày vì hai chữ “trầm hơn” trong cách miêu tả của em & quản lý đại lý trước khi ghé đến. Đâu đó, nó cảm giác rằng sự mong đợi về việc kiềm hãm tính khí như "họ" của nó ở hai người. 
Kết thúc cuộc họp là dồn dập những tin nhắn tâm sự nhiều hơn xin lỗi của anh chị quản lý cấp cao phòng kinh doanh hiện tại. Nó thẳng thắn chia sẻ quan điểm sẵn sàng lắng nghe; nhưng cũng trong đợi nhiều hơn ở một thế hệ quản lý mới trong cách nhận nhìn một vấn đề xảy ra. 
           Anh là người nó tôn trọng, quản lý được nó xem như là “hiền lành” nhất trong hệ thống của gã khổng lồ Toyota mà nó biết. Anh phốp pháp và nụ cười luôn nở trên môi như một đặc điểm để miêu tả về anh ở nơi nắng gió lướt ngang mái nhà nằm dưới chân cầu Sài Gòn ấy. Chắc là nặng nợ, anh gắn bó từ những ngày đầu cho đến tận hôm nay. Nó cần tất cả những đứa nhóc tôn trọng anh. Đó là sự tức giận đầu tiên mà nó đối mặt ở cuộc họp. 
              Nó cần thấy những đứa trẻ lớn lên trong cách nhìn trước khi thay đổi cách làm. Nó phản hồi những tin nhắn dồn dập ấy về sự tức giận tiếp theo. Gần như là nghiệp, nó luôn dõi theo bước chân cho những con người bước chân vào nghiệp sales như là một người trong giới, best seller là một trong những đối tượng được chú ý. 
Trong căn phòng đấy, nó bắt gặp thằng nhóc ngồi giữa căn phòng đối diện với nó trong một tâm trạng có thể cảm nhận hoàn toàn không thoải mái. Đâu đó, anh chàng – đang là một best seller - ắt hẳn đã phải chịu đựng vài lời nhắc nhở dù rằng sự ức chế đúng sai cảm nhận vẫn còn đó. Đúng, sai lại một lần nữa chỉ còn mang tính chất thời điểm. 
Hơi nước đang bốc lên khi nhiệt độ bên ngoài đang tăng, len lõi vào căn phòng như muốn tung bay tạo thành một màn trời lộng lẫy. Nó đứng trong căn phòng dưới mái nhà mới vẫn nằm dưới chân cầu. Ký ức như ùa về lại, nhấp nhái như đèn đường xanh đỏ, những gương mặt cũ bắt đầu lướt nhanh trong tâm tưởng của một thằng nhóc đang cố giữ mình không quá đổi thay – sợ một ngày, anh chị em tìm lại và ngần ngại sao đổi thay khác lạ quá nhiều. 
Ở nơi này, mái nhà nơi cạnh cầu đã chứng kiến nhiều đợt chia ly và hội ngộ. Nó nhìn em bắt đầu tiếp tục bỏ ra khỏi phòng. Nó tìm lại những gì của ngày hôm qua theo dõi bước chân của thằng nhóc từng cười, đùa – khi nào thì anh viết cho em một bài – đã từng phải ngụp lặn và bế tắc một thời nơi đất khác từ một trong những cuộc chia ly ở nơi đây. Giờ đây, em về lại và tỏa sáng thành một ngôi sao. 
Nó hiểu sự ngạo mạn sẽ dẫn đến kết cục gì từ một thời thanh xuân trôi qua, nó hiểu rằng sự phí phạm thời gian ấy ra sao. Nó không hy vọng những đứa nhóc nó biết đi lại con đường quanh co ấy như nó đã từng. Chẳng nợ gì nhau nhưng biết và là trong cùng một nghiệp thì là đã cùng thuyền. 
Nó phản hồi lại những tin ấy cùng một thông điệp như nhau rằng: tất cả - tính luôn nó và cả anh chị em quản lý - đều kỳ vọng vào năng lực của anh chàng. Tất cả đều nổ lực để hướng dẫn & hỗ trợ để có một thế hệ kế thừa & không phải tiếc nuối khi chúng ta chưa làm hết sức. Nó cũng đang vật lộn như vậy, nên là chuyện vặt này sẽ không làm ảnh hưởng đến bản thân nhiều. 
Nó đặt vào đấy niềm hy vọng vào một thế hệ mới bắt đầu tỏa sáng theo một cách khác. Tỏa sáng không phải trên sân khấu lấp lánh ánh đèn với hoa và những tràng pháo tay không thể quá hơn một phút. Tỏa sáng nằm ở sự cúi đầu chào ở một người đối diện vì đã sản sinh ra một thế hệ kế thừa chín mùi vừa đủ với nghĩ suy. 
Trở lại căn phòng, nó “đun sôi” không khí bằng những câu chuyện kể như minh chứng cho những gương mặt trẻ của một thế hệ tiếp theo về một trong những cái nôi hình thành ra cấp quản lý của gã khổng lồ Toyota và cả hãng khác. 
Địa linh sinh nhân kiệt là ở đây! 
Em nói: Dạo này bán ế quá anh! 
Nó nói: Em mà còn bán ế thì mấy đứa nhỏ làm sao sống? 
Em cười: Vẫn sống khỏe mà anh!? 
Nó cười trong ánh nhìn ra ngoài lớp kính: Nếu em đủ lửa để cháy đến tận cùng thì cứ tiếp tục với hào quang đang có như một anh đại, còn nếu không thì con đường còn lại chỉ là hào quang để lại và quản lý là lệ thường. 
Sài Gòn khi đấy bất chợt đỗ cơn mưa làm mát ngày, chẳng biết điều đấy có dị đoạn báo hiệu một vận may!? Em là thằng nhóc best seller còn lại của hai gương mặt nổi bật nhất trong hệ thống Toyota dưới mái nhà triệu đô nằm dưới chân cầu Sài Gòn ấy.

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2019

[TFS VN] Biết trước, biết sau (2)


871df0685d5d25d31f1d351903df0b7c
Ngã tư quốc tế - Tạ Hiện và Lương Ngọc Quyến; nó và anh ngôi nhâm nhi trong một chuyến công tác cùng. Đếm năm theo đầu ngón tay đã hết trọn mười ngón có lẻ làm cùng nhau. Các hàng quán bắt đầu bắt bàn, ghế để sẵn sàng chuẩn bị cho một “cuộc chiến” đề đêm.
Nó – thằng nhóc ngổ ngáo của ngày nào giờ đã bớt vài phần ngông nghênh; nhưng tính (hay tật đến giờ chẳng biết) nói thẳng vẫn còn y nguyên.
Nó bắt đầu một câu chuyện để làm quà, vì nếu không – anh sẵn sàng để nó chìm trong các suy tư miên man, nhưng giờ là không phải lúc.
Nó hỏi anh trong suốt thời gian mười năm có lẻ ở dưới mái nhà Toyota này, anh nhớ ai nhất và vì sao?
Anh nhắc cô bé đồng nghiệp cũ cùng phòng của nó vì những ý tưởng “lạ” rồi cười khì. Cả hai cùng cười, nó không muốn đặt câu hỏi đào sâu, tránh việc để câu chuyện lan mang theo nghĩa tiêu cực – như chuyện nói sau lưng; làm hỏng cả một bầu không khí hiếm có – chẳng phải quá tiếc sao?
Ngồi cạnh bàn, một cặp du khách người Ý vừa phải “chạy bạn” vì trật tự đô thị vừa ghé sang; họ “chạy” từ bàn nằm ở lòng đường vào bàn bên cạnh lúc hai anh em bắt đầu vào câu chuyện sôi nổi nhất.
Nó lắng nghe những điều cảm thán. Nó tự tin để đưa ra nhận định rằng anh là một người làm viêc chăm chỉ nhất công ty trong phạm vi hiểu biết của mình – một người chỉ cho phép mình nhâm nhi vài phút để thả khói bay (thứ mà anh đã cố gắng bỏ nhiều lần nhưng áp lực làm anh quay trở lại với ngọn lửa trên môi). Anh lại chính là người vấp phải nhiều chỉ trích nhất.
Anh là một con chiên ngoan đạo. Lời răng của Chúa thấm vào máu và đi suốt cuộc đời anh; anh có cảm tình với người cùng tin vào những điều ấy.
Anh sống đầy trách nhiệm trong công việc. Anh không muốn hổ thẹn với đồng lương mình nhận được – làm cho ra làm. Anh nói rồi rít thuốc. Nó thấy mình nhỏ bé trước anh với suy nghĩ này.
Nếu là một người chủ, nó sẽ như lượm được vàng khi tuyển được anh. Suốt mười năm, ngày anh nghĩ phép không quá khó để đếm nhẫm trong đầu; con người đầy trách nhiệm cần thả lỏng bớt ra vì cuộc sống này ngắn ngủi cần trân trọng mỗi phút giấy; phút giây chọn lựa sao lại không là hạnh phúc với vui đầy.
fe210f34839c644647888f198440b648
Giữa ngã tư ánh đèn rực sáng, nó ngó thấy mái tóc anh bắt đầu pha màu khói. Chắc là thói quen một tháng nhuộm hai lần đã bỏ đi. Mấy tiếng rao mời chào rộn ràng ở một góc ngã tư. Các quán bắt đầu chiến đầu tìm khách cho mình.
Nó chia sẻ một chút bất bình khi vài lần chợt nghe lắng nghe mấy lời từ các đối tượng chỉ trích mà nó hay gọi là: giang hồ hoặc vé số đồn.
Dẫu biết, chỉ trích giúp con người ta mạnh lên. Trong trường hợp anh, nó phản biện rằng sao xem việc thăng chức, tăng lương là hiển nhiên bởi năng lực vốn vậy từ “vé số” với “giang hồ nếu không có sự hỗ trợ của anh.
Nếu không có đề xuất, liệu đề bạt có được duyệt?
Nếu không có đề cử, liệu có cơ hội để chứng minh năng lực bản thân mình?
Đấy không thể xem là chuyện hiển nhiên.
Đâu đó trong suy nghĩ của mình, nó đang tòm mò cách anh suy nghĩ về quản lý. Thực lòng trong tâm khảm nó cho rằng lẻ ra anh sẽ bớt nhọc nhằn đi nhiều nếu anh làm khác đi; và giờ là nói ra (nhớ không phải lần đầu)
Trách nhiệm từ đầy lên quá, anh biết những sự chỉ trích như một nhịp điệu sống theo anh vào cuộc sống hàng ngày, anh quá cẩn trọng để phân công, phân quyền.
Chính anh làm khó bản thân anh, nó nói đến nhận định đó trong lúc anh say sưa về việc phải chịu đựng câu “bóng gió” hay “xéo ngang” mỗi ngày trong hộp kín văn phòng ra sao. Nó thắc mắc không hiểu sao anh để lòng những lời ấy – những lời nói không đường, không chính lại không thẳng.
Nếu là một CEO, nó sẽ tính đến sự hiệu quả dựa trên con số. Con số hiện tại theo cá nhân nó là một con số tốt thì vì cớ làm sao để mấy tiếng “vo ve” làm bản thân phải ngập chìm trong cảm giác khó chịu bởi trách nhiệm nặng mang.
Ký ức ùa về, nó ôm lại nhưng khoảnh khắc tranh cải khi không không cùng quan điểm với anh; đơn giản là góc nhìn khác nhau khi đứng trên góc độ của mỗi phòng. Tự hỏi, nó có từng như thế? Chắc là không, có bốc đồng thì nói thẳng anh, có ngông nghênh thì làm trước mặt. Dẫu vậy, bỏ công việc ra, thì anh vẫn là một mối quan hệ từng ấy năm làm cùng. Tìm được mấy người làm cùng trong suốt từng ấy năm, đưa bàn tay ra đếm lại, vỏn vẹn chưa đầy một bàn tay.
Nhạc bắt đầu nổi lên, người bắt đầu từng đợt đến nơi đây – ngã tư quốc tế. Giống nhau ở chủng loài Sapien, khác nhau ở màu da và tiếng nói.
Nó kết thúc cuộc trò chuyện ở đây. Anh tính tiền mời nó (đây cũng không thể xem là chuyện hiển nhiên). Phố cổ đường về như ngắn lại, tiếng anh vang vọng ở một chiều về.

Thứ Hai, 14 tháng 10, 2019

[TFS VN] Lời chào cao hơn mâm cổ!


Câu nói chưa bao giờ sai!

Billionairebrainclub on Instagram: “Double tap if you agree❤ Tag someone who needs to see this👇 Follow @billionairebrainclub for more motivational content🔥💯 - 👉…”
Nó nghĩ vậy khi chiếc xe lăn bánh vào cao tốc Long Thành. Nó và thằng em phi trên chiếc Wigo ngược về Sài phố ở một đêm tạm biệt buổi tiệc sớm của vùng cát biển. Em kể như một câu chuyện để giết thời gian và tỉnh táo khi ngồi sau tay lái.
Chuyện về sự hụt hẫng của một người anh.
Anh – gần như là một sales bản năng, sống giản dị và ít bon chen trong chức vụ quản lý của mình làm. Tính cách & môi trường gần như đối lập. Anh xây giấc mộng ban đầu ở một xa lộ khi đến với gã khổng lồ Toyota, anh trở thành quản lý không có gì ngạc nhiên chỉ thấy thiên về trầm tính đã trở thành như sóng vỗ dạt bờ. Anh đứng một bên nhìn xem thế hệ của mình lớn lên, có đứa trở thành quản lý.
Ngậm ngùi. Những đứa nhóc từng là lính anh, giờ lướt qua anh không có một cái cúi đầu, nếu diễn tả là tảng lờ cũng giống. Ở một độ anh trở về xa lộ cũ. Tự hỏi, lúc anh ra đi có giã từ!? Có phải từ biệt đâu mà xem như anh như vô hình vậy? Mà anh có đi đâu, vẫn chung một mái nhà, chỉ giờ anh quản lý khác địa điểm mà thôi.
Nặng mang. Những đứa nhóc giờ đã lớn về chức vụ; tâm hồn và thể xác chắc là không. Em nói như một phần an ủi anh – “kệ mẹ - bà nó đi!” Nó nghĩ, hai người phụ nữ đó liên quan gì.
Nặng mang để làm chi khi tâm trạng chẳng có gì khá hơn khi nghĩ về nó? Em nói về quan điểm của mình. Buông đỏ để thấy cuộc đời này bớt bạc!
Nó phản biện: nếu không ở tuổi đấy, anh em mình chẳn biết có suy nghĩ khác hơn không? Nó chỉ biết sự ngậm ngùi và nặng mang của anh chưa là gì cả.
Nhớ. Một bận – chuyện đến với nơi dưới chân cầu; tất cả sự hồ hởi và tung hô trước đây biến, thay vào đó lánh xa như một dịch bệnh nhưng con người đã từng quản lý & nâng đỡ mình.
Nhớ. Mấy lần nói như chửi mấy đứa nhóc làm cùng. Nó chẳng dạy nhiều kiến thức hay kinh nghiệm, chỉ hướng dẫn một cách sống ra sao. Nó nghĩ với một kẻ đã đi qua nữa chặng đời của Y Vân, nhìn thấy nhiều cảnh ở dưới mái nhà Toyota này; trách nhiệm là người truyền lại – nó cần hướng dẫn về mặt khác của đời làm – ngẩng cao đầu mà sống.
Nhớ. Học. Trước khi ngẩng cao đầu phải biết cúi đầu trước những con người, vượt tuổi đời, tuổi nghề chứ không phải chỉ biết là ai sống có ích cho ta.
Nó thấy mình như trở lại căn phòng nhìn ra bờ hồ nhân tạo ở một Marriot về đêm; nâng ly cụng cùng anh với một cái cúi đầu trước kiến thức anh có; về tuổi đời anh mang, không phải ở “chức sắc huyện làng” – vì giữa nó và anh chẳng dính dáng gì trong công việc; mà là ở anh đã từng được nghe & nhắc đến bởi đồng nghiệp làm cùng. Thế thôi là đủ, nó thực hiện như một kẻ đi trước làm mẫu cho một kẻ đi sau.
Có cúi đầu mới nhận được cúi đầu.
Có ngẩng cao thì ít ra đã từng cúi đầu mấy bận.  

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...