Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn papa. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn papa. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

Phép tính cho nổi buồn sẽ nửa, niềm vui nhân đôi


Em sấp giống anh rồi đó
 photo Togather_black_white_by_al_roo74photos.jpg
Nó ngớ người khi nghe thằng em ngồi trước mặt vừa nói, vừa cười. Thoáng vài giây. Trong đầu bắn ra hàng tá những suy nghĩ.
Giống gì ở đây?
Tự kỷ. Thích suy diễn về hàng tá thứ trên đời. Ngồi nghĩ ra hàng trăm câu chuyện với những thông tin vừa tiếp xúc qua cuộc sống hàng ngày. Bị kịch hóa hay phóng đại hóa với những gì nhặt nhạnh thành những thứ gắn bó hoặc xa lạ với cuộc sống này. Một góc tâm hồn nằm trong một góc quán. Suy tư. Chuyện đời, chuyện người. Dựng lên hàng trăm kịch bản để viết lên những gì bi kịch nhất để rồi thành ra bi kịch hóa cả đời mình. Lắm lúc.
 photo Tea_Love_by_MissUnfortunate.jpg
Hay.
Tưng tửng. Trong cuộc sống hàng ngày. Cười nói, nói cười. Người ngựa, ngựa người. Ngạo. Triết lý. Đời người như một kiếp tầm nhả tơ, đẹp hay xấu chẳng qua là một cách nhìn, điều quan trọng là chất lượng của tơ thế nào để tầm chết tơ vẫn còn. Vấn vương. Trong suy nghĩ của nhiều người về một giá trị sống.
Thả hồn. Với những thứ miên man mặc ngày tháng cứ để cho hồn giăng, treo đâu đó ở một góc trời. Phiêu du. Lang mây, bạt gió. Chẳng có một điểm dừng. Tất cả chỉ là một khoảng không nào đấy chứa đựng của riêng mình. Nổi trôi.
 photo summer_in_a_bottle_by_makeshiftpaperwings-d3cgrv5.jpg Em sấp giống anh. Làm cha.
Thằng ku tiếp lời trong đôi mắt lấp lánh một niềm hạnh phúc chứa chan trong khi nó ngoác miệng cười, mém chút bật ra một câu chửi thề vì một câu nói khiến nó sắp phải ngồi suy tư.
Nó bắt gặp hình ảnh của nó ở một đêm hè trong căn phòng tá túc với gián bay, chuột chạy, đùa cùng rắn mối. Vừa bực, vừa vui. Lẩn thẩn cứ như thằng đần trong căn phòng tá túc. Bực chưa trôi, vui sắp tràn. Nghĩ về một tổ ấm với nhiều quan điểm vẫn còn bất đồng. Chưa thông.
Nó bắt gặp hình ảnh của thằng ku. Nằm ngủ, bú mẹ, ê a, làm trò. Tất cả như một món quà của cuộc sống. Từng nhớ. Hôn nhân như một trò đuổi bắt của cả hai người. Người đuổi kẻ bắt, kẻ đuổi người bắt. Đến khi nhìn lại, thấy mình trẻ con. Ngờ nghệch. Hạnh phúc không khó kiếm tìm. Riêng. Giá trị sống không đồng hành với lắng lo.
 photo Heart_in_a_Bottle_by_Lexxen.jpg
Cười. Hôm trước. Nói. Mày sắp vào tròng rồi ku ạ! Có người nói hôn nhân là một cái toilet, kẻ ở trong muốn ra, người ở ngoài muốn vào.  
Cười. Hôm nay. Nói. Mày sắp viết thêm một trang của đời mình khi đã có một sinh linh hình thành.
Đối nghịch. Hạnh phúc & lắng lo. Đôi khi cả hai thứ ấy song hành. Lắng lo hay hạnh phúc. Xác định từ bây giờ. Một giá trị, mục đích sống của riêng mình để không phải ngồi đấy lắng lo cho việc kiếm tìm hạnh phúc ở nơi đâu.
Sài Gòn. Đêm. Café sữa đá thêm miếng bánh tẩm đường. Ngọt lịm. Đường hay hạnh phúc được nhân đôi. Chẳng biết.
Nghĩ. Thằng nào hay nghĩ ra được câu chân lý. Đại ý. Nổi buồn sẽ nửa, hạnh phúc nhân đôi, điều cần là có một người thực hiện một phép tính.
Thấm. Tự hào. Nó là một trong những người thực hiện một phép tính của thằng ku nói câu: em sấp giống anh…làm cha.
( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

Ba ơi, mình đi đâu!? (Où on va, papa!? )

photo 12676675034b8f122f1c02e468x782wb_zps5e8b45f6.jpg


Đến bây giờ vẫn chưa hiểu hết trọn vẹn. Lục lại tác phẩm của Jean-Louis Fournier đã đọc tự khi nào chẳng hiểu hết nội dung về một tình cha con. Mọi thứ dường như mới mẻ và cảm xúc của người cha dành cho đứa con mình, vẫn con đâu đấy chưa hiểu hết ngay được khi lần đầu tiên đọc tác phẩm Ba ơi mình đi đâu.

Không vì triết lý và hàn lâm ẩn nhiều trong tác phẩm, mà vì một góc nhỏ lựa chọn đọc giả của tác phẩm là một sự trãi nghiệm đời – làm cha, mới hiểu ra được cảm xúc của tác giả muốn truyền tải. Mấy phần.
Một câu chuyện hay có thể gọi là tự truyện muốn đánh cướp bằng hết nước mắt người đọc về tình cha con. Một người cha & một đứa con tật nguyện.

Cuộc sống luôn không như ta mơ ước, điều còn lại là ta nhìn nhận cuộc sống ấy thế nào mà thôi và để nhìn nhận nó là cần cả một quá trình.

Jean cũng cần một quá trình như thế. Từ khi xuất hiện trong cuộc sống mình một đứa trẻ khác biệt so với những đứa trẻ khác. Tất cả mọi thứ dường như đảo lộn ngoài việc đón nhận một thành viên mới thì vật chất không còn là yếu tố quyết định khi những giá trị tinh thần không được đền đáp.

Một cuộc chiến đấu của hai cha con. Một sự ức chế, phản kháng hình thành với những sự quan tâm hay chăm sóc đặc biệt của những người thân yêu dành cho đứa con mình và dù từ tận đáy lòng tình thương con vô bờ bến đã đẩy Jean vào bờ vực của những ý nghĩ đấu tranh với thực tại khác biệt. Với đứa con khác biệt của mình, Jean cũng bắt đầu có một sự phản kháng, ức chế từ trong suy nghĩ khi nhìn mỗi hành động khác biệt của con từ khi ra đời đến từng bước lớn khôn. Một đứa nhóc suốt ngày cứ nghĩ mình là một động cơ chỉ biết kêu brum, brum, brum và một câu hỏi thường trực Ba ơi mình đi đâu!? Một sự thay đổi đã không được chấp nhận.
Một cuộc đấu tranh giằng xe, chiếm ngự lấy người cha về một sự thật không thể nào gạt bỏ. Đứa con mang tật nguyền. Điều cần làm là bỏ nó đi hay tiếp tục: chiến đấu hay chấp nhận như một phần cuộc sống. Tác giả cứ như rơi vào một mê cung không lối thoát. Tiến, lùi không biết định hướng.
photo papa_zps2ce06791.jpeg
Ba ơi mình đi đâu cứ như một quyển nhật ký được người cha ghi lại từng ngày với những gì biến động xảy ra giữa hai cha con với thế giới bên ngoài. Những thứ nhỏ nhặt nhất cũng bắt đầu xâm chiếm tâm hồn người cha. Vẫn đục. Những cánh thiệp chúc an lành của những người thân quen chia sẻ giờ như trở thành một lời châm biếm về cuộc sống của cha con và nhiều thứ khác nữa. Tất cả được ghi lại trong nổi đau giằng xé. Khó tả. Muốn tìm một sự giải thoát. Nốc rượu và lái xe lao như điên ngoài đường hòng tìm được một sự giải thoát với một cuộc sống gần như bế tắc. Dù rằng đã cố gắng khõa lấp đi sự thật kia bằng hàng tá lý do để động viên mình vượt qua với những sự bù đắp của xã hội như với những khoảng trợ cấp từ chính phủ, con khỏi phải đi học, khỏi phải lắng lo cho việc định hình công việc tương lai.v.v.
Ba ơi mình đi đâu!?
Một tiếng nói trẻ con đặt trong hoàn cảnh dường như vô vọng khi tiếng nói như trở thành tiếng nấc với bất kỳ ai đọc những dòng chữ này.
Một câu hỏi như không tìm được lời đáp. Thấy nhoi nhói trong ánh mắt long lanh của trẻ thơ không biết được nơi chốn nào đang chờ đón và sự bất lực của người cha không biết tìm ra đâu câu trả lời cho đứa con mình.
Một hình ảnh tưởng tượng bám vào trí nhớ. Ám ảnh. Người cha ngồi trên chiếc xe cứ nhìn về phía trước, chân trời đang xa vời vợi. Độc hành. Trên một con đường quanh co với hai bên đường là đồng ruộng bao la, chỉ hai cha con đi trên một chuyến xe. Lẻ loi.
Jean-Louis Fournier khiêm nhường trong câu chuyện của mình, không cố tô vẽ bản thân là một người cha mạnh mẽ. Ở cuối cuốn sách, đó là những lời tắc nghẹn “Tôi đã không may mắn. Tôi đã chơi trò xổ số di truyền học, tôi đã thua”, “Cuối con đường tôi đi là ngõ cụt, phần kết cuộc đời tôi là bế tắc”… Nhưng, giống như Thomas và Mathieu, cuốn sách và nỗi bất hạnh của ông lại mang tới những nghị lực để nâng đỡ nhiều người.

Link: đâu chỉ mình tôi đơn độc - https://chienphan.blogspot.com/2023/01/sach-au-chi-oc-minh-toi-on-oc-jean.html
( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

Papa

Ta là yêu quái đây!
 photo 600x475-12692_ltr_8295.jpg
Nó nhìn gã. Một thân hình chưa quá một mét, cứ như gã người lùn Hobbit của John R.R. Tolkien, gắn thêm một gục gù phía trên lưng làm cho gã nhìn cứ như lùn thêm chút nữa. Gương mặt bị nắng càn quét đến đen thẫm với các nếp nhăn nhúm, chân chim & đầy rỗ, thêm mái tóc lòa xòa cắt tỉa vội và nếu như không có một nụ cười gắn trên môi thì ắt hẳn chẳng khác gì thằng gù về già sống trong trang sách của Victor Hugo.
Gã luôn đi về trên chiếc xe Honda 50 lọc cọc cứ tưởng chừng như sắp rã ra khi vấp bất kỳ một viên đá 50 nào.
Vợ gã. Một người phụ nữ trên vầng trán cũng in đầy những vết chân chim, tóc nhuộm miễn phí hai màu đen trắng theo qui luật của thời gian.
Gã và vợ gã. Dắt díu. Trong căn nhà chưa đến 6m2 gọi là tổ ấm, chống chọi qua những mùa mưa nắng. Thắng bão, đạp giông chẳng trông mong điều gì ở tương lai ít nhiều, cứ thấy cứ thế bước đi theo ngày tháng có nhau. Vậy là đủ.
 photo trecon_11-1.jpg
Từ lâu. Từng nghĩ. Tình yêu là gì khi đã ở một ngưỡng đời vượt quá nữa phần, không có vật chất, bạc tiền giữa phố thị Sài Gòn thì mấy ai đủ sắt son dắt nhau qua đấy những tháng ngày. Giờ đây. Minh chứng đủ đầy cho một tình yêu vừa thấy, không muốn so sánh khập khiễng giữa một Chí Phèo & Thị Nỡ, nhưng ở đây có một tình yêu với những sắt son chưa biết, nghiệt cay chưa đủ, chỉ thấy tình vẫn nồng say theo tháng ngày.
Gã cứ hăng say đi theo tiếng gọi nơi con tim mình, kiếm sống đắp đổi qua ngày trên chiếc xe cọc cạch chẳng ngại nắng dội mưa dầm với tình yêu không còn níu kéo một túp lều tranh hai quả tim vàng. Vì nơi đấy - mái nhà với cột, kèo được buột chặt bởi kết tinh tình yêu, một chất keo kết dính hai mái đầu tóc nhuộm miễn phí trắng đen. Một đứa con thành hình.
 photo childhood_photos03.jpg
Một thằng nhóc trắng trẻo, nuôi tròn trịa đến khéo, không thấy biệt phân so với lũ trẻ cùng xóm. Điểm qua những món đồ chơi theo mỗi dịp hè đến, thu đi, đông qua hay xuân về. Đứa nhóc đùa vui với đám bạn cùng xóm. Tất cả đều có đủ. Một thằng nhóc không cảm thấy mình thiếu thốn, ít nhất là đồ chơi để rồi phải ngồi nhìn những đứa nhóc khác chơi. Thèm thuồng. Dường như không tồn tại trong đầu thằng nhóc chưa biết nghĩ suy, chỉ vui thôi là đủ.
 photo childhood_photos08.jpg
Vật chất xếp hàng ngang. Tình thương thì không thiếu. Khi cứ mỗi chiều về, gã xếp gọn chiếc xe bên hiên nhà hàng xóm, rửa sạch một đôi tay hòa vào những đứa trẻ, đóng những vai chính tà. Thấy đời không gục ngã.
Ta là yêu quái đây!?
Yêu quái! Xem kiếm của ta đây!?
Ngày qua, tháng đoạn…Thấy gã vẫn cứ như trẻ lại, tập tành viết chữ yêu. Nồng nàn và say đắm. Không phải tình gái trai, mà là một bóng cả. Bóng cả cho đời con.    
( Ảnh: Sưu Tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...