Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn victor hugo. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn victor hugo. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2016

[Nhật ký của cha] Vai phản diện

 photo 873c4e65-a297-43f2-a02c-a6a9cef2097b_zpsed3db5db.jpg
Tên chó sói kia! Thằng nhóc cao một mét hai, tay cầm khẩu súng được lắp ghép từ những hình khối lego đang chỉa về phía “con chó sói già” cao một mét bảy lăm, bụng rơi một phệch, đang với tay cất vội chiếc điện thoại vẫn đang sáng đèn, để kịp đáp lời “gã thợ săn”.
Hãy ăn thịt bà ngoại đi! Thằng nhóc đưa bàn tay mấp miếp lia súng ra lệnh, miệng cười xếch lênh lộ hai đồng đếu, một phệch bụng rơi, mặc kệ con sói giàbà ngoại đang uất ức vì một cách phân vai không thỏa lòng. Cảnh chiến đấu náo loạn trên tấm nệm dài được bốn mét vuông.
Sân khấu nhập nhòa giữa ánh sáng vàng, trắng đan xen nhau giữa tiếng rộn ràng của những chú bọ chét đang bị rượt đuổi trên màn hình. Trời Sài Gòn hầm hập chẳng chịu xã hơi sau một ngày dài trong căn nhà mặt tiền…hẻm.
 photo tumblr_lvgb0g7H3s1qee5pso1_500_zpscbe07fdc.jpg
Ta là con quái vật đây! Nó biến hình trong một cái quay đầu, thằng nhóc bỏ ngang tiếng nhạc hiệu phim courage rộn ràng trên sóng cartoon network, tất tả chạy đi tìm vài mẫu lấp ghép tạo thành thanh gươm để kịp biến hình superman hay spider man như hình in trên áo. Ngô nghê. Nhập vai sau nhiều lần được bị bắt diễn. Ngỡ ngàng.

Nhớ vai diễn của gã đàn ông có khối u như thằng gù nhà thờ Đức Bà Paris của Victor Hugo, dáng dấp như người lùn Hobbit của John R.R. Tolkien, ở trong con hẻm quanh co thuê trọ ngày nào, giờ như được giao lại và khoác lên người nó. Nó bắt nhịp tự nhiên như đã diễn vai ấy hàng trăm lần rồi trước đây. Không cường điệu. Ta là con quái vật đây!

 photo tumblr_ltdufdcqhs1r3lruoo1_500_zps9f103537.jpg
Quái vật, yêu quái hay sói già… những vai phản diện được bắt nhịp một cách dễ dàng với ngữ cảnh do cả hai tự nghĩ ra, nó và thằng nhóc. Chẳng cần nhiều nhặn, chẳng cần đắn đo. Chắc là do bản chất hay vì là môi trường? Nên mấy gã sống lâu lần đầu được diễn một vai phản diện lại cười thỏa thuê. Ngược đời. Cười đùa không phải đắn đo, dè chừng, đong đo trong từng câu thoại như những vai diễn khoác lên trên sân khấu cuộc đời. Bấy lâu.
Nó; đứa trẻ sống lâu, phát hiện đang sống với những qui tắc, tiêu chuẩn quanh mình, lắm lúc đặt mình vào khuôn khổ như tấm gương tự tạo. Hão huyền. Chẳng qua là để giải thích và vỗ về vài ba ý nghĩa để tồn tại. Bấy giờ.
Nó; đứa trẻ sống lâu, thoát ra khỏi vai diễn của ngày tàn bám chặt ăn mòn sâu, khoác lên vãi diễn lúc đêm về thỏa thuê với sự ngô nghê riêng mình. Trời Sài Gòn rỉ rả với cơn mưa giăng bên ngoài ô cửa sổ không còn là một chổ nằm thuê. Đời thừa. Nhớ gã đàn ông vứt bỏ dáng dấp, mồ hôi lại với chiếc xe đạp cà tàng để nhào vào sân khấu chừng khoảng bốn mét vuông, để diễn bằng tất cả trái tim yêu nồng nàn, một vai phản diện tình nguyện.  

Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2016

Hành động làm nên ta hoặc làm hỏng ta

Hành động làm nên ta, hoặc làm hỏng ta, chúng ta là kết quả của hành vi bản thân
Our acts make or mar us, we are the children of our own deeds (Victor Hugo) 
 photo untitled-9-704085-1368788107_500x0_zps9a56022a.jpg 
Tin nhận về một trong hai người được chọn đều tiếp tục không được đánh giá cao từ đối tác sau một người được chọn đã ra đi. 
Nó ngập ngừng trong việc liên hệ chị để cần tham vấn về vấn đề này khi nói cho cùng đấy vẫn là ý kiến của đối tác đưa ra. Không muốn có quá nhiều sự thay đổi, cứ để vậy mà tập trung. 
Nó do dự trong việc chuyển lời vì sợ sẽ đẩy lên một nấc thị phi cao hơn với sự sốt sắng hiện tại lại đánh đồng bằng sự tham vọng về một vị trí chưa đủ tầm, đủ năm. 
Nó quyết định chọn sự im lặng vì câu nói thịnh hành cần kiểm chứng trước khi hành động. Một lối phủ định để lãng tránh cho những vấn đề cần phải đối mặt. 
Nó đã học được điều đó. Đắng chát
Từ ngổn ngang thông tin mạng được phơi bày. Nó nhiều lần tự hỏi – như ngay cả lúc nó đang viết những dòng tản mạn này, về tâm trạng người đàn ông ấy ở thời khắc cùng ngày của bốn mươi mốt năm về trước khi được gắn lên hai từ “giải phóng” trong tim gã một biệt động thành với đánh đổi là cả một đại gia đình chạy giặc, bôn ba và ra đi vì di chứng để lại!? 
Nó tò mò không biết tâm trạng của người đàn ông đi qua đời người tình để lại năm con sương gió bạc đầu, lần đầu bước chân vào Sài Gòn có ngỡ ngàng và bàng hoàng về nơi mình vừa “giải phóng” – Sài Gòn? 
Nó tò mò không biết tâm trạng của trung đoàn trưởng biệt động thành có tương đồng với hình ảnh gã quân nhân vứt đi súng và giấu nhẹm gói gạo đem từ Bắc vào Nam đã mốc meo được sẻ chia trên mạng? Lý tưởng gì đấy có vụt bay? 
Nó cần kiểm chứng về một người đàn ông đã ra đi, để lại cho người tình tóc bạc nổi đau ở mỗi lần đến ngày cuối tháng tư với đêm về ấp ủ mộng phu thê trong hy vọng người về. 
Nó nhiều lần khao khát được gặp lại ông trong mộng để hỏi cho thỏa lòng ngổn ngang khi sách vỡ giờ nhàu nhĩ, kiến thức lung lay vì sự biện chứng hùng hồn bằng những dòng chứ viết và hình ảnh được ghi lại cùng ngày cuối tháng tư ấy. Ánh mắt những con người hoang mang cố gắng thể hiện niềm vui sướng. 
Nó nhiều lần khát khao được gặp lại ông trong mộng để nói cho thỏa thê về những chiếc huy chương từng gắn trên ngực ông đã bị anh nó vứt sạch xuống dòng sông trong vài cơn say rượu và chính bản thân mình ức chế vì đứa con không còn nằm trong chính sách được ưu đãi trong học hành. Lúc nhớ. Lúc quên. Rõ ràng nhất lại dội về ở những ngày cuối tháng tư. 
 photo 10449910_657814637642169_5353164252356266536_n_zpsefd80ee5.jpg Nó đã học được điều đó. Đắng nghẹn. 
Từ ngập ngụa thông tin mạng được chia sẻ. Trong những ngày tháng tư về, chắc không chỉ riêng nó nhiều lần đặc câu hỏi về cái dòng hải lưu giết chết cá tôm khi nào dừng lại với nguyên nhân được làm rõ và khắc phục? Trong những ngày tháng tư sắp đi, lúc đất nước ngập lá cờ bay trên khắp ngã đường, hình ảnh cá giăng cũng đầy các trang mạng xã hội bởi những con người biết bán cá cho ai và sự sợ hải ngày càng dâng cao. 
Những con người đang sống theo lý tưởng vẫn đang cần kiểm chứng không vội vàng. 
Nhớ đến câu nói anh về sự ép buộc phải đổi thay. 
Những con người đang sống cùng tri thức vẫn đang căm phẩn đến cực đoan. 
Nhớ đến câu nói anh về giải pháp không được đưa ra. 
Những con người đang sống với tri thức tự phong vẫn đang đặt mấy câu lật ngược vấn đề nhằm tạo ra sự khác biệt của cá nhân trong sự ngạo mạn với cuối dòng mong muốn “share không cần hỏi” 
Nhớ đến tựa bài thơ cô giáo viết: Đất nước mình ngộ quá phải không anh!? 
Và những con người sống trong im lặng; tính luôn nó, tính toán và hi vọng khi hiểu rằng không chết hôm nay không đồng nghĩa ngày mai vẫn còn được sống.
(Ảnh: Sưu tầm, Nhạc: Internet)

Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

Đời Sales (4): SỐNG ĐỂ CHIẾN ĐẤU

 photo 1345185920274610_574_574_zps236e393d.jpg
Làm điều bạn thích là tự do. Thích điều bạn làm là hạnh phúc Frank Tyger. 
Lang thang trên mạng đọc được một bài báo về một con người trẻ quyết định từ bỏ công việc đầu tiên mình đăng ký là một tổ chức phi chính phủ với công tác thiện nguyện và thu nhập gần như không bù đấp nổi chi tiêu, cộng với những trãi nghiệm cuộc sống mà bản thân chưa hình dung hết. Tóm lại đấy là công việc mình không thích sau những tháng ngày mệt mõi đấu tranh với sự sợ hãi: thất bại. 
Nó bắt đầu lôi ra những cuốn sách đã từng đọc, tìm điểm tương đồng và khác biệt trong văn phong hay cảm xúc của người viết theo thói quen. Bản thân tầm soát lại với từng ấy thời gian gắn bó với nơi này. TOYOTA. Tự hỏi. Cảm giác của người bạn trẻ ấy có điểm gì tương đồng giống nó không!? Hay cảm giác đang hiện hữu còn mấy phần dính líu với văn chương nên đôi khi nhập nhòa thực tế không phân!? 
Không ngạc nhiên khi bắt gặp cùng một hình ảnh - con người trẻ ở buổi đầu tiên tìm đến với gã khổng lồ Toyota này trong một tâm trạng tò mò và háo thắng; có khác chăng là sự ngông nghênh, thách thức của một thời tuổi trẻ xem trời chỉ tựa nấp vung ở một độ trưa hè nắng khát. Đọc. Xây dựng để trường tồn. Ngược ngạo. Bao mái đầu xanh thích thực hành những điều vĩ đại! 
Thời gian trôi qua như đất trời hết nắng lại mưa. Thằng nhóc ngổ ngáo ngày nào bắt đầu sống lây lất với những nổi buồn tự tạo khi quan sát cuộc sống xung quanh mình, chẳng ai khác ai là bao. Hiệu ứng chuồn chuồn. Những cơn mưa rào lấp đầy ở mỗi chiều ký ức. Những cuộc đời “cơm đường, cháo chợ” gặp nhau. Những con người gắn bó với bán hàng đi qua từng cung đường nắng, gió; bỏ lại sau lưng là mấy cảm xúc chứa chan rồi trôi tuột về các mối quan hệ đặt tên khách hàng. Đọc. Bắt trẻ đồng xanh. Vỗ về. Ừ thì tuổi trẻ đấy thèm tự do! 
Thời gian trôi nhanh như một câu phụ đề để chuyển cảnh. Người đến kẻ đi trên một cuộc hành trình. Sân ga nào đón kẻ lên lại có người tìm xuống với những tâm sự và quyết định của riêng mình. Không hối hận!? Chuyến tàu cứ thế hú còi vang lướt đi trên con đường định sẵn; rằng sẽ dừng lại ở một sân ga. Những cuộc đời “cơm đường, cháo chợ” gặp nhau tìm được bến đỗ rồi có kẻ dừng lại hẳn ở một sân ga, thoai thoải rẽ đi; có người lên tàu vẫy tay chào một nửa của đời mình để tiếp tục một chuyến đi theo chiều sương gió. Ừ thì từ buổi đó anh đi. Đọc. Sống hạnh phúc. Bao cuộc đời bắt đầu sống với lắng lo! 
 photo tv5_zpsc653336d.jpg 
Riêng nó – thằng nhóc của những buổi pha trò đâu mất, thằng nhóc viết bao câu văn thường thấy trong những khoảnh khắc của cuộc đời, ngỡ ngàng thấy tất cả được ghi lại với đầy những cung bậc cảm xúc buồn vui giận hờn đều tồn tại nơi đây. Toyota. Chính nơi này! Đọc. Từ tốt đến vĩ đại! Bất chợt thấy mình quá nhỏ nhoi. 
Chính ở nơi này nó bắt gặp quá nhều thăng trầm của cuộc sống để một ngày ngồi viết lại không biết bắt đầu từ đâu. 
Lẫn quẫn và hiện lên rõ rệt trong những khoảnh khắc của cuộc đời mình ở gã khổng lồ Toyota này, nó bắt gặp hình ảnh từ văn chương bước ra như gã Chí Phèo vừa thức dậy lắng nghe thanh âm cuộc sống. Làng Vũ Đại ngày xưa giờ lóng lánh ánh đèn với những dàn xe bóng loáng được những đôi bàn tay cẩn thận lau chùi hàng ngày từ ghế đến mâm bên trong khu làng rào bằng kính chắn. 
 photo tumblr_m4gcphDKxE1r1ywrqo1_500_zps2a92ccbf.jpg 
Những đứa trẻ lang thang ở khắp ngõ showroom, lon ton đồng phục đi phía sau người chúng gọi là mẹ cha ở một buổi tan tầm. Lúc đó nó biết rằng những con người ở đây đã tìm thấy mục tiêu. Với họ, khó khăn sẽ chẳng là gì vì chắc chắn lối về họ tìm thấy nụ cười đậu lại đâu đó trên vành môi. Nhẹ nhàng mà tự nhiên. Không miễn cưỡng hay khách sáo để làm sao người đối diện không thấy nặng nề từ công việc đeo bám. Đọc. Không gia đình. Kẻ chăn dắt. Thấy vẫn có những đứa trẻ đủ đầy trong thiếu thốn. 
 photo IMG_4726_zps3e62dbbe.jpg Những người đang sống là những người chiến đấu 
(Victor Hugo)
Những cuộc đời lắng lại khi đã tìm được ít nhất một mục tiêu với bộn bề cuộc sống gắn đầy trên đôi vai các chỉ tiêu theo từng ngày, chiết tháng, đoạn năm. 
Có mấy cuộc đời phiêu bạt cùng khoảnh khắc ấy để khi thăng hoa như bản anh hùng ca được viết lại. Anh nói: anh thích được thỏa chí làm việc với trách nhiệm anh mang ở một buổi anh ngược xuôi một miền sông nước đến với phố biển đèn lên. 
Có những con người để khoảnh khắc ấy lướt ngang rồi dừng lại, có những người dừng lại mãi mãi để bản hùng ca còn viết dỡ dang. Anh đi ở một đêm đông tàn lạnh cảm. 
Anh em bán hàng những con người viết bản hùng ca ở mặt trận hôm nay. 
Bản hùng ca viết theo từng giai điệu khác nhau. Có những giây phút huy hoàng rồi chợt tắt. Có những giai điệu âm vang như một khúc khải hoàng hát đi hát lại. Có những phút giây ngỡ ngàng vì đời đã sang trang nhưng cuộc sống cứ lặng lẽ trôi khi khát khao chinh phục bản thân mình không còn sôi sục. Chị nói: Ta cứ vui hôm nay, biết đâu ngày mai vẫn thế. Đọc. Đời thay đổi khi ta thay đổi. Thấy triết lý đôi khi cũng đúng mấy phần. 
Đọc tới rồi đọc lui. Dư âm vẫn còn đấy thấy mấy điểm tương đồng, thấy mấy phần khác biệt. Con người trong hoang dại, thích tìm kiếm những khát khao theo các thước đo tự tạo. Nó thôi không đọc nữa vì triết lý quá nhiều, tự hiểu đọc sách vở càng nhiều, cảm xúc lấn đi phần lí trí. Thôi thì, ta cứ vậy, sống quanh quẩn nơi đây, vui vẻ ở chốn này, lắng nghe những bài ca cuộc sống như một thời ngô nghê, thích chép ra lời nhạc để rãnh rỗi lại ngân nga từ những bản anh hùng ca được biết.
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

Papa

Ta là yêu quái đây!
 photo 600x475-12692_ltr_8295.jpg
Nó nhìn gã. Một thân hình chưa quá một mét, cứ như gã người lùn Hobbit của John R.R. Tolkien, gắn thêm một gục gù phía trên lưng làm cho gã nhìn cứ như lùn thêm chút nữa. Gương mặt bị nắng càn quét đến đen thẫm với các nếp nhăn nhúm, chân chim & đầy rỗ, thêm mái tóc lòa xòa cắt tỉa vội và nếu như không có một nụ cười gắn trên môi thì ắt hẳn chẳng khác gì thằng gù về già sống trong trang sách của Victor Hugo.
Gã luôn đi về trên chiếc xe Honda 50 lọc cọc cứ tưởng chừng như sắp rã ra khi vấp bất kỳ một viên đá 50 nào.
Vợ gã. Một người phụ nữ trên vầng trán cũng in đầy những vết chân chim, tóc nhuộm miễn phí hai màu đen trắng theo qui luật của thời gian.
Gã và vợ gã. Dắt díu. Trong căn nhà chưa đến 6m2 gọi là tổ ấm, chống chọi qua những mùa mưa nắng. Thắng bão, đạp giông chẳng trông mong điều gì ở tương lai ít nhiều, cứ thấy cứ thế bước đi theo ngày tháng có nhau. Vậy là đủ.
 photo trecon_11-1.jpg
Từ lâu. Từng nghĩ. Tình yêu là gì khi đã ở một ngưỡng đời vượt quá nữa phần, không có vật chất, bạc tiền giữa phố thị Sài Gòn thì mấy ai đủ sắt son dắt nhau qua đấy những tháng ngày. Giờ đây. Minh chứng đủ đầy cho một tình yêu vừa thấy, không muốn so sánh khập khiễng giữa một Chí Phèo & Thị Nỡ, nhưng ở đây có một tình yêu với những sắt son chưa biết, nghiệt cay chưa đủ, chỉ thấy tình vẫn nồng say theo tháng ngày.
Gã cứ hăng say đi theo tiếng gọi nơi con tim mình, kiếm sống đắp đổi qua ngày trên chiếc xe cọc cạch chẳng ngại nắng dội mưa dầm với tình yêu không còn níu kéo một túp lều tranh hai quả tim vàng. Vì nơi đấy - mái nhà với cột, kèo được buột chặt bởi kết tinh tình yêu, một chất keo kết dính hai mái đầu tóc nhuộm miễn phí trắng đen. Một đứa con thành hình.
 photo childhood_photos03.jpg
Một thằng nhóc trắng trẻo, nuôi tròn trịa đến khéo, không thấy biệt phân so với lũ trẻ cùng xóm. Điểm qua những món đồ chơi theo mỗi dịp hè đến, thu đi, đông qua hay xuân về. Đứa nhóc đùa vui với đám bạn cùng xóm. Tất cả đều có đủ. Một thằng nhóc không cảm thấy mình thiếu thốn, ít nhất là đồ chơi để rồi phải ngồi nhìn những đứa nhóc khác chơi. Thèm thuồng. Dường như không tồn tại trong đầu thằng nhóc chưa biết nghĩ suy, chỉ vui thôi là đủ.
 photo childhood_photos08.jpg
Vật chất xếp hàng ngang. Tình thương thì không thiếu. Khi cứ mỗi chiều về, gã xếp gọn chiếc xe bên hiên nhà hàng xóm, rửa sạch một đôi tay hòa vào những đứa trẻ, đóng những vai chính tà. Thấy đời không gục ngã.
Ta là yêu quái đây!?
Yêu quái! Xem kiếm của ta đây!?
Ngày qua, tháng đoạn…Thấy gã vẫn cứ như trẻ lại, tập tành viết chữ yêu. Nồng nàn và say đắm. Không phải tình gái trai, mà là một bóng cả. Bóng cả cho đời con.    
( Ảnh: Sưu Tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...