Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn văn chương Nhật. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn văn chương Nhật. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2025

[Sách] Chàng chó - Yoko Tawada


 “Trẻ con thì ngày càng yếu ớt, người già lại ngày càng khỏe mạnh. Đảo quốc này đã bị đảo ngược từ trong huyết quản.”

– Yoko Tawada, Chàng Chó

Nếu như có địa đàn và phản địa đàng; thì sẽ có một Yoko phản đề về một tích cũ để làm thành một câu chuyện mới, mang hơi thở của thời đại.

Khi đọc Chàng Chó (The Emissary), ta không bước vào một thế giới tận thế đầy tiếng nổ và đổ nát, mà lặng lẽ trượt vào một hiện thực đã quá tàn – nơi mọi thứ héo mòn, nhưng linh hồn vẫn ngoan cường sống tiếp, như thể chính nỗi mong manh lại là điều giữ con người ở lại với nhau.

Một Nhật Bản không còn là Nhật Bản

Tawada dựng nên một đất nước khép kín sau một thảm họa mơ hồ, không rõ là hạt nhân, sinh học, hay chính trị. Biên giới bị đóng chặt. Ngôn ngữ bị "thanh lọc." Hàng nhập khẩu là điều xa xỉ. Những đứa trẻ – thế hệ tương lai – thì yếu đuối đến mức không nhấc nổi chiếc cốc uống nước, còn người già thì sống thọ đến mức đáng sợ, như thể cái chết cũng đã bỏ quên họ.

“Chúng ta không còn xuất khẩu được gì, kể cả hy vọng.”

Với một hiện thực như thế, Chàng Chó không chọn cách gào thét hay biện minh. Nó chọn lặng thinh. Lặng thinh để cho từng câu văn thấm xuống như nước, đọng lại giữa những dòng chữ là một niềm xót xa rất Nhật – tĩnh tại, dịu dàng, nhưng cũng lạnh lẽo như buổi sáng có sương.

 Tình thân trong hoang tàn: Ông và cháu

Câu chuyện xoay quanh cậu bé Yoshi, một đứa trẻ mong manh, gần như không thể tự đi lại, và ông Mumei – người ông bất khuất sống trong một thế giới đang rơi rụng. Tình yêu giữa hai người không bi lụy, không vĩ đại, chỉ là những chăm sóc âm thầm: dắt cháu đi dạo, chuẩn bị nước súp, dạy cháu cách chờ đợi ánh sáng buổi sáng lên từ biển.

“Khi một đứa trẻ yếu đuối đến mức không thể tự buộc dây giày, ta học được một loại tình yêu không cần điều kiện: không vì thành tích, không vì hy vọng.”

Chính trong mối quan hệ ấy, cuốn sách trở thành một bản nhạc dịu nhẹ về sự kiên nhẫn – thứ duy nhất còn lại khi mọi cơ chế lớn lao sụp đổ.

Điều thú vị là Yoko Tawada, một nhà văn sống giữa hai ngôn ngữ (Nhật và Đức), không chỉ kể chuyện bằng ngôn ngữ, mà còn kể về ngôn ngữ. Trong Chàng Chó, ngôn ngữ bị kiểm soát, từ vựng dần bị loại bỏ, những từ ngoại lai không còn được sử dụng. Một thế hệ nói ít lại, hiểu chậm hơn, và mất khả năng diễn đạt cảm xúc phức tạp.

“Cái đẹp đang biến mất khỏi từ điển – như thể người ta sợ rằng cái đẹp sẽ gợi lên điều gì đó không còn tồn tại.”

Với Tawada, mất ngôn ngữ cũng là mất một phần linh hồn – và đó có lẽ là sự tàn phá đáng sợ nhất trong tiểu thuyết này.

Tựa gốc tiếng Nhật là 「献灯使」(Kentukushi), nghĩa là “sứ giả mang đèn”, được chuyển sang tiếng Anh thành The Emissary. Nhưng bản tiếng Việt chọn cái tên giản dị hơn: Chàng Chó. Phải chăng Yoshi – đứa trẻ không thể lớn – chính là chú chó trung thành với một tương lai mà người lớn đã từ bỏ? Hay ông Mumei – với sự âm thầm kiên cường – mới là “chàng chó” canh giữ chút ánh sáng cuối cùng của nhân loại?

“Có những sinh vật không thể bảo vệ được ai, nhưng chính sự hiện diện của chúng đã cứu rỗi một ngày dài.”

Chàng Chó không phải là tiểu thuyết dành cho người vội. Nó cũng không cho bạn câu trả lời rõ ràng. Nhưng nó khiến ta dừng lại – để tự hỏi: nếu tương lai sụp đổ, ta sẽ làm gì với hiện tại? Và nếu con trẻ không thể đi, ta sẽ dắt chúng đến đâu?

“Thế giới này có thể rạn nứt, nhưng một cái nắm tay vẫn có thể là điểm tựa.”

***

"Children are getting weaker and weaker, the elderly are getting stronger and stronger. This island nation has been turned upside down from within its bloodstream."

– Yoko Tawada, The Emissary

If there is a paradise and an anti-paradise; then there will be a Yoko counter-proposition about an old story to make a new story, with the breath of the times.

When reading The Emissary, we do not step into an apocalyptic world full of explosions and ruins, but quietly slip into a reality that is too desolate - where everything withers, but the soul still stubbornly lives on, as if it is the fragility that keeps people together.

A Japan that is no longer Japan

Tawada builds a closed country after a vague disaster, it is unclear whether it is nuclear, biological, or political. Borders are closed. Language is "purified." Imports are a luxury. The children - the future generation - are so weak that they cannot lift a glass of water, while the elderly live to a terrifying age, as if death has forgotten them.

"We can no longer export anything, including hope."

With such a reality, The Emissary does not choose to scream or justify. It chooses silence. Silence to let each sentence sink in like water, leaving between the lines a very Japanese sorrow - serene, gentle, but also as cold as a misty morning.

Family affection in the desolation: Grandfather and grandson

The story revolves around the boy Yoshi, a fragile child, almost unable to walk on his own, and Mr. Mumei - the indomitable grandfather living in a crumbling world. The love between the two is not tragic, not great, just silent care: taking his grandson for a walk, preparing soup, teaching him how to wait for the morning light to rise from the sea.

"When a child is so weak that they cannot tie their own shoelaces, we learn a kind of unconditional love: not for achievement, not for hope."

It is in that relationship that the book becomes a gentle melody about patience - the only thing left when all great mechanisms collapse.

What is interesting is that Yoko Tawada, a writer living between two languages ​​(Japanese and German), not only tells stories with language, but also tells about language. In The Emissary, language is controlled, vocabulary is gradually eliminated, and foreign words are no longer used. A generation that speaks less, understands more slowly, and loses the ability to express complex emotions.

"Beauty is disappearing from the dictionary - as if people are afraid that beauty will evoke something that no longer exists."

For Tawada, losing language is also losing a part of the soul - and that is perhaps the most terrible devastation in this novel.

The original Japanese title is 「献灯使」(Kentukushi), meaning "the emissary who carries the lamp", translated into English as The Emissary. But the Vietnamese version chooses a simpler name: Chàng Chó. Is Yoshi - the child who cannot grow up - the loyal dog to a future that adults have abandoned? Or is Mr. Mumei - with his silent fortitude - the "chàng chó" guarding the last light of humanity?

"There are creatures that cannot protect anyone, but their very presence has saved a long day."

The Emissary is not a novel for the hurried. It also does not give you clear answers. But it makes us stop - to ask ourselves: if the future collapses, what will we do with the present? And if children cannot walk, where will we take them?

"This world may crack, but a handshake can still be a foothold."

Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2021

[Sách] Nữ Sinh - Dazai O Samu


"Điều quan trọng nhất không phải là sự thật, mà là cách người ta tin vào sự thật đó." 

Như một lời tuyên đoán trước khi "thất lạc cõi người", Dazai O Samu đã trầm lắng trong một nổi buồn của suy tư và cô độc. 

https://chienphan.blogspot.com/2022/08/review-sach-that-lac-coi-nguoi-dazai.html

"Nữ Sinh" của Dazai Osamu không chỉ là một tập truyện ngắn; đó là một bản giao hưởng của những nỗi u buồn, những suy tư ám ảnh và sự cô độc sâu thẳm trong tâm hồn người phụ nữ Nhật Bản thời hậu chiến. Tiếp nối sự dữ dội từ "Thất lạc cõi người", Dazai một lần nữa chứng minh khả năng bậc thầy trong việc khắc họa tâm lý nhân vật, biến những mảnh đời tưởng chừng bình thường trở thành những tấm gương phản chiếu sự mong manh của kiếp người.

"Tôi đi khắp nơi nói rằng mình đau đớn và dằn vặt, cô đơn và buồn bã đến thế, nhưng rốt cuộc tôi có ý gì? Nếu tôi nói sự thật, tôi sẽ chết." 

Tập truyện ngắn của tác giá Dazai O Samu đưa nó trở lại một thời nước Nhật của quá độ từ phong kiến sang một thời chinh chiến với nhưng đổi thay và mặt trái của sự thay đổi, được dịch giả Hoàng Long chọn tác phẩm Nữ Sinh làm tiêu đề.

Cuốn sách nổi bật bởi lối văn phong hài hước u buồn, đôi khi châm biếm nhưng luôn thấm đẫm tình yêu thương và sự thấu cảm dành cho những thân phận lạc loài. Dazai không ngần ngại đi sâu vào những góc khuất của tâm hồn, phơi bày những nỗi sợ hãi, sự tự ti, và cả những khát khao thầm kín của những người phụ nữ bị mắc kẹt giữa định kiến xã hội và những biến động thời cuộc. Mỗi câu chuyện là một lát cắt chân thực, tỉ mỉ về cuộc sống nội tâm, khiến người đọc cảm thấy như đang đọc chính câu chuyện của mình.

"Bạn chờ đợi và chờ đợi hạnh phúc, và khi cuối cùng bạn không thể chịu đựng được nữa, bạn lao ra khỏi nhà, chỉ để nghe sau đó rằng một hạnh phúc tuyệt vời đã đến vào ngày hôm sau tại ngôi nhà mà bạn đã bỏ rơi, và giờ thì đã quá muộn. Đôi khi hạnh phúc đến muộn một đêm." 

Đọc các mẫu truyện ngắn bắt gặp tiếng nói của người con gái, phụ nữ của một thời kỳ chịu đựng sự kỳ thị giới tính dưới nhiều bút phát tả thực khác nhau. 

Giọng văn của Dazai trong "Nữ Sinh" tinh tế, sinh động và đầy ám ảnh. Ông có khả năng biến những chi tiết nhỏ nhặt nhất của cuộc sống thường ngày thành những biểu tượng cho nỗi đau và sự cam chịu. Dù mang màu sắc bi quan, nhưng tác phẩm vẫn ẩn chứa những tia sáng của sự kiên cường và khát vọng sống. Nó không phán xét, chỉ miêu tả, nhưng chính cách miêu tả trần trụi về những cảm xúc phức tạp đã tạo nên sức nặng và giá trị vượt thời gian của cuốn sách.

"Người trưởng thành là những kẻ cô đơn. Dù cho chúng ta có yêu nhau đi, ta vẫn phải cẩn thận không được thể hiện ra ở chốn công cộng. Và tại sao chúng ta lại phải thận trọng như thế chứ? Câu trả lời rất đơn giản: bởi vì con người rất hay bị phản bội và nhục nhã công khai." 

Riêng nó. Thấy thú vị ở truyện ngắn "một chuyện đi" vì cảm tưởng Nam Cao và Osamu gặp nhau ở văn chương trong cùng một tâm trạng lúc xuyên không. Bế tắc của một đời văn sĩ. Nếu ở Nam Cao là "viết một cuốn sách ăn chắc giải Nobel" như phát biểu của văn sĩ Hộ mong muốn của đời mình không lãng phí thì ở Osamu có một văn sĩ Kasai Hajime "Anh sống để viết nhiều tác phẩm dài dòng, phi lương tâm, viết cho có để chỉ toàn chạy theo số lượng mà thôi. Cái gọi là lương tâm trên bình diện nghệ thuật cuối cùng cũng chỉ là tên gọi khác của hư vinh" 

Hoặc câu chuyện về hành trình của tờ tiền giấy cũng thu hút khi sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa để tờ tiền kể lại một câu chuyện nhân sinh 

"Nữ Sinh" là một lời mời gọi để chúng ta nhìn nhận lại thế giới nội tâm của mình, thấu hiểu những nỗi đau thầm kín và tìm thấy sự đồng cảm trong những tâm hồn tưởng chừng như lạc lõng.

"Họ mắng mỏ chúng tôi vì không có bất kỳ hy vọng hay tham vọng thực sự nào, nhưng nếu chúng tôi theo đuổi lý tưởng thực sự của mình, liệu những người này có dõi theo và dẫn dắt chúng tôi trên đường đi không?" 

Dazai Osamu, qua "Nữ Sinh," đã mang đến một tác phẩm văn học xuất sắc, không chỉ là một tuyển tập truyện ngắn mà còn là một bản tuyên ngôn về những nỗi đau và khát khao của con người. Cuốn sách là một lời mời gọi sâu sắc để chúng ta nhìn nhận lại thế giới nội tâm, thấu hiểu những vết thương thầm kín và tìm thấy vẻ đẹp trong chính sự không hoàn hảo của cuộc đời. Đây là một tác phẩm ám ảnh, nhưng vô cùng đáng giá, để lại dư âm dài lâu trong tâm trí người đọc.

***

"It's not the truth that matters most, but how people believe in that truth."

As if a prophecy before "No Longer Human," Dazai Osamu was already steeped in a sadness of contemplation and solitude.

"Schoolgirl" by Dazai Osamu is not merely a collection of short stories; it is a symphony of sorrows, haunting reflections, and the profound loneliness within the souls of post-war Japanese women. Following the intensity of "No Longer Human," Dazai once again demonstrates his masterful ability to portray character psychology, transforming seemingly ordinary lives into mirrors reflecting the fragility of human existence.

"I go everywhere saying I'm in pain and tormented, so lonely and sad, but what do I really mean? If I told the truth, I would die."

This collection of short stories by Dazai Osamu transports me back to a time in Japan, a transition from feudalism to an era of war, with its changes and the dark side of transformation, a period that translator Hoang Long chose "Schoolgirl" to title.

The book stands out for its humorously melancholic writing style, sometimes satirical but always imbued with love and empathy for those lost souls. Dazai does not hesitate to delve into the hidden corners of the soul, exposing the fears, insecurities, and secret desires of women trapped between societal prejudices and the upheavals of their time. Each story is a true, meticulous slice of inner life, making readers feel as if they are reading their own story.

"You wait and wait for happiness, and when finally you can't bear it any longer, you rush out of the house, only to hear later that a marvelous happiness arrived the following day at the home you had abandoned, and now it was too late. Sometimes happiness arrives one night too late."

Reading these short stories, I encountered the voices of girls and women from an era enduring gender discrimination, depicted through various realistic writing styles.

Dazai's writing in "Schoolgirl" is subtle, vivid, and deeply haunting. He has the ability to transform the smallest details of everyday life into symbols of pain and endurance. Despite its pessimistic tone, the work still contains glimmers of resilience and a thirst for life. He does not judge; he merely describes, but it is this raw depiction of complex emotions that gives the book its weight and timeless value.

"Adults are lonely people. Even if we love each other, we must be careful not to show it in public. And why must we be so cautious? The answer is simple: because people are very prone to public betrayal and humiliation."

For me, personally, I find the short story "A Trip" particularly interesting because it feels as if Nam Cao and Osamu met in literature in the same state of mind, transcending time. The despair of a writer's life. If for Nam Cao it was "writing a book that would surely win the Nobel Prize," as the writer Ho expressed his lifelong wish not to be wasted, then for Osamu, there is the writer Kasai Hajime: "You live to write many verbose, unscrupulous works, writing just for the sake of quantity. What is called conscience in the realm of art is ultimately just another name for vanity."

Or the story of the paper bill's journey is also captivating, using personification to let the bill narrate a human story.

"Schoolgirl" is an invitation for us to re-examine our inner world, understand hidden pains, and find empathy in souls that seem lost.

"They scolded us for having no real hopes or ambitions, but if we pursued our true ideals, would these people watch over us and guide us along the way?"

Dazai Osamu, through "Schoolgirl," has delivered an outstanding literary work, not merely a collection of short stories but a declaration of human pain and longing. The book is a profound invitation for us to re-examine our inner world, understand hidden wounds, and find beauty in life's very imperfections. This is a haunting, yet incredibly valuable work, leaving a lasting impression on the reader's mind.


[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...