Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn nguoi me. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn nguoi me. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Người Tình Tóc Bạc


Người tình rất dễ kiếm và người bạn rất dễ giữ 

Cái khó là kiếm được người bạn và giữ được người tình.
(DUC DE LEVIS)
 photo user1312501_pic1034977_1316828855-1.jpg 
Nó gọi bà là người tình trong suốt chặng đường đã đi qua, đánh dấu trên cung ngày tháng sợ chóng tàn như ánh ban mai ấm áp thoáng qua khi đuối mình trong nắng bon chen giữa ngày rồi lịm dần dưới ánh hoàng hôn.
Nó gọi bà là người tình bởi những cảm xúc dành cho người con gái gắn thêm mốc đếm vượt bảy mươi theo cách tính của dân tình gán cho năm tuổi. Đủ đầy. Cảm xúc hay dư vị của tình yêu.
 photo user1312501_pic1034976_1316828855-1.jpg
Có ai đó nói tình yêu bắt đầu bằng nỗi nhớ. Nhớ về nhau. Nó và người tình.
Ấp đầy qua những lần sương gió, nắng mưa. Trãi đều từ các lần tắm sông nghịch đùa trong tiếng gọi tìm nhau, đến cả chiều tiễn biệt với nước mắt lưng tròng khi nó rời xa làng quê; không phải lần đầu, đến với thị thành tìm một giấc mơ con giữa một giấc mơ mẹ. Phòng không chiếc bóng, vọng tương lai. Giấc mơ mẹ chui vào giấc mơ con. Lặng thầm. Thấp thoáng. Mường tượng cảnh người tình của nó đưa người trai vào chiến trận của thời gian đi ngược. Ba mươi năm.
 photo 119134352613145285_2d33hLtf_c_large.jpg
Có người nói tình yêu đong đầy bằng kỷ niệm. Một thời. Người tình và nó.
Từ một thuở thiếu thời đi qua những ngày nắng hầm hập trên mái, ngồi bồng bềnh để sóng nước lắc lư như võng đưa giữa hè, chén một buổi cơm trưa lắng nghe tiếng cá đớp động dưới lườn ghe. Chợt nhớ đến một câu hát của Bắc Sơn về “nắng hạ đi mây trôi lang thang cho hạ buồn”. Luồn lách. Trong trí óc khắc ghi về một mái tóc đen dài chấm đất, đưa bàn tay lướt từ đỉnh đến đuôi tóc như dãy lụa mềm đong đưa. Nhẹ rơi. Vài sợi nghịch đùa, vượt ngoài bàn tay cùng vài con gió nhỏ. Lửng lơ.
 photo 0100704cldigitalpic41.jpg 
Từ một thời chưa biết nghĩ suy khi gấu quần vượt ngang mắc cá, ngồi bên người tình trong những buổi mưa giăng ngang không chịu tàn. Bếp lửa ửng hồng than bám dung nhan còn dậm nắng, mưa thay son phấn. Tự tình. Người tình thích ngắm nhìn nó chìm trong những giấc mơ. Bềnh bồng. Không lênh đênh trên sóng nước mà ở một bến bờ hành phúc bình yên. Nào đó. 
 photo 1346731910864069_574_574.jpg 
Từ một thời đã biết nghĩ suy khi trên khuôn mặt nó giờ đây đã biết những lằn nhăn. Suy nghĩ. Không còn mặc kệ thế gian là gì khi nó không còn quẩn quanh bên người tình. Giờ đây, ngắn gọn xếp trong tâm khảm. Hạnh phúc. Đến với nó là có cả người tình.
Có kẻ nói tình yêu thấm đậm bằng những giận hờn. Lắm lúc. Thấy người tình tóc bạc như nhuộm lại màu tóc, chấp chới với yêu thương, nồng nàn với ghen tuông, nhiều khi như trẻ nhỏ, ghen tỵ vì một điều gì đấy không hiểu, mấy khi hiểu đấy là gì thì cũng chẳng muốn nói ra cứ thích để cho nó đoán đấy là gì. Lắm lúc hiểu, lắm lúc không.  
Vì đấy là người tình nên nổi nhớ đầy vơi, kỷ niệm vơi đầy, giận hờn thêm bớt. Cách nhau mấy chục theo cách tính của dân tình gán cho năm tuổi, yêu thương vẫn nồng nàn. Thì thôi, cung thời gian có ngắn dài thì người tình ơi ta yêu hoài đi nhé cho con tim này mãi nồng say.
 photo tumblr_lisepnnKHL1qdbbywo1_500.jpg
 ( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Có những thứ đến suốt đòi vẫn không thể nào quên

Nó ngồi với đứa em giữa một trời trưa nắng gió đi chơi, chỉ còn vài áng mây ngượng ngùng, trôi lửng lơ trên đầu Bảo Tàng thành phố. Chuyện trò. Nghe nó nói rằng mình thiếu vốn sống để có thể viết những câu chuyện rõ nghĩa, đủ lời; đứa em gái đam mê xê dịch nói: hãy tìm đến với những người bạn vượt ngưởng thất thập cổ lai hi, để có một cái nhìn trãi nghiệm và bao quát hơn anh. Tự dưng. Nó nghĩ về người phụ nữ ấy, người phụ nữ đã cùng nó đi qua mấy mươi mùa mưa gió. Cạn dòng.
Photobucket
Tất cả tâm trạng tồn đọng trong một phút giây bùng phát suy nghĩ về bà như cánh diều đang bay cao giữa trời lộng gió bỗng chao đảo như dây đang căng bị cuộn vội vào. Rối dòng. Người phụ nữ đã để sương gió nhuộm da, để đất đá tạo nốt chai sần, để những đêm thâu tràn sâu dưới mi mắt và để mặc cho mưa nắng lướt qua phận đàn bà với tất cả những gì còn lại chỉ là một nỗi niềm nấc nghẹn chôn sâu.
Photobucket
            Đã từng nhớ…. Lang thang ở một góc con đường gọi điện về trong một đêm trời hậm hực với cái nóng của ngày vẫn còn chưa tan. Những hàng cây lá rũ như đuối mình dưới cơn giận của nắng ngày lướt qua. Ở bên kia đầu dây vẫn còn nghe đâu có tiếng kinh kệ ngân vang phát ra ở đâu đó một góc phòng. Lẻ loi. Có tiếng nói trong gió ngược chiều hắt nóng, vượt Cửu Long đến với đường đông phố thị, nói chuyện hàng huyên. Thường ngày.
Photobucket
           Đã từng nghe…giữa một đêm đứa con trẻ giờ đã có gia đình gọi về để thõa nổi nhớ mong một cánh cò còn mài mò giữa trời đêm. Quạnh vắng. Một góc nhà. Rau cà với chao ăn theo lòng mộ đạo. Nguyện cầu. Trút cạn đi những gian nan & toan tính đeo bám gần hết một kiếp đời, giờ đây chỉ một giấc mơ tìm kiếm bình yên cho những đứa con trẻ giờ bỗng già với lo toan khi về nhà. 
Có những thứ đến suốt đời vẫn không thể nào quên.
Photobucket
Nó gợi ý với một lời đề nghị cho người phụ nữ đã vượt ngưỡng thất thập cổ lai hy. Về thăm lại quê nhà, ở miền Trung xa cách ấy. Không phải là khát vọng quá xa tầm với nhưng cánh cò ấy vẫn cứ bồng bế những nổi lắng lo thành do dự, cứ dần dà làm cho ngày tháng vụt qua, tuổi đời cứ thêm nấc như những viên gạch chất đầy trong một ngôi nhà. Tất cả cứ chồng chất và sự lo toan cứ ghì lại. Mãi miết.
            Đầu dây. Một vài giây trôi qua. Cánh cò ấy suy nghĩ vài giây để rồi sẽ chia về những kỷ niệm còn đong đầy trong trí nhớ chưa phai, sợ rằng đến khi xuống mồ thì những kỷ niệm ấy vẫn như còn đây những không còn ai để kể lại. Một đời. Cánh cò ấy đã từng không nghĩ rằng bay xa đến thế, từ một miền Trung nắng cháy đến một miền Tây gió nước mênh mông, đến khi ngoãnh lại quãng đường ngót nghét đã hơn năm mươi mấy năm rồi.
Photobucket
            Đầu dây. Tâm sự. Những gì chất chứa đã nhiều năm sợ trí nhớ giờ không chịu nghe lời.
Một kỷ niệm về người mẹ chồng trước phút lâm chung. Mắt không nhắm lại chờ đợi đứa con dâu vuốt nhẹ mới êm trôi về một thế gới bên kia. Nhẹ nhàng. Kỷ niệm ấy như một ngụm đá bào dần tan mát lạnh tâm hồn, tưởng đã bị số con gái, phận con dâu & kiếp đàn bà làm khô hạn mất những khát khao.
Một nổi niềm về người em chồng trước phút cha chồng lâm chung. Nặng nợ một câu nói về một món tiền lo cho cha chồng trước giây phút không còn nồng nàn cuộc sống trần gian. Không phải cha chung nhưng sao lòng vẫn không thôi chạnh lòng. Nghĩ thế thôi nhưng rồi cũng đứng ra thay chồng, thay cha bồi hoàn lại phần tiền mua chiếc áo quan tiễn ông xuống địa ngàn để giữ gìn đức sinh cho con mình, những đứa con còn thơ dại làm sao biết được đời lắm cảnh trái ngang. Dâu hay con, con hay dâu không còn phân biệt được.
Bên này. Đầu dây. Nó lặng đi về khi người phụ nữ vượt ngưỡng thất thập cổ lai hi ấy chia sẽ những gì đã giữ lại lòng mình mấy mươi năm. Ức nghẹn. Bất chợt. Nhớ đến câu hát nó vẫn thường nghêu ngao.
Cánh vạc trắng tìm về trong những tiếng ru của mẹ. Tôi ngồi hát một mình giữa đêm trăng thu.
Giờ đây. Cánh cò ấy không còn suy nghĩ gì nữa, mặc dư âm ngày cũ, kệ dòng đời nghiệt ngã muốn cắt chia cắt lìa một con tim rĩ máu sau mấy mươi mùa sóng gió. Bình thường. Hoan hỉ. Về bên kinh kệ thấy …
            Một niềm tin yêu mới vào cuộc sống khi năm mái đầu đã đủ lông, đủ cánh. Tự bay. Những chiếc tổ nhỏ được thành hình với những trăn trở riêng đâu hay cánh cò ấy vẫn còn đấy lòng lành lắng lo cho những chiếc tổ nhỏ ấy qua mỗi mùa giông bão!? Cứ thế ngồi bên kinh kệ, sám hối với nguyện cầu, âu lo đâu đó dành lại một góc lòng cho bớt đi những phiền lo vì sức ấy đã thôi không còn đủ đề gánh gồng.
Photobucket             Một niềm vui về lại với nơi đã ra đi cùng với những cánh chim non giờ đã sãi cánh đủ rộng để bay xa và đủ lớn để chở che cho tổ mới. Một niềm vui – một giấc mơ, ngày về quê cha đất tổ.
Tất cả những gì mong mõi là một ngày về lại. Đủ đầy. Trước tất cả những con người cùng chung một họ, người phụ nữ vượt thất thập cổ lai hi muốn báo một thông điệp rằng trách nhiệm giờ đã trã xong, minh chứng sống bằng những đứa con đã tượng hình, có chút phai phôi sương gió những giờ vững trãi trên mỗi bước đi. Chông chênh mà kiêu hãnh.
Photobucket
Nghĩ đến đấy thôi rồi cười khanh khách như một đứa trẻ vừa làm được một điều như người lớn.
Nghe xong nỗi niềm tưởng như một giấc mơ giữa đời thực. Tự hỏi. Bao giờ hội tụ đủ đầy năm cánh chim đã làm tổ cho riêng mình. Bao lâu khi năm cánh chim ấy cùng cánh cò ấy bay về miền quê ấy. Bao giờ và bao lâu. Bao lâu và bao giờ…
Bắt máy sẽ chia vội nỗi niềm tưởng như một giấc mơ ấy với một cánh chim anh gần tổ.
Tự dưng. Sợ.
Cánh vạc trắng tìm về trong những giấc hồng. Tôi ngồi hát một mình giữa cánh đồng mênh mông.
( Ảnh: Sưu Tầm )

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

Có những giấc mơ tìm về...

Photobucket
Một ngày nắng chiều đầu xuân, nó về nói với bà. Thành gia lập thất. Rạng rỡ. Một niềm hạnh phúc ánh lên trong thủy tinh thể đã ngã màu bởi thời gian làm phôi pha của người phụ nữ ấy.
Người phụ nữ không ngủ khi có những giấc mơ tìm về.
Photobucket
Vì trách nhiệm còn vương mang với một kẻ từng xẻ dọc đại ngàn, băng qua phố thị, đến với một phương trời xa lắm. Đời thực. Không ai kể được cho bà nghe về một thế giới vô hình. Trong mơ. Có mấy lần được nghe tiếng thì thầm, ông ngồi đấy ngắm nhìn bà, hát lại mấy câu ghẹo tình.
Cầu Tràng Tiền sáu vài mười hai nhịp
Anh qua không kịp, tội lắm, em ơi
Nghĩa tào khang ai mà vội dứt
Đêm nằm ấm ức, lụy nhỏ tuôn rơi
Bấy lâu ni chịu tiếng mang lời
Dẫu có xa nhau đi nữa…
Dẫu có xa nhau đi nữa…
Cũng bởi ông trời mà xa
Sống lại một thời yêu. Cũng bởi ông trời mà xa. Tỉnh ra. Thấy mắt lung tròng, đọng nước, giấc mơ đầu đâu mất.
            Người phụ nữ như trở về từ một thuở đê mê
Photobucket
Vì tình yêu còn lại sau tình yêu đầu dành trọn cho người đàn ông của đời mình. Con cái. Những nổi niềm thương yêu, những giấc mơ rất riêng hiển hiện của một người làm mẹ.
Trong những giấc mơ ấy, chỉ còn duy nhất một giấc mơ nằm lại bên mình trong năm giấc mơ nằm nghiêng, từ những năm tháng nắng mưa dưới một mái ghe lá lợp ngắn dài.
Tròng trành. Sóng đời xô một phận gái. Lênh đênh. Từ một miền Trung thương nhớ đến Sài Gòn bơ vơ rồi về ở lại một miền Tây đợi chờ. Đến giờ.
Photobucket
Giấc mơ không trọn vẹn với mỗi đợt mưa về, lũ qua. Ướt đẫm. Một chỗ nằm, phần khô giữ lại cho những mái đầu xanh. Đứa nằm chéo cạnh, đứa nằm co ngang, đứa nằm góc vuông. Khóc thầm. Không phân được đâu nước mưa hay nước mắt. Ngắn dài. Lướt qua gò má phũ đầy vết xạm bởi nắng xiên xổ xắn qua da từng ngày. Nằm gác tay lên trán. Nghĩ. Không biết rồi những mái xanh có được một mái nhà lành!? Mai đây.
Đợi chờ. Có một lời thề ghi nhớ về một tiếng yêu xưa. Xa vắng. Có một lời thề ghi nhớ, chưa được lập bao giờ, lo lắng những hồn thơ. Dại khờ. Từ một thời chiến tranh cào xé, đến một bận bao cấp rách lòng, rồi một lần đói nghèo chạm đáy.
Photobucket
Điểm lại. Giữa kệ kinh. Phật ở trên ngồi nhìn. Lắng nghe. Tâm sự một cây năm trái, bốn đã bén rễ mọc cạnh tạo thành cây riêng, vài cây đâm chồi, kết trái. Còn riêng trái còn lại vẫn còn lủng lẳng trên cành đại thụ vượt quá thất thập cổ lai hi. Thấy nhân nào gieo quả nấy. Nghiệm lại. Một niềm tin. Đại, tiểu thừa.
Người phụ nữ không còn chờ đợi.
Photobucket
Vì một kiếp đời còn nặng gánh. Lăn lộn giữa chợ đời, niếm trãi đã từng qua: đắng, cay, chua và chát. Vài cái bạt tay, dăm ba lời chửi. Văn hóa chợ trời. Sợ đời sau mang nặng, lắng lòng dưới áo tu, sống gần bên kinh kệ, ngủ dưới bệ Phật ngồi. Đêm về. Trong tiếng thở có mấy phần nặng nhọc, có vài lần đứt quãng không trọn một luồng hơi.
Thầm lo. Đến giây phút cuối đời, hồn vẫn không thể chấp cánh bay. Ngược sông nước đợi chờ, băng qua phố đông người, lướt trên đại ngàn xanh thẫm, về một phương trời xa xăm. Gặp gỡ. Người về với bên kia thế giới vô hình. Một mai. Biết sao trả lại một lời thề, chưa được lập bao giờ, lo lắng những hồn thơ.
Photobucket
Nghe nó nói với mắt trong vời vợi. Thành gia lập thất. Rạo rực. Một trách nhiệm cuối đời với một niềm vui còn lại. Vung trồng. Cho trái xanh vẫn còn lủng lẳng trên cành đại thụ, giờ đang sắp bén rễ tạo cành. Không biết rồi cây con trưởng thành có mọc cạnh đại thụ đã vượt quá thất thập cổ lai hi.
( Ảnh: Sưu Tầm )

Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

Người phụ nữ hay MƠ!

Mơ từ thời con gái. Một cuộc sống của ngày mai. Thật khác. Nơi chó ăn đá gà ăn sỏi bị khói lửa chiến tranh giày xéo. Dưới mái nhà. Mạ với cha mỗi người mỗi ngã. Xót xa. Nắng cháy giữa đồng rát đôi môi vừa mộng chín. Yêu thương. Cứ đi về trên một lối cũ quê nghèo chông chênh sỏi đá, ngẫm nghĩ đời có nhẹ tựa mây trời. Phương trời nào đưa về một lối khác. Sướng vui.
Photobucket
Mơ đến thời phụ nữ. Một mái ấm đơn sơ. Nơi vợ chồng sum họp giữa mái nhà ba thế hệ, có cha con và ông mệ. Đủ đầy. Gió thổi mây trôi, kéo luôn bóng hình người trai trưởng tìm đến chiến trường. Ôm súng trường đê mê mùi khói lửa chiến tranh. Oằng gánh đời thê nữ, cong cong người qua những con đường bom dội. Nỗi trôi với đàn con ngơ ngác. Chạy giặc giữa đồng nắng cháy về Nam. Ngầng đầu nhìn áng mây trôi. Hỏi. Phương trời nào đưa về một lối khác. Vui vầy.
Photobucket
Vượt qua thời bom đạn. Sương gió chớm tàn bỏ lại phía sau mùi khói lửa. Tìm về nơi đất ngọt phù sa, bềnh bồng cùng sông nước. Nuôi con. Năm mái đầu xanh quẩn quanh vùng nước nổi. Đứa bước tiếp nghiệp học hành, đứa gãy gánh hy sinh giữa đường, sợ vai gầy không chịu nổi mưu sinh. Nghiệt ngã. Nắng cháy khát giữa đồng, ngóng trông về cơn lũ. Đi qua. Thời đàn bà mơ một mái nhà cho những cánh non trú ẩn, hay lạc đàn đâu đó có tổ bay về. Biết rằng. Vắng bóng một người cha. Chiến tranh nào để lại. Nhiều đêm nhìn trời tìm kiếm một ánh trăng trôi. Một mình. Rắn rõi đời nghĩ ngợi. Phương trời nào có chọn một lối đi chung.
Photobucket
Lướt qua phận đàn bà. Không hay. Quên mình cho chữ “mẫu” dẫu đắng cay cứ ghì vai mãi miết. Những cây con giờ đã trường thành, bám trụ với miền Tây sông nước một phần, vi vu nơi phương trời đô thị phần khác. Nghi ngút. Khói hương những phút tâm linh nhắn gửi. Ngọt ngào. Chút dư vị đời tắm mát lúc đã thất thập lai hi. Không buồn. Mơ một phương trời nào đưa về một lối khác. Ấm êm.
Photobucket
Nó ngồi giữa nắng vàng trời. Tháng giêng vừa hết. Nghĩ ngợi về người phụ nữ ấy – người phụ nữ hay mơ. Nhắn gửi vài lời lo lắng. Cháy hồn. Tiếng phone kiềm tiếng nấc. Dốc cạn lòng. Người phụ nữ ấy lại mơ: tiếng cháu nhỏ vui đùa của đứa con còn lại và hạnh phúc nó mai sau. Bỏ quên. Những nghiệt ngã của tuổi già đang bị thời gian đi qua giằng xéo. Nhận kết quả cầm tay, đơn ghi chưa ráo mực. Vẫn cười. Trên những căn bệnh của đời thường giày xéo. Nuốt nghẹn. Vì cớ làm sao. Nó nghĩ về một câu nói của Anna Gavalda: “ giá như đâu đó có người đợi tôi”. Lạc hồn. Xé nắng làm mành đắp lên hồn nứt rạn.
Photobucket
Vụt qua những con đường giữa Sài Gòn gió bụi. Cầm trên tay nhuận bút, não bộ nào còn chưa kịp ghi lại. Ngất ngây. Từ YuMe - nơi cảm xúc trãi lòng. Không giống. Những lần nhận nhuận bút khác. Thoáng qua. Thỏa mãn xúc cảm lòng. Riêng nó. Bên đám bạn xa nhà, nhiều phương trời đủ cả. Không có người phụ nữ ấy.
Bấy giờ. Thả khói bay đầy trời trên toa thuốc cầm tay. Vá lại màn nắng. Hong khô hồn đẫm nước. Ấp đầy trong suy nghĩ về người phụ nữ hay mơ. Bình yên. Không chỉ cho riêng mình.
Biết ngay lần này.
Nhuận bút dùng cho một mục đích. Bình yên. Nơi người phụ nữ hay mơ. Cũng là. Người phụ nữ nó yêu. Nhiều khi. Vì dòng đời xuôi ngược, đời giăng mù trí nhớ. Bình yên.
( P/S: Ghi lại một cảm xúc vui, buồn lẫn lộn giữa Sài Gòn đón cơn mưa đầu hạ. Vụt qua. Về chốn bình yên. Cùng người phụ nữ hay mơ. Của riêng tôi )
( Ảnh: Sưu Tầm)

[Musings of life] Người đàn bà không hóa đá - The Woman Who Did Not Turn to Stone


Giữa Nha Trang, nắng ngã ngang tàng. Giật mình. Nhớ. Hôm nay ngày của mẹ. Gọi về. Trong gió biển lang thang. Viết lại. Nỗi lòng ngỗn ngang.
Photobucket
Nó ghét cái sự tình cờ. 
Nó ghét cái ngày giải phóng miền Nam - 30/4 và ngày của Mẹ ( ngày chủ nhật thứ hai của tháng năm ) quá gần nhau, vì hai cảm giác: yêu thương và buồn đau giằng xé mẹ nó.
Mỗi năm. Cứ đến ngày của mẹ. Đàn con lại gọi về. Thương nhớ. Chẳng hiểu sao những đứa con Việt lại sống với tâm hồn Tây. Tây gì tây, chỉ là biết có một ngày để nhớ mẹ. Thấy hay.
Mỗi năm. Cứ đến 30/4 là nỗi nhớ lại đong đầy. Ký ức một thời xa vắng. Thời thiếu nữ đi qua chiến tranh. Khó nhọc. Lướt đi khỏi thời thiếu nữ để đến với bến trông chồng. Mõi mòn. Trên bước đường kháng chiến trường kỳ. Còn lại. Giờ đây là người đàn bà không bao giờ hoá đá, khi chứa đựng quá nhiều vị đời: mặn, ngọt, chua, cay.

Bà kể cho nó nghe, bằng giọng kể như gió thổi qua đồng trống, không tiếc nuối, chỉ có ánh mắt mỉm cười phơi phới.
Đời chiến tranh không biết mùi son phấn. Quần quật. Vai gày quảy gánh, bóng dài trãi lê thê từ cuối làng ra đầu chợ. Buôn ba. Kiếm vài đồng cho một bữa no lòng. Con gái và mẹ già. Ướt đẫm. Mồ hôi chãy trôi thời thiếu nữ. Cắm cọc lòng. Chẳng bao giờ ai tính toán giữa mẹ con, có khó nhọc thì phận phải tròn. Chữ hiếu. Thế thôi.

Bà kể nó nghe, giọng không gì tiếc rẽ. Nụ cười theo ánh mắt bay đi cùng gió chiều len nhẹ trên gương mặt không phấn son. Màu mè.
Gặp ba khi màu da còn chưa xạm nắng, gặp ba rồi nắng đã vào xương. Ba ra đi chỉ biết chiến trường, ba đứa con thơ ở lại nơi quê nhà. Thương nhớ. Cùng mẹ. Vượt khó tìm đời bớt bạc, cho những đứa con sinh ra trong thời chinh chiến. Giữ vững một lòng tin. Sáng hàng cơm, chiều cắt mạ ngoài đồng. Đợi chờ. Con gửi cho hàng xóm, làm mọi việc ai thuê. Tất cả cho những gì ở phía sau hy vọng, không biết. Đứa nhỏ nằm trong nôi, lữa hơ đến phỏng cả lưng trần. Không hay. Hàng xóm đã bế đưa lên bệnh viện tự khi nào, chỉ biết khi ấy mạ ngoài đồng vẫn còn chưa cắt xong. Đau cả một buổi chiều. Từ hôm qua đến hôm nay.
Photobucket
Hoàng hôn đau đáu trong ánh mắt thả bay trong chiều tháng năm. Rắm rứt. Vì sao để con bị vậy? Nó buông mắt theo mây bay cuối trời, vì sợ buột miệng nói lời: vì nghèo, mẹ ơi.
Hoàng hôn rám vàng như chiều cũ lửa hoang. Đốt cháy.
Chiến tranh càn quét qua làng, súng đạn bắn từng hồi liên thanh. Vội vã. Đứa dắt, đứa bồng chạy dưới làn đạn. Mẹ và con. Không biết bao lần. Nguyện cầu. Bình an. Sống lây lất qua ngày chạy loạn, cho ngần ấy miệng ăn. Khó khăn. Lòng tin vẫn giữ vững. Ngày trở về cả gã biệt động thành chẳng rõ tin tức.
Gặp lại ba khi hoà bình lập lại, gặp ba rồi khóe mắt lại cay cay. Miền Nam. Tiến bước theo chồng, hy vọng một cuộc sống khá hơn đời nghiêng ngã. Có hay. Sóng gió chưa qua, phong ba lại đến. Ông ra đi khi nó còn chưa biết gì. Gia tài để lại. Cho mẹ. Một đời chồng và năm đứa con. Có lớn khôn. Đôi chút. Có dại khờ. Đôi khi.
Ngu ngơ. Thuở ấy. Không biết rằng ông đã ra đi vĩnh viễn vì di chứng để lại. Lớn lên mới biết: gã thương binh ấy giờ đã qua đời. Chợt nhớ đâu đó lời bài ca: quà về cho mẹ là mái tóc pha sương và vết thương trên ngực cha… Nghẹn đắng. Lòng bà mãi còn một vết thương khó lành. Âm ĩ đau.
Photobucket
Chơi vơi. Thuở ấy. Không biết xuôi ngược thế nào lại về miền Tây sông nước. Mênh mông. Một kiếp sống không chồng và một ách năm con. Bôn ba. Giữa nước mặn đồng chua, chân nhiễm phèn, lưng oằn lúa vác nữa đêm. Rộn ràng. Thanh niên trong xóm nhìn cười. Ngỡ ngàng. Thương.
Nó nghe. Nấc nghẹn cho một cuộc đời. Không ở đâu xa. Tự hào sao pha lẫn thương đau. Hỏi. Nghị lực từ đâu xua tan nổi sầu, để vượt qua những điều tưởng như không thể ở người đàn bà ấy? Như đọc thấu câu hỏi lòng. Trả lời. Bản năng làm mẹ. Vì con.

Có những đứa con phải nhường nhau một suất học.
Có những giấc mơ gãy gập giữa đường.
Có những lần con gái nói sẽ lấy chồng cho mẹ bớt lo, mà nước mắt bà thấm xuống đất không ai hay.

Hoàng hôn lam màu như pha quá nhiều nước. Nước mắt.
Rách lòng. Năm đứa con. Ba đứa ở lại, cho hai đứa vào đại học. Rách khóe mi sâu. Nước mắt lăn dài từ bao giờ.
Tiếc nuối. Không thể làm gì khi hai đứa con thi đậu đại học cùng lúc. Lỗi vì đâu, lỗi tại ai mà anh lại phải nhường em để có ngày mai tươi sáng? Lỗi vì nghèo, lỗi tại vai mẹ gầy giờ không thể gánh hai? Rách tim. Nghe hai anh dặn dò em trước ngày em lên phố, lắng tiếng lòng cho nước mắt chãy vào trong, có ai hiểu nỗi lòng khi đó?. Nỗi lòng một người mẹ. Cho đến bao giờ, gió mới thổi bay nổi day dứt ngày đó.
Nỗi đau của bà như phù sa qua bồi đắp. Từng ngày. Nhắm mắt nằm lắng nghe từng giọt mưa rơi trên mái lá ghe nghèo. Rách nát. Nước chảy hai hàng. Nhìn sang con gái nằm bên đời, sau này có khá hơn mẹ nó không. Trước mắt chỉ thấy: biết phận nghèo, bỏ học nuôi anh.
Khóc bao nhiêu lần rồi. Không nhớ. Mỗi lần. Con gái nói: con sẽ theo chồng, mẹ không phải lo. Ngập ngừng. Khuyên bảo bao lần cũng chẳng ăn thua. Ngậm ngùi. Chấp nhận rồi dặn lòng, không để con gái đi lại con đường lấm bùn, trơn trượt, tứa máu của ngày hôm qua. Bán lưng cho trời, bán mặt cho đất. Đời con gái cũng đã đi qua. Nghĩ đến thương thầm.

Hoàng hôn lùi dần.
Bà ngồi đếm từng đứa con, từng mảnh thương nhớ, từng đoạn đời ngang trái.

Hoàng hôn lùi dần, mây bay loáng thoáng. Xa vời vợi.
Đếm từng đứa con. Đứa đầu, đứa kế vào đời trong tư thế ngỗn ngang. Xương xẩu. Đứa kế tiếp học, làm nơi phố thị bào mòn. Sức trẻ. Đứa con gái còn lại mặn nồng trong giọt mồ hôi. Giữa chợ. Nó thấy mình đầy ấp. May mắn. Tình yêu thương.
Photobucket
Nhìn. Đường phố cờ xí rợp bay. Biết. Lòng bà đang thắt lại nỗi đau. Không nói, cả cuộc đời không nói. U hoài trong nỗi nhớ…
Nhớ một thời tưởng có thành không
Để chinh phụ già bay qua thời con gái
Đợi chinh phu khải hoàn ngày trở lại
Có ai ngờ gặp lại đã chia ly.

( Ảnh: Sưu tầm )
***

Somewhere in Nha Trang, the sun slanted fiercely.

I startled. I remembered.

Today was Mother's Day.

The sea breeze wandered aimlessly; I called home.

And wrote — amidst a heart tangled with emotions.

She despised how Liberation Day and Mother's Day always came so close, like two old wounds — love and sorrow — tearing through her mother's heart.

Every year, as Mother's Day approached, the children would call home, strings of longing trailing through the line.

And every April 30th, memories returned in waves:

The youthful days swept by war;

The slender shoulders bent under the weight of survival;

The girl who left her maidenhood behind for a lifetime of waiting — not turning into stone, but bearing every flavor of life: salty, sweet, sour, bitter.

She told her story in a voice as light as the afternoon wind, without regret, eyes smiling in the fading light.

She met Father when her skin was still tender with youth;

By the time he left for the battlefield, the sun had soaked into her bones.

He went to war, leaving behind a wife and three young children, clinging to survival with nothing but an unshakable faith.

Morning meals scavenged from the market.

Afternoon hours cutting rice on the paddy.

Evenings sewing by a flickering lamp.

Children sleeping in the cradle — scorched by a wayward flame — while she toiled unaware in the fields.

Suns setting in silent sorrow, as she whispered no blame to poverty, only tucked her tears deep within.

War swept through, leaving her with five bewildered children and a hollowed heart.

Father returned, only to leave once again — this time forever.

She drifted south to the Mekong Delta, raising her brood alone amid the brackish waters and acidic fields, back bowed under midnight harvests.

When the neighbors laughed at her toughness, she smiled.

When the world turned its back, she clung harder to her children.

I listened, choking back tears.

Her life — so close, yet so unspeakably vast.

Awe and sorrow intertwined:

What strength bore her through storms that would break lesser souls?

She smiled faintly: "A mother's instinct, nothing more."

Some children had to give up their dreams so that others could fly.

Some hopes were packed away, silently weeping.

Some daughters whispered of marrying early, just to ease their mother's burdens — while her silent sobs fell to the soil unseen.

Sunset faded;

She sat counting her children, counting her scars, counting each life that grew out of hers.

Amid the streets fluttering with flags,

no one noticed the way her heart crumpled quietly,

sinking into an endless ache:

"Remember a time when hopes bloomed and withered,

When young maidens aged waiting for their husbands' return,

Dreaming of reunion, but finding only farewell."

Sinh ra không phải từ thơ ấu

Tôi sinh ra không phải từ thơ ấu -
Từ chiến tranh
Xin hãy khoan dung
Đâu phải lỗi của tôi chuyện đó.
Yulia Brunia
Photobucket
Người đàn bà. Sinh ra từ chiến tranh. Một bức tranh mang màu khói lửa. Phai màu theo thời gian nhưng cứ đến ngày giải phóng kỷ niệm, lại được lau chùi như mới. Hôm qua.
Một khung cảnh của gánh hàng rong trong nắng cháy trời miền Trung. Hối hả. Vượt qua đường làng để đến với chợ phiên khi truyền đơn rãi đầy trên phố. Phía sau. Người con gái trong nắng. Nồng nàn vị mằn mặn của mồ hôi thấm ướt, chẳng biết thời thiếu nữ ấy về đâu khi bước theo màu xanh áo lính cũng rịn mồ hôi. Mặn nồng.
Một hình ảnh của trời tan tiếng súng, mang theo những mái đầu thơ dại ngược về sông nước miền Tây bỏ lại một Sài Gòn tan hoang đang hồi phục huy hoàng. Rớt lại. Chiếc áo lính ngày xưa, giờ đã mang lên ngực mình những ngôi sao lấp lánh. Chiến công. Không theo sau.
Một tiếng sóng vỗ nhẹ dưới lường ghe, có tiếng nấc lặng thầm khi nhìn những ánh sáng còn lại của đời mình đang thiêm thiếp sau ngày dài đói rách. Áo bà ba pha màu sương gió, nhìn lại mình tóc đã pha sương. Tóc rớt phần nào. Giữa đường thời gian.
Photobucket
  • Có phải bởi chiến tranh mà người thiếu nữ đi về trong quạnh quẽ, mang nỗi buồn chinh phụ khi còn tuổi xuân sanh?
  • Có phải bởi chiến tranh mà người phụ nữ đau lòng trong đêm vắng, dòng nước buồn làm trôi những đám lục bình xanh, có bông hoa bắt đầu tàn héo?
  • Có phải bởi chiến tranh mà người đàn bà đứng nhìn một bức ảnh, theo thời gian đen trắng cũng phai màu?
Dường như tất cả đều không phải.
Vì một người, một người đã mãi mãi ra đi.
Photobucket
Giận một thời thiếu nữ đi theo màu áo lính, không chung - chẳng phụ chỉ biết là tình chung.
Buồn một đời phụ nữ có quá truân chuyên, chỉ biết giữ nỗi niềm riêng vì còn có những mái đầu xanh cần một hình ảnh đẹp giữ trong lòng.
Sầu một kiếp đàn bà nắng cháy khét đời, chỉ biết nhìn lại ngày tháng đi qua.
Không nuối tiếc.

( Ảnh : Sưu Tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...