Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn John Boyne. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn John Boyne. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2025

[Sách] Mọi nơi vụn vỡ - Chú bé mang Piyama sọc (P2) John Boyne

Khi bóng tối của quá khứ vẫn còn vương lại nơi ánh sáng hiện tại

Sức nặng và sự ám ảnh của phần một vẫn còn đó. Hình ảnh cuối cùng của chú bé mang pyjama sọc mang một cái kết mở, vừa gây ám ảnh và tò mò của một thời diệt chúng của loài người. Liệu rằng số phận của cả hai chú nhóc ra sao, liệu những con người của ngày đó sẽ như thế nào. 

Dẫu vậy, việc tác giả chạm vào nhân vật mình một lần nữa khi quyển sách đã khép lại là một sự liều lĩnh

https://chienphan.blogspot.com/2025/04/sach-chu-be-mang-pyjama-soc-john-boyne.html

“Mọi nơi vụn vỡ” là câu chuyện nối dài từ cuốn sách nổi tiếng Cậu bé mang pyjama sọc – nhưng lần này, John Boyne chọn một góc nhìn gai góc hơn: từ phía người sống sót và phải mang theo mặc cảm suốt đời.

Gretel Fernsby, một người phụ nữ 91 tuổi sống ở London, đã từng là cô bé chứng kiến thảm kịch của trại tập trung trong Thế chiến II. Nhưng cuốn sách không chỉ kể về lịch sử hay tội lỗi. Nó kể về cái giá của sự im lặng, về sự trốn chạy, và sự chuộc lỗi trong cuộc đời mỗi người.

“Chúng ta có thể chạy trốn nhiều thứ trong cuộc đời. Nhưng không thể chạy trốn khỏi chính mình.”

Boyne viết bằng giọng văn nhẹ như gió thoảng nhưng sức nặng như đá đè. Qua từng trang sách, người đọc không chỉ thấy một bà lão điềm đạm, mà thấy một tâm hồn đầy vết nứt – những vết nứt cô cố giấu, nhưng không bao giờ biến mất.

Gretel mang trong mình một sự dằn vặt thầm lặng: cô không phải là thủ phạm, nhưng cũng chẳng thể là người vô can. Cô lớn lên cùng bí mật ấy, đổi họ, chuyển nơi sống, làm mọi cách để không ai biết mình từng là ai. Nhưng rồi, một sự kiện trong toà nhà cô ở đã kéo quá khứ quay về, buộc cô phải chọn: tiếp tục lẩn trốn, hay đối mặt?

"Không phải lúc nào im lặng cũng là lối đi nhân đạo. Đôi khi, im lặng là một tội ác."

Mọi nơi vụn vỡ gợi nhắc ta rằng sự tha thứ không dễ dàng, và quên lãng không phải lúc nào cũng là cứu rỗi. Nó cũng khơi lên một câu hỏi sâu sắc: Liệu những đứa trẻ lớn lên trong cái ác có thể được tha thứ vì chúng không có lựa chọn? Hay chúng cũng phải gánh chịu di sản của thế hệ trước?

“Có những điều chúng ta gắng sức chôn vùi suốt đời, nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ bới lên tất cả.”

Cuốn sách không có những bước ngoặt giật gân, nhưng chính sự bình thản đáng sợ của nó mới khiến người đọc ám ảnh. Không ai gào thét, không ai oán trách. Chỉ có những ký ức rỉ máu, từng giọt, từng giọt, trong tâm trí Gretel.

 ***

When the Shadows of the Past Still Linger in the Light of the Present

The weight and haunting memory of the first book remain.

The final image of the boy in the striped pyjamas left an open-ended conclusion — at once disturbing and tantalizing — to an era marked by humanity's darkest atrocities.

What happened to the two boys? What became of the people from that time?

These questions hung in the air.

Still, it was a daring choice for the author to revisit his characters once more, long after the book had closed.

(Source: https://chienphan.blogspot.com/2025/04/sach-chu-be-mang-pyjama-soc-john-boyne.html)

All the Broken Places continues the story from The Boy in the Striped Pyjamas — but this time, John Boyne chooses a far sharper perspective: that of the survivor, burdened by a lifelong guilt.

Gretel Fernsby, a 91-year-old woman living in London, was once a young girl who witnessed the horrors of a concentration camp during World War II.

Yet this book is not merely a tale of history or guilt.

It is about the cost of silence, the instinct to flee, and the long, painful road toward redemption in a human life.

"There are many things we can run from in life. But we can never run from ourselves."

Boyne writes with a lightness like a whisper, yet the emotional weight hits like a stone.

Through every page, the reader does not just see a composed elderly woman; they glimpse a soul riddled with cracks — fractures she tries desperately to hide, but which never truly heal.

Gretel carries a silent torment: she was not the perpetrator, yet she cannot claim innocence.

She grew up shackled to this secret, changing her name, relocating again and again, doing whatever it took to bury the past.

But an unexpected event in her apartment building drags that past back into the light, forcing her to choose: continue hiding, or finally confront it?

"Silence is not always the humane choice. Sometimes, silence is a crime."

All the Broken Places reminds us that forgiveness is never simple, and forgetting is not always salvation.

It raises a profound, unsettling question:

Can children raised within evil be forgiven because they had no choice? Or must they, too, bear the sins of the generations before them?

"There are things we spend our whole lives trying to bury, but a single gust of wind can unearth them all."

The novel does not rely on shocking twists; instead, it unsettles through a terrifying calm.

There are no screams, no accusations — only memories bleeding slowly, drip by drip, within Gretel’s mind.

Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2025

[Sách] Chú bé mang Pyjama Sọc - John Boyne

“Chúng ta nhìn thấy thế giới không phải bằng đôi mắt, mà bằng trái tim đã được định hình bởi những điều người lớn kể lại.”
John Boyne, Chú Bé Mang Pyjama Sọc

Nhẹ nhàng và day dứt; ở một trong những sự kiện ám ảnh nhất loài người ở thế kỷ 20.

Có những cuốn sách không cần quá nhiều lời hoa mỹ, bởi chính sự giản dị và trong trẻo của nó đã đủ khiến người đọc nghẹn lòng. “Chú Bé Mang Pyjama Sọc” là một trong những cuốn sách như vậy. John Boyne không kể một câu chuyện về chiến tranh theo cách ồn ào, mà chọn viết nó qua đôi mắt của một đứa trẻ — Bruno, cậu bé 9 tuổi vô tư, vô tội, nhưng lại sống trong thời điểm tăm tối nhất của nhân loại: Thế chiến thứ hai.

Câu chuyện bắt đầu khi gia đình Bruno chuyển từ Berlin đến một nơi mà cậu phát âm nhầm là "Out-With" (ám chỉ Auschwitz). Gần ngôi nhà mới, Bruno phát hiện ra một trại lính lạ lùng, nơi những người bên trong đều mặc bộ “pyjama sọc” giống nhau. Ở đó, cậu kết bạn với Shmuel — một cậu bé Do Thái đồng trang lứa, người sống sau hàng rào kẽm gai. Tình bạn ấy hình thành không vì lý do gì cả, ngoài sự đồng cảm tự nhiên của hai tâm hồn non trẻ không bị nhuốm màu hận thù.

“Cậu là bạn tốt nhất mà tớ từng có.”
Shmuel, trong một trong những đoạn cảm động nhất của truyện

Điều khiến Chú Bé Mang Pyjama Sọc trở nên ám ảnh không nằm ở sự kiện hay dữ kiện lịch sử, mà ở chính sự tương phản đến chua xót: giữa một thế giới mà người lớn dựng lên bằng thù hận và một tình bạn vô điều kiện giữa hai đứa trẻ. Sự ngây thơ của Bruno không chỉ khiến ta xúc động mà còn là một lời nhắc nhở nghiêm khắc về hậu quả của thành kiến, phân biệt và sự im lặng.

John Boyne viết bằng văn phong nhẹ nhàng, mộc mạc, nhưng gài ghép trong từng câu chữ là những câu hỏi lớn: Chúng ta đã từng nhắm mắt làm ngơ trước bất công? Đã từng dạy trẻ thơ cách ghét bỏ thay vì cảm thông?

“Chiến tranh nhìn qua mắt người lớn là vũ khí, là danh dự, là chiến lược. Nhưng qua mắt trẻ thơ, chiến tranh là một hàng rào không cần thiết ngăn đôi hai con người đáng ra nên được làm bạn.”

“Chú Bé Mang Pyjama Sọc” không chỉ là một câu chuyện về tình bạn, mà là một bài học nhân văn sâu sắc. Cuốn sách này xứng đáng được đọc và suy ngẫm bởi cả người lớn và trẻ em – bởi đôi khi, chính chúng ta, những người lớn, mới là những kẻ cần học lại cách nhìn cuộc đời bằng trái tim như một đứa trẻ.

 ***

"We don’t see the world with our eyes, but with our hearts shaped by the stories adults tell us."

— John Boyne, The Boy in the Striped Pyjamas

Gentle yet haunting — set against one of the most tragic chapters in 20th-century human history.

There are books that don’t need flowery language to move us, because their simplicity and purity are enough to leave us speechless. The Boy in the Striped Pyjamas is one of those rare books. John Boyne doesn’t narrate war with loud declarations; instead, he chooses to tell the story through the innocent eyes of a child — Bruno, a 9-year-old boy, carefree and naive, living through one of humanity’s darkest moments: World War II.

The story begins when Bruno’s family moves from Berlin to a strange place he mispronounces as “Out-With” (a childlike twist on Auschwitz). Near their new home, Bruno discovers a strange camp where everyone inside wears matching “striped pyjamas.” There, he meets Shmuel — a Jewish boy his age who lives behind a barbed-wire fence. Their friendship is formed not out of logic, but from the simple, natural empathy of two young souls untouched by hatred.

“You’re my best friend,”

— says Shmuel, in one of the novel’s most touching moments.

What makes The Boy in the Striped Pyjamas truly haunting isn’t just the historical context, but the heart-wrenching contrast: between a world adults built from hatred, and a pure, unconditional friendship between two children. Bruno’s innocence doesn’t just move us — it serves as a stark reminder of the consequences of prejudice, discrimination, and silence.

John Boyne’s writing is gentle and unadorned, yet layered with big questions:

Have we ever turned a blind eye to injustice?

Have we ever taught our children to hate instead of to understand?

“War, through the eyes of adults, is weapons, honor, and strategy. But through the eyes of children, war is a needless fence dividing two people who should have been friends.”

The Boy in the Striped Pyjamas is more than a story of friendship — it’s a profound lesson in humanity. This is a book that deserves to be read and reflected upon by both adults and children alike — because sometimes, we adults are the ones who need to relearn how to see the world with the heart of a child.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...