Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn 2014. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn 2014. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2014

Gia tài của người đàn ông dành cho một người con gái

"Muốn lấy lòng đàn ông có rất nhiều cách: cách hạ thừa là cứ chiều theo ý họ, như vậy họ sẽ rất mau nhàm chán; cách trung thừa là lúc xa lúc gần, làm cho họ khao khát nhưng không hoàn toàn chiếm được; còn cách thượng thừa là muốn mà không được". 
 photo user827813_pic1105213_1413799368_zps07b42c4b.jpg

Xuân về rồi em ha? Hắn thả khói bay vào lẫn vào trời sương, sương hay khói chẳng còn phân biệt ở một dốc bản làng. Hắn nhìn em người con gái từng trong vòng tay hắn. Ấp ôm. Tưởng chẳng rời xa trong tiếng ghẹo đùa đẹp đôi của bạn bè cùng lứa. Hắn tự tin về mình. Thật vậy! Hắn thấy mình có đầy đủ những gì em cần. Một vòng tay vững chãi ở mỗi độ đông về ngồi bên trong lắng nghe từng nhịp thở vụt qua. Rạo rực. Một tiếng nói ngọt ngào như một khúc hát cất lên giữa đồng ở chiều về dốc bản thiếu từng bước chân qua. Hắn đã từng nghĩ. Đấy chính là gia tài của người đàn ông dành cho một người con gái. Có vậy thôi. 
 photo xem-va-cam-nhan-nhung-hinh-anh-buon-ve-tinh-yeu-2_zps48abf2ae.jpg
Xuân về rồi xuân cũng qua. Mắt em đi vào làn khói quyện sương. Chiều về bản vẫn như con thú hoang đang nếp mình một góc nào đó sau một ngày đi săn mệt mõi để liếm vết thương sau một trận tàn. Nó ước gì anh nói lại những câu nói của ngày xưa, nửa lại muốn anh đừng nói gì. Lúc này. Nó chẳng muốn và chẳng buồn để ngồi ôn lại những gì đã qua. Sợ. Rát buốt như những gì con người ta gọi là hoài niệm – thứ ngọt ngào đầy đớn đau khi pha màu thời gian. Sự hồn nhiên trôi mất theo lẽ tự nhiên khi con người ta lớn, cuộc sống vùi đầu với nhiều thứ sấp xếp theo định nghĩa của thế gian, miệng đời. 
Xuân về em có muốn đi đâu? Hắn bắt đầu lục lại trong đầu những nơi chốn, tưởng mất bặt tăm theo từng ấy ngày tháng. 
Hắn đã từng đi lại con dốc của ngày xưa, chỉ khác người ngồi phía sau lưng gã không phải là em. Tưởng chỉ khác đơn thuần đâu hay khác đến bội phần. Không còn cái cảm giác hờ hửng, ngồi phía sau hắn thả đôi tay lên trời tự do, hét cao một giọng trầm ở giữa khoảng không để mọi người phải quay đầu nhìn lại. Hắn có chút sượng sùng vào lúc đó rồi cười xòa, thả đôi tay lên trời tự do, hòa cùng giọng trầm một giọng hét cao để chiếc xe tự lái. 
Hắn đã từng trở lại cánh đồng chiều xưa ấy, hắn gảy những nốt đầu chuẩn bị cho một giọng hát cao, bàn tay bắt đầu có những nét vẽ in màu chạy dọc không bao giờ xóa nhòa một tiếng Phạn hắn tìm đâu đó trên mạng trùng với tên em. Cánh đồng vẫn ôm mùi lúa chín, vài hạt lúa ngủ đông quá lâu vẫn chẳng buồn dậy, hắn ngồi đó ngây người với chất men cay. Chẳng biết từ bao giờ, chỉ biết ngày hắn nói với em: “Sự thu hút của đàn ông là những giấc mơ & hoài bão là giả tạo”. Em cười khi rồi bỏ đi từ đấy. Lúc đấy. Hắn biết gia tài của người đàn ông dành cho người con gái. Vậy chưa đủ!? 
 photo user827813_pic1105206_1413799071_zpsfd1976ba.jpg

Xuân này có khác xuân xưa? Em mượn lời một câu hát. Như một người nhiễm bệnh nghề nghiệp thích dùng những từ ngữ thân quen. Cô gái của khát khao nổi loạn ở một thời tuổi trẻ, chắc vì vậy mà em đến với anh – một gã với bề ngoài phong trần, ngông nghênh đến tự đại thích nói về những gì vượt khỏi mọi khuôn khổ. Mâu thuẩn. Trong ánh mắt chết cùng chiều buông, giấc mơ đào tẩu khỏi một bản làng gắn kết những cuộc sống giản đơn theo vòng đời lập lại từ bao nhiêu thế hệ. Đến khi về đất mẹ chẳng thấy lưu lại một điều gì khác biệt ngoài lấy chồng rồi sinh con. Anh vỗ về nó về việc từ bỏ một quyết định ra đi ở một chiều mắt chết. 
Xuân này vẫn thế, anh ở đây? Hắn tiếp tục thả khói hòa với sương. Hắn nhìn lại cuộc đời mình. Sắp bước qua bên kia triền dốc của nửa đời người. Quẩn quanh ở một dốc bản. Tự họa. Bằng tiếng hát lời ca và vài ba nét vẽ khắp người ở những đêm về một góc quán café chẳng cần biết người nghe đồng cảm chỉ biết rằng hắn cần hát để mưu sinh. Ngày vượt tháng, tháng vượt năm. Hắn vẫn ngồi đấy thả khói sau những cuộc tình không đếm hết được bao người đã vấn tóc ra đi tìm tổ ấm cho riêng mình nơi bản lạnh phố thưa, không có thừa chỗ cho những tâm hồn lạc loài nổi loạn. 
 photo tumblr_nbvh7dehjF1sj4yavo1_500_zps40e39d0f.jpg 
Xuân này đã khác xuân xưa. 
Hắn vẫn ngồi đấy nhìn em bước đi lẫn vào đường phố núi. Tự lúc nào. Đá đã tan làm giọt café đắng nhạt. Thẩn thờ. Em giờ đã khác xưa, bước đi nhẹ nhàng từ tốn sợ làm kinh động một sinh linh đã thành hình. Lúc này & chính lúc này. Gia tài của người đàn ông dành cho một người con gái. Có vậy thôi. Vậy là đủ!?
(Ảnh: Sưu Tầm) 

Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

[Nhật ký của cha] DỄ DÃI

 photo tumblr_m4ned4YRor1qj4fp2o1_500_zps25f8933f.jpg 
Dễ cười vì một hành động trẻ. Đưa tay cầm nón hay lật vành che đầu, hay đặt một món đồ đúng chỗ. 
Dễ cười vì mấy từ trọ trẹ của tiếng mẹ đẻ chưa rõ chữ đúng vần như thanh âm cuộc sống lắng dưới những mái nhà con. 
Vậy thôi mà cười? Trẻ nhìn trẻ hỏi. Cười gì dễ vậy trong ánh mắt trẻ ngây ngô. Trẻ nhướng đôi mày. Có gì vui mà cười? Ừ thì trả lời: lớn rồi, già quá lại cười tiếp thôi. 
Dễ cáu vì một hành động trẻ. Càng nói càng làm, nói nhẹ không nghe, giọng lớn lài càng không. Càng làm càng hỏng những gì nằm trong tầm với. Mặt nặng mày nhẹ. Giọng thấp giọng cao. Kêu gào rồi dằn lại, miệng mếu máo khi nào. Càng điên lại càng máu. Càng máu lại càng đau. Ngồi nhìn khi trẻ khóc. Vừa ức lại vừa tức. Vậy mà. Ngồi nhìn trẻ chơi thôi mà lòng nguôi mấy đợt. Trẻ cười như quên hết câu chuyện vừa xảy ra? Hay là trẻ bỏ qua những gì tên phiền muộn? Kiểu nào thì cũng thấy trẻ hay gấp bội già. Đại khái. Mấy chuyện tưởng cho qua nhưng lòng còn để đấy; đặt vào câu triết lý: vết cắt có liền da thì vẫn là để sẹo, cho lòng già thanh thản tìm được lý được từ cho buồn phiền tự tạo. 
 photo tumblr_lv9yxnYt0V1r556eno1_500_zpsd27d6d4a.jpg 
Dễ bỏ một thói quen, xấu đa phần hơn tốt. 
Ngủ lười bị đánh thức ở tiếng trẻ bi bô hay tay con mò vú, nghịch ngợm nhảy lên cười khi không tìm ra người đá hay sút để hô vang: tiếng vào như trận banh vừa phát. 
Nằm lười bị gọi dậy ở tay trẻ kéo căng cần một tay đánh trận khi mắt lười dan díu, tai vùi với nhạc nền của đoạn đến cao trào từ một phim nổi tiếng. 
Ngồi lười chân gác trỏng, mắt dán vào màn hình giật mình nhìn vào trẻ, trẻ cũng giống y chang. Bàng hoàng. Ngồi đúng kiểu, tắt đi màn hình khi trẻ nhìn không hiểu. Đổi thay. Già hôm nay sao khác, tự dưng ngồi đúng cách, mắt nhìn dán vào bàn cơm, đũa khua đều theo nhịp, lỡ mất mấy muỗng cơm bởi già đưa vào miệng trẻ sau khi dẽ những miếng ăn. … 
Như lưng dài ngắn lại, nhớt cạo bớt mấy phần chỉ còn tiếng rên rĩ, mặc kệ chẳng quan tâm, trẻ chỉ cần đồng đội trong mật trận mất còn hay trận banh vừa hết với hiện trường ngỗn ngang... 
 photo tumblr_m287vjmdey1qmpdmdo1_500_zpsfa882fc2.jpg 
Lắng nghe từ dễ dãi ở đâu đó dưới mái nhà có khúc rẽ quanh co đường vào nắng không lọt lối. Hậm hực. Nghe từ chẳng lọt tai. 
Kiểm tra từ dễ dãi trong cuộc sống hằng ngày giữa ông già và thằng ku. Nghiệm. Đâu có có từ này ở dưới mái nhà con ấy từ một độ xuân tàn giờ đến độ xuân sang.
(Trích: Nhật ký của cha)

Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

Biểu Đồ ĐỨT ĐOẠN

Nó bỏ lại kế hoạch năm mới còn dang dỡ, mở word lên bắt đầu gõ con chữ đầu tiên ở cái gió đông bắt đầu về khi dòng xúc cảm chen ngang những con số vì một biểu đồ đứt đoạn. Một biểu đồ thiếu hai đoạn cuối với số liệu về Mo. 
Gạch đầu dòng. Mưa xuân giữa rừng. Đặt cho họ tên. Thằng ku; nằm vào trong bản thảo kế hoạch giữa năm, đến từ một độ hạ bỏ đi bụi đời khi thu vừa ngênh ngang bước sang. 
 photo thien-nhien-11-7004-1409289858_zps76fda032.jpg
Nhìn mái đầu trẻ (nói xong nhận già – đăm ra trẻ dại – lại thích dạy đời – ngược ngạo) từ buổi đầu ngơ ngác nói chẳng trôi lời, ngượng ngùng trong câu hỏi, sượng sùng cười trừ khi nắng hạ vàng lén vén màn đi vào cửa cơ quan. 
Đóng khung. Những cách thức ban đầu, tiếp cận ra sao, giao tiếp thế nào đưa vào trong câu nói. Đừng nhìn cười tưởng vui. Ra rã. Theo những bước đi đầu, nắng rớt lại phía sau từ mấy lần ghé khách. Chuyện trò. Xã giao. Đi vào câu chuyện ngọt ngào hay đắng chát. Lần mò. Chậm mà chắc anh ơi! Dằn lại. Nhìn cười tưởng vui!? Rồi cười cho rớt bớt bụi đường sớm mai trên chiếc áo ngập đầy mồ hôi thấm ướt. 
Nhập số. Theo chiều đi lên. Những lời khen đan xen lời dằn. Ngựa non háu đá, rừng càng già càng cay. Những lời dặn vượt ngoài khung việc. Chuyện trò. Tìm hiểu một nổi niềm. Sẽ chia với một củ gừng cay khác. Cho ngọn lửa ngày hôm qua thắp lại, cho sự tự ti bớt đi ở ngày hôm nay. 
 photo thien-nhien-4-4440-1409289858_zpseb892e6a.jpg 
Chấm đến nhiều lần hơn cả số ba. Đặt thêm vào một dấu chấm than. Gạch ngang phần bỏ trống. Chẳng muốn đặt số không ở hai ô còn lại trong con số mười hai để nằm tròn trọn tính. Rừng về lại với mưa xuân với những quyết định của riêng mình. 
Dừng lại cuộc chơi ở một chiều thu tàn. Lá úa. Trong cái nắng gió ở thì hiện tại nó với thằng ku ngồi ôn lại những gì gió nắng ở thì quá khứ đơn, thằng ku tưởng như đang đọc thoại một mình khi ngồi trước nó để lân la bắt đầu một câu chuyện nhằm giải tỏa những cảm xúc, nổi niềm khi phố phường tấp nập, quán đông người như dòng thác chảy. Mặc kệ. Những cảm xúc, nổi niềm riêng. 
Để rồi, phát hiện, nhận ra, vỡ òa với day dứt, mâu thuẫn chen vào làm lấm chút đắn đo lựa chọn. Đặt lòng. Những cấu trúc lên giọng ở cuối câu. Trên những ngã rẻ của cuộc sống mình, quyết định ấy có phải là sai? Trên những khoảnh khắc của đời mình, tự một lần quyết định, có phải là đúng? 
Muốn chửi. Như những lần chửi. Có bài toán đời nào có kết quả đúng sai rõ ràng? Vẫn còn đó những mãnh đời đến tận khi nằm xuống, trút hơi thở cuối cùng còn tự hỏi rằng ta đã sống đúng & trọn cho cuộc đời ta? Một lần thôi tiếc nuối. Thì lấy đâu ra câu trả lời ở thằng nói và thằng nghe về bài toán đời. Chỉ biết đời không cho ta biết trước, đời chỉ cho ta quyết định. Nghĩ thầm. Triết lý mệt đời thằng nói, mệt mõi đứa nghe. 
Muốn mắng. Như mọi lần mắng. Rồi thôi. Vì không còn nhiều thời gian nữa để ngồi lại. Lắng nghe. Sự dồn nén khi gửi gắm quá nhiều trở thành sự ức chế. Sự non trẻ khi nhận định một vấn đề không kiểm chứng trở thành sự giận dữ. Thấy mình sân si, có là gì thì đấy là một phần của đời đấy thôi. 
 photo thien-nhien-9-8828-1409289858_zpsb0b938b6.jpg 
Nhìn mái đầu trẻ (nghe xong thấy già – cũng ra trẻ trâu – thích đâu đó thành quả) từ buổi tàn thu nay, thấy long lanh trong ánh mắt, xác lột mấy lần, chẳng biết dỡ hay, không biết xấu tốt chỉ nghe được một câu: Thấy mình khác nhiều. Mắt trốn ra đường, làm một ngụm, thả khói bay trêu đùa với màn đêm. Thích câu: khác nhiều.
Ghế cây, bàn nhậu, dăm câu ba chuyện vẫn là quay lại với quyết định ra đi, sự ức chế vẫn còn đeo bám. Bia lạnh không trôi được đâu đó một nỗi niềm. Tựu trung lại. Nhiễu nhương. Hai từ. 
Đặt dấu ba chấm…từ nụ cười và ánh mắt trẻ của ngày quay lại giữa nắng hoang tàn, ăn một buổi cơm trưa, say sưa về con đường mới. Ngập ngừng. Đặt tiếp ba chấm… để con số sẽ chạy trên một biểu đồ khác khi quay về nguồn cội. Chúc thầm. Rừng sẽ ngập xanh với mưa xuân. 
(P/s: Gửi tặng một đồng đội không ngồi cùng trên đỉnh “vinh quang” tự nhận)

Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Yêu lại từ đầu

 photo 82781350acbd6e12f9f_zps11928b17.jpg
Anh muốn ngủ với em à? Nó nhìn thẳng vào mắt anh - chàng trai của những tháng ngày đợi chờ; từng quyết định ở lại phố núi khi nó muốn đến phố lạ để khám phá cho thỏa lòng, đang ngồi trước mặt nó với nụ cười khác xưa. 
Chàng trai trố mắt nhìn nó. Nụ cười hềnh hệch của anh tắt ngấm đi sau buổi pha trò nửa đùa nửa thật về câu chuyện rằng là kẻ chung tình khi từng ấy thời gian vẫn chờ đợi, như núi kia vẫn nồng nàn với suối một đời. 
Ừ! Thì ngủ. Nó gần như đọc thoại, chẳng đợi anh trả lời. Quán vắng, chẳng ai nghe. Nếu có cũng chẳng hề gì bởi ngày về đã không giống ngày đi. Xác thể lẫn tâm hồn. Mục rỗng. 
Gió mát lành, trời đã lập đông, nó ngồi phía sau anh trên con đường cũ. Lên xuống. Cảm giác cũ mới đan xe, cứ như từng con đường, từng góc phố chối bỏ nó khi hờ hửng mỗi bận nó lướt qua như thể nó chưa từng sinh ra và lớn lên ở đây vậy. Gập ghềnh. Sự lo lắng của ngày xưa bám vào lưng anh đâu mất, chỉ thấy chéo chân ngồi cạnh, tay vịn vào yên, mắt đi tìm ở khoảng trời mây bay vô định. … 
Yêu em nhé, em là bà mẹ đơn thân!? Nó nhìn anh nở nụ cười nửa miệng, gió tát cho vài cái, ri rỉ máu ở con tim như một lần nó muốn thỏa cảm giác được khát khao làm mẹ thế nào, dù rằng với người đàn ông ấy đến tận bây giờ nó vẫn chẳng biết đấy có phải là yêu. Phố núi nghe buồn nhiều rồi khóc với mưa bay. 
Những chồi xanh bắt đầu nhú, vài cánh chim trốn đâu đó đã bắt đầu cất tiếng hót vang như báo hiệu đông sắp tàn chuẩn bị đón xuân sang. Gió vờn qua bụng. Rộn ràng.
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Tư, 3 tháng 12, 2014

SÀI GÒN HOA LỆ

Một bận. Thấy thằng em viết: Sài Gòn hoa lệ - hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo. 
 photo untitled-5-610855-1368788107_500x0_zps476ccf89.jpg
Thấy đau. Sài Gòn khóc. 
Khóc cho hai từ hoa lệ, hai từ của âm vang ngày xưa đâu đó vọng về bất kể ở thế hệ nó vẫn chưa hiểu hết nghĩa của hai từ đó nhưng có những thứ được gọi là tiếc nuối. Từ những câu chuyện của ông bà. Kể lại. Ở những vầng thái dương khi đầu điểm bạc mà sao vẫn thấy bàng bạc một mùi khói sương trong những âm vang ngày cũ.
 photo 10449910_657814637642169_5353164252356266536_n_zpsf30ea4a2.jpg
Bởi vì đâu mà khóc? Chắc vì tiếc nuối một Sài Gòn từng đã là Hòn ngọc viễn đông. Từ Gia Long, Cộng Hòa, Duy Tân đến Lý Tự Trọng, Nguyễn Văn Cừ, Phạm Ngọc Thạch. Khác quá. Bởi vì sao mà khóc? Chắc vì thương một Sài Gòn chênh vênh giữa hai thế hệ. Từ Gia Long, Petrus Ký đến Nguyễn Thị Minh Khai, Lê Hồng Phong. Khác nhiều. 
 photo 10433897_658167807606852_7689366740688995422_n_zps9e64302c.jpg
Vần thơ lưu bút nhớ Sài Gòn 
Khắc khoải một lòng mãi sắc son 
Thương quá một thời đầy kỷ niệm 
Duy Tân bóng mát nụ cười giòn 
(Minh Long) 
Khóc cho sự phân chia ranh giới. Nghiệt ngã. Thực tại đốn ngã tất cả những triết lý lỗi thời. Sự phân chia đi sâu qua da đến tận tủy rồi vào tiềm thức lúc nào không hay. Sự phân chia trong cách đứng, kiểu ngồi. Sự phân chia trong cách nói, hành vi và thái độ. Đau nhất vẫn là sự phân chia được chấp nhận một điều hiển nhiên. Giàu, nghèo. Chuyện thường tình thế thôi! 
Thấy tủi. Sài Gòn buồn. 
Buồn vì sự oan ức. Sự phân chia đâu chỉ có ở mỗi Sài Gòn. Vu khống. Muốn hét lên thật lớn. Sự phân chia đó là do ở con người tự phân chia. Đâu phải tại Sài Gòn. Đôi khi là bản thân tự thấy mình thua thiệt, thiếu thốn nên choáng ngợp, thu mình rồi ngồi tự vấn tại sao; bỏ qua mấy phần thật gạt mình đấy là do cuộc sống. Rủi may. Lúc thì là bản thân thấy mình chênh lệch, vượt tầm nên tự họa, phóng mình rồi tự sướng thật sao; bỏ qua mấy phần thật gạt mình đấy là do cuộc đời. Ghét ganh… Lỗi đó đâu phải tại Sài Gòn.
… 
Mà thôi. Sài Gòn ạ! Khóc tủi đã bao lần, vẫn là mình đấy thôi dù thay da đổi thịt. Nó đến ngồi bên cạnh, Sài Gòn vẫn chưa thôi…hờn tủi. 
Sài Gòn vẫn là những lối nhỏ quanh co, xôn xao người vào, mênh mang lòng người đi bởi những khúc hát một thời ngân lên cùng tiếng đàn, ai hát lúc chút cồn thấm vào người đi ra bằng hơi thở. Nhớ. 
Sài Gòn vẫn còn chút vấn vương “hồn thu thảo” ở những con người cũ còn giữ gìn nét văn hóa xưa từ cử chỉ đến lời, từ dáng đi đến tiếng nói không nhập nhòa với người Sài Gòn hôm nay để cho những tiếc thương không phải tủi hờn: Sài Gòn tôi đâu? 
Sài Gòn vẫn còn đó thôi! 
Ở mỗi buổi sớm sương tan, góc phố chẳng quanh co, ngập trên hoa cỏ những giọt mồ hôi trẻ ngồi hát ca ở góc công viên. Những cập tình nhân già vẫn yêu nhau theo chiều nắng chiếu ở ghế đá công viên hay một góc nhỏ quanh co nào đó. Ở mỗi đêm dài, vẫn tiếng đàn giọng hát về một thời “chinh chiến tàn” từ một góc quán tìm kiếm mưu sinh dù mắc phải sự ơ hờ, bạc bẽo của người nghe khi chỉ biết câu chuyện trong phạm vi bàn với men cay. 
Nếu chiều nay lỡ hẹn không về 
Thì xuân năm nay, xuân sẽ buồn 
Sẽ buồn hơn mấy cội mai già 
Và mùa xuân quên mặt áo mới 
(Mùa Xuân Đó Có Em – Anh Việt Thu) 
Ở đâu đó những mái đầu trẻ vẫn âm thầm tìm hiểu Sài Gòn xưa. Chẳng phải để tiếc thương hay u hoài, chỉ là để biết một thời ta đã thế nào mà thôi vì cuộc sống là hiện tại. 
Mà thôi. Sài Gòn ạ! Ai nói gì thì nói Sài Gòn vẫn là Sài Gòn thế thôi. 
 photo untitled-9-704085-1368788107_500x0_zpse7ddf41d.jpg
Sài Gòn sáng Xuân xanh gọi trào 
Sài Gòn trưa nắng Hạ xôn xao 
Thấp thoáng Thu khi chiều tà 
Đông đến trong đêm nhạt nhòa 
Sài Gòn có anh và có em Sài Gòn của ta thật là dễ thương 
( Sài Gòn Nắng, Sài Gòn Mưa)
(Ảnh: Internet)

HẠ HUYỆT

 photo 1393821400_surreal-self-portraits-rachel-baran-3_zps75e63f31.jpg
ĐÙNG. 
...
Hai, ba..Hạ xuống..Bên phải...Bên trái... từ từ thôi. Đầu bên kia hạ xuống một chút. Đứng ở đầu huyệt, đội trưởng đạo tì chỉ huy như một gã nhạc công chuyên nghiệp để từ từ đưa chiếc hòm bằng gỗ cẩm vào lòng đất trong sự tiếc thương của những người thân ở hai bên huyệt ở giữa nghĩa trang nắng gắt khi mặt trời lên đến đỉnh trưa. 
Nghĩa trang rộn ràng ở một góc như sân khấu đặt ở vị trí trung tâm trong sự thưởng thức của những ngôi mộ còn lại.
Bên trái, bên trái...Đội trưởng đạo tì gương mặt đã biến sắc...BÊN TRÁI...COI CHỪNG. 
Sợi dây thừng to bắt đầu tưa ra như hoa bung nở một cách vội vã, những mối nối duy nhất nhanh chóng kết thúc phần kết dính.
ĐÙNG! 
Một tiếng nổ vang lên từ bên dưới huyệt. Nắp hòm bật tung lên khỏi huyệt, người nằm phía bên trong văng ra khỏi hòm. Một cảnh tượng hoảng loạng bắt đầu xảy ra với những người phía trên. 
Kẻ bỏ chạy, kẻ đứng chết trân. Duy nhất chỉ còn vài người thân đứng lại cạnh huyệt. Đám đạo tì đã chạy mất vì cảnh tượng chứng kiến. 
ĐÙNG!
Gã móc súng bắn một phát chỉ thiên. Tất cả vẫn chưa hoàn hồn. 
(Ảnh Sưu Tầm)

Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014

Đất chìm, nước nổi

 photo 1393821419_surreal-self-portraits-rachel-baran-6_zps503110d8.jpg
Đất chìm. Nước nổi. Khắp nơi đều bị bao phủ bởi mênh mông nước, ngập đến tận đầu ngọn dừa, những buồng dừa còn cố bám lấy cây cứ dập dềnh theo con sóng nhỏ; vài đám lục bình lênh đênh trên sóng nước soi rọi bởi bóng trăng. Lạc loài chiếc ghe nhỏ. 
Gã ra đầu ghe ngồi thả khói thuốc lên trời, nhường lại chỗ nằm cho vợ gã nằm chết bên trong chiếc mùng nhuộm màu cũ kỹ chờ nước rút để tìm kiếm một khoảng đất chôn. 
Đất chìm. Chìm nghĩm trong tiếng cú kêu thảm thiết đâu đó vọng lại chẳng biết ở đâu trên những ngọn cây còn sót lại, hòa cùng tiếng ếch nhái, bặt tiếng người khi đêm càng lúc chìm sâu. Từng cơn gió bắt đầu luồn vào người hắn. 
Gió luồn chẳng qua tóc mà bắt đầu lại từ sống lưng. Lạnh cứng. Gã quay đầu nhìn lại, kiểm tra lại chổ vợ gã nằm, mùng khẽ lung lay. Gã hít lấy hít lại điếu thuốc sợ nó tàn rồi ánh lửa còn sót lại giữa đồng nước mênh mông. 
Gió luồn từ sống lưng bắt đầu lên gáy. Lạnh buốt. Gã quay phắt lại, kiểm tra lại chổ vợ gã nằm, mùng vẫn treo thẳng đứng, xác vợ gã vẫn nằm cứng đờ. Gã xoa hai tay vào nhau tìm hơi ấm một cách nhẹ nhàng vẫn giữ đầu lọc cháy ánh lửa tàn. 
Trời đứng gió. Cú kêu thảm thiết. Gã từ từ quay đầu lại, thấy mùng khẽ lung lay, bàn tay từ bên trong giơ ra vén mùng...Gã nhảy ùm xuống sông, lội bán sống bán chết.  
...
Sáng ra, người ta phát hiện, xác gã chết chìm, xác quấn vào sợi dây neo ghe. Có người nói gã quá đau buồn về cái chết của vợ mình, về cuộc đời khốn khổ của bản thân rồi tự vẫn...và cũng có người nói khác. Chắc là ai đó thêu dệt!?
(Sài Gòn, ngày 15/11/2014)
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

Good Morning - Non già, nghé trâu

 photo chacon_zpsa04eadae.jpg 
Chào buổi sáng. Trẻ non với trẻ già. Bước thấp cao qua những góc đường sương tan, chợ sớm. Địu cõng nhau qua những ngả rẽ khúc quanh. 
Chào buổi sáng. Trẻ nghé với trẻ trâu. Bàn chân nào mõi mệt, nấp tựa vào người nhau. Ngực, lưng, hông đầy ấp. Mặn mòi với yêu thương. 
Trên con đường buổi sáng. Dạy trẻ tiếng đất trời, hơi thở của cuộc sống, nhịp điệu đời phố thị trong ánh mắt long lanh. Chắc nghĩ thầm: ra đời vậy!
Trên con đường buổi sáng. Học trẻ cách nhận nhìn về cuộc sống xung quanh, không có phần dè chừng, chẳng mấy phân suy diễn, giản đơn là tốt nhất. Cũng nghĩ bụng: vậy mà sống!
Bỏ lại vài sách vở cộng với mấy trang đời khi trẻ non với trẻ già ngồi tắm trong nắng sớm. Trẻ non luyện vài đường, thái cực với khí công. Trẻ già làm vài đợt, hít đất với thở sâu. Thấy đời đẹp gì đâu.
Bỏ luôn vài công việc trừ mấy bận lo toan khi trẻ nghé với trẻ trâu đi trong ngày nắng sớm, ôn lại vài câu thoại, sợ học rồi lại quên: 
Có thương pa không? 
Cóa.
Có nhiều không?
Cóa.
Để đâu? Để đầu.
Thiệt không? Thiệt. 
Nắng ngồi đợi một bên, gió đi qua khe khẽ, sợ phá ngang bài thoại của hai kẻ non già, nghé trâu.
(Trích: Nhật ký của cha) 
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Ba, 4 tháng 11, 2014

Thật rồi, nước mắt đã chảy xuôi!?

Nó gửi lời chào Thanh Hóa lặng im như bóng chim chìm vào ánh hoàng hôn. Êm ả và tự tình. Trên con đường thưa thớt người đi với hai bên ruộng đồng xanh mát; muốn thả kính xuống để hỏi mùa về lúa đã ngậm sữa chưa cho mũi ngửi hương đã thèm, con đường thẳng tiến ra sân bay không có những cánh cò bay như miền Tây yên ả, Thanh Hóa ngày đi chỉ có máy bay cất cánh đưa những con người từ nhiều miền ngược xuôi theo những mục đích của riêng mình; tựu trung lại vì cuộc sống khác nhau, gặp nhau vì một mục đích sống lúc nào đó giao nhau rồi đi. Ngẫu nhiên. 
 photo photo_8045.jpg 
Thả lưng vào ghế, treo mắt qua bên. Thấy con đường đê xé ngang cánh ruộng với khói bay lên trời như điểm xuyết việc thiếu vắng một áng mây ở phía trời xa, vài đứa trẻ cọc cạch chiếc xe đạp trên con đê già vui đùa chẳng để ý đến hương đồng cỏ nội xung quanh thơm đến thế nào mà bao kẻ đi xa vẫn không thể nào quên được những mùi hương ấy, đến tận phân trâu vẫn thấy sao nghe thơm lừng. 
Có phải là tâm lý của kẻ đi xa, nhớ đến da diết quê nhà từ những gì giản đơn mộc mạt nên những gì ngán ngại, cái bịt mũi của ngày hôm qua giờ đây lại ám ảnh đến nao lòng!? 
Có phải trong những lần lục lọi trí nhớ ấy, rồi sẽ có những kẻ ở phương xa ngậm ngùi, thèm thuồng nhớ đến những ngày ba vá đầu dừa ở những buổi chơi đầu hạ, khung trời kỷ niệm ấy rồi chợt thèm vài món gì đó dân quê từ góc nhà tỏa khói lam chiều!? 
 photo moon-wallpaper-desktop-desktop-wallpaper-graphic-design_zpsac4c8be9.jpg
Trong những lần sử dụng trí nhớ ấy, thèm một tiếng vịt kêu chiều nao lòng như tiếng đàn bầu da diết khiến người bật khóc ở một nơi xa, và vì sự da diết ấy mà đăm ra thành sợ một lần nào đó bất chợt nghe được âm thanh ấy từ những công cụ số hóa phát ra. Dặn dò. Nó đã chứng kiến quá nhiều nổi nhớ của những người ra đi về cái gọi quê nhà nên nó sẽ đưa hình hài đang lớn lên từng ngày trong tiếng gọi yêu thương để gặp lại những cái gọi là quê nhà mà ở đó nó vẫn còn đánh rơi nhiều lần những ký ức, kỷ niệm hay thậm chí từng thẳng tay vùi dập khi lớn sợ đúng mỗi một từ “quê”. Đau lòng. Khép lại cảm xúc, đặt mi chồng lên nhau, định dập dìu theo nhịp xe chạy trên con đường ấy, nhận ra người phụ nữ nó yêu gọi ra hỏi đến mấy lần về chuyến bay khi những hình ảnh phát đầy trên tivi về những cảnh tượng của máy bay mất tích gần đây. Nồng nàn. Hương đồng gió nội, bóng dáng quê nhà, thấy âm ỉ như than hồng vừa cháy. Bất tử. Dáng lưng của người phụ nữ nó yêu ấy ngày một khòm hơn, vầng trán giờ điểm đầy những vết chân chim. 
 photo photo_9645.jpg
Nó thấp thoáng thấy đâu đó khung cảnh tưởng tượng của ngày xưa ùa về. Thật gần, ở một khung cửa nhỏ, tiếng chó sủa ầm từ đầu hẻm, có kẻ lòng đầy hối hả đi vào cho thỏa cái êm đềm khó tả, rạo rực khó quên khi tưởng tượng về một ai đó rướn cổ ngóng nhìn từ phía trong với ánh mắt long lanh đợi chờ; khoảng sân lưa thưa nắng, nắng leo lén từ trần xuống đất ngồi chơi đợi chờ những chiếc lá vàng vẫn còn bấu víu lấy mấy tàng cây còi cọc mọc nơi đất hẹp ở những căn nhà phố thị, hẻm bắt chéo nhau, thiếu khoảng râm ngợp sân dưới bóng hoàng lan của Thạch Lam ngày nào, tương tư trong sách vở về một mối tình đẹp như tranh vẽ với những ngôn từ bình dị. 
Nó thấp thoáng thấy đâu đó khung cảnh tưởng tượng không còn là của ngày xưa. Thật rồi, có thật rồi một thằng nhóc nhỏ sẽ nhao nhao lên chạy ra để gọi bi bô những tiếng nói đầu đời mà đến tận khi xuống mồ con người ta vẫn khát khao nghe lại những từ ấy. Ba mẹ. Ảnh hình của một thằng nhóc không còn là thấp thoáng, ảnh hình đó trong đầu rất rõ ràng, rõ ràng hơn bao giờ, không như sự tưởng tượng hình hài bằng góp nhặt hình ảnh từ những đứa trẻ xung quanh ở một lần bắt gặp về một ảnh hình tay non bấu vào cửa sắt, nhìn về khoảng sân trước long lanh bên tiếng chó sủa ầm để rồi nở nụ cười con lòi mấy chiếc răng vừa nhú trong sự thích thú của những người yêu thương, đong đếm từng ngày như sợ đánh rơi mất vài kỷ niệm, ký ức của khung trời ấu thơ không bao giờ quay trở lại. 
Thật rồi, nước mắt đã chảy xuôi!?
(Ảnh: Sưu Tầm)

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

[Thế giới ngoại cảm - Blog Ma 2] Phỏng vấn tử tù - Part 4: Thụ Thai


Tôi và tên tử tù đang ngồi trò chuyện trước khi chết, những lời khai hay chính xác hơn là nguyện vọng của tên tử tù sẽ được đáp ứng ở mức độ cho phép xem như một ân huệ. 
Tử tù tôi đã gặp nhiều nhưng đây là lần đầu tiên tôi phải đấu trí nhiều đến như vậy, linh tính báo cho tôi biết câu chuyện về gã tử tù từng là một bác sĩ hoàn toàn không bình thường khi đọc bản án. Tên tử tù tiến hành đào mồ và lấy bào thai trong người vợ mình ra và sau đó là bắt đầu một chuỗi giết người điên dại nhằm phục vụ cho một mục đích điên khùng gì đó vẫn chưa điều tra ra & đó là lý do tôi tiếp tục ngồi cùng tên tử tù ở bên trong căn phòng biệt giam. 
 photo brooke_49__1507212533.jpg 
Anh có biết hiện tượng chết lâm sàng không? Hắn tiếp tục nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt lúc này không còn sự nghi ngại, chắc chắn thế theo suy nghĩ của tôi. 
Clinical Death – từ chuyên ngành dành để miêu tả trạng thái của tim và phổi ngừng hoạt động, thường thì phổi ngừng hoạt động trước tim nhưng đôi khi có trường hợp tim đã ngừng hoạt động mà vẫn thấy thở nhè nhẹ ít lâu. Trong lúc thần kinh trung ương hoàn toàn bị ức chế. Không còn quá trình ôxy hóa và có những rối loạn sâu sắc các men hô hấp. Lượng axit lactic tăng vọt, phospho vô cơ cũng tăng lên do sự phá hủy các phức hợp đại năng lượng. ATP, phosphocreatinin đều giảm. Bản thân tôi đã từng trải qua. Hắn chẳng quan tâm lắm đến câu trả lời của tôi. 
Đó là khi căn bệnh trầm cảm xuất hiện sau cái chết của vợ và ngày càng trầm trọng, cho đến một ngày (ngày thứ bốn mươi chín), tôi đã chết lâm sàng khi dùng thuốc quá liều. Tôi nghĩ vậy. Và lúc đó tôi đã gặp vợ và con tôi, chúng tôi trò chuyện một lúc trước khi tiến hành đào trộm mộ để cứu lấy vợ và con tôi. Hắn đưa bàn tay lên vuốt trán khi môi nở một nụ cười. Tôi như được tham gia vào cuộc trò chuyện ấy, hắn nằm trên chiếc giường trong căn phòng bề bộn với quần áo và đồ đạc vứt khắp nơi, trên sàn nhà còn vươn vài viên thuốc trắng nằm cạnh lọ thuốc rỗng. Người phụ nữ mặc một chiếc áo trắng dài mõng với tóc thả bay tự do, trên tay bế một sinh linh nhỏ bé tiến đến hắn. Hắn vẫn nằm trên giường ứa nước mắt hạnh phúc và mệt mõi như phụ nữ vừa mới sinh. Hắn nhìn vào sinh linh với làn da sậm màu khi vừa thoát thai đến với thế giới này, mắt nhắm nghiền như đang đi vào giấc ngủ say, chẳng có mụ bà nào buồn đánh khẽ để nghe tiếng trẻ khóc bao hiệu sự sống mới ở thế giới này. Hắn, người phụ nữ và sinh linh nằm cạnh nhau thủ thỉ một điều gì đó giữa mãnh trăng tàn lang thang đi vào căn phòng bề bộn, có một dòng nước đang chảy từ hạ bộ của người phụ nữ thấm tấm drap giường, rỉ từng giọt xuống sàn nhà như cơn mưa vừa đi qua còn vài giọt đọng lại trên chiếc lá. 
 photo brooke_50__200688767.jpg 
Ý anh muốn nói cho tôi biết là anh hành động một cách vô thức? Tôi nhướng mày. 
Không. Tôi hoàn toàn ý thức được việc mình làm. Tôi nhớ chính xác giờ nào, ngày nào và cảnh vật xung quanh như thế nào khi tôi tiến hành đào mồ để cứu vợ con mình. Hắn có chút tức giận khi nghe câu hỏi của tôi. 
Cứu vợ con? Tôi tiếp tục đặt câu hỏi. 
Tôi không điên đâu, đừng nhìn tôi như thế. Với tôi, là một bác sĩ, tôi rất hiểu rõ nghĩa vụ & công việc mình làm. Hai chữ cứu chữa tôi hiểu rõ hơn ai hết. Chẳng phải mọi người gọi công việc của chúng tôi là giành sự sống từ tay thần chết đó sao? Trong trường hợp của vợ và con tôi thì đúng là như thế. Tôi đào mồ để cứu sống vợ con tôi. Hắn nhìn tôi, cặp mắt sáng lên như cú vọ đang quan sát trong đêm để tìm còn mồi. 
Anh cứ tiếp tục. Tôi bình thản đáp lại sự thách thức đấy. 
Sau khi đào mồ, tôi phát hiện ra một điều là vợ và con tôi có cùng một biểu hiện – chết lâm sàng. Vợ tôi đã chết lần hai trên tay tôi sau khi tôi đào mồ vợ mình, mạch đập yếu ớt vì đã bị chôn sống quá lâu. Ý thức báo hiệu cho tôi biết rằng tôi phải tiến hành mổ ngay để cứu lấy con mình. Tôi thấy có chút nước ở khóe mắt hắn xuất hiện. 
 photo brooke_57__781932095.jpg 
Sao anh không đưa vợ anh đến bệnh viện? Tôi hỏi và chợt nhận ra đây là câu hỏi ngốc nghếch nhất mà tôi đặt cho hắn từ khi bước vào căn phòng này. 
Anh nghĩ bệnh viện sẽ tiếp nhận một cơ thể đã bị phân hủy ư? Và họ sẽ thực hiện việc phẩu thuật để cứu con tôi hay gọi ngay cho công an hoặc bảo vệ tống tôi vào khoa tâm thần ngay lập tức? Hắn lập tức đáp trả. 
Và kết quả ra sao? Tôi không quan tâm nhiều đến phản ứng của hắn nữa, tôi muốn tìm tông tích đứa bé dù còn sống hay là đã chết. Đây cũng là điều mà bên công an đang làm và yêu cầu – tìm ra manh mối. 
Tất nhiên là tôi đã cứu được con tôi. Hắn nhìn tôi có chút đắc thắng. 
 …và thực hiện các vụ giết người hàng loạt sau đó để giữ gìn mạng sống cho con anh? Một lần nữa, tôi tiếp lời bằng những câu trong bảng án đã viết dành cho hắn, có khác chăng ở đây tôi thêm vào động cơ giết người – động cơ điên loạn. 
 photo brooke_36__1830806511.jpg 
Hắn cười, cười thật to. 
Thôi nào. Tôi không còn thời gian nhiều thời gian nữa. Anh nhắc tôi nãy giờ rồi. Anh và tôi điều hiểu rất rõ rằng; về bản chất, khi con người ta không hiểu hoặc không giải thích được một điều gì thì người ta thường gán ghép cho đến khi sự thật được phơi bày và thật nghiệt ngã là cuộc sống này còn tồn tại những điều không giải thích được. Hắn nhìn vào mắt tôi, khóe mắt lại xuất hiện nước. Tôi muốn nhờ anh một việc 
Anh cứ nói đi. Tôi đáp lời. 
Hãy nuôi nấng con tôi. Làm ơn & xin anh hãy nuôi nấng con tôi. Lúc này thì nước trong khóe mắt đã trào ra, không còn giữ được trước cái cúi đầu. 
Anh chắc chứ? Tôi cần một sự khẳng định khi nghe giọng mình đang hạ xuống. 
Hắn gật đầu. Vợ tôi cũng đồng ý thế rồi. Đó là lý do vợ tôi nhờ anh đến đây mà. Tôi đã chờ đợi anh suốt cả ngày hôm nay sau khi phải tiếp những tên vớ vẫn đến tra hỏi, ban phước cho tôi. Hắn cúi đầu thấp hơn nữa. 
 photo brooke_19__1286946709.jpg ...
Bên ngoài phòng giam. 
Hai tên đó sao chẳng nói gì với nhau vậy? 
Tao có biết đâu. Thấy hai tên cứ ngồi im đốt thuốc rồi sao tên tử tù kia lại gục đầu khóc chẳng hiểu. Tao nổi hết cả da gà rồi đây này.



(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

Một ngày đã quên tất cả!

 photo 391138_10150416033136872_58180901871_8840209_717787153_n_zps0c9b7684.jpg
Xin quí vị cho một tràng pháo tay để chúc mừng đôi tân lang, tân nương!
Tiếng vỗ tay hai bên rào rào như thác đại ngàn chảy. 
Xem nào; trong ánh sáng dịu dàng, tim đang vội vàng lỗi nhịp, ngực đang hít từng quảng sâu, có chút mồ hội rịn phía lưng áo.
Xem nào; trong ánh sáng tập trung, áo trắng tinh khôi với đôi hoa tai bắt sáng lung linh trong ánh mắt người nhìn.
Xem nào, găng tay bằng ren kết hoa sẽ ít nhiều cản trở một bàn tay vịn với chùm hoa cưới trên tay nặng nề quên mất, nghiêng nghiêng đầu qua bên một xíu.
Đúng rồi! Bàn tay còn lại sẽ vịn vào áo cưới, nhẹ nhàng thôi, từ từ thôi. Không vội. Bước theo anh như bắt nhịp theo tiếng nhạc hòa cùng tiếng vỗ. Từ từ thôi.
...
Đúng rồi! Khi nào thì đến lượt mày? Đứa bạn cùng bàn quay sang hỏi nó với nụ cười lẫn sáng tối. 
Đặt bàn tay lên bụng, có chút gì đấy đang rộn ràng phía trong.
(Sài Gòn, 25/10/2014)
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

Còn TUỔI nào cho em

pexels-photo-326603

Tay măng trôi trên vùng tóc dài 
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này 
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may. 
Ừ thì mười tám tuổi là cái tuổi mà nó bỏ lại phố núi bảng lãng sương với những con đường gợn sóng nhấp nhô như lòng người phố núi ở mỗi độ đông qua xuân đến, để đến với phố thị Sài Gòn khi con tim trẻ thao thức tìm hiểu những điều mới mẻ chỉ có thể nghe, thấy qua tivi hay đài phát, dăm ba câu chuyện giữ lại lòng khi nghe đâu đó có vài đứa bạn đã từng xuống dưới miền xuôi về kể. Ở nơi đó phố thị náo nhiệt, con người hối hả và nhiều thứ ở đây tìm không ra. Thế là là đi. Đơn giản vậy thôi. Con tim trẻ vẫn còn ngơ ngác gió heo may. 

Xin cho tay em còn muốt dài 
Xin cho cô đơn vào tuổi này 
Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài 
Ừ thì qua mười tám, vượt ngưỡng hai mươi. 
Hết ngồi lê lếch ở ghế nhà trường rồi tiến đến ghồi bệch dí trên ghế công ty để rồi đêm về lếch lê một quán café hay mẫn mê ở tiếng nhạc phát hết công suất giửa men cồn và khói thuốc. Nụ cười, cười nụ những câu chuyện về sau chẳng hiểu vì sao lại có thể cười dễ dàng. Chắc là để phố núi nằm lại, phố thị hòa tan để không ai lan man ngồi phân biệt. Mĩm cười, cười mĩm đời vụt trôi khi nào chẳng hiểu chỉ thấy lang thang qua tháng ngày với phấn son, quần áo để ngày về quần áo với son phấn. Mây ngây ngô không còn, tóc dài đã bay bớt đâu mấy phần. 
Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai 
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời 
Mascara, kéo mi dài thêm phần đuôi, sợi dài đâu không thấy, chỉ thấy mắt kẻ nâu hỏm sâu. Giật mình. Phấn son nào trang điểm đã không cần sâu sắc vẫn mặn mà bởi tuổi nào bù đắp. Lẻ loi. Dỗ dành. Vẫn còn thừa tuổi cho nó kiếm tìm hơi ấm cho riêng mình. Vỗ về. Vẫn còn thừa giờ cho nó tìm gặp một bờ vai. Vân vê. Quần áo sậm màu, họa tiết nhỏ đơn, chiều dọc đặt lòng. Mơn man. Ngực trần chẳng ngại trong một vòng tay đầy tình. Tự tưởng. Vẫn còn ở đâu đó sẽ có một vòng tay vòng phía sau nó. Đợi chờ. 

pexels-photo-220452 
Ôi buồn! 
Cho mỗi lần nắng sớm vẫn còn ngủ vùi, mắt sâu đã dậy, phấn son lại đầy bàn, tô điểm một dung nhan để bắt đầu một ngày mới – bắt đầu một ngày làm. Không phải yêu nghề; với nó công việc đấy chỉ đầy những lời chửi bới, ấm ức phấn nhiều, ngực đầy tức tối mỗi cuộc gọi vừa xong. Chẳng phải yêu việc; với nó nghề nghiệp đấy chỉ thấy chẳng có ngày mai, chỉ có những gương mặt thỏ, nai che đi phần sói dại với những thiệt hại tính toan, nhủ lòng tự mình bảo vệ mình bẳng mấy câu rủa khinh. Lén nhìn. Hình như anh thích mấy từ khinh rủa. Đ…phải cao và M…phải vang, thấy miệng anh cười mĩm. Tự dưng. Đất trời lặng gió. 
Ôi buồn! 
Cho mỗi khi đêm về, nằm bên tiếng nói anh, gương mặt anh đã mấy phần ăn nắng, gió xé mấy lần ho, cơ bắp vẫn căng tràn, vòng ôm bầu ngực trẻ, bất chợt mấy lần rung bởi mấy lần hơi dập. Nhập nhòa. Ẫm ướt. Giật mình. Kính đã nhòa sương. Đông về một lần nữa. Giấc mơ làm đàn bà. Vẫn ở xa mịt mù. 
Đông về một lần nữa. Anh giờ nằm đấy có trở trăn khi tay ôm người vợ trẻ với cạnh bên có tiếng trẻ phì phò sau một trận chơi đùa? 
Đông về một lần nữa rồi đông ở mãi được không? Để giấc mơ làm đàn bà không mãi xa mịt mù. 
Tự hờn. Đấy có phải là yêu không? Tự tủi. Đấy có phải là do diễn suy quá nhiều? Tự thèm. Tuổi nào ngơ ngác tìm gió heo may. 
Em xin tuổi nào còn còn tuổi nào cho nhau 
Trời xanh trong mắt em sâu 
Mây xuống vây quanh giọt sầu 
Em xin tuổi nào 
Còn tuổi trời hư vô 
Ban tay che dấu lệ nhòa
(Ảnh Sưu Tầm)

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2014

KẺ CHĂN DẮT

 photo download_zpsaf10b164.jpg 
Sài Gòn cuối tuần, một góc café, lắng nghe những tiếng nhạc của thập niên 80, lướt vài dòng facebook, cập nhật vài tin tức đưa, thấy có đứa trẻ bị đánh đập, sưng tím mình gần tắt thở, tìm hiểu kẻ đánh đập trẻ, không phải là cha mẹ ruột. Đớn đau. Trẻ con nào có tội tình. 
Bất chợt, như có ai đó lôi ngược nó quay trở lại căn phòng phủ drap trắng với âm thanh của tiếng máy đo nhịp tim, thoảng mùi sát trùng trong ánh đèn soi sáng, nó nằm lặng im muốn chìm vào giấc ngủ nếu không có quyển sách của Đặng Trung Ngạn lôi kéo nó đi vào các ngóc ngách của những con người nằm dưới đáy của xã hội – tận cùng hơn là những đứa trẻ không tìm thấy ngày mai. 
Đọc Kẻ Chăn Dắt nó cảm giác như đi cùng nhân vật Hy & người cha không ruột rà chỉ lượm cậu bé nuôi khi người ta vứt đi như vứt rác với mục đích đầu tiên là để cùng kiếm tiền ăn xin; chắc là vì ở cuộc sống ấy con người vẫn thấy lẻ loi, đi hết khắp 36 phố phường đến Sài Gòn 24 quận huyện, từ miền trung du Bắc Bộ đổ xuống đồng bằng phía Nam. Tất cả như một chuyện hành trình của kiếp nhân sinh đọa đày chứ không phải chuyến phiêu lưu để người đọc khám phá. 
Đọc Kẻ Chăn Dắt, nó thấy mình như kẻ tò mò đi lò tò phía sau Đặng Trung Ngạn khắp các ngỏ ngách nẻo đường cùng những đứa trẻ ăn xin với những kinh nghiệm tự học & từ những bài học được “thú” chăn dắt dạy cách làm sao để vòi tiền. 
Nó đặt cuốn sách xuống vài lần khi một thế giới mới đầy đau đớn hiện ra qua từng con chữ, mà thật ra thế giới ấy chẳng phải xa lạ, thế giới ấy được truyền thông rả rả suốt ngày để rồi nó – chính nó bị chính cuộc sống của nó vùi dập những xúc cảm – tất cả chỉ đọng lại khi đọc, nghe, thấy những câu chuyện ấy; có nhiều hơn chỉ là buông vài câu chửi thề cho hả cơn, rồi biến mất như cảm xúc bị làm cho chai lì theo tháng ngày. Tự dưng sợ một ngày vô cảm không hay khi hôm nay ít nhiều điều đó đã hình thành. 
Đặng Trung Ngạn không đào sâu vào khai thác tâm lý nhân vật nhiều nhưng qua lời kể của cậu bé Hy một thế giới ngầm bị lột trần đến rách nát hồn người khi đọc khi thấy cuộc sống xung quanh còn vô vàn những thực thể sống chỉ có mỗi phần “con” thiếu “người”. 
Nó nhớ lại lời người phụ nữ - đứa con gái của dị nhân - http://chienphan.blogspot.com/2014/07/cau-chuyen-tiep-theo-ve-mot-di-nhan-1.html
, giới thiệu cho nó về tác phẩm để mượn mang về đọc. Một góc nhìn khác được chị đưa ra bàn luận: cuộc sống thiếu đức tin. Có phải thế không vì cuộc sống theo chủ nghĩa vô thần mà con người chẳng sợ những qui luật của tôn giáo thường dạy những đứa con ngoan đạo? Có phải thế không vì cuộc sống thiếu những điều răn nên những con người ấy đi theo con đường bán mình cho quỷ dữ mà thậm chí khi nghe hai từ quỷ dữ họ chắc sẽ cười khi để rồi sau đó phun lại một bãi nước bọt cho những ai nói? 
Nó không bình luận nhiều về góc nhìn này chỉ biết rằng cảm xúc để lại cho nó về tác phẩm là quá mạnh. Nó cũng đồng tình với ý kiến của La Mai Thi Gia: Thà tôi là kẻ vô duyên vì đã khóc cho những cuộc đời không có thật, còn hơn… tôi buộc mình phải tin, rằng hàng ngày xung quanh tôi, có những thân - phận - người đang phải sống trong đớn đau, trong vô vọng, trong một tương lai không biết về đâu
(Sài Gòn, 11h ngày 14/09/2014)

Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

Đi Tìm Lời Ru

 photo 1389863804_baby-21_zps4e33fa9b.jpg 
Tiếng saxophone hoà cùng tiếng dương cầm cho một ca khúc vang lên trên radio giữa trưa vắng. Hai bên con đường, những hàng cây cao su thoai thoải xếp những chiếc lá đưa mình vào giấc ngủ ban trưa. Nó hạ tấm kiếng xuống để ngửi lại mùi mặn nồng của đất, rồi mùi ngăn ngắt của lá xa cành đang vàng đi trong nắng bên dưới các gốc cây. Tiếng gió xào xạc như hoà cùng điệu jazz trên đài, nó thả lõng người, trãi dài theo thân ghế. Trãi dài theo giấc mộng ban trưa.
 photo 1389863796_baby-20_zps56a55fe7.jpg

Thế là đã gần hết năm, công việc cứ như con vụ xoay vần. Ai ai cũng thế, vùi đầu vào công việc rồi khi giở tờ lịch lại chắc rẽ hết năm. Nhanh thật. Nó cũng vậy. Cuộc sống nghĩ nhiều lúc cũng lạ thật.
Khi con người ta còn nhỏ cứ mong hết năm Tết đến để được nghĩ học, ngửi mùi áo mới rồi cười sung sướng khi nhận lì xì cho những chuyến đi gần xa cho hết 3 ngày tết.
Khi con người ta lớn lại cứ thấy hết năm Tết đến lại mang theo bao nỗi buồn vui và lo lắng để rồi thầm tiếc rẽ, thời gian sao lẹ thế. Cứ thế dòng đời cứ trôi, trôi mãi. Trôi luôn theo cái kiếp người để rồi đếm mõi mòn cuộc đời có bao năm.
 photo 1389863789_baby-19_zpsa66dd7e7.jpg 
Chẳng hiểu có đăm bang trong cái không khí này không nhưng sao lòng lại nao nao nhớ một tiếng ru.
Tiếng ru theo nó vào giấc ngủ trưa ngày nào. Tiếng ru của trưa hè vắng mẹ. Tiếng ru vọng từ nhà hàng xóm vọng qua ngập chìm trong nổi nhớ của tuổi thơ. Ngân vang theo tiếng gió để còn mãi một lời ru. Ngẫm nghĩ những đứa cháu của nó hôm nay không may mắn đi vào giấc ngủ bằng những lời ru, chỉ thiêm thiếp rồi chìm vào giấc ngủ không hay của những giai điệu ê a qua lời người mẹ trẻ. Không trách, không hờn vì cuộc sống vội vã đã cuốn đi lời ru của ngày nào. Chỉ tiếc lời ru trẻ chỉ còn thỏ thẻ trên vành môi những người bà mà cuộc sống còn giữ lại và không biết ngày mai ai sẽ đi tìm lời ru.
Cứ thì thầm theo giai điệu ru khi bài jazz kết thúc, đóng cửa kính lại và chìm vào một giấc ngủ say. Giấc ngủ đi tìm lời ru của ngày nào.
 photo 1389863811_baby-22_zps03cf3d8b.jpg
Câu chuyện của sáu năm vừa dứt. Tưởng rằng vô vọng trong công cuộc tìm kiếm lời, thấy thằng ku post lên face đoạn trẻ ru hời đứt lời mấy quãng, có người mẹ trẻ vẫn còn tiếc rẽ lời ru. Ngàn đời. Chẳng biết lời ru có còn giữ những câu chữ, nổi lòng lỗi thời của ngày nay, tê tái của ngày cũ khi nghe ngậm ngùi. Đời đâu lắm kẻ bể dâu để rồi câu chữ đi sâu vào trong giấc ngũ trẻ những sự oán trách, tiếc thương đời mà ngược ngạo đấy là những gì trẻ nhớ chẳng để tâm đến thương tiếc, trách oán của người ru.
Câu chuyện của sáu năm vừa dứt. Nghe lời trẻ ru hời đứt lời mấy quãng, có thằng khờ khạo vẫn còn ngồi tiếc rẽ mấy lời ru. Thiệt tình.

(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

Ván cờ tàn (Phần 4: Chốt Lùi)

Khuyết Tượng kỵ Pháo
 photo 10457773_1439424043002737_8490634774288385306_n_zps1806460e.jpg
Mày nhớ thằng Toàn không!?
Cái thằng đến giờ không biết suy nghĩ gì nhưng tao lại cứ suy nghĩ mãi về điều nó làm. Nó viết những dòng về lịch sử dù rằng nó chẳng phải là sử gia gì cả. Nó nói rằng nó nợ thế hệ này những dòng lịch sử. Thằng ngộ, tự dưng đeo lên mình một cục nợ không tên.
Gã cứ tiếp tục nói. Gã đã có một gia đình mới nằm trên đất nước có lá cờ hơn năm mươi mấy ngôi sao. Con gã lớn lên chẳng thiết tha gì đến quê nhà, dù rằng gã không thôi kể về nơi gã đã sinh ra và lớn lên. Gìn giữ. Quá khứ - điên khùng, rãnh rỗi…là những từ mà gã hay nghe nhất khi gã đem câu chuyện của bạn gã nói cho kẻ thứ ba – những kẻ cùng thời, khác thời và lạc thời; nhưng với gã thì không. Gã thấm thía lắm rồi khi những đứa con, đứa cháu gã không “thấm” những câu chuyện về đất nước hình chữ S mà gã cứ nói ra rã mỗi lần gặp, biết vậy những gã cứ nói, cứ nói như một cuốn băng được cài ở chế độ repeat. Điều gã cảm thấy “thấm” nhất là người phụ nữ mà gã quyết định chọn làm vợ cũng trở nên xa lạ trước mặt khi gã đặt những câu hỏi về quê cha, đất tổ trong những ngày đạn dội, bom rơi.
 photo 994439_1438094883135653_4801657594216244103_n_zps587b5e54.jpg 
Mày gặp nó à? Hắn hỏi. Thằng đó giờ cứ kẻ không nhà vậy, cứ lang thang hết chốn này đến chốn kia, chủ yếu là đi tìm những tên khoát áo lính như tao và mày, bất kể là Việt minh hay Cộng hòa. Nó muốn ghi chép lại sự thật để con cháu sau này biết được ngày ấy trên đất này đã diễn ra chuyện gì chứ không phải là câu chuyện dành cho “bên thắng cuộc”. Hắn không để gã trả lời cứ nói tiếp câu chuyện về thằng bạn.
Không! Nó gặp tao trên mạng! Gã trả lời.
À. Tụi bây công nghệ dữ ha, lên xem phim sếch gặp nhau à. Khà khà. Hắn cười hềnh hệch.
Mẹ! Giờ có xem thì xem nó ngã về phía bên nào ấy. Tao với nó tìm gặp nhau qua facebook. Gã đáp trả lời trêu chọc của thằng bạn.
Còn nó thì mò đến nhà tao rồi nói chuyện viết lách đó trong buổi nhậu. Cái thằng tao hỏi: Cái gì thúc đít mày viết đề tài này? Nó trả lời tao: Vì tao thương mấy đứa nhỏ. Hắn rít một hơi khói.
 photo 10492612_390533271085899_8886909847883914239_n_zpsadb97474.jpg
Cờ tàn, Pháo hoàn....
Trường tôi ở tại lối Nancy,
Trung học đường kia có bảng ghi.
Mượn hiệu người xưa Trương Vĩnh Ký,
Lẫy lừng danh tiếng đã bao thì.
Hắn vỗ đùi nhịp theo tiếng thơ ngâm như một thi sĩ khi tay nâng chén rượu, mắt nhìn về khoảng xa xăm, không biết khoảng trời nào trên nốc dinh Độc Lập được hắn ngắm, chỉ biết ly rượu trên tay chồng chềnh theo mấy nhịp rung.
 photo mynuvietxuathatdaylungongvoitaaodaithuotthajpg1376536129_zpsacda631c.jpg

Khổng Mạnh cương thường tu khắc cốt
Tâu Âu khoa học yếu minh tâm
Gã tiếp mấy câu cùng thằng bạn già, đầu gật gật ra dáng thi sĩ chẳng thua. Gã nhớ đến những đứa bạn cùng thời – thời binh biến, thời của những con người trẻ đi theo giấc mộng thiên thu lưu giữ, những giá trị cốt lõi đều thuộc nằm lòng, không phải lăn tăn để rồi ủ rũ, tư lự và nhiều khi gã chẳng hiểu tuổi trẻ đào ở đâu ra mà lắm những nỗi buồn từ cuộc sống mang lại. Gã nhớ đến thời của gã, những con người sống với những khát vọng và chiến đấu quên mình vì những giá trị đã khắc ghi vào tim từ những con người với vầng trán cao, tóc phai màu nhưng nhiệt huyết đầy dâng trong những bài giảng không chỉ còn là sách vở ra để nói nhau nghe mà sách vở kia có ích gì với đời không. Thiệt tình. Gã nhớ những cô, thầy của gã biết bao. Với gã, những người đó chưa bao giờ chết trong tim, gã tiếp tục đi tìm những con người như vậy cho con cháu mình để rồi hơn bốn mươi năm chẳng đặng hoài gã phải thú nhận những con người ấy chỉ thấy ở đất nước một thời biến binh.
(Ảnh: Internet)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...