Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn chienphan. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn chienphan. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 7 tháng 7, 2023

[Đời Công Bộc] Chúng ta chỉ có một số ngày!

 


Cuộc sống bị lột trần qua con chữ! 

Sài Gòn vào hạ, mây trôi lả tả như tranh trẻ vẽ tay ngệch ngoạc, nắng hạ tìm về, rực rỡ tô điểm cho bầu trời. Nó dừng xe ở góc ngã tư, biển xanh biển Lý Tự Trọng đập vào mắt, dội lên câu nói của gã Cộng Sản ngày ấy “con đường của thanh niên là con đường của cách mạng, không có con đường nào khác. Chính trị thu hút đàn ông. Nó biết điều đó, nhưng không phải hôm nay vì bản thân có một cái hẹn. 

Quán Yoshinoya nằm ở lầu hai, thang máy rít ầm khi lên, không gian quán mở rộng qua các ô cửa kính như thể đại dương mênh mông ở phía chân trời rực nắng, chất liệu gỗ thông chạy vòng khắp quán, từ bàn ghế cho đến quầy bếp thiết kế mở. 

Anh đến trước chờ, sau tin nhắn rằng đi bộ đến, thong thả đến tự do. Nó nở nụ cười và gật đầu chào, đằng sau lớp khẩu trang, một chòm râu điểm bạc nuôi dài tính từ lúc gặp anh ở chiều cuối năm trước, quắc thước như một vị giáo sư già đằng sau lớp kính cận, phong thái nhẹ nhàng như người nghệ sĩ vừa tìm được cảm hứng sáng tác của riêng mình. 

Anh là một đồng nghiệp cũ nơi Tài Chính Toyota Việt Nam (TFSVN), từng là một người thầy về kiến thức chia sẻ về tín dụng, giờ như là một người bạn trong cuộc sống như biểu đồ hình sin nhân tạo. Nhiều danh từ để miêu tả mối quan hệ của cả hai. 

Nó gặp anh, chăm sóc một mối quan hệ, để tiếp “lửa” trong mỗi lần mạn đàm, thi vị như thể đang xem một vũ khúc đặc sắc, tấu nhạc với ngâm thơ. Đời thường, cả hai thoại, theo quan điểm từng người, biện dẫn và luận chứng, đơn giản và nhẹ nhàng, thư thái và bình tâm. 

Nó luôn chủ động nhắn anh, dài dòng khi bắt đầu, bộc lộ điều trúc trắc, kiểu như gã viết chữ miêu tả lại một đoạn văn dài, ôm đồm chi tiết, tiết chế ngôn từ vì  sự khô cằn nằm trong cảm xúc. 

Cuộc sống bị lột trần qua con chữ. Đó không hẳn là trạng thái tự dưng cơm, áo, gạo, tiền hay mấy thứ người đặt tên “cõi tạm” cướp sạch những cảm xúc ngập tràn để viết, gõ những dòng chữ miên man như suối nguồn bất tận, tìm đến như bao lần, giờ thì khác hẳn, cảm xúc với ngôn từ trốn biệt tâm, tính từ thì mất hút, trạng từ thì trôi đâu chẳng rõ. 

Tất cả là một khoảng không, chẳng cao chẳng thấp, chẳng bằng phẳng cũng chẳng gồ ghề ở một sự chênh vênh, như thể đất bị xâm ngập mặn, chờ tháo nước, rửa mặn khi chờ quá lâu rồi nguồn nước từ thượng đổ về nhiều gây lũ, lại để lại phù sa sau mỗi trận qua. Bát ngát và thanh bình.  

Lòng vòng chẳng rõ một lối ra, ngỡ đứa con của Nam Cao, một văn sĩ Hộ tự thoát ra, cười khì trước nó. Chợt nhớ, thời sự tin đưa, học trò lớp mười hai vừa thi tốt nghiệp một đề văn cũ, truyện Vợ Nhật của Kim Lân. Như thể hai gã nhà văn cùng thời, xuyên không gặp nó trong một khoảnh khắc của chơi vơi. 

Chúng ta chỉ có một số ngày! 

Mạng internet đầy các lời khuyên tìm kiếm nguồn sức mạnh tinh thần: Tập trung vào mục tiêu của mình, học hỏi từ những người thành công, tìm kiếm sự hỗ trợ từ gia đình và bạn bè, tìm kiếm niềm đam mê, tìm kiếm sự cân bằng. Trong trời nắng hạ này, nó đang tiếp cận cách học hỏi từ những người thành công. 

Định nghĩa về thành công của nó; đó chính là sự thoải mái từ tinh thần đạt được của anh, thư thái và nhẹ nhàng. Ở tuổi bắt đầu đi qua ráng chiều triền dốc cuộc đời, vật chất chật vật theo thang đo lấy người làm trọng, sức khỏe duy trì khi nhận ra “bẽ gãy sừng trâu” không còn nữa, tinh thần nhào nặn với trang viết lấy chất liệu từ cuộc đời, mỉa may, chất liệu giờ như thấm độc, nhiễm trùng, cứ phải mổ xẻ, cắt đi phần nhiễm độc, loay hoay tìm cho ra mấy phần lành lặn để viết cho lành, cho mạnh lại phải cho gần. 

Gặp anh, trao đổi nhiều thứ. Từ cuộc sống, suy nghĩ của một người cha, quanh quẩn với mấy đứa con mình trong hành trình khôn lớn đó, phải có những lần đưa ra quyết định, có vội vàng làm lỡ làng con đường trẻ hay nhọc nhằn rồi dối lòng quẳng gánh lo đi. 

Yêu thương và yêu thương nhiều hơn nữa. Gốc rễ vấn đề là ai cũng sẽ ra đi vì chúng ta chỉ có một số ngày như thế. Anh dặn dò. 

Trao đổi về một đời công bộc. Vì nếu trăm năm là hữu hạn, tính ra thì chúng ta chỉ có từng đấy bao nhiêu ngày, thấy giống đời thường, tư dưng khoác lên những lớp áo mới, làm phức tạp nó lên trong những lớp vải mõng dày chỉ để che thân, đẻ ra những mô hình, dựng lên nhiều khái niệm, để rồi giam mình trong lý thuyết của tự do. Đời người có tự do như là hơi thở!? Anh cứ tuôn trào mạch cảm xúc. 

“Tất cả như trần truồng trước anh” Nó cười, đưa ra nhận định của riêng mình, khi ngồi trước anh, phản biện và đồng tình. 

Tất cả cũng chỉ là một câu chuyện cũ, một đề tài cũ, nhưng mỗi lần gặp nhau, trao đổi lại thì càng thấy hấp dẫn hơn, tinh thế và sâu sắc hơn theo chiều hấp thụ từ cuộc sống. Lửa lại cháy, ngồi viết lại như một sự cảm kích trước một vị thiền tu, chờ một ngày “thoát xác” nhìn nhận cuộc sống như anh, nhẹ nhàng và thư thái, chân ái đến cực cùng về một cuộc sống hóa thinh không, hữu hạn trong một số ngày, chúng ta đều gặp nhau ở điểm cuối.


Thứ Hai, 12 tháng 6, 2023

[Nhật ký của cha - Nên] Làng Mai


Con đường đi dài nhất lại ngắn nhất là đi vào trong hơi thở mình. Buổi đi đến chỗ Ni xá Trạm Tịch; làng Mai ở Biên Hòa của cả nhà đã trở thành một hành trình đầy màu sắc và kỳ diệu. 

“Tôi ra gọi em về

nhưng chỉ thấy

bốn bề 

hư vô 

giăng mắc..” 

(Trích - Quê Hương Tuổi Nhỏ - Thích Nhất Hạnh) 

Như một cuốn tranh vẽ, cảnh đẹp của nơi đây được trình bày trước mắt chúng tôi như những bức ảnh của một chốn tang bồng được lật giở từng trang. 

Sự thăng hoa của thiên nhiên xanh tươi, hòa quyện lấy nhau khi xe chạy những đoạn đường quanh co, đâu đó thấp thoáng như hình ảnh của thành phố mộng mơ Đà Lạt. Cây cầu bắt ngang con suối; chẳng có lan can, chẳng gắn tay vịn như thể nguyên sơ là mộc mạc, giản đơn là cội nguồn. Bên đường cỏ xanh mát mắt đã tạo nên một khung cảnh yên bình và tươi mới. 


Trên con đường nhỏ đi lên, tượng Quán Thế Âm Bồ Tát được sắp xếp dọc theo con đường, như thể Bồ Tát phân thân, lắng nghe âm thanh của chúng sanh than thở khổ đau ấy, mở lòng từ bi để rồi vẫn chưa “chịu” thành Phật đấy. Hôm nay Bồ Tát trong chiếc áo trắng toát vẫn đôi mắt hờ thể hiện sự quán chiếu ở một thời đại “mạt pháp”, nhiễu nhương, “độ” không còn nhiều nữa.

Xe đỗ ở sườn núi, cạnh con suối chảy ngang, là một hình ảnh đầu tiên chúng tôi chứng kiến. Các căn nhà nhỏ của những người tu xin tá túc tại đây; nghe giọng tất cả đều đến từ mảnh đất miền Trung, như những hạt mầm nhỏ bé, nương nhờ từ bi từ những đứa con Phật.

“ánh sáng dồn

trên cánh bướm mong manh

hoa cải rực vàng

trên lối cũ.

cành mai ấy

ngày tôi về trước ngõ

có rưng rưng giọt ngọc nhìn tôi cười?”

(Trích - Em đã sinh ra rồi - Thích Nhất Hạnh) 

Một gian nhà dừng chân nhấm nháp không khí thanh tịnh. Mấy con muỗi vo ve quấn lấy chân trẻ như thưởng thức một mùi lạ lại quen. Con đường nhỏ đi lên kết hợp với con đường vào tạo thành một vòng tròn, bị thay đổi bởi địa chất và con người, như muốn nhắn gửi: tròn hay không là trong mắt ai! Đây là một trong những biểu trưng cho sự thâm nhập vào thế giới thiền tập; nơi thực hành của khóa thiền tu dưới sự hướng dẫn của các ni sư, theo phương pháp của thiền sư Thích Nhất Hạnh.

Tiếp tục bước lên, chúng tôi đã thấy một dãy nhà nấu ăn ở trệt và nơi dành để chăm sóc và giáo dục những đứa trẻ tìm đến với Phật ở trên lầu bên cánh trái trái. Đây là nơi ba đứa nhóc của ông già học hỏi về cách thiền tu và trải nghiệm hành trình tâm linh của mình. 

“anh về, người lữ khách hôm nay thấy lòng ấm áp

một buổi chiều nhìn khói lam ấp ủ mái tranh thơ

về xóm mới chúng tôi đi! Tất cả vẫn mong chờ

em tôi vẫn còn trông nom chút lửa hồng bếp cũ”

(Trích - Xóm mới - Thích Nhất Hạnh) 

Lần giở tinh tươm với gọn gàng. Dãy nhà vệ sinh sạch sẽ được dành cho khách thập phương, tượng trưng cho sự tôn trọng và hiếu khách đó.

Tiếp theo, chúng tôi đã đến thư viện nằm trên lầu, liền kề với gian phòng dành cho đám trẻ, nơi chứa đầy những quyển sách tiếng Việt và tiếng Anh; đa phần là sách của thiền sư Thích Nhất Hạnh. Bên dưới là nơi ở của những ni cô sinh hoạt. 

Cúng dường tam bảo; tạo phước tùy tâm. Gian nhà trưng bày các vật phẩm như sách của, quần áo và đồ chay để bán. Gần đó, chúng tôi thấy những chiếc xích đu để nghỉ chân trước khi bước vào chánh điện, nơi mà “đám trẻ sống lâu” lắng nghe pháp thoại và nhìn thấy tượng Phật Thích Ca trầm mặc, từ bi, nhìn xuống khổ đau của chúng sinh.

Nơi lọt thỏm giữa chánh điện và dãy nhà của ni sư, phòng ăn và thư viện là một điểm đẹp như thung lũng giữa núi, nơi mà hành trình những bước đi thiền định bắt đầu và kết thúc. Đây là nơi mà chúng tôi hòa mình vào tự nhiên và nhận thức hơi thở của chính mình.

Ba đứa trẻ đi theo con đường của thiền định, dẫn đầu đoàn là những ni cô trong chiếc áo nâu sòng, đội chiếc nón lá rộng vành; ông già như nhớ đến chiếc nón bài thơ của một Huế mộng mơ. Giữa áo lam vương tàn nắng ấy, vẫn nhớ về hình ảnh đầy thơ. 

Mỗi người đều có cách riêng để trải nghiệm không gian này. Cô nhóc cảm thấy an toàn và yêu thương trong vòng tay của chú Thành, trong khi hai đứa nhỏ còn lại cố gắng yên lặng để lắng nghe hơi thở của thiên nhiên và của chính mình. 

Trong lúc đó, thằng nhóc Merci hỏi ông già về mục đích của cuộc hành trình này, ông già trả lời một cách đơn giản: "Con đi tìm con". Mặc dù thằng nhóc không hiểu rõ ý nghĩa, nhưng trong cuộc hành trình này, chúng tôi đã hòa mình vào không gian thiền tự, như những người điều hành theo nhịp sinh thái tự nhiên của cuộc sống.


Chùa Ni xá Trạm Tích không chỉ là nơi thiền tập và tu học, mà còn là nơi để phụ huynh lắng nghe pháp thoại và để trẻ em hiểu rõ hơn về bản thân mình và tự nhiên xung quanh. Người lớn học cách trân trọng mọi thức ăn và thực phẩm trong mỗi bữa ăn, từ đồ chay đơn giản đến cách tự rửa chén đũa. Ông già, ngồi lắng nghe hơi thở của chính mình, nhìn những đứa trẻ của mình giữa núi rừng. Ông già đã tìm thấy nơi này, nơi mà ông có thể gìn giữ tình yêu và sự quan tâm cho cô nhóc. Hạnh phúc đấy là hạnh phúc chung.

“can đảm lên

còn tương lai đó

trước buổi khuya, tôi sẽ trở về.”

(Trích - Đừng Khóc - Thích Nhất Hạnh) 

Cuộc hành trình đến chùa Ni xá Trạm Tích; làng Mai ở Biên Hòa đã trở thành một trải nghiệm tuyệt vời. Ông già, em và ba đứa nhóc đã được sống. Cả nhà đã sống trong không gian yên bình, giữa thiên nhiên hùng vĩ và tâm hồn trang nghiêm. 

Một lời cảm ơn cho đứa em giới thiệu, mời lời cảm ơn mình vì để cảm xúc lạc trôi dẫu biết là chỉ rời khỏi đây thôi bản thân lại bội bạc với chính mình, đánh rơi cảm xúc tìm được ở nơi này

Sự kết nối với tự nhiên, như những đóa hoa nở trong thung lũng núi, nơi đã từng hiện diện yêu thương trong tâm tưởng của ông già và cô nhóc ở một sớm mai nào đó.

“cho chồi non tuổi xanh căng nhựa sống,

vũ trụ cười khi hai mắt em cười”

(Trích - Duy Thị Nhất Tâm - Thích Nhất Hạnh)



The longest and shortest path is to enter into one's own breath. The journey to Ni xa Tram Tich; Mai Village in Bien Hoa has become a colorful and miraculous experience for the whole family.

"I called you back,
but only saw
emptiness
spreading..."

(Excerpt - Homeland in Childhood - Thich Nhat Hanh)

Like a painting, the beauty of this place unfolds before us like pages of a picture book depicting a serene sanctuary. The lush greenery of nature blends together as the car drives along winding roads, reminiscent of the dreamy imagery of Dalat. The bridge crossing the stream has no railings, no handrails, as if in its original simplicity and rusticity, representing the root of origin. Alongside the green grassy roadside, a peaceful and refreshing scene is created.

On the ascending narrow path, statues of Quan The Am Bodhisattva are arranged along the way, as if the Bodhisattva has multiplied, listening to the sounds of sentient beings sighing in pain, opening his compassionate heart but not yet "accepting" enlightenment. Today, the Bodhisattva, in a white robe, still has a distant gaze, displaying a sense of compassion in an era of "Dharma decline," confusion, and diminishing "transformation."

The car parked on the mountain slope, next to the flowing stream, was the first image we witnessed. The small houses of the resident monks residing here, their voices all originating from the Central region, were like tiny seeds relying on the compassion of the Buddha's children.

"light gathers
on fragile butterfly wings
yellow mustard flowers
on the old path
that apricot branch
on the day I return at the gate
are those tear-like crystal drops smiling at me?"

(You Have Been Born - Thich Nhat Hanh)

A simple rest stop in a tranquil atmosphere. Mosquitoes buzz around, savoring a scent that is both unfamiliar and familiar. The small ascending path combined with the entrance road forms a circle, altered by geology and humans, as if to convey the message: whether it is complete or not depends on the eyes of the beholder! This is one of the symbols of immersing oneself in the world of meditation, the practice of the meditation retreat under the guidance of the nuns, following the method of Thich Nhat Hanh.

Continuing upwards, we encountered a row of kitchen houses on the ground floor and a space for taking care of and educating the children seeking refuge in Buddhism on the upper floor to the left wing. This is where the three children learned about meditation and experienced their own spiritual journey.

"I am back, the traveler today feels a warm heart
an afternoon seeing blue smoke warming the poetry roof
let's go to the new village! Everyone is still waiting
I will still keep a bit of the old kitchen's red fire"

(New Village - Thich Nhat Hanh)

Turning the pages with tidiness. The row of clean toilets is provided for visiting guests, symbolizing respect and hospitality.

Next, we arrived at the library located on the upper floor, adjacent to the children's room, filled with Vietnamese and English books, mostly authored by Thich Nhat Hanh. Below are the living quarters of the nuns.

Offering of the Triple Gem; creating merit according to one's own mind. The house displays items such as books, clothing, and vegetarian products for sale. Nearby, we saw swings for resting before entering the main hall, where "the children live long" listening to Dharma talks and seeing the serene, compassionate statue of the Buddha, gazing down at the suffering of sentient beings.

Nestled between the main temple and the row of nuns' houses, the dining hall and library create a beautiful spot, akin to a valley amidst mountains, where the journey of meditation begins and ends. It is a place where we merge with nature and become aware of our own breath.

Three children follow the path of meditation, led by the nuns in their brown robes, wearing wide-brimmed straw hats; the old man reminisces about the poetic hat of a dreamy Huế. Amidst the fading sunlight of their blue robes, the vivid image of poetry is still remembered.

Each person has their own way of experiencing this space. The eldest child feels safe and loved in the arms of Uncle Thành, while the other two children try to remain quiet, listening to the breath of nature and their own.

In the meantime, the boy named Merci asks the old man about the purpose of this journey, and the old man replies simply, "You go to find yourself." Although the boy doesn't fully understand the meaning, in this journey, we immerse ourselves in the space of meditation, like those who follow the natural rhythm of life's ecology.

Ni xá Trạm Tích Temple is not only a place for meditation and spiritual practice, but also a place for parents to listen to teachings and for children to better understand themselves and the surrounding nature. Adults learn to cherish every meal and food, from simple vegetarian dishes to the practice of washing utensils. The old man, sitting and listening to his own breath, looks at his children amidst the mountains and forests. He has found this place, where he can preserve love and care for the little girl. That happiness is shared happiness.

"Be brave
The future is still there
Before the nightfall, I will return."
(Don't Cry - Thích Nhất Hạnh)

The journey to Ni xá Trạm Tích Temple and Mai Village in Biên Hòa has become a wonderful experience. The old man, his sibling, and the three children have truly lived. The entire family has lived in a serene space, amidst the magnificent nature and solemn souls.

A word of thanks to the sibling who introduced us, and a word of thanks to oneself for allowing emotions to wander, even though it's known that leaving here means losing the emotions found in this place.

The connection with nature, like flowers blooming in the mountain valley, where love once appeared in the hearts of the old man and the little girl, on some early morning.

"For the young shoots, green and full of life's essence,
The universe smiles when your eyes smile."
(Duy Thị Nhất Tâm - Thích Nhất Hạnh)

Thứ Năm, 23 tháng 3, 2023

Đấp mộ cuộc tình


Tôi về rồi đây ông! Nhớ tui hông? Người đàn bà chầm chậm đặt xuống đất cái rổ tre được đan tròn, thẳng tắp và lên nước ngã một màu cơm cháy còn ủ hơi nóng như làn da của mình. Rổ tre để thức ăn đầy vung. 

Người đàn bà quấn lại tóc, gió từ trên núi ùa xuống, lướt qua đám cỏ rồi không ngừng nghịch đùa với mái tóc nhuộm khói lam chiều ấy. Gió bắt đầu vỗ về gương mặt lấm tấm đồi mồi, đôi mắt vốn dĩ đã híp giờ càng híp lại hơn khi nở nụ cười, làm lộ hàm răng lỗ chỗ như vùng đất hai màu mưa nắng này. Gió từ miền bảy núi. 

Người đàn ông tư lự; im lặng và ngắm người đàn bà ngồi bên cạnh mình, trên cái ụ đất cỏ mọc giăng đầy, ngồi dưới tàn cây như kiên nhẫn như cây thốt nốt trần trụi cứ thế vươn mình lên với nắng như cái tính thẳng của mình, lắng nghe lời thủ thỉ của người đàn bà ngồi cạnh. 

Cả hai ngắm nhìn vùng bảy núi. Mẹ thiên nhiên đã kiến tạo vẻ đẹp nơi này bằng nứt nẻ, sụt lún, như những vết chân chim trên vầng trán của bà, như làn da lấm tấm đồi mồi của một ngày nào ông dịu dàng vuốt ve.

Đây không phải là nơi bắt đầu của cả hai. 





Đô thị có tuổi đời tương đương với Sài Gòn, chợ Sắt là nơi của ánh mắt trộm nhìn nhau đôi khi, nơi khúc chợ gần sông, có người trai trẻ ngắm cô phụ hàng mang trên mình dàn da và nét ngài lai giữa Á, Âu. 

Nhìn gì dữ vậy? Cô phụ hàng như có giác quan thứ sáu, giật mình hỏi một gã đang nhìn mình lom lom, túi áo xanh nổi bật một hoạt tiết thuê vàng rực hình chiếc cánh cầm gươm, tên gọi Long nằm trên túi áo, dáng dấp cao ngồng trên gương mặt thư sinh, kết chung với bộ đồ màu xanh rằn ri như kiểu rồng mắc đọa ở nhân gian. 

Nhìn gái đẹp! Gã cười tít mắt, nhìn làn da trắng pha màu trà của cô phụ hàng, đến hung dữ cũng khiến người ta thu hút kỳ lạ. Chiếc áo bà ba không giấu hết một khuôn ngực của xuân thì lấp ló, đôi mi dài cong vút như lúa chín ngoài đồng. 

Làm ơn đi cho tui nhờ. Cô phụ hàng thấy máu nóng từ đâu ùa về; hừng hực nhưng khác cái nắng của mấy buổi trưa hè của ấu thơ chạy đồng, rượt đuổi mấy đứa trẻ trong xóm vì mấy lời trêu ghẹo chuyện mồ côi. 

Mồ côi cha ăn cơm với cá. Mồ côi mẹ lót lá mà nằm. Cô phụ hàng chẳng có lá và cả cơm. Cô phụ hàng chỉ biết tên mình gọi là Phụng, chẳng biết ai đặt, cứ nghe mọi người gọi riết biết là tên. Bình thường như mấy đứa ở trong xóm thì không lọi tay, cũng ăn vài cái tát. Hôm nay, có gã khùng khùng tự dưng dám trêu ghẹo,. Chẳng hiểu sao với gã khùng khùng này, cô phụ hàng nhỏ nhẹ đến giật mình. 

Lời qua, tiếng lại. Lời trêu, tiếng ghẹo. Lân la. Lòng lành, vậy rồi thân đến yêu. Đếm. Hết một mùa gió lộng. 

Đất Chợ Sắt không giữ chân được cả hai. Nghe đâu, lúc bỏ Chợ Sắt đi thì cũng là lúc người ta tìm đến vì một quyển sách hay câu chuyện Người Tình của một người Pháp nào đó viết.

Tháng ngày tiếp theo là như gió lướt theo con sông, cặp bờ trên mấy ngọn lúa vàng phất phơ, nơi cả hai bắt đầu vun đắp những tháng ngày sinh tồn sẽ ra sau khi ở chung một nhà.  

Một trời thương nhớ. Nỗi nhớ thường ngắn.

***



Bà biết vì sao tôi thương bà không? Ông ngồi cạnh bà, ngắm đàn chim đang mượn gió bay lên, đám lá cây xào xạc như thể tò mò muốn nghe ông kể chuyện tình. Chuyện tình của người trai lính. 

Chuyện từ năm thìn bão lụt, tự dưng lôi ra hỏi vậy cha? Bà đưa ngón tay kéo thẳng tà áo, tiếp đến vuốt nhẹ vòng quanh nan rỗ, như nâng niu một đứa trẻ nằm gọn trong lòng mình, cảm giác chưa bao giờ có được.  

Gió lướt nhẹ trên gương mặt bà, mấy nếp da mặt đang chuyển động.

Mà bà có biết vì sao tui thương bà không? Ông lặp lại, ngồi sát cạnh bên người bà, cảm nhận hơi ấm của người phụ nữ đã giúp cho ông bớt lạnh.

Biết chứ sao không? Ông thương hại tôi không có mẹ, có cha; sống cứ rày đây mai đó chứ gì. Bà vừa nói vừa mang từng món trong rổ ra như chuẩn bị cho một phiên chợ sớm; nào cam, nào quýt …để ông ăn cho có “xê”, nào chuối, nào bưởi…để ông ăn cho “nhuận tràng”. 

Bà cứ nói huyên thuyên chẳng rõ mình đang nói gì. Bởi khoảng trời không muốn nhớ lại, cảm giác ai đó thương hại mình luôn chầu chực, mà cũng đúng thôi với một đứa lấy trời làm mềnh, lấy đất làm nhà, cứ bạ đâu là ngủ đó. Trời thương, người thương cho tá túc sống, cứ thế mà lớn khôn, rồi gặp ông thấy cuộc đời bước sang một ngã khác. 

Thương hại gì ở đây chèn! Thú thật, lúc đầu thương vì nhìn thấy “ngon cơm” . Ông thục nhẹ vào người bà trong lúc bà vẫn mân mê những món đồ, như chiếc rổ thần kỳ chứa không biết bao nhiêu món trong đó. Miệng ông mở rộng, lộ ra hàm răng trắng toát.

Cha tào lao! Ba cười, nép nhẹ vào người ông; bắt đầu mang những món ăn ra. Tất cả là đồ chay. Thứ đồ ăn bà phải tìm hiểu để học; học rồi nấu, nấu rồi ăn thử trước khi cho ông ăn, thành ra bà cũng ăn luôn đồ chay cho tiện, đỡ phải nấu một lần hai ba món rồi phân biệt mặn chay. 

Chẳng qua cũng là nuốt vào bụng, rồi cũng ra thôi mà. 

Nên đến lúc hết “ngon cơm” thì bỏ tui đi tìm con khác chứ gì!? Bất chợt, bà thả mắt về xa xăm, mấy dải núi như cuộn mình vào trong đám mây chiều, lưng lửng trôi về với tháng ngày bà không muốn nhớ đến. Tháng ngày tìm kiếm ông. 

Lấy nhau sau hẹn ước hòa bình. 

Hòa bình đến thật; đám cưới cũng giống…thật. 

Anh trai lính cũng dẫn em phụ hàng về ra mắt gia đình, bà con với bạn bè. Cô gái vẫn nhớ mình mặc bộ đồ bà ba màu tím hoa cà, đẹp nhất trong những bộ đồ còn sót lại, được người chủ hàng thương tình đã may ở một mùa xuân mới. 

Ai cũng cười tít mắt, rồi nhăn mặt. Bà hiểu lúc hỏi han chuyện gia đình, tròng mắt đến màu da. 

Cô gái trở thành cô dâu, mặc kệ những ánh mắt dò tìm từ lan da cho đến mắt mi, chiếc áo cô dâu cứ như thủy tinh trong suốt trong cách mấy ánh mắt dò tìm.   

Tình yêu chợt đến bất ngờ như một tiếng bom, dội vang như sấm rền khiến con người ta không biết chuyện gì xảy ra rồi đột ngột vắng lặng, chỉ để lại một lõm sâu hoáy, nhiều khi ghim chặt sâu đến tận cùng. 

Tình yêu chợt đến rồi cũng chợt đi như tiếng bom, ngạo nghễ cất tiếng rền vang rồi chìm lặng trong vô hồn, chỉ có lưa thưa khói bay lên như tiễn đưa những linh hồn vô tội về với trời xanh. 

Ở với nhau dưới mái nhà yên ấm, cánh đồng trước nhà cứ hết lại trơ trọi ở một mùa gieo mạ, lên mầm, lại rộn ràng mấy đợt trổ bông vàng rợp đến đường chân trời. 

Anh trai lính giờ thành ông Sáu. Mọi người gọi cô dâu thành bà Sáu. 

Duyên phu thê, nghĩa vợ chồng. Một ngày, nắng rọi ở trước sân, gà cứ túc tắc kiếm thóc còn vươn sót ở mấy bồ lúa vừa đong bán hết xong, chim hót líu lo trên cành tre uốn cành như muốn ghì sát đất thì thầm mỗi khi gió lướt nhẹ qua. 

Ông ngồi uống trà, bà ngồi khâu lại chiếc nút áo.

Ông sáu nhìn về phía trời xa, vượt qua cả mấy ngôi mộ vừa quét vôi lại một màu trắng tinh. Tư lự. Chắc là tui sẽ đi tu! 

Bà không nói gì vì đưa ngón tay vừa bị kim khâu ghim vào, nút như muốn rút cạn dòng máu nóng. 

Sớm hôm sau, bà phải đi tìm chồng. 

***


Bà này, chuyện cũ cứ nhắc hoài. Ông lắc nhẹ người bà. Tui là tui thương cái nết thật thà dễ thương đó tèn. 

Thôi đi, già hết rồi ông ơi. Chứ không phải thấy con này hung dữ quá nên bỏ đi tìm con khác à? Bà đứng dậy, sắp xếp gọn gàng các món trước mặt ông. Mà tui nói cho mà biết, con này hung dữ nhưng trước sau vẫn là như vậy, chứ không phải nay vầy mai khác. Mà ai hốt ông thì tui lại tui cám ơn còn không hết.   

Ba nhớ rõ ngày ông đi mất. Sớm đấy, bà ngồi dậy quấn lại tóc sau đầu, thấy nhà trống hẳn ra, bước ra sau nhà, lấy gáo nước vừa rửa mặt vừa làm một ngụm mát lịm tim. Bà thấp một nén nhanh trên bàn thờ Phật, trên bàn thờ cũng vừa tàn hết một cây nhang, sau đấy thì bà bắt đầu tìm. 

Tìm từ những người xung quanh, bà con, họ hàng trong mấy lời xì xầm. Bà bán luôn nhà để đi tìm ông. 

Gặp lại ông ở vùng bảy núi. Ông lập một thiền am nằm cheo leo trên vách núi, ông ngồi dưới chân Phật. Bà ngồi cùng với ông, chẳng nói gì nhiều hay hỏi tại sao. 

Bà leo lên rồi leo xuống. Về phố thị, kiếm nơi tá túc, tìm kế sinh nhai, gói ghém gửi cho ông hay thỉnh thoảng về với ông, lúc ở một trời đông, lúc thì ở một trời hạ. 

Bà leo lên rồi leo xuống. Về phố thị, thỉnh thoảng, bà gọi điện chửi đổng rầm trời. Thế rồi, bà lại tiếp tục leo xuống rồi lại leo lên. Về phố thị, kiếm nơi tá túc, tìm kế sinh nhai, gói ghém để về đập mộ cho ông. Sau một trận dịch giả, bà ở bên ông cho đến phút lìa đời. Thấy gió lén trên vùng bảy núi. 

 Tôi về rồi đây ông! Nhớ tui hông?

Thứ Hai, 8 tháng 1, 2018

[Nhật Ký Của Cha] MÙA ĐẬU YÊU THƯƠNG


Khi yêu thương đủ đầy, nổi sợ sẽ vượt qua! 
people-children-child-happy-160946 
Sài Gòn ở mùa chim làm tổ, người thằng nhóc nở hoa, nằm ở một góc nhà, cọ quậy cùng cơn gió dù nhà đóng kín bưng. Cách ly. 
Ông già ôm thằng nhóc, tránh thằng em ra xa, bắt đầu những nét vẽ, điểm đậm nhạt khắp người, rộ đầy các chấm bi trên nụ cười như mếu, hỏi miết tại vì sao. 
Ông già ôm thằng nhóc, nói vài câu khoa học như kẻ ngốc đếm sao, trăng lên thì sao rụng, chuyện bình thường có sao. 
baby-boy-hat-covered-101537 
Sài gòn ở mùa người xây tổ, người thằng nhóc đơm hoa, ngồi ở một góc nhà, ngọ nguậy chẳng dám la, thể hiện bản lĩnh lạ, hỏi riết đến khi nào. 
Ông già hôn thằng nhóc, đưa cánh tay xoa đầu, rà từng hoa điểm nở, chuyện ấy giống trăng sao, cứ to rồi tàn khuyết, chỉ vài ba hạt gạo, chỉ mấy ngày chẳng sao. 
Ông già hôn thằng nhóc, cách thằng em ở xa, bắt đầu soi nét vẽ, điểm nhạt đã khô mài, điểm đậm vừa dậm thêm trên mấy hạt vừa chớm chẳng theo nét theo đường, thương yêu giờ ở lại trên một khuôn mặt thơ, ngu ngơ chờ hoa rụng. 
crayons-coloring-book-coloring-book-159579 
Sài Gòn ở mùa trăn trở, ông già đếm thương yêu, rãi đều trên những nốt, đậm nhạt rãi đầy thân, thì thầm vào tai trẻ, ông già mà tuổi đó, chắc chẳng làm được vầy. Thằng nhóc thấy hay hay, gục người vào thân lão, xem hết đoạn lego, thấy người hùng đâu đó, trong một góc căn phòng, đông tàn thôi trốn biệt, chờ đoán một xuân sang. 
Ừ! Thì mùa chim làm tổ, em hỏi đã bị chưa, ông già nói chưa từng, ở lưng chừng cuộc sống, đã có vốn để dành, còn gì để lăn tăn. Ôm thằng ku một cái như cách để hài lòng cho minh chứng câu nói vừa xong. 
Ừ! Thì mùa về xây tổ ấm, nốt đỏ mọc khắp thân, phủ đầy màu mực tím, ông già ngồi thi họa, giữ một nỗi nhớ đầy để ngày sau còn kể, ngày ấy là hôm nay, có trẻ con người lớn ngồi đấu với gió lay, chiến cùng cơn cọ quậy, để tuổi thơ gì đấy là chính của hôm nay. Nhớ. Ông già nào khi đấy là thằng nhóc hôm nay.
(Ảnh: Sưu Tầm)

Chủ Nhật, 13 tháng 8, 2017

[Nhật ký của cha] Giấc mơ của mẹ

baby-teddy-bear-cute-39369 
Sài Gòn ấp ủ nắng cuối tuần, khỏi tỏa của mùi thịt nướng bay lên len vào trong góc quán lụp xụp với tuổi đời ngót nghét gần bằng tuổi nó. Nơi chốn thân quen, ăn vào mỗi sáng, từ lúc còn ngỡ ngàng đến bước sang trang đời mới với mấy cuộc tình nẩy nở với từng “công dân” lần lượt đến với thế giới này. Thằng nhóc bắt đầu thưởng thức những miếng thịt nướng còn tươm mở, trứng rạng rỡ sắc vàng, đặt cạnh màu xanh, đỏ của mở hành với dưa, cà, cải đỏ. Sau rộn rã mấy lời hỏi hang, ông già và thằng nhóc, rộn rã ở góc bàn, ngô nghê nghe chuyện kể về một giấc mơ qua.
Giấc mơ chợt đến cả đêm và ngày. Hãy mơ giấc mơ thật lớn khi còn có thể bởi vì nó sẽ nhỏ dần theo cách đếm ngược của thời gian.
Thằng nhóc hỏi: … Khi nào thì mình chuyển sang nhà to!?
Nó mở to mắt nhìn ngạc nhiên vì chưa kịp chuẩn bị cho câu hỏi này, khi thằng nhóc ngồi văt vẻo trên chiếc ghế nhựa, mặc kệ người đi qua, lùa cơm vào cửa miệng, tả tiếp một căn nhà, vẽ ra ở một đêm đơi chờ giấc ngủ gần khuya. Hai mẹ con nhà nọ, bắt đầu xây căn nhà, giữa không gian vắng đèn & tiếng nhạc Donna vừa dứt.  
Khoảng sân ngập nắng, xích đu sơn trắng, em ngồi đong đưa, nụ cười bắt nắng, ngắm bãi cát trước nhà, hai anh em ngồi nghịch với xe lửa giả đò chạy xung quanh triền núi.
Khoảng thềm nhà hoa nở, nắng cũng la liếm vào gần, nơi góc nhà cửa sổ, nó ngồi viết đam mê. Thằng nhóc tiếp tục chạy vù, chỉ nó rằng khám phá ra mấy căn phòng, nơi tách bạch hẳn hòi của cha mẹ và anh em.
pexels-photo-235554 
Sài Gòn thỏa thuê nắng cuối tuần, hòa vào dòng người chạy uốn lượn xe quanh bờ kênh, đưa về nơi thực tại, khoảng sân bị đánh cướp, chó sủa từ đầu ngỏ, hòa với giọng bên trong, đón đưa bằng tiếng hát, nằm ở khoảng tông cao, của mấy kẻ cạnh nhà trong mấy buổi chiều đưa, hình như vợ nói chồng, con nói mẹ.
Lạc hồn.
Khoảng sân lơ thơ nắng rọi vài dòng, chắc nếu có dàn dây leo trên không chắc một Thạch Lam ngày nào sẽ sống lại và thèm khát được viết tiếp phần sau cho câu chuyện ngày nào “Dưới Bóng Hoàng Lan”. Ở ô cửa đón nắng lộng khung của những mái nhà tôn hờ hững nắng, ông già và thằng nhóc, vắt vẻo bờ tường, ngồi tạc những áng mây bay hay đêm về hỏi ông trăng có ghé lại nhà để biết được mình có phải đứa trẻ ngoạn không.
Giấc mơ không bị tính phí vì vậy đừng lãng phí để làm sống dậy những giấc mơ!
Thằng nhóc hỏi lại: … Khi nào thì mình chuyển sang nhà to đó dạ!?  
Thằng nhóc cứ thể tả về ngôi nhà đó, chẳng buồn chờ đợi một câu trả lời của ông già. Nó cũng thả hồn đâu đó bay ra khỏi quán cơm nghi ngút khói của chín chị em, để về với người tình tóc bạc vì nhớ rằng đâu đó cũng có một giấc mơ giống vầy.
Một căn nhà ở tuổi già hiu quạnh. Khác biệt. Khi nơi đang ở bên kia bờ sông lấp, sẽ mọc lên những con đường và phố thị thênh thang, căn nhà cũ nằm che nắng mưa đã từng là giấc mơ của một thuở lênh đênh sông nước chỉ còn là vết tích, họ tràn về giải tỏa sau khi đã lấp sông.
Một căn nhà ở tuồi gia quạnh hiu. Khác hẳn. Khi người tình muốn sẽ đích thân mình xây dựng, không phải của bất kỳ ai góp vào, dù rằng là những đứa con cùng chung một dòng máu, để sớm mai về đây, dưới chân dung của người tình phải chứng kiến cảnh rẻ chia. Người tình sẽ nằm trong căn nhà ấy, nơi luôn tỏa khói nhang bay, đêm nằm nghe kinh kệ để rồi một ngày nào đó xuôi tay mĩm cười vì giấc mơ cuối cùng cũng đã thực hiện xong.  

 Sài Gòn vất vưởng nắng cuối tuần, ngồi gõ mấy dòng tâm trạng, thấy còn nợ nần đâu đó, về một câu trả lời. Cười. Ở một sớm mai! 

Thứ Bảy, 1 tháng 4, 2017

Đời Sales 19: Làm sao để cháy?

 photo user1312501_pic1108788_1421321384_zpsydfnwrgh.jpg
Từ lâu, nó thấp lên trong tim mình câu chuyện của đời Sales và cả những con người chọn con đường này thông qua những buổi chia sẻ. Kể từ lúc bắt đầu, nó chọn hai từ để dành cho hai buổi đào tạo C1 & C2 khác nhau được phân loại dành cho những con người chọn nghề sales ở Toyota dựa trên kinh nghiệm. “Tin” nó dành cho những người bắt đầu bước vào mái nhà của gã khổng lồ Toyota. “Yêu” nó dành cho những người “sống sót” còn lại sau một năm tàn chiến đấu. 
Cho đến khi tham gia buổi đào tạo dự định cuối cùng dành cho những con người “sống sót” để nói về chữ “Yêu” còn lại, nó phát hiện ra sau chặng đường ấy, lòng tin vơi đi ít nhiều, đâu đó cần phải bắt đầu lại. 
Trước khi cháy đến tàn tro, cần phải làm sao để cháy
Nó rà soát lại, không phải là niềm tin ấy vơi bớt từ đâu mà là sao tâm trạng lại biến thiên nhiều vậy. Và câu chuyện đi tìm sự biến thiên bắt đầu. 
 photo 10942451_769393939814743_7657052372335454757_n_zpsl9y3yao6.jpg 
Đại Học Tự Nhiên, sân trường biến mất những khoảng sân, nó tìm đến sau khi thấy có sự khác biệt ở hai lớp sinh viên của FPT & Tự Nhiên cùng ở năm ba. Những cô cậu sinh viên bắt đầu tìm hiểu về những ngôn ngữ lập trình HTML, PHP, Javascript… Cậu sinh viên của đại học FPT nhanh chóng học & sử dụng các ngôn ngữ lập trình trong thời gian ngắn theo đúng sự hướng dẫn so với cậu sinh viên của đại học tự nhiên mày mò trong qui trình & bắt đầu tư duy với “trí tuệ nhân tạo” để áp dụng dù rằng vẫn chưa hiểu hết các ngôn ngữ. 
Tất cả các cô cậu học trò cả hai trường có cùng một điểm chung: sự ngơ ngác. Sau khi tất cả nhận cùng một câu hỏi duy nhất của nó: Tại sao em lại chọn trường này? 
 photo tumblr_nc8e5nZI411sxgpgeo2_500_zpsfgr3cfvj.jpg
Trở lại với Toyota, những thế hệ sales tiếp theo hình thành, sau khi tìm đến với gã khổng lồ chỉ đơn giản bởi vì sự khổng lồ thấy được. Một sự khác biệt rõ ràng trong cách nghĩ & cách làm giữa hai thế hệ theo cá nhân nhìn nhận. Thế hệ đầu có sự bền bĩ & ít dịch chuyển. Thế hệ tiếp theo có sự thích nghi & dịch chuyển nhiều hơn. Nó cứ gọi nhằm tên đại lý của những gương mặt thân quen. Đâu đó là hệ quả của chất & lượng gần như là yếu tố quyết định tạo thành. 
Tất cả cô, cậu dấn thân vào nghiệp diễn của một người nghệ sĩ hài – theo một trong những định nghĩa của bản thân khắc họa nghề sales, hầu hết đều có cùng một điểm chung: sự lúng túng. Sau khi tất cả đều có cùng một câu hỏi duy nhất của nó: Tại sao em lại chọn Toyota? Đâu đó những người nghệ sĩ hài một phút bị yếu tố ngoại cảnh tác động làm thoát vai!? 
Trớ trêu, điều đó lại là sự bình thường trong sự bất thường. Nó cũng vậy. Đã từng. Không xác định được mình sẽ là ai & làm gì để rồi vài cơn sóng nhỏ hay ngoại cảnh đổi thay làm gã đưa đò thuê chùn tay chèo hay thoát vai ngồi đâu đó một góc với thở than. 
Nó luôn vạch từng chặng đường cho những con người trẻ bắt đầu dấn thân vào “nghiệp diễn” để rồi không phải mãi miết là kẻ ở mãi hậu đài phó mặc thời gian trôi với thở than. 
 photo 12690628347160_zps431ccc4d.jpg
Sales => Best Sales => Leader => Boss
Nó quan sát ở những leader may mắn gặp và làm cùng, đâu đó cảm xúc cũng ít nhiều bị tác động khi có sự thay đổi của ngoại cảnh nhưng họ nhanh chóng làm chủ và lấy lại vai diễn của mình để tiếp tục tròn vai, chưa nói đến phần xuất thần tỏa sáng. 
Đâu đấy, những con người này ngập tràn sự tin tưởng ẩn sâu, họ luôn chuẩn bị sẵn cho mình gặp phải sự đổi thay từ trước, nhanh chóng vượt qua dù ít nhiều va đập bởi con sóng dữ ở đầu tàu họ hứng. 
Đâu đó, những con người ngày xác định rõ một lối đi, họ không có con đường lùi như bản chất ngành nghề họ chọn – nghề sales. Những sự thay đổi của ngoại cảnh đôi lúc khiến họ chạnh lòng, buồn đau & thậm chí giận dữ. 
Theo đúng cái bản năng khi bị tổn thương con người sẽ tự vỗ về mình, nhưng ở leader thực thụ sự tiêu cực thì sự vỗ về cho những điều tiêu cực cũng đơn thuần là “lỗi ở yêu thương”. Họ lại tiếp tục tin (yêu) khi đã xác định rõ một con đường. 
Nó vẫn chưa đưa ra kết luận của vấn đề đã nêu vì thấy đâu đó cần tìm hiểu thêm từ nơi bắt đầu của những con người khi chưa trở thành leader – đó chính là lúc họ bắt đầu tạo lửa để cháy trước khi đến tàn tro. 
Như một lời kết cho câu chuyện còn dang dở, “Tin” “Yêu” hay chữ dễ viết, khó làm chỉ xác định được bởi thời gian tồn tại!?

Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2017

Tâm thức người bán!

 photo 82781350ed2cfc8f5e9_zpse03fb6c3.jpg
Nha Trang ở những ngày cuối năm, nắng lắt lay xuống dọc con đường uốn lượn quanh biển để rồi trong căn phòng trốn nắng, nó nghe dòng chia sẻ về câu chuyện cuối năm từ bộ phận dịch vụ - những con người sống xa nhà đang mong muốn về quê để đón một mùa xuân sang trong lúc ngỗn ngang những dòng xe của khách hàng chờ được sửa sang đón cùng một mùa xuân. Có những sự bức bối hay thậm chí là bất chấp tất cả để về nhà mặc kệ ba cái hăm dọa phạt chẳng nề hà trong tâm trí người muốn đi.
Trong khoảnh khắc ấy, nó đặt dòng suy nghĩ cho thông tin vừa tiếp nhận: người bán cần làm gì?
Từ lâu, nó chia sẻ về việc người bán không chỉ riêng sản phẩm mà là cả dịch vụ đi kèm. Ở đây và lúc này, cái người mua cần là dịch vụ. Rõ ràng. Lý thuyết luôn đặt bên lề cuộc sống và công việc nếu không được áp dụng hay chứng minh. Mọi người nói với nhau về trách nhiệm phần nhiều. Mọi thứ đổi trao chỉ quanh đi quẩn lại ở mấy cái qui định mà chính do con người làm. Ở đây và lúc này, trách nhiệm là chưa đủ, nó chọn từ “tâm thức” để đặt vào ngữ cảnh.
 photo 5250709795_de6086501c_z.jpg

Tâm thức – vốn dĩ diễn giải cho ý thức về việc phục vụ khách hàng bằng cả con tim hướng về công ty. Sến sủa. Nó có thể được gọi là màu cờ sắc áo ở một phần nghĩa nào đấy. Nó liên đới đến sự tồn tại không chỉ của công ty mà là ở mỗi con người nằm trong đó. Rõ ràng. Mỗi người sẽ không có giá trị với công ty và công ty cũng sẽ không có giá trị nếu không có mọi người.
Anh kể về điều đó có phần tâm đắc. Câu chuyện được kể về cuộc nói chuyện giữa hai gã đàn ông, đặt lòng về tâm của người phục vụ, chúng ta ở đâu lúc khách hàng cần, chúng ta đi đâu để tìm khi lúc cần chúng ta đã bỏ rơi họ ở những ngày trong năm. Ví von vài ba ví dụ gán ghép cho vai trò của người bác sỹ ở trong những ngày này, bệnh nhân có chờ để họ đón trọn một mùa xuân!?
Nó cười trong lúc suy nghĩ vẫn bám đuổi ở ý sau: người lãnh đạo cần làm gì trong những lúc này!?
Ắt hẳn, trong câu chuyện đấy, không phải duy nhất tồn tại điều răn đe hay trừng phạt. Chắc chắn, trong câu chuyện đấy, điều tồn tại lại chính là việc khơi nguồn “tâm thức”. Có kẻ hành văn, có người hành động. Trong cái cách tìm kiếm sự khơi nguồn. Ở trên mũi tàu đó, những người lãnh đạo có những lúc lùi lại giữa con tàu, hạ mình xuống, ngồi nhâm nhi về thế thái nhân tình chỉ nhằm một mục đích để kẻ chung thuyền có lúc lắng mình lại giữa sóng trùng khơi đang vỗ, bỏ bớt mấy phần tôi ra khi đã mất quá nhiều ngày đặt mình trong suy nghĩ: “Tôi làm điều đó để được gì!”

(P/S: Nha Trang ngày về tốc ký ở một ngày cuối năm)    

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...