Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn dad diary. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn dad diary. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2025

Nhật ký của cha - Merci - Giá trị của chúng ta [A Father's Diary - Merci - Our Value]

 


Bình Yên Ngoài Hiên Biển

Sài Gòn ở lưng chừng hạ, mang theo những cơn mưa rào bất chợt. Nhưng ở Nha Trang, mùa hạ chẳng bao giờ vội vàng như thế. Gió biển đêm lồng lộng, cuốn đi cái nóng nực và cả những bộn bề trong lòng một “ông già”. 

Một condotel được lựa chọn. Ông già bước ra ban công, ngắm biển, nghe tiếng sóng vỗ như để quên đi những bộn bề của một Sài Gòn không ngủ. Lavie và Julie đã ngủ say, tiếng thở đều đều như nhịp sóng. Chỉ có thằng lớn, Merci, vẫn thức. Nó đang ngồi bên Em, mẹ nó, ở một góc hiên khác, hai mẹ con đang trò chuyện khe khẽ.

Gần đây, thằng nhóc của ông già có nhiều thay đổi. Cái dáng vẻ gầy gò của thằng nhóc ngày xưa, ngồi sau ôm chặt lấy vòng bụng của ông già ở một vòng ôm chưa khép được các ngón tay, đã không còn như xưa. Vai thằng nhóc rộng ra, giọng nói bắt đầu trầm ấm hơn. Thằng nhóc bắt đầu thích xắn tay áo vào bếp, lụi hụi với mấy công thức nấu ăn trên mạng. Mùi cà ri, mùi súp bí đỏ, hay thậm chí là món mì trộn đơn giản cũng trở nên thơm ngon lạ lùng dưới bàn tay thằng nhóc; đặc biệt yêu thích chế biến món cá ngừ và gia vị rượu vang. Thằng nhóc không còn là thằng nhóc cứ mãi mè nheo, đòi hỏi nữa. Thằng nhóc đang lớn, đang trở thành một người đàn ông của gia đình.

Ông già biết, giữa hai người đàn ông, tình cảm ít khi thể hiện bằng lời. Ông già thường chỉ lặng lẽ quan sát, thấy thằng nhóc loay hoay nấu nướng thì chỉ bảo: "Tuyệt vời, đã có thêm một người nấu cho ba ăn" 

Hôm nay, Nha Trang sóng vỗ, ông già có cảm giác một điều gì đó khác lạ đang diễn ra. Nằm cạnh, em thì thầm chuyện thằng nhóc tâm sự: “Con thấy ba chưa thấy được giá trị của mẹ, của con với Lavie.”

Lạ. Dừng. Ông già cười trước sóng biển.



Sóng Vỗ Vỡ Òa

Nhìn. Nhận. Thoáng trong đầu một ảnh hình.

Em đang nắm tay Merci, lắng nghe con nói. Gió biển thổi tung tóc hai mẹ con. Em là người kết nối. Em luôn là người giúp ông già và các con thấu hiểu nhau hơn, dù chỉ qua những cuộc trò chuyện tưởng chừng như vô thưởng vô phạt.

Nhận. Nghĩ. Đâu đó, chắc nghe rõ từng lời của Merci. "Ba cưng chiều Julie quá mức. Cái gì cũng Julie, cái gì cũng nhường Julie. Mẹ thấy không, con và Lavie cũng là con của ba mà.”

Giọng thằng bé có chút hờn dỗi. Lắng. Ông già yêu thương Julie, điều đó là hiển nhiên. Con bé là công chúa nhỏ của ông già, là bông hoa xinh xắn trong vườn nhà, vẫn còn e ấp như chờ nắng để nở như ngôn từ đến chậm tính bằng năm. 

Yêu thương vô tình gây tổn thương. Cho hai thằng nhóc nhỏ. Ông già thương, ông già tự hào theo cách của riêng mình. Thằng nhóc đã lớn, không chỉ về thể chất, mà cả về tinh thần. Thằng nhóc đã biết phụ giúp việc, biết quan tâm đến em. 


Trưởng thành. Ai cũng biết, lại ngộ đời đột ngột để nhận ra. Nhớ. Lời của một gã du ca Trần Tiến:

"Cha muốn con tự đứng lên Để rồi con sẽ bay lên Nhưng con biết không cha chẳng muốn con bay đi xa đâu..."

Ông gài đã quá tập trung vào việc tạo điều kiện cho các con "bay lên," mà quên mất rằng chúng vẫn cần một bến đỗ vững chãi. Những đứa trẻ cần được yêu thương, vỗ về.

Cơn Gió Từ Biển

Đoán. Em nhẹ nhàng nói với Merci, giọng em như tiếng gió biển đêm, dịu dàng mà đủ mạnh để thổi bay mọi lo lắng trong lòng thằng bé: “Con của mẹ, con trai của ba, tình yêu của ba dành cho các con không giống nhau, nhưng nó lại bằng nhau. Julie là cô công chúa nhỏ, ba cần sự che chở của con. Lavie là chàng nổi loạn, ba cần sự bảo vệ của con. Còn con, Merci, con là người đàn ông thứ hai trong gia đình, là đôi tay vững chãi của ông già tiếp sức.”

Diệu kỳ. Sâu lắng và vô tận. Chấp nhận và bao dung. 

Trưởng Thành và Yêu Thương

Sáng hôm sau, khi mọi người thức dậy, tôi thấy Lavie và Julie đã ngồi ngay ngắn trên bàn, ăn sáng. Merci đã xắn tay áo vào bếp, chuẩn bị món ăn sáng cho cả nhà. Mùi thơm lan tỏa khắp gian nhà, thơm ngon hơn bao giờ hết.

Ông gìa tiến lại gần, đặt tay lên vai nó. “Ngủ ngon không con trai?”.

“Dạ, ngon lắm ba!” Merci cười, cái nụ cười không còn gợn chút hờn dỗi nào.

"Ta đã đi, đã về qua bao nhiêu ngọn đồi Sông dài biển rộng, tuổi thơ dại đi hoài không tới Hôm nay về, ta cúi đầu bên cha, mẹ Mới thấy đời mình là một hạt sương thôi."

"Hạt sương" của ông già đang lớn lên. Trách nhiệm và hy sinh. Nó đã bước vào ngưỡng cửa trưởng thành, không phải bằng một buổi tiệc xa hoa, mà bằng những việc làm giản dị nhất: nấu ăn cho gia đình, dọn dẹp nhà cửa, và lắng nghe tiếng lòng của chính mình.

Thấu hiểu.

Và ông già sẽ mãi mãi ghi nhớ đêm nay ở Nha Trang, khi sóng biển vỗ về, khi gió biển ru vào giấc ngủ, và thì thầm mọi người đều học cách yêu thương nhau, bằng trái tim và sự trưởng thành.

***

Serenity on the Ocean Balcony

Saigon in the middle of summer is often hit with sudden downpours. But in Nha Trang, the summer never feels so rushed. The powerful night breeze from the sea blows away the heat and the burdens in this "old man's" heart.

We chose a condo-hotel. I stepped out onto the balcony, gazing at the sea, listening to the waves crash as if to forget the sleepless hustle of Saigon. Lavie and Julie were already fast asleep, their breathing as steady as the rhythm of the waves. Only the eldest, Merci, was still awake. He sat next to Em, his mother, in another corner of the balcony, the two of them chatting quietly.

Lately, my boy has changed a lot. His skinny frame from back in the day, when he would hug me tightly around the waist with fingers that couldn't quite meet, is gone. His shoulders have broadened, and his voice has begun to deepen. He's started to roll up his sleeves in the kitchen, fumbling with recipes he finds online. The smell of curry, pumpkin soup, or even a simple mixed noodle dish has become strangely delicious under his hands; he especially loves to prepare tuna with wine sauce. He's no longer the kid who would whine and make demands. He’s growing, becoming a man of the family.

I know that between two men, affection is rarely expressed in words. I usually just watch quietly. When I see him fumbling with his cooking, I just say, "That's awesome, I've got another cook in the house."

Tonight, with the Nha Trang waves crashing, I had a feeling something was different. Lying next to me, Em whispered about what Merci had confided in her: “He thinks you don't see the value of me, of him and of Lavie.”

Strange. I stopped. I smiled at the waves.

The Waves Burst and Break

I looked. I understood. An image flashed in my mind.

Em was holding Merci's hand, listening to her son speak. The sea breeze blew her hair around. Em is the connector. She's always the one who helps the kids and me understand each other better, even through seemingly trivial conversations.

I understood. I thought. I must have heard every word Merci said. “You spoil Julie too much. Everything is for Julie, everything is given to Julie. Don't you see, Mom, Lavie and I are your kids too.”

His voice held a hint of a grudge. It stung. I love Julie, that much is obvious. She's my little princess, a beautiful flower in our home garden, still shy, waiting for the sun to blossom like a word that comes years late.

Love can unintentionally cause hurt. For my two little boys. I love and am proud of them in my own way. My boy has grown, not just physically, but mentally too. He's learned to help out and to care for his siblings.

He's growing up. Everyone knows it, yet it's sudden and you’re shocked when you realize it. I remember the words of the musician Trần Tiến:

"A father wants his child to stand on their own feet, so they can fly But my child, you know I don't want you to fly far away..."

I’d been too focused on giving my children the means to "fly" that I forgot they still needed a safe harbor. My children need to be loved and soothed.

The Breeze from the Sea

I guessed. Em gently said to Merci, her voice like the night sea breeze, soft yet strong enough to blow away all his worries: “My child, your dad's love for you all isn't the same, but it's equal. Julie is a little princess, your dad needs you to protect her. Lavie is a rebel, your dad needs you to understand him. But you, Merci, you are the second man in this family, the steady hands that support your dad.”

It was miraculous. The love of a father is deep and endless. It is acceptance and tolerance.

Maturity and Love

The next morning, when everyone was up, I saw Lavie and Julie sitting properly at the table, eating breakfast. Merci had rolled up his sleeves in the kitchen, preparing breakfast for the whole family. The delicious smell filled the house, more fragrant than ever.

I walked over, placing my hand on his shoulder. "Sleep well, son?"

"Yeah, I slept great, Dad!" Merci smiled, a smile without any hint of a grudge.

I looked at him, and suddenly remembered a poem by Nguyễn Duy:

"I've gone and come back over so many hills The long river, the wide sea, a naive childhood never reached its end Today I return, bowing my head beside my father and mother Only now do I see my life is but a dewdrop."

I suddenly understood that my "dewdrop" was growing up. He’s realized that life isn't just about joy and comfort, but also about responsibility and sacrifice. He’s stepped into maturity, not with a lavish party, but with the simplest of acts: cooking for the family, cleaning the house, and listening to his own heart.

I get it now. And I will forever remember this night in Nha Trang, when the waves soothed me, when the sea breeze lulled me to sleep, and when I realized how lucky I am to have a family where everyone learns to love each other with their hearts and with their maturity. A dad isn't a job.


Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2025

Nhật ký của cha - Merci - Ngày bình thường [Dad's diary - Merci - A normal day]



Vô. Chiều muộn, Sài Gòn trở mình. Nắng lưu manh hạ hỏa, hơi nóng thả lửng ở tầng trung, khi bóng nắng bắt đầu ngả dài trên vỉa hè, như thể chưa chịu buông xuôi ngày mau chóng qua đi,. Những dòng xe ken đặc, những tiếng còi thúc giục nhau trong tiếng ồn đặc sản của Sài Gòn giờ tan tầm. Người ta vội vã về nhà, còn ông thì vội vã… về đón những tình yêu của đời mình.

Chiếc xe máy cũ cạch cạch lách qua từng khe hẹp giữa hai làn xe, khói bụi hòa cùng mùi thịt nướng, mùi bánh tráng nướng, mùi cơm nhà ai đang nấu đâu đó bên lề phố. Phía trước là một biển người – áo trắng học trò, áo công sở xám nhạt, áo xanh của những người giao hàng – tất cả hòa vào nhau. Hối hả. 

Chiếc xe nhỏ gồng mình lên, lại lăn bánh trên con đường quen thuộc. 

Tướng. Thằng nhóc Merci ngồi yên sau, chiếc cặp lưng to gần như nuốt trọn tấm lưng của mình. Ở phía trước, ông già vẫn điều khiển tay lái một cách thành thục, len lõi trong dòng người với từng nhịp điệu riêng của mình, dù đôi mắt đã hằn sâu những vệt thời gian soi đằng sau lớp kính chiếu hậu. Cô nhóc ngồi đằng trước, thằng nhóc Lavie ngồi giữa. Xe tống bốn. Hai đứa nhỏ đang tung tăng với nhịp điệu đâu đó bắt được ở ven đường, hòa cùng gió khẽ lung lay, bên hàng sóng nước gợn lăng tăng của nhịp điệu ngày.



Hỏi han. Ông già quẩn quanh mấy câu cũ, mấy đứa hôm nay có gì vui? 

  • Hôm nay thắng ba, con ghi được một bàn... - thằng em Lavie lên tiếng, giọng đầy tự hào pha chút tiếc nuối.

Merci cười phá lên:

  • Lại thắng mấy anh lớp trên à? 

Ông già bật cười:

  • Ừ, thắng thua không qua trọng. Mà nay con Merci sao im ru vậy? Không có chuyện gì kể cho ba nghe à?

Merci ngẫm một chút rồi bất ngờ hỏi:

  • Ba ơi, ngày nào con thấy cũng bình thường?

Câu hỏi khiến ông già khựng lại một nhịp. Chiếc xe vẫn lăn bánh, nhưng không khí như ngưng đọng. Chiếc xe chuẩn bị vào lòng cầu, để bắt đầu trò chơi “tàu qua hầm”, hét vang vọng để thổi đi hết những khí bợ còn trong khí quản của riêng mình. 

Thằng nhóc Merci tiếp tục:

  • Là ngày mà con thấy mình làm những điều giống hôm qua, như đi học, ăn trưa, về nhà, làm bài, ngủ... vậy đó. Nhưng con thấy, ngày nào cũng làm vậy, nên con không biết ngày nào là bình thường, ngày nào là đặc biệt nữa...

Ông già gật gù:

  • Một câu hỏi hay đó. Vậy theo con, ngày cuối tuần thì sao?

Thằng em Lavie chen vào:

  • Cuối tuần là được chơi, được đi ăn sáng ngoài đường!

Merci lên tông giọng như để phản biện lại chú nhóc Laive

  • Nhưng đôi khi cuối tuần cũng giống như ngày thường. Chỉ là mình không đi học...



Chiếc xe băng qua một cây cầu nhỏ, ánh sáng vàng còn sót lại của ngày bắt đầu quét ngang, có ánh trăng bắt đầu xuất hiện như để chào tạm biệt một ánh hoàng hôn. Merci lại nói:

  • Con thấy ngày nào cũng giống nhau. Dậy, ăn, học, ngủ. Rồi lại vậy.

Ông già im lặng, xiết chặt tay lái, tông đã hạn xuống:

  • Ừ, đó là một ngày bình thường

Merci im lặng. Mắt hẳn dõi về phía trời xa, nơi những áng mây trời đang lửng lờ mặt kệ phố xá người qua, kẻ lại, như miệt mài thoi đưa một nhịp điệu…thông thường. Chuân chuyên.

Khởi. 

Những ngày bình thường ấy, có gì?

Có ông già và ba đứa nhỏ tất bật mỗi đầu ngày. Có trò chơi quen thuộc: “tàu vào hầm” mỗi khi xe chạy dưới gầm cầu, cả xe hú lên như thể một chuyến tàu thực thụ đang xuyên qua bóng tối. Có những lời chào: “Đi học vui nhé con”, “Chào ba đi học đi!”, rồi Merci, rồi em Lavie, rồi bé út lùn líu ríu trả lời như một dàn đồng ca bé bỏng.

Có ông già rồ máy vội vàng chạy về văn phòng, chui vào một khối hộp bê tông sáng loáng, bàn phím gõ không ngơi, ánh đèn hắt sáng mắt suốt tám giờ. Rồi tan tầm, ông lại vội vã quay đầu xe, đón những đứa nhỏ đang chờ mình bên cổng trường.

Trên đường về, những câu chuyện nhỏ lại tiếp diễn:

  • Hôm nay ai thế nào, có gì vui để kể nhau nghe?

Và rồi về nhà. Bữa cơm. Tắm rửa. Học hành. Truyện tranh vài trang. Trò chuyện ở đêm. Kể chuyện về đêm. Mấy câu chuyện tưởng tượng.  Rồi đi ngủ.

Một điệp khúc. Lặp đi. Lặp lại.

Cuối tuần. Bình thường. Nhưng ít ra, có một chút khác biệt. Gia đình bước đi thong thả hơn. Không tiếng chuông báo thức giục giã. Không phải vội ăn vội mặc. Có thể dạo bước dưới bóng cây, qua những hàng quán quen, họp một cuộc họp gia đình. Có thể cùng nhau ngồi một quán nhỏ. Thoi đưa…rồi ngày cũng trôi qua mất.

Vọng.

Một sớm khác. Ánh nắng luồn qua kẽ lá, gió nhè nhẹ thổi lên gương mặt còn lấm tấm hơi sương.

Con đường trước nhà vẫn thế. Những hàng cây vẫn đung đưa, thỉnh thoảng có một chiếc xe đạp chở rau, một bà cụ bán xôi sáng, hay một anh thanh niên chạy bộ vội vàng. Xa xa, tiếng còi xe bắt đầu vọng lại.

Merci mỉm cười.

Bình thường đến bất bình thường. Bất thường đến bình yên.

Trong lòng cậu bé, mỗi ngày dường như bắt đầu có màu. Dù là màu xám nhạt của mây, hay màu vàng rực của nắng. Dù là tiếng gọi nhau vội vã hay tiếng chào nhau rộn rã. Dù là cơn mưa ướt áo hay buổi nắng gắt chói chang.

Tất cả đều là món quà. Nếu mình chịu nhìn.

Vọng tiếp.

Ở một ngày nào đó, Merci sẽ lớn. Sẽ đi xa hơn những con đường thân quen. Sẽ đến nơi không còn những chuyến "tàu vào hầm" mỗi sáng, không còn tiếng gọi nhau đi học, không còn ông già rồ ga đưa đón.

Thằng nhóc Merci sẽ không quên!? Chẳng biết.

Thắng nhóc có nhớ một tuổi thơ có mùi nắng trên tóc, có giọng nói ồm ồm hỏi han mỗi chiều, có những ngày bình thường mà lòng cứ thấy bình an đến lạ thường.

Và nếu một ngày nào đó, có ai hỏi:

  • Điều gì khiến cuộc sống của bạn khác biệt?

Thằng nhóc liệu sẽ trả lời!?

  • Tôi đã từng có những ngày rất bình thường. Nhưng tôi đã học cách yêu chúng.

Chẳng chắc. 

Thực. Bầu trời ngoài kia vẫn xanh. Mắt vẫn sáng long lanh. Mây ở trên đầu, và gió bao quanh. Những con đường vẫn đón gió. 

Lặng. 

Nói. Hãy thưởng thức nó ba hả? Giọng thằng nhóc Merci vang ở phía sau.

Cười. Ông già giữ chặt một tay ga. Mát. Đường về nhà.

***

Entry.
Late afternoon. Saigon stirs. The sly sunlight slowly softens its heat, letting warmth linger mid-air while shadows stretch across the sidewalks—like it’s reluctant to let the day slip away too soon. Streams of traffic pack the streets, horns urging each other forward, part of the city’s signature symphony at rush hour.
Everyone’s rushing home.
But he—he’s rushing to pick up the loves of his life.

The old motorbike clatters along, squeezing through gaps between cars. Dust mingles with the scent of grilled meat, rice paper crackling on open flames, and someone’s dinner wafting from a house along the street.
Ahead is a sea of people—white school uniforms, gray office shirts, blue jackets of delivery riders—blending together in a hurried dance.

The little bike pushes forward, rolling onto a familiar road.

Presence.
Merci, the eldest, sits quietly at the back, his oversized backpack almost swallowing his thin frame.
In front, the father steers with ease, weaving through the tide with his own rhythm, though his eyes—creased by time—glint behind the rearview mirror.
The daughter rides up front; Lavie, the youngest son, sits in the middle. A four-passenger ride.
The kids hum tunes they picked up from roadside vendors, swaying with the wind beside soft ripples on the canal.

Small talk begins.
The old man asks the usual: “Anything fun today?”
“I scored a goal! We won 3-0!” Lavie beams, pride tinged with regret.
Merci bursts out laughing:
“Again? You beat the older kids?”
The father chuckles.
“Winning’s not everything. But hey, Merci, why so quiet today? Got nothing to tell Dad?”
Merci thinks for a second. Then:

“Dad, why do all days feel the same?”

The question catches the father off guard. The bike keeps rolling, but the air stands still.
They’re about to enter the tunnel—the part where they always pretend they’re on a train. They all scream as they pass through, letting go of whatever lingers in their lungs.
Merci continues:
“Every day I do the same thing—go to school, eat lunch, go home, study, sleep. So I don’t know anymore... which days are normal and which are special.”

The father nods:
“Good question. What about weekends?”

Lavie jumps in:
“Weekends are fun! We go out for breakfast!”
Merci counters:
“But sometimes weekends feel the same too. Just no school…”

They pass a small bridge. The day’s last golden light sweeps across, and the moon peeks out to say farewell to the setting sun. Merci says quietly:
“Every day’s the same. Wake up. Eat. Study. Sleep. Again and again.”

The father grips the handlebar tighter, voice softening:
“Yeah. That’s an ordinary day.”

Merci gazes into the sky, where clouds drift above the bustling streets—lost in their own steady rhythm.
Cycle.

What do ordinary days hold?

They hold a father and three children scrambling each morning.
The daily game of “tunnel train” when they pass under a bridge, all screaming like a real engine racing through darkness.
The goodbyes—"Have fun at school!” “Say bye to Dad!”—echoed by Merci, Lavie, and their little sister like a tiny chorus.

Then the father rushes back to the office, into a sleek concrete box, fingers tapping away under sterile white light for eight straight hours.
And then—it’s time again. Time to turn the bike around and find his little ones waiting outside their school gates.

On the ride home, stories unfold again:
“How was your day?”
“What happened at recess?”
They return. Dinner. Showers. Homework. A few pages of comics. Bedtime chats. Silly stories.
And sleep.

A refrain.
On repeat.
Weekend.
Still ordinary. But a little softer. The family walks slower.
No alarm clock rush. No frantic dressing.
They wander under leafy shade, past familiar shops. Maybe sit in a quiet café.
And the day drifts by.

Echo.
Another morning. Sunlight filters through leaves.
A breeze brushes a face still kissed by sleep.
The street outside remains unchanged. Trees sway. A vegetable vendor pedals by.
A woman selling sticky rice.
A young man jogging.
In the distance, a horn sounds.

Merci smiles.

Ordinary in an extraordinary way.
Extraordinary in a peaceful way.

To him, each day begins to take on color—whether it’s the pale gray of clouds or the bright gold of sun.
Whether it’s rushed greetings or joyful hellos.
Whether it’s rain-soaked shirts or scorching heat.
Every bit feels like a gift—if only you’re willing to see it.

Echo again.
One day, Merci will grow up.
He’ll walk farther than these familiar roads.
There won’t be any more “train tunnels.”
No more “Bye Dad!”
No more old motorbike waiting outside school.

Will he remember?
Will he recall a childhood that smelled like sunshine in his hair,
that sounded like an old voice asking simple questions,
that felt like an ordinary day filled with quiet magic?

And if someone asks:
“What made your life different?”

Will Merci say:
“I had very ordinary days. But I learned to love them.”
Maybe.

Still.
The sky stays blue.
Eyes stay bright.
Clouds above. Wind around.
The road still calls.

Silence.
“Dad, should we just enjoy this?” Merci’s voice drifts from behind.

The father smiles, one hand steady on the throttle.
Cool wind on the way home.

Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2025

[Nhật ký của cha - Dad's diary] Lavie - Đá bóng


Sài Gòn đêm Xuân, hơi thở Tết vẫn còn lẩn khuất nơi phố phường. Sài Gòn vẫy gọi người trở về với nhịp sống thường nhật, nhưng đâu đó, những dây đèn nhấp nháy vẫn treo trên những khung cửa sổ, lác đác vài gia đình tận hưởng những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ. 

Nhà nhỏ, hẻm quen, ông già nằm cạnh, lắng nghe thằng nhóc Lavie sang sảng về trận bóng buổi chiều về. Thoảng mùi tóc con vương trên mũi già, có chút nắng, bụi, gió và cả hương tạo mùi trên xà phòng còn lại sau mấy ngày qua. 

Ngộ. Suốt dọc đường về, ông già hỏi han hôm nay thế nào chẳng nói, như mấy lúc ông già về muộn, mở cửa ra hỏi han thì cũng chỉ nhận một câu trả lời cụt ngủn: "Bình thường ba." Nhưng giờ đây, khi cả thành phố chìm vào màn đêm, khi bóng tối phủ lên từng nóc nhà, khi gió đêm len lỏi qua khe cửa, thằng nhóc lại hứng thú kể về một đề tài đá bóng của riêng mình.



Như thể trần nhà là nền chiếu, thằng nhóc phóng những hình ảnh lên để ông già có thể chiêm nghiệm về một trận bóng trực tiếp như mấy hôm nào ông già và hai thằng nhóc ngồi xem những trận bóng, đặc biệt là của Việt Nam. 

Thằng nhóc kể về trận bóng với đội lớp trên, về những lần chạy hết sức mà chẳng có bóng, hết chạy lên rồi chạy về, về pha chuyền banh chính xác đến từng milimet nhưng không ai nhớ đến, về cú sút của đội nhà không đến từ chân mình, mà lại là từ một người bạn cùng lớp. 

“Thế con có buồn không?” Ông già hỏi, như thể tò mò về sự lựa chọn của thằng nhóc của ông già khi từng bước đi vào cuộc sống này. 

“Bình thường ba” Thằng nhóc trả lời dứt khoác, có chút gió xuân còn sót lại vào tấm mát một căn phòng. Nhẹ tênh.

“Thắng thua là chuyện bình thường.” Ông già nhắc lại câu nói mà ông đã gieo vào đầu đám trẻ từ những ngày còn bé, và giờ đây, hạt giống ấy đã nảy mầm. Thằng nhóc không còn bận tâm đến chuyện thắng hay thua, nhận ra đấy chỉ là trò chơi, một trò chơi mình yêu thích, những khoảnh khắc chờ đợi suốt một ngày dài, tính từ lúc mỗi sớm xách đôi giày bê bếch bùn sình mang theo đến giây phút chạy trên sân cỏ nhân tạo, hì hục trong chiếc áo ướt đẫm trên người mình. Có lẽ, những giây phút ấy, thằng nhóc thả trôi về những nhân vật nổi tiếng của sân bóng, mà cứ chiều về hai anh em cứ gào thét tên những cầu thủ của Champion Leages suốt một chặng đường về. 

“Con có suy nghĩ của một người đội trưởng.” Ông già nói, giọng đầy tự hào. Ông già miêu tả lại hành động chẳng màng đến việc tranh giành, sẵn sàng nhường bóng cho đồng đội, miễn là đội mình ghi bàn.

Thằng nhóc im đi vài giây, rồi bắt đầu kể tiếp, mặc cho việc ông già như một bình luận viên cứ làm gián đoạn câu chuyện kể nhiều lần.

“Vậy lúc đánh nhau, con làm gì?” Ông già hỏi, nhớ lại những ngày xưa của mình, khi những trận bóng kết thúc không chỉ bằng tiếng còi, mà còn bằng vài vết bầm tím. Giờ, đôi chân của thằng nhóc cũng đầy sẹo lớn nhỏ, ông già và thằng nhóc cười khi nhìn mấy vết sẹo đó, như thể là vết tích của một quá trình trở thành một cậu thủ. Có hành trình nào nguyên vẹn?

“Con đứng ở xa.” Thằng nhóc cười, ánh mắt lấp lánh. Ông già gật gù. Thằng nhóc đã biết cách tránh khỏi những xung đột không cần thiết, biết cách tự bảo vệ mình theo một cách riêng.

Ông già vươn tay ôm thằng nhóc vào lòng, cảm nhận hơi ấm của một ngày dài. “Nhưng con phải biết bảo vệ mình, nếu cần. Đánh không lại, chạy” Ông thủ thỉ, chọn từ, lược đi mấy câu từ của văn chương về “tam thập lục kế”

Ngoài kia, Sài Gòn vẫn còn thức. Những ngọn đèn đường hắt những vệt sáng dài trên mặt đường, người ta vẫn miệt mài với những câu chuyện của riêng mình. Nhưng ở đây, trong căn phòng nhỏ này, một cuộc trò chuyện đã kết thúc—không phải bằng những câu chữ, mà bằng hơi ấm, bằng những nhịp thở đều đặn của thằng nhóc đang chìm vào giấc ngủ.

Và ông già mỉm cười. Ít nhất, thằng nhóc vẫn có một điều để say mê, để nói ra khi màn đêm buông xuống.

***

Saigon on a spring night—Tet’s lingering breath still drifts through the streets. The city calls its people back to their daily rhythm, yet here and there, twinkling lights still hang from windows, and a few families savor the last moments of the holiday.

A small house, a familiar alley. The old man lies beside his son, listening as Lavie excitedly recounts his afternoon match. The faint scent of his son’s hair lingers on his nose—a blend of sunshine, dust, wind, and the remnants of scented soap from the past few days.

Strange. The old man had asked about his day countless times—on the ride home, at the doorstep when he first walked in—only to be met with silence or a curt response: "Same as always, Dad." But now, as the city sleeps, as darkness settles over rooftops, as the night wind whispers through narrow cracks, the boy suddenly opens up about his one true passion—football.

As if the ceiling were a projector screen, he paints vivid images of the match, allowing his father to witness it all unfold—just like the nights they sat together watching games, especially when Vietnam played. He speaks of facing the senior class team, of sprinting tirelessly but rarely touching the ball, of making a perfect pass only to be forgotten, of how the team’s victory came from a classmate’s foot rather than his own.

“Were you disappointed?” the old man asks, curious about how his son is navigating life’s choices.

"Same as always, Dad," the boy replies firmly, as a soft spring breeze drifts into the room. Weightless.

“Winning or losing—it’s just part of the game.” The old man repeats the words he has instilled in his children since they were young. And now, that seed has taken root. The boy no longer dwells on victory or defeat. He understands—it’s just a game, a game he loves. The moments he longs for all day, from the second he slips into his mud-stained cleats in the morning to the minute he steps onto the artificial turf, his jersey drenched in sweat. Perhaps, in those moments, he lets himself drift into the world of the football greats—the very same ones he and his brother passionately call out on their way home after every match.

“You think like a team captain,” the old man says, his voice filled with pride. He describes his son’s willingness to forgo personal glory, to pass the ball selflessly—as long as his team scores, it doesn’t matter who takes the shot.

The boy pauses for a few seconds, then continues, unbothered by his father’s constant interruptions, much like a sports commentator.

“So, what do you do when fights break out?” the old man asks, recalling his own youth, when matches often ended not with a whistle, but with bruises. Now, his son’s legs bear their own collection of scars. The old man and the boy chuckle at them—marks of a player’s journey. Is there any path to greatness that remains unscathed?

“I stand far away,” the boy grins, eyes gleaming. The old man nods in understanding. His son has learned to avoid unnecessary conflicts, to protect himself in his own way.

The old man reaches out, pulling the boy close, feeling the warmth of a long day. “But you must know how to defend yourself if needed,” he whispers. “If you can’t win, run.” He carefully chooses his words, trimming away the poetic philosophy of the Thirty-Six Stratagems.

Outside, Saigon is still awake. Streetlights cast long streaks on the pavement. People continue weaving their own stories into the night. But here, in this small room, a conversation comes to an end—not with words, but with warmth, with the steady rhythm of a boy’s breath as he drifts into sleep.

And the old man smiles. At least his son has something to be passionate about—something to share when the night falls.

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2024

Nhật ký của cha - Julie (Nên) - Cô bé bán diêm - The little match girl - Dad diary

 


“Việt Nam quê hương tôi đẹp lắm”

Vọng tiếng ai hò, à ơi! “

Ông già ngừng lại khi gõ những dòng về “Tôi yêu Việt Nam”. Rộn ràng thanh âm. Trong căn phòng nhỏ, nơi ánh đèn vàng le lói chiếu qua lớp rèm mỏng, giấc ngủ còn chưa vội đến. Bốn con người – em là một người mẹ, và ba đứa trẻ – đang cùng nhau viết tiếp câu chuyện của đêm Sài Gòn.

Julie, cô bé út, nằm cuộn mình ở giửa, mắt mở to chăm chú lắng nghe câu chuyện cổ tích “Cô bé bán diêm.” Giọng kể của em nhẹ nhàng, kéo mọi người vào thế giới của những que diêm nhỏ và cái lạnh thấu da của mùa đông từ một Andersen viết lại.

“Vậy rồi sao mẹ?” – Julie đôi mắt tròn xoe nhìn em, như muốn biết về kết cuộc.

Chưa kịp trả lời, thằng nhóc Lavie, anh trai thứ hai của cô nàng, chen ngang:

“Cô bé... ngủm!”

Căn phòng bỗng chốc xôn xao. Mẹ, với vẻ nghiêm nghị pha chút hài hước, chỉnh lại:

“Sao con lại nói thế?”

Lavie nhún vai, như để diễn tả sự “biết tuốt” của mình: “Nếu không thì... cô bé die?”

Julie quay sang nhìn em, mặt ngơ ngác không hiểu. Em đã tiếp lời:

“Ừ, cô bé ‘đăng xuất’ rồi. Nhưng lý do là vì thiếu tình thương của người thân. Còn Julie của chúng ta, con có ông già, mẹ, và hai anh trai yêu thương, nên phải biết tận hưởng, biết không?”


Cả phòng bật cười, không khí ấm áp hơn. Nhưng ông già không cười. Ông nhìn Julie, nhìn Lavie, nhìn cả người mẹ đang cười nhẹ. Một điều gì đó thoáng qua trong đầu ông – một cảm giác vừa bình yên, vừa trĩu nặng.

Những Thanh Âm Bình Dị

Có lẽ tận hưởng không phải là một điều gì to tát. Những phút giây như thế này – trong căn nhà nhỏ ọp ẹp, giữa tiếng cười của mấy đứa nhỏ và giọng nói trầm ấm của em – chẳng phải là tận hưởng hay sao?

Ngoài kia, Sài Gòn đã chìm vào giấc ngủ. Những ánh đèn đường le lói, tiếng mưa rơi lắc rắc trên mái tôn. Trong nhà, câu chuyện vẫn tiếp tục.

Ắt hẳn cô nhóc của ông già băn khoăn:

“Nhưng tại sao mọi người lại lạnh lùng với cô bé bán diêm như vậy?”

Câu hỏi ngây thơ khiến ông già nhớ về một thời khắc khác, một người bạn cũ. Ông nhớ đến chuyện một người cha ra đi giữa vòng tay yêu thương của con gái út, giữa một sáng thanh bình nơi góc đảo Kim Cương. Hẳn đó là sự trọn vẹn, là điều mà ai cũng khao khát – được sống, và cuối cùng, được rời bỏ cuộc đời này trong vòng tay người thân yêu.


Ông quay lại hiện tại. Julie, Lavie, và mẹ vẫn còn đang tranh luận sôi nổi. “Tại sao cô bé phải chết?” đôi mắt vẫn lấp lánh ngây thơ của đám trẻ, như thể chẳng chấp nhận một kết cuộc đau buồn. Em mỉm cười:

“Cô bé thiếu tình thương. Còn con, Julie của mẹ, con có ông già, có mẹ và hai anh. Con phải biết mình may mắn thế nào.”

Câu chuyện dừng lại trong tiếng thở đều của lũ trẻ. Julie cuộn mình vào lòng ông già, tay khẽ nắm lấy tay mẹ. Căn nhà nhỏ lặng dần. Ông già nhắm mắt, nhưng trong đầu lại viết tiếp những dòng nhật ký.

Đời người ngắn ngủi, như hơi thở. Và nếu mỗi hơi thở đều nhẹ nhàng, đều đầy yêu thương như thế này, thì chẳng phải đời đã trọn vẹn rồi sao?

“Việt Nam quê hương tôi đẹp lắm.” Không phải vì những cảnh đẹp lộng lẫy, không phải vì sự phồn hoa của phố thị. Mà vì những phút giây như thế này – trong một căn nhà nhỏ, ở một góc phố bình yên, giữa những con người yêu thương nhau bằng những cách giản dị nhất. Ngủ đi con, mộng bình thường, rồi mọi thứ sẽ qua khi ta đã trọn vẹn với phút giây hiện tại này. Sài Gòn chuẩn bị sang Đông.

***

"Vietnam, My Beautiful Homeland"

Echoes of a lullaby ring out, à ơi!

The old man paused as he typed the words, “I love Vietnam.” Sounds of life filled the air. In a small room where dim yellow light flickered through a thin curtain, sleep had not yet come. Four people—a mother and her three children—were weaving together another chapter of a Saigon night.

Julie, the youngest, lay curled up in the center, her wide eyes fixed on her mother, who was telling the tale of The Little Match Girl. Her gentle voice pulled them into a world of tiny matches and winter's biting cold, retold from Andersen’s timeless story.

“And then what happened, Mom?” Julie asked, her big round eyes brimming with curiosity.

Before her mother could answer, Lavie, her second brother, interrupted:

“The little girl… she died!”

The room burst into chatter. The mother, half stern, half amused, corrected him:

“Why would you say that?”

Lavie shrugged, showing off his self-proclaimed wisdom:

“Well, if not that, then… she died?”

Julie turned to her mother, her face puzzled. Without missing a beat, her mother replied:

“Yes, she ‘logged out.’ But that’s because she lacked the love of her family. Julie, on the other hand, you have Grandpa, me, and your two brothers who love you. So, you must cherish every moment, okay?”

The room erupted in laughter, warmth spreading among them. Yet the old man did not laugh. He glanced at Julie, Lavie, and their mother, who was smiling softly. Something stirred within him—a feeling both serene and heavy.

The Sounds of Simplicity

Perhaps cherishing life isn’t about grand gestures. Moments like this—inside a small, creaky house, amidst the laughter of children and the mother’s soothing voice—aren’t they the essence of joy?

Outside, Saigon had fallen asleep. Streetlights flickered faintly, and raindrops tapped gently on the tin roof. Inside, the story continued.

Julie, the old man’s little darling, wondered aloud:

“But why were people so cold to the little match girl?”

Her innocent question took the old man back to another time, another friend. He remembered a father departing this world, cradled in the loving arms of his youngest daughter, on a peaceful morning by Diamond Island. That, he thought, was completeness—what everyone yearned for: to live and, in the end, to leave this life in the embrace of loved ones.

Returning to the present, the old man saw Julie, Lavie, and their mother still engrossed in debate. “Why did the little girl have to die?” The children’s eyes sparkled with curiosity, refusing to accept a sad ending. Their mother smiled gently and said:

“She lacked love. But you, Julie, you have Grandpa, me, and your brothers. You must realize how fortunate you are.”

The story ended with the soft, rhythmic breathing of the children. Julie nestled into her grandfather’s arms, her small hand clutching her mother’s. The little house grew quieter. The old man closed his eyes, but in his mind, he wrote new lines in his journal.

A Life Fulfilled

Life is fleeting, like a breath. And if each breath is light, filled with love like this one, isn’t life already complete?

“Vietnam, my beautiful homeland.” Not because of grandiose scenery or the bustling streets. But because of moments like these—in a small house, in a quiet corner of the city, shared with people who love each other in the simplest ways.

Sleep, my child, with ordinary dreams. All will pass as long as we embrace each moment with fullness. Saigon is readying for winter.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...