Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn Sinh Viên. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Sinh Viên. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2025

[PTS] Nơi ngã ba đường đời - At Life's Crossroads

 

Đêm Sài Gòn cuối tháng sáu, hơi nóng vẫn còn vương vấn trên từng con phố, nhưng gió từ sông Sài Gòn thổi vào Quận 7 lại mang theo chút dịu mát. Nó, một gã sống lâu thưởng thức dư vị của cuộc đời, ngồi tại một quán nhậu mới được đám trẻ giới thiệu, nơi những ánh đèn vàng hiu hắt làm dịu đi cái ồn ào vốn có của thành phố, tường phủ đầy những bức ảnh của nghệ sĩ nổi tiếng ghé đến nơi đây. 

Ngược dòng. Một hành trình đi cùng tuổi trẻ, ngoảnh lại đã năm năm. Hôm nay, quán đặc biệt hơn mọi ngày, bởi sự xuất hiện của nhóm sinh viên thực tập quốc tế thuộc thế hệ thứ tư đến với vùng đất hình chữ S này, chọn Sài Gòn là điểm đến đầu tiên.

Một dự án, trăm mãnh đời. Sức sống trẻ, năm năm và hơn hai trăm sáu chục thanh xuân đã đi ngang qua đời nó, chẳng hẹn chuyện trăm năm, chỉ ngồi xuống, sẻ chia nói về thực tại và điều đang tới có thể xảy ra là gì. Lắng nghe.

Tâm hồn trẻ, đầy khát khao, đến gần hơn với thực tế phũ phàng nhưng cũng đầy mê hoặc của môi trường làm việc. Đám nhóc này, với những câu chuyện đời khác nhau.



Jack: Hải Quân, Liverpool và Con Đường Mới

Thằng nhóc Jack, to lớn nhất trong lứa sinh viên thực tập nước ngoài trong lứa thứ tư này, ngồi đối diện nó, chất giọng Anh đặc sệt không lẫn vào đâu được của một fan Liverpool chính hiệu. Hàm râu quai nón màu nâu vàng như ráng chiều càng khiến thằng nhóc trông phong trần hơn. Vừa gặp, thằng nhóc đã kể về chuyến phiêu lưu tự mình đi Vũng Tàu bằng xe máy vài ngày trước đó, một mình một ngựa, không bản đồ, không lo nghĩ. Sự "máu lửa" của tuổi trẻ này làm một gã sống lâu thích thú. 

"Anh biết không, tôi đã phục vụ Hải quân năm năm trước khi quay lại trường học," Jack bắt đầu câu chuyện, ánh mắt sáng rực. "Đó là khoảng thời gian định hình tôi rất nhiều. Kỷ luật, sự bền bỉ, và quan trọng nhất là học cách tự đứng vững trên đôi chân của mình."

Nó nhìn Jack, nhớ lại mình của tuổi trẻ, cũng từng có những chuyến đi bất cần, trải nghiệm ở những nơi đầu sóng, ngọn gió, thậm chí là một cuộc binh biến, biễn tình ở một đất nước bạn diễn ra. Bay. Chạy đến, để xem, biết và thỏa một sự tò mò, chiếc hộp Pandora luôn phải được mở ra. 

Bồng bột. Ngông nghênh. Những quyết định bồng bột mà sau này mới thấy hóa ra lại đúng đắn một cách bất ngờ. Jack nói tiếp, giọng trầm hơn một chút: "Hải quân dạy tôi sống cho hiện tại, tận hưởng từng khoảnh khắc. Nhưng cũng chính nó khiến tôi nhận ra mình muốn nhiều hơn thế. Tôi muốn xây dựng một sự nghiệp, một cuộc đời mà tôi tự tay định hình, chứ không phải chỉ là tuân thủ mệnh lệnh."

Chú nhóc chuẩn bị lấy tấm bằng thứ hai. 

"Tốt nghiệp rồi, chú dự định làm gì?" nó hỏi, biết rằng câu hỏi này luôn là một áp lực vô hình với bất kỳ sinh viên sắp ra trường nào.

Jack nhún vai, râu quai nón khẽ rung rinh. "Chưa rõ nữa, anh bạn. Có thể là tiếp tục học lên, có thể là tìm một công việc liên quan đến dự án, hoặc có khi lại là một chuyến phiêu lưu khác. Điều tôi chắc chắn là tôi sẽ không đứng yên."

Nó bật cười. “Chúng ta chỉ có một cuộc đời”. Một sự thật giản dị mà không phải ai cũng nhận ra, hoặc dám sống trọn vẹn với nó.


Di Di: Luật Sư Tương Lai và Nét Kiêu Kỳ Tây Ban Nha

Ngồi cạnh Jack là cô nhóc nhỏ nhắn Di Di, lọt thỏm như cô nàng công chúa hạt đậu và gã khổng lồ, chất Tây Ban Nha lấp lánh trong ánh mắt. Dáng người nhỏ bé lọt thỏm giữa bàn, nhưng ánh lên một sự kiêu kỳ và tinh quái của một nữ luật sư tương lai. Cô bé chọn phân ngành luật quốc tế, một lĩnh vực đòi hỏi sự sắc sảo và quyết đoán.

"Anh có một người chị cũng đang ở Tây Ban Nha đấy," nó nói, cố gắng bắt chuyện.

Di Di ngẩng lên, nụ cười tinh nghịch. "Thật sao? Thế giới nhỏ thật." Cô bé nhấp một ngụm nước cam, chuẩn bị chuyển sang bia, rồi kể về ước mơ của mình: "Tôi muốn trở thành một luật sư quốc tế, đặc biệt muốn tìm hiểu về luật của các nước Châu Á"

Nó nhìn Di Di, cảm nhận được nhiệt huyết của một trái tim trẻ, chưa vướng bận bởi những toan tính đời thường. "Sẽ có những thử thách vì khác biệt trong cách điều hành đất nước thông qua luật của các nước châu Á, đặc biệt là Đông Nam Á và Châu Âu đấy cô gái"

Di Di gật đầu, mái tóc đen nhánh khẽ lay động. Cô nhóc thú nhận cũng nghe đến điều đó. 

Cô bé ngừng lại một chút, ánh mắt lướt qua những ánh đèn đường lấp lánh ngoài kia. "Vì vậy, ở đây, tôi tin sẽ có cách họ vượt qua những rào cản pháp lý khi vươn ra thế giới. Nó thực tế hơn nhiều so với những gì cháu học được trong sách vở."

Nó mỉm cười. Di Di, với vẻ ngoài nhỏ nhắn nhưng ý chí sắt đá, là minh chứng cho việc tuổi trẻ không chỉ có bồng bột mà còn có cả sự chín chắn, định hướng rõ ràng. Cô bé không ngại đối mặt với những thử thách, bởi cô biết mình đang đi trên con đường mà cô đã chọn.

"Em có nghĩ đến khả năng thất bại không?" nó hỏi, câu hỏi này đôi khi hơi phũ phàng nhưng cần thiết.

Di Di nhún vai, một điệu bộ rất "Tây". "Thất bại là một phần của cuộc chơi mà anh. Quan trọng là mình học được gì từ nó, và đứng dậy đi tiếp. Tôi tin vào bản thân mình." 

Nó nhường cô nhóc lại cho đám sinh viên Việt đang muốn chuyện trò.


Mark: Nụ Cười LGBT và Giấc Mơ Kết Nối

Chú nhóc nhỏ Mark, thuộc thế giới LGBT, ngồi bên cạnh Didi, bật cười khúc khích trước những câu hỏi quá “trực diện” của nó về giới tính. Ngộ. Gã sống lâu như nó đã quen với việc tiếp xúc với đám trẻ thiết kế của em, vợ của gã, đến độ giới tính cần phải xác định từ cách xưng hô ngay từ đầu. 

Nụ cười của Mark trong veo, không chút vướng bận. Chú nhóc chọn một ngành marketing. 

Đám nhóc sinh viên Việt Nam cũng đã kịp hội nhập, trò chuyện rôm rả với các bạn quốc tế. Vui. Lứa sinh viên thực tập hiện tại đã tư tin hơn về giao tiếp tiếng Anh. 

Từ quán nhậu, chúng tôi chuyển sang một acoustic bar mới mở gần quán cà phê quen thuộc của cô em gái và anh chồng kiến trúc sư mang trên mình những khát khao từ nước Úc mang về đất Việt - Workin Saigon cafe.

Trên xe, đám trẻ Việt sẻ chia với nó về cuộc sống tự lập, kiếm tiền đầu đời. Đứa này thì  "Em từng làm part-time ở một startup về công nghệ. Môi trường rất năng động, nhưng cũng nhiều áp lực. Tuy nhiên, em học được rất nhiều điều về giao tiếp, về cách làm việc nhóm. Quan trọng hơn, em nhận ra mình yêu thích sự kết nối giữa con người với con người." Đứa kia thì “em làm bartender ở một quán bar ở quận 2 để có thêm thu nhập và cải thiện tiếng Anh của mình. Đứa này, đứa kia, những mãnh đời khác nhau, gom lại trên một chuyến xe đi. 

Xe dừng, quán nghẹt bạn trẻ. Ngõ vắng xôn xao, góc quán dạt dào kỷ niệm ùa về của một tuổi trẻ. Ngông nghênh. Ngờ nghệch của một đứa trẻ ngày nào giờ đã sống lâu như nó. 

Dàn tam ca, những cô bé mang trên mình những cá tính, hỏi han, chuyện trò, tung hứng cùng một gã sống lâu. Tự tình. Hát nhạc Việt với lời Hoa. Mấy cậu thanh niên trẻ, ngẫu hứng một khúc dạo đầu với trống, đàn, kèn chờ cất một khúc ca. 

Ngược đời. Women bu yi yang. Gã sống lâu như nhắc lại với chính mình một tuổi trẻ. Gã đã sống một cuộc đời như vậy! Giờ đây. 


Cuộc Đời Chỉ Có Một

Đêm dần về khuya. Tiếng xe cộ trên đường Hoàng Sa đã thưa thớt hơn. Chú nhóc phũ trên mình chiếc áo “xanh” chở nó lại là một chú nhóc sinh viên. Mỗi người, mỗi chuyện. Chúng ta chỉ có một cuộc đời! Tiếc thay, cuộc đời lại nhiều ngã rẽ.

***

The Saigon night in late June, the lingering heat still clung to every street, but a gentle breeze from the Saigon River drifted into District 7, bringing a cool respite. It, a long-lived man who had savored life's diverse flavors, sat at a newly discovered local eatery introduced by the young crowd. Here, the soft glow of amber lights softened the city's usual clamor, and the walls were adorned with photographs of famous artists who had visited the spot.

A journey against the current. A path walked with youth, looking back, five years had passed. Today, the eatery felt more special than usual, due to the arrival of a fourth cohort of international intern students to this S-shaped land, choosing Saigon as their first destination.

One project, a hundred lives. The vitality of youth, five years, and over two hundred sixty youthful spirits had passed through its life. No promises of a hundred years, just sitting down, sharing about the present and what the future might hold. Listening.

Young souls, full of aspirations, coming closer to the harsh yet captivating reality of the working world. These kids, with their diverse life stories.


Jack: Navy, Liverpool, and a New Path

Young Jack, the biggest among this fourth batch of international interns, sat opposite it. His distinct British accent, unmistakable for a true Liverpool fan, colored his speech. His reddish-brown full beard, like an evening glow, made the lad look even more rugged. Upon meeting, he immediately recounted his solo motorbike adventure to Vung Tau a few days prior, alone, no map, no worries. This "fiery passion" of youth amused a long-lived man like itself.

"You know, I served in the Navy for five years before returning to school," Jack began, his eyes gleaming. "That period shaped me a lot. Discipline, resilience, and most importantly, learning to stand on my own two feet."

It looked at Jack, remembering its own youth, its own reckless journeys, experiencing places where waves crashed and winds raged, even a coup or a civil unrest in a friendly nation. Flying. Rushing to see, to know, to satisfy a curiosity—the Pandora's box always had to be opened.

Rash. Arrogant. Impulsive decisions that, in hindsight, turned out to be surprisingly right. Jack continued, his voice a little softer: "The Navy taught me to live for the present, to savor every moment. But it also made me realize I wanted more. I want to build a career, a life that I shape myself, not just follow orders."

The young man was about to get his second degree.

"So, what are your plans after graduation, mate?" it asked, knowing this question was always an invisible pressure on any graduating student.

Jack shrugged, his beard slightly swaying. "Not sure yet, buddy. Maybe continue my studies, maybe find a job related to projects, or perhaps another adventure. One thing I'm certain of is that I won't stand still."

It chuckled. "We only have one life." A simple truth that not everyone realizes, or dares to live to the fullest.


Di Di: Future Lawyer and Spanish Grace

Sitting next to Jack was the petite Di Di, nestled like the princess and the giant, her Spanish flair sparkling in her eyes. Her tiny frame seemed lost at the table, yet radiated the poise and cunning of a future lawyer. She chose to specialize in international law, a field demanding sharp intellect and decisive action.

"I have a sister who's also in Spain," it said, trying to strike up a conversation.

Di Di looked up, a mischievous smile playing on her lips. "Really? What a small world." She took a sip of orange juice, about to switch to beer, then shared her dream: "I want to become an international lawyer, especially interested in understanding the laws of Asian countries."

It looked at Di Di, sensing the passion of a young heart, unburdened by life's usual calculations. "There will be challenges due to differences in how Asian, especially Southeast Asian, and European countries operate through law, young lady."

Di Di nodded, her dark hair gently swaying. She admitted she had heard about that too.

She paused, her gaze drifting past the shimmering streetlights outside. "That's why, being here, I believe I'll see how they overcome legal barriers when reaching out to the world. It's much more practical than what I learned in textbooks."

It smiled. Di Di, with her petite appearance but iron will, was proof that youth isn't just recklessness but also maturity and clear direction. She wasn't afraid to face challenges because she knew she was on the path she had chosen.

"Have you considered the possibility of failure?" it asked, a question that was sometimes harsh but necessary.

Di Di shrugged, a very "Western" gesture. "Failure is part of the game, isn't it? What matters is what you learn from it and getting back up. I believe in myself."

It left the young lady to the Vietnamese students who were eager to chat.


Mark: LGBT Smile and a Dream of Connection

Young Mark, from the LGBT community, sat next to Di Di, chuckling at its overly "direct" questions about gender. Amusing. A long-lived person like itself had grown accustomed to interacting with its wife's young designer friends, to the point where gender needed to be identified by pronouns from the outset.

Mark's smile was clear, unburdened. The young man chose a marketing major.

The Vietnamese students had also quickly integrated, chatting animatedly with their international friends. Joyful. The current batch of interns was more confident in their English communication.

From the eatery, we moved to a newly opened acoustic bar near the familiar cafe of its younger sister and her architect husband, who carried back aspirations from Australia to Vietnam—Workin Saigon Cafe.

In the car, the Vietnamese kids shared their experiences of independent living and earning their first money. One said, "I used to work part-time at a tech startup. The environment was dynamic, but also stressful. However, I learned a lot about communication and teamwork. More importantly, I realized I love connecting with people." Another said, "I worked as a bartender at a bar in District 2 to earn extra income and improve my English." One after another, different lives converged on a single car ride.

The car stopped; the bar was packed with young people. The quiet alley buzzed with excitement, and memories of its own reckless, naive youth flooded back in the corner of the bar.

A trio of female singers, each with distinct personalities, chatted, joked, and harmonized with a long-lived man. Intimate. Singing Vietnamese songs with Chinese lyrics. Several young men improvised an intro with drums, guitar, and horn, waiting to unleash a song.

Unconventional. "Women bu yi yang." The long-lived man seemed to remind himself of his own youth. He had lived such a life! And now.


We Only Have One Life

The night deepened. The sounds of traffic on Hoang Sa Street had thinned. It looked at the young faces laughing and talking, sharing their dreams and worries. Jack, Di Di, Mark, and even the FPT kids, each with a different story, a unique journey. PTS had brought them together, giving them not just knowledge but also experiences, invaluable life lessons.

It suddenly thought that career guidance isn't just about choosing a profession or a specific path. It's also a journey of self-discovery, finding one's passion, and most importantly, daring to live authentically. No matter how uncertain the future, no matter how many challenges lie ahead, the only thing we can do is live every moment to the fullest, with all our enthusiasm and conviction.

Just as Jack said, as Di Di demonstrated, and as Mark expressed: We only have one life; live it. Live to explore, live to love, live to contribute, and live to never regret your choices.

The acoustic music still lingered in the air, like a gentle whisper, reminding it and those young souls of a simple yet profound truth: Be bold in your steps, for every stride on life's path is a part of the unique journey that creation has bestowed upon us.

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2024

[PTS] Sinh Viên - Dorothy - Yemen

 


“Ở đó có nhiều safari!”

“Ở đó” được nói đến là Yemen, vùng đất của những kỳ quan thiên nhiên, nổi bật với các khu bảo tồn hoang dã và những cảnh quan hùng vĩ, nơi mà các loài động vật hoang dã tự do dạo chơi giữa thiên nhiên hoang sơ. Đất nước này còn ẩn chứa những kỳ quan kiến trúc cổ xưa, với các thành phố như Sana'a và Shibam được UNESCO công nhận là di sản thế giới.

Bùn đất tạo thành, lâu năm gọi là thành cổ, tất cả từ bàn tay con người. Nó như thể chìm vào vùng đất mới. Những ngôi nhà bằng đất sét cao chót vót, những khu chợ truyền thống nhộn nhịp, tất cả đều tạo nên một bức tranh sống động về một nền văn hóa đa dạng và phong phú. 


Đường đời luôn có những cuộc gặp gỡ vô tình tạo thành kỷ niệm. Cơ bản. Ta phải đi thì mới có đường. 

Cuộc trò chuyện với Dorothy, cô nhóc sinh viên đến từ Anh, là một trong những kỷ niệm như vậy. Dorothy có đôi mắt to, đen láy, óng ánh như những viên kim cương đen quý hiếm. Mái tóc được uốn lọn và tết từng lọn dreadlock toát lên tự hào về dòng máu người da màu của mình, cô bé có chút rụt rè trước nó, gã đàn ông sống lâu trên mãnh đất hình chữ S, nơi cô nhóc đang dấn thân vào. 

Dorothy nhỏ nhắn nhưng đầy nghị lực. Cô bé đã vượt hàng ngàn cây số từ vùng đất của thành cổ để đến Anh, giờ là đến Việt Nam để theo đuổi ước mơ. Tự dưng bản thân gán ghép khát khao đổi đời. Thấp thoáng. Ảnh hình của một tuổi trẻ của những đám trẻ ở những vùng quê lên thành thị trên mãnh đất hình chữ S. Xem ra, khác nhau về nơi sinh ra và lớn lên, nghị lực vẫn là giống nhau.

Nhìn Dorothy, nó lại nhớ đến chú nhóc Terry, một sinh viên từng đến đây với cùng một mục đích. Cả hai đều chọn Việt Nam làm điểm đến, nơi họ có thể học hỏi và trải nghiệm một nền văn hóa mới mẻ.

Một sự khác biệt từ định hướng. Là sinh viên, đám nhóc không chỉ học kiến thức từ sách vở mà còn tìm hiểu về cuộc sống và con người nơi mà dự định sẽ tham gia vào ở một môi trường công ty như vậy. Đám nhóc truyền cảm hứng cho những người xung quanh, khuyến khích nhau tìm hiểu về đất nước hình chữ S. Ắt hắn là điều nó kỳ vọng, nếu không thì với nó là đủ rồi. Cuộc gặp gỡ với đam nhóc không chỉ là sự tình cờ mà dường như đã được định sẵn từ trước.

Lửa lại thấp lên. Những sinh viên như Dorothy và Terry đã thổi bùng ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng nó. Về câu trả lời cho những câu hỏi: làm gì sau khi kiếm tiền? Nghịch đảo của kinh nghiệm là nhiệt huyết, làm sao để giử đó một sự cân bằng? Nó tìm ra tuổi trẻ trong sức sống của sinh viên. Đó là tuổi đời đẹp nhất.

Họ giúp tôi trẻ lại, không phải về thể chất mà là về tinh thần. Họ là những ngọn gió mới, mang đến sự tươi trẻ và năng động, khiến tôi cảm thấy cuộc sống trở nên thú vị hơn bao giờ hết. Những tiếng cười, những cuộc trò chuyện sôi nổi, mặc cho những tiếng la hét và gào thét xung quanh, tất cả đều không thể làm giảm đi sự nhiệt huyết và đam mê của họ.

Ai không điên hoặc dại một vài lần!? Nếu ai đó gọi những người như Dorothy và Terry là những kẻ "khùng điên", thì với nó, họ sống với đam mê, không ngần ngại trước bất kỳ thử thách nào. Và chính sự nhiệt huyết đó đã thúc đẩy nó tiếp tục hành trình của mình, một hành trình đã kéo dài suốt 4 năm. 

Nhớ. Cuộc trao đổi với CEO đời thứ 4 của TFSVN về việc triển khai chương trình thực tập cho sinh viên. Nó không trả lời cho câu hỏi: tại sao phải dành thời gian cho những đứa nhóc đến rồi đi? 

Bốn năm. Hơn hai trăm đứa nhóc đến và đi. Miệt mài. Nó được “khùng điên” cùng đám nhóc. Có quá nhiều câu chuyện được giữ lại trong tâm khảm mình, từ một đất Bắc xa xôi, đến một miền Trung nắng cháy hay miền Tây ngập mặn phù sa… trên mãnh đất hình chữ S, đến tận những đất nước cận kề như Singapore, Phillipine hay xa xôi từ một Châu Âu già cỗi…

Mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi câu chuyện đều là một mảnh ghép trong bức tranh cuộc đời. Dorothy và Terry đã mang đến những mảnh ghép rực rỡ, làm bức tranh ấy trở nên sống động và đầy màu sắc. Nhờ dám trẻ, nó nhận ra rằng, đường đi vốn dĩ chỉ là đường đi, đặt chi vào đó hy vọng để làm gì? 

Hành trình còn tiếp tục

***
"There are many safaris there!"

"That place" refers to Yemen, the land of natural wonders, renowned for its wildlife reserves and majestic landscapes, where wild animals roam freely in the pristine wilderness. This country also holds ancient architectural marvels, with cities like Sana'a and Shibam recognized as UNESCO World Heritage sites. Mud and clay form these old cities, built by human hands over the years. It feels like stepping into a new world. The towering clay houses and bustling traditional markets create a vibrant picture of a diverse and rich culture.

Life's journey is full of chance encounters that become cherished memories. Essentially, we must travel to create our path. My conversation with Dorothy, a young student from England, is one such memory. Dorothy has large, dark eyes that sparkle like rare black diamonds. Her hair, curled and braided into dreadlocks, exudes pride in her Black heritage. She appeared a bit shy before me, an older man living on this S-shaped land where she is now embarking on her journey.

Dorothy, though petite, is full of determination. She traveled thousands of kilometers from the ancient lands of Yemen to England, and now to Vietnam, to pursue her dreams. Suddenly, I found myself linking her aspirations to the dreams of those young people from rural areas migrating to the cities of this S-shaped land. Despite different birthplaces and upbringings, their determination is the same.

Seeing Dorothy, I remembered young Terry, another student who came here with the same purpose. Both chose Vietnam as their destination, a place where they could learn and experience a new culture.

From different perspectives, as students, these youngsters do not only gain knowledge from books but also learn about the life and people of the place they plan to integrate into. They inspire those around them, encouraging each other to explore this S-shaped country. This is what I had hoped for, and if not, it was enough for me. Meeting these young people was not just a coincidence but seemed predestined.

The flame reignited. Students like Dorothy and Terry have rekindled a passion within me, answering the questions: what to do after making money? How to balance the enthusiasm of youth with the wisdom of experience? I found youth in the vitality of students. This is the most beautiful age of life.

They make me feel young again, not physically but spiritually. They are like new winds, bringing youthfulness and dynamism, making life more interesting than ever. Their laughter, lively conversations, despite the screams and shouts around, cannot diminish their enthusiasm and passion.

Who hasn't been crazy or foolish a few times? If someone calls people like Dorothy and Terry "crazy," to me, they live with passion, undaunted by any challenge. And it is this enthusiasm that has driven me to continue my journey, a journey that has lasted four years.

I remember the conversation with the 4th-generation CEO of TFSVN about implementing an internship program for students. I did not answer the question: why spend time on kids who come and go?

Four years. More than two hundred kids came and went. Diligently, I shared the "craziness" with these youngsters. There are so many stories kept in my mind, from the distant North, the scorching Central, or the fertile, silt-laden West of this S-shaped land, to neighboring countries like Singapore, the Philippines, or distant Europe...

Every encounter, every story is a piece of the mosaic of life. Dorothy and Terry brought vibrant pieces, making the mosaic more lively and colorful. Thanks to the youth, I realized that the path is just a path; why place hopes in it?

The journey continues.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...