Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn con trai toi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn con trai toi. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Hai gã đàn ông ngồi nói chuyện với mưa, đêm

 photo 9464595149bbf154da0_zpsd8ecfc38.jpg
19h30 - 38.4oC
Đêm Sài Gòn đổ loạng choạng, rướn tấm thân mình èo uột qua những nẻo đường chằng chịt, vẹo nghiêng như bị rạch mặt. Nó ngồi với thằng ku. Chuyện trò. Về những chiếc xe qua.
            Đó là xe gì vậy?
            - Đó là xe gắn máy.
            What's that?
            - That's a car.
            Quelle voiture est-ce?
            - Ce taxi
Kia là xe máy, kế là ô tô…Đó là Honda, cạnh là Mazda, Toyota…và tiếp là xe rác. Từng chiếc xe lướt qua nhanh, chậm tùy theo công năng & dung tích trên con đường phanh ngực lỗ chỗ những lõm sâu cạn. Nó ngồi với thằng ku. Chuyện trò. Thị trường & đối thủ.
Ban đầu. Thằng ku hứng chí nhìn ra đường theo ngón tay chỉ dẫn, dõng mắt theo những chiếc xe qua dưới cái nóng hầm hập tiết ra từ con đường phanh ngực xã hơi và khí trời của ngày xông hơi để lại. Lúc sau. Thằng ku phát tiết với cái nóng bên trong và bên ngoài chịu đựng. Nó vẫn ngồi tiếp tục nói về những chiếc xe qua.
 photo 9464595149bbd849165_zpsa9073913.jpg 20h30 – 37.5oC
Nó ngồi nói về chuyện gió, cây với thằng ku. Khóc cười. Mặt như mếu vì bỏ lở dỡ mấy bữa ăn chưa kịp xong, nước chẳng vô được một giọt. Cứ thế. Khóc cười. Trên lối hành lang. Qua lại. Hai thằng đàn ông chẳng còn thiết tha ngồi. Người đi qua, kẻ đi lại, chẳng ai đoái hoài ai một cái nhìn. Trời bắt đầu dội nước.
22h45 – 39.1oC
Nó biến thái ngồi nhìn gái tắm thằng ku. Mặt mếu. Rêu rao như thì thào vì đã mệt nhoài, giọng khàn đến đục vì phải chịu đựng cái nóng bên trong lẫn ngoài. Lưu manh. Cướp nước, cướp sức, chẳng chịu dừng cho một buổi chuyện trò êm xuôi, nhẹ nhàng.
1h15 – 37oC
Thằng ku nói nó nghe rằng thằng ku bực lắm dù giọng thều thào, mặt mếu máo. Và vì hai thằng đàn ông vẫn còn chưa nói xong mấy câu chuyện đời, thời sự đó đây, chỉ mới tạt ngang qua vài ba thương hiệu của mấy hãng xe về một thị trường vẫn còn đang nóng sốt rồi câu chuyện đứt đoạn mấy lần vì nhiệt tăng cao.
3h35 – 37oC
Thằng ku lúc này bất chấp chẳng còn muốn gồng mình, khóc đòi ngủ trên ngực nó. Xương, thịt ê hề. Nước dãi, nằm mê. Góc cuối căn phòng. Nó với em ngồi đợi. Một giấc ngủ tròn. Quá đêm. Hai thằng đàn ông xếp lại câu chuyện về những chiếc xe qua.
 photo 9464595149bb255e163_zpsdd849ee2.jpg 6h – 37.4oC
Nó bước ra đón ánh bình bình với thằng ku vừa thức. Nó ngồi với thằng ku. Chuyện trò. Về một buổi bình minh. Một góc sống đang diễn ra. Giữa lòng thành phố. Bắt gặp những mãnh đời thượng vàng hạ cám từ tỉnh đến thành níu kéo nhau vào đây vì một nổi lòng lắng lo chung. Con, cháu.
7h – 37oC
Nó bước ra về chuẩn bị cho kịp một giờ làm. Tự dưng. Nhớ gã Trần Tiến, muốn biết rõ lý do cụ thể hơn ngoài hoàn cảnh sáng tác một Sắc Màu từ một đêm trong đêm thâu, một vầng sáng chói lóa không biết được còn điều gì đã giúp gã lang bạt ấy bừng tỉnh từ một đêm tưởng rằng không trở lại.
Riêng nó. Thức dậy. Nó chỉ nghe thấy thằng ku gọi papa với vài tiếng nấc vẫn còn vang trong miệng. Bừng tỉnh. Khi nghe tiếng khóc trẻ. Đâu hay. Tiếng đấy là tiếng trẻ ở phòng kế vang sang không phải tiếng con mình. Cười. Nghiệt. Tiếng ba kêu rõ ở nơi bệnh đầy giăng ngang có thằng ku nhỏ kiên cường chiến đấu với thân nhiệt sốt cao.
Nó quay đầu nhìn lại, nhìn lại về căn phòng có hai thằng đàn ông chiến đấu với nhiệt độ và đêm dài bằng những lần chuyện trò về những chiếc xe qua.
Cám ơn con về một câu chuyện đêm dài.
( Trích nhật ký của cha - ngày hai gã đàn ông chuyện trò trong một đêm có đầy tiếng trẻ nhỏ khóc la ở khoa Nhiễm, Nhi Đồng 2)
( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

Merci La Vie ( Merci - Parler à Mon Pere)


Em hỏi: Tại sao là merci!?
Cười. Cám ơn cuộc sống thế thôi. C’est la vie.
Photobucket
Có lúc đứng trên đầu ngọn sóng nghĩ về một sinh linh vừa mới tượng hình cần một cái tên.
Có lúc ngồi ở núi non trập trùng thấp thoáng sương bay phủ bóng mờ nghĩ về một cái tên cho chồi non đang lớn.
Có lúc nằm dưới trời mất nắng, lãng đãng mây trôi, nghĩ về một cái tên cho một sinh linh đạp chồi trong bụng mẹ.
Cứ thế. Ngẩn ngơ, ngờ nghệch. Cười lệch nắng mưa, tơ tưởng một bóng hình không biết mặt mũi ra sao như ôm ấp một người tình tưởng tượng. Đặt tên cho người tình tâm tưởng. Cứ thế. Ngờ nghệch, ngẩn ngơ.
Photobucket
  Con cái làm dịu ngọt sự nhọc nhằn nhưng cũng làm sự hoạn nạn trở nên cay đắng.
Từng muốn thoát ly. Từ biệt. Một điều gì đấy thực tại với những suy nghĩ man dại đến hoang đường, cái thế giới cũ bên trong vẫn còn chưa từ bỏ dù rằng nhịp đập mới đã định hình và cứ nhịp nhàng vang lên trong bụng em.
Từng muốn trốn chạy. Đối mặt. Những gì đang diễn ra khi cuộc sống đang thay đổi. Một sinh linh đã hình thành trong những nổi niềm ngổn ngang bắt đầu một cuộc sống mới với những thay đổi khiến hai mái đầu trẻ giờ đã thành mẹ cha choáng ngợp. Gia đình & sự nghiệp. Hiện tại & tương lai. Kế hoạch & thực hiện. Nhảy múa lung tung như tàn lửa bay lên từ củi khô gặp lửa đỏ cháy bập bùng.
Đấy chính là một sinh mạng. Đã từng nghe nói giữa một buổi trưa nắng bỏ đi chơi mất biệt chỉ còn mưa rào giắt ngang như cướp cạn dòng nắng. Tất cả cứ thế theo khói thuốc bay cao từ lúc cháy đỏ đến khi tàn. Thời gian tưởng như dừng lại.
Đấy chính là một sinh mạng. Bỏ tù. Sự ngông nghênh với suy nghĩ lạc loài, khát khao được cháy hết mình của tuổi trẻ. Tử hình. Những lắng lo cho cuộc sống hiện tại với thước đo giá trị tự mình đặt ra khi so sánh với những giá trị mất cân bằng xung quanh từ tham lam lôi kéo những điều xa xôi, vượt tầm.
Photobucket
Tôi không còn là trẻ con nhưng tôi vẫn là trẻ con trên nhiều phương diện
Giật mình. Hiểu ra câu nói của Charles Darwin, trước giờ chỉ nghĩ nói về một ai đó. Xa vời. Chưa bao giờ nghĩ câu nói đó sẽ dành cho nó, một thằng nhóc với những suy nghĩ cạn dòng cùng áng mây bay, khói trời lơ lửng, lẫn quẫn với nắng mưa cùng gió, chưa có một lối nhỏ nào đi vào trong những ngách vắng xôn xao giữa một Sài Gòn. Bám trụ. Không nghĩ nhiều lắm vì sợ.
Giờ đây. Nỗi sợ không còn nữa khi đôi vai ghì lại để những nghĩ suy cạn dòng thôi bớt lửng lơ, và đôi tai không còn ngồi nghe gió hát chỉ còn lắng nghe những gợn sóng theo một nhịp điệu riêng trong dạ.
Photobucket
Bấy nhiêu đấy sẽ làm phôi phai, bấy nhiêu đấy sẽ càn quét làm tàn phai đi tất cả những gì cống hiến với nghĩ suy, khiến người gục ngã. Cứ thế mà lướt qua ngày tháng, vứ thế mà để thời gian cứ nhẹ nhàng ùa qua rồi cứ ngẩn ngơ nhìn lại. Đôi khi hỏi tại sao mà không biết được, tìm đâu ra câu trả lời.
Tương lai quan trọng với hiện tại biết bao nhiêu khi xung quanh là con trẻ ( Charles Darwin )


Cứ thế và cứ thế. Nghĩ suy, suy nghĩ.
Sẽ có một canh khuya nằm mơ thấy những gì đẹp nhất. Sẽ có một ban mai với cái nắng không hanh hao đến khô cạn hồn, cứ thế rồi lang thang, cứ thế rồi miên man. Thôi tìm kiếm. Như một gã ngốc donkihote thời hiện tại đi tìm một miền đất hứa. Rong ruổi. Nghĩ suy. Nhiều khi. Tưởng khùng.
Photobucket
Thôi không buồn nghĩ vì đã có một món quà – món quà từ cuộc sống – một sinh linh kết tụ của yêu thương. Nồng nàn. Dành tặng Merci như tên con thường gọi ở nhà.
Em hỏi: Merci nghĩa là gì!?
Cười. Cám ơn cuộc sống & cảm ơn em. 
( Note: Merci - Parler à Mon Pere) 
( Ảnh: Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...