Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn lich su. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn lich su. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2025

[Sách] Chìm nổi ở Sài Gòn - Haydon Cherry

 

“Sài Gòn không chỉ là một địa danh. Đó là một dòng chảy của những con người, ký ức và sự biến đổi không ngừng.”

Nơi đó giúp giàu càng giàu thêm

Nơi đó bần cùng hóa một con người

Người ngựa, ngựa người

Dưới ngòi bút nhẹ nhàng và sâu lắng, Cherry như thể thêu lên tấm áo của Sài Gòn xưa những điểm tối trên bức tranh đẹp lung linh của mình, những mãnh đời trôi dạt, như thể tiêu biểu cho một kiếp người sống dưới đáy xã hội.

Khi nhắc đến Sài Gòn, ta thường nghĩ ngay đến một đô thị sôi động, nơi giao thoa giữa truyền thống và hiện đại, giữa ký ức lịch sử và nhịp sống hối hả. Nhưng làm thế nào để hiểu hết những tầng sâu của thành phố này, nhất là trong giai đoạn đầy biến động của thế kỷ 20? Chìm Nổi Ở Sài Gòn của Haydon Cherry là một tác phẩm hiếm hoi giúp ta soi chiếu lại lịch sử của Sài Gòn từ một góc nhìn khác – góc nhìn của những con người bình thường sống giữa những cơn sóng thăng trầm của thời đại.

Một Sài Gòn không chỉ của vĩ nhân, mà của thường dân

Không tập trung vào các sự kiện chính trị hay những nhân vật lịch sử lớn, Chìm Nổi Ở Sài Gòn kể câu chuyện của những tầng lớp bình dân – những người bán hàng rong, công nhân, dân nhập cư, trí thức đô thị – những người góp phần tạo nên hơi thở của thành phố nhưng lại ít khi xuất hiện trong các trang sử chính thống.

“Trong lịch sử của một thành phố, không chỉ có những người kiến tạo, mà còn có những người chịu đựng, thích nghi và biến đổi.”

Cherry đưa ta đi qua những con hẻm chật hẹp, những khu lao động đông đúc, những chợ trời nhộn nhịp, tái hiện một Sài Gòn vừa quen thuộc vừa xa lạ – nơi mà mỗi viên gạch trên vỉa hè, mỗi gánh hàng rong đều mang theo một câu chuyện của riêng mình.

Tác giả không chỉ tái hiện cuộc sống thường nhật của người dân Sài Gòn mà còn giúp ta hiểu rõ hơn những thay đổi xã hội, kinh tế và chính trị đã tác động đến họ ra sao.

🔹 Sự hình thành của giai cấp thị dân – Từ những năm thuộc địa đến thời kỳ kháng chiến và chiến tranh, tầng lớp lao động đô thị ở Sài Gòn không ngừng biến đổi, từ những người nông dân nhập cư đến những người thợ thủ công, tiểu thương.

🔹 Những mâu thuẫn của một đô thị đang lớn lên – Bên cạnh sự phát triển và mở rộng của Sài Gòn là những vấn đề về phân hóa giàu nghèo, nhà ở, sinh kế và sự kiểm soát của chính quyền đối với đời sống thường dân.

🔹 Sài Gòn qua những cuộc khủng hoảng – Dưới thời thuộc địa Pháp, Sài Gòn là một đô thị chịu sự kiểm soát chặt chẽ, nhưng cũng là nơi hình thành những phong trào đấu tranh. Đến thời kỳ chiến tranh, thành phố lại là trung tâm của những biến động xã hội và chính trị sâu sắc.

“Lịch sử không chỉ được viết bằng những biến cố lớn, mà còn bằng những cuộc đời lặng lẽ trong những góc phố nhỏ.”

Cách tiếp cận độc đáo – Thay vì nhìn Sài Gòn qua lăng kính quyền lực, Cherry chọn cách kể chuyện từ dưới lên, từ những con người bình thường nhất. Điều này giúp người đọc cảm nhận được sự sống động và chân thực của thành phố.

Tư liệu phong phú – Cuốn sách được nghiên cứu công phu với nhiều tư liệu quý từ kho lưu trữ, báo chí, ghi chép cá nhân, giúp khắc họa một bức tranh Sài Gòn đầy đủ và chi tiết.

Nhịp điệu có phần chậm – Do tập trung vào các chi tiết đời thường và phân tích xã hội, đôi khi nhịp điệu của sách có thể hơi chậm đối với những ai quen với lối kể chuyện kịch tính.

Thiếu cái nhìn cá nhân của người dân – Dù cuốn sách rất giàu tư liệu, nhưng vẫn có lúc thiếu đi tiếng nói trực tiếp từ những con người đã trải qua thời kỳ này.

Chìm Nổi Ở Sài Gòn không chỉ đơn thuần là một cuốn sách lịch sử mà còn là một lát cắt sống động về đời sống đô thị. Nếu bạn muốn tìm hiểu về một Sài Gòn không chỉ có những tòa nhà tráng lệ hay những biến cố chính trị lớn, mà còn là thành phố của những con người bình dị, của những khu lao động, những gánh hàng rong, những cuộc đời lênh đênh theo dòng chảy của thời cuộc – thì đây là cuốn sách dành cho bạn.

“Sài Gòn không chỉ được viết trong những trang sách lịch sử, mà còn trong từng bước chân của những con người đã từng sống, yêu, và gắn bó với mảnh đất này.”

***

"Saigon is not just a place. It is a flowing current of people, memories, and constant transformation."

A place where the rich become richer.

A place where one can be driven to destitution.

Men and horses, horses and men.

With a gentle yet profound pen, Cherry stitches dark patches onto the shimmering tapestry of old Saigon, portraying the drifting lives that seem to embody the fate of those living at the bottom of society.

When we think of Saigon, we often picture a bustling metropolis—where tradition meets modernity, where history intertwines with the rush of everyday life. But how can we truly grasp the deeper layers of this city, especially during the tumultuous 20th century? Down and Out in Saigon by Haydon Cherry is a rare work that allows us to reflect on Saigon’s history from a different perspective—the perspective of ordinary people caught in the tides of change.

A Saigon not just of great figures, but of common people

Instead of focusing on political events or renowned historical figures, Down and Out in Saigon tells the stories of the working class—the street vendors, laborers, migrants, and urban intellectuals—those who breathe life into the city but are often absent from official historical records.

"In the history of a city, there are not only those who shape it but also those who endure, adapt, and transform."

Cherry takes us through narrow alleys, crowded labor districts, and bustling street markets, recreating a Saigon that is both familiar and unfamiliar—where every brick on the sidewalk and every vendor’s burden carries a story of its own.

The author not only reconstructs the daily life of Saigon’s residents but also helps us understand how social, economic, and political changes have shaped their existence.

🔹 The rise of the urban class – From colonial times to the resistance era and wartime, Saigon’s working class continuously evolved, from migrant farmers to artisans and small traders.

🔹 The contradictions of a growing metropolis – Alongside Saigon’s expansion came issues of wealth disparity, housing shortages, livelihoods, and governmental control over everyday life.

🔹 Saigon through crises – Under French colonial rule, Saigon was tightly controlled but also a breeding ground for resistance movements. During wartime, the city became the epicenter of profound social and political upheavals.

"History is not only written through grand events but also through quiet lives in small alleyways."

A unique approach

Instead of viewing Saigon through the lens of power, Cherry tells the story from the bottom up, from the perspective of the most ordinary people. This brings the city to life with authenticity and depth.

Rich archival material – The book is meticulously researched, drawing from extensive archives, newspapers, and personal accounts, painting a detailed and vivid portrait of Saigon.

Some challenges

A slower pace – Due to its focus on everyday details and social analysis, the book’s rhythm may feel slow for those accustomed to dramatic storytelling.

Lack of direct personal narratives – While rich in historical data, at times the book misses the direct voices of those who lived through these times.

Down and Out in Saigon is not just a history book but a vivid slice of urban life. If you want to explore a Saigon beyond its grand buildings and political upheavals—a city of ordinary people, labor districts, street vendors, and lives adrift in the tides of time—then this is the book for you.

"Saigon is not only written in history books but also in the footsteps of those who have lived, loved, and been bound to this land."

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2024

[Sách] Nexus - Yuval Noah Harari

 

"Con người không chỉ còn là sinh vật sống, mà đang dần trở thành một phần của một mạng lưới công nghệ rộng lớn, một thực thể vừa tự nhiên, vừa nhân tạo."

Sau lược sử loài người (Sapiens), lược sử tương lai (Deus) là Nexus. Nexus của Yuval Noah Harari là một tác phẩm thú vị và đầy trí tuệ, mang đến một cái nhìn sắc sảo về cách mà thế giới hiện đại đang phát triển với sự liên kết ngày càng sâu sắc giữa công nghệ, sinh học và xã hội. 

Cuốn sách vẫn đi theo thế mạnh của tác giá, không chỉ dẫn dắt người đọc đi từ lịch sử đến tương lai, mà còn là lời cảnh tỉnh về những lựa chọn mà chúng ta phải đối mặt, khi những tiến bộ công nghệ đang định hình lại cả nhân loại và hành tinh của chúng ta.

Điều đáng tiếc nhất ở quyển sách, bản thân cảm nhận, quyển sách đã bỏ quên một "phương Đông" trong sợi dây lịch sử biện chứng cho lập luận của mình về tương lai của tác giá, quyển sách tập trung nhiều ở "phương Tây", điều ít nhiều giới hạn phạm vi của tác giả. Chưa kể nhiều đoạn có phảng phất hơi hướng chính trị đã tác động đến ngòi bút của tác giả trong lúc nói lên quan điểm của mình trong Nexus.

Con người chúng ta thông thái, những cũng chỉ là một loài. 

Harari sử dụng lối viết vừa phân tích sắc bén vừa mang tính kể chuyện cuốn hút, khiến những chủ đề phức tạp như công nghệ nano, trí tuệ nhân tạo (AI), và sinh học tái tạo trở nên dễ tiếp cận hơn với độc giả. Mỗi chương như một mảnh ghép trong bức tranh toàn cảnh về tương lai, nơi mà con người và công nghệ sẽ hòa nhập, tạo thành một "nexus" - sự kết nối chặt chẽ không thể tách rời.

Cuốn sách cũng đưa ra những câu hỏi sâu sắc về đạo đức và ý nghĩa của con người trong một thế giới đang dần được định nghĩa bởi các thuật toán và công nghệ sinh học. Harari không né tránh những chủ đề nhạy cảm như quyền riêng tư, tự do cá nhân, và sự kiểm soát của các tập đoàn công nghệ. Thay vào đó, ông phân tích chúng một cách thẳng thắn và đầy suy ngẫm, khuyến khích người đọc suy nghĩ về tương lai mà chúng ta đang tạo ra.

"Nếu để công nghệ chi phối mọi quyết định của con người, liệu chúng ta có còn là những chủ thể tự do hay chỉ là những bánh răng trong một bộ máy khổng lồ?"

Bằng cách liên kết các yếu tố lịch sử, khoa học và triết học, Harari tạo ra một bức tranh toàn diện về sự thay đổi mà thế giới đang trải qua. Ông không chỉ cảnh báo về những nguy cơ tiềm ẩn, mà còn nhấn mạnh tiềm năng của công nghệ nếu chúng ta biết cách sử dụng nó một cách khôn ngoan và có trách nhiệm. Cuốn sách thúc đẩy người đọc suy nghĩ về vai trò của mình trong việc định hình tương lai, và không chỉ thụ động chấp nhận những thay đổi mà thế giới mang đến.

"Tương lai không phải là điều đã được định đoạt. Nó là sự lựa chọn mà chúng ta thực hiện, là kết quả của những giá trị mà chúng ta bảo vệ."

Nexus của Yuval Noah Harari là một cuốn sách cần đọc cho những ai muốn hiểu sâu hơn về thế giới hiện đại và những thách thức mà chúng ta đang phải đối mặt. Harari không chỉ đem lại tri thức mà còn khơi gợi cảm xúc và sự suy ngẫm, để mỗi chúng ta nhận ra rằng mình đang đứng ở ngã tư của lịch sử, nơi mà tương lai đang phụ thuộc vào những lựa chọn mà chúng ta thực hiện ngay hôm nay.

***

"Humans are no longer just living beings, but are gradually becoming part of a vast technological network, an entity both natural and artificial."

After Sapiens, a history of humankind, and Homo Deus, a glimpse into the future, comes Nexus. Nexus by Yuval Noah Harari is an intriguing and intelligent work that offers a sharp insight into how the modern world is developing with the increasingly deep connection between technology, biology, and society.

The book follows Harari's strengths, not only guiding readers from history to the future but also serving as a warning about the choices we face as technological advancements reshape humanity and our planet.

One notable drawback, from my perspective, is that the book seems to overlook the "East" in the historical narrative that supports the author's arguments about the future, focusing heavily on the "West," which somewhat limits the scope of his perspective. Additionally, there are moments where the influence of politics seems to have shaped his pen as he expressed his views in Nexus.

We humans are wise, but still just one species.

Harari employs an analytical yet captivating narrative style, making complex topics like nanotechnology, artificial intelligence (AI), and synthetic biology more accessible to readers. Each chapter is like a puzzle piece in a panoramic vision of the future, where humans and technology will merge, creating a "nexus"—an inseparable connection.

The book also raises profound questions about ethics and the meaning of humanity in a world increasingly defined by algorithms and biotechnology. Harari does not shy away from sensitive topics such as privacy, personal freedom, and the control of technology corporations. Instead, he analyzes them in a straightforward and thoughtful manner, encouraging readers to consider the future we are creating.

"If technology dictates every decision we make, are we truly free individuals, or merely cogs in a giant machine?"

By linking historical, scientific, and philosophical elements, Harari paints a comprehensive picture of the changes the world is undergoing. He not only warns of potential risks but also highlights the opportunities technology can offer if we know how to use it wisely and responsibly. The book urges readers to think about their role in shaping the future, rather than passively accepting the changes the world brings.

"The future is not something predetermined. It is the choices we make, the result of the values we uphold."

Nexus by Yuval Noah Harari is a must-read for those who wish to gain a deeper understanding of the modern world and the challenges we face. Harari not only imparts knowledge but also evokes emotion and contemplation, making each of us realize that we are at a crossroads in history, where the future depends on the choices we make today.

https://doisales.com.vn/index.php/2024/10/07/sach-nexus-yuval-noah-harari/

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

[Nhật ký của cha] Đám đông tụ tập

 photo chacon-9_zpse53f8ad6.jpg 
Nó và thằng nhóc thất vọng quay về khi bị chặn lối vào trong, nơi đám đông tụ tập, ở một sớm Sài Gòn nắng núp sao làn mây với giăng đầy các khung rào kẽm rai và sắc phục nổi bật từ những góc ngã tư. Đầy đường. Người quay, kẻ rẽ. Người hiểu, kẻ không. Chuyện gì đang xảy ra. Nó đã không cho thằng nhóc được xem thỏa lòng đám đông tụ tập để còn nghe nó tự hào kể lại sau này về sự khác biệt giữa Việt Nam & Thái Lan với những gì đã chứng kiến.
Chuyến đi Bangkok được book vội khi báo đăng tin Thái Lan có đám đông tụ tập giữa hai phe, chẳng nhớ được lúc đó là “áo vàng hay áo đỏ”, chỉ biết nó quyết định tham gia sau khi từ chối lời đề nghị của thằng bạn lúc đầu. Đơn giản. Nó muốn ít nhất trong đời mình xem được chứng kiến những thứ được gọi là khoảnh khắc.
Con đường đã quên tên, nơi có các cơ quan đầu não của chính phủ, ngập đầy những rào chắn nhưng vẫn chừa lối để xe chạy vào trong, người người ăn uống tại các quầy bán hàng dã chiến, vệ sinh ở các phòng vệ sinh di động và… bán luôn cả đồ lưu niệm cho khách du lịch tò mò như nó. Những dàn loa cở đại chỉa thẳng vào các cơ quan với những tiếng nói chẳng hiểu phát ra liên tục. Không khí hừng hực trên những bài báo chỉ thật sự sống lại khi một đoàn xe của viên chức nào đấy xuất hiện, gã thống lĩnh đứng ở trên bục sân khấu cầm micro đọc lời kêu gọi với những con người tụ tập bên dưới đệm theo. Nó cảm nhận được rằng việc tụ tập ấy được xem là bình thường.
               Con đường Khao san, làm nó liên tưởng đến Phạm Ngũ Lão hay Đề Thám với đầy những khách du lịch, ăn uống & tụ tập để đón chào một lễ té nước truyền thống – Shongkran, nơi chứng kiến những con người vui đùa ở giữa trong khi ở hai đầu là nhóm tụ tập theo màu áo & quân lính chính phủ với trang bị đầy đủ vũ trang, nơi những con người quên mất rằng tối qua đã có sự kích động đến đổ máu bởi súng đạn và tàn tích còn để lại. Nó cảm nhận được rằng việc tụ tập ấy được xem là đấu tranh.
Không giống. Những con đường bị phong tỏa như giới nghiêm giửa ngày. Những thông tin hầu như chẳng có gì ngoài những cô gái, chàng trai ân ái, ngoại tình và cướp bóc.
 photo chacon-8_zpsd13ee15c.jpg 
Nó và thằng nhóc thất vọng quay về với suy nghĩ để rồi một mai nó sẽ ngồi kể lại những gì đã xảy ra ở nơi nó đã từng qua, chứng kiến và cảm nhận.
Người tình tóc bạc lắng nghe và trách móc vì sao đưa thằng nhóc đến nơi nguy hiểm ấy. Nó lặng im. Tự thoại.
Rằng những gì cảm nhận là sự khát khao đổi thay.
Rằng những gì của hôm nay sẽ trở thành một phần của lịch sử ở ngày mai.
Và đơn giản thôi, đấy là những gì trãi qua trong đời nó và thằng nhóc nên được ghi lại ở một miền ký ức nào đó để sớm mai đấy nếu chân trời có tươi đẹp thì thằng nhóc vẫn nhớ rằng đã từng có những lúc con người khó khăn để nhìn nhân và tìm kiếm sự đổi thay.  

  

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

[Story] Ai gọi hồn tôi

Cám ơn chị đã chỉ đường cho tôi đến đây.
Photobucket
Bà tắt máy. Đôi mắt nhăn nheo như những vệt mây ngắn dài không định dạng trên một gương mặt đã lấm tấm điểm thời gian. Giờ chỉ còn bà với ông. Đối diện.
Photobucket
Giữa núi rừng. Chim muông đang dang rộng đôi cánh bay từ dưới lên giữa muôn trùng núi non như ai đó vừa đánh động một không gian của riêng chúng. Những bầy chim đang làm tổ.
Giữa hoang vu. Vài đóa hoa đang hé nở mong chờ một mùa xuân mới, trong khi vài đóa hoa còn e ngại một gã đông tàn hung hãn chưa chịu đi với nụ khép hờ.
Cuối cùng thì tôi cũng gặp được ông, ở cái chốn heo hút này. Bà nói, giọng bà run lên. Môi cắn chặt môi, sợ những chất chứa bao năm vỡ òa.
Ông nhìn bà, không nói. Có chút gió lướt qua làm những tán lá lay động. Phía sau lưng bà là một vực thẩm với những ngọn cây chập trùng, một mãng màu xanh gần như ảo ảnh khi hòa với sương bay như tạo thành hố đen muốn nuốt chửng người. Tuyệt vọng.
Bốn mươi hai năm và tám tháng lẻ hai mươi hai ngày. Bà nói, mặt ngẩng lên sợ hai khóe mi sâu hoáy giờ đây không giữ được mạch nước ngầm đang bùng lên, muốn tuôn trào sau khi đã giữ từng ấy năm.
Vài sợi tóc phai màu tung bay, nhuộm màu nắng như những sợi chỉ oánh óng đang chờ được dệt thành một tấm áo. Hoàng hôn. Có tiếng chim cất tiếng hót. Lẻ loi.
Ông nhìn bà. Một người đàn bà giờ đây đã bước qua cái tuổi lục tuần với mái tóc búi cao, từng nghe ai bảo để người ta biết rằng đã có chồng. Mái tóc không còn một màu đen bóng chiếm lòng người nhìn trong những ngày đầu gặp gỡ. Những ngày đầu gặp gỡ không phải ở chốn núi rừng âm u này mà là ở một Sài Gòn rộn rã giữa mùa lá bay.
Photobucket
Sài Gòn của những ngày khói lửa chưa càn qua. Nhớ như tạc hình. Người nữ sinh Minh Khai ngày ấy trong chiếc áo dài để mặc gió tung bay đã làm ngất ngây lòng cậu học trò Petrus Ký. Lém lĩnh. Trốn qua nhìn trộm một nét thơ ngây.
Trong một mùa phượng nở. Một nụ cười làm phượng không dám làm duyên, ghi vào lòng cậu học trò một cảm xúc khó tả. Ngẩn ngơ. Ngã cành té cây.
Si tình, chờ đợi dưới bóng hàng cây. Tan trường. Tò tò theo sau, bỏ cái nhìn nữa hững nữa hờ cho ai chờ đợi.
Photobucket
Không biết có phải người nhạc sỹ nào lang thang bắt gặp. Hân hoan. Đưa vào trên khung nhạc những câu chuyện đời. Trái ngang.
Một nữ sinh Minh Khai sống trong một gia đình khá giả, với những gia giáo riêng từ một gia đình cán bộ điển hình.
Yêu
Một cậu học trò Petrus Ký sống trong một gia đình không khá giả nhưng có những gia giáo riêng. Một gương mặt điển trai đủ làm các cô gái ngồi u hoài về một ánh mắt. Tất cả đều được gạt qua bên khi từ tri thức với ngoại hình được bù đắp trong cách nhìn của phụ huynh.
Chỉ riêng một điều: tình yêu không được chấp nhận khi ngày ông khoát lên mình chiếc áo lính Công Hòa.
Photobucket
Ba, má em nói: đời lính lên lon có ngày con ôm xác chồng mà khóc hận. Người con trai Petrus Ký khoát lên mình áo lính nghe tiếng nỉ non trong một đêm hè, khi được phép về thăm. Ghế đá công viên ghi lại hai chiếc bóng lan xuống đường xiên dọc.
Em hỏi anh – người lính sau một thoáng tâm sự buồn: có nghe mùi hương thơm nồng của dạ lý về đêm!?Anh nhìn vào đôi mắt ngập chìm yêu thương, đưa mũi mình vào mái tóc dài vượt lưng, mang theo những nồng nàn. Cười.
…Em hỏi, hỏi nhiều thứ. Rồi thôi. Im lặng. Phía sau nụ cười anh.
Photobucket
Em nói: anh hãy đưa em đi. Mắt em nhìn về khoảng không vô định của bầu trời đêm Sài Gòn mát lạnh, dòng người lưa thưa đi trên con đường ngập bóng đèn đêm quấn quýt với bóng cây hò hẹn. Boulervard.
Người lính chở người tình đi trên chiếc xe đạp cà tàng, áo dài ngày nào vẫn phấp phới bay phía sau ghi đông.
Mỗi lần. Dừng lại ở cuối con đường, cùng ngắm con sông tắm mắt cả hai tâm hồn bằng những cơn gió. Đắm say.
Ánh mắt bay về bên phải đón những hàng cây xếp thành hàng rũ mình trong đêm, xem những cặp tình nhân hò hẹn.
Ánh mắt bay về bên phải, đón từng lớp sóng nhỏ to cứ rượt đuổi nhau vào bờ như trêu ghẹo những lứa đôi.
Anh nói trên đường về: Đi về đâu vì đời anh là lính. Lính lo đánh giặc ngoài xa, lính đâu có được về nhà.
Im lặng
Anh ngoái đầu nhìn lại người tình, nét xuân thì phơi phới với làn da trắng như bông mận vừa trổ, nét mày thanh như bút vẽ liền đường trong ánh mắt nhìn chơi vơi. Mộng nước.
Em sẽ lấy chồng anh nhé?Em xiết chặt vòng tay. Bầu ngực đang rực tràn nhựa sống vẫn không ngăn được một điều gì đang xiết chặt con tim. Vì sao lại như thế. Đáp lại là một lời lặng im. Anh thấy lưng mình thấm ướt.
Tại sao anh lại chọn chiến trường?Em xiết chặt hơn nữa một vòng tay. Đáp lại em chỉ có tiếng gió vụt qua, chiếc xe đạp đẩy nhanh những vòng xoay, con đường đang ở đoạn lên dốc. Lưng ướt đẫm. Mồ hôi và nước mắt.
Em không muốn về nhà lúc này. Em buông vòng tay mình ra. Chiếc xe đạp dừng lại ở bên đường. Ánh sáng của những ngọn đèn cuối năm tỏa màu vàng không thấy ấm áp, chỉ thấy lẻ loi trơ trọi như thức tỉnh những con người không đến được với nhau trở về hiện thực nghẹn ngào đang chờ đón.
Em đã hỏi anh: Bao giờ trở lại? Anh bảo rằng sẽ là một sớm mai.
Photobucket
Bà nhìn ông, khóe mi đã không còn giữ được mạch ngầm tuôn trào. Tất cả đã bùng phát đến bạo tàn.
Sớm mai của ông là ở chốn này với ngần ấy thời gian sao!? Ông chỉ bết lặng im để bà dựa vào người mình, trút hết những tâm sự. Nhớ nhung, khát khao và ức chế nghẹn ngào sau một cuộc truy hoan. Lần đầu là lần cuối.
Bốn mươi hai năm và tám tháng lẻ hai mươi hai ngày.
Từng ấy thời gian, kẻ đã ra đi không trở lại, chỉ có tình yêu ngày một lớn dần sau cuộc truy hoan. Một kết tinh thành hình và khôn lớn.
Từng ấy thời gian, kẻ ra đi bặt không có một tin tức gì.
Im lặng
Đáp lại bà chỉ chỉ có tiếng chim muông đang kêu lên từng tiếng não nề. Bà thấy vực thẩm sau lưng mình như ngắn lại. Với từng ấy thời gian đã có quá nhiều đổi thay.
Kỷ vật cho bà là một giọt máu hình thành trong khói lửa. Thời gian như điếu thuốc tàn. Tất cả vút qua trên gánh nặng vai gầy. Con trai bà giờ đã có một gia đình riêng sau chặng đường gian khó vì nó thấu hiểu rằng chỉ có học mới thoát nghèo.
Đứa con trai càng lớn, bà càng thấy bóng dáng của người con trai Petrus Ký ngày nào. Ám ảnh. Một cái nhìn lém lĩnh. Từ quá khứ ngở đã chìm sâu.
Một cuộc sống mới đã sang trang, nhưng chân bà vẫn còn đứng ở hành lang của ngày cũ dù rằng đã có dâu con và cháu gọi bà.
Tất cả tưởng chừng là một giấc mơ.
Khi nghe tiếng nói thân yêu từ ngàn xưa vọng về. Anh bảo rằng sẽ là một sớm mai. Một cuộc gọi từ người phụ nữ xưng là ngoại cảm, nhắn lại lời từ một người núi thẩm rừng sâu. Gửi gắm.
Cỏ đón nữa người bà. Nằm nghiêng. Mạch nước ngầm đã vắt kiệt đi tất cả sức lực tàn.
Photobucket
Có tiếng bước chân đạp lá.
Giọng rung rung. Hỏi. Chị là ai mà nằm khóc trước mộ chồng tôi!?
Tất cả tưởng chừng như một giấc mơ. Vụn vỡ. Vực thẩm phía sau bà như gần lại.
( Ảnh: Sưu Tầm)
***

http://hn.nhac.vui.vn/upload/nhacvui-player.swf
***

Thank You for Showing Me the Way Here.

She turned off the engine. Her wrinkled eyes, like streaks of scattered clouds, rested on a face speckled with time. Now, it was just her and him. Facing each other.

Amidst the mountains and forests. Birds spread their wings, soaring upward into the boundless sky, as if someone had just stirred a space that belonged only to them. Flocks were nesting.

Amidst the wilderness. A few flowers timidly bloomed, anticipating a new spring, while others hesitated, their buds still tightly closed, wary of winter’s lingering grasp.

At last, I’ve found you, in this desolate place. Her voice trembled. She bit her lip, fearing that years of bottled-up emotions might spill over.

He looked at her, saying nothing. A breeze rustled the leaves. Behind her lay a deep abyss, where a dense forest stretched endlessly, its green blending with the drifting mist, forming an illusion—like a black hole eager to consume her. Despair.

Forty-two years, eight months, and twenty-two days. She spoke, lifting her face to the sky, afraid that the deep hollows of her eyes could no longer hold back the underground river surging to the surface after all these years.

A few strands of silver hair fluttered, catching the golden sunlight like shimmering threads waiting to be woven into a fabric. Dusk fell. A lone bird sang.

He looked at her. A woman now past sixty, her hair pinned up—someone once told her that this style signified a married woman. The once-glossy black locks that had captivated hearts in the early days of their acquaintance were no more. And those early days weren’t in this eerie mountain wilderness but in a bustling Saigon, during the season of falling leaves.

Saigon before the flames of war engulfed it. The memory was carved into his soul. The Minh Khai high school girl, dressed in a flowing áo dài, had mesmerized the Petrus Ký schoolboy. Mischievous. Sneaking glances at a naïve beauty.

It was the season of blooming flamboyant trees. A smile that outshone even the crimson blossoms etched an unforgettable feeling into the young student’s heart. Spellbound. A tumble from a tree branch.

Infatuated, he waited under the shade of trees. School’s out. He trailed behind her, stealing glances, half-curious, half-adoring.

Perhaps a wandering musician had witnessed their story. Inspired. Immortalized it in song—tales of fate and misfortune.

A Minh Khai girl from a well-off, disciplined family, raised under the rigid principles of a high-ranking cadre.

In love.

A Petrus Ký schoolboy from a modest background, raised with a different set of values. Handsome enough to make girls sigh at a mere glance. Yet, neither intellect nor looks could sway parental judgment.

One truth remained: their love was forbidden the day he donned the uniform of a Republic soldier.

My parents said, "A soldier might rise in ranks, but one day, you’ll be left holding his lifeless body in grief."

The Petrus Ký boy, now a soldier, heard those tearful words one summer night when he was granted leave to visit home. A park bench bore witness to two shadows stretched long under streetlights.

She asked him—after a moment of sorrowful silence—"Do you smell the sweet scent of night-blooming jasmine?"

He gazed into her eyes, drowning in love. He buried his face in her hair, inhaling the fragrance. Smiling.

…She asked, and asked again. Then fell silent. Behind his smile.

She said, "Take me away with you." Her eyes drifted toward the boundless night sky, as Saigon’s cool air carried the scattered footsteps of late-night wanderers along lamp-lit boulevards.

The soldier took his love for a ride on his old bicycle, her áo dài fluttering behind the handlebars.

Every time, they stopped at the end of the road, letting the river’s breeze wash over their souls. Enchanted.

Her gaze followed the trees, lined neatly like silent spectators to lovers’ whispers.

Her gaze followed the water, rippling playfully to the shore, as if teasing those in love.

On the way back, he said, "Where can we go? A soldier’s life belongs to war. A soldier has no home."

Silence.

He turned to look at her—youthful, radiant, her fair skin as pure as newly blossomed plum flowers, her delicate brows drawn as if by an artist’s brush, eyes filled with dreams. Fragile.

"I will marry someone else, won’t I?" She tightened her embrace. Her youthful chest, full of life, couldn’t suppress the aching in her heart. Why must it be this way? His silence was her answer. She felt dampness on his back.

"Why did you choose the battlefield?" She clung to him even tighter. The only response was the wind rushing past as the bicycle’s wheels spun faster, climbing a gentle slope. His back, drenched. Sweat and tears.

"I don’t want to go home yet." She let go. The bicycle halted by the roadside. The golden glow of year-end streetlights felt neither warm nor comforting, only lonely—like a cruel reminder that some loves were never meant to be.

She had once asked, "When will you return?"

He had promised, "One morning soon."

She looked at him now, her eyes unable to contain the flood. Everything had burst forth with ruthless intensity.

Was this his "morning soon"? After all these years? He remained silent as she leaned into him, pouring out her soul. Longing, desire, and suppressed anguish after one night of passion. Their first and last.

Forty-two years, eight months, and twenty-two days.

That long, and he never returned. Only their love had grown, nurtured by a fleeting moment. A life had formed amidst the fires of war.

That long, and he had vanished without a trace.

Silence.

The only reply was the sorrowful cries of birds. She felt the abyss behind her closing in. Too much had changed in all that time.

Her only keepsake was the life they had created—a son, born amidst smoke and fire. Time burned like a cigarette, everything vanishing under the weight on her shoulders. Her son had a family of his own now, having fought his way through hardships, understanding that only knowledge could break the cycle of poverty.

The older her son grew, the more she saw the Petrus Ký boy in him. Haunting. That mischievous gaze, emerging from a past she thought had long faded.

A new life had begun, yet her soul remained trapped in the corridors of the past, even as she had children and grandchildren calling her "Grandmother."

It all felt like a dream.

Until she heard his voice from long ago echoing back.

"You said you’d return one morning soon."

A phone call from a woman claiming to be a spirit medium. A message from someone lost in the mountains and forests. A final farewell.

The grass embraced half her body. She lay on her side. The underground river had drained every last ounce of strength.

Footsteps rustled the leaves.

A trembling voice. A question.

"Who are you, crying at my husband’s grave?"

It all felt like a dream.

Shattered.

The abyss behind her seemed to close in.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...