Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn o moi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn o moi. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

MÙA Ô MÔI…LỠ HẸN ( 3)

Ầu ơ ví dầu cầu dán đóng đinh
Cầu tre lắc lẻo gặp rình khó đi

Biết chứ anh. Anh đang mơ một mái nhà tranh không rách nát của riêng mình, có trẻ thơ nằm nuôi như tiếng chị hàng xóm phòng bên, đang ru hời trong ánh nắng lả lơi ngoài sân chứ gì.
Anh chân chất như mùi mạ bao năm xạ đồng vẫn cứ giữ một hương không phôi phai, dù rằng xa con đò đưa khách sang sông, xa chiếc cuốc mỗi sáng ra đồng mà mắt nhìn ai ngần ngại, để đến với thị thành mong một phút đổi đời chứ không muốn trốn chạy cái kiếp nghèo trong ánh mắt hanh hao xa dịu vợi của má nó. Chân chất vẫn còn đấy.
Anh thương nó bằng trái tim khù khờ, bơ vơ như gió chiều buồn hắt hiu bay đi thời niên thiếu cùng chơi trên cánh đồng khắc khoãi, rồi trưởng thành chòng chành trong tiếng yêu, cứ đuổi theo nó trên những chặng đường đời rẽ ngoặc từ lúc má biết ửng hồng đến cả lúc sang sông. Anh chỉ ngồi ở mé sông, nén nhìn về đám cưới vì sợ không cầm lòng khi trông thấy một chiếc áo cô dâu. Vỡ ào thẹn khóc cho đời mình như hòn đá anh ném rơi tỏm vào mặt nước, không sóng sánh được dù chỉ một lần.
Photobucket
Anh quí nó hơn tất cả những gì anh có. Thiệt chứ sao không! dù nó đã sang sông đắm đò. Trốn chạy từ nhà chồng về với một tâm hồn rách nát, rát cả thịt da. Anh chả nói gì chỉ ghì chặt nó vào lòng trong tiếng xe chạy rối ren bên ngoài khu lao động. Nó khóc ướt cả áo anh như cơn mưa vào mùa rơi mãi miết trên mái nhà trong đêm quạnh quẻ. Có ánh lữa nhỏ nhen nhói giữa nhà sưỡi ấm một con tim. Một tháng trời anh chỉ rữa vết thương cho nó bằng sự im lặng riêng mình, với nó là quá đủ. Chỉ cần một lời hỏi han thôi vì vết thương sẽ đứt chỉ, bục ra mà tứa máu không ngừng lại. Nó biết vậy. Chỉ chui ra, chui vào căn phòng anh thuê tạm bợ, làm những bữa ăn mang mùi hương của đồng ruộng quê nhà về lại cho anh thay lời nói. Kho quẹt, mẻ kho thêm tô canh chua không cá. Vậy mà anh lại ăn hì hà hì hục. Thấy thương.
Photobucket
Giờ chắc tiếng trẻ thơ nào đi vào trong giấc ngủ anh mất rồi. Chứ gì nữa. Nó khẽ khàng lướt ngón tay đã được mài giũa kỹ càng vào lưng anh, da anh, từng thớ thịt anh…nó bàng hoàng vì khát khao ngày nào vẫn còn âm ĩ chứ không trơ lì ra, sau trận càn bị trâu bò dẫm nát thân thể trăng tròn vừa điểm khuyết. Anh trở mình trong ánh mắt long lanh, người anh phã ra một làn hơi nóng, ôm nó trọn vào lòng rồi gửi những nụ hôn. Vội vã. Anh nằm lên người nó trong đôi tay siết chặt như sợ rằng mất nó lần thứ hai, để rồi mé sông lại phải nhận những hòn đá buồn rơi lõm bõm trong dòng nước đục ngầu vì bùn nhão bao năm. Chẳng hiểu sao nước mắt nó ràn rụa tuôn trào như nước vỡ đê vào ruộng. Không ngừng lại . Hốt hoảng hiện ra trong ánh mắt anh, nó ước sao không là cây ô môi lúc đó, để cắt bỏ mắt đang tuôn trào vẫn còn một mắt khác phía sau – mắt khác đó sẽ ánh lên niềm hạnh phúc dù không trọn vẹn, khi thớ thịt căng tràn nhựa sống đang vồ vã với khát khao giải phóng sức sống trẻ trai. Trận càn trở lại. Tiếng người mẹ trẻ ngừng ru mất rồi. Chơi vơi.
 
Tìm quên
Biết chứ anh. Biết từ lúc em thuê phòng ở đây, cứ mỗi sáng đi làm nhận từ anh một nụ cười lặng thinh trong ánh mắt nhìn tan biến cả hồn nhiên, rồi tan ca lại gửi cái nhìn lưng lững về anh như cánh cò bay ngang đồng ruộng hững hờ trong những ngày đầu. Anh gày gày trong bóng dáng thư sinh, khuôn mặt, mái tóc chỉn chu như viên chức trên phim. Xem nhiều rồi nhưng thấy nữa đời nữa diễn thì chỉ có ở riêng anh trong ánh mắt, có ngõ tối nào đó không rõ buông xuống lối nhỏ qua căn phòng thuê nhỏ tạm rồi mới đến nhà anh – thị thành lưu lại trên áo anh bụi đường pha lẫn chút hương thơm phai mùi.
Những câu chuyện anh cứ kể nghe khi mưa chiều rã rít, nghe đó mà lòng để đâu, chỉ thấy thấp thoáng bóng người đi trên con đường sình trơn trợt, bàn chân ai cố bấu lấy đất lầy khi gió lất lây tàu dừa non phàng phạt. Anh cứ cười như đời không u tối, bảo mắt nó hiền khi mỗi lần nhìn về phía xa xăm. Từ gạch cửa buông vài lời qua lại, vào trong nhà sau mỗi tối lẻ loi. Anh gửi trao về tâm sự một phần đời bị đánh mất con tim khi người tình đầu bỏ đi khi anh phong phanh một cuộc sống chỉ đủ qua ngày, giờ khá hơn thì lạnh mất một phần hồn để tìm lại kỷ niệm xưa. Tắt lịm.
Photobucket
Gió nào thổi bay qua làn tóc, da thịt đón nhận từng hơi lạnh đến con tim. Đối diện phòng có đôi vợ chồng sống ngày qua bữa, cọc cạch đời nghèo trong những buổi cơm chung. Nóng, ấm một căn phòng. Nó trơ trọi mỗi lúc không có anh qua, dù chỉ là những câu chuyện về đời anh như tiếng tắc kè nào chậc lưỡi mỗi đêm như gọi đời bớt trớ trêu. Cho mình một ngã sống.
Nó nằm xuống đón chờ từng hơi ấm tõa ra từ bàn tay anh lướt nhẹ, như nâng niu một cánh diều đang căng trong gió. Hoang mang. Anh trao cho nó ánh mắt của ngày đầu lặng thinh, từng chiếc cút áo mở ra khi trời đêm rĩ rã của một cơn mưa cuối mùa, chập chờn những ngọn gió đầu đông lướt qua hai cơ thể hòa quyện vào nhau. Trần trụi. Nó ghì chặt anh vào người vì sợ anh thấy nước mắt nó đang rơi không tự chủ. Mệt nhoài.
“Em không còn…à!” Anh hỏi nó khi hơi thở vẫn chưa về lại với bình thường. Nó gửi anh một ánh mắt lặng thinh. Sét đâu đánh trên mái nhà vụt sáng phá tan màn đêm tối. Thoáng qua. Anh gửi lại nó một ánh mắt nhìn thinh lặng, rồi trở lại với nhà mình. Nó ngồi co lại một góc phòng, răng cứ cắn móng tay mãi miết. Rướm máu. Nghe đâu đó tiếng ai ru con văng vẳng
Photobucket

Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học, mẹ đi trường đời
Giờ lớn rồi má ơi, trường đời con học không xong một lớp người.
Con muốn về với má, má ơi. Ô môi trổ hết rồi.
Con muốn về với má, má ơi. Ô môi trổ hết rồi.
Photobucket

MÙA Ô MÔI…LỠ HẸN ( 2)

Má nó cười. Ba nó cười. Bà con ai cũng cười. Đám cưới mà, sao lại không cười. Đám con nít cứ nhao nhao cả lên để xem cô dâu, chú rễ. Chúng nó bu quanh cổng dừa được tết thành những bông hoa nở rộ để chờ được xem tận mắt hai người, chúng nó cũng cười. Nó cười luôn. Cười vì gì thì không biết.
Chắc là cười với má nó vì bà vui khi mái nhà lợp lá giờ đây được lợp những tấm tôn sáng bóng, ánh sáng mặt trời làm ánh lên tia nắng chói chang xốn xang con ngươi người ta. Vậy mà thinh thích vì có bao giờ ước mơ được hơn thế đâu, khi cứ mỗi độ mưa ngâu thì khói bếp, lửa chiều bay lên ngùn ngụt ám mái nhà. Chỗ khô ráo còn lại trong mái lá nâu vàng.
Chắc là cưới với ba nó vì ổng vui khi bao nhiêu là con người đến xem con gái ông lấy chồng ngoại quốc. Thằng rễ xem thế mà tốt với vợ, nào cất nhà, nào mâm quả rồi bao nhiêu là quà cho gia đình thay lời tri ơn đã sanh ra vợ mình. Mà ổng có biết gì đâu, toàn bà mối bá nói luyên thuyên còn con rễ thì cứ u ơ tiếng gì không rõ. Có là sao, bao lâu rồi khóe môi ông mới dãn ra hết cỡ như thế, chứ mỗi độ xong cơm chiều cứ ngồi dựa cột nhà thả khói thuốc bay. Xa xăm. Thèm một thằng con trai thì phải.
Chắc là cười với bà con, họ hàng quá. Thấy ai ai cũng nhốn nháo chào chú rễ dù rằng hai bên chẳng hiểu gì, ghì cổ bá vai lại cười phá lên khen lấy khen để. Thằng này coi ngon à mậy! Từ ngày nó về phố trốn đỡ kiếp nghèo, tìm đâu đó khuất xa làng xã để vươn lên cho bớt đi tủi hờn vì sợ rằng canh đắng chiều chiều lại thấy lòng buồn hắt hiu. Thăm thẫm. Ngót nghét cũng 3 năm ròng ngược xuôi đời thuê mướn, chẳng được đồng nào dư dã cho con gái một đời. Má nó cứ vén vạt áo lau sau mỗi lần nói đến của hồi môn. Nghẹn ngào. Nó nghe người ta nói lấy chồng ngoại quốc đỡ đần cuộc sống khá hơn, dù báo chí, truyền hình có đưa tin bao cuộc tình rướm máu. Có Mỹ, có Đài, có Hàn nữa, mà nó xem truyền hình lúc tan ca cùng mấy chị cũng thấy mấy anh Hàn đẹp trai dữ dội lại mọi điều ga lăng. Có chút gì ước mơ, có gì đó mộng mị nhưng biết sao giờ - con gái mà, ổng bã cứ thở dài nói hoài không biết có ai thương. Nghèo nào đeo lấy chân bùn non vương lấm. Không trôi.
Hay là cười cùng lũ con nít. Thấy bọn nó cười vậy chứ có biết là cười gì đâu. Cứ ngu ngơ như những trò nghịch phá đầu làng cuối xóm để mấy ông bà già la õm tỏi. Vô tư như ngọn gió chiều băng ngang đồng, bạt lúa ra sông đón những bông ô môi nở rộ, xuôi dòng nước. Về đâu không biết. Về đâu thì về. Bà may bả bảo về bên kia sống sung sướng như từng ở đó không bằng. Thấy sượng sượng mà cứ muốn tin để áo dài một lần được mặc, khăn bới đầu với son phấn mắt nâu đen lấm lem vì nước. Nó cũng theo phụ nhiều đám cưới, cứ cười nức nẻ khi thấy mấy bà cứ vén màn lên là nước mắt lưng tròng, thấy sến ơi là sến: lấy chồng chứ có đi chết đâu mà khóc gì không biết. Vậy mà nước mắt nó cũng lưng tròng không hay.
Photobucket
Cười với nó hả? Có bệnh không vậy trời? Nó có gì cười, cười theo thôi. Chứ đêm động phòng vội vã, tiếng ếch nào còn rộn rã bên nhà như hòa theo con nước đang lên, nó tất tả dọn đồ để kịp ngày mai về nơi xứ lạ, có ra đêm động phòng gì đâu. Má nó xếp đồ mà nói gì một hồi nghe không rõ chỉ loang thoáng đâu đó trong tiếng nấc: mùa ô môi lại về rồi bây ơi. Có liên quan gì đâu, lúc não lúc nao cứ mỗi năm xa nhà, má cứ canh mùa ô môi trổ bông là gọi điện bảo sắp hết năm rồi: ô môi rụng là về nha bây. Ngày lấy chồng, đêm động phòng mà má cứ nói gì đâu không. Nó vẫn chưa biết đàn ông.
Tự nhiên lại thèm ô môi. Tại má chứ ai? Lúc nhỏ cứ hái ô môi cho hai chị em ăn thay bánh kẹo, khi mỗi lần thấy thòm thèm nhìn mấy đứa kế nhà được quà ba má nó mua, nghe đâu là mắc lắm. Để giờ lớn đăm ra ghiền luôn. Mà xứ sở này có đâu, ngày đầu đất lạ sao mà rét mướt, ướt cả tâm hồn đến nỗi nước mắt khô luôn nơi gọi là nhà chồng. Ngủ giống như ăn ô môi, rọc hai bên thân để phần lộ bên trong ra, rồi ngấu nghiến. Rách nát. Rướm máu. Nó đã biết nhiều đàn ông.
Photobucket
Vị chan chát mà hậu ngọt! Nhớ lãng nhách. Cứ thấy chấp chới trên cánh đồng chạy rong ra đến bờ sông tìm ô môi hái vội, cứ cười vang cả một góc sông óng ánh nắng chiều, nghe xa xa má gọi í ới cẩn thận kẻo nước xoáy, hụt chân chết chìm. Chìm. Chìm trong tiếng thở hỗn hễn, những thớ thịt đè người, tóc bay lả chã. Đau. Mất.
Photobucket
Ô môi giờ chắc rụng bông khắp sông, lá cũng theo dòng. Giờ này năm trước chắc má gọi điện rồi, ổng thì đi ra đi vô, đi ra hỏi bà điện cho tui nó chưa để kịp về trong ngọn gió nôn nao. Mấy đứa nhỏ lại bày trò nghịch phá, đâu đó người trong xóm lại rôm rả chuyện trò. Mà sao năm nay má lại hổng gọi về, lấy chồng chứ có đi luôn đâu. Biết đâu mà gọi, có liên lạc được đâu. Mà có gọi chắc cũng hổng về được má ơi.

MÙA Ô MÔI…LỠ HẸN!?

Photobucket
Em như ngồi dưới nó để tránh ánh mắt nào vô tình chạm vào nỗi đau chôn kín, dù đã bị thực tế lột trần rướm máu. Em đã là phụ nữ trong thân xác của đôi mươi, ngực em căng tròn trong tuổi đời yêu thắm. Đằng sau em là một cơn bão vừa qua…Một cơn bão của trời đầy gió tuyết nơi một đất nước tưởng yên lành, chấp cánh cho giấc mơ thời thiếu nữ - tìm một tấm chồng nơi đất lạ phương xa.
Photobucket
Thấy thấp thoáng dáng em lao vào trong đêm tối, cuộc gọi tìm kiếm người thân nơi mãnh đất nhân sâm – có những chàng trai đi ra từ phim ảnh, đẹp lạnh lùng xao xuyến một đời em. Mãnh đất chứa chan nhiều hy vọng, trong tâm khảm nào ước ao một hạnh phúc về sau khi ngày máy bay cất cánh. Để rồi, sự thật nào lừa dối, ước ao nào chao đảo để một thuở dại khờ trong cay đắng em mang nơi đất lạ quê người về một kẻ chồng không ra dáng, tình nhân không định hình. Rẽ mạt một phận người. Chua chát.
Em nhớ về dòng nước lũ quê nhà, có tin bão nào ti vi vừa báo nước dâng cao. Hẹn hò nhau những đứa trẻ cùng xóm, nghịch trò vui trên sóng nước mênh mông. Mùa ô môi nào nở để chờ mong dạt dào.
Photobucket
Em nhớ về tiếng gọi của mẹ cha khi cơm chiều vừa đến. Dòng nước bồng bềnh rút nhẹ êm đềm trong tiếng đũa lùa vội những chén mắm kho ngào ngạt. Bông ô môi nở rộ khắp bến sông hẹn thề.
Thoát khỏi mãnh đất tước đi phần con gái, trở lại quê hương mình trong một cõi lặng thinh. Một linh hồn thoát xác. Một nỗi nghẹn, một niềm thẹn rát cả con tim trốn tránh những cặp mắt nhìn. Ô môi nở hết rồi.
Photobucket
Dòng sông nào vắng lặng trong cơn bão lòng trào dâng, vài người ôm ấp bên nhau trong cái lạnh đầu đông đâu biết xa trong có chút gì đó khát khao, chuyển nhè nhẹ ánh mắt về phía bầu trời xa. Không vội vã. Tự hỏi rằng đã lỡ hẹn rồi ư?
Photobucket
Lỡ hẹn với xuân thì vẫn còn trên da thịt, rạo rực một dòng máu khi ai đó khoát qua vai. Mất rồi thẹn thùng nhưng sao vẫn gục đầu câm nín. Sao em thấy mình giống ô môi đăng đắng, trút cả lá sau một lần bông rụng trắng sông. Trần trụi, đen đúa và nhếch nhúa trong mắt người nhìn. Bơ vơ một góc sông, góc đò. Tự hỏi rằng đã lỡ hẹn rồi ư?

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...