Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn petrus ky. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn petrus ky. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

Ván cờ tàn (Phần 4: Chốt Lùi)

Khuyết Tượng kỵ Pháo
 photo 10457773_1439424043002737_8490634774288385306_n_zps1806460e.jpg
Mày nhớ thằng Toàn không!?
Cái thằng đến giờ không biết suy nghĩ gì nhưng tao lại cứ suy nghĩ mãi về điều nó làm. Nó viết những dòng về lịch sử dù rằng nó chẳng phải là sử gia gì cả. Nó nói rằng nó nợ thế hệ này những dòng lịch sử. Thằng ngộ, tự dưng đeo lên mình một cục nợ không tên.
Gã cứ tiếp tục nói. Gã đã có một gia đình mới nằm trên đất nước có lá cờ hơn năm mươi mấy ngôi sao. Con gã lớn lên chẳng thiết tha gì đến quê nhà, dù rằng gã không thôi kể về nơi gã đã sinh ra và lớn lên. Gìn giữ. Quá khứ - điên khùng, rãnh rỗi…là những từ mà gã hay nghe nhất khi gã đem câu chuyện của bạn gã nói cho kẻ thứ ba – những kẻ cùng thời, khác thời và lạc thời; nhưng với gã thì không. Gã thấm thía lắm rồi khi những đứa con, đứa cháu gã không “thấm” những câu chuyện về đất nước hình chữ S mà gã cứ nói ra rã mỗi lần gặp, biết vậy những gã cứ nói, cứ nói như một cuốn băng được cài ở chế độ repeat. Điều gã cảm thấy “thấm” nhất là người phụ nữ mà gã quyết định chọn làm vợ cũng trở nên xa lạ trước mặt khi gã đặt những câu hỏi về quê cha, đất tổ trong những ngày đạn dội, bom rơi.
 photo 994439_1438094883135653_4801657594216244103_n_zps587b5e54.jpg 
Mày gặp nó à? Hắn hỏi. Thằng đó giờ cứ kẻ không nhà vậy, cứ lang thang hết chốn này đến chốn kia, chủ yếu là đi tìm những tên khoát áo lính như tao và mày, bất kể là Việt minh hay Cộng hòa. Nó muốn ghi chép lại sự thật để con cháu sau này biết được ngày ấy trên đất này đã diễn ra chuyện gì chứ không phải là câu chuyện dành cho “bên thắng cuộc”. Hắn không để gã trả lời cứ nói tiếp câu chuyện về thằng bạn.
Không! Nó gặp tao trên mạng! Gã trả lời.
À. Tụi bây công nghệ dữ ha, lên xem phim sếch gặp nhau à. Khà khà. Hắn cười hềnh hệch.
Mẹ! Giờ có xem thì xem nó ngã về phía bên nào ấy. Tao với nó tìm gặp nhau qua facebook. Gã đáp trả lời trêu chọc của thằng bạn.
Còn nó thì mò đến nhà tao rồi nói chuyện viết lách đó trong buổi nhậu. Cái thằng tao hỏi: Cái gì thúc đít mày viết đề tài này? Nó trả lời tao: Vì tao thương mấy đứa nhỏ. Hắn rít một hơi khói.
 photo 10492612_390533271085899_8886909847883914239_n_zpsadb97474.jpg
Cờ tàn, Pháo hoàn....
Trường tôi ở tại lối Nancy,
Trung học đường kia có bảng ghi.
Mượn hiệu người xưa Trương Vĩnh Ký,
Lẫy lừng danh tiếng đã bao thì.
Hắn vỗ đùi nhịp theo tiếng thơ ngâm như một thi sĩ khi tay nâng chén rượu, mắt nhìn về khoảng xa xăm, không biết khoảng trời nào trên nốc dinh Độc Lập được hắn ngắm, chỉ biết ly rượu trên tay chồng chềnh theo mấy nhịp rung.
 photo mynuvietxuathatdaylungongvoitaaodaithuotthajpg1376536129_zpsacda631c.jpg

Khổng Mạnh cương thường tu khắc cốt
Tâu Âu khoa học yếu minh tâm
Gã tiếp mấy câu cùng thằng bạn già, đầu gật gật ra dáng thi sĩ chẳng thua. Gã nhớ đến những đứa bạn cùng thời – thời binh biến, thời của những con người trẻ đi theo giấc mộng thiên thu lưu giữ, những giá trị cốt lõi đều thuộc nằm lòng, không phải lăn tăn để rồi ủ rũ, tư lự và nhiều khi gã chẳng hiểu tuổi trẻ đào ở đâu ra mà lắm những nỗi buồn từ cuộc sống mang lại. Gã nhớ đến thời của gã, những con người sống với những khát vọng và chiến đấu quên mình vì những giá trị đã khắc ghi vào tim từ những con người với vầng trán cao, tóc phai màu nhưng nhiệt huyết đầy dâng trong những bài giảng không chỉ còn là sách vở ra để nói nhau nghe mà sách vở kia có ích gì với đời không. Thiệt tình. Gã nhớ những cô, thầy của gã biết bao. Với gã, những người đó chưa bao giờ chết trong tim, gã tiếp tục đi tìm những con người như vậy cho con cháu mình để rồi hơn bốn mươi năm chẳng đặng hoài gã phải thú nhận những con người ấy chỉ thấy ở đất nước một thời biến binh.
(Ảnh: Internet)

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

[Story] Ai gọi hồn tôi

Cám ơn chị đã chỉ đường cho tôi đến đây.
Photobucket
Bà tắt máy. Đôi mắt nhăn nheo như những vệt mây ngắn dài không định dạng trên một gương mặt đã lấm tấm điểm thời gian. Giờ chỉ còn bà với ông. Đối diện.
Photobucket
Giữa núi rừng. Chim muông đang dang rộng đôi cánh bay từ dưới lên giữa muôn trùng núi non như ai đó vừa đánh động một không gian của riêng chúng. Những bầy chim đang làm tổ.
Giữa hoang vu. Vài đóa hoa đang hé nở mong chờ một mùa xuân mới, trong khi vài đóa hoa còn e ngại một gã đông tàn hung hãn chưa chịu đi với nụ khép hờ.
Cuối cùng thì tôi cũng gặp được ông, ở cái chốn heo hút này. Bà nói, giọng bà run lên. Môi cắn chặt môi, sợ những chất chứa bao năm vỡ òa.
Ông nhìn bà, không nói. Có chút gió lướt qua làm những tán lá lay động. Phía sau lưng bà là một vực thẩm với những ngọn cây chập trùng, một mãng màu xanh gần như ảo ảnh khi hòa với sương bay như tạo thành hố đen muốn nuốt chửng người. Tuyệt vọng.
Bốn mươi hai năm và tám tháng lẻ hai mươi hai ngày. Bà nói, mặt ngẩng lên sợ hai khóe mi sâu hoáy giờ đây không giữ được mạch nước ngầm đang bùng lên, muốn tuôn trào sau khi đã giữ từng ấy năm.
Vài sợi tóc phai màu tung bay, nhuộm màu nắng như những sợi chỉ oánh óng đang chờ được dệt thành một tấm áo. Hoàng hôn. Có tiếng chim cất tiếng hót. Lẻ loi.
Ông nhìn bà. Một người đàn bà giờ đây đã bước qua cái tuổi lục tuần với mái tóc búi cao, từng nghe ai bảo để người ta biết rằng đã có chồng. Mái tóc không còn một màu đen bóng chiếm lòng người nhìn trong những ngày đầu gặp gỡ. Những ngày đầu gặp gỡ không phải ở chốn núi rừng âm u này mà là ở một Sài Gòn rộn rã giữa mùa lá bay.
Photobucket
Sài Gòn của những ngày khói lửa chưa càn qua. Nhớ như tạc hình. Người nữ sinh Minh Khai ngày ấy trong chiếc áo dài để mặc gió tung bay đã làm ngất ngây lòng cậu học trò Petrus Ký. Lém lĩnh. Trốn qua nhìn trộm một nét thơ ngây.
Trong một mùa phượng nở. Một nụ cười làm phượng không dám làm duyên, ghi vào lòng cậu học trò một cảm xúc khó tả. Ngẩn ngơ. Ngã cành té cây.
Si tình, chờ đợi dưới bóng hàng cây. Tan trường. Tò tò theo sau, bỏ cái nhìn nữa hững nữa hờ cho ai chờ đợi.
Photobucket
Không biết có phải người nhạc sỹ nào lang thang bắt gặp. Hân hoan. Đưa vào trên khung nhạc những câu chuyện đời. Trái ngang.
Một nữ sinh Minh Khai sống trong một gia đình khá giả, với những gia giáo riêng từ một gia đình cán bộ điển hình.
Yêu
Một cậu học trò Petrus Ký sống trong một gia đình không khá giả nhưng có những gia giáo riêng. Một gương mặt điển trai đủ làm các cô gái ngồi u hoài về một ánh mắt. Tất cả đều được gạt qua bên khi từ tri thức với ngoại hình được bù đắp trong cách nhìn của phụ huynh.
Chỉ riêng một điều: tình yêu không được chấp nhận khi ngày ông khoát lên mình chiếc áo lính Công Hòa.
Photobucket
Ba, má em nói: đời lính lên lon có ngày con ôm xác chồng mà khóc hận. Người con trai Petrus Ký khoát lên mình áo lính nghe tiếng nỉ non trong một đêm hè, khi được phép về thăm. Ghế đá công viên ghi lại hai chiếc bóng lan xuống đường xiên dọc.
Em hỏi anh – người lính sau một thoáng tâm sự buồn: có nghe mùi hương thơm nồng của dạ lý về đêm!?Anh nhìn vào đôi mắt ngập chìm yêu thương, đưa mũi mình vào mái tóc dài vượt lưng, mang theo những nồng nàn. Cười.
…Em hỏi, hỏi nhiều thứ. Rồi thôi. Im lặng. Phía sau nụ cười anh.
Photobucket
Em nói: anh hãy đưa em đi. Mắt em nhìn về khoảng không vô định của bầu trời đêm Sài Gòn mát lạnh, dòng người lưa thưa đi trên con đường ngập bóng đèn đêm quấn quýt với bóng cây hò hẹn. Boulervard.
Người lính chở người tình đi trên chiếc xe đạp cà tàng, áo dài ngày nào vẫn phấp phới bay phía sau ghi đông.
Mỗi lần. Dừng lại ở cuối con đường, cùng ngắm con sông tắm mắt cả hai tâm hồn bằng những cơn gió. Đắm say.
Ánh mắt bay về bên phải đón những hàng cây xếp thành hàng rũ mình trong đêm, xem những cặp tình nhân hò hẹn.
Ánh mắt bay về bên phải, đón từng lớp sóng nhỏ to cứ rượt đuổi nhau vào bờ như trêu ghẹo những lứa đôi.
Anh nói trên đường về: Đi về đâu vì đời anh là lính. Lính lo đánh giặc ngoài xa, lính đâu có được về nhà.
Im lặng
Anh ngoái đầu nhìn lại người tình, nét xuân thì phơi phới với làn da trắng như bông mận vừa trổ, nét mày thanh như bút vẽ liền đường trong ánh mắt nhìn chơi vơi. Mộng nước.
Em sẽ lấy chồng anh nhé?Em xiết chặt vòng tay. Bầu ngực đang rực tràn nhựa sống vẫn không ngăn được một điều gì đang xiết chặt con tim. Vì sao lại như thế. Đáp lại là một lời lặng im. Anh thấy lưng mình thấm ướt.
Tại sao anh lại chọn chiến trường?Em xiết chặt hơn nữa một vòng tay. Đáp lại em chỉ có tiếng gió vụt qua, chiếc xe đạp đẩy nhanh những vòng xoay, con đường đang ở đoạn lên dốc. Lưng ướt đẫm. Mồ hôi và nước mắt.
Em không muốn về nhà lúc này. Em buông vòng tay mình ra. Chiếc xe đạp dừng lại ở bên đường. Ánh sáng của những ngọn đèn cuối năm tỏa màu vàng không thấy ấm áp, chỉ thấy lẻ loi trơ trọi như thức tỉnh những con người không đến được với nhau trở về hiện thực nghẹn ngào đang chờ đón.
Em đã hỏi anh: Bao giờ trở lại? Anh bảo rằng sẽ là một sớm mai.
Photobucket
Bà nhìn ông, khóe mi đã không còn giữ được mạch ngầm tuôn trào. Tất cả đã bùng phát đến bạo tàn.
Sớm mai của ông là ở chốn này với ngần ấy thời gian sao!? Ông chỉ bết lặng im để bà dựa vào người mình, trút hết những tâm sự. Nhớ nhung, khát khao và ức chế nghẹn ngào sau một cuộc truy hoan. Lần đầu là lần cuối.
Bốn mươi hai năm và tám tháng lẻ hai mươi hai ngày.
Từng ấy thời gian, kẻ đã ra đi không trở lại, chỉ có tình yêu ngày một lớn dần sau cuộc truy hoan. Một kết tinh thành hình và khôn lớn.
Từng ấy thời gian, kẻ ra đi bặt không có một tin tức gì.
Im lặng
Đáp lại bà chỉ chỉ có tiếng chim muông đang kêu lên từng tiếng não nề. Bà thấy vực thẩm sau lưng mình như ngắn lại. Với từng ấy thời gian đã có quá nhiều đổi thay.
Kỷ vật cho bà là một giọt máu hình thành trong khói lửa. Thời gian như điếu thuốc tàn. Tất cả vút qua trên gánh nặng vai gầy. Con trai bà giờ đã có một gia đình riêng sau chặng đường gian khó vì nó thấu hiểu rằng chỉ có học mới thoát nghèo.
Đứa con trai càng lớn, bà càng thấy bóng dáng của người con trai Petrus Ký ngày nào. Ám ảnh. Một cái nhìn lém lĩnh. Từ quá khứ ngở đã chìm sâu.
Một cuộc sống mới đã sang trang, nhưng chân bà vẫn còn đứng ở hành lang của ngày cũ dù rằng đã có dâu con và cháu gọi bà.
Tất cả tưởng chừng là một giấc mơ.
Khi nghe tiếng nói thân yêu từ ngàn xưa vọng về. Anh bảo rằng sẽ là một sớm mai. Một cuộc gọi từ người phụ nữ xưng là ngoại cảm, nhắn lại lời từ một người núi thẩm rừng sâu. Gửi gắm.
Cỏ đón nữa người bà. Nằm nghiêng. Mạch nước ngầm đã vắt kiệt đi tất cả sức lực tàn.
Photobucket
Có tiếng bước chân đạp lá.
Giọng rung rung. Hỏi. Chị là ai mà nằm khóc trước mộ chồng tôi!?
Tất cả tưởng chừng như một giấc mơ. Vụn vỡ. Vực thẩm phía sau bà như gần lại.
( Ảnh: Sưu Tầm)
***

http://hn.nhac.vui.vn/upload/nhacvui-player.swf
***

Thank You for Showing Me the Way Here.

She turned off the engine. Her wrinkled eyes, like streaks of scattered clouds, rested on a face speckled with time. Now, it was just her and him. Facing each other.

Amidst the mountains and forests. Birds spread their wings, soaring upward into the boundless sky, as if someone had just stirred a space that belonged only to them. Flocks were nesting.

Amidst the wilderness. A few flowers timidly bloomed, anticipating a new spring, while others hesitated, their buds still tightly closed, wary of winter’s lingering grasp.

At last, I’ve found you, in this desolate place. Her voice trembled. She bit her lip, fearing that years of bottled-up emotions might spill over.

He looked at her, saying nothing. A breeze rustled the leaves. Behind her lay a deep abyss, where a dense forest stretched endlessly, its green blending with the drifting mist, forming an illusion—like a black hole eager to consume her. Despair.

Forty-two years, eight months, and twenty-two days. She spoke, lifting her face to the sky, afraid that the deep hollows of her eyes could no longer hold back the underground river surging to the surface after all these years.

A few strands of silver hair fluttered, catching the golden sunlight like shimmering threads waiting to be woven into a fabric. Dusk fell. A lone bird sang.

He looked at her. A woman now past sixty, her hair pinned up—someone once told her that this style signified a married woman. The once-glossy black locks that had captivated hearts in the early days of their acquaintance were no more. And those early days weren’t in this eerie mountain wilderness but in a bustling Saigon, during the season of falling leaves.

Saigon before the flames of war engulfed it. The memory was carved into his soul. The Minh Khai high school girl, dressed in a flowing áo dài, had mesmerized the Petrus Ký schoolboy. Mischievous. Sneaking glances at a naïve beauty.

It was the season of blooming flamboyant trees. A smile that outshone even the crimson blossoms etched an unforgettable feeling into the young student’s heart. Spellbound. A tumble from a tree branch.

Infatuated, he waited under the shade of trees. School’s out. He trailed behind her, stealing glances, half-curious, half-adoring.

Perhaps a wandering musician had witnessed their story. Inspired. Immortalized it in song—tales of fate and misfortune.

A Minh Khai girl from a well-off, disciplined family, raised under the rigid principles of a high-ranking cadre.

In love.

A Petrus Ký schoolboy from a modest background, raised with a different set of values. Handsome enough to make girls sigh at a mere glance. Yet, neither intellect nor looks could sway parental judgment.

One truth remained: their love was forbidden the day he donned the uniform of a Republic soldier.

My parents said, "A soldier might rise in ranks, but one day, you’ll be left holding his lifeless body in grief."

The Petrus Ký boy, now a soldier, heard those tearful words one summer night when he was granted leave to visit home. A park bench bore witness to two shadows stretched long under streetlights.

She asked him—after a moment of sorrowful silence—"Do you smell the sweet scent of night-blooming jasmine?"

He gazed into her eyes, drowning in love. He buried his face in her hair, inhaling the fragrance. Smiling.

…She asked, and asked again. Then fell silent. Behind his smile.

She said, "Take me away with you." Her eyes drifted toward the boundless night sky, as Saigon’s cool air carried the scattered footsteps of late-night wanderers along lamp-lit boulevards.

The soldier took his love for a ride on his old bicycle, her áo dài fluttering behind the handlebars.

Every time, they stopped at the end of the road, letting the river’s breeze wash over their souls. Enchanted.

Her gaze followed the trees, lined neatly like silent spectators to lovers’ whispers.

Her gaze followed the water, rippling playfully to the shore, as if teasing those in love.

On the way back, he said, "Where can we go? A soldier’s life belongs to war. A soldier has no home."

Silence.

He turned to look at her—youthful, radiant, her fair skin as pure as newly blossomed plum flowers, her delicate brows drawn as if by an artist’s brush, eyes filled with dreams. Fragile.

"I will marry someone else, won’t I?" She tightened her embrace. Her youthful chest, full of life, couldn’t suppress the aching in her heart. Why must it be this way? His silence was her answer. She felt dampness on his back.

"Why did you choose the battlefield?" She clung to him even tighter. The only response was the wind rushing past as the bicycle’s wheels spun faster, climbing a gentle slope. His back, drenched. Sweat and tears.

"I don’t want to go home yet." She let go. The bicycle halted by the roadside. The golden glow of year-end streetlights felt neither warm nor comforting, only lonely—like a cruel reminder that some loves were never meant to be.

She had once asked, "When will you return?"

He had promised, "One morning soon."

She looked at him now, her eyes unable to contain the flood. Everything had burst forth with ruthless intensity.

Was this his "morning soon"? After all these years? He remained silent as she leaned into him, pouring out her soul. Longing, desire, and suppressed anguish after one night of passion. Their first and last.

Forty-two years, eight months, and twenty-two days.

That long, and he never returned. Only their love had grown, nurtured by a fleeting moment. A life had formed amidst the fires of war.

That long, and he had vanished without a trace.

Silence.

The only reply was the sorrowful cries of birds. She felt the abyss behind her closing in. Too much had changed in all that time.

Her only keepsake was the life they had created—a son, born amidst smoke and fire. Time burned like a cigarette, everything vanishing under the weight on her shoulders. Her son had a family of his own now, having fought his way through hardships, understanding that only knowledge could break the cycle of poverty.

The older her son grew, the more she saw the Petrus Ký boy in him. Haunting. That mischievous gaze, emerging from a past she thought had long faded.

A new life had begun, yet her soul remained trapped in the corridors of the past, even as she had children and grandchildren calling her "Grandmother."

It all felt like a dream.

Until she heard his voice from long ago echoing back.

"You said you’d return one morning soon."

A phone call from a woman claiming to be a spirit medium. A message from someone lost in the mountains and forests. A final farewell.

The grass embraced half her body. She lay on her side. The underground river had drained every last ounce of strength.

Footsteps rustled the leaves.

A trembling voice. A question.

"Who are you, crying at my husband’s grave?"

It all felt like a dream.

Shattered.

The abyss behind her seemed to close in.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...