Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn nhật bản. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn nhật bản. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2025

[Sách] Nghịch lý 13 - Higashino Keigo - Paradox 13


"Điều quan trọng nhất không phải là sự thật, mà là cách người ta tin vào sự thật đó."

Chiếc xe lăn bánh từ Hàng Châu trở lại Thượng Hải, bản thân dấn thân vào những nhịp thở của các nhân vật trong quyết định "tự vẫn" để trở về với thực tại trong một Paradox 13; "Nghịch lý 13". Chú nhóc tò mò cứ hỏi nó về con số 15. 

"Nghịch lý 13" của Higashino Keigo, bậc thầy trinh thám Nhật Bản, không chỉ là một cuốn tiểu thuyết giật gân, mà còn là một cuộc thử nghiệm tàn khốc về bản chất con người khi đứng trước lằn ranh sinh tử. Keigo đã một lần nữa chứng minh khả năng bậc thầy trong việc xây dựng cốt truyện phức tạp, cài cắm những bất ngờ không tưởng và đẩy người đọc vào một mê cung của những câu hỏi đạo đức, nơi sự thiện và ác trở nên mong manh hơn bao giờ hết.

"Trong một thế giới đầy rẫy nghịch lý, đôi khi sự lựa chọn duy nhất là chấp nhận nó." 

Trở lại Sài Gòn, Park Hyatt, gõ những dòng phím trong lúc MC tìm những con người may mắn từ Blanca city, bản thân vẫn chìm đắm vào trong câu chuyện của 13 con người bị lột trần căn tính khi đối diện với thực tế khắc nghiệt

Câu chuyện xoay quanh một nhóm mười ba người tưởng chừng không liên quan bị mắc kẹt trong một trò chơi sinh tồn bí ẩn. Từ một vụ án mạng oan ức, họ bị kéo vào một "thí nghiệm" kinh hoàng, nơi mỗi quyết định sống còn đều phải đánh đổi bằng những lựa chọn đầy rẫy sự phi lý và vô nhân đạo. Keigo không chỉ dừng lại ở việc khám phá bí ẩn của vụ án hay kẻ chủ mưu, mà ông còn đi sâu vào tâm lý nhân vật, phơi bày những mặt tối ẩn giấu khi con người bị đẩy đến giới hạn cuối cùng.

"Liệu ranh giới giữa đúng và sai có còn ý nghĩa gì khi sinh mạng bị đe dọa?" 

Giọng văn của Keigo trong "Nghịch lý 13" vẫn giữ được sự lạnh lùng, khách quan nhưng lại vô cùng khiến người đọc ám ảnh. Ông không phán xét, chỉ miêu tả, nhưng chính cách miêu tả trần trụi về bản năng sinh tồn, sự ích kỷ, và cả những tia sáng hy vọng nhỏ nhoi trong hoàn cảnh tuyệt vọng, đã tạo nên sức nặng cho tác phẩm. Mỗi chương sách như một mảnh ghép, từ từ hé lộ một bức tranh lớn hơn về một xã hội đầy rẫy những định kiến, sự bất công và sự dễ dàng bị thao túng.

Cuốn sách không chỉ là một trò chơi trí tuệ thách thức độc giả, mà còn là một lời cảnh tỉnh về "lời nguyền" của sự phán xét vội vànghậu quả của những quyết định thiếu suy xét. "Nghịch lý 13" buộc người đọc phải tự đặt câu hỏi: Nếu ở vào hoàn cảnh đó, liệu ta có thể giữ vững được nhân tính?

Vì "Nghịch lý 13" tập trung vào diễn biến tâm lý và tình huống, những trích dẫn thường mang tính chất gợi mở và đầy ám ảnh:

"Bóng tối lớn nhất không nằm ở sự căm ghét, mà ở sự thờ ơ." 

Higashino Keigo đã thành công trong việc tạo ra một tác phẩm trinh thám không chỉ lôi cuốn mà còn sâu sắc về mặt tư tưởng. "Nghịch lý 13" không chỉ là một câu đố cần giải, mà là một trải nghiệm tâm lý mạnh mẽ, buộc người đọc phải đối diện với những góc khuất trong tâm hồn mình và suy ngẫm về những "nghịch lý" tồn tại trong xã hội. Đây là một cuốn sách ám ảnh, nhưng vô cùng đáng giá, để lại dư âm dài lâu sau khi trang sách cuối cùng được khép lại.

***

"It's not the truth that matters most, but how people believe in that truth."

The car rolled from Hangzhou back to Shanghai, and I delved into the rhythm of the characters' decisions to "self-destruct" and return to reality in Paradox 13. The curious little boy kept asking me about the number 15.

"Paradox 13" by Higashino Keigo, the Japanese master of detective fiction, is not merely a thriller; it is a brutal examination of human nature when facing the brink of life and death. Keigo once again demonstrates his masterful ability to construct complex plots, embed unimaginable surprises, and pull readers into a maze of ethical questions, where good and evil become more fragile than ever.

"In a world full of paradoxes, sometimes the only choice is to accept it."

"Returning to Saigon, at the Park Hyatt, I typed these lines while the MC searched for lucky individuals from Blanca City, still deeply immersed in the story of 13 people stripped bare of their identities when confronted with harsh reality.

The story revolves around a group of thirteen seemingly unrelated individuals trapped in a mysterious survival game. Pulled in from a wrongful murder case, they are thrust into a horrifying "experiment," where every life-or-death decision must be traded for choices fraught with absurdity and inhumanity. Keigo doesn't merely uncover the mystery of the case or the mastermind; he delves deeply into the characters' psychology, exposing the hidden dark sides when people are pushed to their ultimate limits.

"Does the line between right and wrong still hold meaning when a life is threatened?"

Keigo's writing style in "Paradox 13" remains cold, objective, yet incredibly haunting. He doesn't judge, merely describes, but it is this stark portrayal of survival instincts, selfishness, and even tiny glimmers of hope in desperate circumstances that gives the work its weight. Each chapter is like a puzzle piece, slowly revealing a larger picture of a society riddled with prejudices, injustice, and susceptibility to manipulation.

The book is not just an intellectual game challenging readers; it is also a warning about the "curse" of hasty judgment and the consequences of ill-considered decisions. "Paradox 13" forces readers to ask themselves: If in that situation, could I maintain my humanity?

As "Paradox 13" focuses on psychological developments and situations, the quotes often have a suggestive and haunting quality:

"The greatest darkness lies not in hatred, but in indifference."

Higashino Keigo has succeeded in creating a detective novel that is not only captivating but also profound in its thought. "Paradox 13" is not merely a puzzle to solve, but a powerful psychological experience, forcing readers to confront the hidden corners of their own souls and reflect on the "paradoxes" that exist in society. This is a haunting, yet incredibly worthwhile book, leaving a lasting impression long after the final page is turned.

Thứ Ba, 27 tháng 5, 2025

[Sách] 1 thắng 9 bại - Uniqlo - Tadashi Yanai


"Thất bại là suối nguồn của thành công. Người không biết thất bại thì không thể hiểu được thành công thực sự." 

Thiên hướng áp đặt doanh nghiệp Nhật ít linh hoạt thay dổi ít nhiều khi bản thân đọc về hành trình ra đời và phát triển của Uniglo.

"1 Thắng 9 Bại" của Tadashi Yanai, nhà sáng lập đế chế thời trang toàn cầu Uniqlo, không phải là một cuốn sách kể chuyện thành công rực rỡ, mà là một bản tuyên ngôn về giá trị của thất bại và tinh thần không ngừng học hỏi. Nó không tô hồng bức tranh khởi nghiệp hay quản lý doanh nghiệp, mà phơi bày những vết sẹo, những vấp ngã – chín lần thất bại để có được một lần chiến thắng vang dội. Chính sự chân thật, trần trụi này đã tạo nên sức hút mạnh mẽ và giá trị thực tiễn vượt trội của cuốn sách.

Với giọng văn trực diện, sắc sảo và đầy tính tự vấn, Tadashi Yanai đã dẫn dắt người đọc vào thế giới nội tâm của một doanh nhân kiệt xuất. Ông không ngần ngại chia sẻ những quyết định sai lầm, những dự án thất bại thảm hại, và cả những lần Uniqlo đứng bên bờ vực. Qua từng trang sách, người đọc sẽ hiểu rằng, để đạt được vị thế dẫn đầu, không chỉ cần tầm nhìn, mà còn cần cả lòng dũng cảm đối diện với sự thật phũ phàngkhả năng biến lỗi lầm thành bài học đắt giá.

"Tôi chỉ học được những bài học quan trọng nhất từ những sai lầm của mình."

Cuốn sách nổi bật bởi triết lý kinh doanh sâu sắc của Yanai: "Đừng sợ thất bại, hãy sợ không học hỏi từ thất bại." Ông không chỉ đưa ra các quan điểm lý thuyết mà còn minh họa bằng những ví dụ cụ thể từ chính hành trình của Uniqlo, từ việc mở rộng thị trường quốc tế không hiệu quả, những dòng sản phẩm thất bại, cho đến cách ông xây dựng đội ngũ và đưa ra các quyết sách quan trọng. Đây là một cuốn sách truyền cảm hứng về sự kiên cường, về việc đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, và về tư duy liên tục cải tiến (Kaizen) mà Uniqlo đã áp dụng.

"Điều quan trọng nhất là phải tiếp tục thử thách. Khi bạn ngừng thử thách, bạn sẽ thất bại."

"1 Thắng 9 Bại" là cuốn sách không thể bỏ qua đối với mọi doanh nhân, nhà quản lý, lãnh đạo, và cả những người trẻ đang ấp ủ giấc mơ khởi nghiệp. Nó cũng là một tài liệu giá trị cho bất kỳ ai muốn tìm hiểu về văn hóa doanh nghiệp Nhật Bản và cách xây dựng một thương hiệu toàn cầu bền vững.

"1 Thắng 9 Bại" của Tadashi Yanai không phải là một cuốn sách hào nhoáng về thành công, mà là một bài học chân thực về cách đối mặt và vượt qua khó khăn. Cuốn sách là lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng, con đường đi đến vĩ đại luôn trải đầy chông gai, và chính những lần vấp ngã, những bài học từ thất bại mới là nền tảng vững chắc nhất cho một chiến thắng thực sự. Một tác phẩm sâu sắc, truyền cảm hứng và đầy tính ứng dụng, xứng đáng có mặt trong tủ sách của bất kỳ ai khát khao phát triển và đổi mới.

***

"Failure is the wellspring of success. One who does not know failure cannot truly understand success."

My preconceived notion of Japanese companies being less flexible and adaptable shifted significantly when I read about Uniqlo's journey of inception and development.

"1 Win, 9 Losses" by Tadashi Yanai, the founder of the global fashion empire Uniqlo, is not a triumphant success story, but a manifesto on the value of failure and the spirit of continuous learning. It doesn't sugarcoat the entrepreneurial journey or corporate management; instead, it exposes the scars, the stumbles—nine failures to achieve one resounding victory. It is this raw honesty that creates the book's strong appeal and outstanding practical value.

With a direct, incisive, and self-reflective tone, Tadashi Yanai guides the reader into the inner world of an extraordinary entrepreneur. He unhesitatingly shares his mistaken decisions, disastrous failed projects, and even times when Uniqlo stood on the brink. Through each page, the reader understands that to achieve a leading position, one needs not only vision but also the courage to confront brutal truths and the ability to transform mistakes into invaluable lessons.

"I only learned the most important lessons from my mistakes."

The book stands out for Yanai's profound business philosophy: "Don't be afraid to fail; be afraid of not learning from failure." He doesn't just present theoretical viewpoints but illustrates them with specific examples from Uniqlo's own journey, from ineffective international market expansions and failed product lines to how he built his team and made crucial decisions. This is an inspiring book about resilience, about rising after every fall, and about the continuous improvement (Kaizen) mindset that Uniqlo has adopted.

"The most important thing is to keep challenging. When you stop challenging, you will fail."

"1 Win, 9 Losses" is a must-read for every entrepreneur, manager, leader, and even young individuals harboring startup dreams. It is also a valuable resource for anyone wishing to understand Japanese corporate culture and how to build a sustainable global brand.

"1 Win, 9 Losses" by Tadashi Yanai is not a glamorous book about success, but a genuine lesson in confronting and overcoming difficulties. The book serves as a powerful reminder that the path to greatness is always paved with challenges, and it is precisely those stumbles, those lessons learned from failure, that form the strongest foundation for true victory. A profound, inspiring, and highly practical work, deserving a place on the bookshelf of anyone eager to grow and innovate.

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2025

[Sách] Chàng chó - Yoko Tawada


 “Trẻ con thì ngày càng yếu ớt, người già lại ngày càng khỏe mạnh. Đảo quốc này đã bị đảo ngược từ trong huyết quản.”

– Yoko Tawada, Chàng Chó

Nếu như có địa đàn và phản địa đàng; thì sẽ có một Yoko phản đề về một tích cũ để làm thành một câu chuyện mới, mang hơi thở của thời đại.

Khi đọc Chàng Chó (The Emissary), ta không bước vào một thế giới tận thế đầy tiếng nổ và đổ nát, mà lặng lẽ trượt vào một hiện thực đã quá tàn – nơi mọi thứ héo mòn, nhưng linh hồn vẫn ngoan cường sống tiếp, như thể chính nỗi mong manh lại là điều giữ con người ở lại với nhau.

Một Nhật Bản không còn là Nhật Bản

Tawada dựng nên một đất nước khép kín sau một thảm họa mơ hồ, không rõ là hạt nhân, sinh học, hay chính trị. Biên giới bị đóng chặt. Ngôn ngữ bị "thanh lọc." Hàng nhập khẩu là điều xa xỉ. Những đứa trẻ – thế hệ tương lai – thì yếu đuối đến mức không nhấc nổi chiếc cốc uống nước, còn người già thì sống thọ đến mức đáng sợ, như thể cái chết cũng đã bỏ quên họ.

“Chúng ta không còn xuất khẩu được gì, kể cả hy vọng.”

Với một hiện thực như thế, Chàng Chó không chọn cách gào thét hay biện minh. Nó chọn lặng thinh. Lặng thinh để cho từng câu văn thấm xuống như nước, đọng lại giữa những dòng chữ là một niềm xót xa rất Nhật – tĩnh tại, dịu dàng, nhưng cũng lạnh lẽo như buổi sáng có sương.

 Tình thân trong hoang tàn: Ông và cháu

Câu chuyện xoay quanh cậu bé Yoshi, một đứa trẻ mong manh, gần như không thể tự đi lại, và ông Mumei – người ông bất khuất sống trong một thế giới đang rơi rụng. Tình yêu giữa hai người không bi lụy, không vĩ đại, chỉ là những chăm sóc âm thầm: dắt cháu đi dạo, chuẩn bị nước súp, dạy cháu cách chờ đợi ánh sáng buổi sáng lên từ biển.

“Khi một đứa trẻ yếu đuối đến mức không thể tự buộc dây giày, ta học được một loại tình yêu không cần điều kiện: không vì thành tích, không vì hy vọng.”

Chính trong mối quan hệ ấy, cuốn sách trở thành một bản nhạc dịu nhẹ về sự kiên nhẫn – thứ duy nhất còn lại khi mọi cơ chế lớn lao sụp đổ.

Điều thú vị là Yoko Tawada, một nhà văn sống giữa hai ngôn ngữ (Nhật và Đức), không chỉ kể chuyện bằng ngôn ngữ, mà còn kể về ngôn ngữ. Trong Chàng Chó, ngôn ngữ bị kiểm soát, từ vựng dần bị loại bỏ, những từ ngoại lai không còn được sử dụng. Một thế hệ nói ít lại, hiểu chậm hơn, và mất khả năng diễn đạt cảm xúc phức tạp.

“Cái đẹp đang biến mất khỏi từ điển – như thể người ta sợ rằng cái đẹp sẽ gợi lên điều gì đó không còn tồn tại.”

Với Tawada, mất ngôn ngữ cũng là mất một phần linh hồn – và đó có lẽ là sự tàn phá đáng sợ nhất trong tiểu thuyết này.

Tựa gốc tiếng Nhật là 「献灯使」(Kentukushi), nghĩa là “sứ giả mang đèn”, được chuyển sang tiếng Anh thành The Emissary. Nhưng bản tiếng Việt chọn cái tên giản dị hơn: Chàng Chó. Phải chăng Yoshi – đứa trẻ không thể lớn – chính là chú chó trung thành với một tương lai mà người lớn đã từ bỏ? Hay ông Mumei – với sự âm thầm kiên cường – mới là “chàng chó” canh giữ chút ánh sáng cuối cùng của nhân loại?

“Có những sinh vật không thể bảo vệ được ai, nhưng chính sự hiện diện của chúng đã cứu rỗi một ngày dài.”

Chàng Chó không phải là tiểu thuyết dành cho người vội. Nó cũng không cho bạn câu trả lời rõ ràng. Nhưng nó khiến ta dừng lại – để tự hỏi: nếu tương lai sụp đổ, ta sẽ làm gì với hiện tại? Và nếu con trẻ không thể đi, ta sẽ dắt chúng đến đâu?

“Thế giới này có thể rạn nứt, nhưng một cái nắm tay vẫn có thể là điểm tựa.”

***

"Children are getting weaker and weaker, the elderly are getting stronger and stronger. This island nation has been turned upside down from within its bloodstream."

– Yoko Tawada, The Emissary

If there is a paradise and an anti-paradise; then there will be a Yoko counter-proposition about an old story to make a new story, with the breath of the times.

When reading The Emissary, we do not step into an apocalyptic world full of explosions and ruins, but quietly slip into a reality that is too desolate - where everything withers, but the soul still stubbornly lives on, as if it is the fragility that keeps people together.

A Japan that is no longer Japan

Tawada builds a closed country after a vague disaster, it is unclear whether it is nuclear, biological, or political. Borders are closed. Language is "purified." Imports are a luxury. The children - the future generation - are so weak that they cannot lift a glass of water, while the elderly live to a terrifying age, as if death has forgotten them.

"We can no longer export anything, including hope."

With such a reality, The Emissary does not choose to scream or justify. It chooses silence. Silence to let each sentence sink in like water, leaving between the lines a very Japanese sorrow - serene, gentle, but also as cold as a misty morning.

Family affection in the desolation: Grandfather and grandson

The story revolves around the boy Yoshi, a fragile child, almost unable to walk on his own, and Mr. Mumei - the indomitable grandfather living in a crumbling world. The love between the two is not tragic, not great, just silent care: taking his grandson for a walk, preparing soup, teaching him how to wait for the morning light to rise from the sea.

"When a child is so weak that they cannot tie their own shoelaces, we learn a kind of unconditional love: not for achievement, not for hope."

It is in that relationship that the book becomes a gentle melody about patience - the only thing left when all great mechanisms collapse.

What is interesting is that Yoko Tawada, a writer living between two languages ​​(Japanese and German), not only tells stories with language, but also tells about language. In The Emissary, language is controlled, vocabulary is gradually eliminated, and foreign words are no longer used. A generation that speaks less, understands more slowly, and loses the ability to express complex emotions.

"Beauty is disappearing from the dictionary - as if people are afraid that beauty will evoke something that no longer exists."

For Tawada, losing language is also losing a part of the soul - and that is perhaps the most terrible devastation in this novel.

The original Japanese title is 「献灯使」(Kentukushi), meaning "the emissary who carries the lamp", translated into English as The Emissary. But the Vietnamese version chooses a simpler name: Chàng Chó. Is Yoshi - the child who cannot grow up - the loyal dog to a future that adults have abandoned? Or is Mr. Mumei - with his silent fortitude - the "chàng chó" guarding the last light of humanity?

"There are creatures that cannot protect anyone, but their very presence has saved a long day."

The Emissary is not a novel for the hurried. It also does not give you clear answers. But it makes us stop - to ask ourselves: if the future collapses, what will we do with the present? And if children cannot walk, where will we take them?

"This world may crack, but a handshake can still be a foothold."

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2025

Nhật ký của cha - Chuyện của ngày không bình thường - Làm gốm [Dad's diary - Story of an Unusual Day - Making Pottery]

 


Sáng chủ nhật.

Sài Gòn mờ như một tấm ảnh cũ chưa tráng xong, lặng lẽ trôi giữa tiếng lá dầu rơi lăn tăn như hạt mưa trên phố Tú Xương. Thành phố rục rịch đón ngày lễ lớn – 30 tháng 4 – tròn nửa thế kỷ, nhưng không khí rộn ràng lại gợi nhớ đến những trang truyện cổ tích đang chuẩn bị lật sang chương mới. Cờ hoa phấp phới như váy công chúa, âm thanh kèn trống như nhạc nền của một vở kịch sắp hạ màn. Trong khi cả thành phố sống lại cùng quá khứ, có một ông già lại chọn bắt đầu một hành trình rất khác: đi làm gốm.

Thi thoảng. Ông già nếu soi qua gương; tóc hẳn đã điểm sương, sống chậm như truyện Andersen kể chậm lúc đêm khuya. Hôm qua, ông già viết hẳn một bài về “Ngày bình thường” – chủ đề nghe tưởng như đơn giản nhưng lại gợi nhiều nghĩ ngợi. Người dẫn chuyện là Merci – một cậu bé như Tí Hon phiên bản Sài Gòn, mắt sáng, tóc rối như đám mây bông lúc chiều, hay nói ra những câu triết lý bất ngờ.


Nên. Hôm nay là ngày ông già chuẩn bị cho một cuối tuần khác biệt đi. Ông già, em và ba đứa nhóc lửng thửng bước vào trong con hẻm của Tú Xương.

Nicotin – cái tên nghe như một đoạn jazz nhẹ khói, là quán cà phê nằm khuất trong một biệt thự kiểu Pháp cổ. Nếu “Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên” là thật, chắc hẳn nó cũng mang dáng dấp nơi này: tầng trệt là quán cà phê, tầng hai là xưởng gốm, và tất cả hòa quyện như một bản phối giữa thời gian và ký ức. Kết nối thông tầng, với sàn lửng là điểm nối giữa mặt đất và tầng hai. Chất liệu đa phần là gỗ và sắt; những kiến trúc cũ đều được tận dụng lại tối đa, đến cả thùng trữ nước đầy hoài niệm cũng biến thành một bàn cafe vừa đủ cho hai người. 

Nhà màu vàng nhạt, tường loang như da một ông lão từng trải. Ban công có giàn hoa giấy rủ xuống như tóc nàng Bạch Tuyết sau khi tỉnh dậy và học trồng cây. Cầu thang uốn lượn như sóng sánh trên sông ngồi nghe kể một câu chuyện cũ. 

Nhưng điều kỳ diệu – lại nằm trên gác.


Lầu hai – là xưởng làm gốm.

Ánh sáng nhân tạo của chiến đèn khối vuông lơ lửng, rọi lên bàn xoay đất sét, khiến căn phòng như một chiếc hộp phép thuật trong truyện của Mary Poppins – mỗi khi mở ra lại dẫn vào một cuộc phiêu lưu mới.

Ở đây có mùi của đất – thứ đất mộc mạc như chiếc áo nâu của ông Lão đánh cá – lẫn với hương hoa khô, mùi men gốm, và tiếng cười phấn khích của trẻ con rộn như tiếng chim sẻ ríu rít gọi hè. Bàn đối diện, có những đứa trẻ “sống lâu” Âu, Á đang ngồi cùng bạn gái nhào nặn cục đất tạo hình. 

Không ai là “người dạy” cố định. Người hôm nay dạy có thể ngày mai là học trò. Không có ai mang danh “thầy”, nhưng ai cũng mang trong mình chút ma thuật như bà Tiên trong truyện cổ: chạm tay vào đất, và biến nó thành chén, thành đĩa, thành vật gì đó vừa hữu hình vừa mang linh hồn.

Người giữ nhịp ở đây là một cô gái nhỏ nhắn, dáng đi nhanh nhẹn, ánh mắt lúc nào cũng long lanh như giọt sương trên lá. Hỗ trợ là bốn người, một bạn gái dùng tiếng Anh để hướng dẫn ở bàn bên và các chàng trai chia nhau ra để hỗ trợ người mới “bước vào làm”


Có chàng trai đang là sinh viên RMIT.

Julie – cô bé út 6 tuổi, má phính, tóc ngắn – đang cố gắng cặm cụi nặn một cái chén nhỏ xíu, như bát súp của Gấu Con trong truyện “Ba chú gấu”. Em ngồi bên, vừa hướng dẫn nhẹ nhàng, vừa kiên nhẫn.

Lavie – cậu nhóc giữa – đang cố gắng nặn một cái ly, sự kiên nhẫn của anh chàng thiên về vận động là có giới hạn khi cứ phải tỉ mỉ từng chút để ngắm sản phẩm tạo hình như kim đồng hồ tích tắc. 

Rồi một biến cố nhỏ xảy ra – như đoạn lật trang bất ngờ trong truyện cổ Grimm.

Julie đã làm sứt một mảng mép. Cái chén bé tí mà như cả vũ trụ vỡ ra.

Em cười, nhẹ như gió:

“Không sao. Con gái. Có gì là hoàn hảo đâu”

Chợt. Nhớ. Điều đã đọc.

Ở Nhật, người ta gọi đó là Kintsugi – nghệ thuật vá gốm bằng vàng. Vì vết nứt là nơi ánh sáng có thể đi qua.

..

Trưa buông xuống như tấm khăn voan mỏng của công chúa ngủ trong rừng. Công đoạn tạo hình bắt đầu thuần thục ngon hơn với ngón cái, bàn xoay, để rồi bước qua tô màu và khắc chữ trước khi nung. 

Cô nhóc Julie và anh chàng Lavie chẳng thể chờ đợi đến giai đoạn cuối. Tuột. Ông già và hai đứa, thưởng thức hoa nắng của ban trưa đang soi rọi xuống nền sân quán cafe bên dưới.

Merci bảo sẽ quay lại đây tuần sau. Chú nhóc thích nơi này – nơi không ai bị giục, nơi có đất, có tiếng kể chuyện, và có những người không ngại làm lại từ đầu.

Còn ông già – ngồi lại lâu hơn.

Ông nhìn căn nhà, nhìn xưởng gốm, rồi nghĩ: có những ngày không cần lên kế hoạch, không cần thành tích, cũng không cần lý do.

Chỉ cần được ở bên nhau, và tạo ra điều gì đó bằng tay mình – như một đoạn nhạc thiếu nhi dịu dàng giữa phố thị xô bồ.

Một ngày không bình thường.

Nhưng đẹp như một trang sách chưa gấp lại.

Khi gia đình cùng cười.

Khi đất mềm theo tay.

Khi chén gãy – lại thành tuyệt tác.

***

Sunday Morning.

Saigon was hazy like an old photograph yet to be developed, quietly drifting under the whisper of falling Dipterocarp leaves, like raindrops pattering on Tu Xuong street. The city stirred in anticipation of the grand holiday—April 30th—marking half a century. But the celebratory air felt more like pages of a fairy tale about to turn. Flags fluttered like a princess’s dress; the trumpets and drums, the background music of a play nearing its final act.
While the whole city seemed to relive the past, an old man chose to begin a different kind of journey: to make pottery.

Sometimes.
If he looked in the mirror, the old man would see hair touched by frost, moving at the slow pace of an Andersen bedtime tale. Yesterday, he wrote a piece titled “An Ordinary Day”—a theme that sounded simple but stirred unexpected thoughts.
The narrator was Merci—a boy like Saigon’s own Tom Thumb, bright-eyed, with hair tousled like a cotton cloud at dusk, and a knack for saying surprisingly wise things.

So. Today, the old man prepared for a different kind of weekend. He, the mom, and their three little ones wandered down a quiet alley off Tu Xuong.

Nicotin—a name like a soft jazz tune—was a café hidden in an old French villa. If Little House on the Prairie were real, it might have looked like this. The ground floor was a café; the second floor, a ceramic workshop. Together, they blended like a symphony of time and memory. A mezzanine connected the floors—a wooden and iron bridge between now and then. Old materials were reused as much as possible; even a nostalgic water tank had become a cozy two-seat café table.

The house was painted pale yellow, its walls weathered like the skin of a seasoned elder. Bougainvillea trailed down the balcony like Snow White’s hair after she woke up and learned to garden. The staircase curved like a river listening to an old tale.

But the magic—was upstairs.

The second floor was the pottery studio.
The room was lit by soft cube-shaped hanging lamps that glowed over the pottery wheels, transforming the space into a magical chest straight out of Mary Poppins—each opening a new adventure.

The air smelled of clay—raw and honest, like the fisherman’s brown robe—mixed with dried flowers, ceramic glaze, and the delighted laughter of children, chirping like sparrows calling for summer.
Across the room, children from Europe and Asia shaped clay beside their girlfriends.

No one was the "permanent teacher".
The teacher today could be tomorrow's learner.
There were no grand titles—only people with a little magic, like fairy godmothers from old tales: touch the clay, and turn it into bowls, into plates, into something both tangible and soulful.

The one keeping rhythm was a petite girl, quick on her feet, her eyes always sparkling like dewdrops on leaves. She was assisted by four others—one girl spoke English at the table nearby, while young men moved among the newbies to offer help.

One of them was a student at RMIT.

Julie—the youngest at six, chubby cheeks, short hair—was busy molding a tiny bowl, no bigger than Baby Bear’s porridge bowl from Goldilocks and the Three Bears. Her mother sat beside her, guiding patiently, gently.

Lavie—the middle boy—was shaping a cup. His sporty nature tested his patience, especially with the need to carefully refine each detail, watching his creation tick like a clock.

Then, a small mishap—like a sudden plot twist in a Grimm tale.

Julie cracked the rim of her tiny bowl.
And it was as if her whole universe had shattered.

Her mother smiled, soft as a breeze:
“It’s okay, my girl. Nothing in life is perfect.”

Suddenly. A memory resurfaced.
In Japan, they call it Kintsugi—the art of mending pottery with gold.
Because the cracks are where the light gets in.

Noon fell like Sleeping Beauty’s sheer veil.
The kids’ fingers had gotten used to the clay. The wheels spun, shaping bowls, leading to the next step: coloring and carving before the kiln.
Julie and Lavie couldn’t wait for the final steps. They slipped away with their dad, basking in the golden sunlight pouring into the café courtyard.

Merci said he wanted to come back next week.
He liked it here—a place where no one rushed you, where there was earth, storytelling, and people unafraid to start over.

And the old man—he stayed longer.
He looked at the house, at the studio, and thought:
There are days you don’t need a plan.
Don’t need achievements.
Don’t even need a reason.

Just the chance to be together,
and create something with your own hands—
like a gentle lullaby in the chaos of the city.

An extraordinary day.
Beautiful like an open page.
When the family laughs.
When the clay yields.
When the broken bowl—becomes a masterpiece.

Thứ Hai, 20 tháng 1, 2025

[Sách] Wabi-Sabi - Những suy nghĩ thêm – Leonard Koren


"Wabi-Sabi không phải là một phong cách mà là một cách nhìn thế giới."

Đơn giản và xúc tích theo đúng tinh thần của Wabi-Sabi. Sau thành công của Wabi-Sabi: Cho nghệ sĩ, nhà thiết kế, nhà thơ và triết gia, Leonard Koren tiếp tục hành trình khám phá triết lý thẩm mỹ Nhật Bản với Wabi-Sabi: Những suy nghĩ thêm. Cuốn sách này không chỉ mở rộng những ý niệm về Wabi-Sabi mà còn đào sâu hơn vào cách tư duy về cái đẹp, thời gian, và bản chất của sự không hoàn hảo.

Sự vô thường của cái đẹp

Nếu như cuốn sách đầu tiên của Koren giúp người đọc làm quen với Wabi-Sabi như một khái niệm thẩm mỹ, thì Những suy nghĩ thêm giống như một cuộc trò chuyện thân mật, nơi tác giả chia sẻ những suy ngẫm cá nhân về bản chất của Wabi-Sabi trong đời sống hàng ngày.

"Wabi-Sabi là vẻ đẹp của những thứ không hoàn hảo, vô thường và dở dang."

Trong thế giới ngày càng hướng tới sự hoàn hảo và công nghệ hóa, Koren nhấn mạnh rằng Wabi-Sabi không phải là thứ ta có thể học qua sách vở hay công thức cố định. Nó là một cách cảm nhận, một trạng thái tâm hồn, một sự đồng điệu với tự nhiên và dòng chảy của thời gian.

Wabi-Sabi trong đời sống và sáng tạo

Một trong những điểm thú vị của cuốn sách là cách Koren liên hệ Wabi-Sabi với những lĩnh vực sáng tạo như nghệ thuật, kiến trúc, thiết kế và triết học. Ông đặt câu hỏi về cách con người nhìn nhận cái đẹp, về giá trị của những thứ cũ kỹ, không hoàn chỉnh, thậm chí là đổ nát.

"Sự hấp dẫn của Wabi-Sabi không nằm ở những gì hào nhoáng, mà ở những gì tinh tế và lặng lẽ tồn tại."

Tác giả cũng nhấn mạnh rằng Wabi-Sabi không thể bị thương mại hóa hay biến thành một phong trào nhất thời. Nó không phải là một xu hướng trang trí, mà là một nhận thức về sự tạm bợ của vạn vật, một sự tôn trọng những dấu vết của thời gian.

Sống cùng Wabi-Sabi

Cuốn sách không chỉ dành cho những ai yêu thích nghệ thuật hay triết học mà còn cho bất cứ ai đang tìm kiếm sự cân bằng trong cuộc sống. Nó khuyến khích ta chậm lại, trân trọng những khoảnh khắc giản dị và học cách chấp nhận sự không hoàn hảo – trong thế giới xung quanh và trong chính bản thân mình.

"Mọi thứ đều không hoàn hảo, và chính điều đó làm cho chúng trở nên đẹp."

Wabi-Sabi: Những suy nghĩ thêm là một cuốn sách đầy chất thơ, mang đến những góc nhìn sâu sắc hơn về một triết lý sống có sức ảnh hưởng mạnh mẽ. Đây không phải là một quyển sách để đọc vội, mà là để chậm rãi nghiền ngẫm, để cảm nhận từng con chữ như một làn gió nhẹ lướt qua – tinh tế, khiêm nhường, nhưng để lại dư vị sâu sắc.

Nếu bạn đã yêu thích Wabi-Sabi, cuốn sách này sẽ giúp bạn hiểu nó theo một cách trọn vẹn hơn – không phải như một khái niệm cố định, mà như một cảm giác lặng lẽ, tinh tế, len lỏi trong từng khoảnh khắc của cuộc sống.

https://doisales.com.vn/index.php/2025/01/20/sach-wabi-sabi-nhung-suy-nghi-them-leonard-koren/

***

Wabi-Sabi is not a style but a way of seeing the world.

Simple and succinct, in true Wabi-Sabi spirit. After the success of Wabi-Sabi: For Artists, Designers, Poets & Philosophers, Leonard Koren continues his journey into the Japanese aesthetic philosophy with Wabi-Sabi: Further Thoughts. This book not only expands on the concepts of Wabi-Sabi but delves deeper into the perception of beauty, time, and the nature of imperfection.

The Impermanence of Beauty

If Koren’s first book introduced readers to Wabi-Sabi as an aesthetic concept, Further Thoughts feels more like an intimate conversation, where the author shares his personal reflections on the essence of Wabi-Sabi in everyday life.

"Wabi-Sabi is the beauty of things imperfect, impermanent, and incomplete."

In a world increasingly driven by perfection and technology, Koren emphasizes that Wabi-Sabi is not something one can learn from textbooks or apply through rigid formulas. It is a way of feeling, a state of mind, a quiet harmony with nature and the passage of time.

Wabi-Sabi in Life and Creativity

One of the most intriguing aspects of the book is how Koren connects Wabi-Sabi to creative fields such as art, architecture, design, and philosophy. He questions how we perceive beauty, the value of things that are old, unfinished, or even decayed.

"The allure of Wabi-Sabi lies not in the ostentatious but in the subtle and quietly existing."

The author also stresses that Wabi-Sabi cannot be commercialized or turned into a fleeting trend. It is not a decorative style but an awareness of the transience of all things—a reverence for the marks left by time.

Living with Wabi-Sabi

This book is not only for those who love art and philosophy but for anyone seeking balance in life. It encourages us to slow down, to cherish simplicity, and to embrace imperfection—not just in the world around us but also within ourselves.

"Nothing is perfect, and that is what makes it beautiful."

Wabi-Sabi: Further Thoughts is a poetic, thought-provoking book that offers a deeper perspective on a philosophy with profound influence. It is not a book to rush through, but one to savor slowly, allowing each word to settle like a gentle breeze—delicate, humble, yet deeply resonant.

If you have already fallen in love with Wabi-Sabi, this book will help you understand it more fully—not as a fixed concept, but as a quiet, subtle presence woven into the fabric of everyday life.

Thứ Ba, 12 tháng 3, 2024

[Sách] Vitamin F - Kiyoshi Shigematsu

 

"Vitamin F" của Kiyoshi Shigematsu không chỉ là một tác phẩm văn học mà còn là một cuộc hành trình sâu lắng vào tâm trí và tâm hồn của con người. Tác giả không ngần ngại khám phá sâu hơn vào những khía cạnh phức tạp của con người, từ những niềm vui sâu thẳm đến những nỗi đau khó tả.

Đặt lại một công thức hóa học làm tựa đề. Vitamin F, theo tác giả, không chỉ đơn giản là một dòng chữ. Đó là một công thức cho sự hòa quyện giữa bạn bè (Friend), gia đình (Family) và sự mong manh của cuộc sống (Fragile). Trong xã hội hiện đại đầy áp lực và cạnh tranh, vitamin F là điểm tựa cho những người bị lạc lối, mất phương hướng.

Lạc lối ở nơi làm, nhân vật chính đối diện với khủng hoảng tuổi trung niên, thấy những hoài bão bắt đầu bay xa trên một thân thể bị bào mòn, tâm hồn héo hắt giữa một nhịp điệu đơn điệu lập đi lập lại đến nao lòng. 

Lạc lối ở nhà mình, những đứa trẻ dần khôn lớn, chúng nhận ra rằng mọi thứ xung quanh trở thành tường thành bắt phải vượt qua. Không được phép trái ý, không được phép thất bại hay thậm chí còn không biết mọi người có đang thật sự sống thật với bản thân mình, ngay trong chính ngôi nhà mình. 

Tâm trạng của những đứa con, cha mẹ và ông bà được tác giả vẽ nên một cách chân thực và sâu sắc. Chúng ta cảm nhận được những niềm vui và nỗi buồn, sự lo lắng và hy vọng, từng chút một trong từng trang sách, khiến cho câu chuyện trở nên sống động và gần gũi hơn bao giờ hết. 

Một nước Nhật của thời đại công nghiệp, cuốn trôi đi cảm xúc, bào mòn đi sự gắn kết của gia đình như một hệ lụy. Cái kết là không gian gia đình như đặt trong một khung hình cảm xúc dưới con chữ của Kiyoshi, đơn giản và ấm áp đến nao lòng.  

Tác giả đã sử dụng một cách tinh tế và cuốn hút để miêu tả cảm xúc của nhân vật, từ những khoảnh khắc đầy ngọt ngào đến những thước phim đau lòng. Bằng cách sử dụng ngôn từ sinh động và hình ảnh sống động, ông đã tạo ra một bức tranh về sự phức tạp và đa dạng của con người.

Vitamin F là con thuyền đưa người đọc về bến bờ cảm xúc trân trọng các mối quan hệ xung quanh mình từ bạn bè, cho đến người thân và cho cả chính bản thân mình. Nghiệm lại để yêu thương.

***

"Vitamin F" by Kiyoshi Shigematsu is not just a work of literature but also a profound journey into the minds and souls of human beings. The author fearlessly delves deeper into the intricate aspects of human emotions, from profound joys to indescribable sorrows.

Taking inspiration from a chemical formula for its title, Vitamin F, according to the author, is more than just a string of letters. It represents a formula for the harmonization of friendship (Friend), family (Family), and the fragility of life (Fragile). In today's pressure-filled and competitive society, Vitamin F serves as a refuge for those who feel lost and adrift.

Lost in the workplace, the protagonist faces a midlife crisis, witnessing dreams drifting away as the body ages and the soul withers amidst a monotonous rhythm that numbs the heart.

Lost in their own home, the children gradually grow up, realizing that everything around them has become walls to overcome. Not allowed to dissent, not allowed to fail, or even not knowing if everyone is truly living authentically with themselves, right within their own home.

The emotions of the children, parents, and grandparents are depicted by the author vividly and profoundly. We feel their joys and sorrows, worries and hopes, with every turn of the page, making the story more vibrant and intimate than ever.

A Japan of the industrial era, carrying away emotions and eroding family bonds as a consequence. The conclusion is a family space encapsulated in an emotional frame under Kiyoshi's words, simple and heartwarming to the core.

The author employs a subtle and captivating style to describe the characters' emotions, from moments of sweetness to heart-wrenching scenes. Through vivid language and imagery, he paints a picture of the complexity and diversity of human nature.

Vitamin F is the vessel that carries readers to the shores of cherishing emotions and relationships, from friends to loved ones, and even to oneself. A journey to rediscover the essence of love.

https://doisales.com.vn/index.php/2024/03/13/sach-vitamin-f-kiyoshi-shigematsu/

Thứ Năm, 2 tháng 11, 2023

[Sách] Omotenashi - Tinh thần dịch vụ Nhật Bản - Trần Minh Tâm

 

"Tinh thần omotenashi là khả năng đọc tâm hồn khách hàng, cảm nhận mong muốn của họ và mang đến sự hài lòng một cách tận tâm."

Đọc tâm; tưởng tượng về ý định của người đối diện, định hình một thói quen của người Nhật, nhờ đó mà thăng hoa trong nghệ thuật giao tiếp, cũng nhờ đó mà thâm trầm trong tính cách bắt đoán ý, thay lời khiến thời gian trôi dạt miên man.  

Cuốn sách "Omotenashi - Tinh thần dịch vụ Nhật Bản" của tác giả Trần Minh Tâm đã để lại cho người đọc một ấn tượng về tinh thần phục vụ và cách tiếp cận dịch vụ của người Nhật. 

Cuốn sách mang đến một cái nhìn của một du học sinh người Việt về tinh thần omotenashi, đặc biệt là khía cạnh của việc tạo niềm tin và gắn kết với khách hàng. Tác giả đã thể hiện một hiểu biết sâu rộng về văn hóa Nhật Bản và cách họ thể hiện lòng nhiệt tình và sự chăm sóc đối với khách hàng.

Ngoài ra, cuốn sách còn giới thiệu nhiều ví dụ thực tế và hệ thống giá trị omotenashi, giúp độc giả hiểu rõ hơn về cách những nguyên tắc này có thể áp dụng vào cuộc sống hàng ngày và trong kinh doanh. 

Dẫu vậy, tác giả có thể khai thác và nâng tầm omotenashi lên theo hướng nghiên cứu sẽ thu hút hơn khi tác giả có thể đào sâu, bám vào sợi dây hình thành của nét văn hóa này với sự gắn kết chung với tất cả giá trị khác của một nền văn hóa Nhật sẽ hình thành một nội dung chặt chẽ hơn.

Quyển sách giúp người đọc thấy rõ giá trị của việc tôn trọng khách hàng và tạo ra trải nghiệm dịch vụ xuất sắc. Cuốn sách này xứng đáng được đọc bởi mọi người, đặc biệt là những ai quan tâm đến lĩnh vực dịch vụ và tinh thần phục vụ.

***

"The omotenashi spirit is the ability to read the customer's soul, understand their desires, and provide wholehearted satisfaction."

Reading minds; imagining the intentions of the person across from you, forming a habit of the Japanese, thereby excelling in the art of communication, and remaining profound in predicting thoughts, substituting words as time flows serenely.

The book "Omotenashi - The Japanese Service Spirit" by author Trần Minh Tâm has left a strong impression on readers about the service spirit and approach of the Japanese people.

The book provides an insight from the perspective of a Vietnamese student on the omotenashi spirit, especially in terms of building trust and connection with customers. The author demonstrates a profound understanding of Japanese culture and how they express warmth and care towards customers.

Furthermore, the book introduces many real-life examples and the omotenashi value system, helping readers better understand how these principles can be applied to daily life and in business.

However, the author could delve deeper into omotenashi, and further research on this subject would be more captivating. Exploring the formation of this cultural aspect with its broader connection to all other values of Japanese culture would create a more comprehensive content.

The book helps readers understand the value of respecting customers and creating excellent service experiences. This book is worth reading for everyone.

https://doisales.com.vn/index.php/2023/11/03/sach-omotenashi-tinh-than-dich-vu-nhat-ban-tran-minh-tam/


Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2021

[Sách] Nữ Sinh - Dazai O Samu


"Điều quan trọng nhất không phải là sự thật, mà là cách người ta tin vào sự thật đó." 

Như một lời tuyên đoán trước khi "thất lạc cõi người", Dazai O Samu đã trầm lắng trong một nổi buồn của suy tư và cô độc. 

https://chienphan.blogspot.com/2022/08/review-sach-that-lac-coi-nguoi-dazai.html

"Nữ Sinh" của Dazai Osamu không chỉ là một tập truyện ngắn; đó là một bản giao hưởng của những nỗi u buồn, những suy tư ám ảnh và sự cô độc sâu thẳm trong tâm hồn người phụ nữ Nhật Bản thời hậu chiến. Tiếp nối sự dữ dội từ "Thất lạc cõi người", Dazai một lần nữa chứng minh khả năng bậc thầy trong việc khắc họa tâm lý nhân vật, biến những mảnh đời tưởng chừng bình thường trở thành những tấm gương phản chiếu sự mong manh của kiếp người.

"Tôi đi khắp nơi nói rằng mình đau đớn và dằn vặt, cô đơn và buồn bã đến thế, nhưng rốt cuộc tôi có ý gì? Nếu tôi nói sự thật, tôi sẽ chết." 

Tập truyện ngắn của tác giá Dazai O Samu đưa nó trở lại một thời nước Nhật của quá độ từ phong kiến sang một thời chinh chiến với nhưng đổi thay và mặt trái của sự thay đổi, được dịch giả Hoàng Long chọn tác phẩm Nữ Sinh làm tiêu đề.

Cuốn sách nổi bật bởi lối văn phong hài hước u buồn, đôi khi châm biếm nhưng luôn thấm đẫm tình yêu thương và sự thấu cảm dành cho những thân phận lạc loài. Dazai không ngần ngại đi sâu vào những góc khuất của tâm hồn, phơi bày những nỗi sợ hãi, sự tự ti, và cả những khát khao thầm kín của những người phụ nữ bị mắc kẹt giữa định kiến xã hội và những biến động thời cuộc. Mỗi câu chuyện là một lát cắt chân thực, tỉ mỉ về cuộc sống nội tâm, khiến người đọc cảm thấy như đang đọc chính câu chuyện của mình.

"Bạn chờ đợi và chờ đợi hạnh phúc, và khi cuối cùng bạn không thể chịu đựng được nữa, bạn lao ra khỏi nhà, chỉ để nghe sau đó rằng một hạnh phúc tuyệt vời đã đến vào ngày hôm sau tại ngôi nhà mà bạn đã bỏ rơi, và giờ thì đã quá muộn. Đôi khi hạnh phúc đến muộn một đêm." 

Đọc các mẫu truyện ngắn bắt gặp tiếng nói của người con gái, phụ nữ của một thời kỳ chịu đựng sự kỳ thị giới tính dưới nhiều bút phát tả thực khác nhau. 

Giọng văn của Dazai trong "Nữ Sinh" tinh tế, sinh động và đầy ám ảnh. Ông có khả năng biến những chi tiết nhỏ nhặt nhất của cuộc sống thường ngày thành những biểu tượng cho nỗi đau và sự cam chịu. Dù mang màu sắc bi quan, nhưng tác phẩm vẫn ẩn chứa những tia sáng của sự kiên cường và khát vọng sống. Nó không phán xét, chỉ miêu tả, nhưng chính cách miêu tả trần trụi về những cảm xúc phức tạp đã tạo nên sức nặng và giá trị vượt thời gian của cuốn sách.

"Người trưởng thành là những kẻ cô đơn. Dù cho chúng ta có yêu nhau đi, ta vẫn phải cẩn thận không được thể hiện ra ở chốn công cộng. Và tại sao chúng ta lại phải thận trọng như thế chứ? Câu trả lời rất đơn giản: bởi vì con người rất hay bị phản bội và nhục nhã công khai." 

Riêng nó. Thấy thú vị ở truyện ngắn "một chuyện đi" vì cảm tưởng Nam Cao và Osamu gặp nhau ở văn chương trong cùng một tâm trạng lúc xuyên không. Bế tắc của một đời văn sĩ. Nếu ở Nam Cao là "viết một cuốn sách ăn chắc giải Nobel" như phát biểu của văn sĩ Hộ mong muốn của đời mình không lãng phí thì ở Osamu có một văn sĩ Kasai Hajime "Anh sống để viết nhiều tác phẩm dài dòng, phi lương tâm, viết cho có để chỉ toàn chạy theo số lượng mà thôi. Cái gọi là lương tâm trên bình diện nghệ thuật cuối cùng cũng chỉ là tên gọi khác của hư vinh" 

Hoặc câu chuyện về hành trình của tờ tiền giấy cũng thu hút khi sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa để tờ tiền kể lại một câu chuyện nhân sinh 

"Nữ Sinh" là một lời mời gọi để chúng ta nhìn nhận lại thế giới nội tâm của mình, thấu hiểu những nỗi đau thầm kín và tìm thấy sự đồng cảm trong những tâm hồn tưởng chừng như lạc lõng.

"Họ mắng mỏ chúng tôi vì không có bất kỳ hy vọng hay tham vọng thực sự nào, nhưng nếu chúng tôi theo đuổi lý tưởng thực sự của mình, liệu những người này có dõi theo và dẫn dắt chúng tôi trên đường đi không?" 

Dazai Osamu, qua "Nữ Sinh," đã mang đến một tác phẩm văn học xuất sắc, không chỉ là một tuyển tập truyện ngắn mà còn là một bản tuyên ngôn về những nỗi đau và khát khao của con người. Cuốn sách là một lời mời gọi sâu sắc để chúng ta nhìn nhận lại thế giới nội tâm, thấu hiểu những vết thương thầm kín và tìm thấy vẻ đẹp trong chính sự không hoàn hảo của cuộc đời. Đây là một tác phẩm ám ảnh, nhưng vô cùng đáng giá, để lại dư âm dài lâu trong tâm trí người đọc.

***

"It's not the truth that matters most, but how people believe in that truth."

As if a prophecy before "No Longer Human," Dazai Osamu was already steeped in a sadness of contemplation and solitude.

"Schoolgirl" by Dazai Osamu is not merely a collection of short stories; it is a symphony of sorrows, haunting reflections, and the profound loneliness within the souls of post-war Japanese women. Following the intensity of "No Longer Human," Dazai once again demonstrates his masterful ability to portray character psychology, transforming seemingly ordinary lives into mirrors reflecting the fragility of human existence.

"I go everywhere saying I'm in pain and tormented, so lonely and sad, but what do I really mean? If I told the truth, I would die."

This collection of short stories by Dazai Osamu transports me back to a time in Japan, a transition from feudalism to an era of war, with its changes and the dark side of transformation, a period that translator Hoang Long chose "Schoolgirl" to title.

The book stands out for its humorously melancholic writing style, sometimes satirical but always imbued with love and empathy for those lost souls. Dazai does not hesitate to delve into the hidden corners of the soul, exposing the fears, insecurities, and secret desires of women trapped between societal prejudices and the upheavals of their time. Each story is a true, meticulous slice of inner life, making readers feel as if they are reading their own story.

"You wait and wait for happiness, and when finally you can't bear it any longer, you rush out of the house, only to hear later that a marvelous happiness arrived the following day at the home you had abandoned, and now it was too late. Sometimes happiness arrives one night too late."

Reading these short stories, I encountered the voices of girls and women from an era enduring gender discrimination, depicted through various realistic writing styles.

Dazai's writing in "Schoolgirl" is subtle, vivid, and deeply haunting. He has the ability to transform the smallest details of everyday life into symbols of pain and endurance. Despite its pessimistic tone, the work still contains glimmers of resilience and a thirst for life. He does not judge; he merely describes, but it is this raw depiction of complex emotions that gives the book its weight and timeless value.

"Adults are lonely people. Even if we love each other, we must be careful not to show it in public. And why must we be so cautious? The answer is simple: because people are very prone to public betrayal and humiliation."

For me, personally, I find the short story "A Trip" particularly interesting because it feels as if Nam Cao and Osamu met in literature in the same state of mind, transcending time. The despair of a writer's life. If for Nam Cao it was "writing a book that would surely win the Nobel Prize," as the writer Ho expressed his lifelong wish not to be wasted, then for Osamu, there is the writer Kasai Hajime: "You live to write many verbose, unscrupulous works, writing just for the sake of quantity. What is called conscience in the realm of art is ultimately just another name for vanity."

Or the story of the paper bill's journey is also captivating, using personification to let the bill narrate a human story.

"Schoolgirl" is an invitation for us to re-examine our inner world, understand hidden pains, and find empathy in souls that seem lost.

"They scolded us for having no real hopes or ambitions, but if we pursued our true ideals, would these people watch over us and guide us along the way?"

Dazai Osamu, through "Schoolgirl," has delivered an outstanding literary work, not merely a collection of short stories but a declaration of human pain and longing. The book is a profound invitation for us to re-examine our inner world, understand hidden wounds, and find beauty in life's very imperfections. This is a haunting, yet incredibly valuable work, leaving a lasting impression on the reader's mind.


[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...