Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn giới trẻ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn giới trẻ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 10 tháng 6, 2025

[Sách] Khi mọi điều không như ý - Hae Min

"Điều quan trọng không phải là mọi thứ có diễn ra như ý bạn muốn hay không, mà là cách bạn đón nhận khi mọi thứ không như ý." 

Chú nhóc CEO chia sẻ tin tức về một thành viên ra đi: Anh ấy đã mở một công ty anh ạ! 

Nó cười: Hãy chúc mừng thay vì lo lắng trở thành một đối thủ cạnh tranh! Tập trung vào những điều mình đang làm, hãy vui vẻ đón nhận vì có một thời gian anh em đã làm việc cùng nhau.  

Từ chân trời, chú nhóc trẻ như cánh diều bay chấp chới, trong quãng trời quang đãng, có lúc gió, lúc giông. Cánh diều nào chẳng bay ngược gió! 

"Nếu bạn đang mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi một chút. Đừng cảm thấy tội lỗi vì điều đó." 

Nó ngồi xuống, nhâm nhi một tách trà, thưởng cái hương bay lên, len qua mũi mình, vào dạ, dần tan như lớp sương mõng đầu hôm đang co ro trên chiếc lá, lắng nghe nhà sư tâm tình cùng bạn trẻ của hôm nay. Lạc loài. Đi tìm một lối thoát. 

Như một cô nhóc mỗi sớm văn phòng, ghé ngang gửi chút bánh, chút kẹo ngọt cho buổi trà đàm thêm ngon, lân la hỏi han về mấy quyển sách giúp tìm một đi từ thanh xuân vừa giã biệt.

 "Khi mọi điều không như ý" của Đại đức Hae Min không phải là một cuốn sách kể chuyện hay phân tích học thuật, mà là một liều thuốc tinh thần, một lời thì thầm đầy thấu hiểu và an ủi dành cho những tâm hồn đang lạc lối trong bộn bề cuộc sống. Cuốn sách là tập hợp những suy ngẫm ngắn gọn, sâu sắc về những khó khăn, nỗi đau và sự bất toàn mà con người thường gặp phải, đồng thời cung cấp những góc nhìn mới mẻ để chấp nhận và vượt qua chúng.

"Bình yên không phải là không có vấn đề, mà là có thể đối mặt với vấn đề trong sự bình yên." 

Nhớ. Từng ngồi xuống một lần với Hae Min để lắng nghe lời dạy "yêu những điều không hoàn hảo", hôm nay ngồi lại, cảm giác nhẹ nhàng và sâu lắng, chậm rãi để đời trôi đó vẫn chẳng phai. 

https://chienphan.blogspot.com/2019/02/review-sach-yeu-nhung-ieu-khong-hoan.html

Với giọng văn nhẹ nhàng, từ tốn nhưng thấm đẫm triết lý Thiền, Hae Min đã chạm đến những vấn đề cốt lõi trong tâm hồn con người: sự lo lắng, nỗi sợ hãi, áp lực công việc, các mối quan hệ phức tạp, hay thậm chí là sự đơn độc. Ông không đưa ra những giải pháp thần kỳ hay những lời khuyên sáo rỗng, mà chỉ đơn giản là mời gọi người đọc dừng lại, thở sâu và nhìn nhận mọi thứ với một thái độ từ bi hơn, bao dung hơn – đặc biệt là với chính mình.

Cuốn sách nổi bật bởi tính thực tế và gần gũi. Mỗi suy ngẫm của Hae Min đều như một lời tâm sự của một người bạn hiểu chuyện, giúp người đọc nhận ra rằng những cảm xúc tiêu cực, những điều không như ý là một phần tất yếu của cuộc sống, và cách chúng ta đối diện với chúng mới là điều quan trọng. Thay vì chạy trốn hay chiến đấu, Hae Min khuyến khích chúng ta học cách chấp nhận, buông bỏ những kỳ vọng không thực tế, và tìm thấy vẻ đẹp trong sự không hoàn hảo của hiện tại.

"Thế giới không hoàn hảo, và bạn cũng vậy. Hãy học cách yêu lấy sự không hoàn hảo đó." 

"Khi mọi điều không như ý" là một lời nhắc nhở rằng, hạnh phúc không phải là việc đạt được mọi thứ mình muốn, mà là khả năng tìm thấy sự bình yên ngay cả khi mọi thứ không đi theo đúng quỹ đạo. Cuốn sách là một không gian tĩnh lặng giữa cuộc sống ồn ào, nơi tâm hồn có thể nghỉ ngơi, chiêm nghiệm và tìm lại sự cân bằng.

"Khi bạn ngừng tìm kiếm hạnh phúc ở bên ngoài, bạn sẽ tìm thấy nó ở bên trong." 

"Khi mọi điều không như ý" là cuốn sách lý tưởng cho bất kỳ ai đang cảm thấy căng thẳng, lo lắng, hoặc đang trải qua giai đoạn khó khăn trong cuộc sống. Nó đặc biệt hữu ích cho những người tìm kiếm sự an ủi, lời khuyên để đối diện với những thử thách, và những ai muốn thực hành lối sống chậm, chánh niệm.

Đại đức Hae Min, qua "Khi mọi điều không như ý," đã mang đến một món quà tinh thần vô giá – một liều thuốc xoa dịu cho tâm hồn mỏi mệt. Cuốn sách không hứa hẹn thay đổi thế giới bên ngoài, nhưng chắc chắn sẽ giúp bạn thay đổi cách nhìn nhận thế giới bên trong, từ đó tìm thấy sự bình an và hạnh phúc thực sự ngay cả trong những khoảnh khắc không như ý nhất. Đây là một tác phẩm nên đọc chậm, chiêm nghiệm và để những lời từ bi của nó thấm sâu vào lòng.

***

"It's not important whether everything goes as you wish, but how you embrace it when things don't go as planned."

The young CEO shared news of a departing team member: "He's opened his own company, brother!"

I smiled: "Celebrate instead of worrying about a competitor! Focus on what you're doing; embrace it cheerfully, because you once worked together."

From the horizon, the young man seemed like a kite fluttering, in a clear sky, sometimes windy, sometimes stormy. Which kite doesn't fly against the wind!

"If you're tired, take a break. Don't feel guilty about it."

I sat down, sipping a cup of tea, savoring its rising aroma, gently passing through my nose, entering my stomach, slowly dissipating like the thin evening mist clinging to a leaf, listening to the monk confide in today's youth. Lost. Searching for a way out.

Like a young girl every morning at the office, dropping by to leave a few cakes, some sweet candies for our tea-time chat, lingering to ask about books that help find a way out of a recently departed youth.

"When Things Don't Go As Planned" by Venerable Hae Min is not a mere narrative or academic analysis, but a spiritual balm, a gentle whisper of profound understanding and comfort for souls lost in life's turmoil. The book is a collection of concise, deep reflections on the difficulties, pains, and imperfections that people commonly encounter, while also offering fresh perspectives to accept and overcome them.

"Peace is not the absence of problems, but the ability to face problems in peace."

I remember. Once, I sat down with Hae Min to listen to his teaching, "love what is imperfect." Sitting here again today, that light and profound feeling, that slow letting go of life, still doesn't fade. https://chienphan.blogspot.com/2019/02/review-sach-yeu-nhung-ieu-khong-hoan.html

With a gentle, unhurried yet deeply imbued with Zen philosophy voice, Hae Min touches upon core issues in the human soul: anxiety, fear, work pressure, complex relationships, or even loneliness. He doesn't offer magical solutions or empty advice, but simply invites readers to stop, breathe deeply, and perceive everything with a more compassionate, tolerant attitude – especially towards themselves.

The book stands out for its practicality and relatability. Each of Hae Min's reflections feels like the intimate sharing of an understanding friend, helping readers realize that negative emotions and unwelcome circumstances are an inevitable part of life, and how we confront them is what truly matters. Instead of fleeing or fighting, Hae Min encourages us to learn to accept, let go of unrealistic expectations, and find beauty in the present's imperfection.

"The world is imperfect, and so are you. Learn to love that imperfection."

"When Things Don't Go As Planned" is a reminder that happiness is not about getting everything you want, but the ability to find peace even when things don't go according to plan. The book is a quiet space amidst life's noise, where the soul can rest, contemplate, and regain balance.

"When you stop searching for happiness outside, you will find it within."

"When Things Don't Go As Planned" is an ideal book for anyone feeling stressed, anxious, or going through a difficult period in life. It is especially helpful for those seeking solace, advice on facing challenges, and those who wish to practice a slower, more mindful way of life.

Venerable Hae Min, through "When Things Don't Go As Planned," has delivered an invaluable spiritual gift – a soothing balm for weary souls. The book does not promise to change the world outside, but it will certainly help you change your perception of the world within, thereby finding true peace and happiness even in the most unwelcome moments. This is a work to be read slowly, contemplated, and allowed its compassionate words to sink deep into your heart.

Thứ Ba, 23 tháng 1, 2024

Tình duyên sẽ đến bất ngờ (5)


Hắn rướn cổ lên, lộ rõ những vết sẹo chằng chịt.

Vết thương, như những câu chuyện in đậm trên da thịt và trong trái tim, trở thành điểm thu hút của đàn ông. Mỗi vết thương là một câu chuyện riêng, dù đó là vết thương da thịt hay vết thương lòng. Nếu vết thương là biểu tượng của sự hấp dẫn, thì chắc chắn hắn sẽ đầy đủ những lôi cuốn khó cưỡng.

Trong tuổi thơ, hắn mang theo những vết sẹo từ những trận càn với đám nhỏ ở chung xóm, những vết sẹo kể lên câu chuyện về ba mẹ anh. Ba hắn, một người đàn ông bí ẩn đã biến mất, để lại mẹ hắn nuôi nấng một mình. Câu chuyện về ba hắn là một bí mật, một bí mật mà anh ta cảm nhận rõ nét khi bắt đầu nghet thở sự nặng trĩu của quá khứ, có người cho rằng đi tù, có người cho là vượt biên, chỉ có mẹ hắn là im lặng, mẹ hắn nói rằng ba đi xa chưa về. 




Hắn trưởng thành với những đòn roi không phải từ gia đình mình, mà từ những người xung quanh khi không có sự bảo vệ từ ông già, tên gọi hắn đặt cho ba mình. Hắn ta như một chiến binh bước đi trên con đường đầy gai nguy hiểm của cuộc sống, để lại phía sau những thước hình nhớ về những đòn roi và những cảm xúc nhẹ nhàng.

Một vợ, một đứa con, những thứ tưởng chừng như quan trọng nhưng lại không đủ để đầy đủ một cuộc sống gia đình. Hắn khao khát những chuyến phiêu lưu, muốn xóa bỏ những gánh nặng của hôn nhân và gia đình, để bắt đầu một cuộc sống đầy ắp những chiều sâu mới.


Bước chân của hắn dẫn dắt qua những con đường đất nước, nhưng trên đường đi, phải đối mặt với những tên tội phạm khét tiếng, tạo dựng cho hắn danh tiếng lẫy lừng sau mỗi lần phá án. Điều này khiến hắn sôi sục, sự ghi nhận thành tích vẻ vang của bạn bè, đồng nghiệp và cấp trên khiến hắn cảm thấy hài lòng, hắn lao vào các cuộc rượt đuổi, chỉ riêng vợ hắn và con thì không, vợ hắn chỉ dặn dò con là: ba đi xa chưa về. 

Mặc dù gặp lại gã vượt ngục trên chuyến xe cuối năm này, nhưng gã không phải là ưu tiên của hắn. Nhiệm vụ bí mật bảo vệ một người quan trọng trên chuyến xe Tết đang là thách thức lớn nhất. 

Người hắn bảo vệ lại một thằng nhóc con, một đứa trẻ ngông nghênh, một tượng đài của sự tự do và phản kháng, sự ngang ngược của đứa trẻ làm thay đổi không khí trên chuyến xe, làm rung chuyển mọi mối quan hệ. Đó chính là lý do thủ trưởng giao hắn nhiệm vụ ở ngày cuối năm, không phải là truy đuổi tội phạm, mà dự báo về một điều thay đổi lớn hơn cả một nhiệm vụ bảo vệ một thằng nhóc. 

Đứng giữa nguy hiểm và mối quan hệ đang rạn nứt, hắn phải làm mọi cách để bảo vệ thằng nhóc, người giữ vai trò quan trọng trong lòng ông già - người sắp bước vào đất xa trời, là nhân vật đã ủy thác cho thủ trưởng lời đề nghị bảo vệ một cách bí mật thằng nhóc trên hành trình về lại điểm cuối. Thủ trường thở dài một thể chế đầy sóng gió sắp diễn ra từ một gia đình. Thằng nhóc ngông nghênh ra đi, giờ trở về thách thức toàn bộ những con người dưới trướng ông già, sẵn sàng săn thằng nhóc để lập công hoặc trừ hậu hoạn. 

Hắn cảm thấy đủ sự quan sát khi yên vị ở cuối xe. Chỉ trừ việc ông lão ngồi kế bên cứ liên tục bắt chuyện trong khi hắn đang tập trung vào chuyên môn của mình; chiếc áo ông mặc thêu một hoa văn khó hiểu.. 

Hắn chú ý đến bà thầy bói ngồi ở hàng giữa bên trái cứ thậm thò, thậm thụt; bỏ qua tên ăn trộm vặt vừa bị một ông bác trung niên lướt ngang, đặt đồ lại vị trí cũ khiến hắn khỏi phải ra tay với mấy việc vặt vãnh này đang ngồi cách hắn hai hàng ghế. 

Hắn nhận thức rõ điều đó, không khí nặng nề khi bước lên chuyến xe này. Linh cảm về điều bất ngờ có thể xảy ra.

***

He raised his head, revealing the rugged scars scattered across his neck. The wounds, like stories etched on flesh and within the heart, became the captivating features of men. Each scar told its own tale, whether a physical injury or an emotional wound. If scars were symbols of allure, he undoubtedly possessed an irresistible charm. In his childhood, he carried scars from skirmishes with the local kids in the neighborhood, scars that narrated the story of his parents. His father, a mysterious man, disappeared, leaving his mother to raise him alone. The story of his father was a mystery, a mystery he felt keenly as he began to feel the weight of the burdensome past. Some speculated prison, others crossing borders, only his mother remained silent, saying that his father had gone far away and hadn't returned. He grew up with scars, not from his own family but from those around him, lacking protection from the old man, his father's namesake. He walked the perilous path of life like a warrior, leaving behind memories of whippings and tender emotions. A wife, a child – things seemingly significant but insufficient for a complete family life. He craved adventures, wanting to erase the burdens of marriage and family, to start a life full of new depths. His footsteps led him across the country's treacherous paths, facing notorious criminals, and building a renowned reputation after each case. This stirred a sense of accomplishment as friends, colleagues, and superiors recognized his achievements, satisfying him. He plunged into pursuits, leaving his wife and child behind, and his wife's only advice to their child was, "Your father went far away and hasn't returned." Despite encountering the escaped convict on this year-end journey, the convict was not his priority. The secret mission to protect an important person on the Tet holiday journey posed the greatest challenge. The person he was assigned to protect was a defiant kid, a child exuding an air of freedom and rebellion that changed the atmosphere on the journey. That was why the chief assigned him the task on the last day of the year, not to chase criminals but to anticipate a change greater than protecting a child. Caught between danger and strained relationships, he had to do everything to protect the kid, a figure crucial in the old man's heart, about to enter the distant land – a character entrusted by the chief, suggesting discreetly safeguarding the child on the journey back to the final destination. The chief sighed deeply, a turbulent chapter was about to unfold from a family. The defiant kid left, now returning to challenge everyone under the old man's command, ready to hunt the kid for either glory or revenge. He felt the scrutiny as he sat at the rear of the bus. Everyone seemed preoccupied except for the old man sitting beside him persistently engaging in conversation while he focused on his expertise. The old man's embroidered shirt depicted a cryptic pattern. He paid attention to the fortune teller sitting in the middle row on the left, fidgeting awkwardly; he ignored the pickpocket who got a scolding from a middle-aged man, restoring the items to their original places, preventing him from dealing with these petty disturbances two seats away. He acknowledged that, sensing the oppressive atmosphere as he stepped onto this bus. The intuition of unexpected events loomed.

https://chienphan.blogspot.com/2023/12/tinh-duyen-se-en-bat-ngo-2.html

https://doisales.com.vn/index.php/2023/12/24/tinh-duyen-se-den-bat-ngo-3/

https://doisales.com.vn/index.php/2024/01/09/tinh-duyen-se-den-bat-ngo-4/



Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

Em đã có chồng, anh có còn yêu không?

photo x2p7dk.jpg
Nó ngồi ôm con, cơn sốt hơn 38 độ không còn là rào cản ngăn cách giữa hai mẹ con. Tất cả những gì còn lại với nó giờ đây là hai thiên thần vẫn còn đang ở tuổi thơ ngây. Một đứa hai tuổi và một đứa vẫn còn mới sáu tháng hơn.
Tất cả gia tài còn lại sau một cuộc ly hôn. Tay trắng và hai con. Bắt đầu một cuộc sống mới giữa đất thị thành, ngập tràn trong suy nghĩ mông lung không biết hình dung đâu ra tháng ngày nào chờ đợi.
Một cảm giác nhẹ nhõm khi được giải thoát dưới một căn nhà thiếu mái!? Chỉ thấy tiếng thở rõ to cho mỗi đêm về hay quãng vắng trưa, chỉ có tiếng trẻ khóc than không biết làm sao dỗ dành khi nó cũng ngồi thút thít một bên. Nén tiếng. Lòng dặn lòng không được khóc vì còn có hai con, nó ngồi viết từng dòng trên lá đơn xin được đơn phương ly dị.
photo 82781350056ba873f1b.jpg
Một cảm giác chới với, sợ nhìn về phía trước khi chẳng biết điều gì đang chờ đón ba mẹ con. Sợ. Tháng ngày nào vùi dập vẫn còn hằn lên da thịt những vết thương sâu đến tận tủy. Lo. Tháng ngày nào sắp tới, khó khăn nào chờ đón. Nó cứ tìm trăm thứ, kiếm vạn điều để tìm cho mình một lý do giải thích cho những gì đã qua. Cứ thế. Tháng rộng năm dài tưởng không ngốc đầu dậy được.
Một trưa. Anh đứng trước cửa nhà hỏi về cuộc sống thế nào sao từng ấy năm. Gặp lại. Không còn nhận ra anh, chàng trai quanh quẩn ở góc làng ngày xưa với dép bệch sình vẫn còn chưa khựi hết, giờ đây gọn gàng trong chiếc áo thun, quần jean bạc màu thêm một đôi giày đã pha màu theo ngày tháng. Riêng nụ cười trên gương mặt anh thì vẫn còn như ngày nào, cứ như ánh nắng của bình minh dìu dịu, từ từ tỏa sáng không vội vàng, gắt gỏng như buổi ban trưa mà nó đã từng hờ hững vì nghĩ đơn giản chẳng hợp với mình. Nó thích một cái gì ngẩu hứng, phiêu du và nổi loạn. Chút lang thang. Không đơn điệu. Để tâm hồn không bị ngày tháng giết chết.
photo 82781350056ae19a654.jpg
Một chiều. Nó ngồi dựa lưng vào cửa tiếp anh. Hỏi. Anh ngồi đối diện: làm sao anh tìm được đến chốn này? Anh cười. Qua những người bạn cũ trong họp lớp đầu năm, hỏi han, chia sẻ thấy tiếc rẽ làm sao!?
photo tumblr_m4fod15JUh1qbr9uto1_500_large.jpg
Nó thấy đắng chát nơi đầu lưỡi, nước bọt trôi từng đợt qua yết hầu. Nó không thể thôi ngừng nuốt. Nó nhìn thẳng anh, bới lại mái tóc, đầu ngẩng cao lên, lưng dựa thẳng vào thành cửa. Từng nhớ. Một lần dáng anh vụt qua trong lần về quê cũ. Không nhìn. Nó nghe tim mình lỗi nhịp, không biết là tim thai hay tim mẹ. Rộn ràng. 
Hỏi rằng. Anh đã có gia đình chưa!? Sao giờ vẫn còn chưa chịu lấy gia đình đi cho mấy bác nhờ rồi cười hô hố. Tưởng điên.
Nó cười như chưa từng được cười vậy! Thấy răng môi mình lẫn lộn như cuộn vào nhau, vào cả những tràng cười.
Với nó anh là tình đầu – mối tình của đôi lứa yêu nhau nơi góc lớp, ngã xóm như bao đôi lứa yêu nhau tự tình mỗi mùa xuân về thèm được có lứa đôi. Nghĩ thế là yêu thôi. Nó dặn mình không vội với tình đầu, cho mình cơ hội với tình sau để tìm kiếm những điều gì đấy rất riêng và chỉ mình nó có vì những thứ ấy vốn dĩ phải thuộc về nó. Cơ hội không dành cho những ai hờ hửng và chỉ biết đợi chờ.
Nó vào Sài Gòn trong tâm khảm đời đã sang trang, vác ba lô lên phố với những suy nghĩ khác đi khi thời gian nơi góc phố tăng dần với những điều mới lạ bao quanh. Chàng trai nơi góc làng dần đi vào quên lãng. Không phải quên anh, mà ý thức dặn rằng phải quên đi những suy nghĩ của chàng trai chỉ muốn quẩn quanh làng. Từ đấy. Làng thiếu vắng một tình nhân.
Một lúc anh nhìn. Thấy nó nhìn thẳng anh, bới lại mái tóc, đầu ngẩng cao lên, lưng dựa thẳng vào thành cửa. Lặng im. Anh chào nó ra về sau khi để lại một câu: có gì cứ gọi anh.
photo tumblr_ltr1pbOBHA1qdskieo1_500.jpg
Một phút nó nhìn dáng anh đi, xõa mái tóc ra, đầu rúc xuống, lưng dựa lì vào thành cửa. Nói không thành lời. Hỏi. Em đã có chồng, anh có còn yêu em không!?
photo tumblr_m6iktnD3141r95t8io1_500.png
Một sớm. Tựa cửa. Ôm đàn ngồi hát vi vu một khúc gì đấy gọi là tình ca, chẳng thuộc hết lời một bài hát chỉ cần cằm bút là viết đủ từ đầu đến đuôi.
Có bàn chân con bước nhẹ, đưa bàn tay con tên trán nó xoa đều, hỏi rằng mẹ có sao không. Tình ca bị rớt nhịp nó ngồi nhìn đứa con thơ. Cười. Mẹ mệt thôi. Nụ cười con chợt lặng gắn với đôi mắt trong xa. Hỏi làm sao để hết mệt. Cười. Hun mẹ một cái thôi. Nghĩ. Hạnh phúc giản đơn từng ấy. Và đây là tình yêu còn lại!?
( Ảnh: Sưu Tầm)
She sat, cradling her child, a fever of over 38 degrees no longer a barrier between mother and child. All that remained for her now were two angels still in their innocent childhood. One, two years old, and the other, only six months.

All the remaining assets after a divorce were a blank slate and two children. Starting a new life in the urban landscape, filled with vague thoughts, uncertain of what days lay ahead.

A sense of relief washed over her lightly, freed under a roof with missing tiles! She only heard the audible breaths every night or the quiet emptiness during the day, except for the sound of a crying child that she struggled to soothe while she sat there, suppressing the sound. Suppressing tears, reminding herself not to cry, for there were still two children. She sat, writing each line on the divorce request letter.

A feeling of discomfort lingered, fearing to look forward, uncertain of what awaited the mother and her children. Fear. The days of being overwhelmed were still etched on her skin, the deep wounds reaching to the marrow. Anxiety. The upcoming days, the difficulties awaiting. She kept searching for hundreds of things, seeking thousands of explanations for what had passed. Just like that. The wide months and long years seemed to never wake up.

One noon, he stood at the door, inquiring about the life that had unfolded over those years. Reunion. She no longer recognized him, the young man lingering in the corner of the old village with worn-out sandals, now neatly dressed in a T-shirt, dark jeans, and a pair of shoes that had acquired colors over time. Except for the smile on his face, still as it was, gentle like the dawn light, slowly shining without haste, firm like the noontime sun that she had once neglected, thinking it wasn't suitable for her. She liked something spontaneous, wandering, and rebellious. A bit of roaming. Not simple. To keep her soul from being killed by time.

One evening, she leaned against the door to welcome him. Asking. He sat across from her: How did he find his way here? He laughed. Through old friends in the class reunion at the beginning of the year, asking around, sharing regrets, how could he not come!

She felt bitterness on her tongue, saliva flowing at every swallow. She couldn't stop swallowing. She looked straight at him, running her fingers through her hair, lifting her head, back straight against the door. Remembering. The image of him passing by during a visit to the old village. Not looking. She heard her heart skipping beats, unsure if it was the heartbeat of a child or the mother. Intense.

Asking him if he had a family yet, why he still hadn't settled down, just kidding about not taking a family, and laughing loudly. Thought he was crazy.

She laughed as if she had never laughed before! Seeing her lips rolling into each other, into the laughter. For her, he was her first love, the love of a couple in love in the corner of the classroom, the falling village, like many couples in love, self-absorbed each spring, yearning to have a partner. Thinking that was love. She reminded herself not to rush with the first love, giving herself a chance with the love that followed to find something very personal, only hers because those things inherently belonged to her. An opportunity not for those who are indifferent and only know how to wait.

She went to Saigon with a changed mindset, carrying a backpack to the streets with different thoughts as time in the corner of the street increased with new and strange things around. The young man in the corner of the village slowly faded away. Not forgetting him, but the consciousness reminded her to forget the thoughts of the young man who just wanted to linger in the village. From there, the village became devoid of a lover.

For a while, he looked. Seeing her looking straight at him, running her fingers through her hair, lifting her head, back straight against the door. Silent. He bid her goodbye after leaving behind a sentence: if there's anything, just call him.

For a moment, she watched him walk away, letting her hair loose, bowing her head, leaning against the door. Unable to speak. Asking. Do you have a husband? Do you still love me?

One morning. Leaning on the door. Holding the guitar, singing a tune, not fully knowing the lyrics of a song, just needing a pen to write from beginning to end. A little foot stepped lightly, a child's hand gently rubbed her forehead, asking if she was okay. The melody stumbled, and she sat there, looking at her child. Smiling. Mother is tired. The child's smile suddenly quieted, connected to distant eyes. Asking how to stop being tired. Smiling. A quick kiss on her mother's forehead. Thinking. Simple happiness, so much. And this is the love that remains!

Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

LẠC MẤT TRÙNG DƯƠNG

Photobucket
Nó nằm trọn trong vòng tay anh, đôi tay mãnh khảnh của ngày nào giờ đây được sóng gió làm cho chắc nịch, biển bồi đắp mùi vào cơ thể anh. Nồng nàn. Anh đưa đôi môi nức nẻ bởi gió biển mặn nồng để đôi môi nó thấm. Từ từ. Bàn tay anh lướt đi trên cơ thể nó như như một kẻ lạc đường trong đêm tối, mò mẫn từng bước đi, để xúc giác và các giác quan còn lại hoạt động thay cho thị giác. Nhẹ nhàng. Đôi môi lướt qua từng thớ thịt với nhục cảm tù đọng lâu ngày. Ẩm ướt. Dưới nắng biển nằm trên một bờ cát trắng, có vài cơn gió nhẹ thổi qua.
Lột sạch tất cả quần áo. Trần truồng. Giữa bờ cát trắng. Anh lướt trên thân thể nó giữa trời nắng không cháy da, chỉ có tiếng gió lướt qua, tiếng sóng biển rì rào và mùi mồ hôi hòa với mùi biến. Ướt ẩm.
Nằm bên cạnh, nó nghe hơi thở anh đang từ từ dịu lại, cố gắng bắt nhịp thở bình thường. Hơi thở đàn ông khiến nó như muốn hứng tình lần nữa, giữa cát trắng, đồi thông & sóng vỗ bờ.
Em còn nhớ không!? Anh nhìn nó trong ánh mắt đắm say, đầy tình của bình minh vừa thức giấc, cỏ cây vẫn còn đang mộng một giấc mơ sương sớm hoà cùng gió đêm. Mây mưa. Vừa tàn.
Nhớ gì anh!? Nó nhìn anh trong ánh mắt thiết tha lấm tấm những mãnh tình vụn vỡ, đã biết bao giờ nó thôi không còn nói tiếng yêu anh như đã từng nhiều đêm lặng thầm không nói.
Thật sự thì cũng đã yêu anh từ rất lâu rồi, từ một lúc nào đó không rõ.
Trong một ngày nào đó của ngày hôm qua, không rõ, chỉ nhớ ngày đó có gió lướt ngang làn tóc. Tung bay. Lơ đểnh.
Thằng nhóc áo trắng pha màu, mắt cứ tò te, đếm từng bước theo sau, nghe người ta nói hay ganh đua tìm vội đứa ngồi sau tóc tết cho bằng bạn bằng bè, nói với nó vài câu tỏ tình.
Nó cứ nhìn rồi lặng im. Ngộ. Khìn.
Thằng nhóc ấy không thương thầm trong trang vở với những vần thơ như bao kẻ dại khờ. Dậy thì. Tập làm thơ. Tỏ tình. Vài câu chọc nghẹo giữa giọng vỡ tan hoang, mấy lúc bày trò nghịch ngợm từ tiết đầu đến lúc tiết học cuối cùng. Tan trường. Ngày tháng đi ngang thấy mộng mơ chìm vào biển nhớ.
Thằng nhóc ấy cứ ngẫn ngơ nhìn về nơi biển có sóng vỗ bờ, bàn tay cứ xoa mãi sao đầu, chân đá cát bay. Sóng ở khơi xa cứ tuôn trào bao bọt biển tấp bờ, đón lấy cát bay. Chìm lặng.
Không câu chọc nghẹo, không trò nghịch ngợm, chỉ có cát bay về phía sóng biển, trăng treo trên biển. Cười thầm.
Photobucket
Nó cứ nhìn rồi lặng thinh. Ngố. “Bịnh”
Lòng nó như sóng ở khơi kia đang từng giây vượt đại ngàn tràn vào với bờ, sau khi nhận giấy báo vào đại học. Màn trời đêm như tỏa sáng, thấy sân trường mời gọi, niềm tin yêu mới dâng lên vơi đầy, thấy sóng biển xa khơi đang rì rầm như chúc mừng nó, chỉ có tiếng yêu kia đi tìm câu trả lời không có, chỉ có sự lặng thinh, nhìn về phía biển.
Cát cứ bay tung lên trên sóng biển rồi chìm mất, cát không còn bay nữa, nó kéo thằng nhóc ngồi ngắm biển khơi xa. Lòng thằng nhóc không biết nghĩ gì chỉ nghe tiếng ừ hậm hực một điều gì đó nhưng rồi cũng ngồi bên nó nghe sóng biển rì rầm. Thằng nhóc đó cũng bỏ làng, bỏ những hàng thông và mặc kệ sóng biển rì rầm để theo về một miền đất mới xa trông và trong những giấc mơ ấy không còn có biển ở khơi xa, nó đi về phía ấy. Không có một mình.
Nó cười, thời buổi bây giờ sao có nhiều kẻ khờ thế không biết.
Đến với thằng nhóc trưởng thành – bảo nó sửa cách gọi bằng anh. Ngường ngượng. Bước qua thời sinh viên từ một tỉnh lẻ để đến với một giảng đường không quá chen chân cũng không là bước vội.
Photobucket
Ngó qua, ngó lại. Nhìn lên, nhìn ngược. Thấy đời mình sao thầm tội, khi vật chất luôn thiếu, chỉ một tình yêu từ một gã khờ là thôi không bao giờ thiếu. Bắt đầu. Có những bài thơ hay lời nói gửi vào trong gió yêu thương.
Thằng nhóc ngày nào đã lớn, không còn những lời trêu đùa, những câu trọc ghẹo, chỉ còn có hồn vất vưởng đâu đâu gửi câu nào câu nấy đầy thơ, đậm tình. Sợ tình yêu vuột mất!? Sợ lạc mất một người thương!? Những vần thơ da diết, thấm đẫm nỗi khát khao về một ngày mai kiến tạo. Tất cả là từ & chữ viết, chấp bút bởi hồn thơ.
Nhiều khi. Hỏi có phải là anh biết yêu muộn màng, lãng mạn đến chậm như con gái và con trai dậy thì sớm trễ? Khác nhau. Anh không nói, cứ nhìn như nghẹn giọng giữa cuộc sống thị thành, thấy nó từng ngày đổi mới từ tư tưởng đến dáng hình.
Nó hiểu câu nói ấy nhưng nó lại biết rằng những tình thơ ấy không thể tạo ra tiền. Bù đắp. Một xác thân phàm trần con đang bị phù hoa hành hạ. Hóa điên. Hỏi sao con tim và khối óc cứ chấp chới giận hờn, đánh đập nhau. Mỗi lần. Nghe những vần thơ ấy suốt giảng đường đại học. Tất cả và tất cả cứ thế lấp đầy ngày tháng sinh viên. Con tim & khối óc. Đánh đập với giận hờn.
Photobucket
Thật sự thì cũng đã yêu anh rồi, lúc nào không rõ..
Trong một ngày nó cười, nói thời buổi bây giờ sao có nhiều kẻ khờ thế không biết.
Sống một cuộc sống mộng mơ với tình yêu không có vật chất xen ngang. Chẳng lẽ là cạp đất mà ăn. Nghe một người con gái phát biểu, thấy vừa hay vừa tội, thấy vừa bậy vừa thương. Đời thường. Thực tế thành thực dụng. Nó tự hỏi mình hơn được ai mà ngồi đấy phán xét tội thương.
Bước chân ra khỏi giảng đường với hành trang là những lời yêu nghe nhiều đến quên mất. Tự khi nào. Lời yêu không còn của riêng chàng sinh viên tập làm thi sĩ dưới hàng cây bên chiếc xe đạp cà tàng, có bổ ngang một một lời yêu pha chút bạc tiền thấy phấn son vùi dập tâm hồn. Thấy con tim mình thôi không còn mềm yếu. Hoàn cảnh. Đặt vào ngữ cảnh, thấy mình đáng thương. Vương tình thì tội, tội tình thì thương. Thân.
Nó tạm biệt những vần thơ. Hẹn một ngày gặp lại. Giữa đêm.
Thấy lặng thầm không nói, ngày về cũng lặng thinh, không một lời từ giã. Chỉ còn những vần thơ, trong ngăn tủ dấu kín, nó giữ như ký ức thay cho lời tạ từ.
Nó trở lại biển với vật chất đủ đầy. Cát trắng in hình dưới lớp nước biển trong dưới ánh trắng chiếu rọi, lấp lánh như pha lê. Chuyến tàu đưa nó về với biển. Giữa đêm. Dấu chân nó đi lún nhẹ vào dĩ vãng, thấy có thằng nhóc ngày nào giờ đã ngồi thả khói theo mây. Ở một khoảng cách xa.
Biết được qua bạn bè. Chừng ấy năm. Lưng trần rám nắng, không mang thêm cho mình một mãnh tình riêng.
Nó cứ nhìn rồi lặng. Ngỡ. Hâm.
Thằng nhóc ngày nào đặt mình trong cách nghĩ về cuộc sống. Bình an. Gối lòng mình trên sóng nước lăn lăn của trời lặng gió hay gục đầu vào mạn tàu khi sóng vỗ trời giông, không lo nghĩ nhiều đời sẽ về đâu nếu vật chất không đủ đầy, chỉ thấy vô lo giữa trùng dương đầy sóng.  
Không giống nó. Một chồng, hai con, (nhà) ba tấm, (xe) bốn chổ. Đủ đầy. Cho bao người nhìn vào thèm khát, chỉ riêng nó ngán ngẩm với ngày dài vô tận, đêm về gối đầu với gió đêm. Chấp chới. Những giấc ngủ không tròn. Ám ảnh. Những lần nó tự bò về nhà, quỳ dưới chân kẻ lên tiếng gọi là chồng sau khi bị quăng ra đường như một con thú bị thương và dặn lòng sống cần tự trọng.
Vật chất bủa vây, thời gian đánh đổi, hào quang tự tạo. Tự đào mồ chôn sống.
Chấp chới những giấc ngủ không tròn. Đói khát một tình thương. Dặn lòng sống cần tự trọng. Lần cuối. Tiền đủ mua một vé tàu. Nó trở về với biển.
Photobucket
Có những điều không bao giờ hiểu hết nếu không có tiếng lòng nói vọng ra
Em còn nhớ không!? Anh nhìn nó trong ánh mắt đắm say, đầy tình của bình minh vừa thức giấc, cỏ cây vẫn còn đang mộng một giấc mơ sương sớm hoà cùng gió đêm. Mây mưa. Vừa tàn.
Nhớ gì anh!? Nó nhìn anh trong ánh mắt thiết tha lấm tấm những mãnh tình vụn vỡ, đã biết bao giờ nó thôi không còn nói tiếng yêu anh nhiều đêm lặng thầm không nói.
Ngày anh trở về với biển, anh không một lời từ giã! Anh ghì đầu nó vào trong ngực anh, ánh mắt nhìn về với trùng dương đang nổi sóng.
Nó gục nhẹ đầu. Nghe tim anh thổn thức. Trùng dương nổi sóng. Thì thầm. Tại sao anh trở về với biển khơi không một lời từ giã!?
Anh hôn nhẹ lên trán nó, nói giữa triều dâng, hải âu từ đâu bay lượn. Nắng thoát thai trong một ngày mới. Anh nói:
Vì anh cần thấy em yêu đời.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...