Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn san ga. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn san ga. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

Ba Rọi - I've never been to me

 photo 82781350a7546496a8c_zps25fc745d.jpg
Như một tật xấu, nó ngồi đếm những gì đọng lại: vài câu chuyện vui buồn từ mấy bận nắng mưa về một người đã dừng lại ở một sân ga khi con tàu TFS tiếp tục lăn bánh về phía trước.
Nhiều khi. Nó từng hỏi từ đâu hình một tật xấu, khi không đếm kẻ lên tàu chỉ đếm người xuống ở một sân ga nào đấy?
Không biết.
Trong cái khí trời của Sài Gòn đỏng đánh lúc nắng lúc mưa, nó thoáng nghe câu nói của chị trong lúc bước vào để đón mừng sự sẻ chia từ những đồng nghiệp. Còn mấy ngày nữa là sắp sửa được năm năm, nghe xong nấc nghẹn. Cười. Gượng gạo.
Không hiểu. Vì sao.
Đời người lại bắt đầu đếm những cái năm, mười, mười lăm…Không như thuở nhỏ của trò chơi năm, mười lắng đi trong vài giây để rồi kiếm tìm. Giờ đây. Năm, mười, ngồi với gã Y Vân mà đếm. Ngậm ngùi. Hỏi. Tìm kiếm được gì đây!?
Ba rọi. Nickname nó đặt cho chị trong một lần đùa. Mặt thịt. Mặt mở. Vậy thì còn thiếu gì ở đây. Nó gọi chị là Ba rọi từ đó.
Từ đó. Đến giờ đã gần năm năm.
 photo 82781350a7551571264_zps82a8e4ce.jpg
Từ đó cũng là một ngày cuối năm nói cười trong một thuở khai sinh với nhiều thứ để nhận nhìn, dựng xây. Lấp đầy. Tiếng cười thay cho xả giao phần nhiều. Tiếng nói thay cho khách sáo phần cao. Tất cả chỉ dừng lại ở đấy thôi. Tiếng cười và tiếng nói. Không cùng một phòng ban, chị em đi qua những ngày nắng gàn đổ lửa đế những ngày mưa bão ghé ngang dội vào lớp kính. Không hay. Phố phường không chờ đợi. Thời gian cũng chẳng đợi chờ.
Đến giờ nó bước lên bậc tiếp theo của đời người để ngồi ngang với chị. Chuyện trò. Ngổ ngáo. Về một chủ đề mà trước giờ bắt theo không kịp vì chưa có kinh nghiệm đời thường. Cái con, con cái.
Nó học hỏi chị những kinh nghiệm sẻ chia về cuộc sống đời thường. Lắm lúc. Cảm. Thấy chị tôi; ba rọi, người phụ nữ đâu đó thèm khát tự do nhưng lại mâu thuẫn với hạnh phúc hiện tại. Người phụ nử đang có tất cả nhưng dường như thiếu thốn, đủ đầy nhưng thấy vẫn còn trống vắng ở một góc đời mình. Cảm. Một người phụ nữ đang khát khao đi tìm sự khám phá như trong lời hát của I’ve never been to me.
Gom lại. Tất cả chỉ là một cảm giác chủ quan như mỗi lần ngồi với ai đó. Chuyện trò.
 photo 82781350a7543a871fc_zps35186e90.jpg 
Nó bỏ ra ngoài, chọn một góc quán, ngắm phố phường với người, xe qua lại trên một đại lộ của Boulevard của ngày xưa giữa trời vẫn còn giăng mưa. Rỉ rả. Sợ cái cảm giác như sắp mất đi một điều gì đó thân thuộc. Thèm khát một vòng tay nhưng lại sợ hơi ấm làm cảm xúc nhận chìm đi những gì của thực tại. Chị đã dừng lại ở một sân ga và nó cần phải vẫy tay chào trong nụ cười rạng rở để một ngày mới, ở nơi nào đó, chị sẻ bắt đầu viết tiếp những trang khác của đời mình. Thiết tha & yêu đời, có thể những hậm hực lẫn xen nhưng trong tất cả đấy là những gì của trang mới.
Ngày xuống, đêm lên. A new day has come. Nó bước qua chổ cũ, ghế đã vắng người xưa. Một góc bàn đã khuyết.

( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

Sân Ga Mùa Hè

Đàn ông sẽ chẳng bao giờ hiểu được hết những gì đàn bà làm, bởi đàn bà họ cũng không hiểu mình đang làm gì lắm khi.
Photobucket
Tàu chuẩn bị dừng lại … xin quý khách vui lòng chuẩn bị…
- Nó ngồi đó thẩn thờ nhìn dòng người lên xuống, nghĩ mệt trên một hành trình dài của chuyến tàu Bắc – Nam. Những tiếng rao bắt đầu đon đã, tàu đang dừng lại ở ga gà. Nơi các món ăn được làm từ gà bóc mùi thơm lựng đang dụ dỗ những du khách. Tất cả hành khách xung quanh đều bước xuống để thưởng thức và thư giãn gân cốt, trừ nó và gã ngồi đối diện. Nhìn dáng vẻ, gã hẳn độ hai mấy gần ba mươi với chiếc áo sơ mi đóng thùng trong một chiếc quần được xếp phẳng lì, điệu bộ và dáng vẻ hiện rõ một công nhân viên chức với đôi giày sáng loáng. Nó không ưa loại đàn ông đạo mạo, cám thấy chán chết với những lời chuyện trò gượng ép, vô duyên đầy tác phong, dù nó chưa bao giờ trò chuyện. Duy nhất. Nó bị thu hút bởi cặp kính gọng nhựa màu đen ngã màu của gã. Giống Hào.
Photobucket
Hào cũng có một cặp mắt kiếng như thế. Đeo từ lúc lớp sáu đến khi tốt nghiệp vẫn một gọng kính ấy, với tròng kính nhạt nhòa bởi cơn mưa trên chiếc xe đạp chạy loanh quanh trong những con đường thành nội. Nó thích ngồi một ghi đông, đung đưa hai chân một bên, nhất là ngồi phía sau Hào.
Nó thích những chiều mưa như thế. Cứ đong đưa từ ấu thơ đến trẻ dại.
Nó thích lau cặp kính cận ấy mỗi khi hai đứa ngồi trú mưa dưới chân thành cổ, Hào cứ ngửa cổ nhìn trời lướt thướt những làn mây bay bị mưa làm ngã nghiêng. Lúc ấy, thành cổ vươn người rượt đuổi bãi cỏ xanh đang được tắm mát bởi làn mưa, đưa sống lưng cho hai đứa dựa vào ngắm mưa.
Nghĩ đến tự nhiên ngồi cười một mình. Gã đối diện thấy nó nhìn vào gã rồi cười. Tự nhiên nó thấy mình vô duyên. Tự nhiên gã đó lại đỏ mặt. Tự nhiên nó lại mắc cười. Tự nhiên nó thấy mình tiếp tục vô duyên.
Nhìn kỹ thì gã cũng không đến nỗi nào. Nếu thang điểm dành cho đàn ông là đẹp trai tối đa ba điểm, bảy điểm còn lại dành cho bản lĩnh đàn ông thì gã này đạt được hai điểm rưỡi rồi. Tính cách thì chưa biết, riêng phần đỏ mặt thì lại bị trừ mất đi mấy điểm.
Đỏ mặt. Hào cũng từng đỏ mặt khi nhìn chiếc áo mõng te bị tà áo dài quấn vào xe làm kéo tuột giữa cầu. Nếu không có Hào lúc đó xử lý nhanh cỡi áo che cho nó chắc nó nhảy xuống sông Hương mất rồi. Cuối buổi học nào cũng thế, hai đứa chồng chềnh trên chiếc xe lí lắc qua cầu Tràng Tiền về nhà.
Đỏ mặt. Hào cũng từng đỏ mặt khi nhìn chiếc áo mõng te bị cơn mưa bất chợt cởi trần, nó dí vội cặp lên ngực ngượng ngùng. Tối đấy, chẳng biết sao tiếng đàn guitar nghe réo rắt hơn những buổi tối mọi lần. Nó nhảy lên bức tường cao ngang thắt lưng trước nhà, ngồi dựa lưng vào cổng ngắm trăng  nghe đàn. Một bài classic: a time for us làm lòng nó tê tái. Đêm ấy ánh trăng soi bóng hai mái đầu. Lững lơ.
Photobucket
Hào là vậy, trầm tính chỉ thích thể hiện những cảm xúc thông qua những dây đàn. Nên ít có bạn, nó nằm trong số hiêm hoi. Đứa bạn gái hàng xóm, nhà đối diện chơi với nó từ nhỏ mới biết tính cách Hào là thế. Đi học được nhiều cô ôm si mê đến chữi đổng nói Hào chảnh chẹ, biết mình học giỏi, đẹp trai lại có tài lẽ biết đàn ca nên nhìn con gái lướt qua bằng nữa con mắt. Lúc đầu nó còn giải thích nọ kia, bị đám bọn quay lại chọc mặt đỏ bừng đến cáu tiết, riết rồi nó mặc không thèm nói gì cứ lặng im đi với Hào mỗi độ tan học về thế thôi.
- Gã bắt chuyện làm quen. Nó trả lời cho có. Dăm ba câu giới thiệu để biết về nhau. Gã làm cho nhân viên tín dụng cho một ngân hàng, giờ có việc công tác ra Huế. Thế thôi. Nó chẳng buồn tìm hiểu thêm, sau khi cung cấp thông tin lại cho gã dè chừng: sinh viên năm hai ngành báo chí, trường khoa học xã hội nhân văn.
Báo chí là ngành nó đam mê từ nhỏ. Nó muốn được đi đây đó và viết thõa thuê những gì mình mắt thấy tai nghe, chứ không bị gò bó trong phạm vi tưởng tượng của não bộ để rồi treo hồn vất vưởng nơi ngọn cây nào đó. Lơ ngơ. Theo những đám mây bay về cuối trời.
Những lúc cảm xúc ngập tràn là những lúc nó diễn giải bằng con chữ vào nhật ký. Hào cũng viết nhật ký. Nó kèm cho Hào môn Văn. Nó nói viết nhật ký là một trong những cách học văn nhanh và dễ nhất, vì với nhật ký có thể viết bất kỳ điều gì mình muốn. Thế là Hào viết.
Hào chọn ngành công nghệ thông tin vì đam mê về những dãy số và thế giới bao la của mạng. Nhận học bổng của trường đại học FPT, đậu luôn đại học công nghệ thông tin thành phố HCM. Rối rắm. Những lựa chọn, nếu đoạt được học bổng cao học của FPT, Hào sẽ bỏ không học đại học công nghệ thông tin. Học ba năm tại Hà Nội rồi qua Nhật tu nghiệp. Hào nói trong những cơn mưa lất phất tháng sáu, rung rinh cành phượng thắm. Hai đứa ngồi dưới chân thành cổ nhìn mưa bay. Tự nhiên lúc đó nó ước gì Hào thi rớt FPT. Tự nhiên nó thấy mình ích kỷ vô bờ.
Trong giây phút ấy có một bàn tay nắm chặt bàn tay ấm áp. Cặp mắt đằng sau gọng kính cận đang thả tầm nhìn vào khoảng trời đầy những mưa bay. Lưng thả tự do vào thành cổ, nó gục đầu vào vai Hào lặng im để người thả lỏng tự do theo những giọt mưa bay. Cỏ lung linh mộng nước.
Photobucket
-          Hoa chọn trường Đại học Khoa học xã hội nhân văn, ngành báo chí. Hào thấy rằng hề?
-          Được đó. Chừ sau ni mà tốt nghiệp xong thì là nhà báo hỉ. Nổi tiếng nì, chừ chắc phải xin chữ ký trước để sau ni còn bán đấu giá, hé hé? Hào cười lấp lánh hàng răng trắng như vôi mới.
Nó nhéo. Hào la ay áy rồi nín bặt khi bị một làn môi mềm buộc lại. Thả trôi.
Đỏ bừng hỏi chẳng hiểu mình đang hỏi gì.
-          Hào còn viết nhật ký không hỉ!?
-          Có . Viết hàng ngày, viết nhiều Hoa.
-          Vậy mình trao đổi nhé.
-          ???
-          Tối nay chúng ta viết những trang cuối cùng chia tay tuổi học trò, sau đó sẽ chôn một góc nào đó ở thành cổ. Rồi đưa bản đồ tìm kiếm cho nhau, sau bốn năm học đại học xong, chúng ta sẽ tìm và đọc nhật ký của người kia.
Hào gật đầu đồng ý. Tối ấy, có tiếng đàn, có ánh trăng, có đứa ngồi mân mê dòng chữ viết cho mùa hạ cuối cùng của đời học sinh.
Thời gian đi lẹ thật. Đi lẹ như một con tàu lướt qua những đoạn đường xuyên Nam Bắc. Nó và Hào vào đại học. Hào đoạt học bổng toàn phần cao học. Điều đó có nghĩa Hào sẽ ra Bắc theo con đường đã chọn cho một tương lai rực rỡ hào quang sau này. Nó vào Sài Gòn cho giấc mơ con chữ viết thõa thuê.
Photobucket
Những con chữ đầy tâm tình nó gửi cho Hào bằng những dòng thư viết tay. Nắn nót. Học bàn nó ngập đầy những xấp thư Hào viết. Một năm. Những cánh thư bắt đầu thưa thớt dần, khoảng cách giữa các lá thư ngày kéo xa ra. Lá thứ cuối cùng nó nhận, đếm ngày cũng được bốn mươi ba ngày, nếu tính kỷ lục thì đây là lá thư lâu nhất đến giờ nó chưa nhận được hồi âm. Mở học bàn lạo xạo lôi ra, lôi vào tấm bản đồ hôm nào. Mưa giăng ngoài cửa sổ, có vài hạt rớt lên làm nhòa dòng chữ trên bức thư vừa nhận: chúng ta nên dừng lại… , từng con chữ cứ như những nhát dao cứ liên tục băm nát trái tim đã yếu ớt sau những lần thư đến trễ ngày, giờ đây xuyên toạt.
Đọc xong dòng chữ ấy. Nó lao vút ra sân ga mua ngay một vé tàu đi chuyến Bắc – Nam.
Gã hỏi nó: Em đi đâu?
Nó trả lời: Đi tìm ký ức
Gã hỏi nó: Em xuống ga nào?
Nó trả lời: Sân ga nào có người cũ chờ tôi.
Đàn ông sẽ chẳng bao giờ hiểu được hết những gì đàn bà làm, bởi đàn bà họ cũng không hiểu mình đang làm gì lắm khi.
Đàn bà là vậy.
Gã không hỏi nữa. Nhắm mắt lại vờ ngủ.
Nó không trả lời nữa. Đưa mắt nhìn con tàu vút đi. Mưa rơi làm nhòa cả kính.

( Ảnh: Sưu Tầm )

EM, ANH và CON TÀU

Em sẽ đi cùng anh chứ?
-         Chắc rồi. Mà chúng ta đi đâu anh?
Đi đến nơi không có khổ đau. Em à
Photobucket
Em
Đứa con gái hai mươi hai tuổi đầu. Vào Sài Gòn trong một chiều tháng ba đầy nắng với khát vọng mang theo. Trốn thoát đi khỏi một làng quê hẻo lánh, ở làng quê ấy tiếng ca không thể mua nổi một con cá. Em muốn được hát và hát cho nhiều người lắng nghe em hát. Trầm trồ.
Em gặp anh lần đầu ở cầu Sài Gòn. Lúc đang ngồi thả mình với những cảm xúc riêng mang, nếu cảm xúc là giấy vụn thì em muốn thả hết tất cả cho bay lơ lững rồi rớt trên mặt sông kìa, bồng bềnh một lúc rồi chết chìm. Tự nhiên. Em muốn được biết chết chìm là thế nào, rồi em sẽ biến mất khỏi cuộc sống ra sao.
Thằng đàn ông của em - thằng đàn ông chó chết ném cho em một câu:Chúng ta nên làm bạn sẽ thế nào lúc ấy!?. Em muốn biết. Thằng đàn ông đó muốn làm bạn em sau khi ôm ấp, vỗ về em như một đứa trẻ cần dỗ dành trong những ngày đầu chông chênh giữa Sài thành. Thằng đàn ông đó muốn làm bạn với em sau khi ngủ với em, thằng đàn ông nói em như một thiếu nữ đồng trinh đang đến với đời sau cơn hoang lạc. Say mê. Một gã điên cuồng với những bài hát riêng mình sáng tác. Nhất thời. Tự nghĩ sẽ trở thành một nhạc sỹ nổi danh trong một đống hổ lốn những nhạc sỹ thị trường hiện tại. Thằng đàn ông của em cứ thế mò mẵm trong căn phòng tám mét vuông ấy để tìm những ý tưởng sáng tác và làm tình. Em gặp hắn lần đầu tiên trong một quán bar nhạc rock. Thằng đàn ông tự tìm đến em khi thấy em say sưa hát theo bài hát ca sỹ đang hát. Thật nhanh. Thằng đàn ông xin cho em một chân trong quán bar, là ca sỹ hát lót rồi thành hát chính lúc nào không hay khi giọng hát trong veo của em lúc đầu, đến đầy chất tự sự về sau. Khi quen thằng đàn ông của em.
Photobucket
Thằng đàn ông ngủ với em đúng sáu tháng lẻ năm ngày. Thằng đàn ông thường ngồi ôm cây đàn, thả khói thuốc sau một trận hoang lạc. Thằng đàn ông của em ngồi đấy trần truồng. Em nằm ngủ trong giấc mơ thằng đàn ông trần truồng.
Em đến với thằng đàn ông sau mỗi đêm về, khi ánh đèn không còn bắt bóng. Chỉ còn nhớp nhúa vương lại sau những trận mây mưa. Điều gì gắn kết em và thằng đàn ông không còn biết nữa. Ơ hờ. Thằng đàn ông nổi danh với những bài ca em hát. Giọng tự sự của em lôi kéo người nghe dẫn đến một miền đau thương, bế tắc không có lối ra, thích hợp với những con người đồng tâm trạng. Họ nghe em hát rồi em giới thiệu thằng đàn ông. Thằng đàn ông đệm đàn cho em hát. Nổi lòng.
Một chiều mưa bay tháng bảy. Thằng đàn ông nói với em: chúng ta nên là bạn. Em chẳng nói gì, cười ha hả rồi thả khói thuốc bay. Thằng đàn ông và em làm tình. Lần cuối. Trời lất phất mưa bay. Em chạy xe thẳng một mạch đến cầu Sài Gòn ngắm những giọt mưa bay. Thả khói hòa mây. Cách em một khoảng, anh đứng đầy tâm trạng đang thả khói hòa mây. Giống nhau. Một mái tóc dài quăn tít như gã lãng tử ngốc nghếch trong mẫu hình đàn ông của những cô gái cũ, gắn lên thân hình mãnh khảnh của những chàng hoàng tử của những em tuổi teen mới lớn, một khuôn mặt già đời với cặp mắt đăm chiêu thả vào chiều mưa bay.
Em và anh nhìn nhau. Thả khói bay. Mưa chiều rớt xuống sông Sài Gòn. Lướt thướt
Nơi nào không có khổ đau vậy anh?
Nơi có tình yêu chân thật.
Photobucket
Anh
Thằng con trai hai mươi tám tuổi đầu. Lóc ngóc nơi phố thị Sài Gòn, từ chàng sinh viên tỉnh lẻ ra trường tìm kiếm những nghiệp đời riêng mình. Ước mơ. Trở thành một kiến trúc sư nổi tiếng giữa một đô thị hàng năm thải ra hàng trăm gã kiến trúc sư như anh. Thừa biết điều đó nhưng anh vẫn ước mơ và ước mơ đó có người con gái anh yêu vun đắp.
Người con gái anh yêu đam mê thiết kế nội thất, nên phần nhiều san sẽ với anh những nổi niềm trong học tập, làm việc và ước mơ. Ra trường người con gái anh yêu san sẽ cho anh nhiều về công việc, vì với một gã kiến trúc sư trẻ mới ra trường, kinh nghiệm đếm trên đầu ngón tay thì chẳng một ai đoái hoài đến. Nếu như không có những dự án người con gái anh yêu kiếm về nhờ tài ngoại giao, thì anh sẽ cắt xén giấc mơ anh ra từng mãng bằng những đồng lương đói rách.
Photobucket
Người con gái anh yêu sở hữu một nét xinh tươi và lém lính của tuổi vào đời không ương ngạnh nhưng lại pha lém lĩnh. Anh biết từ khi còn ngồi nơi ghế giảng đường, thích nụ cười ngô nghê nơi góc lề đường, lựng dựa tường ngồi nhấm nháp những giọt café đắng nghét ngắm mưa bay. Một ngày. Anh quỳ dưới chân người con gái anh yêu dưới góc phượng vĩ già, nơi lần đầu anh gặp người con gái anh yêu, ngỏ một lời cầu hôn sau từng ấy năm ngắm những hạt mưa bay. Hôm ấy trời cũng có mưa bay. Anh gặp người anh yêu ngồi trong vòng tay của một kẻ lạ xa nơi một góc quan café xa lạ. Vô tình. Đếm lùi ngày cưới còn chẵn ba mươi ngày. Anh nhìn album ảnh cưới, thấy nụ cười người anh yêu hờ hững.
Không phải lần đầu. Người con gái anh yêu kiếm tìm một vòng tay. Anh thấy vòng tay mình không còn đủ rộng để ôm người con gái anh yêu thật chặt.
Photobucket
Không phải lần đầu. Anh gặp em. Cô bé trong chiếc quần jean rách bước phá cách cùng chiếc ao thun trắng trể cổ, ở cầu Sài Gòn đang thả từng ngụm khói bay, lúc ấy anh nghĩ nếu những cảm xúc là khói kia thì anh sẽ nuốt sạch vào tận trong cơ thể rồi thả cho tất cả bay đi lờ lững trên dòng sông kia. Tan biến. Anh muốn được một lần tan biến.
Đó là lần thứ hai trong cùng một. Nơi bãi cỏ xanh thèm nắng đang nhìn về bầu trời có những hạt mưa rơi, bỏ mặc cầu ánh sao ngủ yên với những câu chuyện tình. Em thả tóc ngủ cùng với cỏ xanh, mắt lim dim điều gì mà thấy có nước vương trên đôi má hồng. Em đang hát một bài hát đầy tâm trạng. Anh cũng thả mình trên bãi cỏ xanh. Mắt nhắm lại. Thấy bắt gặp người con gái anh yêu trong vòng tay một người đàn ông khác. Sau hai lần tha thứ. Đếm ngược. Ngày cưới còn nhẵn ba mươi ngày chẵn.
Em mua vé tàu đi đâu?
Lấy cho em tàu Bắc – Nam.
Lấy cho em tàu Bắc – Nam.
Photobucket
Con tàu.
Ngộ thật. Hai người trẻ ấy cùng đồng thanh nói. Hai người trẻ ấy nhìn nhau, nhìn trong đôi mắt đôi trẻ, tôi biết là chúng đã gặp nhau rồi. Không phải lần đầu tiên. Trong cùng một ngày. Sân ga về đêm vẫn rộn ràng những bước chân.
Hai trẻ nhìn nhau. Thật lâu. Thời gian như dừng lại trong giây phút ấy. Tôi nghẹt thở vì bọn chúng mất. Tất cả mọi sự vật đều vụt qua, chỉ còn hai đứa trẻ đứng lại. Tôi thấy trời lất phất mưa bay. Vài hạt mưa lạc trên gò má đôi trẻ, chúng nắm tay nhau. Nói gì tôi nghe không rõ, chỉ có thấy một nụ hôn trao nhau và trên má vẫn còn vương vài hạt mưa lạc. Chỉ khi chúng bước lên tàu tôi mới nghe được câu cuối cùng.
Tình yêu chân thật nằm ở sân ga nào thế anh?
Sân ga có tình yêu anh và em trao nhau thật lòng không có vật chất xen ngang.

( Ảnh : Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...