Quà từ Hà Nội. Quyển sách này, một món quà từ đất Bắc xa xôi, đến với nó sau một cơn mưa rào tầm tã, như thể cơn mưa ấy đã gột rửa mọi muộn phiền để nhường chỗ cho những xúc cảm thiêng liêng. Nơi ấy, từng con phố đang rộn ràng chuẩn bị cho kỳ Quốc Khánh kỷ niệm 80 năm - một dấu mốc lịch sử mà mỗi người con đất Việt đều ngẩng cao đầu tự hào. Như một lời nhắc nhở, một tiếng gọi "dậy mà đi" của thuở nào, nay lại ngân vang, thúc giục những thế hệ hôm nay. Một điều gì đó đang chờ đợi!?.
Nếu như Mưa Đỏ khắc họa một người lính chiến, công phá doanh thu trên màn ảnh Việt, thì vẫn còn một câu chuyện của người lính tù chính trị xâm chiếm trong lòng nó trong một chuyến trở lại Côn Đảo trong tâm tưởng mình.
Nhớ. Công ty có một chuyến về đây; nó khuất, chuyện đấy dội vào lòng một ký ức trào dâng, chẳng hợp. Côn Đảo.
Nơi ấy, những người tù cộng sản, dù thân xác bị đày đọa, vẫn gào thét trong đau đớn, nhưng ánh mắt họ vẫn cháy lên niềm tin sắt đá vào lý tưởng cách mạng, vào một vị lãnh tụ dù chưa một lần được gặp mặt. Từng vần thơ viết bằng máu trên tường, từng đoạn "kinh" kêu gọi về lý tưởng sống, lý tưởng cách mạng, như những ngọn đuốc thắp sáng đêm đen.
Nơi đó, nó như thấy hình bóng ông, một người tù chính trị năm xưa, cũng hòa mình vào dòng máu nóng, sức sống mãnh liệt của thanh niên trong lời ca, tiếng gọi "Tổ quốc ơi!". Và nó như lại thấy bà, người tình tóc bạc của hôm qua, với mái tóc còn dài chấm đất, quấn quanh đầu, vẫn lặng lẽ đi thăm chồng trước khi đến với Côn Đảo xa xăm, trong tiếng bùi ngùi của những người cô kể lại
Giữa ngày Quốc Khánh hào hùng, dù máu và nước mắt đã chảy đau cả lòng. Cuốn sách này không chỉ là những trang lịch sử, mà là nỗi đau và sự tàn lụi còn sót lại, là lời tự sự của những trái tim vĩ đại đã sống và chiến đấu.
Một tập hợp các câu chuyện, bút tích còn sót lại; khác hẳn một hơi hưởng văn chương của một "mùa xuân vắng lặng" đã làm nhức nhối người đọc như nó, dưới ngôn từ và bút tích của một gã lính Mỹ từ đất nước cơ Hoa của hôm nao.
Hồ Chí Minh qua hồi ức của những cựu tù chính trị Côn Đảo" không phải là một tác phẩm tiểu sử hàn lâm, mà là một tập hợp những câu chuyện chân thực, cảm động, được kể lại từ chính những con người đã trải qua cuộc sống lao tù khắc nghiệt. Cuốn sách đặc biệt này cho thấy hình ảnh Chủ tịch Hồ Chí Minh hiện lên không chỉ qua tư tưởng, đường lối mà còn qua những cảm nhận, niềm tin và lý tưởng sống của những người con yêu nước.
Cuốn sách nổi bật bởi cách tiếp cận độc đáo, khi hình ảnh Bác Hồ được xây dựng từ góc nhìn của những người cộng sản đã từng bị giam cầm tại Côn Đảo. Dù chưa từng gặp mặt Bác, nhưng qua lời kể và sự động viên từ các đồng chí, hình ảnh của Người đã trở thành một nguồn sức mạnh tinh thần vô tận, giúp họ vượt qua những trận đòn tàn bạo, sự đày đọa về thể xác và tinh thần. Mỗi trang sách là một minh chứng sống động cho sức mạnh của niềm tin và lòng kiên cường.
"Những ký ức này góp phần lý giải nguyên nhân toàn thắng của chủ nghĩa anh hùng cách mạng Việt Nam trong cuộc kháng chiến giành độc lập dân tộc."
Cuốn sách này không chỉ đơn thuần là một tài liệu lịch sử quý giá mà còn là một lời nhắc nhở thiêng liêng về giá trị của lý tưởng, niềm tin và lòng yêu nước chân thành. Nó cho thấy rằng, chính tình yêu và sự hy sinh cho Tổ quốc đã tạo nên một sợi dây liên kết vô hình nhưng mạnh mẽ, giúp những người chiến sĩ giữ vững ý chí dù trong hoàn cảnh ngặt nghèo nhất.
"Hồ Chí Minh qua hồi ức của những cựu tù chính trị Côn Đảo" là một cuốn sách không chỉ để đọc, mà là để cảm nhận, để soi chiếu và để thấu hiểu sức mạnh của một dân tộc kiên cường. Đây là một tác phẩm để lại dư âm sâu sắc và truyền cảm hứng sống cao đẹp cho các thế hệ hôm nay.
***
A Gift from Hanoi, Memories of Red Rain, and the People of Con Dao
A gift from Hanoi. This book, a gift from the distant North, arrived with it after a heavy downpour, as if the rain had washed away all worries to make way for sacred emotions. In Hanoi, every street is bustling with preparations for the 80th National Day—a historical milestone that every Vietnamese person is proud of. It's like a reminder, a call to "rise up and go" from long ago, now echoing again, urging today's generations forward. Something is waiting!?.
If the movie Red Rain portrayed a fighting soldier, a box-office hit in Vietnam, then a story of a political prisoner still occupies its heart during an imaginative return to Con Dao. A company trip there. It, hidden away, and that story evoked a flood of memories that didn't fit. Con Dao.
In that place, the communist prisoners, even with their bodies tormented, still cried out in pain, but their eyes burned with an unwavering belief in the revolution's ideals, in a leader they had never met. Each line of poetry written in blood on the walls, each "sutra" calling for an ideal life, an ideal revolution, were like torches lighting up the dark night.
There, I imagined seeing my grandfather, a political prisoner of the past, also immersing himself in the hot blood, the intense vitality of youth in the songs and the calls of "Motherland, oh Motherland!". And I imagined seeing my grandmother, the silver-haired lover of yesterday, with her long hair still touching the ground, wrapped around her head, still quietly visiting her husband before he was taken to the distant Con Dao, amidst the mournful cries of her aunts telling the story.
Amidst the heroic National Day, even though blood and tears have painfully flowed. This book is not just pages of history, but the pain and ruin that remain, the confessions of great hearts that lived and fought.
A collection of stories, remaining writings, completely different from the literary style of a "quiet spring" that tormented its readers, under the words and writing of an American soldier from the country of the starred flag long ago.
"Nam Kỳ là một nơi đất mới, mới đủ đường: địa chất, lịch sử, văn hóa đều là mới cả; người ta đương hăm hở về đường tiến thủ, muốn bước cho chóng, lên cho mau, chưa từng bận lòng đến những nỗi thương cũ tiếc xưa, phiền xa buồn muộn."
Ký vãng của một ức thời; Phạm Quỳnh như một người chí sĩ nhìn ngắm núi sông của đất Việt, chia ngang cắt dọc, đổi thịt thay da của từng vùng miền, tiêng tiếc một nét đẹp của nho giáo, Hán học trên con đường du hội của non sông, nơi con người day dứt quên đi và gìn giữ. "Quân tử có thể lừa bằng lẻ phải"
"Cho nên cái cảm giác của người mới bước chân tới đây là cái cảm giác vui, vui mà tin cậy ở cái tương lai, chớ không phải buồn mà thương tiếc cho sự ký vãng."
"Một tháng ở Nam Kỳ" của Phạm Quỳnh không chỉ là một cuốn du ký; đó là một tác phẩm du khảo lịch sử đặc sắc, ghi lại một cách chân thực và sâu sắc những ấn tượng của một trí thức Bắc Hà về vùng đất phương Nam vào năm 1918. Cuốn sách là một cánh cửa thời gian, mở ra một bức tranh sống động về con người, văn hóa và xã hội Nam Kỳ ở một giai đoạn đầy biến động, khi những giá trị truyền thống đang giao thoa với hơi thở hiện đại của phương Tây.
Cuốn sách nổi bật bởi cách quan sát tinh tế và sắc sảo của tác giả. Phạm Quỳnh, với con mắt của một học giả và nhà báo, không chỉ mô tả cảnh sắc Sài Gòn phồn hoa mà còn đi sâu vào tâm hồn của người dân Nam Kỳ. Ông nhận thấy ở họ một tinh thần lạc quan, phóng khoáng, một sự "hăm hở về đường tiến thủ" và không "bận lòng đến những nỗi thương cũ tiếc xưa." Sự đối sánh giữa Bắc và Nam, giữa cái cũ và cái mới, được thể hiện một cách khéo léo, mang đến cho người đọc một cái nhìn đa chiều và đầy chiêm nghiệm.
Giọng văn của Phạm Quỳnh trong tác phẩm sang trọng, trau chuốt nhưng không kém phần dí dỏm, khiến những câu chuyện về lịch sử và văn hóa trở nên gần gũi và hấp dẫn. Ông không chỉ kể lại hành trình mà còn gửi gắm những trăn trở, hoài bão của mình về tương lai của dân tộc. Cuốn sách là minh chứng cho tinh thần khai minh của một thế hệ trí thức, dám đặt ra những câu hỏi lớn và tìm kiếm con đường phát triển cho đất nước.
"Một tháng ở Nam Kỳ" là một tác phẩm kinh điển, là lựa chọn lý tưởng cho những ai muốn khám phá Sài Gòn xưa, văn hóa vùng miền và lịch sử Việt Nam đầu thế kỷ XX.
"Trên tàu dưới bến phấp phới những mảnh vải lụa, cái xanh, cái trắng, cái hồng như đàn bươm bướm bay. Não nùng thay lúc phân kỳ! Nhân sinh thật không có cái lúc nào đáng nên thơ bằng."
Phạm Quỳnh đã mang đến một tác phẩm du ký vượt thời gian, không chỉ là một bản ghi chép về một chuyến đi mà còn là một tấm gương phản chiếu chân thật về đất nước hơn 100 năm trước. Cuốn sách là lời nhắc nhở rằng, sự giao thoa văn hóa và tinh thần đổi mới luôn là động lực để một dân tộc tiến bước. Đây là một tác phẩm đáng đọc, để lại dư âm dài lâu về một miền đất hào phóng, trẻ trung và đầy hy vọng.
***
"The South is a new land, new in every way: its geology, history, and culture are all new; people are eager to advance, wanting to move quickly and rise fast, unburdened by old sorrows, past regrets, distant troubles, or sadness."
A remembrance of a time past; Pham Quynh, like a patriotic scholar, gazes upon the mountains and rivers of Vietnam, divided horizontally and vertically, the changing face of each region, regretting the loss of the beauty of Confucianism and Han studies on the nation's journey of cultural exchange, a place where people struggle between forgetting and preserving. "A gentleman can be deceived by what is right."
"Therefore, the feeling of a newcomer here is one of joy, a joy that trusts in the future, not a sadness that mourns for the past."
"A Month in the South" by Pham Quynh is not just a travelogue; it is a unique historical travelogue, which authentically and profoundly records the impressions of a Northern intellectual on the Southern land in 1918. The book is a time machine, opening a vivid window into the people, culture, and society of the South during a tumultuous period, when traditional values were interweaving with the modern breath of the West.
The book stands out for the author's subtle and sharp observation. Pham Quynh, with the eye of a scholar and a journalist, not only describes the bustling scenery of Saigon but also delves into the soul of the Southern people. He observes in them an optimistic, free-spirited nature, an "eagerness to advance" and a disposition "unburdened by old sorrows, past regrets, distant troubles, or sadness." The subtle comparison between the North and the South, the old and the new, is cleverly presented, offering the reader a multifaceted and contemplative perspective.
The tone of Pham Quynh's writing is elegant, refined yet not without a sense of humor, making stories about history and culture accessible and engaging. He not only recounts his journey but also embeds his own anxieties and aspirations for the nation's future. The book is a testament to the enlightened spirit of a generation of intellectuals who dared to ask big questions and sought a path for the country's development.
"A Month in the South" is a classic work, an ideal choice for anyone who wants to explore old Saigon, regional culture, and the history of Vietnam in the early 20th century.
"On the boat and on the shore fluttered pieces of silk, some green, some white, some pink, like a flock of butterflies. How melancholic the moment of parting! A human life truly has no moment more poetic."
Pham Quynh has delivered a timeless travelogue, which is not just a record of a trip but also an authentic reflection of the country more than 100 years ago. The book is a reminder that cultural exchange and the spirit of innovation are always the driving forces for a nation's progress. This is a worthwhile read, leaving a lasting impression of a generous, youthful, and hopeful land.
Sài Gòn ở lưng chừng hạ, mang theo những cơn mưa rào bất chợt. Nhưng ở Nha Trang, mùa hạ chẳng bao giờ vội vàng như thế. Gió biển đêm lồng lộng, cuốn đi cái nóng nực và cả những bộn bề trong lòng một “ông già”.
Một condotel được lựa chọn. Ông già bước ra ban công, ngắm biển, nghe tiếng sóng vỗ như để quên đi những bộn bề của một Sài Gòn không ngủ. Lavie và Julie đã ngủ say, tiếng thở đều đều như nhịp sóng. Chỉ có thằng lớn, Merci, vẫn thức. Nó đang ngồi bên Em, mẹ nó, ở một góc hiên khác, hai mẹ con đang trò chuyện khe khẽ.
Gần đây, thằng nhóc của ông già có nhiều thay đổi. Cái dáng vẻ gầy gò của thằng nhóc ngày xưa, ngồi sau ôm chặt lấy vòng bụng của ông già ở một vòng ôm chưa khép được các ngón tay, đã không còn như xưa. Vai thằng nhóc rộng ra, giọng nói bắt đầu trầm ấm hơn. Thằng nhóc bắt đầu thích xắn tay áo vào bếp, lụi hụi với mấy công thức nấu ăn trên mạng. Mùi cà ri, mùi súp bí đỏ, hay thậm chí là món mì trộn đơn giản cũng trở nên thơm ngon lạ lùng dưới bàn tay thằng nhóc; đặc biệt yêu thích chế biến món cá ngừ và gia vị rượu vang. Thằng nhóc không còn là thằng nhóc cứ mãi mè nheo, đòi hỏi nữa. Thằng nhóc đang lớn, đang trở thành một người đàn ông của gia đình.
Ông già biết, giữa hai người đàn ông, tình cảm ít khi thể hiện bằng lời. Ông già thường chỉ lặng lẽ quan sát, thấy thằng nhóc loay hoay nấu nướng thì chỉ bảo: "Tuyệt vời, đã có thêm một người nấu cho ba ăn"
Hôm nay, Nha Trang sóng vỗ, ông già có cảm giác một điều gì đó khác lạ đang diễn ra. Nằm cạnh, em thì thầm chuyện thằng nhóc tâm sự: “Con thấy ba chưa thấy được giá trị của mẹ, của con với Lavie.”
Lạ. Dừng. Ông già cười trước sóng biển.
Sóng Vỗ Vỡ Òa
Nhìn. Nhận. Thoáng trong đầu một ảnh hình.
Em đang nắm tay Merci, lắng nghe con nói. Gió biển thổi tung tóc hai mẹ con. Em là người kết nối. Em luôn là người giúp ông già và các con thấu hiểu nhau hơn, dù chỉ qua những cuộc trò chuyện tưởng chừng như vô thưởng vô phạt.
Nhận. Nghĩ. Đâu đó, chắc nghe rõ từng lời của Merci. "Ba cưng chiều Julie quá mức. Cái gì cũng Julie, cái gì cũng nhường Julie. Mẹ thấy không, con và Lavie cũng là con của ba mà.”
Giọng thằng bé có chút hờn dỗi. Lắng. Ông già yêu thương Julie, điều đó là hiển nhiên. Con bé là công chúa nhỏ của ông già, là bông hoa xinh xắn trong vườn nhà, vẫn còn e ấp như chờ nắng để nở như ngôn từ đến chậm tính bằng năm.
Yêu thương vô tình gây tổn thương. Cho hai thằng nhóc nhỏ. Ông già thương, ông già tự hào theo cách của riêng mình. Thằng nhóc đã lớn, không chỉ về thể chất, mà cả về tinh thần. Thằng nhóc đã biết phụ giúp việc, biết quan tâm đến em.
Trưởng thành. Ai cũng biết, lại ngộ đời đột ngột để nhận ra. Nhớ. Lời của một gã du ca Trần Tiến:
"Cha muốn con tự đứng lênĐể rồi con sẽ bay lênNhưng con biết không cha chẳng muốn con bay đi xa đâu..."
Ông gài đã quá tập trung vào việc tạo điều kiện cho các con "bay lên," mà quên mất rằng chúng vẫn cần một bến đỗ vững chãi. Những đứa trẻ cần được yêu thương, vỗ về.
Cơn Gió Từ Biển
Đoán. Em nhẹ nhàng nói với Merci, giọng em như tiếng gió biển đêm, dịu dàng mà đủ mạnh để thổi bay mọi lo lắng trong lòng thằng bé: “Con của mẹ, con trai của ba, tình yêu của ba dành cho các con không giống nhau, nhưng nó lại bằng nhau. Julie là cô công chúa nhỏ, ba cần sự che chở của con. Lavie là chàng nổi loạn, ba cần sự bảo vệ của con. Còn con, Merci, con là người đàn ông thứ hai trong gia đình, là đôi tay vững chãi của ông già tiếp sức.”
Diệu kỳ. Sâu lắng và vô tận. Chấp nhận và bao dung.
Trưởng Thành và Yêu Thương
Sáng hôm sau, khi mọi người thức dậy, tôi thấy Lavie và Julie đã ngồi ngay ngắn trên bàn, ăn sáng. Merci đã xắn tay áo vào bếp, chuẩn bị món ăn sáng cho cả nhà. Mùi thơm lan tỏa khắp gian nhà, thơm ngon hơn bao giờ hết.
Ông gìa tiến lại gần, đặt tay lên vai nó. “Ngủ ngon không con trai?”.
“Dạ, ngon lắm ba!” Merci cười, cái nụ cười không còn gợn chút hờn dỗi nào.
"Ta đã đi, đã về qua bao nhiêu ngọn đồiSông dài biển rộng, tuổi thơ dại đi hoài không tớiHôm nay về, ta cúi đầu bên cha, mẹMới thấy đời mình là một hạt sương thôi."
"Hạt sương" của ông già đang lớn lên. Trách nhiệm và hy sinh. Nó đã bước vào ngưỡng cửa trưởng thành, không phải bằng một buổi tiệc xa hoa, mà bằng những việc làm giản dị nhất: nấu ăn cho gia đình, dọn dẹp nhà cửa, và lắng nghe tiếng lòng của chính mình.
Thấu hiểu.
Và ông già sẽ mãi mãi ghi nhớ đêm nay ở Nha Trang, khi sóng biển vỗ về, khi gió biển ru vào giấc ngủ, và thì thầm mọi người đều học cách yêu thương nhau, bằng trái tim và sự trưởng thành.
***
Serenity on the Ocean Balcony
Saigon in the middle of summer is often hit with sudden downpours. But in Nha Trang, the summer never feels so rushed. The powerful night breeze from the sea blows away the heat and the burdens in this "old man's" heart.
We chose a condo-hotel. I stepped out onto the balcony, gazing at the sea, listening to the waves crash as if to forget the sleepless hustle of Saigon. Lavie and Julie were already fast asleep, their breathing as steady as the rhythm of the waves. Only the eldest, Merci, was still awake. He sat next to Em, his mother, in another corner of the balcony, the two of them chatting quietly.
Lately, my boy has changed a lot. His skinny frame from back in the day, when he would hug me tightly around the waist with fingers that couldn't quite meet, is gone. His shoulders have broadened, and his voice has begun to deepen. He's started to roll up his sleeves in the kitchen, fumbling with recipes he finds online. The smell of curry, pumpkin soup, or even a simple mixed noodle dish has become strangely delicious under his hands; he especially loves to prepare tuna with wine sauce. He's no longer the kid who would whine and make demands. He’s growing, becoming a man of the family.
I know that between two men, affection is rarely expressed in words. I usually just watch quietly. When I see him fumbling with his cooking, I just say, "That's awesome, I've got another cook in the house."
Tonight, with the Nha Trang waves crashing, I had a feeling something was different. Lying next to me, Em whispered about what Merci had confided in her: “He thinks you don't see the value of me, of him and of Lavie.”
Strange. I stopped. I smiled at the waves.
The Waves Burst and Break
I looked. I understood. An image flashed in my mind.
Em was holding Merci's hand, listening to her son speak. The sea breeze blew her hair around. Em is the connector. She's always the one who helps the kids and me understand each other better, even through seemingly trivial conversations.
I understood. I thought. I must have heard every word Merci said. “You spoil Julie too much. Everything is for Julie, everything is given to Julie. Don't you see, Mom, Lavie and I are your kids too.”
His voice held a hint of a grudge. It stung. I love Julie, that much is obvious. She's my little princess, a beautiful flower in our home garden, still shy, waiting for the sun to blossom like a word that comes years late.
Love can unintentionally cause hurt. For my two little boys. I love and am proud of them in my own way. My boy has grown, not just physically, but mentally too. He's learned to help out and to care for his siblings.
He's growing up. Everyone knows it, yet it's sudden and you’re shocked when you realize it. I remember the words of the musician Trần Tiến:
"A father wants his child to stand on their own feet, so they can flyBut my child, you know I don't want you to fly far away..."
I’d been too focused on giving my children the means to "fly" that I forgot they still needed a safe harbor. My children need to be loved and soothed.
The Breeze from the Sea
I guessed. Em gently said to Merci, her voice like the night sea breeze, soft yet strong enough to blow away all his worries: “My child, your dad's love for you all isn't the same, but it's equal. Julie is a little princess, your dad needs you to protect her. Lavie is a rebel, your dad needs you to understand him. But you, Merci, you are the second man in this family, the steady hands that support your dad.”
It was miraculous. The love of a father is deep and endless. It is acceptance and tolerance.
Maturity and Love
The next morning, when everyone was up, I saw Lavie and Julie sitting properly at the table, eating breakfast. Merci had rolled up his sleeves in the kitchen, preparing breakfast for the whole family. The delicious smell filled the house, more fragrant than ever.
I walked over, placing my hand on his shoulder. "Sleep well, son?"
"Yeah, I slept great, Dad!" Merci smiled, a smile without any hint of a grudge.
I looked at him, and suddenly remembered a poem by Nguyễn Duy:
"I've gone and come back over so many hillsThe long river, the wide sea, a naive childhood never reached its endToday I return, bowing my head beside my father and motherOnly now do I see my life is but a dewdrop."
I suddenly understood that my "dewdrop" was growing up. He’s realized that life isn't just about joy and comfort, but also about responsibility and sacrifice. He’s stepped into maturity, not with a lavish party, but with the simplest of acts: cooking for the family, cleaning the house, and listening to his own heart.
I get it now. And I will forever remember this night in Nha Trang, when the waves soothed me, when the sea breeze lulled me to sleep, and when I realized how lucky I am to have a family where everyone learns to love each other with their hearts and with their maturity. A dad isn't a job.
Sài Gòn ở lưng chừng hạ! Cơn bão chưa qua, ngôi nhà trong hẻm nhỏ lại rộn ràng một thanh âm. Đó là một lời đề nghị chơi trò đổi vai.
“Hay tối nay ba con mình đổi vai đi ba! Ba làm con, con làm ba.”
Câu chuyện bắt đầu khi Lavie, thằng nhóc lanh lẹ, vừa chùi dứt miếng cơm dính trên khóe miệng là thằng nhóc đưa ra ý kiến về một trò chơi mới.
Ông già trố mắt, bật cười. Em đang dọn dẹp cũng ngừng tay, nhìn thằng con đầy vẻ tò mò. “Đổi vai hả? Thằng nhóc này nghĩ ra trò gì đây?”
Ông già khoái, gật đầu cái rụp. Lavie mừng rơn, nhảy cẫng lên.
Màn kịch bắt đầu.
Lavie thở hắt ra, ra vẻ thất vọng: “Haizz, làm ba mệt thiệt đó!” Rồi thằng nhóc lúi húi tự dọn dẹp, từ cái chén của thằng nhóc tới cái chén của ông già, loay hoay hoài mới xếp gọn gàng vô bồn rửa.
Ánh mắt thằng nhóc lúc này không còn sự lém lỉnh nữa, thay vô đó là một sự tập trung lạ lắm, y như đang gánh một cái gì đó quan trọng lắm. Ông già cười mỉm, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ. Thằng nhóc đâu có biết rằng, mấy công việc nhỏ xíu này chỉ mới là khởi đầu của “sự nghiệp” làm ba.
Hết Vui Tới Mệt
Xong màn dọn dẹp, “ông ba” Lavie liền triệu tập cuộc họp gia đình. “Nè! Giờ tới giờ đi ngủ rồi, mấy đứa nhỏ mau đánh răng, thay đồ!” Giọng thằng nhóc đầy quyết tâm. Ông già, thằng anh Hai Merci và con út cưng cùng nhau đứng dậy, nhưng lại giả bộ cà rề cà rà. Merci liền ngáp, chả hứng thú lắm với trò này.
Ông ba “Lavie” cũng ngồi xuống, cầm điện thoại lên, ra vẻ mê mẩn.
Đây chính là khúc gút mắc mà ông già mong chờ nhất. Lavie, đóng vai ba, phải đối diện với cái cám dỗ mà thằng nhóc vẫn hay bị dính.
Ánh mắt Lavie nhìn tui, rồi nhìn cái điện thoại trên tay, tự nhiên sáng lên một vẻ nghiêm nghị hiếm thấy.
Mấy cái cảnh hài hước cứ đan xen hoài. Lavie loay hoay lấy nước uống cho cả nhà. Thằng nhóc cứ chạy đi chạy lại, như con thoi, cái đầu quay mòng mòng. Chắc thằng nhóc đang nghĩ: “Sao làm ba lại phải làm nhiều chuyện thế này?” Ông già nhìn con, thấy thằng nhóc thở phào nhẹ nhõm sau khi mọi người đã vô giường hết trơn.
Tới lượt kể chuyện. “Ông ba” Lavie bắt đầu kể một câu chuyện ngẫu hứng chẳng đầu chẳng cuối. Giọng thằng nhóc trầm ấm, cố gắng tạo ra mấy cái âm thanh bổng trầm, nhưng kể được một lát thì bắt đầu ngập ngừng, câu chữ lộn xộn.
Con út cưng nằm gọn trong lòng ông già, tủm tỉm cười. Cái mặt thằng nhóc lúc này vừa mệt mỏi, vừa thương ơi là thương. Nó đâu có biết rằng, mấy câu chuyện trước khi đi ngủ, mấy câu hát ru như “À ơi, con ngủ cho ngoan…” là những cố gắng thầm lặng của ba má để con có một giấc mơ đẹp.
Khi "Ba" Giương Cờ Trắng
Cái niềm vui khi được “làm ba” của Lavie chỉ giữ được đến lúc chuẩn bị đi ngủ. Lavie quay sang nhìn ông già và thằng anh Merci. Thằng nhóc ngồi sụp xuống, đầu gục xuống gối.
“Ba ơi... con mệt quá…” Giọng Lavie lí nhí. Tui nhẹ nhàng lại gần, xoa đầu nó. “Làm ba mệt lắm hả con?” Lavie ngước lên nhìn tui, đôi mắt long lanh như muốn khóc. “Dạ… Sao ba làm được hết tất cả mọi chuyện vậy?” Thằng nhỏ hỏi, cái giọng đầy thán phục.
Ông già cười. Ôm con. Hít vào và thở ra. Hơi thở đều đều, nhịp nhàng. Trong vòng tay ông già, thằng nhóc đã ngủ thiếp đi.
Rôm rốp, mưa tuôn trên mái nhà. Gia đình của ông già vào giấc ngủ. Đường phố thưa dần những tiếng xe qua. Có những lúc mệt mỏi, có những lúc chỉ muốn “giương cờ trắng” đầu hàng. Nhưng rồi, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của con, thấy mấy đứa con ngủ say trong vòng tay mình, mọi mệt mỏi đều tan biến. “Cả nhà thương nhau, xa là nhớ, gần là cười…”
Ngộ. Ông già được biết thêm về một thế giới. Thế giớ của con nít, không phải là con nít sống lâu như ông già. Thế giới của con nít đơn giản lắm: vui thì cười, buồn thì khóc, thế giới chẳng cần ai đó phải vỗ về mình “buồn thì cứ khóc đi” hay dặn dò trước sau “vui thôi đừng vui quá”. Cạn. Thế giới của con nít sống lâu thành ra phức tạp hơn nhiều. Nhưng dù có ra sao đi nữa, chúng ta cũng phải cân bằng.
Ông già khép lại cuốn nhật ký. Ngày mai, ông già sẽ lại là “ông ba”, lại tiếp tục mấy chuyện hàng ngày, lại tiếp tục bận rộn. Nhưng ông già biết, sau đêm nay, mấy công việc đó sẽ không còn là gánh nặng nữa, đâu đó là trách nhiệm đầy yêu thương. Ba chẳng phải là nghề.
***
Swapping Roles
Saigon in the middle of a hot summer. The storm hadn't passed, but the small house in the alley was already filled with a lively sound. It was an invitation to a game of swapping roles.
"Hey, let's swap roles tonight, Dad! You be the kid, and I'll be the dad."
The story began when Lavie, the clever little rascal, had just wiped the last bit of rice from his mouth and proposed a new game.
I stared for a moment, then burst out laughing. My wife, Em, who was tidying up, also paused, looking at our son with curiosity. "Swapping roles? What kind of game is this kid thinking up?"
I was thrilled, nodding my head in a heartbeat. Lavie was overjoyed, jumping up and down.
The play began.
Lavie let out a sigh of disappointment: "Ugh, being a dad is hard work!" Then, the little guy busily started tidying up by himself, from his bowl to mine, fumbling around for ages before finally stacking them neatly in the sink.
His eyes, in that moment, had lost their mischief. In their place was a strange sense of focus, as if he were carrying something very important on his shoulders. I smiled, a strange warmth welling up in my heart. The little guy had no idea that these tiny tasks were just the beginning of the "career" of being a dad.
The Fun Turns to Fatigue
After the cleanup, "Dad" Lavie immediately called a family meeting. "Alright! It's bedtime now, you kids hurry up and brush your teeth, change your clothes!" His voice was full of determination. I, big brother Merci, and the little princess all stood up, but pretended to dawdle. Merci yawned, not very interested in this game.
"Dad Lavie" also sat down, picking up the phone and pretending to be engrossed.
This was the very moment I was waiting for. Lavie, in the role of a dad, had to face the temptation he himself often gave in to.
Lavie's eyes looked at me, then at the phone in his hand, and a rare expression of solemnity suddenly appeared.
The funny scenes kept on coming. Lavie busily went to get water for the whole family. He ran back and forth, like a shuttle, his head spinning. He must have been thinking: "Why does being a dad mean doing so many things?" I watched my son, seeing him let out a sigh of relief after everyone was finally in bed.
Then it was time for stories. "Dad" Lavie began to tell a random, disjointed story. His voice was warm, trying to create different pitches and tones, but after a while, he started to stumble, his words getting mixed up.
The little princess lay nestled in my arms, giggling. The little guy's face was now both exhausted and incredibly endearing. He had no idea that those bedtime stories and lullabies were the silent efforts of parents to give their children beautiful dreams.
When "Dad" Waves the White Flag
Lavie's joy of "being a dad" only lasted until it was time to sleep. He turned to look at me and big brother Merci. The little guy sank down, his head resting on his knees.
"Dad... I'm so tired..." Lavie's voice was tiny. I gently went over to him and patted his head. "Being a dad is tiring, isn't it?" Lavie looked up at me, his eyes teary as if he were about to cry. "Yeah... How do you do all of it, Dad?" The little guy asked, his voice filled with admiration.
I smiled. I hugged my son. I breathed in and out. His breath was steady, rhythmic. In my arms, the little guy had fallen fast asleep.
The rain pattered against the roof. My family was asleep. The streets grew quiet. There are times when you're so exhausted you just want to "wave the white flag" and give up. But then, all it takes is seeing your child's smile, seeing them sleeping soundly in your arms, and all the fatigue melts away. "The whole family loves each other, when far, we miss each other, when close, we laugh..."
It was a revelation. I had learned about a new world. The world of a child, not an old kid like me. The world of a child is simple: happy, they laugh; sad, they cry. They don't need someone to console them with "it's okay to cry" or caution them with "don't be too happy." It's pure. The world of a child who's grown up becomes much more complicated. But no matter what, we have to find a balance.
I closed my journal. Tomorrow, I'll go back to being "Dad," back to the daily routine, back to being busy. But I know that after tonight, those tasks won't feel like a burden anymore. They'll be responsibilities full of love. A dad isn't a job.
"Hạnh phúc không phải là một đích đến, nó là một hướng đi."
Ai sẽ khóc khi ta lìa xa? Câu hỏi chẳng cần phải trả lời; bản thân nghĩ sao phải chờ đợi một điều ta không biết, thay vì sống với những phút giây hiện tại. Thế là quá đủ rồi. Sống thế thôi
"Build the Life You Want" (Xây dựng cuộc đời bạn mong muốn) là một cuốn sách đặc biệt, kết hợp giữa hai bộ óc vĩ đại: Arthur C. Brooks, nhà khoa học xã hội uyên bác từ Harvard, và Oprah Winfrey, biểu tượng truyền thông đầy lòng nhân ái. Cuốn sách này không chỉ đơn thuần là những lời khuyên hay lý thuyết suông; đó là một bản thiết kế thực tiễn, một lộ trình dựa trên khoa học và kinh nghiệm để mỗi người tự tay kiến tạo một cuộc sống hạnh phúc và ý nghĩa hơn, bất chấp mọi hoàn cảnh.
Cuốn sách nổi bật bởi cách tiếp cận thực tế, khi chỉ ra rằng hạnh phúc không phải là một đích đến, mà là một hành trình không ngừng nghỉ. Các tác giả phân tích và bác bỏ quan niệm sai lầm rằng hạnh phúc là việc không có bất hạnh. Ngược lại, họ cho rằng, cảm xúc tiêu cực là một phần tất yếu của cuộc sống, giúp ta học hỏi và trưởng thành. Bí quyết để trở nên hạnh phúc hơn nằm ở việc quản lý cảm xúc, thay vì né tránh chúng, và tập trung vào những gì ta có thể kiểm soát: chính bản thân mình.
"Một trong những sai lầm lớn nhất mà mọi người mắc phải khi tìm kiếm hạnh phúc là họ đi theo châm ngôn cũ từ những năm 60: Nếu cảm thấy tốt, hãy làm điều đó. Vấn đề là nếu bạn cứ nhấn nút khoái cảm hết lần này đến lần khác, tất cả những gì bạn sẽ làm là kết nối bộ não của mình với một trải nghiệm nhỏ nhoi, cô độc, không kéo dài."
Theo Brooks và Winfrey, hạnh phúc được xây dựng trên bốn trụ cột chính: gia đình, tình bạn, công việc và đức tin. Mỗi trụ cột đều được phân tích một cách sâu sắc, kèm theo những lời khuyên và bài tập thực hành cụ thể. Họ nhấn mạnh tầm quan trọng của việc nuôi dưỡng các mối quan hệ, tìm thấy ý nghĩa trong công việc và có một niềm tin vững chắc vào một điều gì đó lớn lao hơn bản thân.
Giọng văn của cuốn sách thân thiện, gần gũi nhưng đầy tính thuyết phục, với sự kết hợp hài hòa giữa kiến thức khoa học và những câu chuyện đời thường ấm áp từ chính cuộc sống của hai tác giả.
"Gia đình là những người chúng ta có quan hệ máu mủ. Tình bạn là những người chúng ta trân trọng và tin tưởng. Công việc là bất cứ điều gì chúng ta dành thời gian để trở nên hữu ích cho người khác và cho chính mình, có trả lương hay không. Đức tin không nhất thiết phải là tôn giáo, nhưng nó nên tập trung vào một điều gì đó lớn lao hơn bản thân."
Arthur C. Brooks và Oprah Winfrey, qua "Build the Life You Want", đã mang đến một công trình giá trị, không chỉ cung cấp kiến thức khoa học mà còn truyền cảm hứng để mỗi người tự chủ động trên con đường tìm kiếm hạnh phúc. Cuốn sách là một bản kế hoạch chi tiết, một lời mời gọi đầy lòng trắc ẩn để chúng ta học cách quản lý cảm xúc, nuôi dưỡng các mối quan hệ và tìm thấy mục đích sống. Đây là một tác phẩm đáng đọc, để lại dư âm dài lâu và tiếp thêm sức mạnh cho hành trình tìm kiếm hạnh phúc của mỗi người.
"Happiness is not a destination; it's a direction."
Who will cry when I pass away? A question that doesn't need to be answered; I thought, why wait for something unknown instead of living in the present moment? That's more than enough. Just live.
The book stands out for its practical approach, which shows that happiness is not a destination but a continuous journey. The authors analyze and debunk the misconception that happiness is the absence of unhappiness. On the contrary, they argue that negative emotions are an essential part of life, helping us learn and grow. The secret to becoming happier lies in managing emotions, rather than avoiding them, and focusing on what we can control: ourselves.
"One of the biggest mistakes people make when seeking happiness is following the old adage from the 60s: 'If it feels good, do it.' The problem is, if you keep hitting the pleasure button over and over again, all you'll do is wire your brain for a small, solitary, and short-lived experience."
According to Brooks and Winfrey, happiness is built on four main pillars: family, friendship, work, and faith. Each pillar is analyzed in depth, accompanied by specific advice and practical exercises. They emphasize the importance of nurturing relationships, finding meaning in our work, and having a firm belief in something greater than ourselves.
The book's writing style is friendly and approachable, yet highly persuasive, with a harmonious blend of scientific knowledge and warm, personal stories from the authors' own lives.
"Family is the people we are related to by blood. Friendship is the people we cherish and trust. Work is whatever we spend our time on to be useful to others and ourselves, whether paid or unpaid. Faith does not have to be a religion, but it should be focused on something greater than ourselves."
Arthur C. Brooks and Oprah Winfrey, through "Build the Life You Want," have delivered a valuable work that not only provides scientific knowledge but also inspires every individual to be proactive on their path to happiness. The book is a detailed plan, a compassionate invitation for us to learn how to manage our emotions, nurture our relationships, and find purpose in life. This is a worthwhile read, leaving a lasting impression and empowering the journey to happiness for everyone.
Mỏng manh, sớm nở tối tàn, vô thường không ai có thể nắm giữ.
Gió cuốn phù du
Chiều tà đầu tuần, cơn giông mùa hạ bắt đầu kéo đến Bình Quới. Bầu trời Sài Gòn chuyển màu xám xịt, nặng trĩu những đám mây đen cuồn cuộn như sóng trào. Bão về.
Tiếng sấm rền vang từ xa, lùng bùng trong vòm ngực, như một bản Requiem báo hiệu cho sự khởi đầu và kết thúc.
Nó lửng thửng đi như thể sợ gạch, đá quên tên; với đứa em lữ thứ đi vào con hẻm rộng vừa đủ hai chiếc xe hơi lướt qua nhau, tiếng còi xe như những mũi kim châm vào sự tĩnh lặng của không gian. Nó đến để tiễn đứa em khác một lần sau cuối.
Lối vào nhà tang lễ phủ đầy những vòng hoa trắng, tinh khôi và lạnh lẽo, những đóa huệ tây dường như cũng đang rưng rưng, như để tiễn đưa một chàng trai đa tài, gương mặt sáng, nét tinh thông và chất nghệ sĩ của ngày nào.
Nước mắt của người đi tiễn đưa dường như đã cạn, chỉ còn lại nỗi đau câm lặng. Nó nhìn những khuôn mặt quen thuộc, những người bạn cũ ở Toyota, nhận ra nhau không chỉ ở khuôn mặt mà cả trên một màu áo in thêu một dấu hiệu, những người đã từng chung con thuyền, cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió của một thời thanh xuân rực lửa. Giờ đây, tất cả đều tề tựu tại đây, để nói lời giã biệt.
Gã đàn ông đã ngoài lục tuần ngồi đó, ngay lối vào. Gương mặt anh giờ đây đã nhuốm màu thời gian, hằn lên những nếp nhăn sâu hoắm như vết chân chim trên cát, mái tóc lưa thưa bạc trắng. Nhưng gã vẫn nở một nụ cười, nụ cười của một người đã trải qua quá nhiều biến cố, nụ cười của sự cam chịu và thấu hiểu. Nụ cười đó, nó chẳng biết, có phải một tấm khiên chắn yếu ớt trước nỗi đau nát lòng. Nó nhận tin đã nát lòng, dù rằng ai cũng biết chuyện gì đến phải đến thôi.
Anh vẫn nói bằng những câu chuyện giắt lưng ngày nào để kiếm tiếng cười cho người viếng thăm, để làm dịu đi không khí tang thương. Anh kể về chuyện công việc, về những ngày đầu chèo lái con thuyền Toyota nơi chảo lửa Bến Thành, một thời kỳ sôi động mà mỗi ngày đều là một cuộc chiến.
Chiến mà vui! Kiếm được tiền và con chưa “đông” để khó lòng thống nhất; đâu lỡ làng như ngày nay, được anh ví von như một chiến dịch “da beo” trong kế hoạch mở đại lý mới từ một gã khổng lồ, như thể sử sách của một chế độ Cộng Hòa Việt Nam Dân Chủ ngày nào mở ra, nhắc lại, thấy na ná như nhau.
Anh kể về những khó khăn, những thành công, và lắng đi những dự định chưa kịp thực hiện với đứa con trai của mình. Nghe anh kể, dạ nó xót xa, cất sau nụ cười vang vọng của riêng mình. Nụ cười đó, liệu có phải là một chiếc mặt nạ để che giấu nỗi đau nát lòng? Hay đó là nụ cười của một người đã giác ngộ được lẽ vô thường của nhân sinh?
Trôi về bến lạ
Nó đứng lặng, đưa tay thắp một nén nhang cho Đán, đứa con trai vừa qua đời của anh. Chẳng biết có phải gửi gắm vào trong cái tên đó là cả một sự kiên cường không? Nếu có thì hẳn là em đã làm trọn vẹn, nó tin chắc như thế.
Đứa em trai đã từng chuyện trò với nó, một chàng trai đa tài và nghệ sĩ, con của bao nhiêu kỳ vọng từ riêng anh. Nhớ. Toyota Long An vừa mở, tình yêu nó dành cho những con người bán hàng trẻ ở những vùng đất mới luôn trỗi dậy, hỏi “con ông cháu cha” biết để đượm lời, sợ cái ngông nghềnh trong tính cách, xồ xã trong ngôn từ lại làm phật ý cha, anh. Nghĩ vậy mà làm ngược.
Thử thách thằng nhóc về kiến thức tiếp thị, về nơi vùng đất của cha anh đã đặt tâm tư, nơi mà anh đã chọn để tiếp nối sự nghiệp của cha. Nó giao bài tập về đánh giá một thị trường Long An, cách thức tiếp cận là gì.
Chàng trai với nụ cười nở ở trên môi, với vẻ mặt đầy quyết tâm và sự thông minh vốn có, đã nghiên cứu một cách tiếp thị như bước đầu dựng xây sự nghiệp, tiếp nối những hoài bão của một người cha đã từng lèo lái con thuyền của một Toyota nơi chảo lửa Bến Thành đến một vùng đất Long An. Bài tập trả nó ở lần thứ hai gặp lại, nó cười, vui. Lòng lành.
Mưa rơi từng giọt. Thoáng chốc thời gian trôi qua, nó về lại một góc văn phòng, thoáng tin đưa từ mấy người bạn cũ, các anh chị em dưới mái nhà Toyota, cập nhật nhau nghe, xót lòng, giờ đến thấp cho em một nén nhang "rát lòng".
Chẳng biết đằng sau gương mặt của nụ cười và câu trả lời "xui" ấy, gã đàn ông như anh có phải nát lòng như tâm trạng của nó không? tâm trạng của một người đã đi qua tình cảnh có người thân tương tự. Nỗi đau này, dẫu có được khoác lên tấm áo nào đi chăng nữa, thì bản chất của nó vẫn là sự mất mát, là sự chia lìa, là sự vô thường.
Nhân sinh tự cổ hữu tử thùy
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh
"Con người từ xưa ai mà không chết? Chỉ còn tấm lòng son mãi soi trong sử xanh."
Dòng sông ký ức và những cuộc gặp gỡ
Nó ngồi xuống với anh và những người đồng nghiệp cũ ở Toyota, khoảng trời đêm Đà Nẵng của buổi họp những người đứng đầu đại lý ngày nào sống dậy, như một cuộn phim quay chậm. Nơi lần đầu tiên nó, một đứa trẻ sống lâu ngồi lọt thỏm lắng nghe những câu chuyện hài từ anh, những câu chuyện giắt lưng đã được kể lại, nhưng với một tâm trạng khác, một vị đắng của nỗi đau. Anh vẫn thế, vẫn dí dỏm, vẫn hài hước, nhưng trong đôi mắt đã có một nỗi buồn thăm thẳm, như giếng sâu không đáy.
Một khoảng khắc lại kéo nó về lại với đêm của tiệc chia tay ấy, người phụ nữ ảnh hưởng nhất sự nghiệp nó ở Toyota. Dáng của hai người trong bóng đêm, anh tiễn chị về trong cái bóng kéo dài dưới ánh đèn đêm gần như vô tận, như thể thời gian đang cố níu giữ khoảnh khắc đó, một lời hứa hẹn về một sự gặp gỡ khác, một cuộc hẹn của những linh hồn. Rồi đến cả một trưa nắng, anh em ngồi dùng cơm cùng nhau trên gác mái của Toyota Bến Thành, món đơn sơ nhưng rộn rã tiếng cười, cho đến sớm trời ngồi với anh thưởng thức một ngụm trà ở một trời Long An ngày nào, tất cả như ùa về, sống động và chân thực, hòa vào đây trong nổi rát lòng này.
Mưa chảy thành dòng
Nó róc lòng mình để nén những đau thương, để chấp nhận sự thật tàn khốc của sinh ly tử biệt. Nó chẳng là gì trong việc đong đo trải nghiệm đó, anh vẫn là anh, nó vẫn là nó. Nỗi đau của anh, nó có thể cảm nhận, nhưng không thể san sẻ. Bởi vì, mỗi người đều có một hành trình riêng, một nỗi đau riêng.
"Sinh vi ký tử vi quy", sinh ra là khách, chết là trở về, một lời răn nhẹ nhàng, một sự an ủi cho những tâm hồn đang đau khổ. Nó trao cho anh một vòng tay như thể thay cho lời nói rằng cố gắng lên anh tôi, con đứa em thì hãy thanh thản em nhé, trọn cuộc đời này em đã đủ đầy.
Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mìnhSống là cho, là trao đi, là nhận lại.Hỡi người bạn của tôi, hãy yêu lấy đời mình,Hãy dâng hiến tất cả những gì mình có.
Sống như Đán mới đáng sống. Ắt hẳn đã sống một cuộc đời ngắn ngủi nhưng trọn vẹn, sống một cuộc đời đầy những hoài bão và ước mơ, sống một cuộc đời để yêu thương. Dẫu rằng cuộc đời vô thường, nhưng tình yêu thương thì còn mãi.
Tình cha con và sự tiếp nối
Một người cha đã dành cả đời để xây dựng một cơ đồ, như đâu đó là cả một kỳ vọng có thể truyền lại cho con trai mình. Một người cha đã nuôi dưỡng trong con mình những hoài bão, những ước mơ.
Anh đã từng lèo lái con thuyền của một Toyota nơi chảo lửa Bến Thành đến một vùng đất Long An, và phải chăng anh đã hy vọng đứa con trai từ Alanta sẽ trở về đất Việt, tiếp nối cơ nghiệp của anh? Anh đã nuôi dưỡng trong con mình hoài bão lớn lao, để một ngày nào đó con sẽ trở thành một người vĩ đại?
Thế nhưng, Đời không như ý. “Thân người khó được, được thân người khó giữ," Cuộc đời là một hành trình, và cái chết là một bến đỗ cuối cùng, một sự trở về với cội nguồn.
Nó nhìn anh, nhìn những người đồng nghiệp, nhìn đứa em của mình. Tất cả đều là những con thuyền trên dòng sông cuộc đời, có lúc sóng gió, có lúc êm đềm, có lúc rực rỡ, có lúc lụi tàn. Nhưng dù thế nào đi nữa, con thuyền vẫn phải tiếp tục lướt đi. Nó hiểu rằng, anh sẽ vẫn tiếp tục cuộc sống, vẫn sẽ nở một nụ cười, vẫn sẽ kể những câu chuyện hài hước, bởi vì anh biết, Đán sẽ không muốn thấy anh đau khổ. Anh sẽ sống thay cho cả phần đời còn lại của con trai mình.
Cha là một dòng sông
Một dòng sông lặng lẽ
Mang phù sa về cho đời
Cho cây xanh đâm chồi.
Sinh ly tử biệt, nó chẳng là gì trong việc đong đo trải nghiệm đó, anh vẫn là anh, nó vẫn là nó. Nó trao cho anh một vòng tay như thể thay cho lời nói rằng cố gắng lên anh tôi, con đứa em thì hãy thanh thản em nhé, trọn cuộc đời này em đã đủ đầy.
Gió cuốn phù du, nhưng tình yêu thì còn mãi.
Tình yêu thì còn mãi
Trời đã tối. Nó và đứa em chào anh ra về. Nó trao cho anh một cái ôm thật chặt, một cái ôm của sự sẻ chia, của sự đồng cảm. Nó không nói gì, vì nó biết, lúc này, lời nói là vô nghĩa.
Nó bước ra khỏi con hẻm, nhìn lại căn nhà tang lễ một lần nữa. Ánh sáng từ những vòng hoa trắng vẫn còn le lói, như những ngọn nến soi đường cho những linh hồn đã ra đi.
Sinh ly tử biệt, nó chẳng là gì trong việc đong đo trải nghiệm đó, anh vẫn là anh, nó vẫn là nó. Nó trao cho anh một vòng tay như thể thay cho lời nói rằng cố gắng lên anh tôi, con đứa em thì hãy thanh thản em nhé, trọn cuộc đời này em đã đủ đầy.
Mưa rơi từng giọt, nước chảy thành dòng
Gió cuốn phù dù, trôi về bến lạ, yêu thương còn mãi
(P/s: Tạm biệt em, Sài Gòn đêm 25/08/2025)
***
A Wisp of a Life, Drifting to a Strange Shore
A life is like a wisp of a life.
Fragile, blooming at dawn and fading by dusk, a fleeting moment that no one can hold on to.
A Wisp of a Life
The sun dipped low on a late-afternoon, as a summer storm began to brew over Binh Quoi. The sky above Saigon turned a somber gray, heavy with dark clouds billowing like monstrous tidal waves. A tempest was coming. The sound of distant thunder rumbled, a deep tremor in the chest, like a Requiem heralding a beginning and an end. It walked on without hurry, as if afraid the bricks and stones would forget its name, entering a narrow alley with its companion, a path just wide enough for two cars to pass, their horns a sharp pinprick against the silent air. It had come for one last farewell to its other brother.
The entrance to the funeral hall was blanketed in white wreaths, pristine and cold, the tuberoses seeming to weep. They were there to bid farewell to a talented young man, a face full of brilliance and artistic soul. The tears of the mourners seemed to have run dry, leaving behind only silent grief. It looked at the familiar faces, old friends from Toyota, recognizing them not just by their features but by the logo embroidered on their shirts—people who had once shared a ship, together navigating the turbulent seas of a fiery youth. Now, they were all here, to say goodbye.
The man in his sixties sat there, right at the entrance. His face was now colored by time, deeply etched with wrinkles like crow's feet on sand, his hair sparse and silver. Yet he still managed a smile, the smile of a man who had weathered too many storms, a smile of quiet acceptance and profound understanding. It didn't know if that smile was a fragile shield against a shattered heart. It had been heartbroken upon hearing the news, even though everyone knew what was coming.
He still spoke with the well-worn jokes he used to tell, trying to bring laughter to the visitors and ease the sorrowful atmosphere. He talked about work, about the early days of steering the Toyota ship in the cauldron of Ben Thanh, a vibrant time when every day was a battle. A battle that was fun! Money was being made, and the people weren't "numerous" enough for it to be difficult to reach an agreement; it was nothing like today's complications, which he compared to a "leopard skin" strategy for opening new dealerships from a giant corporation, as if echoing the historical narratives of the former Democratic Republic of Vietnam, seeing uncanny similarities.
He spoke of the difficulties, the successes, and then paused, his voice softening as he spoke of the plans he never got to fulfill with his son. As it listened, its heart ached, a pain it hid behind its own booming, resounding laughter. Could that laughter be a mask to conceal a broken heart? Or was it the laughter of a man who had grasped the impermanence of human life?
Drifting to a Strange Shore
It stood in silent reverence, raising a stick of incense for Dan, the son who had just passed away. It wondered if his name, "Đán" (壇), meaning an altar or a sacred platform, was a premonition. If so, it believed he had fulfilled his purpose completely. Dan had been a son of so many hopes and expectations from his father. It remembered, when Toyota Long An had just opened, its love for the young sales people in new territories always flared up. It would playfully try to gauge if they were "well-connected," not wanting its rough, blunt manner to offend their parents or managers. And yet, it always did the opposite.
It tested the young man on his marketing knowledge, about the land where his father had poured his heart and soul, the place he had chosen to continue his father's legacy. It assigned him the task of evaluating the Long An market and its approach strategy. The young man, with a smile always on his face, with inherent determination and intelligence, researched a marketing approach as a first step to building his career, continuing the ambitions of a father who had steered the Toyota ship from the Ben Thanh cauldron to the land of Long An. When he gave it the finished assignment on their second meeting, it smiled, genuinely happy. A gentle feeling in its heart.
The rain fell in single drops. In a fleeting moment, time had passed. It was back in its corner of the office, and then a message from old friends from the Toyota family delivered the gut-wrenching news. And now it was here, to light a stick of incense for him, with a "burning heart." It wondered if behind the man's smiling face and his "unlucky" reply, his heart was as shattered as its own. This pain, no matter how it was clothed, was at its core a feeling of loss, of separation, of impermanence.
Nhân sinh tự cổ hữu tử thùyLưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh("Since ancient times, who among men has not died? Only a loyal heart's memory illuminates the pages of history.")
The River of Memories and Encounters
It sat down with him and their old Toyota colleagues. The memories of a night in Da Nang, at a meeting of dealership heads, came flooding back like a slow-motion film. That was the first time it, a young person in a long career, sat engulfed in laughter, listening to his humorous stories—stories that were being retold now, but with a different tone, a bitter taste of grief. He was still the same—witty, funny—but in his eyes was a profound sorrow, like a bottomless well.
A moment later, it was pulled back to the farewell party for the woman who had most influenced its career at Toyota. It saw the silhouettes of the two of them in the night. He saw her off, their shadows stretching endlessly under the streetlights, as if time was trying to hold on to that moment, a promise of another meeting, a rendezvous of souls. And then, a sunny afternoon, sharing a meal on the rooftop of Toyota Ben Thanh, simple food but full of boisterous laughter. Then, a morning spent with him, sipping tea in Long An. All of these memories came rushing back, vivid and real, mingling with the bitter ache in its heart.
The rain fell in steady streams. It tried to empty its heart to contain its grief, to accept the cruel reality of life and death. It was nothing in the face of this experience; he was still he, it was still it. His pain, it could feel, but it could not share. Because each person has their own journey, their own pain. "Born to be a guest, died to return home," a gentle teaching, a consolation for grieving souls. It gave him an embrace as if to say, "Hang in there, my brother," and to the younger man's spirit, "Be at peace, my brother, your life was full."
Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mìnhSống là cho, là trao đi, là nhận lại.Hỡi người bạn của tôi, hãy yêu lấy đời mình,Hãy dâng hiến tất cả những gì mình có.
Dan lived like that. He lived a short but full life, a life of ambitions and dreams, a life of love. Although life is impermanent, love is eternal.
The Bond of Father and Son, and the Continuation
The story of him and Dan is a touching tale of a father's love. A father who spent a lifetime building an enterprise, with the hope of passing it on to his son. A father who nurtured ambitions and dreams in his son. He had steered the Toyota ship from the cauldron of Ben Thanh to the land of Long An, and he must have hoped that his son from Atlanta would return to Vietnam to continue his legacy. He had nurtured in his son a great ambition, for one day he would become a great man.
But life does not always go as planned. Dan had passed away, leaving an unfillable void in his father's heart. "The Buddha said: A human body is hard to obtain, and hard to keep," a simple but profound teaching. A human body is hard to obtain, but even harder to keep. Life is a journey, and death is the final destination, a return to the source.
It looked at him, at his colleagues, at its brother. They were all ships on the river of life—sometimes stormy, sometimes calm, sometimes glorious, sometimes fading. But no matter what, the ship must continue to sail. It understood that he would continue to live, he would still smile, he would still tell funny stories, because he knew Dan would not want to see him suffer. He would live for the rest of his son's life.
It remembered the poem by Nguyen Duy:
A father is a river,A quiet river,Bringing silt to life,For green shoots to sprout.
The love between a father and son, like a quiet river, is not loud but it is deep. A father spends his life being a river, bringing silt for his son, so that his son can sprout and flourish. And even if the river runs dry, the silt remains, continuing to nourish future generations.
In the face of life and death, it was nothing in measuring this experience; he was still he, it was still it. It embraced him as if to say, "Hang in there, my brother," and to the younger man's spirit, "Be at peace, my brother, your life was full."
Life, at times, brings rain and storms; at other times, golden sun or ink-black darkness. But no matter what, we must keep going. Because life is a flow, and we are a part of it. The man in his sixties, with his silver hair and face marked by time, will continue to move forward, he will live, live a complete life, live for the rest of his son's life. A wisp of a life drifts away, but love remains.