Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn tuoi gia. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tuoi gia. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

UP - GIẤC MƠ VỀ MỘT TÌNH YÊU

Tình yêu thầm lặng là tình yêu thiêng liêng. Trong bóng mờ trái tim ẩn kín một tình yêu sáng rực như trân châu. Trong ánh sáng ban ngày kỳ lạ, tình yêu lu mờ một cách đau thương. ( Tagore )
Hai năm. Tính từ ngày phim Up khởi chiếu. Đến giờ. Với nó. Dư âm vẫn còn đọng lại ít nhiều về một tình yêu.
Photobucket
Từ tuổi thơ ngơ ngác. Tình yêu về một chuyến phiêu lưu đến một miền khám phá. Thõa lòng. Ai trong chúng ta đã không từng có một giấc mơ. Vụn dại đầy ấp những hy vọng không có tính toan. Thật hiền.
Hai đứa nhóc cùng mơ một giấc mơ chung: tìm đến một vùng đất vẫn còn chưa có bước chân người đến.
Photobucket
Từ một cuộc sống cần có một tình yêu. Chia sẽ. Những phút, giây đi qua đời ta không buồn bã và tẻ nhạt, mà thay vào đó là những gam màu hạnh phúc vì được sẽ chia.
Hai người yêu nhau. Sống trong một ngôi nhà. Giản đơn. Tự tạo. Hạnh phúc cho riêng mình.
Photobucket
Từ một cuộc sống phải có một tình yêu. Chân thật. Để dìu dắt nhau đi qua sỏi đá đời làm ta vấp ngã. Nhiều khi. Không thể đứng lên được nếu có một ai nâng ta. Nhẹ nhàng. Lau lệ khô tháng ngày. Để biết không phải bao giờ cũng mạnh mẽ, một lúc nào đó vẫn cần một điểm tựa để bước qua.
Mái ấm cần một tiếng nói trẻ thơ. Đôi khi. Không phải lúc nào cũng có một mái ấm vẹn tròn như thế. Có những mái ấm vắng tiếng trẻ thơ nhưng lại ngập tràn nhịp đập của hai con tim. Đồng điệu. Yêu thương.
Photobucket
Từ một cuộc sống luôn có một tình yêu. Chờ ta. Ở một nơi nào đó. Nhất định. Quanh ta, tình yêu nằm trong vòng tay với. Không xa xôi. Giấc mơ về một tình yêu hoàn hảo. Vốn dĩ. Khiếm khuyết làm tình yêu hoàn hảo nếu như ta cho đi hay bỏ qua những gì gọi là khiếm khuyết. Thay vì. Ta đòi hỏi. Được gì!?
Hai con tim yêu. Bồi hồi. Đi với nhau đến những giây phút cuối đời. Ôn lại. Kỷ niệm nhạt nhòa tưởng đã ra đi khi có một con tim ngừng đập.
Photobucket
Hai con tim. Rối bời. Một già, một trẻ. Gặp nhau. Ở giữa lưng trời. Mái ấm đang bay lơ lững. Tưởng rằng. Vụt bay. Hạnh phúc nào mõng manh, tình yêu nào lơ lững. Phương nao. Hai con tim tìm thấy từ nơi giấc mơ vụn vỡ có một tình yêu mới hiện lên. Rạng ngời. Thấy yêu đời phơi phới để sống cho trọn một cuộc sống này.
 Photobucket Photobucket
Nghe lại khúc hát remember when trong trời hiu hiu nắng. Thì thầm. Vì cớ làm sao mà cứ nhạt nhòa hay sầu não. Bắt tay. Tìm một miền yêu để sống cho trọn một cuộc sống này. Phơi phới. Tình yêu thương cuộc sống. Tràn đầy. Một dòng tái bút để lại.
Merci pour cette belle aventure – Il est temps pour toi d’en virve une nouvelle!
Je t’aime, Ellie
( Tạm dịch: Cảm ơn anh vì chuyến phiêu lưu thú vị này – thời gian bên anh, em như được sống trong một cuộc cuốn tiểu thuyết vậy!
Yêu anh, Ellie )

Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012

[Story] Phút Giao Mùa - The Moment of Season's Change

-         Dạo này trời hơi lạnh, chân hơi nhức nhức! Mà bà đừng có lo, tui vẫn khỏe như trâu. Khà khà.

Gió tủm tỉm. Cây nhoẽn miệng. Rung rinh lá.
Photobucket

Dĩ nhiên là không khỏe bằng ngày xưa rồi. Ngày xưa ấy. Băng đồng, vác súng. Nghênh ngang. Vững một niềm tin. Tiến bước. Vài ngọn lúa cứ phất phơ đùa giỡn. Đêm trăng.
Giờ bàn chân nhớ dĩ vãng, cứ rung lên mỗi độ đêm về. Ngó qua cửa thấy mặt nước soi trăng. Bồng bềnh. Ngồi tần ngần. Chẳng hiểu.
Mà bà có nhớ không vậy? Tui thích trăng. Nhờ nó mà tui gặp bà. Óng ánh. Mái tóc huyền tõa hương bồ kết. Lạc đường. Tình. Anh lính trẻ. Đê mê. Nhìn mái tóc thề ướt nước cuối cầu. Lung linh cùng ánh trăng. Cỏ cây níu chân. Chôn chặt. Đứng ngắm mãi sợ chẳng bao giờ gặp lại trong đời trai. Lính trận.
Nhớ không!? Bà cười, hỏi. Gì như trời trồng thế anh. Đêm khuya sóng nhỏ chạy đến bờ thương trộm. Vậy là theo sau áo lính. Vội vàng. Vác súng. Đưa thư. Giao liên bất chợt gắn nghiệp đời. Bà với tôi. Tiền phương. Hậu tuyến. Thời bom đạn.
-         Hai đứa nhỏ tết này không về chơi. Bọn nó bận nhiều việc quá bà ơi. Trách làm gì. Con cái không hà. Nước mắt nào mà chẳng chãy xuôi. Mấy đứa cháu cứ quấn quýt. Bận bịu. Sao về cho xuôi. Thiệt tình.

Gió thở dài. Cây chùn mắt. Ru rũ lá.
Photobucket

Mấy đứa cháu nhìn thế mà kháu. Đứa nào cũng giống tui, giống bà. Nghênh ngang. Nghịch phá. Vậy mà vui. Rầy cháu mà cứ cười ha hả giữa nhà. Mấy đứa nhỏ la. Ba làm vậy nó hư. Lại cứ cười ha hả. Con nít mà.
Thằng hai giờ làm giám đốc. Kinh doanh giỏi cứ đi nước này, nước nọ. Đông Tây, Âu Á. Nước nào cũng biết. Nước ao sau nhà chả biết nhớ hông. Lúc nhỏ tắm truồng mém chết đuối. Ăn roi. Vợ nó khúc khích cười. Mỗi lần tui kể.
Thằng hai đi quài. Thằng Cún con nó quên hơi. Thích gần chú Dũng nào đó, hay ghé nhà chơi. Mẹ nó ngồi góc nhà. Nhìn tui. Sượng sùng. Mắt dính nước. Rướm mi. Nhìn tội. Giận thằng hai. Con mình. Đi quài.
Con ba cũng khá hơn. Một chân trong nhà nước. Một chân bước ra ngoài. Vướng sình thì phải. Cứ thấy người dạ, kẻ thưa. Đưa gì không biết. Quay lưng nói gì như chữi. Kệ bà há. Làm nhà nước mà, sao được lòng hết. Vạn người.
Vậy mà thằng chồng con ba thì không khá hơn. Lặng lẽ rồi cau có. Khi ai đó dòm ngó. Cau có rồi lặng lẽ. Không nói được con ba. Cứ ngồi nhà cau có. Vậy rồi về quê thường. Thăm tui, bà hay tránh con ba. Không biết. Chỉ biết là tui có bạn nhậu. Sầu đời. Mà thôi.
-         Chẳng hiểu bọn nhỏ thương nhau thế nào bà ha. Chẳng hiểu yêu thương kiểu gì. Thiệt tình. Mà bà ơi! Có đứa nói thương tui kìa bà. Khà khà. Nhỏ hơn gần hai, ba con giáp.

Gió liếc xéo. Cây liếc ngang. Rì rào lá.
Photobucket

Bà đừng có nhìn tui. Tui nói thiệt. Con nhỏ cứ thích ngồi nghe tui kể mấy câu chuyện ngày xưa. Chiến trường. Oai hùng. Không lẻ bạn.
Đi với tui. Thường lắm. Gặp đồng đội. Nằm xuống đất sâu. Mỗi lần kỷ niệm. Hỏi nhiều đến đáng yêu. Về lính. Tui kể nghe luôn chuyện những đồng đội. Chưa về. Nằm đâu đó trên đất nước thương yêu.
Qua nhà mình. Mỗi ngày. Rỗi rãnh. Lúc chén chè. Khi nãi chuối. Đúng gu tui. Thích sẽ chia. Chuyện cũ rích. Thế rồi, ngồi miết đến chiều về. Khóc, cười thõa thuê với ông lính già qua khói lữa. Vẫn nhớ mùi bồ kết đêm trăng. Óng ánh. Rọi lòng. Mái tóc bay bay. Câu nói bạo miệng. Thương hoài.
Nó nói yêu tui. Chẳng cần yêu lại. Giữa chiều về lặng lẽ. Bóng ngã chiều. Bóng hừng đông. Kỳ lạ. Mắc cười. Đúng hông bà? Khà khà.
Cười lúc nghe. Tối nằm chỏng chơ. Nghĩ đến. Cười tiếp. Giờ kể bà nghe. Cười nữa.
Xốn xang. Đốt nén nhang. Khói hương dào dạt. Lau lại tấm ảnh nhạt nhòa. Bia mộ. Phút giao mùa. Giữa nghĩa trang.
Chắc nó thương tui thiệt bà ha. Rượu hôm nay cay cay. Thiệt tình.

***

"The weather's a bit chilly these days, and my legs ache a little! But don’t worry, I’m still as strong as an ox. Ha ha."

The wind chuckled softly. The tree smiled faintly. Its leaves quivered.

"Of course, not as strong as back in the day. Those days... Crossing fields, carrying a rifle. Striding boldly, firm in faith, marching forward. A few stalks of rice swayed and danced in the breeze. A moonlit night.

Now, these feet remember the past, trembling every night. Looking out the window at the moon reflecting on the water. Floating gently. Sitting there, lost in thought, not understanding why.

Do you remember? I loved the moon. It was because of the moon that I met you. Shimmering, your jet-black hair carried the scent of herbs. I was lost... in love. A young soldier, enchanted. Watching your long, silky hair, wet at the bridge’s end, glistening in the moonlight. The grass and trees held me in place, rooted. I stood there, staring, afraid I’d never see you again in this lifetime of a soldier.

Do you remember?! You laughed and asked, 'Why are you standing there like a tree, huh?' Late at night, the small waves whispered, carrying their secret affection to the shore. And so I followed you—chasing after your shadow, hurriedly, with a rifle on my shoulder. Carrying letters. A courier by fate. You and I, the frontline and the homefront, bound together in the days of war and bombs."

"The kids aren’t coming home this New Year. They’re busy with work, you know. Don’t blame them. Kids are like that. A parent’s tears always flow down, never back. The grandkids keep us company, keeping things lively. How could they make the trip back here? Really."

The wind sighed. The tree closed its eyes. Its leaves drooped.

"Those grandkids, they’re adorable. Each one is like us—cheeky, mischievous. But they bring joy. I scold them, but I end up laughing right in the middle of the house. The kids yell, 'Dad, don’t do that! You’re spoiling them.' And yet, I just laugh louder. They’re just kids, after all.

Our eldest—he’s a director now. A sharp businessman, traveling everywhere. East, West, Europe, Asia—he knows all these places. But that pond behind our house? He doesn’t remember it, does he? Remember how he almost drowned swimming naked in there as a kid? Got a good whipping for that. His wife giggles every time I tell the story.

But he’s always away. His son, little Cún, doesn’t even remember his scent. He’s closer to some guy, Uncle Dũng, who often visits. His mother sits in the corner, looking at me with watery eyes, ashamed, as if pleading. Angry at him—our son—always gone."

"Our second child, she’s doing okay too. One foot in government work, the other outside of it. Caught in the mud, I guess. Always so formal with everyone—yes sir, no sir. Who knows what she’s giving away? When she turns around, she mutters things like curses. Let it be. It’s government work; you can’t please everyone, can you? So many people.

Her husband, though, hasn’t been doing well. He’s quiet and sullen, always frowning when someone glances at him. Frowning, then retreating into silence. Can’t even talk to her. Just sits there, brooding. But he visits us often. Maybe to escape her. Who knows? All I know is, I have a drinking buddy now. Life’s sorrows, you know? But whatever."

"I don’t get how these young folks love each other these days. Don’t understand their kind of love. Really. Oh, but listen! Someone said she loves me, you know? Ha ha. She’s nearly two or three cycles younger than me!"

The wind shot a sly glance. The tree peeked sideways. Its leaves whispered.

"Don’t look at me like that. I’m serious. This girl, she loves listening to my old stories. War stories. Heroic tales. She says I’m never lonely.

She often comes with me. Often. Visits old comrades, now resting deep in the earth. Every anniversary, she asks so many questions, it’s endearing. About the soldiers. I tell her all about my comrades—those who haven’t come back yet, still lying somewhere in this beloved land.

She comes to our house every day. Whenever she’s free. Sometimes with a bowl of chè, other times with a bunch of bananas. Just what I like. She loves sharing these old tales. And then, she sits there until evening, laughing and crying with this old soldier, reliving the smoke and flames.

Still remembering the scent of herbs under the moonlight. Shimmering, illuminating my heart. That hair of yours, flowing in the breeze. Those words, boldly spoken. Loved forever.

She says she loves me. Doesn’t need me to love her back. And in the quiet evenings, she leaves silently, as the dusk falls. Her shadow in the twilight. Her silhouette in the dawn. Strange, isn’t it? Funny, right? Ha ha."

"I laugh when I hear her. At night, lying there, I think about it. Laugh some more. Now I’m telling you, and I’m laughing again."

"Restless, I light an incense stick. The fragrant smoke lingers, swirling. I clean the faded photograph. The gravestone. The moment between seasons, here in the cemetery.

Maybe she truly loves me, huh? The wine today tastes a little bitter. Truly."


Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

[Story] Đồng Gió! - Windmill

Vén mùng. Thả chân. Bà đong đưa trên ván gỗ như một đứa trẻ con. Ngẩng mặt xem tivi. Nói
Thái Lan lũ lụt hơn cả quê mình nữa kìa ông!? Nhìn thấy người ta đi trong lũ, lặn hụp tội nghiệp quá trời. Xa quá nếu gần, già già chắc cũng phụ một tay. Nghe phát thanh viên nói đã có hơn ba tram sáu mươi người chết rồi đó. Trận lũ này lớn thiệt. Hôm rồi đi chùa nghe sư phụ nói, trận lũ mười năm giờ quay lại. Đúng thật.
Photobucket
Ông nhìn bà đong đưa chân như trêu đùa với dòng nước bên dưới. Cười.
Lo sao được mà lo. Người ta ở xa muốn chết. Giờ ở nhà mình còn lo chưa xong nữa là, lo chi qua tới tận bên Thái Lan không biết nữa. Trận lũ này đúng là lớn thật. Nước cũng lăm le muốn vào nhà mình rồi, sáng rồi thức dậy thấy nó liếm tới thềm mất tiêu. Nhìn mấy nhà xung quanh thì nước vào hết rồi, bà con trong xóm bì bõm thấy tội. Nhà mình cũng nên chia sẽ khó khăn với bà con xung quanh. Bán bà con xa, mua láng giềng gần, thấy họ tội quá mà. Năm nay lũ thế này, không biết năm sao thế nào nữa. Nghe cái câu năm thìn nước lụt lại thấy lo lo.”
Bà tiếp tục đong đưa cái chân. Hai cái tay chống lên ván gỗ. Đong đưa chân mạnh hơn.
Thì lúc thằng Tư nó về, nghe mấy chú ở dưới phường kêu gọi đóng góp. Nó đại diện cho nhà mình đóng góp năm mươi phần, mỗi phần là mười kg gạo đó ông. Thằng vậy mà cũng có lòng, dạo này nó làm ăn được, biết nghĩ đến bà con xóm giềng, đã vậy nó còn sợ thiếu khi bà con nghe có mạnh thường quân đóng góp sẽ kéo đến nhiều hơn, sợ người có kẻ không lại thấy buồn, nó mua trừ hao thêm hai mươi phần. Thằng vậy mà hay lo. Mà bà mẹ! Tưởng vậy chia sẽ bớt khó khăn với hàng xóm, phường nó lại gọi điện thoại lên cho thằng Tư, xin thêm ba mươi phần nữa cho anh em chống lũ. Ông nội nó! Nghe muốn chữi thề, ở trong thị xã thì làm gì lụt to mà chống, chỉ có ở những vùng sâu vùng xa nhìn bà con sống trên mái nhà kìa, thấy mấy đứa nhỏ đi chống lũ, cứu đê thấy thương, còn ở đây lũ đâu mà chống. Chọc tôi điên, tôi không cho thêm gì ráo”
Photobucket
Ông nhìn bà với tay lấy cái lược nhỏ trên bàn. Xõa tóc ra chảy. Cười.
Mà thôi mặc kệ đi. Đời mà, có cảnh này cảnh kia như xem cải lương vậy. Lắm lúc thấy ngạo đời. Thằng Tư mần ăn được cùng cám ơn trời đất thương cho, chứ nhìn nó sang nước người ta làm ăn tui cũng lo, rừng thiên nước độc, lại một thân một mình. Cái thằng láu lĩnh từ nhỏ đến lớn không bỏ, nhờ vậy cũng bớt lo. Thấy nó cũng thương, được cái nó cũng lo cho nhà, biết nhớ anh, nhớ em. Cái thằng miệng cứ bô bô, thấy khỗ. Thằng hai cứ nghe cái miệng nó là lại càu nhàu.
Bà xõa mái tóc ra, chãy đều. Chân vẫn tiếp tục đong đưa. Mấy cái khớp trở chứng nhức buốt.
Cái thằng Hai cũng vậy thôi. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Lúc không có thằng Tư thì không thằng Hai cũng thằng Ba thế chỗ, miệng bô bô quăng lựu đạn khí thế. Thiệt…tình. Tui điên lên chữi tụi nó, tui bây nói be bé cho tao nhờ. Nói rồi, được vài ngày lại đâu vào đấy, nói như nước đỗ lá môn.
Photobucket
Ông nhìn bà lấy tay lướt trên miệng lược. Những sợi tóc phai màu đứt, vương lại. Thấy thương
Thôi kệ tụi nó đi. Tụi nó lớn rồi, cái quan trọng là còn biết anh em một nhà. Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ. Mừng. Thằng nào cũng như thằng nào, mới đó mà lẹ quá. Mới ngày nào anh, em tụi nó còn chạy rần rần, rộ rộ ở dưới ghe. Đứa này nói, đứa kia nói, cứ nhoi nhoi như dòi. Trước cứ la bọn nó ồn ào, giờ thấy vắng vẻ sao. Không quen. Đứa nào cũng có nhà riêng, có con, lại phải lo cho con cái. Bởi người ta nói nước mắt chãy xuôi là đúng rồi. Thấy mấy đứa cháu cũng thấy ham, hôm qua cũng nhao nhao như mấy thằng cha của nó ngày trước. Nhắc chuyện mấy đứa cháu mới nói, phải thương con Năm nhiều vào, nhà có mỗi nó là gái thôi, hai vợ chồng con Năm vẫn chưa có mụn con nào.
Photobucket
Bà nắm mấy sợi tóc phai màu, đưa lên nhìn. Một lúc. Thả xuống dòng nước đã bò vào nhà. Đưa tay búi lại tóc. Không còn chấm lưng.
Con đứa nào lại chẳng thương. Con gái lại càng thương, còn chuyện con gái thì cái đó còn phải hỏi ông trời thôi. Không biết trước được. Biết đâu nó làm một phát năm đứa tui với ông ngày trước. Hì hì. Có lo thì lo cho thằng Út, nó chưa có gia đình, cứ ở đâu miết trên Sài Gòn, chẳng biết ăn uống ra sao, sống thế nào? Chẳng phải ông nói, giàu út ăn nghèo út chịu sao. Giờ nhà cũng kha khá mà thấy thằng Út cứ cười khà khà mỗi lần tui hỏi sống ra sao. Cái thằng y chang ông, chả nói cái gì cứ ngửa cổ cười khà khà. Thiệt tình.
Ông nhìn bà. Tay uốn mấy vòng điệu nghệ, làm thành một búi tóc, cài thêm vài cái kẹp, không búi lại rơi. Nhớ. Ngày xưa chẳng cần kẹp.
Nói vậy thôi. Đứa nào cũng thương hết thôi mà. Sợ nhất là ngồi như vầy, xem tivi, nghe cải lương nó hát tuồng gì thảm thế không biết. Cái gì mà mẹ lê thân già hết đến nhà đứa con này sang nhà đứa con khác. Ở như tui có hay không, ở một mình một nhà, buồn thì xem tivi, nhớ đứa nào thì lấy điện thoại gọi cho đứa đó. Mà thiệt là…dạo này già rồi ông à, không nhớ được số đứa nào hết. Giờ sao đây ông!? Ông đi trước tui vậy mà cũng có cái hay, giờ không phải ngồi đây nhớ số tụi nó như tui lúc này. Mà sao không thấy đứa nào gọi. Nhớ quá.
Photobucket
Hình đen trắng lộng khung. Tivi đang phát một tuồng cãi lương mẹ yêu với câu vọng cổ não nề. Giọt nước ngắn dài. Dòng nước dưới ván gợn vài vòng tròn liên tiếp.
( Ảnh: Sưu Tầm )
***
Lift the mosquito net. Let your feet go. She swings on the wooden board like a child. Look up to watch TV. Say
Thailand is flooded even worse than my hometown, man!? Seeing people walking in the flood, diving and drowning is so pitiful. Too far, if it's close, the old man must have helped. I heard the announcer say that more than 360 people have died. This flood is really big. The other day I went to the temple and heard the monk say that the flood of ten years has returned. It's true.
He looked at her swinging her feet as if teasing the water below. Laughed.
How can I worry? People are so far away. Now I'm not even worried about it at home, let alone worry about going all the way to Thailand. This flood is really big. The water is threatening to enter my house, I woke up this morning and saw it licking the threshold. Looking at the houses around me, the water has already entered, the people in the neighborhood are wading, I feel sorry for them. My family should also share the hardship with the people around. Selling to distant relatives, buying from nearby neighbors, feeling sorry for them. This year the flood is like this, don't know what the next year will be like. Hearing the saying "The Year of the Dragon is a flood" makes me worried."
She continued to swing her leg. Both hands propped up on the wooden board. Swinging her leg harder.
Then when Tu came back, I heard the guys in the ward calling for donations. He represented our family to contribute fifty portions, each portion was ten kilos of rice. He was so kind, he had been doing well recently, he knew how to think about his neighbors, and on top of that, he was afraid that when the neighbors heard that there were benefactors contributing, they would come in more, afraid that some would have some and some wouldn't and would be sad, so he bought an extra twenty portions. He was such a worrier. And mother! Thinking that he would share the hardship with the neighbors, the ward called Tu, asking for thirty more portions for the flood fighters. His grandfather! Hearing this makes me want to swear, in the town, there is no need to fight against big floods, only in remote areas, looking at people living on the roof, seeing the children fighting against floods, saving the dikes, I feel sorry, but here, there is no need to fight against floods. You make me crazy, I will not give you anything more. "
He looked at her, reaching for a small comb on the table. Letting her hair down and letting it flow. Laughing.
But never mind. Life is like this, there are scenes like watching a opera. Sometimes I feel arrogant. The fourth son can make a living, thank God and the earth for giving him mercy, but seeing him go to other countries to make a living, I am also worried, the forest is wild, the water is poisonous, and he is all alone. That cunning boy has not abandoned me since he was young, thanks to that I am less worried. Seeing him makes me feel sorry, the good thing is that he also cares for the family, knows how to miss his older brother, miss his younger brother. That boy keeps talking, it is miserable. The second son grumbles whenever he hears his mouth.
She let her hair down and runs steadily. Her feet continue to swing. The joints started to ache.
The same with Hai. The son of a family has the same hair as his wings. When Tu was not there, Hai would take his place, and Ba would take his place, chattering away with a vengeance. Really...sorry. I was so mad that I cursed them, I should speak softly for me. After I spoke, after a few days, everything was back to normal, talking like water from a taro leaf.
He looked at her, running her hand over the mouth of the comb. The discolored hairs were broken and left behind. I felt sorry for them
Let them go. They are grown up, the important thing is that they still know they are brothers. When one horse is sick, the whole stable stops eating. Happy. They are all the same, it has been so fast. Just the other day, they were running around, bustling about under the boat. This one was talking, that one was talking, just like maggots. Before, I used to yell at them for making noise, but now it seems so quiet. I am not used to it. Everyone has their own house, has children, and has to take care of them. Because people say tears flow down is right. Seeing the grandchildren also makes me want to, yesterday they were also chattering like her fathers in the past. Talking about the grandchildren, I have to love Nam more, she is the only girl in the house, Nam and her husband still don't have any children.
She grabbed a few strands of discolored hair, looked at them. After a while. Dropped them into the water that had crawled into the house. Reached up to tie her hair. No longer touching her back.
Which child doesn't love her? Loves her daughter even more, as for the daughter, that's something we have to ask God. We don't know in advance. Who knows, she might kill the five of us in the past. Hehe. If you're worried, worry about Ut, he doesn't have a family, just stays somewhere in Saigon, doesn't know how to eat, how to live? Didn't you say, the youngest eats rich, the youngest has to suffer poor. Now the family is quite well-off but I see Ut always laugh heartily every time I ask how he lives. The guy who looks exactly like you, doesn't say anything, just tilts his head back and laughs. Really.
You look at her. Your hands curl a few skillfully, make a bun, add a few clips, if you don't, it will fall out. Remember. In the past, you didn't need clips.
Just say that. I love everyone. The scariest thing is sitting like this, watching TV, listening to some tragic opera being sung. What is it that an old mother drags her old body from one child's house to another's house. Is it good to live like me, alone in a house, watch TV when you're bored, pick up the phone and call someone when you miss them. But really... I'm getting old these days, I can't remember anyone's number. What should I do now!? You left before me, but that's good, now I don't have to sit here remembering their numbers like I do now. Miss so much.
The black and white picture is framed. The TV is playing a play called "Mother's Love" with a sad vọng cổ verse. The drops of water are short and long. The water under the board ripples several times in a row.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...