Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn cao thành. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn cao thành. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 1 tháng 9, 2015

Có thằng cuội già ôm một mối mơ

Lách nhẹ cửa rỉ sét để không phát tiếng cọt kẹt, chốt khóa nhẹ, đừng quên móc ổ khóa bên trong. Lời dặn từ ông anh cộng với người tình. Nằm. Lưng hướng ra ngoài, tỉ tê cùng tiếng cải lương phát ra từ chiếc máy phát đi kèm công nghệ có usb cắm vào, nghe đâu được câu hát "Anh có còn yêu nữa không!?" của giọng ca Lệ Thủy đang ngân nga.
 photo lochuyendo.jpg 
Anh nói: "Tao sợ nhất là về đêm,... một mình không biết phải làm sao". Sợ. Mấy cái sự tưởng tượng khi bắt gặp quá nhiều bài báo đưa tin của mấy kẻ túng thiếu làm liều. Sài thành. Tỉnh lẻ. Văng vẳng mấy tiếng ếch nhái còn sót lại râm ran, không biết sẽ còn tồn tại được bao lâu khi đèn đường bắt đầu sắp phũ kín. Nghe người tình nói: sắp tới người ta báo có huy hoạch nơi này. Mặt tiền hay mặt phố vẫn còn nằm trong thõa thuận vẫn chưa xong. Anh mơ: Ở một ngày nào đấy...sống cùng ở trên này để bớt phải lắng lo.
Nó nhớ giấc mơ anh khi nghe người tình nhắc đến tính cách của anh mày. Buột miệng, còn riêng thằng như nó vẫn chưa lo được gì dù chỉ là giấc mơ. Buột hỏi, người tình có buồn không!? 
Sân phơi bóng trăng né, rọi tỏ ở con đường, nhường cho đèn thấp sáng, đất đá cứ nạnh nhau tạo nên nhiều lồi lõm. Đường cũng đã khác xưa ở mấy chổ nhấp nhô trồi sụt, chỉ khác đèn nhà vơi thấp sáng, từ đầu đến cuối xóm, thiếu mấy tiếng ồn ào của trẻ con ngày nào cứ nhao nhao tụm lại ở một cái tivi, giờ nhà nào cũng có, chẳng còn mấy thước phim, trông chờ xem tập tiếp. 
Cháu nhắn qua face sáng thức dậy, làm một buổi tập gym, ậm ờ câu giờ thêm nữa tiếng, thèm một giấc ngủ say, chỉ đi bộ với đá cầu, thấy thời gian trôi lạnh, mất dạng tuổi chong đèn, miệt mài bên trang sách với mấy chữ quyết tâm đã phai màu trên tường ố, tróc keo tự khi nào, rơi tự do đâu đó, chỉ còn tiếng ngáy khò ở đêm về tỉnh lẻ, nằm dưới bên chân Phật, trăn trở một nổi niềm, từ đời con đến cháu, thấy vẫn nghẹn ngào đâu đây. Sốt lo, ho khan, hay miên man buồn quạnh quẻ theo mấy tiếng thở dài hay tiếng đều gõ phím; chắc lo nghĩ gì đây!
Ai từng bảo đêm dài, ngày ngắn chỉ xuất hiện một tháng ở trong năm!? Người tình nằm một góc, tâm dõi qua mặt bàn, chắc lo chuyện gì đây nên giờ này chưa ngủ, ngày mai còn đi sớm, tạm biệt một quê nhà, giờ chong đèn gõ phím, chắc lo nghĩ gì đây!
Nó chẳng biết già hay lớn, đã biết nghĩ thiệt hơn khi thấy người tình ngồi cười mĩm - nói thằng khỉ giờ biết tính đến cả tiền chi tiêu, vặt vãnh giữa giá điện với đồ dùng cho thằng ku nhỏ xíu, vừa đủ hai năm rưỡi tuổi đầu.
Nó chẳng gõ tiếp câu, để lửng lơ bài viết, thôi thì đi ngủ sớm, để thức dậy sớm mai, bắt đầu một ngày mới, để thức dậy sớm mai, bớt lang thang hoài tâm trạng.
P/s: Cao thành, ngày 1 tháng 9 năm 2015 lúc trăng tròn soi bóng nhớ mấy câu thằng nhóc hát nghêu ngao: có thằng cuội già, ôm một mối mơ

Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2015

CAO thành

 photo hqdefault_zpszjezbjvv.jpg 
Cao thành – hai từ nó học được từ đám nhóc mà ra, những đứa trẻ giã biệt quê nhà dấn thân vào cuộc sống phố thị vẫn còn nặng nợ với quê nhà ở một góc văn chương khi nói về Cao Văn tự thử kiến đa tài, Lãnh địa tằng văn cửu sĩ giai
Cao thành – xuất hiện ở những dòng status, check in hay comment ngày một nhiều của những cái tôi vẫn còn dấu mình sau mấy câu chữ pha chút ngạo đời!? Nó bị thu hút bởi lối chơi chữ đó. Mừng. Ít ra trong đám côn đồ ấy vẫn còn mấy kẻ bịn rịn với văn chương giống mình. Đoán. Chắc có lẽ sợ câu từ chau chuốt, sợ vướng mộng văn chương để rồi đau đáu vì bát cơm, hạt gạo khi vô tình giúp cho gã Hộ từ văn chương bước ra đời thường. Chua chát. 
 photo cao-lanh_zpsiagcsxit.jpg
Có kẻ đã mất gốc từ lâu nên quê nhà đã thôi không còn nhung nhớ!? 
Câu hỏi không thôi dằn dặt nó sau một chuyến xe đêm tìm về chốn Cao thành ấy ở một lần quá giang xe. Ngượng ngùng. Thằng nhóc kể về bầu nhiệt huyết trẻ đặt tiêu chí đầu tiên nó phải sales được từ chính nơi nó đã lớn khôn. 
Đặt lòng câu hỏi ấy nhưng không sao viết trọn hết những dòng cảm xúc chen ngang mỗi lần gõ chữ tạo từ. Nó viết khá nhiều về mãnh đất đang sinh sống – Sài Gòn; đọc lại để kiểm chứng và tìm lời biện minh nếu có cho sự phụ nơi đã sinh ra, có phải thế không? Có gì nơi Sài thành ấy mà Cao thành tìm không ra? 
 photo sen-dong-thap-du-lich-ben-nghe_zpsn8axesbs.jpg 
Điểm lại 
Cao thành không có những con đường vắng ngập lá me bay ở một tuổi trẻ bắt đầu sống với mộng mơ và cô đơn tự tạo để muốn được thấy mình lẻ loi và riêng biệt trong chiều ưng ửng nắng như tính tình đỏng đảnh vốn có của cô nàng Sài thành hết nắng lại mưa này. 
Cao thành chỉ có những con đường mòn cỏ dại mọc dạt hai bên bởi những bàn chân học trò gót mòn nứt nẻ cố tình dẫm đạp quẩn quanh với ấu thơ, đến tận bây giờ cỏ đá đã qua đời chắc chẳng ai còn nhớ để đặt tên một con đường trong chiều ngâm ủ nắng như kiếp tình lận đận của cô nàng Nha Mân sinh thời hết bão lại gặp giông. 
Muỗi kêu như sáo thổi, 
Đỉa lội tựa bánh canh. 
Cỏ mục thành tinh, 
Rắn đồng biết gáy. 
Cao thành không có nhiều những con người hoài hương hay tiếc thương ngày cũ qua để ngồi cùng nhau ôn lại những khắc khoải của đời mình, da diết và thiết tha ở một Sài thành lúc bình yên thi vị. Sài thành dằn dặt, đấp đổi bởi những hồi ức xót xa tự hào. 
Cao thành chỉ có những con người mến chợ, nhớ sông rồi yêu một cánh đồng từ một thuở khai hoang; để rồi một khi chợ quê giờ huy hoạch, mấy người bám chợ giờ đã nằm ở đất lạnh gần mấy bờ sông lấp, chỉ còn mỗi một cánh đồng xanh ngắt tưới mặn mồ hôi với đường đê lát đá chờ người đến hỏi: có còn thương tôi. Sến sủa. Quẩn quanh chỉ ngần đấy với cuộc sống quanh năm buôn bán ở ven sông, ngẩn tới ngẩn lui chỉ ruộng đồng. 
 photo download_zpskyexdbmu.jpg
Có kẻ đã quên nguồn bao giờ nên quê nhà cứ thế hững hờ từ lâu!? 
Cao thành chắc hẳn phải gạnh ty vì sự không công bằng trong cách so sánh của kẻ ra đi!? 
Vì vốn dĩ cả hai chẳng thể so sánh khi ở hai nơi đều đấp bồi cảm xúc cho một người như nó – kẻ mộng du giữa văn chương với đời thực, có khác chăng ở từng quãng thời gian mà nhiều lúc ngập ngùng không viết lại. 
Chẳng phải đâu đó có nổi sợ về quãng đời ta đã lớn khôn? 
Sự khốn khó đã làm cho người ta bỏ quên đi cảm xúc?
Ngồi nói chuyện cùng thằng bạn ở một buổi trưa hè nắng muốn cướp cạn mồ hôi về những đổi thay ở Cao thành ngày nhìn lại, thấy ở nơi đây vẫn còn rất nhiều những con người vẫn đang tồn tại như một dị nhân khi tư duy và trí tuệ bứt phá trong sự khó chịu của người nhìn. Lạc loài. 
Một mình ngồi đối thoại với sinh viên. Tưởng chừng. Câu chuyện chỉ được đọc đâu đó ở những bài diễn thuyết hùng hồn ở các nước tư bản phương Tây lại tồn tại ở nơi này. Ngỡ ngàng. Tư duy đã thay đổi. Ngỡ ngàng. 
Thằng nhóc đời đã sang trang mấy lần, vẫn không thôi xấu hổ vì một nổi niềm của một kẻ ra đi. Thiếu thốn. Thua thiệt. Trong tư duy và suy nghĩ vì sống đến bây giờ còn mãi loanh hoanh để rồi nhắc đến chữ Cao thành, tự thấy mình hổ thẹn. 
Biết là hổ thẹn đấy nhưng sẽ làm được gì đây? Chẳng biết. Dấu tiếp nổi niềm ấy để rồi quẩn quanh sống tiếp, làm tiếp không dám nói đến một câu chờ... vì sợ bước không qua. 
Nghĩ trong đám côn đồ ấy vẫn còn mấy kẻ bịn rịn với văn chương giống mình. An ủi. Nói nhau nghe cho thõa một nổi lòng để đó. Viết ra đây để bớt phần che đậy. Thế thôi. Cao thành ạ! Nếu có gì trót dại thì hãy thứ tha. Một kẻ chỉ mới biết viết từ mất gốc nhưng thực lòng vẫn còn đấy nổi nhớ nhung. 
Mỹ kiểng Câu Đương hữu chí lập thành sanh bửu cuộc, 
Trà giang Lãnh thị triêm ân thương mãi nhựt vinh ba.
(Ảnh: Sưu Tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...