Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn văn học. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn văn học. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 10 tháng 2, 2025

[Book] Ngôi thứ nhất số ít - Haruki Murakami



"Nhớ lại quá khứ, có những khoảnh khắc tưởng chừng mơ hồ nhưng lại in sâu trong lòng ta như những vết khắc trên đá."

Phản phất chất Kafka và hơi thở của thập niên 70,80. Haruki Murakami luôn là một giọng văn lạ kỳ. Những câu chuyện của ông tưởng như đơn giản, đôi khi như những mảnh ghép ngẫu nhiên của ký ức, nhưng lại chạm đến những góc sâu nhất trong tâm hồn. Ngôi Thứ Nhất Số Ít là tập truyện ngắn mà ở đó, Murakami viết với chính giọng của mình – đầy hoài niệm, cô độc, và có chút gì đó huyễn hoặc như lớp sương mờ trên những ký ức xa xăm.

Giữa thực và mộng – đâu là ranh giới?

Tập truyện gồm tám truyện ngắn, mỗi câu chuyện là một lát cắt ký ức của người kể chuyện ở ngôi thứ nhất, mở ra những trải nghiệm mang màu sắc riêng biệt của Murakami: một mối tình tuổi trẻ, một bản nhạc jazz, một trận đấu bóng chày, hay một bài thơ đọc giữa đêm khuya.

"Khi tôi cố gắng nhớ lại khuôn mặt cô ấy, hình ảnh dường như rất rõ ràng, nhưng khi tôi cố chạm vào, nó lại tan biến như khói."

Điều đặc biệt là các câu chuyện trong sách không đi theo cấu trúc thông thường. Đôi khi, chúng giống như một đoạn ký ức rời rạc, đôi khi lại như một giấc mơ không rõ thực hay hư. Nhân vật chính – thường không có tên – giống như một bản thể của chính Murakami, nhưng cũng có thể là bất kỳ ai trong chúng ta.

Âm nhạc, nỗi cô đơn, và những điều không thể lý giải

Như mọi tác phẩm khác của Murakami, âm nhạc vẫn là sợi chỉ đỏ xuyên suốt. Jazz, cổ điển, The Beatles – những giai điệu vang lên trong tâm trí nhân vật như một cách để neo giữ ký ức. Nhưng quan trọng hơn cả, âm nhạc trong Ngôi Thứ Nhất Số Ít còn là cách để tác giả kể về nỗi cô đơn.

"Có những đêm, tôi chỉ ngồi đó, lắng nghe bản nhạc mình yêu thích, và cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại một mình tôi."

Ngoài nỗi cô đơn, Murakami cũng dẫn dắt người đọc đến với những khoảnh khắc khó lý giải. Như một cô gái với giọng đọc thơ ám ảnh, như một lần gặp gỡ mà không ai biết có thực hay không. Những chi tiết phi lý ấy không quá rõ ràng như trong Kafka bên bờ biển hay Rừng Na Uy, nhưng vẫn đủ để khiến người đọc băn khoăn: điều gì là thật, điều gì là tưởng tượng?

Một Murakami rất Murakami

Nếu bạn đã từng yêu thích Rừng Na Uy, Tazaki Tsukuru không màu, hay bất kỳ tác phẩm nào của Murakami, thì Ngôi Thứ Nhất Số Ít sẽ là một sự trở lại đầy thân thuộc. Nhưng nếu bạn chưa từng đọc Murakami, có lẽ đây không phải là một cuốn sách dễ tiếp cận – vì nó không có cao trào, không có hồi kết rõ ràng, mà chỉ có những cảm xúc lặng lẽ len lỏi vào lòng.

"Cuộc sống đôi khi chỉ là những khoảnh khắc nhỏ bé, trôi qua, nhưng mãi mãi không biến mất."

Murakami viết như thể ông đang ngồi trước mặt bạn, kể về những mẩu chuyện nhỏ trong đời mình. Và rồi, khi gấp sách lại, có lẽ bạn cũng sẽ bất giác nhìn lại cuộc đời mình, nhớ về một bản nhạc, một cái tên, một gương mặt đã lâu không gặp.

Vì đôi khi, những gì nhỏ bé nhất lại là những thứ ở lại lâu nhất.

***

"Looking back at the past, there are moments that seem vague but are deeply etched in our hearts, like carvings on stone."

Echoing a Kafkaesque essence and the spirit of the ’70s and ’80s, Haruki Murakami remains a uniquely enigmatic voice. His stories appear simple, at times like scattered fragments of memory, yet they reach into the deepest corners of the soul. First Person Singular is a collection of short stories where Murakami writes in his own voice—filled with nostalgia, solitude, and a touch of the surreal, like a misty veil over distant memories.

Between Reality and Dreams—Where Is the Boundary?

The collection comprises eight short stories, each offering a slice of the narrator's past, revealing experiences uniquely tinged with Murakami’s signature style: a youthful romance, a jazz tune, a baseball game, or a poem read in the middle of the night.

"When I try to recall her face, the image appears vividly clear. But the moment I try to reach for it, it dissolves like smoke."

What sets these stories apart is their unconventional structure. At times, they resemble fragmented recollections; at others, they feel like dreams suspended between reality and illusion. The protagonist—often unnamed—feels like an extension of Murakami himself, yet could just as easily be any one of us.

Music, Loneliness, and the Unexplainable

As with all of Murakami’s works, music is the thread weaving through these stories. Jazz, classical music, The Beatles—melodies surface in the characters' minds, anchoring their memories. But more than that, music in First Person Singular becomes a medium through which Murakami explores solitude.

"There are nights when I just sit there, listening to my favorite song, feeling as if the entire world has vanished, leaving only me behind."

Beyond loneliness, Murakami guides readers into moments that defy explanation—a girl with an eerily captivating voice reading poetry, an encounter that no one can quite confirm as real or imagined. These surreal elements aren’t as pronounced as in Kafka on the Shore or Norwegian Wood, yet they are enough to make readers wonder: what is real, and what is a dream?

A Murakami as Murakami as Ever

If you’ve loved Norwegian Wood, Colorless Tsukuru Tazaki and His Years of Pilgrimage, or any of Murakami’s previous works, First Person Singular will feel like a familiar return. But if you’re new to Murakami, this might not be the easiest book to start with—there are no grand climaxes, no clear resolutions, just quiet emotions that seep in and linger.

"Life is often just a series of small moments that pass by but never truly disappear."

Murakami writes as if he’s sitting across from you, recounting fragments of his life. And when you close the book, you may find yourself looking back at your own life—recalling a song, a name, a face long unseen.

Because sometimes, the smallest things are the ones that stay with us the longest.

Thứ Năm, 30 tháng 1, 2025

[Sách] Người TV - Haruki Murakami - TV Man



"Chúng ta cứ ngỡ mình chọn sống một mình, nhưng đôi khi, chính thế giới đã chọn cô lập chúng ta."

Ngày Tết, bản thân và gia đình cố gắng lôi đám trẻ khỏi màn hình TV, đi kèm là những trò chơi, tập tục và thậm chí là chẳng cho bọn trẻ được lựa chọn tôn giáo của riêng mình. Dẫu vậy, thế giới của thời hiện tại lại tồn tại những thiết bị mới thay thế cả màn hình TV. Nhắc nhớ một trong những câu chuyện của gã nhà văn luôn ..."lỡ hẹn" với Nobel Văn Học, dù rằng ở mỗi năm bình chọn, cái tên đó luôn đứng đầu trong danh sách cá cược. 

Haruki Murakami luôn có một cách rất riêng để dẫn dắt người đọc vào thế giới của những con người cô độc, lạc lõng giữa cuộc đời. Người TV cũng không ngoại lệ. Cuốn sách tập hợp ba truyện ngắn với những nhân vật sống trong sự tĩnh lặng của tâm hồn, nơi thực tế và hư cấu đan xen một cách kỳ lạ.

Nếu bạn yêu thích phong cách tối giản, giàu suy tưởng và một chút siêu thực của Murakami, đây sẽ là một cuốn sách đáng để đọc.

Khi Cuộc Sống Trở Thành Những Thước Phim Lặp Lại

Nhân vật chính của truyện ngắn đầu tiên – "Người TV" – là một người đàn ông trung niên, thất nghiệp, và bất chợt nhận ra mình không thể ngủ được. Khi màn đêm buông xuống, thay vì trằn trọc, anh ta bắt đầu xem TV – một thói quen tưởng chừng vô hại nhưng dần trở thành một cuộc sống song song.

"Tôi không ngủ được, nên tôi xem TV. Và rồi, một ngày nào đó, tôi trở thành một phần của nó."

Giữa những chương trình truyền hình vô nghĩa, nhân vật chính gặp một "Người TV" bí ẩn – kẻ xuất hiện trong căn hộ của anh mà không hề có lời giải thích. Hắn nói về cuộc sống, về sự cô đơn, về những điều con người đánh mất. Nhưng hắn có thật không? Hay chỉ là sản phẩm của một tâm trí đã chìm quá sâu vào sự trống rỗng?

Những Câu Chuyện Nhẹ Nhàng Nhưng Day Dứt

Bên cạnh Người TV, cuốn sách còn có hai truyện ngắn khác:

"Một ngày hoàn hảo cho chuối cá" – Một câu chuyện mang màu sắc buồn bã và siêu thực, về một người đàn ông và cuộc gặp gỡ kỳ lạ trên bãi biển, nơi những quả chuối cá đang chờ đợi ai đó.

"Thử thách của Samsa" – Một biến tấu hiện đại của Hóa thân (Franz Kafka), nơi Gregor Samsa tỉnh dậy sau cơn ác mộng, nhưng lần này, không phải hóa thành con bọ, mà là một con người.

"Tôi mở mắt ra, và tôi là một người. Tôi không biết mình nên vui hay sợ hãi."

Cả ba truyện đều có chất Murakami rất rõ nét – những nhân vật cô đơn, những cuộc trò chuyện kỳ quặc, sự mơ hồ giữa thực và ảo, và một nỗi buồn lặng lẽ len lỏi vào từng câu chữ.

Cô Đơn – Một Kiểu Sống, Một Kiểu Hiện Hữu

Những nhân vật của Murakami luôn mang một nỗi cô đơn rất đặc biệt – không hẳn là đau khổ, mà là một trạng thái tồn tại. Họ không vùng vẫy thoát ra, cũng không hoàn toàn chấp nhận nó. Họ chỉ đơn giản là trôi trong cuộc đời, như một người xem TV quên mất mình đã bật nó từ bao giờ.

"Không phải tôi chọn sự cô đơn. Mà là cô đơn chọn tôi."

Với Người TV, Murakami không chỉ kể những câu chuyện, mà còn khơi gợi những suy tư: Ta có thực sự kiểm soát cuộc sống của mình? Hay ta chỉ đang lặp đi lặp lại một kịch bản nào đó mà không hề nhận ra?

Ai Sẽ Yêu Thích Cuốn Sách Này?

Nếu bạn thích những câu chuyện ngắn gọn nhưng sâu sắc, nơi mỗi câu chữ đều có thể dẫn đến một sự chiêm nghiệm, Người TV là lựa chọn hoàn hảo.

Nếu bạn là fan của Murakami, cuốn sách này vẫn giữ trọn vẹn phong cách đặc trưng của ông: tĩnh lặng, kỳ ảo, cô đơn, và có phần bí ẩn.

Nếu bạn từng có những đêm mất ngủ, từng cảm thấy thế giới ngoài kia như đang dần xa cách – có lẽ bạn sẽ tìm thấy một phần mình trong cuốn sách này.

"Khi ta cô đơn quá lâu, ta sẽ bắt đầu nói chuyện với chính mình. Và đôi khi, chính mình lại không phải là chính mình nữa."

Người TV không phải là một cuốn sách dễ đọc hay kịch tính. Nó giống như một bản nhạc jazz nhẹ nhàng – có chút lạc lõng, có chút ngẫu hứng, nhưng đầy cảm xúc.

Nếu bạn đang tìm một cuốn sách để chậm rãi nghiền ngẫm, để lắng nghe những khoảng lặng trong tâm hồn, hãy thử đọc Người TV. Và biết đâu, bạn sẽ thấy chính mình trong một đêm khuya, ngồi trước màn hình, tự hỏi:

"Tôi đang xem TV, hay TV đang xem tôi?"

https://doisales.com.vn/index.php/2025/01/30/sach-nguoi-tv-haruki-murakami-tv-man/

***

"We think we choose to live alone, but sometimes, it's the world that chooses to isolate us."

During the Lunar New Year, families often try to pull children away from TV screens, replacing them with traditional games and customs, sometimes even denying them the choice of their own religion. Yet, in today’s world, new devices have taken the place of the TV screen, reminding us of one of the stories by the writer who is always "one step away" from the Nobel Prize—though his name consistently tops the betting lists every year.

Haruki Murakami has a unique way of drawing readers into the world of lonely souls, drifting through life in quiet solitude. TV People is no exception. This book is a collection of three short stories featuring characters who exist in the stillness of their own minds, where reality and fiction intertwine in strange and mysterious ways.

If you enjoy Murakami’s signature minimalist, contemplative, and slightly surreal style, this is a book worth reading.

When Life Becomes a Repeating Film Reel

The protagonist of the first story, TV People, is a middle-aged unemployed man who suddenly realizes he can no longer sleep. Instead of tossing and turning at night, he begins watching TV—a seemingly harmless habit that gradually turns into a parallel existence.

"I couldn't sleep, so I watched TV. And then, one day, I became a part of it."

Amidst the meaningless television programs, he encounters a mysterious "TV Person"—someone who appears in his apartment without explanation. This figure speaks of life, loneliness, and the things people lose along the way. But is he real? Or just a creation of a mind sinking too deep into emptiness?

Stories That Are Gentle Yet Haunting

Aside from TV People, the book contains two other short stories:

"A Perfect Day for Kangaroos" – A melancholic, surreal tale about a man and his strange encounter on a beach, where kangaroo-like creatures wait for someone.

"Samsa’s Trial" – A modern twist on The Metamorphosis (Franz Kafka), where Gregor Samsa wakes up from a nightmare, but this time, he hasn’t turned into a bug—he has turned into a human.

"I opened my eyes, and I was human. I wasn’t sure whether to be happy or terrified."

All three stories embody Murakami’s signature style—lonely characters, peculiar conversations, a blurred line between reality and illusion, and a quiet sadness that lingers in every sentence.

Loneliness – A Way of Living, A State of Being

Murakami’s characters carry a distinct kind of loneliness—not one of suffering, but of existence. They do not struggle to escape it, nor do they fully embrace it. They simply drift through life, like someone watching TV without realizing how long it's been on.

"I didn’t choose loneliness. Loneliness chose me."

With TV People, Murakami doesn’t just tell stories—he provokes reflection: Do we truly control our lives, or are we merely repeating a script without realizing it?

Who Will Enjoy This Book?

If you appreciate short yet profound stories where every sentence leads to introspection, TV People is a perfect choice.

If you're a Murakami fan, this book retains his distinctive essence—quiet, surreal, lonely, and tinged with mystery.

If you’ve ever had sleepless nights, ever felt like the world outside is slipping away—you might just find a part of yourself in this book.

"When we’ve been lonely for too long, we start talking to ourselves. And sometimes, ourselves is no longer ourselves."

Final Thoughts

TV People is not an easy read, nor is it thrilling. It feels like a soft jazz tune—slightly lost, slightly spontaneous, but full of emotion.

If you’re looking for a book to slowly contemplate, to listen to the quiet spaces of your soul, give TV People a try. And who knows, one late night, sitting in front of a screen, you might just find yourself wondering:

"Am I watching TV, or is the TV watching me?"

Thứ Bảy, 20 tháng 3, 2021

[Sách] Năm mươi người - Chung Serang


  • "Vì tất cả đều là nhân vật chính nên dù mỗi người đều không có gì ngoài màu trắng ngà thì họ cũng sẽ sát cánh bên nhau để tìm ra vị trí của mình. Tôi muốn viết những câu chuyện như thế." 

Nếu là một bộ phim, sẽ có nhiều "đất" cho đạo diễn, biên kịch và diễn viên có thể thỏa sức sáng tạo.

"Năm mươi người" của Chung Serang không phải là một cuốn tiểu thuyết thông thường; đó là một tác phẩm đầy tham vọng và tinh tế, được dệt nên từ những mảnh ghép cuộc đời của năm mươi con người bình dị. Tác phẩm này không có nhân vật chính, nhưng mỗi nhân vật đều là trung tâm của câu chuyện, tạo nên một bức tranh toàn cảnh sống động và đầy ám ảnh về những mối liên kết vô hình trong xã hội hiện đại.

Điểm yếu của câu chuyện là sự rời rạc, điều tất yếu xảy ra khi tác giả muốn tạo một điều khác biệt trong cách kể chuyện, dường như việc miêu tả tâm trạng cùng một lúc 50 người (chính xác là hơn con số này vì có một nhân vật hư cấu - ngoài những nhân vật có) liên kết với nhau bởi mật sự kiện: tòa nhà bị hỏa hoạn với những suy nghĩ, cuộc đời khác nhau đã khiến cho mạch suy nghĩ đứt liên tục. 

Cuốn sách nổi bật bởi cấu trúc độc đáo, khi mỗi chương là một câu chuyện riêng về một con người, nhưng tất cả lại được kết nối với nhau một cách bất ngờ và sâu sắc. Chung Serang đã khéo léo khắc họa những cảm xúc tinh tế, những trăn trở thầm kín và những hy vọng mong manh của những con người giữa guồng quay hối hả của cuộc sống. Từ một bà mẹ chồng lo lắng cho con dâu, một người phụ nữ trẻ chán chường với cuộc sống, đến những người xa lạ tình cờ gặp nhau, mỗi câu chuyện đều như một mảnh ghép của một bức tranh lớn hơn, mời gọi người đọc tự mình khám phá.

  • "Bà đến đặt túi đậu đỏ vào đầu giường con dâu thì thấy con bé đang ngủ. “Đừng đánh thức nó dậy”, bà nghĩ như thế, vậy nên chỉ nhẹ nhàng đặt chiếc túi nhỏ cạnh gối rồi thôi." 

Giọng văn của Chung Serang nhẹ nhàng, lắng đọng nhưng ẩn chứa một sự nhạy cảm sâu sắc với thế giới nội tâm của con người. Tác giả không phán xét mà chỉ lặng lẽ quan sát, để chính những chi tiết nhỏ nhặt, những suy nghĩ vụn vặt tự nói lên tất cả. Tác phẩm mang đến một cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc, khiến người đọc thấy mình ở đâu đó trong câu chuyện của những con người này, những mảnh ghép màu xanh nhạt gần như hòa lẫn vào nền trắng của cuộc đời.

"Năm mươi người" là một cuốn sách không chỉ để đọc mà còn để chiêm nghiệm, để tìm thấy sự đồng cảm và để nhận ra rằng mỗi chúng ta, dù nhỏ bé đến đâu, đều là một phần quan trọng của một bức tranh cuộc đời vĩ đại.

  • "Những con người cất giấu trong trái tim thứ gì đó giống như niềm khát khao ấy, họ thường sẽ cảm thấy khó khăn lắm phải không...Hôn nhân cần sự nổ lực từ cả hai phía, nhưng mỗi ngày đều có những khoảnh khắc bình yên"

Chung Serang, qua "Năm mươi người," đã mang đến một tác phẩm văn học độc đáo, đầy tính nhân văn và sức lay động. Cuốn sách là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu sắc rằng, dù cuộc sống có thể vụn vỡ và hỗn loạn, thì mỗi con người đều có một câu chuyện riêng, và chính những câu chuyện ấy khi được ghép lại sẽ tạo nên một tổng thể tuyệt đẹp. Đây là một tác phẩm đáng đọc, để lại dư âm dài lâu và khiến người ta phải suy ngẫm về giá trị của chính mình trong thế giới rộng lớn.

***

"Because everyone is a main character, even if each person has nothing but an off-white color, they will stand side-by-side to find their place. I want to write stories like that."

If this were a movie, there would be a lot of "room" for the director, screenwriter, and actors to be creative.

The weakness of the story is its disjointedness, an inevitable consequence when the author wants to create something different in their storytelling. It feels as though the simultaneous portrayal of the emotions of 50 people (or more, due to the presence of fictional characters) linked by a single event—a fire—causes the train of thought to be constantly interrupted.

The book stands out for its unique structure, where each chapter is a separate story about a person, yet all are connected in surprising and profound ways. Chung Serang has skillfully portrayed the subtle emotions, the hidden anxieties, and the fragile hopes of people in the hurried pace of life. From a mother-in-law worried about her daughter-in-law, a young woman disillusioned with life, to strangers who meet by chance, each story is like a piece of a larger puzzle, inviting the reader to discover it for themselves.

"She went to place a bag of red beans at her daughter-in-law's bedside and saw the girl was asleep. 'Don't wake her,' she thought, and so she gently placed the small bag by the pillow and left it at that."

Chung Serang's writing style is gentle, contemplative, yet contains a deep sensitivity to the inner world of human beings. The author does not judge but quietly observes, allowing the small details and fragmented thoughts to speak for themselves. The work evokes a feeling that is both alien and familiar, making the reader see themselves somewhere in these people's stories, these light blue pieces that almost blend into the white background of life.

"Fifty People" is a book not just for reading but for contemplation, for finding empathy, and for realizing that each of us, no matter how small, is an important part of a grand tapestry of life.

"People who hide something in their hearts, something like a longing, must find it very difficult, don't you think... Marriage requires effort from both sides, but each day has its moments of peace."

Chung Serang, through "Fifty People," has delivered a unique literary work, full of humanism and emotional power. The book is a gentle yet profound reminder that, even though life can be fragmented and chaotic, each person has their own story, and it is these stories, when pieced together, that create a beautiful whole. This is a worthwhile read, leaving a lasting impression and prompting people to reflect on their own value in the vast world.


[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...