Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn cha me. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn cha me. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

Merci - Everything is okey!

 photo IMG_0878_zps7ec007cd.jpg
Lắng nghe lời em nói sau một buổi kiểm tra trong những buổi kiểm tra sức khỏe tổng quát cuối cùng.
Một tim thai yếu ớt. Một dây rốn quấn quanh. Lòng nghe như thắt lại như sợ cái nắng vàng trời cuối năm, lưu manh đòi tước áo, muốn nhuộm lại một màu da. Em ngồi phía sau nó với những lắng lo, mặc kệ gió không có tóc để nghịch đùa.
 photo IMG_0885_zps18efab81.jpg
Có lần. Em nói nó. Hình như con nghe được tiếng mình trò chuyện. Đặt bàn tay lên bụng cảm nhận sự đạp chồi như thay câu trả lời: Yes, I do.
 photo IMG_0884_zpsc8222a81.jpg
Tự thoại.
Nếu con nghe được thì hãy lắng nghe một nỗi niềm. Từ mẹ. Lắng lo. Mỗi khi thiếu vắng hay liên hồi sự đạp chồi từ con. Không biết trong dạ mẹ, con có bình yên không!? Không biết trong dạ mẹ, con có cảm nhận được không. Một nỗi lòng.
Nếu con nghe được thì hãy lắng nghe sự sướng vui. Từ mẹ. Hạnh phúc. Dõi theo con từ nhịp đập phôi thai đến bàn chân đạp chồi khi hình thành một thai nhi. Sướng vui. Lắng nghe từng tiếng nấc, cảm nhận sự hắt hơi, vui đùa cùng mông trẻ nhấp nhô trên bụng mẹ. Tự cười. Mặc kệ. Người nhìn nói ta như tự kỷ, cứ ngồi đấy chuyện trò. Một mình. Cười.
Nếu con nghe được thì hãy lắng nghe sự quan tâm. Từ những người thân yêu. Chia sẻ. Những thay đổi trong thể hình mẹ, khó khăn trong nghén cử tháng ngày và tưởng tượng tương lai. Một đứa nhóc ra đời. Siêu quậy.
 photo IMG_0883_zps6f983930.jpg
Tự hỏi.
Không biết trong dạ mẹ, thế giới ấy ra sao!? Ắt hẳn là ấm áp & xanh mát bên trong dòng máu mẹ, sưởi ấm giữa đông và tắm mát gữa hè, chỉ nghe tiếng thỏ thẻ từ bên ngoài dạ mẹ, sự nóng bức lạ thường cứ như giữa sa mạc mùa đông. Mồ hôi tuôn như suối không hiểu là từ đâu.
 photo IMG_0882_zpsb8b5f154.jpg
Không biết trong dạ mẹ, thế giới ấy thế nào!? Chắc là bình yên rồi, chỉ vui chơi là chính với dây rốn mẹ yêu, mệt ngủ vùi không biết, chỉ biết thức đòi ăn. Yên bình.
 photo IMG_0879_zps7d095ab9.jpg
Nhớ lần. Em nói nó. Hãy tìm một câu nói để trò chuyện cùng con. Nghĩ đắn đo chưa tròn, vẫn lại là một lời cũ. Rồi mọi thứ sẽ ổn, mạnh mẽ lên con nhé. Bình yên nơi dạ mẹ. Everything is okey.  
( Ảnh: Sưu tầm )

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Người Tình Tóc Bạc


Người tình rất dễ kiếm và người bạn rất dễ giữ 

Cái khó là kiếm được người bạn và giữ được người tình.
(DUC DE LEVIS)
 photo user1312501_pic1034977_1316828855-1.jpg 
Nó gọi bà là người tình trong suốt chặng đường đã đi qua, đánh dấu trên cung ngày tháng sợ chóng tàn như ánh ban mai ấm áp thoáng qua khi đuối mình trong nắng bon chen giữa ngày rồi lịm dần dưới ánh hoàng hôn.
Nó gọi bà là người tình bởi những cảm xúc dành cho người con gái gắn thêm mốc đếm vượt bảy mươi theo cách tính của dân tình gán cho năm tuổi. Đủ đầy. Cảm xúc hay dư vị của tình yêu.
 photo user1312501_pic1034976_1316828855-1.jpg
Có ai đó nói tình yêu bắt đầu bằng nỗi nhớ. Nhớ về nhau. Nó và người tình.
Ấp đầy qua những lần sương gió, nắng mưa. Trãi đều từ các lần tắm sông nghịch đùa trong tiếng gọi tìm nhau, đến cả chiều tiễn biệt với nước mắt lưng tròng khi nó rời xa làng quê; không phải lần đầu, đến với thị thành tìm một giấc mơ con giữa một giấc mơ mẹ. Phòng không chiếc bóng, vọng tương lai. Giấc mơ mẹ chui vào giấc mơ con. Lặng thầm. Thấp thoáng. Mường tượng cảnh người tình của nó đưa người trai vào chiến trận của thời gian đi ngược. Ba mươi năm.
 photo 119134352613145285_2d33hLtf_c_large.jpg
Có người nói tình yêu đong đầy bằng kỷ niệm. Một thời. Người tình và nó.
Từ một thuở thiếu thời đi qua những ngày nắng hầm hập trên mái, ngồi bồng bềnh để sóng nước lắc lư như võng đưa giữa hè, chén một buổi cơm trưa lắng nghe tiếng cá đớp động dưới lườn ghe. Chợt nhớ đến một câu hát của Bắc Sơn về “nắng hạ đi mây trôi lang thang cho hạ buồn”. Luồn lách. Trong trí óc khắc ghi về một mái tóc đen dài chấm đất, đưa bàn tay lướt từ đỉnh đến đuôi tóc như dãy lụa mềm đong đưa. Nhẹ rơi. Vài sợi nghịch đùa, vượt ngoài bàn tay cùng vài con gió nhỏ. Lửng lơ.
 photo 0100704cldigitalpic41.jpg 
Từ một thời chưa biết nghĩ suy khi gấu quần vượt ngang mắc cá, ngồi bên người tình trong những buổi mưa giăng ngang không chịu tàn. Bếp lửa ửng hồng than bám dung nhan còn dậm nắng, mưa thay son phấn. Tự tình. Người tình thích ngắm nhìn nó chìm trong những giấc mơ. Bềnh bồng. Không lênh đênh trên sóng nước mà ở một bến bờ hành phúc bình yên. Nào đó. 
 photo 1346731910864069_574_574.jpg 
Từ một thời đã biết nghĩ suy khi trên khuôn mặt nó giờ đây đã biết những lằn nhăn. Suy nghĩ. Không còn mặc kệ thế gian là gì khi nó không còn quẩn quanh bên người tình. Giờ đây, ngắn gọn xếp trong tâm khảm. Hạnh phúc. Đến với nó là có cả người tình.
Có kẻ nói tình yêu thấm đậm bằng những giận hờn. Lắm lúc. Thấy người tình tóc bạc như nhuộm lại màu tóc, chấp chới với yêu thương, nồng nàn với ghen tuông, nhiều khi như trẻ nhỏ, ghen tỵ vì một điều gì đấy không hiểu, mấy khi hiểu đấy là gì thì cũng chẳng muốn nói ra cứ thích để cho nó đoán đấy là gì. Lắm lúc hiểu, lắm lúc không.  
Vì đấy là người tình nên nổi nhớ đầy vơi, kỷ niệm vơi đầy, giận hờn thêm bớt. Cách nhau mấy chục theo cách tính của dân tình gán cho năm tuổi, yêu thương vẫn nồng nàn. Thì thôi, cung thời gian có ngắn dài thì người tình ơi ta yêu hoài đi nhé cho con tim này mãi nồng say.
 photo tumblr_lisepnnKHL1qdbbywo1_500.jpg
 ( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

Dập dìu Nắng lệch

Photobucket
Nghĩa trang giữa nắng đầu xuân. Rộn ràng. Bóng dáng đoàn người vượt hàng trăm cây số. Dập dìu lệch nắng. Có người vợ đã bị nắng thời gian làm tóc phai màu đen trắng, có vài đứa con chưa gặp mặt một lần khi đời đã bước qua hai phần ba chặng đường theo khung tuổi của Y Vân và có những đứa cháu chưa nhớ con đường dẫn đến nơi người đi về lòng đất.
Photobucket
Mộ ông.
Lẫn giữa nghìn mộ khác, lối vào cỏ mọc lưa thưa như đùa giỡn với từng bước chân qua, người thân tìm đến người đã về lòng đất, lấy mốc nhớ là giàn hoa giấy mọc ở ngôi mộ đầu như nhà hàng xóm trồng hoa đầu phố; tự dưng nó nghĩ cũng ngộ, bấy nhiêu năm rồi, hoa đấy vẫn nở rực đầy như một người hàng xóm tốt tánh chỉ giúp nó cùng với người thân tìm đến mộ ông. Mỗi lần.
Rẽ đường mòn như máu rẽ mạch chạy về tim, tìm về với nguồn cội. Gia đình. Một mẹ, năm con, ba dâu, một rễ, chưa tính em – dâu tương lai và cháu. Lần lượt. Nối đuôi nhau đến với ông, khi hoa nở ngợp giữa trời thanh minh.
Photobucket
Lần này, đến thăm ông gửi lời tâm sự…
Những đứa con tìm lại với một bóng hình đã từng ấy năm. Giữ gìn. Trong tâm khảm chì còn lác đác vài kỷ niệm ấu thơ…
Có đứa con gái khóc hoài khi kể lại. Không được một lần nhìn ông. Hạ huyệt. Tuổi khắc tương xung, nên phải đứng một góc đằng xa. Nhìn hiu quạnh. Người cha đi vào lòng đất mẹ. Không ngoãnh lại một lần. Giờ đây. Mấy mươi năm rồi, ngồi nói cạnh ông cách mấy tầng đất mẹ, nước mắt lại chảy thành dòng, không phải bởi khói nhang.
Photobucket
Có đứa con trai ngồi lân la kể lại những gì đã trải qua cuộc đời mình. Từ ngày xưa hậm hực. Với ông. Không có gì là một giấc mơ, bởi giấc mơ ông rất gần với đời thường. Nhiều khi. Những gì hậm hực lại làm rạo rực nỗi nhớ mãi không nguôi…
Photobucket
Lần này, đến thăm ông nhắn nhủ chuyện tương lai…
Sau khói nhang bay, đôi mắt nhắm lại, từng ấy con người nói chuyện. Tâm linh. Gửi tình trần vào đất, nếu như hồn bay phấp phới phương nào thì về lại đây nghe những tâm sự này. Lắng lo. Từ những đứa con đã có riêng một gia đình nhỏ, có những đôi bàn tay xinh học cách giữ lấy nhang với vài cái cúi đầu.
Photobucket
Lần này, đến thăm ông không chỉ gửi lời tâm sự, nhắn nhủ chuyện tương lai, mà còn…  
Có người vợ, giới thiệu đứa con dâu. Một nỗi lòng. Dốc cạn sau ba mươi năm cất đầy.
Thương thằng Út nhé. Đến tận bây giờ, lời ông nói trước khi giã biệt đời, vẫn còn khắc sâu vào tận trái tim. Người vợ. Mẹ của năm con, mõi mòn trên con đường ngày tháng với đầy ngã rẽ. Nhọc nhằn. Bởi lời ông nói, tính cả lời cợt đùa: Bác ơi, có anh…ở nhà không? Treo trên vành tim. Im lìm. Sức sống tạo từ đây, nghị lực ở chỗ này, dai dứt cũng vì vậy.
Photobucket
Nghĩa trang giữa nắng đầu xuân. Dịu dàng. Vợ, con, dâu, cháu có những phút giây đoàn tụ. Nao nao lòng. Chụp lại một bức hình lưu lại phút giây sum vầy, tính gộp ra mắt một nàng dâu. Ngượng ngùng.
Ngẩng mặt. Cười giữa trời thanh minh. Nó và gia đình. Tính gộp.
( Ảnh: Sưu Tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...