Chiến Phan

Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2022

[Review Sách] Thiện ác smartphone - Đặng Hoàng Giang



Tựa đề gây hiểu nhầm. Người đọc như nó nghĩ đây nói về những tác hại của smart phone - điện thoại thông minh, thứ gắn liền với con người hiện đại, trong khi thông điệp của tác giả muốn truyền tải rộng hơn là internet - không gian mạng. Ưu điểm của nơi mang đến sự dân chủ; mặt trái lại chính là nơi con người ta sẵn sàng lăng nhục, thóa mạ nhau theo "đám đông cuồng nộ" dù chưa có hiểu, biết đủ đầy về một nhân vật, sự kiện. Đó là tiêu điểm của thiện, ác mà tác giả đề cập. 

 "Bị cuốn trôi bởi thôi thúc trả thù, người ta đánh mất một phần đạo đức của mình, và quay ra vi phạm trầm trọng nhất các chuẩn mực và quy ước của xã hội lẫn pháp luật"

Tác giả cũng đưa ra giải pháp. Đẩy lùi sự thô lỗ và phục hồi lại tiềm năng dân chủ của mạng

Không đổ lỗi cho nạn nhân

Không lăng nhục người lăng nhục

Sử dụng ngôn ngữ bất bạo lực

Thay đổi thái độ của xã hội

Chia sẻ trình tự bốn bước của Anatol Rapoport và Daniel C. Dennett mà một lời phê bình thiện chí cần đi qua:

(1) Tái thể hiện quan điểm của người bạn muốn phê bình một cách rõ ràng, mạch lạc và khách quan nhất.

(2) Liệt kê những điểm đồng tình của bạn, đặc biệt là những điểm lớn và cơ bản. 

(3) Liệt kê những điểm bạn đã học được từ người đối diện.

(4) Đưa ra những điểm phản đối, bất đồng. 

"Kẻ thù ta đâu có ở người ngoài

Nó nằm đây ngay ở mỗi ai"

(Thích Nhất Hạnh - Phạm Duy)


Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2022

[Đời Sales] Từ Tâm Dịch - Bao cấp thời hiện đại


 Ngày 30 tháng 07 năm 2021 

“Ông bà anh” làm bùng nổ sân khấu Sing My Song 2016. Khi chàng trai chuyển giới Lê Thiện Hiếu hát, thu hút được người nghe đến bài hát với giai điệu bắt tai và ca từ kể câu chuyện thời gian với sự khác biệt trong cách bày tỏ tình yêu ấy của…người xưa và người nay. Chuyện của một thời bao cấp đã qua. 

Tưởng rằng bao cấp chỉ còn là hoài niệm; thì năm năm sau, tôi được sống lại những ngày tháng của cha mẹ, ông bà lúc “sáng cả nước lo việc nhà, tối về lo việc …hứng nước ấy”. Không chỉ đất nước mà còn là mỗi nhà đóng cửa để chống một thứ “giặc” gần như vô hình.

 

Niềm tin về một thể chế vẫn không lung lay, tin tức tốt đẹp vẫn đến khi thành phố thông báo tập trung nguồn lực tối đa giảm ca tử vong, làm rõ một các hướng dẫn phát huy vai trò của các tổ chức cộng đồng trong phòng chống dịch Covid-19. 

Hoạt động thiện nguyện trong và ngoài nước được kêu gọi, không chỉ là ở cấp chính quyền. Thật ra, mọi người không chờ được kêu gọi để hành động, tất cả trái tim biết rung động đã hành động trước lời kêu gọi. 

Bếp vẫn luôn rực lửa. Cô bạn thời đại học, cùng người chị mình vẫn miệt mài với nhóm thiện nguyện đặt tên Sala; tên loài hoa mang sắc hồng nở như một đóa sen con ở giữa lưng chừng trời, theo tương truyền là nơi Đức Phật được sinh ra dưới gốc cây Sala. Hình ảnh vẫn được cập nhật đều đặn, gia đình ba thế hệ vẫn miệt mài đóng gói từng hộp cơm để phát cho người khó khăn giữa lúc Sài thành phong tỏa. 

Tất cả nhóm thiện nguyện vào cuộc, địa điểm giúp đỡ người khó khăn bắt đầu xuất hiện ở khắp ngõ ngách của Sài thành, sự chia sẻ và chung tay giúp đỡ không chỉ từ bên trong thành phố, có cả những chuyến hàng đến từ khắp nơi trên đất nước hình chữ S đổ về. Ông anh thứ ba chụp hình, quay clip khoe nó về chiếc xe tải anh vừa cập ở một quận 10, theo một đoàn thiện nguyện, cách chỉ vài km, anh em chỉ có thể trao đổi với nhau qua màn hình Zalo. Tình yêu thương thay không còn phân biệt tôn giáo, tất cả đều chung tay.


Tình yêu thương và tình đồng bào vượt biên giới; Kiều bào bắt đầu theo dõi tin tức của quê nhà, gửi đến những kênh quyên góp mà mình biết, chuyện có sử dụng đúng mục đích đều gác lại ở phía sau.  

Tuyến đầu được ưu tiên, Bộ Y Tế tiếp tục phân bổ 2,9 triệu liều vaccine, gửi công văn không giới hạn số lượng tiêm vaccine mỗi ngày. Các tỉnh thành ưu tiên tiêm vaccin cho lực lượng y tế tư nhân chống dịch.

Tìm hiểu về nguồn cung khan hiếm, sự đứt gãy trong chuỗi cung ứng được nói đến như một đề tài đang nóng. Đằng sau sự đứt gãy, chính là các phương tiện vận chuyển nối đuôi nhau trong việc chờ cấp thẻ nhận diện “luồng xanh”. 

Cảng Cát Lái quá hạn hàng tồn kho. Nhiều ngân hàng cho nhân viên ăn ngủ tại chi nhánh, phòng giao dịch. Nơi tôi làm, mọi người vẫn sắp xếp luân phiên để đảm bảo duy trì trong khả năng tốt nhất có thể. 

Thành phố mười triệu dân, sự khan hiếm do đứt gãy và tin tức của những chuyến xe nối dài, giá cả tăng chóng mặt đã khiến lòng người hoang mang. Sự nhỏ giọt của tin tức càng làm gia tăng sự hoài nghi. Tâm lý bất ổn đã hình thành và ngày càng tăng cao.  

Đại học Sư Phạm thực hiện dự án tư vấn tâm lý cho người dân khu cách ly, phong tỏa, tên gọi SpyCare.


Nhà bắt đầu hết đồ ăn, đồ ăn dự trữ một tuần đã cạn. Việc dự trữ những mặt hàng tươi sống chỉ đủ một tuần đối với gia đình năm miệng ăn, vẫn có một tâm lý chủ quan nghỉ rằng mọi thứ..sẽ qua, như câu chuyện của năm trước vẫn còn đó. Đất nước trọn niềm vui vì kiểm soát được đại dịch. 

Ai cũng muốn sống. Giữa cái đói và cái chết chọn cái nào, câu hỏi bắt đầu nhảy nhót trong đầu và tất cả đều có cùng một đáp án. Sự e ngại nhiễm Covid khi muốn ra ngoài đã ít nhiều sụt giảm. Tìm kiếm đồ ăn cho gia đình, thấy mọi người vẫn cùng một tâm trạng, tìm cách để sống rồi chống…dịch, mọi người buôn bán và trao đổi với nhau những nhu yếu phẩm. 

Vật bất ly thân, phiếu đi chợ và tiền. Câu chuyện của ông bà dường như xa lạ, hôm nay quay trở lại hiển hiện rõ, như đã từng được nghe kể lại từ một người là đối thủ trong công việc với một thằng nhóc chập chững bước đầu đến tài chính Toyota và làm việc tại Toyota Đông Sài Gòn ở những năm đầu cuối cùng của thập niên 2000, ở một chiều Sài Gòn lất phất mưa rơi bên ngoài khung cửa kính nằm nơi quận 2 ấy.   

 

 

Anh phụ trách giải quyết vay mua xe. Tên anh cùng tên với một quản lý kinh doanh khi đó - Nguyên. Tổ ngân hàng của Toyota Đông Sài Gòn thành lập với hai thành viên đảm đương. Gã đàn ông với dáng người dong dỏng cao, cặp kính làm tôn lên nét trí thức với mái tóc luôn lúc cắt sát gọn gàng, đồng phục áo trắng quần xanh dương đậm càng như thể anh sinh ra để trở thành một dân văn phòng vậy. Một trí thức của Sài Gòn xưa sống giữa thời hiện đại là cảm giác anh mang đến cho tôi khi đó. 

Chẳng có kẻ thù nào là mãi mãi. Ngoài công việc, cả hai phải chiến đấu để giành giật khách hàng vay về cho tổ chức mình, tôi là kiếm khách cho tài chính Toyota, anh là hàng tá các đối tác ngân hàng nằm trong danh sách chờ, những ngân hàng đã làm việc với anh lâu, sẵn sàng đáp ứng những gì cao nhất có thể. Điểm chung duy nhất, tôi và anh đều phải giải quyết vấn đề vay cho khách hàng mua xe của Toyota Đông Sài Gòn. 

Anh kể, tôi nghe

Vội vã trở về vội vã ra đi.

Tôi mở lời rằng thích nhạc vàng và thích lắng nghe những con người “ngày cũ” kể chuyện “cũ ngày xưa”. Bạn của tôi đa phần lớn tuổi. Tôi thích thế. Bởi kẻ sống lâu đầy ắp những câu chuyện đời.  

Tôi kể anh nghe về một trong những người bạn. Tôi chỉ tóm tắt dùng đại từ danh xưng “anh”. 

Anh thường nhắc lời nhạc Phú Quang của Hà Nội ngày trở về. Lời nhạc như viết cho anh. Kẻ rong chơi trên những nẻo đường đất nước. Cứ đến hàng năm gần đến ngày độc lập. Anh về lại với Sài Gòn. Đến hẹn. Tôi lùng anh để lắng nghe câu chuyện của ngày xưa thân ái. Tưởng đã nhạt nhòa, vậy mà cứ sống lại qua từng ấy năm. Nghêu ngao. Nghe lời anh kể, giữa gió bụi tha hương.

 

Anh kéo ghế, ngồi đối diện khi tôi kể xong chuyện một người bạn. Nghe anh kể khi cơn mưa đầu mùa chợt đến. Rĩ rã. Anh kể về đời anh. Phong trần gió bụi vương mùi bùn đất quê hương. Tôi chỉ thích câu chuyện của anh sau ngày độc lập. Ngày đất nước trọn niềm vui.

 

Câu chuyện như một cuốn phim tư liệu đen trắng được anh dùng lời kể chiếu lại cho người nghe bằng những hình ảnh tưởng tượng. Sống động. Nếu không nói chuyện với anh, chắc chẳng bao giờ tôi biết được những gì của quá khứ hôm qua từ ngày lá cờ bay trên nóc dinh Độc lập, và hơn hết là tôi biết: anh có tài kể chuyện. Không giống như ngày đầu. Tôi chẳng ưa anh.

 

Khắc khẩu với anh từ ngày đầu gặp mặt, rồi công việc cuốn đi tạo điều kiện tiếp xúc mà thành thân. Lúc nào không hay. Tôi hiểu hơn về con người đa cảm này, khác cái vẻ bề ngoài khô cằn hay cáu gắt ấy. Qua anh biết được.

 

Thì ra có một thời gian khó. Ăn độn bobo cho qua bữa, thịt thà trở thành món vật lạ. Khát thèm. Những gia đình cán bộ, mọi thứ đều gắn theo một khuôn khổ với những khẩu phần cấp riêng, lớn lên trong một gia đình như thế anh thấy mình đi trước tuổi thanh xuân. Háo hức. Mong đến ngày phát phiếu lãnh thức ăn, nhớ chân sáo về nhà mang lạng thịt với mở phần nhiều, được buộc dây cẩn thận. Đong đưa. Trong tay thằng nhóc áo thun ba lỗ không còn nhận ra màu gì trong chiếc quần luồn thun, chỗ vá chỗ lành. Phong phanh.

 

Sống tập thể.

Nước trở thành vấn đề thiết yếu của mọi gia đình. Chong đèn. Thức canh hứng nước đêm khuya giữa những cơn gió lùa mát lạnh của một Sài Gòn về đêm. Râm rang. Ve sầu gọi hè đánh thức đêm tĩnh lặng. Hòa bình.

 

Điện cũng chẳng hơn nước, cứ thấp đèn dầu mà soi rọi đêm đen. Bài học thuộc lòng. Tiết kiệm là hàng đầu. Đôi khi. Như vậy lại hay, cứ tối ra hàng ba, các gia đình ngồi quần quay kể nhau nghe của chuyện một ngày. Gió thổi bay qua đời vất vả. Trẻ cứ chơi đùa ngập của sân loe lói ánh đèn. May mắn được một vài đêm sáng trăng. Hiếm muộn.

 

Tôi thấy thấp thoáng của xã hội Trung Hoa trong những ngày hòa bình vừa lặp lại. Giống nhau. Tự cung tự cấp. Tự vất vả, tự vượt qua. Ngạo ngược.

 

Nghe câu chuyện anh trong cái giận hờn của trời đất. Nước bắn tung tóe rồi chảy thành dòng trên mặt kiếng. Nhạt nhòa. Mưa tuôn xối xả như muốn trút hết mọi nỗi niềm. Chịu đựng nắng lâu quá rồi. Nắng hạ ơi. Trên đường người người vẫn đang vất vả chống chọi lại thiên nhiên. Hờn giận giữa đất Sài thành. Anh thả lỏng người trên thân ghế dõi mắt về phía màn mưa con. Như tiếc nuối.

 

Sài Gòn ngày ấy.

Nắng ngày ngọt dịu cho đêm về lộng gió. Mát lành. Cây xanh buông lá rợp mọi nẻo đường. Yêu thương. Vài đêm trăng sáng, lũ bạn vui đùa với những trò trẻ dân gian. Mộc mạc mà khó quên. Ký ức in hình trong nỗi nhớ.

 

Trong nỗi nhớ của tuổi thơ ngày ấy. Truyền hình. Một dấu ấn riêng nằm trong trang kỷ niệm. Hẹn hò. Cứ đến tối lại lên, đi xem vô tuyến, cả xóm mới có một nhà khá giả được chiếu cho bà con xem. Đã thèm. Cơn khát những bộ phim Nga, kể ra tôi chưa từng biết, cố gắng chỉ biết mỗi cô bé Maika, chỉ vì là phim quá nổi tiếng, đã đi vào tuổi thơ dữ dội ngày ấy.

 

Trước khói lửa đạn bom, sau điêu tàn thiếu thốn, ấy vậy mà nỗi nhớ càng thêm khắc sâu.

Anh nhớ tình làng nghĩa xóm, chia lửa khi tối đèn và sen sẽ vài lon gạo khi vơi. Đậm chất văn, thấm tình người. Vậy mà. Tình làng nghĩa xóm ngày hôm qua đã phôi pha khi hôm nay nhìn lại. Cái nghĩa tình mất đi chỉ còn lại câu nói “live behind the door - sống đằng sau cánh cửa” buồn bã và chua chát.

Giọng anh buồn trong khói thuốc bay, ly café không đường không còn dịu ngọt trong hơi thở của thời đại. Rối bời. Gió thổi bạt cả một hàng cây, những đợt sóng nhỏ rượt nhau theo cơn gió trên mặt đường ngập nước.

 

-      Tôi hỏi anh cái học ngày ấy thế nào?

Bài học gian khó. Hiện thực nó bằng lời anh không tài diễn tả. Dẫu rằng với tôi, anh là kẻ kể chuyện hay. Chỉ biết rằng: thép đã tôi thế đấy. Để bây giờ tôi mới được may mắn gặp anh. Lắng nghe câu chuyện của ấu thơ anh. Hứng khởi.  Không chỉ là hoài niệm mà còn bổ sung vào trí nhớ: một phần trải nghiệm của đời mình qua lời kể, để rồi biết đâu sẽ kể lại cho con cháu sau này. Dẫu chỉ là dư âm thôi.

 

-      Tôi hỏi anh: nếu ngày ấy quay lại anh có thể sống như thế được không?

Anh mỉm cười, bảo rằng không. Bản thân anh không biết được làm sao mình có thể chống chọi và vượt qua những ngày ấu thơ vất vả ấy. Giờ cuộc sống đủ đầy, có phần dư dã anh cảm thấy mình không còn đủ sức lực và tinh thần để vượt qua. Con người thật lạ.

 

Có một chút nhớ nhớ, có một chút yêu yêu

Những gì của ngày hôm qua. Biết vậy, nhưng hôm qua cứ để lại hôm qua. Quá khứ là kỷ niệm. Kể lại nhau nghe khi tâm trạng dâng tràn. Giống anh. Mỗi lần kỷ niệm ngày hòa bình lập lại nơi miền Nam. Yêu dấu. Ta sống trọn hôm nay để làm tất cả cho ngày mai. Dẫu rằng một ngày mai có ra sao vẫn không ai biết.

 

Cơn gió không ngừng thổi, mưa vẫn không ngừng tuôn. Nước bắn tung tóe khi mỗi lần xe vượt qua, trắng xóa một góc tầm nhìn. Tắm mát cả một con đường, cầu vượt Cát Lái thành hình đang rùng mình, sảng khoái cùng mưa. Đất nước ngày đổi mới.

...

Trong cùng ngày, tôi đọc xong quyển sách thứ 75 của năm như một sự trùng hợp về tâm trạng khi nghĩ về chuyện gì sẽ diễn ra trong mỗi con người chúng ta sau dịch, có giống như một thế hệ đã trải qua chiến tranh ở đất nước mặt trời mọc hay không? 

 

Sự đủ đầy của giản đơn - Andy Couturier

 

Triết Lý Sống Từ Vùng Quê Nhật Bản

 

Một thế hệ Nhật thời hậu chiến mang theo những trăn trở của Tuổi Trẻ trong hành trình tự tìm tòi và khám phá về cuộc sống, đi tìm mục đích của riêng mình.

 

Một thế hệ bước vào cuộc sống với những ám ảnh và hoang mang như một bức tranh ghép bị xáo trộn bởi chết chóc, đau thương với tiếng đạn bắn, bom rơi trên đầu; từ từ ghép lại từng mảnh ấu thơ nghèo đói đến trưởng thành với những câu hỏi luôn khắc sâu trong đầu về cái đã được truyền dạy. 

 

Thế hệ đó bắt đầu dịch chuyển và nhận ra được mục đích của cuộc sống mình nơi đất Phật thiêng liêng như tìm được mảnh ghép cuối cùng cho bức tranh cuộc sống mới, tự do và gần gũi với thiên nhiên. Cuộc sống mà sự cám dỗ của đồng tiền bị bỏ lại phía sau như vốn dĩ chưa hề tồn tại hoặc có chăng cũng chỉ là một phương tiện trao đổi như đúng bản chất ban đầu của chúng; chứ không phải là hành trang trên con đường mang lại sự tư do trong bản ngã và tâm hồn. 

 

Thế hệ đó bắt đầu phân rã sau khi tìm đến đất Phật rồi trở lại Nhật Bản, có người quay trở lại với guồng quay của cuộc sống - họ chấp nhận đưa mình trở lại cuộc sống "bình thường" với những cuộc sống xoay quanh với cơm, áo, gạo, tiền với lý lẽ cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn bằng nhiều học thuyết vỗ về; có người đi tiếp với sự phát hiện của mình về một cuộc sống mới: giản đơn, tự do và gần gũi với thiên nhiên trong cách nhìn "thiếu thốn" của những con người chọn con đường thứ nhất.  

 

Quyển sách là hành trình ghi chép lại mười cuộc phỏng vấn của tác giả với mười con người mang trên mình cùng một suy nghĩ về cuộc sống chọn con đường thứ hai. Tự do, giản đơn là chân ái tìm về.

 

Từ một thở gốm theo chủ nghĩa vô trị "nói ra thật to lòng biết ơn của mình về một ngày rực rỡ và đáng quý này"

Một Atsuko Watanabe là một người mẹ, một nhà hoạt động có nguyên tắc sống của riêng mình "nếu anh cứ tiếp tục di chuyển, cuối cùng thì chẳng ổn định được, anh không thể nào thấy an tĩnh"

Một Phật tử như Kogan Murata - bạn sẽ cảm nhận được tiếng sáo hòa với đất trời tự do

Wakano Oe - một nghệ nhân tạo hình từ các con rối mà "đôi khi chỉ cần chạm vào Đất mẹ là đủ đầy"

 

Một nhà sưu tập gốm sức Gufu Watanabe thích ghi chép bởi "nếu không ghi chép lại thì bạn sẽ dần mất đi cảm giác về nơi đó"

 

(Tôi gặp lại) Triết gia của những cánh đồng lúa Koichi Yamashita: "Khi bạn viết một cuốn sách, đó là sự thảo luận của bạn và chính bản thân"

(Trích: Đời Sales)

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2022

[Review Sách] Blockchain - Mark Gates


Khái quát nhất về block chain. Quyển sách đi từ định nghĩa, cơ chế vận hành, quá trình hình thành - bị chối bỏ, phớt lờ, nghiêm cấm - đến phát triển và công nhận từ từ như hiện tại; để người đọc có thể hiểu đúng theo nghĩa khái quát; từ người bình thường như nó cũng có thể đọc và hiểu được dù không am hiểu về cách thực hiện mang tính chất kỹ thuật. 
Đi từ ngộ nhận ban đầu. Block chain như xu thế để làm giàu khi mọi người nói về công nghệ này; nhiều nhất vẫn là đề tài tiền ảo - trong đó nổi tiếng nhất phải là Bitcoin. Sự ngộ nhận bắt đầu chuyển hóa thành tò mò, khi đứa em thực hiện cho nó thấy một màn hình để tạo một ví điện tử với nhiều mã khóa, cơ cấu hoạt động dựa trên nền tảng nào: 

"Niềm tin là cốt lõi của block chain, tạo nên hệ thống tín nhiệm giữa các cá nhân mà không cần tổ chức trung gian liên quan đến giao dịch"

Với cách thức ghi chép hồ sơ hiện tại, một người có thể thay đổi cơ sở dữ liệu rồi che giấu sự thay đổi với mọi người. Có vô số trường hợp lừa đảo quy mô lớn nhưng không bị phát hiện vì sổ cái không minh bạch. Tình trạng thiếu minh bạch này cho phép mọi người thay đổi thông tin đầu vào hoặc ngụy tạo dữ liệu mà người khác không biết"

Quyển sách mà bạn tặng thật sự hữu ích. Nó trang bị những kiến thức cơ bản ban đầu, đánh giá được một cách khách quan hơn, thay vì cứ đưa ra quan điểm theo kiểu "sống lâu ắt biết nhiều rồi ngồi phán" trong những buổi trà hay cafe "chém gió". Một tương lai có nhiều cánh cửa hướng đến bởi sự tác động mạnh mẽ của công nghệ, ở đó block chain rõ ràng là một nhân tố nổi bật

Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2022

[Review Sách] Nhân loại - Một lịch sử tràn đầy hy vọng - Rutger Bregman

Một niềm tin vào con người. Với những điều tốt đẹp, việc xây dựng niềm tin ở con người như một kết quả nhận được. 

Tác giả đi tìm và chứng minh cho con người là tốt đẹp. Từ lược sử của con người hình thành; với các khái niệm về giống loài phát triển theo thuyết học tiến hóa và chơi chữ gắn sau hậu tố Homo (như Sapien, Puppy...), cho đến những áng văn (hư cấu), sự kiện (thêm thắt) để dẫn dắt suy nghĩ con người khởi thủy hay khi sinh ra vốn dĩ đã chẳng có gì tốt đẹp. "Bức tranh về tình người mà giới truyền thông dựng nên hoàn toàn trái ngược với những điều mà con người đã làm cho nhau khi tai họa ập đến"

Hàng loạt các sự kiện chứng minh đều ngược lại. Sự kiện bão Katina, New Orleans, sự xung đột sắc tộc màu da, vụ án Kitty bị kẻ sát nhân đâm đến ba lần trong sự chứng kiến của nhiều người được cho rằng "thờ ơ" như "hiệu ứng bàng quan" 

Sự thay đổi của cấu trúc xã hội là nguyên nhân. "Sự xuất hiện của các khu định cư và sở hữu tư nhân mở đầu một thời kì mới trong lịch sử nhân loại. Số lượng 1% bắt đầu áp bức 99% còn lại, và những kẻ khéo ăn khéo nói thăng tiến từ các chỉ huy lên tướng lĩnh và từ các tù trưởng thành vua chúa. Những ngày tháng tự do, bình đẳng và bác ái đã hết"

Đọc sách của tác giả trẻ Rutger Bregman có thêm năng lượng tích cực. Như Ruben Abrahams đã trả lời tác giả khi đã liều mình nhảy xuống con kênh cùng ba gã đàn ông khác để giải cứu người phụ nữ và đứa trẻ mắc kẹt trong chiếc xe đang chìm dần trong dòng nước trong vòng hai phút sinh tử đó rằng: "Trong cuộc sống bạn phải biết quan tâm đến người khác"

Sự thấu cảm. "Có chăng, sự thấu cảm làm cho chúng ta bớt vị tha, vì chúng ta càng nhận diện rõ nạn nhân thì chúng ta càng khái quát hóa kẻ thù của mình...Sự thấu cảm và bài ngoại luôn luôn song hành cùng nhau. Chúng là hai mặt của cùng một đồng xu

"Trong thế giới này, không phải những thủ lĩnh thân thiện nhất và đồng cảm nhất leo lên đến vị trí cao nhất, mà là những kẻ trái ngược với họ. Trong thế giới này, những kẻ vô liêm sỉ vẫn sống sót.

"Từ hoài nghi đến cam kết

Từ phân cực tới niềm tin

Từ loại trừ tới tham gia 

Từ tự mãn đến quyền công dân

Từ tư lợi tới đoàn kết

Từ bất bình đẳng tới phẩm giá

Vì vậy, giải pháp như lời khuyên của tác giả là

1. Khi nghi ngờ, hãy giả định điều tốt đẹp nhất

2. Nghĩ theo kịch bản hai bên cùng thắng

3. Đặt ra nhiều câu hỏi hơn

4. Tôi luyện sự thấu cảm, rèn luyện lòng trắc ẩn

5. Cố gắng hiểu người khác, thậm chí nếu  bạn không biết họ là ai

6. Yêu bản thân như người khác yêu bản thân họ

7. Tránh xa tin tức

8. Đứng đấm những tên phát xít mới

9. Bước ra khỏi tù: đừng xấu hổ khi làm điều tốt

10.Hãy thực tế"

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2022

[Đời Sales] Từ Tâm Dịch - Bán hàng là một nghệ sĩ hài


Cần Thơ - Trấn Giang xuất hiện một đại lý mới. Năm 2010, đại lý Toyota Cần Thơ nằm hiên ngang trên con đường Võ Nguyên Giáp, phường Phú Thứ, Quận Cái Răng; như một gã thi sĩ trẻ, hiện đại đang thưởng thức vẻ đẹp của láng sen nhân tạo nằm trước showroom, với lòng láng chạy dọc con đường thay bờ ngăn cách. Bao mùa cưới qua là bấy nhiêu mùa gã thi sĩ trẻ ấy được dịp ngắm nhìn những đôi tình nhân chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa hôn nhân. Gã cứ thế nhấm nháp vị đời trôi.  

Những cái tên đặt để gợi nhớ, Toyota Cần Thơ được đặt như thế, như Cái Răng là tên quận cũng là tên cảng trên cùng một con đường, sao cho tiện gọi như cách nghĩ đơn giản của người miền Tây trước giờ.. Phức tạp trở lại giản đơn.

Toyota Cần Thơ sẽ là một cái tên thoáng qua; nếu như tôi không có được cơ hội may mắn được quản lý trực tiếp của mình đưa ra đề nghị với mong muốn cải thiện doanh số của Toyota Cần Thơ về các con số bán của tài chính Toyota tại đây sau hai năm lèo tèo, chỉ vài xe trên một năm.

Tôi đến Toyota Cần Thơ ở trời nắng hạ 2012; đó là sau khi đã thực hiện một sự thay đổi trong mô hình và quy trình làm việc - nhân viên phụ trách về tài chính, tôi sẽ kể sau. Chuyện lúc này chính là hành trình tôi gặp gỡ những đứa em bán hàng của Toyota Cần Thơ.

Cơ hội đó giúp tôi phát triển sự nghiệp, gặp gỡ những con người mà tôi giữ liên lạc cho đến tận giờ; như một cách cảm ơn…lặng thầm. Sự đóng góp của họ trên hành trình nghề nghiệp của mình không thể chối cãi, hiển hiện luôn có một lực lượng bán hàng ở đằng sau. 

Toyota Cần Thơ cho thấy một chân dung rõ hơn; chân dung của người bán hàng không chỉ đóng khung trong một định nghĩa. Hàng loạt định nghĩa được tìm thấy trong suốt quá trình làm việc, quan sát và ghi nhận tính cách, đặc điểm chung của người bán hàng; dù rằng điều tự nhiên luôn đúng là mỗi con người mang tính cách khác nhau.



Đó là khi tôi mở cửa bước vào căn phòng, nằm vắt vẻo ở cánh phải tầng trên của showroom, theo cùng lối thiết kế tương tự các đại lý Toyota đương thời, từ hành lang tầng một có thể quan sát showroom bên dưới đang vận hành, đâu đó bởi sự bắt nguồn từ quan điểm quản lý và được thực hiện thiết kế, thi công bởi cùng một công ty.  

Chờ đợi tôi là gần hai mươi thành viên trẻ, phảng phất vẻ đẹp chân chất của sông nước miền Tây. Tất cả nở nụ cười đẹp nhất, có sự e thẹn, có sự dè chừng, có sự hồi hộp bộc lộ trên gương mặt nhưng hầu hết tất cả đều đặt trọn trên vành môi một nụ cười. Từ đó tôi yêu, từ đây tôi nghĩ đến một định nghĩa khác, vẽ lên một chân dung đã gặp tự bao lần.

Sales - là một người nghệ sĩ hài. Chân dung người bán hàng tôi tự họa. Tôi tiếp tục phác thảo lên chân dung về người bán hàng sau chuyến đi Cần Thơ, gặp gỡ những mái đầu trẻ để truyền cảm hứng về một nghiệp nghề đã chọn theo định nghĩa của riêng mình. 

Tôi chưa thấy bán hàng nào không cười. Cười ít hay cười nhiều, cười to hay cười nhỏ tùy vào cá tính của mỗi người; đa phần đều nở một nụ cười tươi nhất với khách hàng của mình dẫu rằng tâm trạng ngổn ngang đến đâu. 

Như tôi đã từng kể, ở dưới mái nhà Toyota, những ngày đầu thằng nhóc ngổ ngáo như tôi phải tập trước gương làm sao để có một nụ cười thân thiện nhất, chưa cần đến đẹp nhất. Lợi thế về ngoại hình phản bội tôi khi thiếu vắng một nụ cười thân thiện, vì vậy phải tập lại một cách cười trong suốt những ngày tháng đầu đến với gã khổng lồ Toyota.

Toyota còn có cả một cuộc thi để tìm kiếm những nụ cười đẹp: Mr/Ms Smile First, như vừa để khuyến khích vừa để tuyên dương những con người không chỉ bán xe mà còn đẹp cho đời bằng những nụ cười đẹp nhất, như thể cuộc sống này bắt phải nếm bao nhiêu dư vị đắng, ngọt, chua, cay thì thôi hãy nhớ mang đến thêm ngọt ngào dù rằng có đang nếm trải đắng cay, chua chát thế nào. 

Tôi thấy những huy hiệu lấp lánh trên ngực áo, có khách hàng vào chỉ nhằm để chuyện trò cho giải tỏa hết với những gì bức xúc, nhọc nhằn, hay đôi khi là cười “xả ra” với một người chẳng lạ, chẳng quen với nhiều tên gọi gắn lên cho bản chất bán hàng.

Nụ cười không chỉ có ở người bán hàng Toyota. Sài Gòn một chiều chủ nhật của năm 2012, cô gái trẻ thân hình nhỏ nhắn, mặt một bộ đồ đen tuyền, tất tả chạy đến với lời xin lỗi rối rít vì đến muộn cho lịch hẹn xem căn hộ mẫu nằm trong chung cư Sunrise City trên con đường Nguyễn Hữu Thọ bận rộn của quận 7. 

Nụ cười đặt suốt trên môi khi giới thiệu các căn hộ mẫu, cùng hàng loạt các câu hỏi chất vấn từ một thể loại khách hàng “có chút hiểu biết thì thường tỏ ra nguy hiểm” như tôi. Đến khi tạm biệt là lúc cảm xúc tôi chới với để rồi chơi vơi, nghĩ ngợi đến tận giờ không quên.

 Cô bé vừa mất đi cha mình. Sự bàng hoàng, ngạc nhiên và ngưỡng mộ với “lửa” nghề của cô bé, tôi nhớ đến tận bây giờ, sau mười lăm năm. Sẽ có người trách, sẽ có người hờn nhưng sẽ có người thương; bởi quan điểm tùy theo mỗi người, đúng sai chỉ còn lại thời điểm.

Trở lại với những con người trẻ; tôi bắt gặp nụ cười và niềm vui tự tạo, cười rần trong lớp đào tạo về tài chính Toyota. Mấy gương mặt của mảnh đất phù sa, chân chất chưa lấm bụi trần, tôi cứ hay lo những điều suy diễn, sợ sự chân chất, máu lửa ban đầu sẽ mất đi khi được nhồi nhét quá nhiều những thông tin về bán hàng. 

“Ta sẽ thăm từng người”. Tôi hỏi han những con người trẻ vừa mới ra đường, có đứa vẫn còn ngờ nghệch ngồi ôm thú nhồi bông trong một lớp đào tạo, có đứa ngơ ngác khi phải học quá nhiều khi bước vào mái nhà Toyota. Ấy vậy, trong lớp thanh xuân ngơ ngác ấy, có kẻ ở lại, có người ra đi ở mười năm sau, tất cả đều rực sáng trong nghiệp nghề mình chọn, lấp lánh cập nhật trên mấy trang xã hội rỉ rả tin về ở mấy lần lướt vội như cách “sẽ đi thăm từng đường, sẽ vô thăm từng nhà”

Nhìn bán hàng trẻ, tự dưng gắn lên mình trách nhiệm. Trách nhiệm thổi lửa, thổi một niềm tin về một nghiệp nghề đã chọn. Cách tôi “nhóm lửa” bằng tìm kiếm những danh ngôn, câu nói bất hủ trong một quyển sách, một bộ phim,...tất cả những chất liệu nào có thể “bắt lửa” để bứt anh, em bán hàng ra khỏi suy nghĩ tiêu cực chìm đắm - với sales, đời bạc.   

Hôm nay, với đám trẻ ở phần đuôi của chín con rồng mang tên Cửu Long ấy, tôi lấy hội họa đưa vào để nhóm lên lửa nghề, ví von chân dung người nghệ sĩ hài được đồ lại nét rõ hơn.

Với phong thái tràn đầy sự tự tin và bản lĩnh của một người am hiểu về sản phẩm và dịch vụ mình đang bán để giới thiệu & đáp ứng nhu cầu của khách hàng trong trạng thái win - win khi sự tin tưởng cho đi và nhận lại từ cả hai phía, khách & sales (người bán hàng).  

Xuất phát điểm và mục đích đến. Tôi tìm hiểu về xuất thân và lý do đến với Toyota của những con người trẻ như mọi lần. 

Tất cả đi và đến một cách chẳng đặng đừng. Họ dồn hết cho hai từ số phận, dịch theo ngôn ngữ bình dân là "đưa đẩy" hai từ. Trong ánh mắt ngơ ngác về chân dung được tôi phác thảo để cho những mái đầu trẻ suy nghĩ nghiêm túc hơn về con đường mình đã chọn & lên kế hoạch gần nhất cho đời mình trở thành một Best Seller. 

Tôi chỉ về hướng phòng kinh doanh ấy để cho những mái đầu trẻ này quan sát về những con người ở phía sau cửa kính ấy, có mấy người được trở thành best seller và tâm thế họ khác biệt thế nào với sự miêu tả ấy? 

Nắng miền Tây bắt đầu rã xuống những con đường như muốn nhận chìm bởi sức nóng mang theo, sen trước thềm bắt đầu rũ xuống như khuất phục trước gã nắng du côn. 

Trình diễn trên một sân khấu thiếu đèn. Lúc ở showroom với kẻ đến người đi hay dọc con đường đất nước, những bước chân âm thầm họ đi lại con đường khách đã từng đi mỏi mòn để sinh nhai. 

Những đứa trẻ của miền Tây sông nước đã bắt đầu nhuộm chút phong trần trong cử chỉ bắt đầu biết thích nghi với tác phong "ăn ở" ngầm, như vị mặn của biển đã bắt đầu liếm láp sông vào tận đồng bằng ngọt nước một cách lưu manh nhìn những ngọn lúa vàng rũ chết. 

Với nụ cười thường trực ở trên môi để diễn nhiều vai khác nhau do khách hàng & công ty lựa chọn. 

Đặt vào đó nhiều hy vọng về một sự đổi đời, tìm kiếm trong ánh mắt đang ngời những khát khao, những con người trẻ đang đối đầu với những áp lực về chỉ tiêu trước mắt mà không biết rằng thử thách lớn hơn chính là làm sao để tồn tại lâu dài trong nỗi sợ tìm & mất khách đó, sẽ có được mấy người tìm thấy sự tự tin kia bằng cách để chính con tim mình lên tiếng với khối óc nhăn nhúm đầy những kiến thức về ngành nghề đã trót theo. 

Điều cần làm là người nghệ sĩ đó phải biết được mình có những đạo cụ, phục trang gì để hỗ trợ cho một vai diễn xuất sắc. 

Ở Toyota đó, chẳng có gì khác ngoài chiếc xe & dịch vụ đi kèm; tài chính là một trong những điều người Sales cần trang bị. Thế thôi.

P/s: Cảm ơn các em. Những cái tên anh dặn mình phải nhớ ngay từ năm 2012 ấy; vì chỉ lưu lại thôi là chưa đủ để những gì ta đã cho nhau - cũng có đủ cả dư vị mặn, ngọt, đắng, cay.


Huỳnh Thanh Khâm, 

Lư Ngọc Hân, 

Trương Trí Toàn, 

Đặng Thị Kim Trường, 

Lê Trường Nhân, 

Lương Công Lịch, 

Trương Ngọc Trúc Quỳnh, 

Trần Thế Tấn, 

Huỳnh Thị Hoa Ngọc Thư, 

Nguyễn Thị Ái Vân, 

Phạm Thị Trúc Linh, 

Nguyễn Minh Huy, 

Ca Kiều Nguyệt, 

Đặng Hoàng Đông,...

(Trích Đời Sales)
(Ảnh - Internet)

Thứ Ba, 19 tháng 4, 2022

[Đời Sales] Từ tâm dịch - Tin đồn và tin tức


Sáu mươi bốn năm (29/07/1957 - 29/07/2022) tính từ ngày thành lập cơ quan năng lượng nguyên tử quốc tế (IAEA). Cả thế giới lo lắng và lên kế hoạch cho việc kiểm soát khủng hoảng hạt nhân trong suốt từng đó năm, trong khi việc nghiên cứu và kiểm soát dịch bệnh chỉ như ngọn gió thoáng qua, tạo bão rồi trở lại gió nhẹ, heo hút tính từ sự kiện gần nhất của dịch Sars diễn ra ở Hong Kong năm 2003

Con người sống luôn có niềm tin tích cực. Đó là nhận định của Rutger Bregman khi viết về Nhân loại - Một lịch sử tràn đầy hy vọng. Như thế có một niềm tin vô hình rằng sẽ luôn có một ai đó tìm ra phương thuốc điều trị hoặc ngăn ngừa. Sớm thôi. Cái sớm đấy đánh đổi bằng những mạng sống. 

Niềm tin dâng cao khiến tự tin thành thái hóa. Như tại đất nước tôi, trận dịch đã được kiểm soát của năm cận kề thật tốt bằng phương pháp giãn cách và cách ly theo chỉ thị. Giờ đây, bài học quá khứ một năm được đem ra áp dụng lại.   

Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc đề nghị tiếp tục giãn cách để phòng dịch. Đó là thông điệp cứng rắn được đưa ra.

Những mảnh đời cần được chăm lo. Phó bí thư thành ủy - Nguyễn Hồ Hải thăm người bán ve chai, vé số. Đó chính là một trong những con người bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi việc giản cách khi không thể lang thang đường phố, kiếm sống qua ngày; giờ đây phải nép mình ở một góc trọ nào đó…thẫn thờ chờ dịch qua.

Cô bé rụt rè nép bên chân mẹ, chiếc đầm xinh xắn khẽ lung lay theo từng nhịp. Cô bé chuẩn bị lên ba dưới nếp nhà giờ rộn ràng tiếng cãi nhau của những ông anh. 

Hai thằng nhóc chơi đùa với mấy món đồ chơi tự tạo, cánh cửa chỉ mở ra khi có, nếp nhà đã có sự đổi thay. Rộn ràng. 

Tiếng người đổ rác hô vàng ở đầu hẻm: Thu rác đây! Người đàn ông gầy gò, khoác lên mình đồng phục của dịch vụ công màu xanh thẩm, mang theo bình xịt khuẩn để xịt vào những túi rác trước nhà. 

Hàng xóm bắt đầu gửi, sẻ chia không chỉ là những túi rác. Nếu không là tiền thì cũng là những món đồ ăn chia lại cho người đàn ông vẫn miệt mài với công việc của mình. Tôi thích nụ cười của người đàn ông lạc quan đấy, tiếng nói to vang như muốn gọi Sài Gòn thức dậy để không ngủ quá sâu…như sợ “trời đè”. Lời cảm ơn nghe vang vọng ở những căn nhà đi qua.  

Sài Gòn bước sang giai đoạn mới! Thành phố chính thức hướng dẫn và chăm sóc F0 tại nhà. Tổng đài 115 tăng lên 40 line, 200 taxi thành taxi chuyển bệnh. TP.HCM khuyến nghị Bộ Y Tế phân bổ thêm vacxin ngừa Covid-19. Đằng sau quyết định đó là sự quá tải của những khu cách ly được mở liên tục nhưng không đáp ứng nổi cho một thành phố với hơn mười triệu người.

Sự cho phép cách ly tại nhà mở ra hướng mới cho giao nhận. Shipper (xe ôm công nghệ) được phép di chuyển liên quận khi giao hàng thiết yếu cho khu cách ly, phong tỏa.  

Tin đồn bắt đầu xuất hiện. Mỉa may. Trên mạng tạo ra những câu chuyện châm biếm về tin đồn và việc bác bỏ của cơ quan chính thống ngay khi tin đồn xuất hiện, sau đó thì tin đồn trở thành tin thật. 

Tin đồn như một cách đo lường phản ứng của người dân.

Chỉ thị kéo dài 1 – 2 tuần vào đầu tháng 8. Tin tức bắt đầu xuất hiện trên khắp các mặt báo khi số lượng ca nhiễm đã sụt giảm xuống còn 4k thay vì kỷ lục mới 6k. 

Đâu đó trên mạng bắt đầu có những tin tức làm lung lay niềm tin của người dân như số liệu này không phản ánh được thực tế, dữ liệu này chỉ là được công bố từ từ mà thôi. 

Bản thân dù có tiếp nhận những thông tin trái chiều này vẫn không thôi hy vọng, có lẽ ở trong dòng máu của người bán hàng và người lính từ ông cụ thân sinh không cho phép tôi ngừng hy vọng hay suy nghĩ về những điều tích cực với một tương lai, như kiểu thể nào thì ngày mai trời lại sáng. 

Làm gì làm thì chúng ta vẫn phải cứ cười lên

(Trích Đời Sales từ Tâm Dịch)

[Review Sách] Tư duy phản biện - Zoe Mckey

Nội dung quyển sách như đọc hộ và ghi lại ý chính. Cảm nhận của bản thân khi đọc, tác giả như rút ra các bài học từ những quyển sách khác. Đọc quyển sách bạn tặng rồi đưa ra nhận định khi thấy thấp thoáng trong đấy đầy những quyển sách, tác giả đã từng đọc. 

"Nếu như bạn thích một cuộc sống dễ dự đoán, một môi trường ổn định, hướng tới sự bình yên và không có nhiều kịch tính, vậy quá hoàn hảo.

..Tuy nhiên, nếu như bạn thuộc tuýp người năng động quyết đoán, giàu tham vọng với những ước mơ lớn, ham muốn chứng tỏ bản thân và chỉ có một mục tiêu duy nhất, mục tiêu mơ ước chiếm trọn sự tập trung của bạn.

Đừng rời mắt khỏi mục tiêu. Hãy ghi nhớ mục tiêu của mình. Nhắc nhở bản thân mình về những điều bạn đã tự cam kết. Nếu sự thèm muốn chi phối bạn, hãy chậm lại  một chút, đừng nóng vội. Hãy lắng nghe bản thân. Thiền hoặc đi dạo một lúc. Hãy bắt bộ não của mình loại bỏ những thèm muốn này. Hãy đấu tranh với nó. Bạn có thể làm được và chỉ một mình bạn mới làm được điều ấy."

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2022

[Review Sách] Xứ phẳng - Edwin A. Abbott


Vũ trụ được nhắc đến trong những năm gần đây. Mở màn là sự xuất hiện của chuỗi phim Marvel gắn vào từ vũ trụ Marvel, với phần gần nhất của Spider Man cũng đặt thuyết vũ trụ vào để xâu chuỗi nhân vật lại với nhau. Đó là logic của Marvel. Vũ trụ cũng trở thành khát khao và giấc mơ của những gã công nghệ gần nhất là Meta (facebook)

Đọc "Xứ phẳng" mới biết thuyết vũ trụ đã có từ lâu; "Xứ phẳng" chỉ thu hút những nhà vật lý nổi tiếng sau này như Stephen Hawking từ việc đi trước thời đại này của tác giá Edwin A. Abbott

"Cửa sổ thì chẳng có nhà nào có: bởi ánh sáng rọi lên chúng tôi giống nhau ở trong hay ngoài nhà, ban ngày hay ban đêm, đồng đều vào mọi lúc mọi nơi, bắt nguồn từ đâu chúng tôi chẳng biết...Hình dạng phổ biến nhất để dựng nhà là hình năm cạnh tức là hình ngũ giác...Hai cạnh phía Bắc RO và OF, cấu thành mái nhà và không mấy ai trổ cửa ở hai cạnh này; mé Đông có một cửa nhỏ cho Đàn bà; mé Tây có cái lớn hơn nhiều cho Đàn ông; cạnh Nam tức là sàn nhà thì thường không có cửa

Đàn bà là Đoạn Thẳng. Binh lính và tầng lớp Thợ thuyền Hạ lưu nhất đều là Tam Giác có hai cạnh bằng nhau, còn đáy tức là cạnh thứ ba thì khá ngắn (thường không vượt quá một phẩy ba xentimet)...Tầng lớp Trung lưu bao gồm Tam Giác Ba cạnh bằng nhau gọi là Tam Giác Đều. Những người hành Nghề chuyên môn và các Quý ông xứ chúng tôi là Hình Vuông (bản thân tôi thuộc tầng lớp này) và Hình Năm Cạnh hay còn gọi là Ngũ Giác...Theo luật Tự nhiên ở xứ chúng tôi thì bé trai sẽ có nhiều hơn cha nó một cạnh, sao cho mỗi thế hệ (như một quy tắc) sẽ vươn lên bậc trên thang phát triển và danh vọng"




[Review Sách] Nhà nước khởi tạo - Mariana Mazzucato


Tìm lại sự công bằng cho Nhà nước và chính phủ. Tác giả Mariana có cái nhìn rộng hơn và khách quan hơn trong việc đầu tư công; thậm chí với cả nước Mỹ, khi người được hưởng lợi từ các đầu tư công là các công ty tư nhân.

Chẳng có gì là hoàn hảo. Sự đầu tư công có mặt trái, tiêu cực gây lãng phí cho sự đầu tư công. Sự khác biệt ở các thể chế dẫn đến sự khác biệt trong đầu tư công. Vì vậy, sự công bằng mà tác giả muốn nói đến chính là sự đầu tư công đó tập trung vào nghiên cứu phát triển dẫu rằng sự thiệt thòi phần nhiều ở nhà nước/ chính phủ bởi rủi ro cao đó phải mặc nhiên gánh chịu. 

"Đây là nơi xuất hiện lời tiên tri tự đúng: càng hạ thấp vai trò của Nhà nước trong nền kinh tế, chúng ta càng ít có khả năng cải thiện vai trò của Nhà nước và biến Nhà nước thành một phần hữu ích, và do đó Nhà nước càng ít có khả năng khả năng thu hút nhân tài. 

Cuốn sách này đã nhấn mạnh vai trò tích cực của Nhà nước trong việc tạo ra tăng trưởng dựa vào đổi mới sáng tạo..

Năng lực cạnh tranh trong tương lai - kéo theo sự thịnh vượng của nền kinh tế xã hội - của các quốc gia và khu vực phụ thuộc rất nhiều vào khả năng duy trì tài sản có giá trị nhất của họ: hệ sinh thái đổi mới sáng tạo mà họ là một phần trong đó"

Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2022

[Review Sách] Arsène Wenger - Cuộc đời tôi qua hai màu Đỏ - Trắng


Một là quyển sách chưa đầu tư, hai là thể hiện đúng tính cách của vị huấn luyện viên ít nói, khiêm tốn gốc Pháp này. Khi quyển sách kể nhiều về hành trình và liệt kê các thành tích (chiếm trọn nhiều trang ở chương cuối) hơn là đi vào những khoảnh khắc thăng trầm của sự nghiệp, nơi cảm xúc con người cũng thăng, giáng trong mấy nốt nhạc đời vẫn chưa khơi thông trọn vẹn. 

Chú nhóc của bóng đá đường phố Pháp."Khi còn nhỏ, tôi hoàn toàn tự do, và thường là khá cô đơn...    Tôi học hỏi tinh thần nồng nhiệt, nhưng không học những gì quá đáng ở họ: rượu bia, đánh lộn, bạo lực, nói chung là tất cả những gì khiến tôi sợ hãi và ghê tởm từ khi còn bé..Chúng tôi là một gia đình khá kỳ lạ: cha mẹ tôi làm việc từ sáng tinh mơ đến tối mịt tại quán ăn..."

Trở thành một vị huấn luyện viên; con người truyền lửa, xây dựng và tìm kiếm vinh quang. "Huấn luyện viên cần phải truyền đạt cho cầu thủ tinh thần tôn trọng bóng đá và tinh thần vì tập thể.."; bị bản sắc của Arsenal lôi cuốn "đó là câu lạc bộ có ý thức truyền thống to lớn, nơi hành xử lịch thiệp và điều quan trọng nhưng luôn cởi mở sẵn sàng với sự đổi mới"

Tóm lại, quyển sách là một hành trình được liệt kê hơn là về tiểu sử với những thăng trầm được đào sâu. Khác xa hoàn toàn với các quyển sách cùng thể loại mà nó đọc như về Alex Ferguson.

  

Thứ Hai, 11 tháng 4, 2022

[Review Sách] Cây cam ngọt của tôi - Jose Mauro De Vasconcelos

Tìm đọc tiếp tác phẩm Brazil. Cây cam ngọt của tôi - thu hút nó bởi phần giới thiệu như một trong những quyển sách được đưa vào giảng dạy, thú thật, đề tài về thiếu nhi khiến nó ngần ngại vì đã "quá lứa lở thì". 

Ngây thơ, cô đơn và sự tưởng tượng. Đọc tác phẩm, lắng nghe những gì thằng nhóc tì nhân vật chính chuyện trò với "bạn yêu là pinkie, pinkie là bạn yêu" là một cây cam luôn biến hóa với muôn dạng hình hài để chuyện trò và đôi khi để vỗ về tâm hồn trống trãi khi xác thịt dính đầy những đòn roi của thằng nhóc tì.

"Nó đặc biệt lắm ạ. Nó trò chuyện với cháu, biến thành con ngựa, phiêu lưu cùng với bọn cháu..."

Sự vị tha ở trẻ gần như vô bờ bến, chúng sẽ dể dàng bỏ qua những ai đã từng tổn thương mình, dù sự thật rằng chúng sẽ không quên. Ở chú nhóc tì của chuyện đã từng suy nghĩ đến chuyện quăng mình vào đòn tàu để cho nghiền nát đi khi thấy bản thân đáng lẽ không nên có mặt trên cõi đời này sau những trận đòn roi từ người thân trong gia đình mang lại, có cả người cha của mình.

"Ngôi trên bậc cửa, tôi đếm những con thạch sùng nhỏ màu trắng trên tường và chốc chốc lại liếc nhìn cha. Không kể lần này, lần duy nhất tôi thấy cha có vẻ buồn như vậy là vào buổi sáng Giáng Sinh ấy...

"Tôi giơ tay vuốt ve khuôn mặt cha. Tay tôi lướt nhẹ trên đôi mắt cha, cố đẩy nó trở lại nơi nó thuộc về, tránh xa khỏi các màn chiếu bóng cỡ lớn. Tôi sợ rằng nếu tôi không làm thế, đôi mắt sẽ theo tôi đến hết phần đời còn lại.."

Áng văn khép lại như hồi tưởng. Thằng nhóc tì đã lớn, nhớ đến người yêu thương nhất đã qua đời, như sợi dây gắn thằng nhóc tì trở lại với cuộc sống này.



[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...