Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn haruki murakami. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn haruki murakami. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 10 tháng 2, 2025

[Book] Ngôi thứ nhất số ít - Haruki Murakami



"Nhớ lại quá khứ, có những khoảnh khắc tưởng chừng mơ hồ nhưng lại in sâu trong lòng ta như những vết khắc trên đá."

Phản phất chất Kafka và hơi thở của thập niên 70,80. Haruki Murakami luôn là một giọng văn lạ kỳ. Những câu chuyện của ông tưởng như đơn giản, đôi khi như những mảnh ghép ngẫu nhiên của ký ức, nhưng lại chạm đến những góc sâu nhất trong tâm hồn. Ngôi Thứ Nhất Số Ít là tập truyện ngắn mà ở đó, Murakami viết với chính giọng của mình – đầy hoài niệm, cô độc, và có chút gì đó huyễn hoặc như lớp sương mờ trên những ký ức xa xăm.

Giữa thực và mộng – đâu là ranh giới?

Tập truyện gồm tám truyện ngắn, mỗi câu chuyện là một lát cắt ký ức của người kể chuyện ở ngôi thứ nhất, mở ra những trải nghiệm mang màu sắc riêng biệt của Murakami: một mối tình tuổi trẻ, một bản nhạc jazz, một trận đấu bóng chày, hay một bài thơ đọc giữa đêm khuya.

"Khi tôi cố gắng nhớ lại khuôn mặt cô ấy, hình ảnh dường như rất rõ ràng, nhưng khi tôi cố chạm vào, nó lại tan biến như khói."

Điều đặc biệt là các câu chuyện trong sách không đi theo cấu trúc thông thường. Đôi khi, chúng giống như một đoạn ký ức rời rạc, đôi khi lại như một giấc mơ không rõ thực hay hư. Nhân vật chính – thường không có tên – giống như một bản thể của chính Murakami, nhưng cũng có thể là bất kỳ ai trong chúng ta.

Âm nhạc, nỗi cô đơn, và những điều không thể lý giải

Như mọi tác phẩm khác của Murakami, âm nhạc vẫn là sợi chỉ đỏ xuyên suốt. Jazz, cổ điển, The Beatles – những giai điệu vang lên trong tâm trí nhân vật như một cách để neo giữ ký ức. Nhưng quan trọng hơn cả, âm nhạc trong Ngôi Thứ Nhất Số Ít còn là cách để tác giả kể về nỗi cô đơn.

"Có những đêm, tôi chỉ ngồi đó, lắng nghe bản nhạc mình yêu thích, và cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại một mình tôi."

Ngoài nỗi cô đơn, Murakami cũng dẫn dắt người đọc đến với những khoảnh khắc khó lý giải. Như một cô gái với giọng đọc thơ ám ảnh, như một lần gặp gỡ mà không ai biết có thực hay không. Những chi tiết phi lý ấy không quá rõ ràng như trong Kafka bên bờ biển hay Rừng Na Uy, nhưng vẫn đủ để khiến người đọc băn khoăn: điều gì là thật, điều gì là tưởng tượng?

Một Murakami rất Murakami

Nếu bạn đã từng yêu thích Rừng Na Uy, Tazaki Tsukuru không màu, hay bất kỳ tác phẩm nào của Murakami, thì Ngôi Thứ Nhất Số Ít sẽ là một sự trở lại đầy thân thuộc. Nhưng nếu bạn chưa từng đọc Murakami, có lẽ đây không phải là một cuốn sách dễ tiếp cận – vì nó không có cao trào, không có hồi kết rõ ràng, mà chỉ có những cảm xúc lặng lẽ len lỏi vào lòng.

"Cuộc sống đôi khi chỉ là những khoảnh khắc nhỏ bé, trôi qua, nhưng mãi mãi không biến mất."

Murakami viết như thể ông đang ngồi trước mặt bạn, kể về những mẩu chuyện nhỏ trong đời mình. Và rồi, khi gấp sách lại, có lẽ bạn cũng sẽ bất giác nhìn lại cuộc đời mình, nhớ về một bản nhạc, một cái tên, một gương mặt đã lâu không gặp.

Vì đôi khi, những gì nhỏ bé nhất lại là những thứ ở lại lâu nhất.

***

"Looking back at the past, there are moments that seem vague but are deeply etched in our hearts, like carvings on stone."

Echoing a Kafkaesque essence and the spirit of the ’70s and ’80s, Haruki Murakami remains a uniquely enigmatic voice. His stories appear simple, at times like scattered fragments of memory, yet they reach into the deepest corners of the soul. First Person Singular is a collection of short stories where Murakami writes in his own voice—filled with nostalgia, solitude, and a touch of the surreal, like a misty veil over distant memories.

Between Reality and Dreams—Where Is the Boundary?

The collection comprises eight short stories, each offering a slice of the narrator's past, revealing experiences uniquely tinged with Murakami’s signature style: a youthful romance, a jazz tune, a baseball game, or a poem read in the middle of the night.

"When I try to recall her face, the image appears vividly clear. But the moment I try to reach for it, it dissolves like smoke."

What sets these stories apart is their unconventional structure. At times, they resemble fragmented recollections; at others, they feel like dreams suspended between reality and illusion. The protagonist—often unnamed—feels like an extension of Murakami himself, yet could just as easily be any one of us.

Music, Loneliness, and the Unexplainable

As with all of Murakami’s works, music is the thread weaving through these stories. Jazz, classical music, The Beatles—melodies surface in the characters' minds, anchoring their memories. But more than that, music in First Person Singular becomes a medium through which Murakami explores solitude.

"There are nights when I just sit there, listening to my favorite song, feeling as if the entire world has vanished, leaving only me behind."

Beyond loneliness, Murakami guides readers into moments that defy explanation—a girl with an eerily captivating voice reading poetry, an encounter that no one can quite confirm as real or imagined. These surreal elements aren’t as pronounced as in Kafka on the Shore or Norwegian Wood, yet they are enough to make readers wonder: what is real, and what is a dream?

A Murakami as Murakami as Ever

If you’ve loved Norwegian Wood, Colorless Tsukuru Tazaki and His Years of Pilgrimage, or any of Murakami’s previous works, First Person Singular will feel like a familiar return. But if you’re new to Murakami, this might not be the easiest book to start with—there are no grand climaxes, no clear resolutions, just quiet emotions that seep in and linger.

"Life is often just a series of small moments that pass by but never truly disappear."

Murakami writes as if he’s sitting across from you, recounting fragments of his life. And when you close the book, you may find yourself looking back at your own life—recalling a song, a name, a face long unseen.

Because sometimes, the smallest things are the ones that stay with us the longest.

Thứ Năm, 30 tháng 1, 2025

[Sách] Người TV - Haruki Murakami - TV Man



"Chúng ta cứ ngỡ mình chọn sống một mình, nhưng đôi khi, chính thế giới đã chọn cô lập chúng ta."

Ngày Tết, bản thân và gia đình cố gắng lôi đám trẻ khỏi màn hình TV, đi kèm là những trò chơi, tập tục và thậm chí là chẳng cho bọn trẻ được lựa chọn tôn giáo của riêng mình. Dẫu vậy, thế giới của thời hiện tại lại tồn tại những thiết bị mới thay thế cả màn hình TV. Nhắc nhớ một trong những câu chuyện của gã nhà văn luôn ..."lỡ hẹn" với Nobel Văn Học, dù rằng ở mỗi năm bình chọn, cái tên đó luôn đứng đầu trong danh sách cá cược. 

Haruki Murakami luôn có một cách rất riêng để dẫn dắt người đọc vào thế giới của những con người cô độc, lạc lõng giữa cuộc đời. Người TV cũng không ngoại lệ. Cuốn sách tập hợp ba truyện ngắn với những nhân vật sống trong sự tĩnh lặng của tâm hồn, nơi thực tế và hư cấu đan xen một cách kỳ lạ.

Nếu bạn yêu thích phong cách tối giản, giàu suy tưởng và một chút siêu thực của Murakami, đây sẽ là một cuốn sách đáng để đọc.

Khi Cuộc Sống Trở Thành Những Thước Phim Lặp Lại

Nhân vật chính của truyện ngắn đầu tiên – "Người TV" – là một người đàn ông trung niên, thất nghiệp, và bất chợt nhận ra mình không thể ngủ được. Khi màn đêm buông xuống, thay vì trằn trọc, anh ta bắt đầu xem TV – một thói quen tưởng chừng vô hại nhưng dần trở thành một cuộc sống song song.

"Tôi không ngủ được, nên tôi xem TV. Và rồi, một ngày nào đó, tôi trở thành một phần của nó."

Giữa những chương trình truyền hình vô nghĩa, nhân vật chính gặp một "Người TV" bí ẩn – kẻ xuất hiện trong căn hộ của anh mà không hề có lời giải thích. Hắn nói về cuộc sống, về sự cô đơn, về những điều con người đánh mất. Nhưng hắn có thật không? Hay chỉ là sản phẩm của một tâm trí đã chìm quá sâu vào sự trống rỗng?

Những Câu Chuyện Nhẹ Nhàng Nhưng Day Dứt

Bên cạnh Người TV, cuốn sách còn có hai truyện ngắn khác:

"Một ngày hoàn hảo cho chuối cá" – Một câu chuyện mang màu sắc buồn bã và siêu thực, về một người đàn ông và cuộc gặp gỡ kỳ lạ trên bãi biển, nơi những quả chuối cá đang chờ đợi ai đó.

"Thử thách của Samsa" – Một biến tấu hiện đại của Hóa thân (Franz Kafka), nơi Gregor Samsa tỉnh dậy sau cơn ác mộng, nhưng lần này, không phải hóa thành con bọ, mà là một con người.

"Tôi mở mắt ra, và tôi là một người. Tôi không biết mình nên vui hay sợ hãi."

Cả ba truyện đều có chất Murakami rất rõ nét – những nhân vật cô đơn, những cuộc trò chuyện kỳ quặc, sự mơ hồ giữa thực và ảo, và một nỗi buồn lặng lẽ len lỏi vào từng câu chữ.

Cô Đơn – Một Kiểu Sống, Một Kiểu Hiện Hữu

Những nhân vật của Murakami luôn mang một nỗi cô đơn rất đặc biệt – không hẳn là đau khổ, mà là một trạng thái tồn tại. Họ không vùng vẫy thoát ra, cũng không hoàn toàn chấp nhận nó. Họ chỉ đơn giản là trôi trong cuộc đời, như một người xem TV quên mất mình đã bật nó từ bao giờ.

"Không phải tôi chọn sự cô đơn. Mà là cô đơn chọn tôi."

Với Người TV, Murakami không chỉ kể những câu chuyện, mà còn khơi gợi những suy tư: Ta có thực sự kiểm soát cuộc sống của mình? Hay ta chỉ đang lặp đi lặp lại một kịch bản nào đó mà không hề nhận ra?

Ai Sẽ Yêu Thích Cuốn Sách Này?

Nếu bạn thích những câu chuyện ngắn gọn nhưng sâu sắc, nơi mỗi câu chữ đều có thể dẫn đến một sự chiêm nghiệm, Người TV là lựa chọn hoàn hảo.

Nếu bạn là fan của Murakami, cuốn sách này vẫn giữ trọn vẹn phong cách đặc trưng của ông: tĩnh lặng, kỳ ảo, cô đơn, và có phần bí ẩn.

Nếu bạn từng có những đêm mất ngủ, từng cảm thấy thế giới ngoài kia như đang dần xa cách – có lẽ bạn sẽ tìm thấy một phần mình trong cuốn sách này.

"Khi ta cô đơn quá lâu, ta sẽ bắt đầu nói chuyện với chính mình. Và đôi khi, chính mình lại không phải là chính mình nữa."

Người TV không phải là một cuốn sách dễ đọc hay kịch tính. Nó giống như một bản nhạc jazz nhẹ nhàng – có chút lạc lõng, có chút ngẫu hứng, nhưng đầy cảm xúc.

Nếu bạn đang tìm một cuốn sách để chậm rãi nghiền ngẫm, để lắng nghe những khoảng lặng trong tâm hồn, hãy thử đọc Người TV. Và biết đâu, bạn sẽ thấy chính mình trong một đêm khuya, ngồi trước màn hình, tự hỏi:

"Tôi đang xem TV, hay TV đang xem tôi?"

https://doisales.com.vn/index.php/2025/01/30/sach-nguoi-tv-haruki-murakami-tv-man/

***

"We think we choose to live alone, but sometimes, it's the world that chooses to isolate us."

During the Lunar New Year, families often try to pull children away from TV screens, replacing them with traditional games and customs, sometimes even denying them the choice of their own religion. Yet, in today’s world, new devices have taken the place of the TV screen, reminding us of one of the stories by the writer who is always "one step away" from the Nobel Prize—though his name consistently tops the betting lists every year.

Haruki Murakami has a unique way of drawing readers into the world of lonely souls, drifting through life in quiet solitude. TV People is no exception. This book is a collection of three short stories featuring characters who exist in the stillness of their own minds, where reality and fiction intertwine in strange and mysterious ways.

If you enjoy Murakami’s signature minimalist, contemplative, and slightly surreal style, this is a book worth reading.

When Life Becomes a Repeating Film Reel

The protagonist of the first story, TV People, is a middle-aged unemployed man who suddenly realizes he can no longer sleep. Instead of tossing and turning at night, he begins watching TV—a seemingly harmless habit that gradually turns into a parallel existence.

"I couldn't sleep, so I watched TV. And then, one day, I became a part of it."

Amidst the meaningless television programs, he encounters a mysterious "TV Person"—someone who appears in his apartment without explanation. This figure speaks of life, loneliness, and the things people lose along the way. But is he real? Or just a creation of a mind sinking too deep into emptiness?

Stories That Are Gentle Yet Haunting

Aside from TV People, the book contains two other short stories:

"A Perfect Day for Kangaroos" – A melancholic, surreal tale about a man and his strange encounter on a beach, where kangaroo-like creatures wait for someone.

"Samsa’s Trial" – A modern twist on The Metamorphosis (Franz Kafka), where Gregor Samsa wakes up from a nightmare, but this time, he hasn’t turned into a bug—he has turned into a human.

"I opened my eyes, and I was human. I wasn’t sure whether to be happy or terrified."

All three stories embody Murakami’s signature style—lonely characters, peculiar conversations, a blurred line between reality and illusion, and a quiet sadness that lingers in every sentence.

Loneliness – A Way of Living, A State of Being

Murakami’s characters carry a distinct kind of loneliness—not one of suffering, but of existence. They do not struggle to escape it, nor do they fully embrace it. They simply drift through life, like someone watching TV without realizing how long it's been on.

"I didn’t choose loneliness. Loneliness chose me."

With TV People, Murakami doesn’t just tell stories—he provokes reflection: Do we truly control our lives, or are we merely repeating a script without realizing it?

Who Will Enjoy This Book?

If you appreciate short yet profound stories where every sentence leads to introspection, TV People is a perfect choice.

If you're a Murakami fan, this book retains his distinctive essence—quiet, surreal, lonely, and tinged with mystery.

If you’ve ever had sleepless nights, ever felt like the world outside is slipping away—you might just find a part of yourself in this book.

"When we’ve been lonely for too long, we start talking to ourselves. And sometimes, ourselves is no longer ourselves."

Final Thoughts

TV People is not an easy read, nor is it thrilling. It feels like a soft jazz tune—slightly lost, slightly spontaneous, but full of emotion.

If you’re looking for a book to slowly contemplate, to listen to the quiet spaces of your soul, give TV People a try. And who knows, one late night, sitting in front of a screen, you might just find yourself wondering:

"Am I watching TV, or is the TV watching me?"

Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2024

[Sách] Sau động đất - Haruki Murakami - After the Quake




"Có những thứ nằm sâu trong tâm trí chúng ta, chỉ chờ khoảnh khắc để trỗi dậy, như thể chính nỗi đau và mất mát là chất xúc tác."

Viết văn như thể lột ra trần truồng. Thấp thoáng, bản thân thấy một Murakami với đầy đủ tính cách, tâm tư và dục tính len lõi trong từng nhân vật của mình. Phảng phất chất Kafka trong việc đan cài của tính phi thực trong những câu chuyện. 

Sau Động Đất của Haruki Murakami là một tập hợp những câu chuyện ngắn kể về cuộc sống của những người phải đối mặt với biến cố sau thảm họa động đất Kobe. Với lối viết ma mị và giàu chất suy tư, Murakami khắc họa sâu sắc các cung bậc cảm xúc từ đau đớn, cô đơn đến hy vọng. Những câu chuyện tưởng như rời rạc này lại mang đến một cái nhìn toàn diện về cách con người vượt qua và hồi phục sau những biến cố lớn trong đời.

Tuy không nhấn mạnh vào chính thảm họa động đất, Murakami tập trung vào cách mà những dư chấn của nó đã tác động đến tâm hồn và cuộc sống của các nhân vật. Mỗi câu chuyện trong cuốn sách là một góc nhìn độc đáo về nỗi đau và cách con người tìm lại ý nghĩa sau biến cố.

Một trong những câu chuyện nổi bật là về Junpei, một nhà văn sống trong sự cô đơn với những tổn thương từ quá khứ, và cậu bé Sala – một đứa trẻ nhỏ với nỗi sợ kỳ lạ về những “con gấu trong mơ.” Qua cuộc gặp gỡ giữa họ, Murakami như muốn nói rằng dù thế giới có bị xáo trộn đến đâu, chúng ta vẫn có thể tìm thấy sự kết nối và thấu hiểu nơi người khác.

"Động đất không chỉ phá vỡ mặt đất mà còn khuấy động những thứ tiềm ẩn sâu trong tâm hồn con người."

Phong cách của Murakami vẫn giữ nguyên sự huyền bí và đầy suy tưởng. Ông không giải thích tất cả mọi điều, mà để lại nhiều khoảng trống cho người đọc tự chiêm nghiệm. Mỗi câu chuyện trong Sau Động Đất không chỉ là một cuộc hành trình qua đau thương và mất mát mà còn là hành trình tìm kiếm chính bản thân.

Cuốn sách gợi nhắc rằng, trong những khoảnh khắc tăm tối nhất, đôi khi chúng ta lại tìm thấy sự an yên và hy vọng mới. Sau Động Đất là một tác phẩm đáng đọc, không chỉ vì những câu chuyện xúc động mà còn vì những thông điệp sâu sắc về lòng nhân ái và sức mạnh của tâm hồn con người.

"Có những cơn chấn động không hiện hữu trên mặt đất mà là trong lòng người. Và đôi khi, những chấn động ấy mới là thứ khó phục hồi nhất."

Sau Động Đất là một tác phẩm nhẹ nhàng nhưng không kém phần sâu sắc, khơi dậy nhiều suy ngẫm về cách mà chúng ta đối diện với biến cố và tổn thương trong cuộc sống. Những ai yêu thích văn phong Murakami hay đơn giản là muốn tìm kiếm một góc nhìn về sự hồi phục và trưởng thành sau đau thương chắc chắn sẽ tìm thấy điều đáng giá trong cuốn sách này.

***

"There are things lying deep within our minds, waiting for the right moment to rise up, as if pain and loss themselves are the catalyst."

Writing, for Murakami, feels like stripping things bare. Occasionally, you can glimpse Murakami himself within each of his characters, with all his complexities, inner struggles, and desires. His stories carry a subtle Kafkaesque quality, blending the surreal into everyday life.

After the Quake by Haruki Murakami is a collection of short stories about people grappling with life in the aftermath of the Kobe earthquake. With a mystical, reflective writing style, Murakami vividly captures a range of emotions—from pain and loneliness to hope. These seemingly unconnected stories create a holistic view of how people overcome and heal after significant upheaval in their lives.

While the earthquake itself is not the main focus, Murakami delves into the emotional aftershocks that it has on his characters' inner worlds. Each story in the book offers a unique perspective on pain and how people rediscover meaning following such events.

One standout story revolves around Junpei, a writer living with the scars of his past, and a young girl named Sala, haunted by a strange fear of "bears in her dreams." Through their encounter, Murakami seems to suggest that no matter how turbulent the world around us becomes, we can still find connection and understanding with others.

"An earthquake does not only crack the earth but also stirs up the hidden depths of the human soul."

Murakami’s style retains its mysterious, contemplative nature. He doesn’t explain everything, leaving room for readers to interpret and reflect. Each story in After the Quake isn’t only about navigating grief and loss but also a journey toward self-discovery.

The book reminds us that, in our darkest moments, we sometimes find peace and hope anew. After the Quake is a deeply moving work, not only for its touching stories but also for its profound messages on compassion and the resilience of the human spirit.

"There are tremors that don’t appear on the ground but rather inside our hearts. And sometimes, those tremors are the hardest to recover from."

In sum, After the Quake is a subtle yet profound work that evokes much reflection on how we face adversity and personal pain. For those who appreciate Murakami’s style or simply seek a perspective on healing and growth after hardship, this book holds something truly valuable.

https://doisales.com.vn/index.php/2024/11/10/sach-sau-dong-dat-haruki-murakami/

Thứ Hai, 30 tháng 9, 2024

[Sách] Những chuyện kỳ lạ ở Tokyo - Haruki Murakami

 

Khi tâm linh chen chân vào những trang sách, sự tình cờ và yếu tố tâm linh trộn lẫn vào nhau, như thể những con chữ thôi miên khiến con người ta không nhận diện được giửa thực và ảo. 

"Thế giới này có rất nhiều điều kỳ lạ, chỉ là chúng ta có sẵn lòng mở lòng để chấp nhận chúng hay không mà thôi."

"Những chuyện kỳ lạ ở Tokyo" của Haruki Murakami là một cuốn sách mang đậm phong cách kỳ ảo, đầy sáng tạo và sâu sắc của nhà văn Nhật Bản nổi tiếng. Tác phẩm đưa người đọc vào một Tokyo đầy bí ẩn, nơi những sự kiện tưởng chừng như không thể xảy ra lại hiện hữu một cách hết sức tự nhiên. Qua đó, Murakami tạo nên một thế giới vừa thân quen, vừa xa lạ, mang đậm tính triết lý và cảm xúc.

Thấp thoáng một Toykyo nặng mang tâm sự, những con người đến đó, rời đi và trở lại, mỗi một cuộc đời đầy những u hoài, đắng cay để thêm thắt mộng mị, kỳ lạ như là cách để giải thoát.

"Có những thứ ta chỉ có thể hiểu được khi ta bước vào thế giới kỳ lạ của riêng mình, nơi không ai ngoài ta có thể cảm nhận."

Murakami viết với lối kể chuyện nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự hoài nghi và sâu sắc, qua những câu chuyện về con người, tình yêu, cô đơn và sự tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống. Mỗi câu chuyện trong cuốn sách là một mảnh ghép nhỏ tạo nên một bức tranh toàn cảnh về Tokyo, nơi con người phải đối mặt với những điều kỳ lạ, đôi khi lạ lùng đến mức phi lý nhưng lại giúp họ hiểu sâu hơn về chính bản thân mình.

Murakami không chỉ tập trung vào các yếu tố siêu thực mà còn khéo léo lồng ghép những tình tiết nhân văn và gần gũi với đời sống thường nhật. Những nhân vật trong sách, mặc dù gặp phải những điều kỳ dị, vẫn là những con người với những lo lắng, nỗi buồn, hy vọng và sự khao khát hạnh phúc. Chính điều này khiến tác phẩm trở nên vừa kỳ ảo vừa chân thật.

Một trong những yếu tố nổi bật của cuốn sách là cách tác giả sử dụng ngôn ngữ. Haruki Murakami có cách mô tả không gian và cảm xúc đầy tinh tế, khiến người đọc cảm thấy như đang chìm đắm trong thế giới mà ông tạo ra. Tokyo qua ngòi bút của ông trở nên sống động, vừa huyền bí vừa gần gũi.

"Những chuyện kỳ lạ ở Tokyo" không chỉ đơn thuần là một tập truyện ngắn mà còn là một bức thông điệp về sự cô đơn, về cách con người cố gắng tìm thấy nhau giữa dòng đời vội vã. Haruki Murakami khiến chúng ta suy nghĩ về những thứ tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại mang nhiều ý nghĩa sâu sắc.

"Tại sao lại có những điều kỳ lạ xảy ra? Có lẽ vì thế giới này vốn dĩ đã là một nơi kỳ lạ rồi."

***

When spirituality finds its way into the pages of a book, coincidence and spiritual elements blend together, as if the words themselves hypnotize, blurring the line between reality and illusion.

"There are many strange things in this world; it's just whether we are willing to open our hearts to accept them."

"Strange Tales from Tokyo" by Haruki Murakami is a book filled with the author's signature magical realism, creativity, and depth. It takes readers into a mysterious Tokyo, where seemingly impossible events happen naturally. Through this, Murakami creates a world that is both familiar and unfamiliar, rich in philosophy and emotion.

In the shadow of Tokyo's deep sorrows, people come, leave, and return, each life filled with melancholy and bitterness, adding a surreal, mysterious layer as a way of seeking release.

"There are things that we can only understand when we step into our own strange world, where no one but us can truly perceive it."

Murakami writes with a gentle narrative style that hides a sense of skepticism and depth, through stories of people, love, loneliness, and the search for life's meaning. Each story in the book is a small piece of a larger mosaic of Tokyo, where people confront the strange—sometimes so bizarre that it seems illogical—yet these experiences help them understand themselves more deeply.

Murakami not only focuses on surreal elements but also skillfully weaves in human details that are close to everyday life. The characters in the book, despite facing oddities, are still people with worries, sadness, hopes, and desires for happiness. This makes the work both mystical and authentic.

One of the highlights of the book is the way the author uses language. Haruki Murakami has a refined way of describing spaces and emotions, making readers feel as if they are immersed in the world he creates. Tokyo through his pen becomes vibrant, both mysterious and intimate.

"Strange Tales from Tokyo" is not merely a collection of short stories but also a message about loneliness, about how people try to find each other in the hustle and bustle of life. Haruki Murakami makes us ponder over seemingly small things, which in reality hold profound significance.

"Why do strange things happen? Perhaps because this world has always been a strange place."

https://doisales.com.vn/index.php/2024/10/01/sach-nhung-chuyen-ky-la-o-tokyo-haruki-murakami/

Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2012

[Sách] NGẦM: Hoảng Sợ! - Murakami

Photobucket 
NGẦM. Một trong những tác phẩm của Haruki Murakami. Tác phẩm được cấu thành dựa trên lời kể của các nạn nhận bị nhiễm chất độc sarin và các thành viên của giáo phái Aum; do Chizuo Matsumoto đứng đầu hay còn được gọi là giáo chủ Shoko Asahara, đã gây ra thảm kịch chết người, khi thải chất độc sarin (là hơi độc thần kinh. Độc gấp 26 lần so với xyanua, một giọt sarin cỡ đầu kim cũng đủ giết chết một người ) trên toa tàu điện ngầm Tokyo vào ngày 20 tháng 3 năm 1995. 
Một mặt khác của xã hội Nhật. Góc nhìn nhân sinh quan từ sự kiện phơi bày một cách khách quan, không phục vụ cho bất kỳ mục đích nào khiến người đọc ngỡ ngàng, hoang mang rồi hoảng sợ. Tự nó. Thấy sự tương đồng ở xã hội Việt tại thời điểm hiện tại.

Ngỡ ngàng.
Nạn nhân không có ý nghĩ thù hận hay căm ghét. Hầu như tất cả các nạn nhân được phỏng vấn tác giả cố gắng liên lạc được đều có cùng một suy nghĩ với kẻ đã gây tội ác. Để rồi. Bản thân họ phải gánh chịu những di chứng hủy hoại cả về mặt thể xác lẫn tinh thần. Cuộc sống của nạn nhân bị xáo trộn từ bên trong, nó ảnh hưởng đến tinh thần nhiều hơn cả. Dẫu vậy , nạn nhân không buồn nghĩ đến những gì, những ai đã gây cho họ những điều đó. Tê dại.

Tín đồ muốn thay đổi sự bế tắc trong cuộc sống. Toàn bộ các tín đồ của Aum đều không nghĩ vụ tấn công do giáo phái mình gây ra. Ban đầu. Họ tin và đeo đuổi những giá trị cơ bản mà giáo phái này lập nên. Hạn hữu. Tín đồ mong muốn tìm kiếm giải thoát khỏi sự bế tắc trong chính bản thân của họ với cuộc sống hiện tại vì lý do này hay lý do khác.

Hoảng 
Sự thờ ơ của người chứng kiến. Những con người đi chung một chuyến tàu, đến cả những người bị nhiễm chất độc sarin vào tại thời điểm chất độc bị phát tán. Lạnh lùng. Họ đứng nhìn, đi qua, tiếp tục những công việc thường nhật của mình như một con robot. Họ chỉ nhìn nhận và tiếp nhận việc bị nhiễm độc khi và chỉ khi có những thông tin về vụ việc qua các phương tiện thông tin đại chúng, hoặc khi cơ thể họ không còn kiểm soát được bằng lí trí, thì lúc đó họ tin rằng mình đã bị nhiễm chất độc và mới nghĩ đến những người bị nhiễm chất độc.
Liên tưởng đến một xã hội Việt, cách xã hội Nhật cách đây hơn 15 năm. Thường ngày. Có phải lòng tin đi đánh cắp bởi sự dối trá và sự lừa đảo!? Quá nhiều. Khiến tôi và ta bỏ qua những gì xung quanh mình đang diễn ra. Một cụ bà cần giúp đỡ, một đứa bé ngu ngơ và nhiều thật nhiều những điều bình dị khác cần được sẽ chia. Đổi lại. Chỉ là qua. Lòng trắc ẩn. Chuyện đó không là của riêng ai!? Nhủ thầm.
Nối. Sự kiện đôi bạn trẻ tại Hà Nội không biết vì lý do gì giết nhau rồi tự tử tại Hồ Gươm, quay quanh đó là hàng trăm con người đang lấy thông tin và hình ảnh đưa lên mạng. Nóng sốt. Tâm trạng người nhìn và đọc. Hụt hẫng, bàng hoàng đến hoảng hốt vì sự vô cảm của người nhìn và ác cảm với những người đưa tin. Liên tưởng. Bức ảnh gây chấn động thế giới về hình ảnh một đứa bé cần sự giúp đỡ hơn là ghi lại khoảnh khắc sẽ không bao giờ gặp. Nghiệp hay đời. Đã khiến người chụp ảnh phải đánh đổi bằng chính mạng sống của mình. Tự kết liễu. Bởi những lời đánh giá cay nghiệt của cộng đồng và sự giằng xé bên trong người chụp ảnh đó. Đớn đau.

Còn nhiều sự kiện khác.
Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Cơn địa chấn gần 9 richter. Thế giới bàng hoàng khi chứng kiến sự đổ nát ở đất nước mặt trời mọc. Ngỡ ngàng. Hàng loạt tiêu đề các bài báo đề cao sự dũng cảm của người Nhật đã vượt lên trên đống hoang tàn đổ nát sau khi cơn địa chấn đi qua và con sóng thần cao hơn 10m lại đến. Sự nhiễm phóng xạ đang ngấp nghé chờ họ. 

Từng ngày, thống kê sự thiệt hại và đề cao đến sự “quen”,“dũng cảm” của người Nhật khi đối đầu với sự giận dữ của thiên nhiên gần như là bằng nhau. Hỏi quanh. Những con người trẻ. Bình luận vài lời cho câu chuyện mau qua. Có gì không thu hút sự quan tâm!? Hay là hỏi chưa đúng hay đủ người cần hỏi!? Rối lòng. Sao hờ hừng? 

Trở lại với Ngầm. Một khía cạnh khác về chính là thế giới quan của những người được phỏng vấn. Rối và hoảng. Với góc nhìn u ám về thế giới thực tại muôn màu; từ trẻ thơ cho đến lớn khôn, từ người bình thường đến lúc theo đạo, từ khi quy y đến lúc sùng tín, Sự nhận thức và tự đánh giá của bản thân đã bị đánh mất, cướp mất một lúc nào không hay. Hoảng. Khi những cá nhân ấy lại được học hành tử tế, thậm chí học cao, cũng như xác định một vị trí trong xã hội. Mâu thuẫn. Giữa kiến thức và nhận thức đấu tranh trong chính bản thân mỗi người. Đâu đó. Mạng xã hội phát triển rầm rộ, những trang blog đầy cảm xúc, các thế giới game online muôn màu đang nhốt những cái tôi. Rối và hoảng. Một phần nào. Tương tự.
SỢ
Bề mặt xã hội Nhật của 15 năm về trước trong Ngầm, đang hiện lên ngày càng rõ nét ở thời điểm hiện tại trên đất nước Việt Nam. Hoang mang. Những cá nhân nào sẽ đi vào quỹ đạo của thời đại phát triển công nghiệp hối hả, đang ruồng bỏ có và không chủ ý nhân sinh quan đúng đắn. Một lúc nào đó không hay.
Một thế hệ trẻ. Thờ hơ và hoảng loạn. Đang kiếm một mãnh đất để tự đào mồ chôn mình vẫn chưa ra và chuyện gì sẽ xãy ra nếu xuất hiện những gã giáo chủ như Shoko Asahara. Hình thành. Một giáo phái Aum 2 hay Aum 3 với một phiên bản nâng cấp sự quản lý hành vi để rồi những con người đang lạc lối trong thế giới quan của chính mình. Mù mịt. Một lối đi.
Photobucket
Mừng. Khi ta còn đạo Phật và những tôn giáo khác với những thuyết dạy đúng đắn và răn đe. Bản ngã. Không mịt mù. Một lối đi.
***
"Underground." One of the works of Haruki Murakami, this book is composed of the testimonies of the victims affected by sarin gas poisoning and the members of the Aum Shinrikyo cult, led by Chizuo Matsumoto, also known as the guru Shoko Asahara. This cult caused a deadly tragedy when they released sarin gas—a nerve agent 26 times more lethal than cyanide, where even a pin-sized drop is enough to kill—on Tokyo's subway trains on March 20, 1995.

"Underground" presents another side of Japanese society, offering a perspective on humanity that is revealed objectively without serving any particular purpose. Readers are left shocked, bewildered, and horrified—by the event itself. The parallels to Vietnam's society today are undeniable.

Shock.
The victims feel no hatred or resentment. Nearly all the victims that the author could reach for interviews shared a similar thought process towards those responsible for the crime. And yet, they are the ones who bear the long-lasting physical and mental scars. Their lives are upended from the inside, as the psychological impact weighs heavier than the physical. Still, the victims rarely dwell on what, or who, caused them such suffering. Numbness.

Followers seeking an escape from life’s deadlock.
Most Aum followers initially had no idea their cult was behind the attack. They believed and pursued the fundamental values that Aum Shinrikyo had initially promoted. These followers, feeling trapped in their current lives for one reason or another, sought salvation and resolution for their internal struggles through the teachings of the cult.

Horror.
The apathy of witnesses. Fellow passengers on the same train, and even those exposed to sarin at the time of release, exhibited cold indifference. They continued their daily routines as if programmed, noticing the poisoning only when reported by the media, or when their bodies started to fail beyond rational control. Only then did they acknowledge their poisoning or consider others affected by the gas.

Reflecting on Vietnamese society today, over 15 years after this event in Japan: Has trust been stolen by deceit and fraud? Perhaps. Have I, and others, become so desensitized that we overlook what's happening around us? An old woman needing help, a lost child—so many simple, everyday things that call for compassion—but all we offer is indifference. Empathy. Is that no one’s responsibility? I ponder quietly.

Connection.
The tragic event in Hanoi, where two young people, for reasons unknown, ended each other's lives and then committed suicide at Hoan Kiem Lake, was surrounded by hundreds gathering information and snapping pictures to post online. The frenzy. The emotional state of those watching and reading was one of shock, dismay, and ultimately horror at the apathy of the onlookers and the cruelty of those reporting. This recalls the world-shaking photo of a child needing help more than a captured moment—an image that drove the photographer to the brink of despair, eventually leading to their suicide, torn apart by the bitter judgments of the public and their internal torment.

There are countless other events.

The near-9 Richter scale earthquake stunned the world as it witnessed the devastation in Japan. Shock. Headlines around the globe lauded the bravery of the Japanese people, rising above the ruins in the aftermath of the earthquake and the subsequent 10-meter tsunami. Radiation exposure loomed over them.

Each day, reports of damage seemed as common as the praises for the "resilience" of the Japanese in the face of nature’s fury. But when I asked the younger generation about it, the comments were few, as if the subject lacked interest. Why the indifference? Or had I simply asked the wrong people? Disquiet. Why the apathy?

Returning to "Underground."
A different dimension emerges through the worldviews of those interviewed. Confusion and fear. Their bleak outlook on the multicolored real world, from childhood to adulthood, from ordinary people to believers, from taking refuge in religion to blind devotion—these individuals lost their ability to recognize and assess themselves, unaware of the theft of their own awareness. Fear. These individuals, educated and even holding significant positions in society, became embroiled in an internal struggle between knowledge and awareness. Elsewhere, social media, emotional blogs, and immersive online games trap these individual selves. Confusion and fear. In some ways, it feels the same.

Fear.
The social landscape of Japan from 15 years ago, as depicted in "Underground," is increasingly apparent in Vietnam today. Disorientation. Which individuals will fall into the frenzied pace of industrial development, unknowingly abandoning their proper worldview? One day, without realizing it, a generation of youth may become indifferent and fearful, seeking a place to bury themselves. And what would happen if leaders like Shoko Asahara emerged? A second or third Aum Shinrikyo, an upgraded version of controlling behavior, could easily lure the lost souls adrift in their confused perception of reality. Obscured. A path.

Hope.
We are fortunate to have Buddhism and other faiths teaching sound doctrines and ethical guidance. The self. The path is not shrouded. A way forward.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...