Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn luan hoi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn luan hoi. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

SONG KIẾP PHI VŨ

Trống không. Nhìn dây giăng cắt trời nhiều mãng, bỏ viết giữa chừng với những dòng suy nghĩ lan man. Lơ ngơ. Chạy về thăm người anh cùng một đất khách Sài thành, ở bao năm giờ đã hóa thân quen, gần đấy thôi mà mấy lần về lại. Ngỡ ngàng. Khăn tang trắng đội đối diện nhà, hỏi ra vội mới biết là bà đã ra đi.
Photobucket
Những kỉ niệm của tình yêu một thủa
Mãi chìm vào trong kí ức xa xôi
( Vân Hồng)
Trống không. Nhìn trời giăng tõa mây đen, bỏ nghĩ lan man thấy ký ức ngày xưa ngỡ ngàng chạy ngược. Lớ ngớ. Nhớ những ngày đêm vùi đầu trên sách vỡ giữa khung trời đại học, chìm dần trong tiếng rao đêm. Quay vòng. Cuộc sống học, thi cho kịp thời chạy song song cuộc sống lặng thầm của một đôi tình nhân tóc đã lấp lánh sương trắng giăng đầu.
Photobucket
Không biết yêu đã bao lâu, mà bạc đầu vẫn ngồi đấy nồng cay với mùi rượu, cơm rang. Thắc mắc. Yêu đong đã đầy chưa hay lưa thưa tình lẻ để rồi chấp nhận sống vì nghĩa, bởi đời dạy phải tròn phận với đàn con!? Thắc mắc vậy thôi chứ yêu đã đong đầy mới còn ngồi đấy nồng cay với cơm rang, rượu nấu. Trong những ngày đại học.
Đôi tình nhân ấy rẽ màm mây u ám cho nó thấy đời vẫn còn nắng chứa chan. Tình còn. Trong một cõi nhân gian. Không cần phải thiên trường địa cữu mà làm gì, chỉ cần gửi lại những gì tốt đẹp đã trao cho nhau là quá đủ rồi, vì tình đời ai có biết được chết một ngày chung khi nào.
Bốn năm đại học trôi vèo kéo theo làm vài năm, nó bỏ quên con hẻm ngày xưa. Lớ ngớ. Nơi có đôi tim réo rắt, rôm rã mỗi ngày thường. Lẩn thẩn. Một khúc hát yêu thương, viết lời giản dị nó nghe một thời thấy yêu đời lạ. Vậy mà.
Photobucket
Về lại lần trước. Thấy đèn lồng treo cao đầu ngõ, bước vào đã thấy lệ chứa chan, có người đàn bà ngắm nhìn di ảnh lộng khung đầy nước mắt. Đêm ấy có mưa rơi, ông ra đi vào một độ mưa về, thấm ướt hồn thê lữ.
Về lại lần này. Thấy lại đèn lồng treo cao, màu trắng ám ảnh giăng ngang đầu con cháu ông bà. Lã chã. Ngồi đấy lắng nghe lời kinh kệ. Đêm nay lại có mưa rơi, bà ra đi vào độ mưa về, thấm ướt tình thầm lặng.
Lớ ngớ. Viết một vài dòng cho người đã ra đi. Mượn câu thơ Vân Hồng kết lại tình dỡ dang.
Hẹn gặp nhau ở kiếp luân hồi
Mình nối tiếp tơ tình còn dang dở
( Vân Hồng )

( Ảnh : Sưu Tầm )

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

[Story] Đừng hỏi CON ƠI! - Don't ask, MY CHILD!


Máu chãy. Đau.

Con của con sẽ thế nào hả má?
Photobucket
Con gái chắc là sẽ giống con. Hình dáng thôi. Như má hay nói hồi nhỏ. Lớn đẹp gái. Trong tiếng nước ba tát ao bên nhà, có con cá nào quẫy đuôi bắn sình. Vương người. Con gái con sẽ ngồi sao lưng, đùa tóc má hay gục đầu khóc ấm ức vì một lỗi lầm. Trẻ thơ. Duyên sẽ không bẽ bàng như đời má nó, má ha? Sẽ ở lại hoài cồn nhỏ, dù mưa nắng phai nhòa chiếc áo bỏ quên. Con đò sẽ không đưa sang sông. Không trở lại. Sợ buồn.
Con trai chắc là sẽ giống ba nó. Hình dáng thôi. Như lần đầu con gặp gỡ khi bỏ lại đôi bờ điên điển trổ bông. Vàng rượi. Ba nó có đôi mắt xa xăm như khói đốt đồng mỗi độ chiều về. Gợi nhớ. Ba nó cũng ra đi từ một chuyến xe lẻ, chẽ dọc núi rừng về với phố thị. Mong chờ một thay đổi. Khi nào thì không biết. Chỉ biết một ngày không xa. Ba nó nói thế.

Máu lại chãy…

Trai hay gái cũng đều là con con, má ha. Con sẽ dẫn nó về quê để biết ông bà và cả quê mình. Con sẽ ngồi kể lại cho nó nghe về những con người nơi cồn nhỏ, thơm dại một mùi rơm không phai. Ông Bảy sẽ ngồi bên nhà vấn thuốc, hỏi thằng Ba sau giờ vẫn chưa về lai rai vài ly, mừng nhỏ Út về. Rồi chú Sáu đến quên sầu cùng rượu đắng, làm một câu vọng cổ về mối tình đầu: sao em nỡ vội lấy chồng, trong tiếng chàm quạp kêu í ới như muốn nói đời đâu buồn dữ vậy. Nó sẽ ngồi trong lòng con nghe má kể về chuyện ngày qua. Vất vả.
Nó sẽ được ra đồng trong mùa gặt lúa hè thu, không phải chông chênh trên con đê ra rã vì nắng đốt thiêu da để vui cùng đám trẻ. Phiêu du. Cánh diều no gió. Bay lên cao trên tay nó. Băng đồng. Đến sông. Tắm mát.
Photobucket

Máu tiếp tục chãy…

Nó sẽ bị đánh đòn. Vì thân với anh Ba. Kế nhà. Cứ hay ra đồng ngồi trông về chiếc cầu con bắt tạm bợ mỗi chiều ai ra giặt áo, rồi chọc nghẹo. Vô duyên. Bằng mấy câu hò tình. Lúc đi. Vẫn cứ ngồi trông. Tập quấn thuốc lá. Khói bay là đà. Lúc về. Chỉ bảo thằng nhóc kháu thế. Thích nuôi ghê. Má can. Ba can. Con ngồi khóc. Tự nhiên. Không ngừng lại như con sông cứ bao quanh cồn nhỏ không bao giờ hết nước. Chỡ che hay đe dọa mà cứ thế bao quanh. Những đứa nhỏ như con lớn lên trong tiếng sóng nữa đêm vỗ bờ. Lênh đênh.
Nó chắc sẽ bị đánh đòn. Vì mang hình dáng của ba nó. Ánh mắt, lời nói và đôi môi nào thấm ướt người nó. Đi qua từng thớ thịt. Rồi xé nát con tim. Trinh nguyên. Rồi con ngồi khóc. Gục đầu vào má như đứa trẻ thơ. Nó cũng khóc vì đòn và nhìn con. Ngơ ngác.
Photobucket
Nó rồi sẽ bị đánh đòn. Vì hỏi ba đâu, hở má?
Đừng hỏi con ơi. Con theo máu chãy ra mất rồi. Để bớt khổ đau.
***

Blood flows. Pain.

What will my child be like, Mother?

Perhaps my daughter will resemble me. In form, at least. Just as you used to say when I was small. She’ll grow up beautiful. Like the sound of splashing water when Father drains the pond, or a fish flipping its tail, scattering mud that clings to people. My daughter will sit behind me, playing with my hair, or bury her face in my back and cry, frustrated over some childish mistake. Innocence. Her fate won’t be bitter like mine, will it, Mother? She’ll stay on the little islet forever, even if rain and sun fade the forgotten clothes hanging out to dry. The ferry will not take her across the river. It won’t return. Too afraid of sorrow.

Perhaps my son will resemble his father. In form, at least. Like the first time I met him, when I left behind the blooming fields of yellow sesbania along the riverbanks. He had eyes like the faraway smoke rising from burning rice fields at dusk. Evocative. He left, too, on a solitary bus journey, winding through mountains and forests, heading toward the city. Hoping for change. When? He didn’t know. Only that it wouldn’t be far away. That’s what he said.

The blood flows again...

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...