Căn phòng. Chính xác là căn phòng với chất liệu gỗ là chủ đạo dành để trang trí. Vị trí căn phòng nằm ở lầu 9 của một khách sạn Thiên Đường ở khu vực đắc địa tại Hà Nội. Ánh sáng mùa lam hòa với mùi khó chịu toát ra từ căn phòng ngay khi mở cửa bước vào làm cho nó có một cảm giác rờn rợn khó tả.
Một chuyến bay dài, một ngày làm việc mệt, ắt hẳn sẽ là một giấc ngủ sâu. Hà Nội ngày vào thu, không khí không quá lạnh cũng chẳng quá nóng, nó chuẩn bị đi vào giấc nồng nếu như không có chuyện đó xảy ra.
Thân hình nó từ từ lún vào chiếc nệm như đầm lầy khi quá nửa mặt là lúc nó phát hiện ra ngay bên cạnh mình một người con gái tóc dài rối bời với khuôn mặt trắng như trét vôi đang nhìn thẳng lên trần nhà, đồng tử đứng yên như thân thể khoát một đầm trắng dài để lộ đôi bàn chân với móng chân đen bầm.
Nó không nhúc nhích được, hoàn toàn không cử động được dù rằng ý thức báo hiệu nó phải với tay bật ngay ngọn đèn bàn khi tất cả ánh sáng của căn phòng chìm nghĩm.
Hơi thở nó mỗi lúc một gấp gáp. Một, hai, ba..năm phút trôi qua, cuối cùng nó cũng mở được ngọn đèn bàn. Ánh sáng như ngọn lửa bùng cháy lan tỏa khắp căn phòng.
Hà nội vào thu, căn phòng tầng 9 ở khách sạn Thiên Đường đèn vẫn sáng thâu đêm. Bên dưới con đường, bác tài xế xe ôm thấy bóng người ngồi bên cửa sổ phía sau bức rèm lúc nữa đêm. (Ảnh: Sưu Tầm)
Tôi và tên tử tù đang ngồi trò chuyện trước khi chết, những lời khai hay chính xác hơn là nguyện vọng của tên tử tù sẽ được đáp ứng ở mức độ cho phép xem như một ân huệ.
Tử tù tôi đã gặp nhiều nhưng đây là lần đầu tiên tôi phải đấu trí nhiều đến như vậy, linh tính báo cho tôi biết câu chuyện về gã tử tù từng là một bác sĩ hoàn toàn không bình thường khi đọc bản án. Tên tử tù tiến hành đào mồ và lấy bào thai trong người vợ mình ra và sau đó là bắt đầu một chuỗi giết người điên dại nhằm phục vụ cho một mục đích điên khùng gì đó vẫn chưa điều tra ra & đó là lý do tôi tiếp tục ngồi cùng tên tử tù ở bên trong căn phòng biệt giam.
Anh có biết hiện tượng chết lâm sàng không? Hắn tiếp tục nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt lúc này không còn sự nghi ngại, chắc chắn thế theo suy nghĩ của tôi.
Clinical Death – từ chuyên ngành dành để miêu tả trạng thái của tim và phổi ngừng hoạt động, thường thì phổi ngừng hoạt động trước tim nhưng đôi khi có trường hợp tim đã ngừng hoạt động mà vẫn thấy thở nhè nhẹ ít lâu. Trong lúc thần kinh trung ương hoàn toàn bị ức chế. Không còn quá trình ôxy hóa và có những rối loạn sâu sắc các men hô hấp. Lượng axit lactic tăng vọt, phospho vô cơ cũng tăng lên do sự phá hủy các phức hợp đại năng lượng. ATP, phosphocreatinin đều giảm. Bản thân tôi đã từng trải qua. Hắn chẳng quan tâm lắm đến câu trả lời của tôi.
Đó là khi căn bệnh trầm cảm xuất hiện sau cái chết của vợ và ngày càng trầm trọng, cho đến một ngày (ngày thứ bốn mươi chín), tôi đã chết lâm sàng khi dùng thuốc quá liều. Tôi nghĩ vậy.Và lúc đó tôi đã gặp vợ và con tôi, chúng tôi trò chuyện một lúc trước khi tiến hành đào trộm mộ để cứu lấy vợ và con tôi. Hắn đưa bàn tay lên vuốt trán khi môi nở một nụ cười. Tôi như được tham gia vào cuộc trò chuyện ấy, hắn nằm trên chiếc giường trong căn phòng bề bộn với quần áo và đồ đạc vứt khắp nơi, trên sàn nhà còn vươn vài viên thuốc trắng nằm cạnh lọ thuốc rỗng. Người phụ nữ mặc một chiếc áo trắng dài mõng với tóc thả bay tự do, trên tay bế một sinh linh nhỏ bé tiến đến hắn. Hắn vẫn nằm trên giường ứa nước mắt hạnh phúc và mệt mõi như phụ nữ vừa mới sinh. Hắn nhìn vào sinh linh với làn da sậm màu khi vừa thoát thai đến với thế giới này, mắt nhắm nghiền như đang đi vào giấc ngủ say, chẳng có mụ bà nào buồn đánh khẽ để nghe tiếng trẻ khóc bao hiệu sự sống mới ở thế giới này. Hắn, người phụ nữ và sinh linh nằm cạnh nhau thủ thỉ một điều gì đó giữa mãnh trăng tàn lang thang đi vào căn phòng bề bộn, có một dòng nước đang chảy từ hạ bộ của người phụ nữ thấm tấm drap giường, rỉ từng giọt xuống sàn nhà như cơn mưa vừa đi qua còn vài giọt đọng lại trên chiếc lá.
Ý anh muốn nói cho tôi biết là anh hành động một cách vô thức? Tôi nhướng mày.
Không. Tôi hoàn toàn ý thức được việc mình làm. Tôi nhớ chính xác giờ nào, ngày nào và cảnh vật xung quanh như thế nào khi tôi tiến hành đào mồ để cứu vợ con mình. Hắn có chút tức giận khi nghe câu hỏi của tôi.
Cứu vợ con? Tôi tiếp tục đặt câu hỏi.
Tôi không điên đâu, đừng nhìn tôi như thế. Với tôi, là một bác sĩ, tôi rất hiểu rõ nghĩa vụ & công việc mình làm. Hai chữ cứu chữa tôi hiểu rõ hơn ai hết. Chẳng phải mọi người gọi công việc của chúng tôi là giành sự sống từ tay thần chết đó sao? Trong trường hợp của vợ và con tôi thì đúng là như thế. Tôi đào mồ để cứu sống vợ con tôi. Hắn nhìn tôi, cặp mắt sáng lên như cú vọ đang quan sát trong đêm để tìm còn mồi.
Anh cứ tiếp tục. Tôi bình thản đáp lại sự thách thức đấy.
Sau khi đào mồ, tôi phát hiện ra một điều là vợ và con tôi có cùng một biểu hiện – chết lâm sàng. Vợ tôi đã chết lần hai trên tay tôi sau khi tôi đào mồ vợ mình, mạch đập yếu ớt vì đã bị chôn sống quá lâu. Ý thức báo hiệu cho tôi biết rằng tôi phải tiến hành mổ ngay để cứu lấy con mình. Tôi thấy có chút nước ở khóe mắt hắn xuất hiện.
Sao anh không đưa vợ anh đến bệnh viện? Tôi hỏi và chợt nhận ra đây là câu hỏi ngốc nghếch nhất mà tôi đặt cho hắn từ khi bước vào căn phòng này.
Anh nghĩ bệnh viện sẽ tiếp nhận một cơ thể đã bị phân hủy ư? Và họ sẽ thực hiện việc phẩu thuật để cứu con tôi hay gọi ngay cho công an hoặc bảo vệ tống tôi vào khoa tâm thần ngay lập tức? Hắn lập tức đáp trả.
Và kết quả ra sao? Tôi không quan tâm nhiều đến phản ứng của hắn nữa, tôi muốn tìm tông tích đứa bé dù còn sống hay là đã chết. Đây cũng là điều mà bên công an đang làm và yêu cầu – tìm ra manh mối.
Tất nhiên là tôi đã cứu được con tôi. Hắn nhìn tôi có chút đắc thắng.
…và thực hiện các vụ giết người hàng loạt sau đó để giữ gìn mạng sống cho con anh? Một lần nữa, tôi tiếp lời bằng những câu trong bảng án đã viết dành cho hắn, có khác chăng ở đây tôi thêm vào động cơ giết người – động cơ điên loạn.
Hắn cười, cười thật to.
Thôi nào. Tôi không còn thời gian nhiều thời gian nữa. Anh nhắc tôi nãy giờ rồi. Anh và tôi điều hiểu rất rõ rằng; về bản chất, khi con người ta không hiểu hoặc không giải thích được một điều gì thì người ta thường gán ghép cho đến khi sự thật được phơi bày và thật nghiệt ngã là cuộc sống này còn tồn tại những điều không giải thích được. Hắn nhìn vào mắt tôi, khóe mắt lại xuất hiện nước. Tôi muốn nhờ anh một việc
Anh cứ nói đi. Tôi đáp lời.
Hãy nuôi nấng con tôi. Làm ơn & xin anh hãy nuôi nấng con tôi. Lúc này thì nước trong khóe mắt đã trào ra, không còn giữ được trước cái cúi đầu.
Anh chắc chứ? Tôi cần một sự khẳng định khi nghe giọng mình đang hạ xuống.
Hắn gật đầu. Vợ tôi cũng đồng ý thế rồi. Đó là lý do vợ tôi nhờ anh đến đây mà. Tôi đã chờ đợi anh suốt cả ngày hôm nay sau khi phải tiếp những tên vớ vẫn đến tra hỏi, ban phước cho tôi. Hắn cúi đầu thấp hơn nữa.
...
Bên ngoài phòng giam.
Hai tên đó sao chẳng nói gì với nhau vậy?
Tao có biết đâu. Thấy hai tên cứ ngồi im đốt thuốc rồi sao tên tử tù kia lại gục đầu khóc chẳng hiểu. Tao nổi hết cả da gà rồi đây này.
Em thấy sao? Em là người đầu tiên anh đưa về căn nhà này đấy! Sau khi đôi chân mày anh đẩy lên cùng nụ cười nhẹ rồi quay lưng lạch cạch đưa tay tra vào ổ khóa, chiếc cửa gỗ cao hai mét, rộng bốn mét, cách cánh cổng sắt phía sau lưng cùng kích thước một quảng dài đến năm mét. Sân vườn rợp bóng trăng, vài cơn gió làm cây cỏ đang ngủ giật mình lay nhẹ, có tiếng chó tru, chắc ở nhà bên cạnh.
Vào nhà thôi em, khuya ở ngoài này lâu dễ bị cảm lạnh lắm! Anh lay tay nó đi dưới bóng trăng, căn biệt thự to đùng được con đường Phan Xích Long khéo léo che dấu với lòng đường chật hẹp và mặt tiền phũ đầy những dây leo chằng chịt.
Em thấy sao? Anh nở một nụ cười tươi hơn cả lúc mới vào, sau lưng thềm đã phủ đầy bóng trăng. Ma mị.
Em thấy...
Thấy sao em? Sự ấp úng của em càng khiến anh háo hức muốn nghe cảm nhận.
Em thấy người phụ nữ sẽ mĩm cười thật tươi, choàng hai tay vào phía sau gáy của anh, đặt lên môi anh một nụ hôn hạnh phúc. Đêm chìm sâu trong tiếng thở gấp gáp và ướt đẫm mồ hôi. Quần áo nằm vắt vẻo ở phòng khách. Lối lên lầu tịch mịch chỉ có ánh đèn màu lam để đến căn phòng năm bên tay trái lấn ra khoảng không phía trên phòng khách đang chờ đợi. Chiếc drap giường trắng tin h nhuộm chút sắc đỏ rồi chệch khỏi sự ngăn nắp bởi lực tác động từ phía trên. Máu, mồ hôi, mệt mõi, chìm sâu.
Nắng len qua cửa sổ đánh thức những giấc ngủ vùi, ngực trắng nhấp nhô bên dưới chiếc áo sơ mi anh, mở cửa bước ra, chết tươi. Phòng ngủ thiết kế cánh cửa thứ hai thông ra phòng khách, không có lan can. Chết tươi. Tóc phủ nửa gương mặt vẫn không che hết con mắt hoảng hốt vẫn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, áo sơ mi nhuộm máu đỏ lấm lem.
Em nói gì vậy? Anh thiết kế căn nhà này đấy & em là người phụ nữ đầu tiên anh đưa về đây...Anh nhìn nó thảng thốt.
Sau khi vợ anh qua đời. Em tiếp lời. Bên ngoài trăng mất lối, bóng chẳng tìm được đường vào. Gió thổi cây lay như gào thét.
Tôi vô tội, tôi không có giết người. Hắn - tên tử tù, đang nói một cách rất từ tốn sau
khi đã thực hiện bữa cơm cuối cùng. Tôi là người hắn gặp cuối cùng hay nói
chính xác hơn tôi muốn là người tiếp xúc với hắn lần cuối để tìm hiểu điều gì
đang diễn ra với hắn. Gã sát nhân máu lạnh nhất mà tôi từng gặp.
Ân huệ
cuối cùng hắn muốn có là một bàn cờ. Tôi là người chơi cờ với hắn trước khi
hành hình. Hắn nói câu nói mình vô tôi ngay sau khi đi quân cờ đầu tiên – quân
tốt đã tiến lên hai ô.
Đáp lại
ánh mắt lạnh lùng của hắn là sự vô cảm của tôi. Tôi đặt quân tốt tiến lên một ô
theo lượt của mình đi.
Có người sai khiến tôi làm điều đó, họ đang ở quanh
đây. Hắn nói khi đôi mắt nhìn về phía tôi rồi thoáng chốc
hắn liếc về phía sau hắn như ra hiệu cho tôi biết rằng: không chỉ có tôi và hắn
trong căn phòng biệt giam này mà còn có người thứ ba, thứ tư, thứ năm...mà tôi
không nhìn thấy được. Họ đang lắng nghe câu chuyện của tôi và hắn.
Ừ, họ đang ở quanh đây. Tôi gật đầu với hắn, đôi mắt của hắn bắt đầu chợt
thay đổi, dường như hắn ta nhìn thấy được trong mắt tôi sau cái gật đầu là một
sự khẳng định không hề có sự lừa dối nào ở đây cả. Không phải là một trò chơi
tâm lý thông thường mà các chuyên gia thử thách với các đối tượng phạm tội nhằm
xác định về yếu tố thần kinh để loại trừ. Tôi thì không phải là một chuyên gia
tâm lý. Chắc chắn thế rồi.
Huống
chi trước mắt tôi là một gã bác sỹ hẳn hoi. Một trưởng khoa nhi của bệnh viện nổi
tiếng nhất nhì thành phố.
...
Tại sao anh nhận ra được tôi? Hắn vẫn giữ thái độ bình thản nói chuyện với tôi khi
với tay lấy gói thuốc, móc ra một điếu, châm thuốc và từ tốn thả khói. Hắn nhìn
tôi với một cặp mắt của một con cáo ẩn đằng sau cặp mắt kính đang dò xét đến những
thứ xung quanh đang bao bọc lấy tôi. Bất cứ hành vi hay thái độ nào thừa lập tức
sẽ bị hắn bắt bài khi đã có vài chuyên gia tâm lý đã thất bại trước tôi. Tất cả
họ đã bị phản ứng ngược. Họ đã bị hắn làm cho kích động & lý do làm sao hắn
có thể làm cho những chuyên gia tâm lý ấy mất sự bình tĩnh vốn có của mình thì
không ai biết được vì những chuyên gia ấy đều không một ai hé môi nói ra nguyên
nhân vì sao mình bị kích động.
Họ nói cho tôi biết.
Tôi đáp lại sự dò xét của hắn khi cảm nhận áp lực vô hình ngày một tăng lên.
Tôi phải thay đổi vị trí, tấn công thay vì phòng thủ và dò xét trước hắn.
Tôi đáp
lại hắn không hề do dự, ánh mắt tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đang lườm mình. Tôi
khá quen thuộc với những cặp mắt như thế này, không dưới một trăm lần.
Thế họ có nói cho anh biết rằng tại sao những chuyên
gia tâm lý giống anh bị kích động trước tôi không? Hắn bất chợt chồm lên về phía tôi như đe dọa, một bên
chân mày hắn nhướng lên & miệng nở một nụ cười nhếch mép, đắc thắng như muốn
nói rằng: hắn đã nắm được tẩy của tôi.
Con người không ai giống nhau. Nổi sợ - bí mật của mỗi
người cũng không giống nhau, nhưng bất kỳ ai cũng đều có một nổi sợ - bí mật.
Điều khiến ta bị kích động chính là nổi sợ - bí mật ấy và việc làm sao mà người
khác biết được nổi sợ - bí mật ấy càng khiến người ta kích động tăng hay giảm. Tự
nhiên hay phi tự nhiên. Nhưng điều quan trong là tôi nghĩ anh không còn nhiều
thời gian. Tôi nhắc hắn. Tôi muốn nói cho hắn
biết rằng hắn đã chọn nhầm người để sử dụng lợi thế vốn có của hắn để gây sức
ép tâm lý khi tôi vẫn ngồi yên chẳng thèm nhìn vào đôi mắt hắn. Tôi đưa quân mã
tiến lên.
Ha ha, chết thì có là gì, ai cũng phải chết, anh không
cần phải nhắc tôi về cái cách tôi sẽ ra đi một cách nhẹ nhàng với những phát
súng. Hắn nhìn tôi với cặp mắt chế giễu như muốn nói với
tôi rằng việc đem cái chết ra chẳng thể hù dọa được hắn. Hắn đưa quân tượng lên
để giữ thế cờ
Không, ý tôi là sau khi chết. Tôi búng tàn thuốc và từ tốn đáp lại nụ cười điên dại của
hắn sau khi đã cho ngựa qua sông tiến vào vùng cờ của hắn.
Nụ
cười trên môi hắn tắt hẳn. Hắn bắt đầu ngồi xuống. Một phút im lặng trôi qua. Hắn
quan sát tôi từ đầu đến chân, sắc mặt bắt đầu thay đổi, hắn buông mình trên ghế.
Anh
muốn gì? Hắn ta nhìn tôi, đôi mắt
không còn hằn học, có sự kích động và có chút gì đấy của sợ hải đã bắt đầu xuất
hiện. Sự sợ hãi đó không qua được cặp mặt của tôi vì tôi đã quá quen với những
cặp mắt sợ hãi.
Muốn nghe lại chuyện. Tôi bật lửa đốt thuốc.
Tôi ghi rất rõ ràng trong...Hắn trả lời ngay.
Ngoài bản khẩu cung kia. Tôi cướp lời hắn.
Là sao!? Tôi không hiểu, tôi đã khai rất
chi tiết rồi mà?. Hắn chợt lấy lại sự lạnh
lùng vốn có của mình, chắc hẳn việc tôi cướp lời đã phân nào đã bị hắn bắt bài
sự nóng vội trong một giây đã thoát ra ngoài. Hắn đẩy quân xe lên.
Tôi muốn nghe lại câu chuyện một cách
chi tiết từ trước khi anh quyết định đào mộ người vợ đã chết của mình đến hàng
loạt vụ giết người để lấy nội tạng theo như anh khai. Tôi nhắc lại cho hắn rằng tôi biết nhiều hơn hắn nghĩ. Tôi
tiến quân xe lên ở phía bên này nghịch hướng.