Chiến Phan

Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2012

Đời con gái KHÔNG cần dĩ vãng

Đời con gái chỉ cần dĩ vàng, mà em tôi chỉ còn tương lai
Photobucket
Nó là như thế. Tự họa. Nồng nàn trong cơn yêu và điên cuồng trong cách nghĩ. Nó đi lại con đường nhỏ trở lại những ký ức xưa. Nơi của ngày hôm qua phì phà khói thuốc shisha, cười ha hả với những câu chuyện không đầu chẳng cuối, thoáng qua bất chợt cùng lũ bạn bè, trong đó có anh. Gã trai đời gọi là dày dặn sương gió, nếm trãi những mật ngọt, đắng cay. Anh đến trong mắt nó chưa nhạt phai một niềm vui trần thế. Tạ từ.
Thuở con gái. Nó sống theo cách nghĩ của riêng mình, một cái tôi thật lớn. Nhiều lúc. Chứa chan niềm tự hào vì không phải khát khao được sống với chính mình như bao người từng muốn.
Nó gặp, đi, đến những cuộc đua về với cội nguồn, ngồi sau lưng anh. Phong trần. Một mùi hương khó tả, một mùi rất khó diễn giải, tạm gọi mùi của đàn ông. Nồng nàn. Ngày tháng như ở lại trên những con đường đi qua, chỉ có cảm xúc chứa chan dài đến vô tận. Có lẽ là vậy. Với nó, anh là gã con trai nó yêu từ một thuở hồng hoang, yêu từ thuở ngồi phía sau lưng anh đi trên những nẽo đường đất nước. Yêu anh mất rồi.
Nó là như vậy. Tự nhẫm. Thời gian trôi qua, đã được một năm, mười hai tháng, hai mươi chín ngày, thiếu hai ngày là trọn năm. Nó không đi vào con hẻm nhỏ này, nơi nó chỉ chú tâm đi vào cuối hẻm không bao giờ nhìn lại hai bên, có một góc nhìn khác từ một quán nhỏ. Yên, lạ.
Photobucket
Thuở dậy thì. Tính tâm thay đổi, không thích ngồi một chỗ nói với những bọn con trai cùng lớp, thấy lố nhố đến ngô nghê. Nó thấy bồng bềnh bay theo mây trôi từ những khoảng trời lộng khung cửa sổ. Mênh mông. Một khoảng trời hẹp, rộng. Nó ngồi cùng anh ở quán chốn không người. Tĩnh lặng. Lắng nghe bài hát với phần lời bị bay mất chỉ còn lại giai điệu lướt qua tâm hồn. Thơ dại. 
Anh nói có những bài ca không tên nói lên tất cả. Không phải những khúc ca tạ từ của Vũ Thành An, mà chỉ là giai điệu không lời gửi tiếng yêu từ anh cho nó.
Photobucket
Nó vẫn như thế. Tự họa. Rạo rực trong con tim khi nghe anh gửi một lời mời. Từ lâu, tưởng đời mình đã qua. Thật thà. Giờ đây tim lại lỗi nhịp một lần. Yêu thương có còn tìm lại. Trinh nguyên.
Photobucket
Thuở mê say. Nó bay cùng anh từ đảo mộng mơ đến cánh đồng trên dãi ngân hà có những con thú nuôi anh thả rong trong câu nói, về một cuộc sống tự tại, không có ngày mai. Anh là vậy, cứ thích đó đây, anh không thích mang thân mình trói buộc. Chỉ vào bức tranh, không có hình họa, chỉ có chằng chịt những nét cọ phóng túng cùng sắc màu phiêu du không tự chủ giữa căn phòng trống, một tấm chăn dầy trắng muốt nhuộm vài sắc đỏ li ti. Hoang dại rơi đầy.
Nó vẫn như vậy. Tự nhẫm. Đã bảy mươi hai phút, tính ăn lẫn chuyện trò. Nghe trong câu nói, có bóng gió lời yêu, nghe như có cuộc chảy một chặng đường ngắn bên trong lồng ngực. Anh gắng tìm một nét duyên trong những câu chuyện tìm kiếm điểm chung. Hai phía. Nói về bức tranh treo trong góc quán, anh không hiểu được chủ đề hay ý đồ tác giả vẽ nên. Lạ đến yêu.
Photobucket
Đời thực. Nó ngồi cùng anh nói về cuộc sống hiện tại. Đối diện. Một bà mẹ trẻ và một sinh linh đã thành hình. Anh ngồi phả khói, muốn tạo thành mây bay lên trên cánh đồng ở tận ngân hà rồi bay qua đảo mộng mơ, đã biến mất. Anh thích và yêu cuộc sống tự tại, không có ngày mai.
Đó là một chiều nắng rọi lưa thưa qua ô cửa sổ sắt song đã gài, trong một mùa mây nắng yêu nhau. Nó không đợi anh nói đến lời thứ hai. Nó không nghe tiếng nói của anh từ lần ấy. Một lần, nghe ai đó gọi đấy là chia tay.
Tôi xin người cứ gian dối. Cho tôi tưởng người cũng yêu tôi
Nó nói với anh. Nó là như thế. Thích phiêu bồng từ những ngày tháng rong chơi, đến giờ. Tự cuồng. Cứ sống trong những giấc mơ không thực giữa đời thường, như bức tranh được hình thành từ những nét cọ phóng túng cùng những sắc màu phiêu du không tự chủ. Thoát ly.
Anh ngồi nhìn nó. Không biết nghĩ gì miên man, làm tròn vai một người trai, ngồi lắng nghe những gì nó nói cho một buổi tối. Hẹn hò. Nó đã giã từ hai từ mà nó nghĩ suốt cuộc đời này nó sẽ không còn gặp lại, cho đến một ngày anh đến gặp nó trong dịp tình cờ, thông qua người bạn, anh nhắn lời yêu. Thấy bồi hồi trong khuôn ngực. Gật đầu cho một buổi tối hoang mang, đi về một lối cũ của ngày xưa.
Nó nói với anh. Nó là như vậy. Một single mom. Nghe thật hoành tráng theo thời với những lời tán dương, sống theo thuở, ở theo thời. Ngơ dại cuồng. Nó cười như ăn phải bần chát chua.
Photobucket
Anh ngồi nhìn nó. Không biết nghĩ gì miên man, vẫn làm tròn vai một người trai, ngồi lắng nghe những gì nó nói cho một buổi tối. Hẹn hò. Từ lâu tưởng rằng đã quên cùng phấn mặc, son hờ. Thấy bồi hồi trong khuôn ngực căng tràn sữa. Yêu thương. Quay về từ một lối cũ của ngày xưa.
Cảm ơn anh về hai từ ấy. Em phải về với con của em đây.
Đời con gái KHÔNG cần dĩ vãng, mà em tôi chỉ còn tương lai. Vô bờ.
( Ảnh Sưu Tầm )
***

A Girl’s Life Needs Only Memories, Yet My Friend Has Only the Future

She is like that. A self-portrait. Passionate in love, wild in her thoughts. She retraces the narrow paths that lead to old memories—the place where, just yesterday, the smoke of shisha curled lazily in the air, where carefree laughter punctuated the trivial conversations of her group of friends, including him. A man, worldly and seasoned, who has tasted both the sweetness and bitterness of life.

To her, he came as a fleeting joy of this earthly world. A goodbye.

In her girlhood, she lived with a towering sense of self. At times, her pride brimmed, knowing she never needed to yearn to "be herself" the way others might.

She met him, traveled with him, embarked on races back to her roots, seated behind him. His aura—a ruggedness, a scent indescribable yet unmistakably masculine. Intense. The days stretched endlessly along the roads they traversed, steeped in boundless emotions. Perhaps it was so. To her, he was the man she had loved since the primordial days of her youth, loved from the time she sat behind him on those winding roads of their country. She had fallen for him.

She is like that. Reflecting to herself. Time has passed—a year, twelve months, twenty-nine days, two days shy of a full year. She hasn’t walked down that narrow alleyway since, always hurrying to its end without ever glancing sideways. Now, she views it anew, from a quiet corner of a little café. Peaceful, strange.

Adolescence. Her thoughts began to shift; she no longer liked sitting idly, chatting with the boys in her class. They seemed awkward, their jokes clumsy and childish. She found herself drifting, her imagination soaring like clouds beyond the open window. Vast. A narrow yet expansive sky. She sat with him at a quiet café, away from prying eyes. Stillness. Listening to a song whose lyrics seemed to evaporate, leaving only melodies brushing her soul. Innocence.

He said there were songs without names that could convey everything. Not the melancholy farewells of Vũ Thành An, but simple, wordless harmonies that carried his unspoken affection for her.

Still, she remained the same. Painting her own portrait. Her heart raced with excitement at his invitation. For so long, she thought her story had already ended. Earnestly. But now, her heart stumbled once more, searching for love’s purity again.

In her intoxicated youth, she flew with him—from dreamy islands to fields of stardust, where imaginary creatures roamed freely in his tales of a carefree life with no tomorrow. That was him: a wanderer, unwilling to be bound. He pointed to a painting—not a structured image, but a wild array of untamed brushstrokes and wandering colors scattered across the room. A thick, snow-white blanket tinged with tiny streaks of crimson. Wildness spilled everywhere.

She stayed the same. Reflecting. Seventy-two minutes of shared meals and conversation. In his words, she caught veiled whispers of love. It felt like a stream coursing briefly through her chest. He sought connection in their conversations, shared moments. Two sides. He spoke about the painting hanging in the café’s corner. Its theme or the artist’s intent escaped him. Strange yet lovable.

Reality struck. They talked about life as it was now. Across the table, a young mother and a life forming within her. He exhaled smoke, trying to craft clouds that drifted beyond the galaxy’s fields, back to the dreamy islands—now vanished. He loved a free-spirited life with no tomorrows.

It was an afternoon where sunlight trickled through a barred iron window, in a season where clouds and sunshine embraced. She didn’t wait for him to speak a second time. She stopped listening after that moment. Once, someone had called it goodbye.

"I beg you to deceive me, so I may believe you love me too."

She told him who she was. That’s who she had always been. Drifting along in daydreams and wandering adventures, even now. Detached. Living in dreams unreal, like paintings born from wild strokes and wandering colors. Escapism.

He sat there, looking at her. Thoughts wandering. Playing the role of a listener, he absorbed everything she said for one evening. A date. She had said goodbye to words she thought she would never encounter again—until he met her by chance, through a mutual friend, confessing his love. Her chest fluttered. She agreed to one night of uncertainty, walking the same old paths of yesterday.

She spoke plainly. She was a single mom now. It sounded grand, modern, like something praised in passing. Naïve and reckless. She laughed bitterly, the taste sour on her tongue.

He sat there, staring at her. Lost in thought, still fulfilling the role of a listener. From long ago, he believed he had moved on—away from makeup and fleeting smiles. His heart stirred again, full of nurturing love. Memories. Returning to the familiar road of yesteryears.

"Thank you for those two words. I must return to my child now."

A girl’s life doesn’t need a past. My sister has only her future ahead. Boundless

https://doisales.com.vn/index.php/2024/12/24/short-story-doi-con-gai-khong-can-di-vang-a-girls-life-dont-need-memories/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...