Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn tfs vn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tfs vn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 11 tháng 6, 2020

[TFS VN] Sự thú nhận sau năm năm

Nó hỏi: Mày làm mấy năm rồi?
Bạn nói: Hết mất năm năm. 
Nó cười hỏi: Mày có muốn nghe bí mật tạo giữ suốt năm năm? 
Bạn cười: Mày cứ nói đi. 
Quán nằm lọt thỏm giửa những căn biệt thự sầm uất của quận 7, thiết kế giữ gìn một nét mộc mạc của làng quê với chồi lá, ao cá, chim cò bay lượn ở trong lòng. 
Chuyện của một thời về lại đất quận 7, cứ vận vào người chuyện xe với vay. Nó thấy bạn giờ tóc bạc đi mấy phần, kính đeo dầy thêm mấy lớp, say sưa nói mấy chuyện thế thời làm con người đổi thay hay nói khác đi bản tính thì vẫn vậy chỉ khác là thời thế đổi thay thì tính căn bản bên trong trổi dậy. 
Nó và thằng bạn. Ngót nghét. Đếm đủ mười hai năm với những mặn, ngọt, chua, cay của đời hay nói rõ hơn là vui, buồn, thù hận của một thuở “sửu nhi” tưởng đâu câu nói thành thật: 
Entrepreneur usa dropshipping affiliation high ticket youtube money tai lopez grant cardonne
 “Thiếu thời Huynh đệ nhất chính mộng 
Tàn cục truyền thù vạn đạo chia"
Nó nhìn thằng bạn giờ phốp pháp hơn xưa. Nhớ. Ở một thời cùng một công ty làm cùng nhau cái nghề “giúp đời” – cho cả thiên hạ vay; miễn là cần, thằng bạn là đứa bán hàng xuất sắc nhất. Dọc chiều mưa, nắng của những xuôi ngược từ quận 6 với quận 2, gặp nhau ở quận 1; hai thằng nói chuyện với nhau ở khói thuốc bay cũng với men cay, ngẫm cho phận mình ở những hồ sơ. Tất cả đều sơ khai và mộc mạc, ngắm nhìn thế sự đổi thay đi qua đầu trẻ, sự háu thắng lên ngôi, trôi theo chiều danh vọng khi được tiếp thêm sức nóng bằng một vài “title” – chức vụ gắn vào. 
Vốn dĩ tính sĩ nằm ở bên trong mỗi gã đàn ông! Khát vọng cũng từ trong tính sĩ đó mà thành. Sự háo thắng dễ gần với háo danh, tất cả trôi theo đường danh vọng để một ngày thằng bạn tạm biệt con tàu TFSVN ở một buổi chiều tàn, chọn ngày đẹp cho dễ nhớ trong tiếng xì xèo của người ở lại. Nó học được ít nhiều về mặt trái của sự so sánh. 
… 
Một con cá làm thành hai món, chút hơi men để nói chuyện “lời ra, tiếng vào”. Chuyện của mấy thằng già có gì nhiều ngoài mấy chuyện xưa kể lại. Bạn cười kiểu an nhiên như thể chuyện giờ có gì để bất ngờ nữa. 
Nó nói: Là tao gợi ý để giới thiệu mày về làm! 
Bạn cười nói: Tao cũng đoán vậy. 
Nụ cười và câu trả lời của bạn như cuốn nó trở lại dòng thời gian của năm năm về trước, giống như mấy gã Avenger của End-game vậy. Một cuộc phỏng vấn hai vòng với những câu hỏi tập trung vào chuyên môn và một đề thi nằm ngoài sự tưởng tượng của bạn – đến từ người chị quản lý điều hành về một hiệp định TPP ảnh hưởng thế nào đến Việt Nam. Đứa em làm cùng phải hỗ trợ giải đề cho thằng bạn, nó chỉ biết ngồi ở văn phòng nghĩ về câu hỏi ấy rồi cười trước vẻ mặt vẫn còn quẩn quanh ở những gì gọi là thực tế gần đó. Chuyện TPP là một điều gì đó xa xôi. 
Tháng ngày trôi cùng tận. Ít nhiều. Thằng bạn cũng chứng tỏ được năng lực của mình trong sự ghét khinh khi trong mắt nó – bạn là một trong những người làm xuất sắc nhất, nhiêu đấy thôi cũng đã đủ ấm lòng. 
Tháng ngày trôi vô tận. Mấy bận giận hờn như trẻ sống lâu chưa chịu trưởng thành. Ngộ nghĩnh. Đám nhóc hỏi tò mò sao mà cứ mãi như vậy. 
Nó trả lời: Chắc con tiện tì này vì quá yêu anh! 
Để rồi sau chặng thời gian trôi năm năm ấy, hai gã đã bước qua lưng chừng dốc của cuộc đời bắt đầu nhìn khói…lẩu bay lên, men cay lại vơi đầy bên trong chiếc chòi lá nhỏ. Bên ngoài, Sài Gòn mưa như khóc.

Thứ Tư, 22 tháng 1, 2020

[TFS VN] Câu hỏi thứ hai: Thế hệ kế thừa


Gã hơi chồm người về phía trước, phía sau lưng gã những tòa nhà cao tầng, chọc vào vùng trời với những áng mây bồng bềnh. Tiếng bước chân vội bên ngoài ùa vào căn phòng kính, nó đặt chiếc ly xuống để trả lời câu hỏi thứ hai: gã muốn biết thế hệ kế thừa tiếp theo!
Chuyện kế thừa không phải là chuyện mới. Với nó, cứ nói đi nói lại cùng anh về chuyện làm sao để một ngày mà nó có biến mất thì con tàu TFS vẫn sẽ chạy về phía trước ngon lành bởi ngọn sóng xanh phía sau đang được bồi dưỡng tiến tới, chứ không còn bạc đầu ở khơi xa hay mấp mé cập bờ thấm lặng vào cát rồi tan biến đi chỉ còn bọt biển đọng lại trên thềm cát mềm. Chuyện đấy nói nhau nghe ở một độ cũng xuân về cách đấy đã vài năm. Giờ đây, gã ngồi trước mặt nó muốn lắng nghe sự lựa chọn ở một phạm vi rộng hơn.
Nó bắt đầu điểm lại hành trình mười một năm, kiểm đếm những người còn ở lại, ngót nghét chỉ còn trên một bàn tay. Đời người có mấy lần đếm chẵn mười năm, giờ có lẻ, đếm lại càng ít hơn.
Tag comment Share Add us on Snapcha
Trung thực – chịu khó – thông minh là những đức tính nó nhận nhìn trong lựa chọn, có lẽ sống quá lâu mắt nhòa đi đôi chút bởi thời gian nên giờ tìm hoài không thấy đâu ra; nó chỉ trả lời gã rằng con tàu giờ đón nhận quá nhiều nhân tố mới, bản thân vẫn chưa thấy được rõ ràng trong tiêu chí lựa chọn ở một mức độ rộng hơn, bởi phạm vi câu hỏi nằm ở thành phần quản lý – thành phần kế thừa để phát triển như động cơ đã nóng, cần sự tác động của mô men lực mạnh hơn để đẩy con tàu tiến nhanh về phía trước như tham vọng đặt đằng sau những con số nằm trên đồ thị tung bay cao hơn gấp hai, ba lần so với mốc cũ.
Tham vọng chẳng có gì là sai, tham vọng chẳng phải luôn cần ở một gã đứng đầu? Gã đặt câu hỏi thứ hai ít nhiều bắt nguồn từ câu hỏi đầu của nó rằng các con số chẳng là gì, quan trọng là sự chuận bị ra sao. Nên câu hỏi về thế hệ kế thừa được đem ra nói, nó thấy tim mình như thắt lại bởi những sự mâu thuẫn phát sinh ở mất cân bằng của phần nhận lại. Trâu buột lại ghét trâu ăn. Vinh quang nào cũng có cái giá của nó. Gã cần phải tìm điểm cân bằng trong sự chuẩn bị đó chứ không phải là kế thừa chỉ nằm ở chổ gắn với một chức danh bởi quyền lực sẽ làm con người ta thay đổi.
Nó lấy bút ra viết vào trang giấy xám những dòng ghi chú như một thói quen khi gã bắt đầu chuyển câu hỏi phụ như một cách để ép nó phải xác định rõ cách nhìn từ một đứa sống lâu thay vì lẫn tránh câu hỏi của gã.
Chẳng hiểu vì sao, nó có cảm giác gì đấy khá nghịch lý như Mùa Xuân Đầu Tiên của Văn Cao bị xem là lạc điệu vì ủy mị và yếu đuối, đến tận hai mươi năm sau kể từ ngày người nhạc sĩ gác bút thì tất cả lại quay sang công nhận. Nó chẳng phải mất đến hai mươi năm, chỉ mất mười năm có lẻ để lần đầu tiên lắng nghe một câu hỏi về một thế hệ kế thừa.
Gã trãi ra tờ giấy in sơ đồ tổ chức, có quá nhiều phòng với tên gọi khác nhau trước mặt nó. Gã đi vào câu hỏi phụ về việc lựa chọn các phòng ban để ưu tiên phát triển. Nó cười vì hiểu rằng câu hỏi phụ và câu hỏi chính là một, gã chỉ muốn biết ở mái đầu chưa bạc ngồi trước mặt về sự lựa chọn thế hệ để kế thừa.
Bởi bản chất là dịch vụ, nó gọi tên Chăm sóc khách hàng đầu, tiếp theo là Nhân Sự, để cuối cùng sự hỗ trợ của IT.
Gã dựa lưng vào ghế, ngắm nhìn tờ giấy in sơ đồ tổ chức.
The most powerful motivation is rejection. - Tap the link to learn the secret on how you can make a lot of money without a job!
Nó đưa chiếc ly lên, nhấp tiếp một ngụm nước để thả mắt lên vùng trời phía trước, cảm nhận từng câu hát của Văn Cao của ký ức nơi nào ùa vào những dòng thiết tha: Rồi dặt dìu mùa xuân theo én về, người mẹ nhìn đàn con nay đã về, mùa xuân mơ ước ấy đang đến đầu tiên, nước mắt trên vai anh, giọt sưởi ấm đôi vai anh.
Nó đã sẵn sàng chờ đợi câu hỏi thứ ba và cũng là lời từ chối đầu tiên nó dành cho gã.

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2019

[TFS VN] Biết trước, biết sau (2)


871df0685d5d25d31f1d351903df0b7c
Ngã tư quốc tế - Tạ Hiện và Lương Ngọc Quyến; nó và anh ngôi nhâm nhi trong một chuyến công tác cùng. Đếm năm theo đầu ngón tay đã hết trọn mười ngón có lẻ làm cùng nhau. Các hàng quán bắt đầu bắt bàn, ghế để sẵn sàng chuẩn bị cho một “cuộc chiến” đề đêm.
Nó – thằng nhóc ngổ ngáo của ngày nào giờ đã bớt vài phần ngông nghênh; nhưng tính (hay tật đến giờ chẳng biết) nói thẳng vẫn còn y nguyên.
Nó bắt đầu một câu chuyện để làm quà, vì nếu không – anh sẵn sàng để nó chìm trong các suy tư miên man, nhưng giờ là không phải lúc.
Nó hỏi anh trong suốt thời gian mười năm có lẻ ở dưới mái nhà Toyota này, anh nhớ ai nhất và vì sao?
Anh nhắc cô bé đồng nghiệp cũ cùng phòng của nó vì những ý tưởng “lạ” rồi cười khì. Cả hai cùng cười, nó không muốn đặt câu hỏi đào sâu, tránh việc để câu chuyện lan mang theo nghĩa tiêu cực – như chuyện nói sau lưng; làm hỏng cả một bầu không khí hiếm có – chẳng phải quá tiếc sao?
Ngồi cạnh bàn, một cặp du khách người Ý vừa phải “chạy bạn” vì trật tự đô thị vừa ghé sang; họ “chạy” từ bàn nằm ở lòng đường vào bàn bên cạnh lúc hai anh em bắt đầu vào câu chuyện sôi nổi nhất.
Nó lắng nghe những điều cảm thán. Nó tự tin để đưa ra nhận định rằng anh là một người làm viêc chăm chỉ nhất công ty trong phạm vi hiểu biết của mình – một người chỉ cho phép mình nhâm nhi vài phút để thả khói bay (thứ mà anh đã cố gắng bỏ nhiều lần nhưng áp lực làm anh quay trở lại với ngọn lửa trên môi). Anh lại chính là người vấp phải nhiều chỉ trích nhất.
Anh là một con chiên ngoan đạo. Lời răng của Chúa thấm vào máu và đi suốt cuộc đời anh; anh có cảm tình với người cùng tin vào những điều ấy.
Anh sống đầy trách nhiệm trong công việc. Anh không muốn hổ thẹn với đồng lương mình nhận được – làm cho ra làm. Anh nói rồi rít thuốc. Nó thấy mình nhỏ bé trước anh với suy nghĩ này.
Nếu là một người chủ, nó sẽ như lượm được vàng khi tuyển được anh. Suốt mười năm, ngày anh nghĩ phép không quá khó để đếm nhẫm trong đầu; con người đầy trách nhiệm cần thả lỏng bớt ra vì cuộc sống này ngắn ngủi cần trân trọng mỗi phút giấy; phút giây chọn lựa sao lại không là hạnh phúc với vui đầy.
fe210f34839c644647888f198440b648
Giữa ngã tư ánh đèn rực sáng, nó ngó thấy mái tóc anh bắt đầu pha màu khói. Chắc là thói quen một tháng nhuộm hai lần đã bỏ đi. Mấy tiếng rao mời chào rộn ràng ở một góc ngã tư. Các quán bắt đầu chiến đầu tìm khách cho mình.
Nó chia sẻ một chút bất bình khi vài lần chợt nghe lắng nghe mấy lời từ các đối tượng chỉ trích mà nó hay gọi là: giang hồ hoặc vé số đồn.
Dẫu biết, chỉ trích giúp con người ta mạnh lên. Trong trường hợp anh, nó phản biện rằng sao xem việc thăng chức, tăng lương là hiển nhiên bởi năng lực vốn vậy từ “vé số” với “giang hồ nếu không có sự hỗ trợ của anh.
Nếu không có đề xuất, liệu đề bạt có được duyệt?
Nếu không có đề cử, liệu có cơ hội để chứng minh năng lực bản thân mình?
Đấy không thể xem là chuyện hiển nhiên.
Đâu đó trong suy nghĩ của mình, nó đang tòm mò cách anh suy nghĩ về quản lý. Thực lòng trong tâm khảm nó cho rằng lẻ ra anh sẽ bớt nhọc nhằn đi nhiều nếu anh làm khác đi; và giờ là nói ra (nhớ không phải lần đầu)
Trách nhiệm từ đầy lên quá, anh biết những sự chỉ trích như một nhịp điệu sống theo anh vào cuộc sống hàng ngày, anh quá cẩn trọng để phân công, phân quyền.
Chính anh làm khó bản thân anh, nó nói đến nhận định đó trong lúc anh say sưa về việc phải chịu đựng câu “bóng gió” hay “xéo ngang” mỗi ngày trong hộp kín văn phòng ra sao. Nó thắc mắc không hiểu sao anh để lòng những lời ấy – những lời nói không đường, không chính lại không thẳng.
Nếu là một CEO, nó sẽ tính đến sự hiệu quả dựa trên con số. Con số hiện tại theo cá nhân nó là một con số tốt thì vì cớ làm sao để mấy tiếng “vo ve” làm bản thân phải ngập chìm trong cảm giác khó chịu bởi trách nhiệm nặng mang.
Ký ức ùa về, nó ôm lại nhưng khoảnh khắc tranh cải khi không không cùng quan điểm với anh; đơn giản là góc nhìn khác nhau khi đứng trên góc độ của mỗi phòng. Tự hỏi, nó có từng như thế? Chắc là không, có bốc đồng thì nói thẳng anh, có ngông nghênh thì làm trước mặt. Dẫu vậy, bỏ công việc ra, thì anh vẫn là một mối quan hệ từng ấy năm làm cùng. Tìm được mấy người làm cùng trong suốt từng ấy năm, đưa bàn tay ra đếm lại, vỏn vẹn chưa đầy một bàn tay.
Nhạc bắt đầu nổi lên, người bắt đầu từng đợt đến nơi đây – ngã tư quốc tế. Giống nhau ở chủng loài Sapien, khác nhau ở màu da và tiếng nói.
Nó kết thúc cuộc trò chuyện ở đây. Anh tính tiền mời nó (đây cũng không thể xem là chuyện hiển nhiên). Phố cổ đường về như ngắn lại, tiếng anh vang vọng ở một chiều về.

Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2018

Những kẻ thích số (2) - Con hư lỗi tại cha mẹ, dứt khoát!

dff6113796c86b13f251c2b6e747927d
Toyota Hùng Vương; ngồi trong căn phòng đã chịu đựng nhiều thế hệ đi qua, trước mặt nó là một thế hệ trẻ & mới với ý kiến đề xuất thực hiện một cuộc khảo sát về TFS (Toyota Financial Services) và đối thủ, lấy ý tưởng từ cuộc khảo sát sự hài lòng của nhân viên kinh doanh (sales) của nhà máy Toyota Vietnam (TMV). Nhìn những con số đang nhảy mua tung tăng theo chiều lên về số lượng nhân viên sales của các đại lý; buổi đấy, nó phải nén lại cái thở dài & tức giận thay cho một cách làm chưa tới: khẩu bất đối tâm. 
Sự khuyến khích chí mạng 
Những kẻ đam mê con số, nói mấy lời đại để khuyên phát triển về số lượng nhân viên bán hàng chỉ đơn thuần dựa trên mấy phép tính nhân, chia…ở những lần gặp nhạu gọi là họp. Quên mất hay rối bời quên mất, điều quan trọng nhất trong kinh doanh là lợi nhuận. Cuộc chạy đua về những con số bán miệt mài, mê mãi đến cuộc đua thứ hai về số lượng nhân viên, một gánh nặng chi phí cực lớn đằng sau những con số. Doanh thu và lợi nhuận là khác nhau. Chi phí nhân sự chính là chi phí lớn nhất của bất kỳ một công ty nào. 
Ra vào như chợ, công ty gồng mình lên cho một khoản chi phí tuyển dụng & chi phí vô hình khó định lượng – đào tạo - ở một trong những guồng máy có chất lượng & số người chuyên môn tốt nhất trên thị trường bán xe. Tuyển dụng làm gì – đào tạo làm chi khi chúng ta biết rằng trong số họ sẽ có kẻ ra đi? Và biết rằng trong những người ở lại sẽ có kẻ lại tiếp tục ra đi? 
Máu chảy ra ngoài - sự chia tay sau những ngàn ngày gắn bó thì lúc đó gọi là máu chảy ra ngoài. Đã không biết bao lần, nó gặp lại, chào hỏi rồi ngậm ngùi với người cũ (có cả những con người nó không nhớ hết tên) đã từng sống dưới mái nhà Toyota – những con người được đặt nhiều tên mới bằng tính từ đắng, chát phần nhiều sau khi ra đi để đến với những hãng xe khác. Nếu đấy không phải là sự gian dối, thì đừng bao giờ ra bất kỳ lý do gì để thuyết phục ta rằng việc ta cho họ ra đi đều có lý do – đặc biệt là chỉ tiêu không đạt. Quản lý làm chi, trách nhiệm làm gì để tìm một lý do giải thích cho sự ra đi “gượng”, “ép”. Thôi thì hạ hồi phân giải, cách quản lý và cách nhìn không ai cũng giống ai. Điều quan tâm là chi phí đã phát sinh rồi biến mất vĩnh viễn thay vì hình thành doanh số. 
41e2b2daf817ef7179fcf1a94ac9490e
Sự quan tâm hờ hững 
Một cuộc khảo sát muộn màng. Nếu nghĩ rằng có còn hơn không (kiểu suy nghĩ nó cực kỳ ghét) thì đấy là chúng ta đang thôi miên mình thay vì phải chịu trách nhiệm về điều đã diễn ra. Một cuộc khảo sát như vỗ về con trẻ: không sao đâu, bình tĩnh sống - trong khi chưa hiểu, chưa biết hoặc cố tình bỏ qua hiểu, biết về chuyện đang & sẽ xảy ra. Cuộc khảo sát tìm hiểu về sự hài lòng của nhân viên sales với công việc của mình – tập trung vào mối quan hệ giữa nhân viên và quản lý, thậm chí là đến cả vị quản lý cao nhất – CEO. Trong tất cả các vấn đề, đang diễn giải để tìm kiếm thông tin rồi thống kê, rồi qui nạp, rồi kết luận… để tìm câu trả lời cho sự tôn trọng có không. Điều đó vẫn là chưa đủ. Ngồi xuống. Hít sâu. Lắng nghe. 
Sales Toyota – những gã nghệ sĩ đường phố đang mắc kẹt ở thế thời. 
Một thế hệ sales cũ đang chùn chân mõi gối – không phải mệt mõi với thể xác của những chặng đường qua, mà tâm thức giằng xé, hình ảnh nhập nhòa vào dòng chảy của thời thế mới. Một thế hệ sales cũ chẳng có được một lời thề trang trọng như lời thề hipporates - nhưng bản thân lại thấy gì đấy như lệ ứa, dòng ngăn, mắt căng cay xè ổ mỗi lần thấp thoáng bóng ở một thời thanh xuân huy hoàng ẩn hiện lúc quay về. Lời thề về một nghiệp sales đặt chữ Tâm làm nền. Buổi ấy, chắc hẳn kẻ sales một thời xa vắng giờ đây nghen ngào đấp mộ thanh xuân huy hoàng, để rồi bóng dáng nhập nhòa trong dòng chảy không còn phân biệt được thuộc thế hệ nào, phân biệt cũ mới ra sao. 
Một thế hệ sales mới đang mõi gối chùn chân – không chỉ háo hức với thể xác rã rời của những chặng đường qua, mà tâm thức rối bời, hình ảnh bóng bẩy nhảy gượng ép vào dòng chảy của thế thời. Môt thế hệ sales mới chẳng có một lời khuyên đủ chất chỉ thấy xung quanh mình quay cuồng với những con số tung bay, “lời hát” hay như chửi, “lóc thịt” bù chi phí, nhìn khách cứ như thù, bạn là chuyện xa xôi. Buổi đấy, chắc hẳn kẻ sales ở một thời thế mới, nghe kể mấy câu chuyện huyền thoại, cũng muôn đổi tự hào, ngắm nhìn dòng đời trôi, thấy huyền thoại đâu không thấy, chỉ xuôi theo cùng một dòng. Kẻ sales ở một thời thế mới thấy sao mình quá lẻ loi. 

7361cf5e6bb23ef564ef11821a5cf254 
Thật ra, ở dòng chảy hiện tại, cũ mới cũng giống nhau đi tìm hai từ: tôn trọng. Không chỉ ở bên trong, mà ở cả bên ngoài, khách hàng chính là chìa khóa. Sales muốn có sự tôn trọng ở đây. 
Nghiệt. Sự quan tâm hờ hững và lời khuyến khích thiếu nghĩ suy, tư duy khoanh vùng ở con số. Tiền hậu bất nhất. Nếu xem đại lý Toyota là con cái. Dứt khoát, con hư là do cha mẹ. 

(Bài viết chỉ mang tính chất cá nhân, hoàn toàn không phục vụ cho việc bôi nhọ, xúc phạm hay bất kỳ mục đích tương tự nào với một cá thể hay tập thể nào)
Những kẻ thích số (1) 
https://chienphan.blogspot.com/2018/04/delight-be-nice-nhung-ke-thich-so-1.html

Thứ Ba, 20 tháng 6, 2017

Hiệu ứng đám đông & sự thức tỉnh của gã khổng lồ Toyota!?

 photo tv15_zps819b9ff3.jpg
Cuộc họp bất thường của gã khổng lồ Toyota Việt Nam với các gã đứng đầu ở các đại lý khu vực phía Nam đi tìm kiếm sự đồng thuận, ở giữa thảm cảnh của thị trường hiện tại trong việc định giá sai lầm, là sự cam kết lần đầu tiên diễn ra với gã khổng lồ là trọng tài đúng nghĩa thay vì chia bài ở với mắt nhìn ở bán kế bên mặc kệ những gã tham gia đang bịt mắt tố sạch. Một sự đồng thuận đạt được!?
Đó là một động thái tích cực để thể hiện một vai trò, nhưng điều đó sẽ là chưa đủ nếu gã trọng tài không giải quyết được bài toán đầu ra. Nói cho một cách rõ ràng, tìm kiếm khách hàng ở đâu? Để xác định được điều đó không phải làm điều gì đó quá xa xôi và to lớn, chỉ cần quay lại vấn đề cơ bản, phân tích khách hàng hiện tại: họ là ai?
 photo 1252793046859_f.jpg 
Những gã đợi chờ!
Chuyện về một buổi café sáng trời, nó ngồi lắng nghe sự đam mê sở hữu một chiếc xe và tìm kiếm sự tư vấn hạn hẹp khi vấp phải sự né tránh từ nó (vì suy nghĩ “bụt nhà không thiêng”) với những phân tích về việc giá bán và các loại thuế …sẽ giảm. Câu chuyện đã diễn ra cách đó năm năm. Hiện tại, giấc mơ của anh vẫn còn đó với sự đợi chờ trong khi người anh cùng chung dòng máu đã mua xe & hoàn tất món nợ ngân hàng, sẻ chia sự đam mê đó với người bạn cùng bàn tìm kiếm sự hạn hẹp khi vấp phải sự né tránh từ nó.
Hiệu ứng đám đông!
Bức tranh sáng tối của việc thuế giảm vào năm 2018 chưa rõ ràng đã tác động mạnh đến tâm lý của khách hàng, bằng chứng là sự chờ đợi. Sự chờ đợi bỏ quên đi các yếu tố khác ảnh hưởng đến chiếc xe mình mua, quên luôn cả nhu cầu hiện tại, khi gặp phải một đợt giảm giá ào ạt các hãng xe, để tìm kiếm các con số vô nghĩa, đã bồi đấp cho niềm tin rằng giá đó vẫn chưa phải là giá cuối cùng.
Chuyện về một người khách đi săn giá với trang bị trên mình nhiều chiếc điện thoại để gọi giáp vòng hay thất thiểu bước vào showroom ở một buổi chiều tàn vì mệt nhoài của cuộc đua rong ruổi khắp thành phố nguyên ngày để tìm kiếm giá chênh lệch…vài trăm. Câu chuyện của sales ngồi kể nhau nghe lúc thị trường khủng hoảng bởi sự hốt hoảng ở thượng tầng lan truyền đến bên dưới theo một góc nhìn tiêu cực kiểu thất bản tam sao.
 photo i_call_it_LOVE_by_kutuubocah.jpg
Sự thức tỉnh của gã khổng lồ!?
Trở lại với gã khổng lồ hiện tại, lò mò từng bước đi trong đêm, chỉ xoay quanh vấn đề giá cả sau khi tìm đươc sự đồng thuận như một bước đi cứu cánh. Chuyện ở một đêm tàn, khi cơ mưa cố muốn ngắt ngang dòng suy nghĩ, nó chạy về chưa kịp thay đồ để gọi điện cho anh nói về suy nghĩ của bản thân mình. Sự phản biện của anh thôi thúc nó đi tìm lời minh chứng cho giả thuyết đã nêu của một gã thích lo chuyện bao đồng.
Từ một vài cá nhân.
Cho đến một chiều nắng cháy ở giửa gian phòng hiện diện mười mấy con người còn sót lại lẻ loi, mệt mõi nơi chảo lửa Sài Gòn.
Buổi đào tạo trở thành buổi trúc cạn nổi lòng. Sự tự hào từng có, thai ghén hy vọng từng mang, trở thành cơn giận dữ ngập tràn. Nó như con đê vỡ với những câu chuyện tự hào mang đi kể ngày xưa, giờ nghẹn ngào ngồi xây dựng lại bước đầu khi chứng kiến những con người mất sạch niềm tin và tâm lý chiến. Nó đặt chiếc ghế ở giữa phòng để lắng nghe sự sẻ chia bất chấp thời gian trôi ngót nghét mấy tiếng đồng hồ từ lúc mặt trời ngấp nghé đến khi lặn tàn. Tất cả những tâm sự về nghề, nghiệp đang mang và những cố gắng chưa đạt theo dạng lực bất tòng tâm.
Mở màn cho một ý nghĩ cần khai phá nơi đây về giả thuyết khách hàng không ở đâu xa, mà ở quanh ta mỗi ngày, đây chính là lúc ta cần họ. Với dữ liệu hiếm hoi có được, giữa chảo lửa Sài Gòn lại là nơi lượng khách hàng thân thiết vượt ngưỡng 30%. Nó truyền suy nghĩ cho những con người trong gian phòng ấy bắt đầu công cuộc tìm kiếm sự trung thành (điều nó từng học được nơi đây). Đó là một cách sử xự không chỉ gói gọn đơn thuần ở ngưỡng thuận mua, vừa bán. Bắt nhịp suy nghĩ, vài con người dẫn chứng từ cô quán café cóc kế bên hay cặp vợ chồng bắt đầu gặp ở phía bên kia biểu đồ đi xuống. Nó tiếp lời, đây là lúc họ cần chúng ta hơn bất cứ lúc nào. Họ cần một sự chân thành.
Đến một tập thể
Cho đến một buổi trưa hè thiếu vắng những cơn mưa ở giửa gian phòng hiện diện hơn hai chục con người với nụ cười đậu ở khóe môi nơi thành phố mới Bình Dương.
Buổi đào tạo trở thành buổi nổi lòng hân hoan. Giả thuyết đã tìm được lời minh chứng ở một tập hợp lớn hơn chứ không còn là cá biệt ở vài người sales sau khi nó vô tình đưa ra bảng xếp hạng về cấp bậc của người sales do bản thân tự định nghĩa. Đại đa số đã trả lời câu hỏi của nó nguồn khách hàng tìm được nằm ở…khách giới thiệu. Có thể bạn sống trong một thế giới không hoàn hảo, nhưng biên giới không khép kín và những cánh cửa không phải tất cả đầu đóng chặt (Maxwell Maltz)
Những con người trẻ bị hạn chế nguồn khai thác khi chỉ gói trọn ở trong phạm vi khách hàng đã bán. Nó sửng sốt vì việc trồng cây ra quả sớm hơn vòng đời xác định như đã từng chứng kiến mãnh đất đồng bằng phù sa Cửu Long đến gần hai năm.
 photo user716607_pic906129_1293512696.jpg 
Cuối cùng là một hệ thống!?
Niềm mong mõi sự tự hào quay trở lại. Gã khổng lồ sẽ tiếp tục đứng ở đỉnh cao. Không trí tuệ nào từng tồn tại mà không vướng chút điên rồ (Aristotle).
Lời giải cho bài toán hiện tại, không nằm ở đâu xa mà là lượng khách hàng Toyota đã bán, một tập hợp khách hàng tích lũy hơn hai mươi năm, giá trị của một thương hiệu cần được sử dụng như vốn dĩ nó được sinh ra. Sự truyền miệng hay word of mouth của mấy gã marketing đặt để vào định nghĩa.

Nó tưởng tượng đến bước đi điên rồ có tính toán với mong mõi tìm kiếm sự đột phá. Một chiến dịch chăm sóc khách hàng lớn chưa từng có, tất cả sẽ đổ hết vào đây, (vì cớ làm sao cứ phải là giá cả kia ngồi kỳ kèo với nụ cười tiếc nuối vì sao khách hàng không chớp lấy cơ hội này), cho những khách hàng đã tin yêu & xứng đáng này. Họ đã mua xe mang thương hiệu Toyota là minh chứng rõ ràng nhất cho điều ấy. Việc còn lại, ngay vào lúc này, là sự mong mõi của những con người tin yêu được chăm sóc bằng cả sự chân thành cả vật chất lẫn tinh thần, để không phải sớm mai trà đá vĩa hè, họ ngồi thầm tiếc nuối với bạn cùng bàn …giá như ta chậm mua chiếc xe ấy một vài ngày!? 
(P/s: Bài viết chỉ mang tính chất & quan điểm cá nhân không nhằm phục vụ cho việc bôi nhọ, xúc phạm hay bất kỳ mục đích nào tương tự với cá thể hay chủ thể nào)

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2016

Đổi thay tồn tại một nổi buồn

 photo tumblr_n1n4ioq6fF1sj4yavo1_500_zpsafb6b51a.jpg 
I only wanted to have fun
Learning to fly…
Learning to run…
Dinh Độc Lập ngó sang bên đường đang hầm hập từ nắng rót trọn ngày, tò mò lắng nghe những lời tâm sự ở một buổi tiệc farewell, được làm gói gọn quanh những mái đầu trẻ.
Một người nữa bước xuống ở một sân ga xác định trên chuyến tàu đêm. Thằng nhóc để lại lòng nó câu nói: mỗi lần thay đổi công ty khiến nó buồn như chia tay người tình.
Không khí như một bài hát được xuống tông, tempo chầm chậm để người hát có thể thả hết sự da diết, phiêu bồng trong cảm xúc lan truyền đến người nghe. Đượm buồn.
Nó nhìn nụ cười che dấu đi cảm xúc của một kẻ ra đi, tiếc nuối vì những mối quan hệ ở lại để rồi post lên facebook về một nổi niềm tự hào sẻ chia.
Nó để tâm tưởng chạy ù về những ngày đầu tiên để lục lọi những gì còn ghi lại. Một con người trẻ sống với cảm xúc phần nhiều, thiếu sự kiểm soát đôi khi qua mỗi lần ngồi trước nó đỏ mặt, tía tai lên vì công việc hay vài lời chọc nghẹo từ những thành viên. Nó lướt qua những lời ca thán, chỉ trích khi thấy chất nghệ sĩ đâu đó trong tâm hồn nhạy cảm này! Điều làm nó lo lắng.
 photo thien-nhien-1-1714-1409289858_zpsf741059d.jpg
Chẳng biết thằng nhóc có biết không? Nghệ sĩ vốn dĩ thường cô đơn, sống với nổi buồn tự tạo. Nên nếu không tìm cách thoát ra, chỉ tự đào mồ chôn mình ở một góc tuổi trẻ.
Thế thôi. Nó tập cho thằng nhóc cách điều khiển cảm xúc bằng những lần tấn công liên tiếp qua các câu hỏi tình huống có thể xảy ra như một cách mà nó phải đối diện ở nơi này. Nghiệt ngã. Nó muốn thằng nhóc phải tập quen với điều đó nếu như cảm xúc kia chưa được điều khiển bởi trí óc kia.  
Thế thôi. Thằng nhóc tìm được cho mình một lối đi. 
I let my heart decide the way
Trở thành một giáo viên. Thằng nhóc nói với nó ở một buổi ban trưa sau khi ngồi thừ ra chờ đợi nó xong việc. Hình ảnh nào lập lại. Nắng bên ngoài lan vào rát cả ruột gan. Lắng nghe sự chọn lựa.  
Như bao lần như thế, ủng hộ một lựa chọn đi kèm nhắn nhủ đừng bỏ cuộc.
Như bao lần như thế, thấy vẫn còn kém cạnh về việc vẫn chưa làm xong, nó nhắc tiếp thằng nhóc bước vào trong căn phòng kính để gửi lời chào tạm biệt khi nhận được tin nhắn vài dòng. 
Như bao lần như thế, thấy vẫn còn giữ một tâm tư để chuyến tàu đêm hiện tại một nổi buồn giắc reo. Trăng treo trên đầu trẻ, khát vọng một lối đi khi nhìn về con đường cũ không như đã đợi mong. Thằng nhóc thôi không chờ đợi! Chỉ mở rộng vòng tay ôm chặt những con người còn lại nhắn nhủ rằng giữ liên hệ về sau.
I know I'm not the only one
Who regrets the things they've done
Sometimes I just feel it's only me
Who can't stand the reflection that they see

Đường về trăng trốn biệt dưới phố thị lên đèn. Học thêm một điều mới. Nổi buồn của đổi thay. Nghĩ suy về điều đó trong ánh mắt thảng thốt của những mái đầu trẻ khi buột miệng rớt lời.   
(Ảnh: Sưu Tầm) 

Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016

Dĩ hòa di quý

 photo sadandlonelybysepiaclubuy3.jpg 
Ở một buổi Sài Gòn nắng cuối xuân, nó cảm nhận được những tia máu trong mắt khi nhìn vào email thông báo về cơ cấu tổ chức mới được gửi trước khi đánh giá năng lực nhân viên theo đúng năm tài chính. Điều đó đồng nghĩa với việc thăng chức đã được xác định trước đợt đánh giá & những con người nó lựa chọn nằm ngoài danh sách đó. 
Anh bước vào phòng nói với nó với tâm trạng của một người ra đi: Lẽ ra sẽ là chú nếu như chú khéo hơn? 
Nó cười: Nếu như trước đây làm điều đó thật sự không khó với em? Nhưng với hiện tại, em không làm điều đó vì không chỉ cho riêng em là thực hiện đúng quan điểm (được truyền lại) của mình dù sẽ rất khó khăn. Nói nghe vĩ đại nhưng em nghĩ mình phải làm theo & cạn tàu ráo máng dù đã ra đi. Điều em quan tâm lúc này đó chính là quyết định của công ty về những con người được nó lựa chọn ra sao
Anh cười trừ như muốn bỏ qua câu chuyện: Có nhất thiết phải làm thế không khi mọi sự đã rồi? 
Nó gật đầu khẳng định như muốn gạt qua sự thỏa hiệp của anh & đồng nghiệp khuyên nhũ về quyết định này, sau lời giải thích không làm nó thỏa mãn từ nhân sự với đâu đó lấp lững về lời khuyên tương tự. Nó vẫn muốn gặp & nói chuyện với người đàn ông trong lồng kính. 
Nắng chắp chới ở bên ngoài khung cửa kính, báo hiệu một buổi trưa về lặng thinh gió. Nó bước vào cùng anh sau sự chờ đợi được nói chuyện quá lâu về một quyết định sẽ ảnh hưởng thế nào đến tâm lý những người cống hiến & sự phát triển. 
Dư dả. Những lời giải thích & tranh luận từ cả hai phía để bảo vệ quan điểm của mình. Sự nhập nhằng giữa đánh giá để xét thưởng & thăng tiến được tách riêng. Rối. Để lại câu cuối cùng rằng sự tin tưởng đã bị mất đi dù rằng lời trấn an rằng sự quan tâm của người đàn ông ấy dành cho bộ phận & sự ưu tiên cho ba cái tên nó gạch đầu dòng. 
...
 photo erica_foto_41_zpsd094f5e2.jpg
Nó nuốt trọng từng đợt cơm & bắt gặp nụ cười kèm câu hỏi: Câu trả lời của ông ấy có làm em thỏa mãn không? Chẳng hiểu sao nó lại diễn giải lại thành: Câu trả lời của ông ấy có khác gì câu trả lời của chị không?  
Như nước đầu nguồn trút cạn làm vỡ đê, nó nhìn thẳng vào mắt chị để nói rằng: Nó muốn cho người đàn ông ấy biết rằng ít nhất có một người không đồng tình với quyết định ấy. Vì thiên hạ hiểu ngầm, im lặng là đồng ý. Chị im lặng, bỏ đi như chưa từng hỏi. 
Nó thả mắt ra bên ngoài khung cửa kính ấy, những con người đến & lướt đi ngang qua nó như những bóng ma khi ngập ngụa vào dòng chảy vi quý, dĩ hòa. 
Nó nhớ đến những lời khuyên khác của cùng một câu chuyện diễn ra về xem lại chính mình. 
Nó nghĩ những lời khuyến ấy chẳng thừa khi nó phải gồng mình lên để bảo vệ quan điểm của bản thân được cho là đúng như tư tưởng được truyền lại & làm đến cùng để chiến đấu theo cách nhìn cực đoan theo đánh giá người khác về anh. 
Nó đã & đang tin tưởng về tư tưởng truyền lại khi được mình chứng bằng sự tồn tại với ngần ấy thời gian hơn hai mươi năm của người phụ nữ ấy. Nhưng khi chứng kiến sự thiệt thà thành ra thua thiệt từ chính bản thân & những đồng nghiệp theo sau nó làm nhói lên ở một góc nào đó trong suy nghĩ rằng việc đó chẳng dễ dàng. 
Tư dưng, nó muốn gặp anh – người trả lời chưa từng hối hận với con đường mình đã chọn ở một trưa nắng nhảy trên những viên ngọc Sài Gòn, để hỏi rằng: làm cách nào để vượt qua!
(Ảnh: Sưu tầm)

Thứ Tư, 16 tháng 3, 2016

Sài Gòn núp nắng với những con người tìm kiếm được lý do

 photo angelcrybydigitalsoldiele3.jpg 
Sài Gòn núp nắng đại hạn trong căn phòng của tòa nhà sáu mươi tám tầng lắng nghe tiếng nhạc của Beethoven để viết cho thỏa thuê cảm xúc mang về từ sông nước miền Tây.
***
Thằng nhóc bước vào với khuôn mặt lộ rõ những đường gân, căng thẳng hơn mọi lần với đôi mắt đăm đăm và lẫn đâu đó vài giọt mồ hôi vì nắng giữa trưa. Thường khi. Đợi một tràng tuôn xả của anh chàng bức xúc về một điều gì đó trong quá trình làm. Lắng nghe.
Câu dạo đầu sau mấy lần hơi chặn lại: Anh có thấy em theo phe này hay phe kia trong công ty này không?
Nó trả lời: Không.
Rồi, vậy nói tiếp. Thằng nhóc đáp lại với cái tính ngông nghênh vốn thường. 
Nó tiếp lời, cười. Vì em khéo. Nó muốn giải tỏa bớt nhiệt đang phát ra từ đối diện khi cái nắng theo thằng nhóc bắt đầu vào phòng & đầu nó đã chuẩn bị cho một câu chuyện phải nghĩ suy nhiệt tình. Và việc khéo đấy là do tính cách của mỗi người khác nhau và không thể ghép chung chuyện phe phái gì ở đây, nhưng chốt lại là chuyện gì?
Thằng nhóc bốc đồng vì câu chuyện ngày một đi xa và dặn dò nó phải cẩn thận khi thằng nhóc lắng nghe nhiều câu chuyện mà bản thân chứng kiến được kể lại trước mọi người khác đi từ miệng của một người. 
Một người mà nó thường & luôn ép thằng nhóc cũng như những đồng nghiệp làm cùng phải dành sự tôn trọng với lý lẻ thuyết phục duy nhất rằng bản chất con người đấy không phải xấu xa.
 photo 40151423.jpg
Con người vốn dĩ ích kỷ & độc ác, chỉ khác biệt nhiều hay ít ở mỗi con người người trong những hoàn cảnh khác nhau.
Em chỉ muốn dặn anh cẩn thận! 
Thằng nhóc để lại sự lo lắng sau khi xả bớt nhiệt phần nhiều do bức xúc tích tụ từ sự so kè giữa công việc và tình đã làm cái tính ngông nghênh kia phải tiết chế phần nhiều, để rồi bỏ lại mấy chữ: sân si vẫn còn
Thằng nhóc tiếp tục sự lo lắng mấy đứa trẻ sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Nó cười khì là đã nghĩ về rủi ro đó khi đã từng mất đi một, hai ...thì giờ ba. Âu cũng đã chuẩn bị tâm lý cho mình & đâu đó đặt vào những con người trẻ tự quyết định con đường của chính mình sáng suốt khi bắt buộc phải xử lý thông tin đa chiều.
Thằng nhóc nhìn nụ cười chua chát trong im lặng. Nó giải thích thêm về sự lo lắng khác khi gốc rễ bám sâu. Hận thù. Ở khởi đầu giống nhau, cuối đường theo hai ngả rẽ khác. 
Sự lo lắng về tính khí của ngày cũ ở một cuộc sống đổi thay vẫn còn, sẽ bồi thêm vào sự câm hận như giải pháp duy nhất để giải tỏa cho sự ức chế bản thân. Trút lên một người nào đó. Cười khì chắc có lẽ vì quá yêu. 
***
 photo one_more_step_by_bittertaste.jpg
Khi cái nắng không còn núp bóng nữa, chui tận vào trong con người để rồi bị vùi dập bởi những lý lẽ đưa ra để tự vỗ về mình bằng sự lắng lo:

 + Rằng sự giận dữ khi bế tắt trước những gì của hôm qua chưa bỏ xuống được để chấp nhận hiện tại đã đổi thay để bắt đầu lại. Khó khăn. Sẽ thúc giục con người ta buông xuôi mặc cho giận dữ lấn át lý trí đẩy mình rơi tự do vào những hành động thiếu nghĩ suy. Thường tình.
 + Rằng cái bản chất chắc có lẽ đã không còn khi ngày hôm nay đã thay đổi quá nhiều với mọi thứ điều quy chụp về nó khi nghe thằng nhóc nói. Nghẹn đắng. Thấp thoáng thấy con đường nào của ngày hôm qua nói cười trên những con đường nắng, gió bụi bám đầy rồi khóc cười ở một đêm mưa. Sự háo thắng đẩy con người ta đến bờ vực thẳm!?

Nó bỏ ngang câu chuyện như mọi lần khi thấy gương mặt thằng nhóc đã dịu sau vấn đề chốt lại: Nó sẽ chỉ làm điều bản thân cho là đúng & tập trung vào làm chuyện đó, gạt bỏ những thức xung quanh. Thằng nhóc cười: Em thích anh ở điều đó. Nó cảm giác thằng nhóc thích một người khác hơn là bản thân nó về tư tưởng này để lại. Một tư tưởng rất thử thách người theo đến cùng. 
***
Sài Gòn nắng trưa như dịu ngọt khi thằng nhóc ngông nghênh với tâm thức mặc kệ, đo lường các kiểu ngày nào giờ bật ra điều lắng lo cho bản thân nó - đứa mang trên đời lắm chuyện thị phi, chỉ chốt lại rằng: cây to phải chịu nhiều gió lớn
Thằng nhóc xác định rằng nó sẽ ngồi riêng một bên. Một mình. Chẳng đụng đến ai và chẳng muốn ai đụng đến mình như cách thức con người ta thường chọn ở một đời công bộc. Mọi khi.
Nó bước xuống cái tòa nhà cao nhất Sài Gòn hiện tại để nhìn lại con đường mình đi. Tự hỏi. Đúng hay sai!? Rồi sau làn khói bay đấy nó lại nhập nhòa ở những dòng người đi vội vàng. 
***
Tưởng đâu ngày tàn theo cơn gió mặn, đâu ngờ ở giữa Sài thành nó cũng niếm được chút dư vị ngọt lành từ mãnh đất Bình Dương. Thằng nhóc trẻ chạy ngược về thành phố để gặp nó lúc mặt trời đi trốn chỉ vì muốn khách hàng có giấy tờ mang theo mình cho kịp một buổi làm ăn. Chợt nghĩ.
Chắc thằng nhóc đó có hoặc sẽ không kể lại rằng nó đã chăm sóc khách hàng mình bằng cả sự tận tâm. Thật lòng. 
Thấy trái khoái giửa hai dòng cảm xúc. 
Thấy cảm giác do dự bất chợt về một nghiệp nghề tan biến. 
Thấy nó như trẻ lại với những khát khao vì được soi lại bóng mình từ những ngày mới vào đếm được một hai. 
(P/s: Chắc có lẽ sau bài này, thằng nhóc sợ thị phi đó ít nhiều cũng tìm kiếm được thị phi giống mình :D) 
Ảnh: Sưu tầm
  

Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2016

[TFSVN] Người đàn bà thép của Toyota Việt Nam

Nó bắt đầu kiểm tra lại lịch đã lên cho nhân sự quản lý mới ở một góc con đường Katinat của Sài Gòn buổi sáng. Công việc mà lẽ ra nó và chị thường làm.
 photo G9.jpg
Giờ không còn nữa…
Buổi đầu tiên. Dáng dấp nhỏ người đến mong manh đó bước qua cùng cái gật đầu để lại với nụ cười đậu đó trên khóe môi trong ký ức ban đầu của thằng nhóc ngổ ngáo gặp trong buổi phỏng vấn lần hai. Đâu hay. Buổi phỏng vấn đấy nó được gặp hai người làm ảnh hưởng đến sự nghiệp nó sau này. Giật mình. Chị là một trong số đấy!  
Một người đã bước xuống trước một sân ga ở một buổi trời vàng nắng để lại cho nó giá trị về lòng tin nằm trước sự thật. Kiên trì. Khi nghe đâu đó có phạm trù về đời công bộc có hai loại người. Anh thuộc khái niệm đầu đang viết tiếp câu chuyện ở bên kia triền dốc. Nhọc lòng.
 photo 82781350a7542b593d0_zpsd4580127.jpg
Chị là người còn lại đi tiếp cùng nó trên một con tàu đang chuẩn bị vào hầm. Bão giông. Đời công bộc. Thế sự nhiễu nhương. Con người tìm đường sống hay lòng vọng sân si. Không biết. Chỉ biết là vùi dập nhau làm quà mua vui. Mặc kệ. Chị, nó và những con người trẻ tiếp tục trên con đường đã xác định. Dặn lòng. Cây to phải chịu nhiều gió lớn. Dặt dìu. Đi trong những tháng ngày sương gió. Ì đùng. Miệng đời, đời miệng. Nghiệt cay. Trôi tuột. Không ghì lại kịp khi lỡ đẩy mạnh một đoàn tàu chất đầy những khoang chẳng chịu khớp răng.

Giờ không còn nữa.
Buổi sớm mai. Bước đi vào lòng phố từ nơi phố cổ của Hà Nội âm vang, đến sông Hàn ươm nắng rồi dọc bến Ninh Kiều nghe mấy đợt sóng Cửu Long rì rầm những âm thanh sống của ngày mới bắt đầu. Nhẹ thênh thang.
Buổi trưa già. Dặn dò sau câu nói “ai rồi cũng thế” như ấu thơ về lại khi nghe đâu đó tiếng đời này khá quen. Thầm nhớ. Chị là một trong những người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà nó từng biết khi trong lúc suy sụp nhất không còn điều khiển được cơ thể mình gục vào người nó, trí óc vẫn lên tiếng dặn dò từng chuyện tí ti.
 photo user1092425_pic830061_1281780065.jpg

Giờ không còn nữa.
Buổi cuối cùng. Tiễn đưa chị với hơn hai mươi năm sống với tên tuổi trong ngành ô tô cùng thương hiệu Toyota & tám năm khai sinh ra từ mãng tài chính của nhà sản xuất từ một góc chia cùng văn phòng, là một buổi tiệc nơi căn bếp nhỏ với những chiếc dĩa lấp đầy bánh, nghe kể rằng quà bác tổng mang từ Nhật sang. Nghẹn đắng.
Lắng nghe trãi lòng như đọc thoại nói với những con người còn lại trên chuyến tàu như cuốn phim quay ngược, đưa mọi người về cùng ở thập kỷ chín mươi nơi gã khổng lồ vẫn còn đang chạy đà & là nơi nó may mắn bắt gặp được những tình bạn gắn kết nhau từng ấy năm. Thèm thuồng. Năm, mười, mười lăm, hai mươi. Đời cạn. Tự hỏi đời mình mai này có được những tình bạn vượt ngưỡng năm, mười, mười lăm, hai mươi…để lời chào tiễn nhau bằng mấy bước nhẹ thênh thang, người đi khập khiểng ở những mái đầu tóc đã nhuộm một màu mây ở một trời cuối năm lặng gió. Tiễn đưa.  
Lắng nghe chân tình gửi gắm, mấy gia vị đời trộn thành một vị cay, cạn lời dành cho đội ngũ mình ở ánh mắt quạnh hiu chiều ấy, thấy gì đó xa xăm, dù đã chuẩn bị sẵn tình thần cho một buổi tiễn đưa. Nó bước ra, bỏ lại căn bếp nhỏ với những tiếng rộn ràng tiễn đưa, để rồi tiễn chị xuống một sân ga có hoa, bánh mang về. Một góc. Chị mang trên mình kỷ niệm từ những hình ảnh đồng nghiệp gắn bó đã từng bao năm.
 photo user1092425_pic830076_1281780392.jpg
Nó quay trở lại căn phòng thường trực để ngồi ngó sang bàn chị. Thiếu vắng. Điều gì đó lúc này.
Dẫu biết cuộc sống đến và đi. Lẽ thường. Nhưng lý lẽ thường không khống chế được cảm xúc của con tim.
Dẫu biết cuộc sống đến và đi. Lẽ thường. Nhưng cuộc đời luôn có những phút giây người ta sẽ nhớ mãi. Phút ban đầu và lời sau cuối. Nặng mang.
Rồi ngồi ở một góc con đường tưởng tượng. Đếm từng ngày ở mỗi lần thức dậy sớm mai theo quán tính ngày ấy. Chắc cũng đếm được vài lần…lặng lẽ…nhắc nhở mình rằng ngày hôm nay lại là một ngày thong thả, tự do.

(P/s: Tạm biệt người sếp cũ – chị Hương – người đã bước xuống một sân ga ở một buổi đầu xuân)
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

[Biểu đồ đứt đoạn 2] Đừng chết ở tuổi 25!

 photo 497f7b52240e4af3f3689e81fa27ab01-d3fxx0k.jpg
Có những người chết ở tuổi 25 và chỉ đến 75 tuổi mới được chôn
Some people die at 25 and aren't buried until 75.
 Benjamin Franklin

Dường như là có “huông” theo cách nói thuộc về tâm linh, nếu không gọi là mê tín? Nó lại phải ngồi đối diện với một biểu đồ đứt đoạn thứ hai chỉ khác năm, hai tháng cuối tiếp tục về mo. Miệt mài. Tưởng đã tròn năm. Đâu hay, tạm biệt mùa lá bay ấy, lại một kẻ nữa tạm biệt con tàu bước xuống một sân ga. Dừng lại.
Ngở ngàng. Thằng ku cười tưng tửng ở một buổi tiển đưa…sớm; chắc là vì sớm… nên khi ngày cuối đến thằng ku nói với nó ở một góc văn phòng – ngày cuối rồi, lẹ quá anh ơi. Nắng pha màu bên cửa kính, nhìn ra sông, tầng cao như dời xuống trệt, lếch ra đường, hút người đi mất biệt, để phố phường thênh thang, cho thằng ku ngồi hắt hiu một mình thì có lẽ ra đi sẽ đúng hơn tâm trạng. Mênh mang.
Nhớ. Ngày đầu gặp, buổi chuyện trò đếm đâu đó được năm phút. Ấn tượng đầu. Mặt mụn. Xấu đều nếu không nhờ đôi mắt thật thà cháy lên phía sau khung kính cận xóa tan đi cái cách đánh giá “hình dong”. Thường khi. Những câu trả lời chứng minh thêm cho ánh mắt đó. Thật thà. Thế là có thêm một đồng nghiệp.
 photo 8278134db0252c43743.jpg 
Tưng tửng. Áp lực biến bằng không với thằng ku cùng suy nghĩ rằng bài toán nào cũng có lời giải, chẳng qua là nhanh hay chậm, cứ thế mà đi từ từ. Ung dung. Thằng ku đi với nó qua từng đại lý, gặp gỡ rồi trao đổi, từ cấp trưởng phòng đến cấp bậc nhân viên, từ người hiền đến kẻ dữ, từ người nhiệt tình đến kẻ muốn thử thách anh em. Tửng tưng. Thằng ku đáp gọn lửng cho một câu hỏi mang tinh thần chặt chém giữa muôn trùng nhân viên, muốn dồn ép; sự tự tin cuốn luôn nó vào trong câu chuyện được phăng thêm. Tự hào. Ngổ ngáo. Thằng ku đặt vào tai nó câu “bắt chước anh”, cười khì cho qua, như chẳng nó chuyện gì để nó chưng hửng; bốc đồng định chửi, nhưng lắc đầu rồi bật cười vì không nghĩ thằng khỉ lắm trò.
Độc lập. Trong suy nghĩ & cách làm khi ngổn ngang những thông tin tứ phía, sẵn sàng cuốn những mái đầu trẻ vào dòng chảy thị phi, chết chìm không hay. Thằng ku đứng rìa dòng chảy đó, chỉ chăm chăm  lưu lại những gì của công việc ở mấy bận nó giao với niềm tự hào về một lớp trẻ khát khao. Sống khác.
Ở một buổi đầu sớm, hai gã lang thang gọi là thể dục buổi sớm – một trẻ, một già ở vài ba nẻo đường nơi Cần Thơ phố; chuyện trò mấy câu chuyện kể về một người ba được thằng ku nói thường. Thấy đâu đó niềm tự hào ánh lên. Ghen tỵ.
Ở một buổi chiều hôm, cả đám anh em cạn dòng nước cay vương bọt. Đùa. Danh xưng “tứ trụ”. Ráp. “Qui, phụng, long, lân”. Trêu. “Phụng” cho một người anh đồng nghiệp. Cười. Duyên đúng lúc, đứt khúc vô duyên. Sảng khoải chiều hôm, không còn công việc, chẳng vướng thị phi, chỉ có chuyện trò những ra đầu cuối ở một đoạn phố xá lên đèn. Rộn tiếng cười vang.
Đấy là có “huông” hay là cách ăn ở như câu hỏi đã từng nghe mà cứ thế từng người lại ra đi? Chẳng biết! Vì không bàn mấy điều làm ngổn ngang lòng vượt tầm đó. Chỉ biết biểu đồ đứt đoạn được lập lần hai có phần khác biệt so với lần đầu là sự day dứt không tồn tại như đã từng khi có những dòng cảm xúc trẻ suy nghĩ chưa thông vì mấy thông tin nhập nhằng, tạm gọi thị phi. Chỉ biết biểu đồ đứt đoạn lần hai thấy một trời phơi phới với câu chuyện khởi nghiệp mới vừa diễn ra. Ngập tràn hân hoan. Sài Gòn đang nhuộm màu nắng cháy lại bất chợt đổ mưa tầm tã, hai anh em nấp vội một góc con đường, chờ tạnh.
 photo 07dc77387c6c84fc96a7f045b9270822-d3388rn.jpg
Facebook update vài hình ảnh thằng ku về lại với miền quê cũ, thực hiện giấc mơ mang tên mình ở một khoảng trời sương bay. Mờ tỏ. Thằng ku muốn tự mình mở cánh cửa cho bản thân ở một lựa chọn.. Dự án rau xanh, sạch.
Phía sau. Luống cày. Đất vừa xới bên dưới trời sương bay, hạt vừa gieo. Cảm nhận.
Rồi cánh đồng sẽ ngát xanh, để cho cái khoảnh khắc một mình nhìn trời mênh mông ấy, không còn cảm thấy xa vời vợi vì chắc còn nghĩ ngợi đến mấy lượt lòng vòng đi quanh phố, điện thoại ngập đầy cuộc gọi, cho tối về mệt nhoài thèm một giấc ngủ trôi mơ. Lơ ngơ. Từng nói cười như mếu. Bồ giận vẫn chưa qua dỗ dành – hình như có người chờ đợi để chở một chuyến đi chơi. Đời Sales đã từng trãi.
 photo user1208939_pic966123_1302713107.jpg
Nó gọi lại thằng ku ở một trưa vẫn còn nghe được tiếng gà gáy vang, ngỡ ngàng chắc mắt thằng khỉ cũng thênh thang ở ngày về để rồi post lên vài dòng tâm trạng với mặt mụn sắp già trơ trọi với trời xa.
Đồng xanh. Ngút ngàn. Tưởng tượng. Lúc ngồi gõ những dòng tâm trạng. Dẫu cho biểu đồ có đứt đoạn, thấy nụ cười đâu đó trên khóe môi mừng thầm khi có một đời trẻ dám tự lựa chọn con đường cho riêng mình. Sượng sùng. Tự thân.  Câu chuyện của riêng mình mãi đến hôm nay (vượt nữa ải của Y Vân) vẫn còn mãi dung dằng về một xúc cảm vẫn chưa thông thiếu liều.
Tuổi trẻ mang ý nghĩa là sự thắng vượt của lòng can đảm trên sự rụt rè của ham mê,
thích phiêu lưu mạo hiểm hơn là ưa chuộng sự dễ dãi
Chúng ta già nua bởi vì ruồng bỏ lý tưởng của mình.
Năm tháng có thể làm nhăn nhúm làn da,
nhưng sự từ bỏ tinh thần hăng say phấn khởi thì mới làm tâm hồn chúng ta thêm héo hắt.
Sự buồn phiền, sợ hãi, sự ngờ vực chính bản thân mình
bẻ nát vụn tâm hồn và biến tinh thần trở về lại cát bụi.
(Samuel Ullman – Đoàn Thanh Liêm dịch)

(P/s: Tạm biệt một đồng nghiệp cũ – Lê Duy Thiện – thằng em tưng tửng vừa bước xuống con tàu TFS để tìm về với mãnh đất vừa xới sắp thành đồng xanh. Goodluck to you)

Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

Cuộc chia tay thầm lặng!


 photo 82781350acbc43e83f4_zps466b4708.jpg 
Giữa một đêm còn sót mãnh trăng thu cuối cùng như lưỡi liềm treo giữa chân không, nó ngồi điểm lại một cột mốc như đâu đó có người gọi là "chapter of life", ở đây chắc chỉ là "apart". Thường khi. Đông sang, Xuân đến. Điểm lại ai còn lại trên chuyến tàu đang đi - chuyến tàu mới đấy đã vượt qua chặng đường bốn năm.
Thôi thì không ngồi ghi lại với những gì trong năm, có một dư âm vừa đủ cho nó khơi lòng viết lên vài điều về một hành khách đã rời toa, một đứa em tính theo độ tuổi, một đồng nghiệp tính theo mốc thời gian làm việc.
Bỏ lửng đi những nhọc nhằn trong công việc, những sân si mang chút gì đấy thị phi của cuộc sống thường nhật cuốn vào không hay ta đã nghĩ và nói gì đây. Khó gần. Trong cách nhìn ban đầu giữa nó và cả chính em.
Bất đồng trong quan điểm, khác biệt về cách làm và ngược ngang về cách sống. Không hiểu. Đến lúc em báo tin rằng sắp đến sân ga em dừng lại. Tự dưng. Câu nói vang lên trong cái nắng giữa hạ như trời thả năng rơi tả tơi trên một chuyến xe đi cùng, dội vào nó những cảm xúc miên man về một đánh giá của một đứa nhóc kém vài tuổi lại biết về một phần đời trên quãng đường nó đã đi qua. Không nhẹ nhàng và thư thả như một áng mây bay. Không êm đềm và bình yên như mặt hồ lặng gió. Tính theo khung tuổi đời của Y Vân đã chiếm gần nữa. Không nghĩ rằng đến bây giờ những gì cảm xúc lắng đi, quá khứ vùi dập lại được nhắc đến giữa một ngày nắng rọi chờ mưa. Hanh hao.
 photo hengkileephoto6-640x357_zpsd8fde170.jpg Em chọn ngày nghĩ. Ngày đi trùng ngày đến, ngày xuống cũng là ngày lên trên chuyến tàu TFS VN. Con tàu không chờ đợi, chỉ có mình nó ngồi đếm từng người bước lên, bước xuống ở một sân ga.
Cuộc chia ly lặng thầm là cuộc chia ly buồn nhất!
Nghĩ. Ngày em ra đi với những dự định của riêng mình. Không còn tuổi trẻ với những suy nghĩ rong chơi, vui cười là chính. Em đã có một mái nhà nhỏ của riêng mình khi một sinh linh đã hình thành và đã đến với thế giới này. Miền Trung vẫy gọi. Tiếng gọi cha không phải ở một chốn thị thành Sài phố người xe ngang dọc, không chờ đợi. Những dự định ấp ủ, các buổi học dở dang, chân như bước hai hàng với câu hỏi lang thang: đời đợi ta về đâu?
Để rồi, chân bước nhẹ dặn lòng êm ái, chân bước về với miền đất khai sinh. Ừ thì về đi em nơi quê ấy, khởi nghiệp đời cho lựa chọn tương lai. Ngày mai. Hai chữ vốn chẳng ai biết được đấy là gì, giải thích sao cho đủ nghĩa khi tuổi đời năm đếm dần tăng. Ngược xuôi, xuôi ngược. Rồi cũng buôn chèo, gác mái để tạm gọi vô thường hay giông buồm, mượn gió biết đâu rồi sẽ có gió Đông để lòng lại tiếp tục gợn sóng cho thoả mãn một câu đời tự mãn.
 photo 82781350acbeddb0cda_zpsd59311b0.jpg
Chí làm trai dặm nghìn da ngựa
Gieo thái sơn nhẹ tựa hồng mao
Một con tàu không chở ta đi mãi, sẽ có một ngày ta dừng lại ở một sân ga. Đầu tiên hay cuối cùng. Tất cả là do ta lựa chọn. Tương lai. Thành công hai chữ gửi vào cơn gió hay treo tạm mây trôi về một miền Trung thương nhớ cho một đứa em, đã từng ngồi cùng ở một toa tàu. Hãy vững lòng đi nhé vì tiếc nuối gì khi ta tự chọn tương lai.


( P/s: Gửi đứa em đã từng ngồi cùng một toa tàu. Vũ Đình Trung – Ex - TFS VN Sales Officer) 

( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

Ba Rọi - I've never been to me

 photo 82781350a7546496a8c_zps25fc745d.jpg
Như một tật xấu, nó ngồi đếm những gì đọng lại: vài câu chuyện vui buồn từ mấy bận nắng mưa về một người đã dừng lại ở một sân ga khi con tàu TFS tiếp tục lăn bánh về phía trước.
Nhiều khi. Nó từng hỏi từ đâu hình một tật xấu, khi không đếm kẻ lên tàu chỉ đếm người xuống ở một sân ga nào đấy?
Không biết.
Trong cái khí trời của Sài Gòn đỏng đánh lúc nắng lúc mưa, nó thoáng nghe câu nói của chị trong lúc bước vào để đón mừng sự sẻ chia từ những đồng nghiệp. Còn mấy ngày nữa là sắp sửa được năm năm, nghe xong nấc nghẹn. Cười. Gượng gạo.
Không hiểu. Vì sao.
Đời người lại bắt đầu đếm những cái năm, mười, mười lăm…Không như thuở nhỏ của trò chơi năm, mười lắng đi trong vài giây để rồi kiếm tìm. Giờ đây. Năm, mười, ngồi với gã Y Vân mà đếm. Ngậm ngùi. Hỏi. Tìm kiếm được gì đây!?
Ba rọi. Nickname nó đặt cho chị trong một lần đùa. Mặt thịt. Mặt mở. Vậy thì còn thiếu gì ở đây. Nó gọi chị là Ba rọi từ đó.
Từ đó. Đến giờ đã gần năm năm.
 photo 82781350a7551571264_zps82a8e4ce.jpg
Từ đó cũng là một ngày cuối năm nói cười trong một thuở khai sinh với nhiều thứ để nhận nhìn, dựng xây. Lấp đầy. Tiếng cười thay cho xả giao phần nhiều. Tiếng nói thay cho khách sáo phần cao. Tất cả chỉ dừng lại ở đấy thôi. Tiếng cười và tiếng nói. Không cùng một phòng ban, chị em đi qua những ngày nắng gàn đổ lửa đế những ngày mưa bão ghé ngang dội vào lớp kính. Không hay. Phố phường không chờ đợi. Thời gian cũng chẳng đợi chờ.
Đến giờ nó bước lên bậc tiếp theo của đời người để ngồi ngang với chị. Chuyện trò. Ngổ ngáo. Về một chủ đề mà trước giờ bắt theo không kịp vì chưa có kinh nghiệm đời thường. Cái con, con cái.
Nó học hỏi chị những kinh nghiệm sẻ chia về cuộc sống đời thường. Lắm lúc. Cảm. Thấy chị tôi; ba rọi, người phụ nữ đâu đó thèm khát tự do nhưng lại mâu thuẫn với hạnh phúc hiện tại. Người phụ nử đang có tất cả nhưng dường như thiếu thốn, đủ đầy nhưng thấy vẫn còn trống vắng ở một góc đời mình. Cảm. Một người phụ nữ đang khát khao đi tìm sự khám phá như trong lời hát của I’ve never been to me.
Gom lại. Tất cả chỉ là một cảm giác chủ quan như mỗi lần ngồi với ai đó. Chuyện trò.
 photo 82781350a7543a871fc_zps35186e90.jpg 
Nó bỏ ra ngoài, chọn một góc quán, ngắm phố phường với người, xe qua lại trên một đại lộ của Boulevard của ngày xưa giữa trời vẫn còn giăng mưa. Rỉ rả. Sợ cái cảm giác như sắp mất đi một điều gì đó thân thuộc. Thèm khát một vòng tay nhưng lại sợ hơi ấm làm cảm xúc nhận chìm đi những gì của thực tại. Chị đã dừng lại ở một sân ga và nó cần phải vẫy tay chào trong nụ cười rạng rở để một ngày mới, ở nơi nào đó, chị sẻ bắt đầu viết tiếp những trang khác của đời mình. Thiết tha & yêu đời, có thể những hậm hực lẫn xen nhưng trong tất cả đấy là những gì của trang mới.
Ngày xuống, đêm lên. A new day has come. Nó bước qua chổ cũ, ghế đã vắng người xưa. Một góc bàn đã khuyết.

( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

TFS VN & Nó

Những cơn gió đầu đông táp vào mặt nó khi sóng biển còn rì rào xa khơi, như muốn đánh thức nó dậy sau một giấc ngủ dài. Một giấc ngủ thật dài. Mới đó mà đã hơn hai năm khi ngẩn ngơ nhìn lại. Giống như một gã suy tư già ấp ôm kỷ vật cứ đến hẹn lại đem ra lau chùi, nó mang những kỷ niệm về TFS, về những con người khắc khoải nơi đây từ lúc bắt đầu ra ngẩn ngơ tâm trạng, sợ thời gian cướp mất lúc nào không hay nếu không ngồi ghi lại.
Photobucket
Về một sớm lập đông…
Nó đến với TFS khi cuốn lịch vơi dần để đếm lùi thời khắc một năm. Cái gió lành lạnh của Sài Gòn về lặng lẽ trên những ngã đường vội vã lúc đó, nó và những con người nơi đây bắt đầu một chặng đường mới – một chặng đường có thể gọi là khai phá khi những ai đi qua một lần nhìn lại: vất vả, ngổn ngang, vấp ngã rồi vượt qua. Trên con đường đó có những con người thân quen lạ:
Photobucket
·        Anh với nó và những buổi chuyện trò trên từng cây số, dốc hết sức mình cho một con đường sự nghiệp mới gập ghềnh, quên cả những dự định riêng tư. Cuộc sống không quá ngổn ngang, nhưng anh hiện giờ chỉ muốn ngồi lại nhìn đời đi qua trong làn khói trắng bay. Chầm chậm. Không vội vã và phiêu lưu. Tuổi trẻ bay qua mất rồi. Còn đâu.
·        Chị với nó và những giọt đắng café cuối cùng rơi tí tách, lắng dòng đời tìm một phút thanh thản khi cuộc sống quá nhiều lo toan. Áp lực của đời thường về một gia đình, một công việc bám đuổi không tha. Mưa cuối mùa nào làm ướt áo không thôi, lạnh cả thịt da băng kín cả tâm hồn. Nhìn đời trong thinh lặng, chút sóng ngầm gợn ở đáy con tim. Tiếc ngẩn, tiếc ngơ một thời con gái. Yêu dấu nào theo gió bay xa.
Photobucket
·        Em với nó và những cơn gió lùa buổi sớm, tiếng điện thoại nào truyền đi thanh âm một sớm hanh hao. Có những uất ức, có những muộn phiền và cả nổi niềm riêng. Tạm để lòng lắng đi mà sống tiếp. Đời em còn quá trẻ cho những dự định ban đầu, có ước mơ, có khát khao và hoài bảo. Trong sâu thẳm con tim còn có một niềm kiêu hãnh của bầu máu nóng sục sôi. Tiếng ai gọi 8x thời bỏng cháy, nóng vội những giấc mơ.   
Photobucket

Đến một chiều cuối năm
Khi những tờ lịch cuối cùng bắt đầu tới, những con người tụ họp lại mong ngóng một năm mới. Những con người nơi TFS này vẫn rong ruỗi theo công việc hàng ngày, chỉ thầm lặng chờ đón một mùa xuân. Không vội vàng.
Photobucket
·        Có kẻ chờ xuân về trong hối hả, đặt vé tàu về cho kịp một tối ba mươi. Book online mà lo lắng không thôi, không biết rằng vé kia có giữ lại riêng mình, để kịp con tàu đưa về đúng hẹn với cha ông. Đoàn tụ. Một sớm an lành.
·        Có người nhìn xuân về trong hờ hững, khác biệt gì khi đã đón từng ấy mùa xuân. Vẫn bình thường vậy đó thôi nên lại chìm mình trên những con số, lấy công việc làm vui. Hồ sơ nơi góc bàn lặng lẽ, tiếp tục công việc của riêng mình, tiếc thầm một xuân phai. Vắng lặng. Một chiều cuối năm.


·        Có đứa nào bày vài trò nghịch phá cho rộn ràng như nhắc thầm sắp có xuân sang. Những tiếng nói lại rộn rã, những nụ cười trở lại với vành môi trong ánh nắng chiều óng ánh. Năm cũ sắp tàn. Năm mới sang.
IMG_3332
Những chiếc xe, những con tàu đưa những con người đi về lại với quê nhà nơi đất mẹ đầy cỏ lúa, đồng xanh xa mấy mùa”, có đứa em nhỏ lòng rộn ràng chờ xuân “ ngoài đê diều căng gió”, có mắt ai vương một chút xuân tình “thoảng câu hò đôi lứa...Trong xóm vang chuông chùa, trăng sáng soi liếp dừa. Con sông dài mấy nhánh, cát trắng bờ quê xưa” với một “niềm yêu đời phơi phới”.
Để rồi có một con tàu mang tên TFS đưa những hành khách trở lại với công việc hàng ngày sau sau những phút giây sum vầy. Con tàu cứ chạy mãi trên đường ray đã tính sẵn, cứ thế mà thẳng tiến, chỉ lắm lúc khẽ dừng cho hành khách nào đã đến một sân ga của riêng mình để lên một con tàu khác tiến về một hướng mới. Không biết rằng con tàu mới có vui không, có buồn không, tương lai nào chào đón, chỉ cần biết có những dự định khác nhau sẽ có người dừng lại ở sân ga của đời mình một lúc nào đó mà thôi.

Con tàu TFS không thể chở tất cả về trạm cuối khi có một người muốn dừng lại giữa đường.
Nó cũng đứng trên con tàu ấy và không biết rằng mình có đi tiếp đến chặng cuối không, sân ga nào sẽ đón chào nó dừng lại trong tiếng còi tàu vút đi. Dai dứt lòng.
IMG_3300
Thì nghĩ nhiều cũng chỉ vậy thôi, vẫn đi qua ngần ấy thời gian, năm lại sắp tàn. Có bồi hồi thì tất cả cũng trôi lại phía sau. Không cách nào buột lại. Sao ta không nhìn vào hiện tại để sống trọn một ngày. Dặn lòng. Có buồn, có chán thì năm mới cũng đến dẫu có bàng hoàng. Hãy cứ vui lên mà đón xuân sang. Vậy đi.
( Ảnh: Solid)
( Bài viết đã được đăng trên tạp chí nội bộ TOYOTA )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...