Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn tinh que. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tinh que. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 18 tháng 10, 2012

ĐỜI CẠN (2)

Sao anh không về mà nằm ở đây?
Nó quay lại ngước nhìn giọng nói ngọt lành như dòng nước mưa mát lạnh được ngoại trữ sau nhà. Hàng xóm. Em vẫn như thế không có gì đổi thay, chỉ có chiếc áo dài đã ngã màu nghèo khó theo từng con nước lên, giặt đi mặc lại không biết bao lần. Phẳng phiu. Gấu quần em hãy vương lên giọt bùn bị hơi sương làm tan chảy. Lấm lem. Đôi dép đã đi mòn con đê già qua những ngày ấu thơ khờ dại, chân em dường như không lớn nữa cứ thế như những búp sen xinh, rực nở giữa đồng. Rảo quanh. Trên con đê già, giờ chỉ còn mình em dẫm trên những ngọn cỏ ướp sương sớm đến trường, bắt gặp nó nằm dài trên con đê già. Mắt mộng ướt. Nó bảo bởi vì sương đêm còn ướt đẫm đến bây giờ.
Photobucket
Anh về nhà đi, ngày nào ngoại cũng chờ anh. Giờ mới chịu về. Thiệt tình.
Biết chứ. Biết dáng ngoại gầy gòm, lểu thểu trong đêm với những hạt lửa bay lên khi chụm lò củi mục phơi đủ nắng đầy, rớt mất mấy giọt nước tàn còn sót lại trên gò má đồi mồi lấm tấm trong vài câu vọng cổ giữa dàn ếch, nhái, ểnh ương hát xướng. Nỉ non.
Đường dù xa ong bướm,
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang.
Đêm luống trông tin chàng,
Ngày mỏi mòn như đá Vọng phu.
Vọng phu vọng luống trông tin chàng.
Sao nỡ phũ phàng...
Photobucket
Tiếng ông chín cứ dìu dắt ngoại đi qua những canh khuya. Càng khuya, rượu càng vơi. Càng khuya, lời ca càng ai oán. Lần nào cũng vậy, giữa đêm lại có tiếng chữi thề: thằng cha nó, con mẹ nó, rồi có thêm nó. Lần nào cũng như lần nào, ngoại ngồi cười khà khà rồi quay vô nhà. Mắt ướt ngủ khờ. Bơ vơ. Sáng nào dậy, đều đứng ngó về con đê già thả khói.
Biết luôn. Em đã trở thành thiếu nữ. Ngực căng tròn dưới những ánh trăng non soi mình trên con nước vừa lên, đẫm thân người. Sóng nước đùa vui lăn tăn lướt qua làn da trắng như gạo tinh vừa suốt. Lắc lư. Ánh trăng trên mặt nước, sóng sánh đùa cùng với ngực em. Đôi môi nứt nẽ những chiều hè ấu thơ giờ mộng sương ướt đẫm, gợi tình trong màu mận chín. Lơ thơ. Nếp tóc như những làn sóng con nhẹ bay dưới những con gió chiều. Vu vơ. Ngồi ở một mé sông làm gì không biết, cứ ngồi đấy thẩn thờ, nếp tóc ngày một dài theo chiều cao em lớn. Lơn tơn. Giấc mơ đi ngang qua ngày tháng: muốn làm cô giáo. Em nói với nó trong một chiều ngả lưng trên cây sung già, ngoại làm đồng ở đằng xa. Rù rì. Giấc mơ cô giáo của một cồn nghèo, eo sèo tiếng giọt mồ hôi ban trưa rớt trên nền đá ướp nắng rát da nơi lớp học giữa cồn. Học trò sẽ quay quanh em chọc nghẹo vì cô giáo đáng yêu và phần nhiều vì dáng đi khập khiểng, lúc đó nó sẽ là một anh bảo vệ nghiêm khắc trước đám học trò. Giải cứu. Một thiên thần dưới ánh trăng đêm, mềm yếu dưới ánh sáng ngày.
Photobucket
Em thích ngoại nó. Không biết có phần nào dành cho nó không? chỉ biết em thích ngồi cùng ngoại ở dưới góc cây sung già gần ngọn đồi cỏ mọc đã xanh. Nơi ông ngoại nằm giữa đồng giữ đất. Ngồi dựa lưng vào ngoại mỗi khi ngoại thả khói bay lên trời.  
Mở đọc những trang sách ngoại luôn giữ bên mình từ lúc nó ra đi. Bỏ trường, bỏ lớp, bỏ cả giấc mơ về con chữ. Đầu đời. Đọc tới, đọc lui mãnh thư tình dấu trong trang sách úa vàng. Đọc rồi, đọc lại vẫn cứ say say. Nồng nàn.
Photobucket
Gửi hàng xóm
Dạo này trong người tui cứ thấy kỳ kỳ. Mỗi lần gặp hàng xóm. Muốn nói nhiều lắm nhưng chẳng hiểu sao không nói được, mặt nó cứ ngu ra sao ấy, hàng xóm hỏi là tui không biết làm gì ngoài lớn tiếng, nạt trỏng. Nên viết thư này cho hàng xóm.
Chưa viết thư bao giờ, chỉ biết làm tập làm văn. Viết thư thấy sến sao sao. Mà thôi. Kệ! Sến cũng được miễn là nó nói hết được cái kỳ kỳ trong người tui.
Từ nhỏ đến giờ, gặp hàng xóm không biết bao nhiêu lần, giống như nước lên rồi nước cạn vậy. Lâu ngày. Chẳng chịu nhìn kỹ một đứa con gái gầy đeo như mấy ngọn cỏ lau cứ thích ôm nhào ra sông, liu xiu mỗi khi gió đến. Vậy mà, dạo này tắm sông nhìn hàng xóm trong những buổi chiều về, tóc bay lơ lững thấy tim đập rộn ràng, lòng xốn xang hơn cả cảm giác khi nghe ai đó bàn tán về ông, bà già bỏ tui đi. Hàng xóm lớn rồi đó, đừng có ra ngồi nhìn tui tắm nữa, chẳng có cuỗng trời lên chọc hàng xóm nữa đâu. Tui cũng lớn rồi, hàng xóm ơi. Giờ muốn làm thế cũng không làm được đâu, quê lắm.
Nhưng mà chọc hàng xóm cũng vui. Thấy ngượng ngùng thích thích sao. Nhiều khi thấy có lỗi khi chọc đến lúc nước mắt hàng xóm ứa ra mới chịu thôi, nhưng mà thiệt tình là thích chọc hàng xóm mắc cở mặt đỏ ửng lên. Nhìn đáng yêu khiếp. Khi đó thấy mặt hàng xóm giống như ông mặt trời chiều về lặn ở cửa sông, không chói chang như những buổi trưa gàn dỡ, mà lại nhẹ nhàng đi ngang qua những rặng dừa mọc ở bờ sông. Bềnh bồng.
Điều tui thích nhất là lúc hàng xóm ngồi với ngoại tôi. Nhìn cách hàng xóm ngồi, giống ngoại tui ngồi. Y chang. Một già bên trái, một trẻ bên phải. Nhìn vui vui, tui cứ chạy rong trên đồng. Ngoảnh lại thấy ấm áp như đến hai mặt trời sưởi ấm những sớm mùa đông. Muốn chạy lại ôm cả hai người vào lòng, nhưng nghĩ lại, ôm từng người thích hơn.
Ngày mai tui ra thị xã rồi hàng xóm ạ, không biết ngoài thị xã như thế nào? Chắc hẳn sẽ khá hơn ở đây mãi, ngoại sẽ bớt nhọc nhằn hơn mà chẳng hiểu sao ngoại cứ la không cho đi. Hàng xóm biết tính tui rồi, đã quyết thì khỏi ai cản được. Trừ khi không làm, làm thì làm tới bến. Haha. Mà có chuyện tui cũng không làm được, đó là nói với hàng xóm đó những điều này.
Tui nghĩ học, hàng xóm có buồn không ta. Tui phải ra thị xã làm để kiếm tiền thôi, không thể ngồi nhà sống mãi trên tấm lưng gày còm ngoại nữa. Mệt nhoài rồi. Tui đi, không biết hàng xóm có nhớ tui không nữa? Chứ tui chắc là nhớ không ngủ được, mỗi ngày cứ kiếm chuyện gì đó để được gặp một lần, mỗi ngày mà không gặp không thì thấy cứ thiếu thiếu cái gì đó chưa làm trong một ngày vậy.  
Điều muốn nói với hàng xóm nhất là: thích hàng xóm rồi. Muốn được xưng anh gọi em như mấy đứa nó trong xóm mình nó gọi lúc quen nhau. Hàng xóm à. Nghe hàng xóm gọi anh lúc đó tui sẽ thế nào ta? Chắc là sướng đã luôn. Haha. Nghĩ thôi đã thấy thích rồi. Thôi viết đên đây cho EM thôi.
Hàng xóm gửi hàng xóm

( Ảnh: Sưu Tầm )

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

MÙA Ô MÔI…LỠ HẸN ( 3)

Ầu ơ ví dầu cầu dán đóng đinh
Cầu tre lắc lẻo gặp rình khó đi

Biết chứ anh. Anh đang mơ một mái nhà tranh không rách nát của riêng mình, có trẻ thơ nằm nuôi như tiếng chị hàng xóm phòng bên, đang ru hời trong ánh nắng lả lơi ngoài sân chứ gì.
Anh chân chất như mùi mạ bao năm xạ đồng vẫn cứ giữ một hương không phôi phai, dù rằng xa con đò đưa khách sang sông, xa chiếc cuốc mỗi sáng ra đồng mà mắt nhìn ai ngần ngại, để đến với thị thành mong một phút đổi đời chứ không muốn trốn chạy cái kiếp nghèo trong ánh mắt hanh hao xa dịu vợi của má nó. Chân chất vẫn còn đấy.
Anh thương nó bằng trái tim khù khờ, bơ vơ như gió chiều buồn hắt hiu bay đi thời niên thiếu cùng chơi trên cánh đồng khắc khoãi, rồi trưởng thành chòng chành trong tiếng yêu, cứ đuổi theo nó trên những chặng đường đời rẽ ngoặc từ lúc má biết ửng hồng đến cả lúc sang sông. Anh chỉ ngồi ở mé sông, nén nhìn về đám cưới vì sợ không cầm lòng khi trông thấy một chiếc áo cô dâu. Vỡ ào thẹn khóc cho đời mình như hòn đá anh ném rơi tỏm vào mặt nước, không sóng sánh được dù chỉ một lần.
Photobucket
Anh quí nó hơn tất cả những gì anh có. Thiệt chứ sao không! dù nó đã sang sông đắm đò. Trốn chạy từ nhà chồng về với một tâm hồn rách nát, rát cả thịt da. Anh chả nói gì chỉ ghì chặt nó vào lòng trong tiếng xe chạy rối ren bên ngoài khu lao động. Nó khóc ướt cả áo anh như cơn mưa vào mùa rơi mãi miết trên mái nhà trong đêm quạnh quẻ. Có ánh lữa nhỏ nhen nhói giữa nhà sưỡi ấm một con tim. Một tháng trời anh chỉ rữa vết thương cho nó bằng sự im lặng riêng mình, với nó là quá đủ. Chỉ cần một lời hỏi han thôi vì vết thương sẽ đứt chỉ, bục ra mà tứa máu không ngừng lại. Nó biết vậy. Chỉ chui ra, chui vào căn phòng anh thuê tạm bợ, làm những bữa ăn mang mùi hương của đồng ruộng quê nhà về lại cho anh thay lời nói. Kho quẹt, mẻ kho thêm tô canh chua không cá. Vậy mà anh lại ăn hì hà hì hục. Thấy thương.
Photobucket
Giờ chắc tiếng trẻ thơ nào đi vào trong giấc ngủ anh mất rồi. Chứ gì nữa. Nó khẽ khàng lướt ngón tay đã được mài giũa kỹ càng vào lưng anh, da anh, từng thớ thịt anh…nó bàng hoàng vì khát khao ngày nào vẫn còn âm ĩ chứ không trơ lì ra, sau trận càn bị trâu bò dẫm nát thân thể trăng tròn vừa điểm khuyết. Anh trở mình trong ánh mắt long lanh, người anh phã ra một làn hơi nóng, ôm nó trọn vào lòng rồi gửi những nụ hôn. Vội vã. Anh nằm lên người nó trong đôi tay siết chặt như sợ rằng mất nó lần thứ hai, để rồi mé sông lại phải nhận những hòn đá buồn rơi lõm bõm trong dòng nước đục ngầu vì bùn nhão bao năm. Chẳng hiểu sao nước mắt nó ràn rụa tuôn trào như nước vỡ đê vào ruộng. Không ngừng lại . Hốt hoảng hiện ra trong ánh mắt anh, nó ước sao không là cây ô môi lúc đó, để cắt bỏ mắt đang tuôn trào vẫn còn một mắt khác phía sau – mắt khác đó sẽ ánh lên niềm hạnh phúc dù không trọn vẹn, khi thớ thịt căng tràn nhựa sống đang vồ vã với khát khao giải phóng sức sống trẻ trai. Trận càn trở lại. Tiếng người mẹ trẻ ngừng ru mất rồi. Chơi vơi.
 
Tìm quên
Biết chứ anh. Biết từ lúc em thuê phòng ở đây, cứ mỗi sáng đi làm nhận từ anh một nụ cười lặng thinh trong ánh mắt nhìn tan biến cả hồn nhiên, rồi tan ca lại gửi cái nhìn lưng lững về anh như cánh cò bay ngang đồng ruộng hững hờ trong những ngày đầu. Anh gày gày trong bóng dáng thư sinh, khuôn mặt, mái tóc chỉn chu như viên chức trên phim. Xem nhiều rồi nhưng thấy nữa đời nữa diễn thì chỉ có ở riêng anh trong ánh mắt, có ngõ tối nào đó không rõ buông xuống lối nhỏ qua căn phòng thuê nhỏ tạm rồi mới đến nhà anh – thị thành lưu lại trên áo anh bụi đường pha lẫn chút hương thơm phai mùi.
Những câu chuyện anh cứ kể nghe khi mưa chiều rã rít, nghe đó mà lòng để đâu, chỉ thấy thấp thoáng bóng người đi trên con đường sình trơn trợt, bàn chân ai cố bấu lấy đất lầy khi gió lất lây tàu dừa non phàng phạt. Anh cứ cười như đời không u tối, bảo mắt nó hiền khi mỗi lần nhìn về phía xa xăm. Từ gạch cửa buông vài lời qua lại, vào trong nhà sau mỗi tối lẻ loi. Anh gửi trao về tâm sự một phần đời bị đánh mất con tim khi người tình đầu bỏ đi khi anh phong phanh một cuộc sống chỉ đủ qua ngày, giờ khá hơn thì lạnh mất một phần hồn để tìm lại kỷ niệm xưa. Tắt lịm.
Photobucket
Gió nào thổi bay qua làn tóc, da thịt đón nhận từng hơi lạnh đến con tim. Đối diện phòng có đôi vợ chồng sống ngày qua bữa, cọc cạch đời nghèo trong những buổi cơm chung. Nóng, ấm một căn phòng. Nó trơ trọi mỗi lúc không có anh qua, dù chỉ là những câu chuyện về đời anh như tiếng tắc kè nào chậc lưỡi mỗi đêm như gọi đời bớt trớ trêu. Cho mình một ngã sống.
Nó nằm xuống đón chờ từng hơi ấm tõa ra từ bàn tay anh lướt nhẹ, như nâng niu một cánh diều đang căng trong gió. Hoang mang. Anh trao cho nó ánh mắt của ngày đầu lặng thinh, từng chiếc cút áo mở ra khi trời đêm rĩ rã của một cơn mưa cuối mùa, chập chờn những ngọn gió đầu đông lướt qua hai cơ thể hòa quyện vào nhau. Trần trụi. Nó ghì chặt anh vào người vì sợ anh thấy nước mắt nó đang rơi không tự chủ. Mệt nhoài.
“Em không còn…à!” Anh hỏi nó khi hơi thở vẫn chưa về lại với bình thường. Nó gửi anh một ánh mắt lặng thinh. Sét đâu đánh trên mái nhà vụt sáng phá tan màn đêm tối. Thoáng qua. Anh gửi lại nó một ánh mắt nhìn thinh lặng, rồi trở lại với nhà mình. Nó ngồi co lại một góc phòng, răng cứ cắn móng tay mãi miết. Rướm máu. Nghe đâu đó tiếng ai ru con văng vẳng
Photobucket

Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học, mẹ đi trường đời
Giờ lớn rồi má ơi, trường đời con học không xong một lớp người.
Con muốn về với má, má ơi. Ô môi trổ hết rồi.
Con muốn về với má, má ơi. Ô môi trổ hết rồi.
Photobucket

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...