Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn mien trung. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn mien trung. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

Người về xây tổ ấm!

Từ miền Trung thương nhớ.
Photobucket
Nó bước ra đứng giữa đường. Phố Huế. Trời vẫn còn chưa trút hết mọi giận hờn với con người lững lờ đi qua hờ hững không ngước nhìn, sót mấy kẻ buông vài câu cảm tháng qua cái nắng muốn cắt da, lèn thịt, chạy vào đến tận xương lúc ngày.
Trời như muốn nói rằng làm vậy cho hả hê, đỡ ức chế. Nó cũng là một kẻ hững hờ và buâng quơ vài câu trách trời nắng cháy. Nhưng ngay phút giây đường vắng thưa người, nó muốn nhận cái nắng ngày đốt cháy hồn đang bay thơ thẩn, vẫn còn chưa chịu về với thực tại trong chuỗi công tác dài ngày. Lang thang.
Ở một Huế mộng mơ. Buồn. Làm lòng người thêm tơ vương.
Vì những nỗi nhớ không nguôi đã chất chứa tận mười năm. Hò hẹn.
            Cùng con sóng vỗ bờ nhẹ ru như nắng sớm rớt vào trong lòng sương khuya còn đọng lá, với biển bờ yên ả của một Lăng Cô hoang sơ ẩn mình. Lộ dần. Phôi phai. Vì những bước chân qua ngày một nhiều.
Photobucket
            Với Lăng Cô trong lần gặp gỡ đầu qua cái chỉ tay của người phụ nữ đã xa cách đến hai mươi mấy năm, nó ngủ vùi chỉ xếch mắt lên rồi nhắm lại. Dại khờ. Với Lăng Cô giờ gặp lại qua cái chỉ tay một người bạn đồng hành, xốc mắt lên ngắm lại vẻ đẹp một thời mắt xếch khi lòng muốn theo sóng trôi tận đâu đấy khơi xa. Bặt tâm.
            Cùng con đường của những đêm hè, đong đầy tiếng ve trong thính giác với mùi dạ lý hương nhà ai ngan ngát đưa vào trong khứa giác, rồi cảm giác ngồi chập chờn hứng gió thả hồn bay lên với tiếng ghita và giọng ai hát một bài classic giữa một nội thành lất phất mưa bay.
Tâm trạng ngày ấy của một trẻ trai cô đơn lạc loài. Tâm trạng hôm nay của một trẻ trai đã có một mái nhà riêng mình. Khác xa. Lạc loài.
Photobucket
“Thương em anh cũng muốn vô – Sợ Truông nhà Hồ, sợ Phá Tam Giang”
            Cùng nhìn về phá tam giang. Hỏi. Bao nhiêu người nằm đây để lập đền thờ đầy rẫy nơi bến bãi này. Có những người chết trận, có những kẻ hận mang và có cả những người lang thang lạc giữa đời. Tự vẫn.
            Xác thân còn lậm lụy giữa đời. Mê thực.
Trên đời người trổ nhánh hoang vu
Trên ngày đi mọc cánh lá mù
Những tim đời đập lời hoang phế
Dưới mặt trời ngồi hát hôn mê
Người về xây tổ ấm
Photobucket
Nhắm mắt. Lối vụt ngắn lại, trở về với mãnh đất lập thân. Bước thấp cao. Hụt chân. Mấy lần. Trong cuộc sống mới. Đi ngang về tắt. Đi ngược về xuôi.
Lạc lối.
Về chính căn nhà của mình với hàng chục lối ra, ngỏ vào. Chục lần vào, chục lần ra. Chả giống nhau. Thấy lòng lành rơi rớt trên đan lạnh qua từng ngỏ hẻm, chừng ấy lần qua.
Lạc lối.
Trong con tim mù tịt về một cuộc sống mới có hai linh hồn và thể xác đang hòa nhau. Nó và em. Trao nhau tất cả những gì đã, còn và sẽ có. Một cuộc sống đủ đầy giữa tình yêu thương và vật chất. Thường tình.
Em nắm chặt tay nó đi vào một giấc ngủ chưa lành, khi trời còn giận hờn phả những luồng hơi nóng và vài cánh gián bay vòng vèo giữa đêm tìm cách len vào cơ thể. Giật mình. Một giấc mơ không trọn. Em nằm gọn trong vòng tay yêu. Bất lực. Chỉ có một bờ vai duy nhất, chỉ có một bàn tay duy nhất ghì chặt hồn em lại, sợ bay lạc vào cơn ác mộng giữa miền thiếu thốn riêng mang.
Trời tát vài bạt tay. Gương mặt nóng bừng. Hơi nóng từ mặt đất dọng lên thêm hơi cay từ men bia dọng lại. Một người chồng trẻ. Vật lộn với cuộc sống chưa đủ đầy cùng người vợ vừa mới gọi tên ngượng ngịu tròn đầy. Yêu thương.
Từng nghĩ. Mặc kệ tương lai nào chờ. Thiên đường rồi sẽ gọi tên. Cho một mái ấm - một căn phòng thuê với nhiều ngỏ ngách rối rắm khi ra. Rồi sẽ có lối vào một ngõ vắng xôn xao như khát khao bao ngày chờ đợi, không như những con đường người vắng lưa thưa ở cố đô. Dẫu rằng Huế vẫn đưa tay giữ lấy những mãnh hồn đang vất vưởng, ru hời. Một nổi cô đơn cần có trong cuộc sống vì người cần phải có những phút giây lắng lòng.
Photobucket
Bắt máy. Gọi em. Khi trời vẫn chưa hả hê, dẫu mồ hôi rịn đầy áo. Từ lâu. Luôn cảm nhận ở em điều khác biệt. Một giao thoa giữa hai hồn người. Em như bắt được hồn nó đang bay, ghì lại, viết vào đấy những nghĩ suy và cảm nhận của riêng mình về cuộc sống mới.
Thấy trời như không còn hờn dỗi phả hơi nóng cho hả hê, đỡ ức chế. Hồn quay về nhập xác. Thực tại. Người con gái xưng vợ gọi chồng. Không chối bỏ những giấc ngủ chưa lành, không chối bỏ những giấc mơ vẫn còn đang chấp nối nhiều đoạn, nhưng người con gái ấy nói: chỉ cần anh thôi. Cùng về xây tổ ấm.
Kiểm tra lại vé. Xem giờ bay. Ngày về. Trời đổ một cơn mưa. Bất chợt. Mát lòng.
( Ảnh: Sưu Tầm )
Bài viết liên quan: Người vận chuyển http://chienphan.blogspot.com/2013/04/nguoi-van-chuyen.html

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Có những thứ đến suốt đòi vẫn không thể nào quên

Nó ngồi với đứa em giữa một trời trưa nắng gió đi chơi, chỉ còn vài áng mây ngượng ngùng, trôi lửng lơ trên đầu Bảo Tàng thành phố. Chuyện trò. Nghe nó nói rằng mình thiếu vốn sống để có thể viết những câu chuyện rõ nghĩa, đủ lời; đứa em gái đam mê xê dịch nói: hãy tìm đến với những người bạn vượt ngưởng thất thập cổ lai hi, để có một cái nhìn trãi nghiệm và bao quát hơn anh. Tự dưng. Nó nghĩ về người phụ nữ ấy, người phụ nữ đã cùng nó đi qua mấy mươi mùa mưa gió. Cạn dòng.
Photobucket
Tất cả tâm trạng tồn đọng trong một phút giây bùng phát suy nghĩ về bà như cánh diều đang bay cao giữa trời lộng gió bỗng chao đảo như dây đang căng bị cuộn vội vào. Rối dòng. Người phụ nữ đã để sương gió nhuộm da, để đất đá tạo nốt chai sần, để những đêm thâu tràn sâu dưới mi mắt và để mặc cho mưa nắng lướt qua phận đàn bà với tất cả những gì còn lại chỉ là một nỗi niềm nấc nghẹn chôn sâu.
Photobucket
            Đã từng nhớ…. Lang thang ở một góc con đường gọi điện về trong một đêm trời hậm hực với cái nóng của ngày vẫn còn chưa tan. Những hàng cây lá rũ như đuối mình dưới cơn giận của nắng ngày lướt qua. Ở bên kia đầu dây vẫn còn nghe đâu có tiếng kinh kệ ngân vang phát ra ở đâu đó một góc phòng. Lẻ loi. Có tiếng nói trong gió ngược chiều hắt nóng, vượt Cửu Long đến với đường đông phố thị, nói chuyện hàng huyên. Thường ngày.
Photobucket
           Đã từng nghe…giữa một đêm đứa con trẻ giờ đã có gia đình gọi về để thõa nổi nhớ mong một cánh cò còn mài mò giữa trời đêm. Quạnh vắng. Một góc nhà. Rau cà với chao ăn theo lòng mộ đạo. Nguyện cầu. Trút cạn đi những gian nan & toan tính đeo bám gần hết một kiếp đời, giờ đây chỉ một giấc mơ tìm kiếm bình yên cho những đứa con trẻ giờ bỗng già với lo toan khi về nhà. 
Có những thứ đến suốt đời vẫn không thể nào quên.
Photobucket
Nó gợi ý với một lời đề nghị cho người phụ nữ đã vượt ngưỡng thất thập cổ lai hy. Về thăm lại quê nhà, ở miền Trung xa cách ấy. Không phải là khát vọng quá xa tầm với nhưng cánh cò ấy vẫn cứ bồng bế những nổi lắng lo thành do dự, cứ dần dà làm cho ngày tháng vụt qua, tuổi đời cứ thêm nấc như những viên gạch chất đầy trong một ngôi nhà. Tất cả cứ chồng chất và sự lo toan cứ ghì lại. Mãi miết.
            Đầu dây. Một vài giây trôi qua. Cánh cò ấy suy nghĩ vài giây để rồi sẽ chia về những kỷ niệm còn đong đầy trong trí nhớ chưa phai, sợ rằng đến khi xuống mồ thì những kỷ niệm ấy vẫn như còn đây những không còn ai để kể lại. Một đời. Cánh cò ấy đã từng không nghĩ rằng bay xa đến thế, từ một miền Trung nắng cháy đến một miền Tây gió nước mênh mông, đến khi ngoãnh lại quãng đường ngót nghét đã hơn năm mươi mấy năm rồi.
Photobucket
            Đầu dây. Tâm sự. Những gì chất chứa đã nhiều năm sợ trí nhớ giờ không chịu nghe lời.
Một kỷ niệm về người mẹ chồng trước phút lâm chung. Mắt không nhắm lại chờ đợi đứa con dâu vuốt nhẹ mới êm trôi về một thế gới bên kia. Nhẹ nhàng. Kỷ niệm ấy như một ngụm đá bào dần tan mát lạnh tâm hồn, tưởng đã bị số con gái, phận con dâu & kiếp đàn bà làm khô hạn mất những khát khao.
Một nổi niềm về người em chồng trước phút cha chồng lâm chung. Nặng nợ một câu nói về một món tiền lo cho cha chồng trước giây phút không còn nồng nàn cuộc sống trần gian. Không phải cha chung nhưng sao lòng vẫn không thôi chạnh lòng. Nghĩ thế thôi nhưng rồi cũng đứng ra thay chồng, thay cha bồi hoàn lại phần tiền mua chiếc áo quan tiễn ông xuống địa ngàn để giữ gìn đức sinh cho con mình, những đứa con còn thơ dại làm sao biết được đời lắm cảnh trái ngang. Dâu hay con, con hay dâu không còn phân biệt được.
Bên này. Đầu dây. Nó lặng đi về khi người phụ nữ vượt ngưỡng thất thập cổ lai hi ấy chia sẽ những gì đã giữ lại lòng mình mấy mươi năm. Ức nghẹn. Bất chợt. Nhớ đến câu hát nó vẫn thường nghêu ngao.
Cánh vạc trắng tìm về trong những tiếng ru của mẹ. Tôi ngồi hát một mình giữa đêm trăng thu.
Giờ đây. Cánh cò ấy không còn suy nghĩ gì nữa, mặc dư âm ngày cũ, kệ dòng đời nghiệt ngã muốn cắt chia cắt lìa một con tim rĩ máu sau mấy mươi mùa sóng gió. Bình thường. Hoan hỉ. Về bên kinh kệ thấy …
            Một niềm tin yêu mới vào cuộc sống khi năm mái đầu đã đủ lông, đủ cánh. Tự bay. Những chiếc tổ nhỏ được thành hình với những trăn trở riêng đâu hay cánh cò ấy vẫn còn đấy lòng lành lắng lo cho những chiếc tổ nhỏ ấy qua mỗi mùa giông bão!? Cứ thế ngồi bên kinh kệ, sám hối với nguyện cầu, âu lo đâu đó dành lại một góc lòng cho bớt đi những phiền lo vì sức ấy đã thôi không còn đủ đề gánh gồng.
Photobucket             Một niềm vui về lại với nơi đã ra đi cùng với những cánh chim non giờ đã sãi cánh đủ rộng để bay xa và đủ lớn để chở che cho tổ mới. Một niềm vui – một giấc mơ, ngày về quê cha đất tổ.
Tất cả những gì mong mõi là một ngày về lại. Đủ đầy. Trước tất cả những con người cùng chung một họ, người phụ nữ vượt thất thập cổ lai hi muốn báo một thông điệp rằng trách nhiệm giờ đã trã xong, minh chứng sống bằng những đứa con đã tượng hình, có chút phai phôi sương gió những giờ vững trãi trên mỗi bước đi. Chông chênh mà kiêu hãnh.
Photobucket
Nghĩ đến đấy thôi rồi cười khanh khách như một đứa trẻ vừa làm được một điều như người lớn.
Nghe xong nỗi niềm tưởng như một giấc mơ giữa đời thực. Tự hỏi. Bao giờ hội tụ đủ đầy năm cánh chim đã làm tổ cho riêng mình. Bao lâu khi năm cánh chim ấy cùng cánh cò ấy bay về miền quê ấy. Bao giờ và bao lâu. Bao lâu và bao giờ…
Bắt máy sẽ chia vội nỗi niềm tưởng như một giấc mơ ấy với một cánh chim anh gần tổ.
Tự dưng. Sợ.
Cánh vạc trắng tìm về trong những giấc hồng. Tôi ngồi hát một mình giữa cánh đồng mênh mông.
( Ảnh: Sưu Tầm )

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

Sân Ga Mùa Hè

Đàn ông sẽ chẳng bao giờ hiểu được hết những gì đàn bà làm, bởi đàn bà họ cũng không hiểu mình đang làm gì lắm khi.
Photobucket
Tàu chuẩn bị dừng lại … xin quý khách vui lòng chuẩn bị…
- Nó ngồi đó thẩn thờ nhìn dòng người lên xuống, nghĩ mệt trên một hành trình dài của chuyến tàu Bắc – Nam. Những tiếng rao bắt đầu đon đã, tàu đang dừng lại ở ga gà. Nơi các món ăn được làm từ gà bóc mùi thơm lựng đang dụ dỗ những du khách. Tất cả hành khách xung quanh đều bước xuống để thưởng thức và thư giãn gân cốt, trừ nó và gã ngồi đối diện. Nhìn dáng vẻ, gã hẳn độ hai mấy gần ba mươi với chiếc áo sơ mi đóng thùng trong một chiếc quần được xếp phẳng lì, điệu bộ và dáng vẻ hiện rõ một công nhân viên chức với đôi giày sáng loáng. Nó không ưa loại đàn ông đạo mạo, cám thấy chán chết với những lời chuyện trò gượng ép, vô duyên đầy tác phong, dù nó chưa bao giờ trò chuyện. Duy nhất. Nó bị thu hút bởi cặp kính gọng nhựa màu đen ngã màu của gã. Giống Hào.
Photobucket
Hào cũng có một cặp mắt kiếng như thế. Đeo từ lúc lớp sáu đến khi tốt nghiệp vẫn một gọng kính ấy, với tròng kính nhạt nhòa bởi cơn mưa trên chiếc xe đạp chạy loanh quanh trong những con đường thành nội. Nó thích ngồi một ghi đông, đung đưa hai chân một bên, nhất là ngồi phía sau Hào.
Nó thích những chiều mưa như thế. Cứ đong đưa từ ấu thơ đến trẻ dại.
Nó thích lau cặp kính cận ấy mỗi khi hai đứa ngồi trú mưa dưới chân thành cổ, Hào cứ ngửa cổ nhìn trời lướt thướt những làn mây bay bị mưa làm ngã nghiêng. Lúc ấy, thành cổ vươn người rượt đuổi bãi cỏ xanh đang được tắm mát bởi làn mưa, đưa sống lưng cho hai đứa dựa vào ngắm mưa.
Nghĩ đến tự nhiên ngồi cười một mình. Gã đối diện thấy nó nhìn vào gã rồi cười. Tự nhiên nó thấy mình vô duyên. Tự nhiên gã đó lại đỏ mặt. Tự nhiên nó lại mắc cười. Tự nhiên nó thấy mình tiếp tục vô duyên.
Nhìn kỹ thì gã cũng không đến nỗi nào. Nếu thang điểm dành cho đàn ông là đẹp trai tối đa ba điểm, bảy điểm còn lại dành cho bản lĩnh đàn ông thì gã này đạt được hai điểm rưỡi rồi. Tính cách thì chưa biết, riêng phần đỏ mặt thì lại bị trừ mất đi mấy điểm.
Đỏ mặt. Hào cũng từng đỏ mặt khi nhìn chiếc áo mõng te bị tà áo dài quấn vào xe làm kéo tuột giữa cầu. Nếu không có Hào lúc đó xử lý nhanh cỡi áo che cho nó chắc nó nhảy xuống sông Hương mất rồi. Cuối buổi học nào cũng thế, hai đứa chồng chềnh trên chiếc xe lí lắc qua cầu Tràng Tiền về nhà.
Đỏ mặt. Hào cũng từng đỏ mặt khi nhìn chiếc áo mõng te bị cơn mưa bất chợt cởi trần, nó dí vội cặp lên ngực ngượng ngùng. Tối đấy, chẳng biết sao tiếng đàn guitar nghe réo rắt hơn những buổi tối mọi lần. Nó nhảy lên bức tường cao ngang thắt lưng trước nhà, ngồi dựa lưng vào cổng ngắm trăng  nghe đàn. Một bài classic: a time for us làm lòng nó tê tái. Đêm ấy ánh trăng soi bóng hai mái đầu. Lững lơ.
Photobucket
Hào là vậy, trầm tính chỉ thích thể hiện những cảm xúc thông qua những dây đàn. Nên ít có bạn, nó nằm trong số hiêm hoi. Đứa bạn gái hàng xóm, nhà đối diện chơi với nó từ nhỏ mới biết tính cách Hào là thế. Đi học được nhiều cô ôm si mê đến chữi đổng nói Hào chảnh chẹ, biết mình học giỏi, đẹp trai lại có tài lẽ biết đàn ca nên nhìn con gái lướt qua bằng nữa con mắt. Lúc đầu nó còn giải thích nọ kia, bị đám bọn quay lại chọc mặt đỏ bừng đến cáu tiết, riết rồi nó mặc không thèm nói gì cứ lặng im đi với Hào mỗi độ tan học về thế thôi.
- Gã bắt chuyện làm quen. Nó trả lời cho có. Dăm ba câu giới thiệu để biết về nhau. Gã làm cho nhân viên tín dụng cho một ngân hàng, giờ có việc công tác ra Huế. Thế thôi. Nó chẳng buồn tìm hiểu thêm, sau khi cung cấp thông tin lại cho gã dè chừng: sinh viên năm hai ngành báo chí, trường khoa học xã hội nhân văn.
Báo chí là ngành nó đam mê từ nhỏ. Nó muốn được đi đây đó và viết thõa thuê những gì mình mắt thấy tai nghe, chứ không bị gò bó trong phạm vi tưởng tượng của não bộ để rồi treo hồn vất vưởng nơi ngọn cây nào đó. Lơ ngơ. Theo những đám mây bay về cuối trời.
Những lúc cảm xúc ngập tràn là những lúc nó diễn giải bằng con chữ vào nhật ký. Hào cũng viết nhật ký. Nó kèm cho Hào môn Văn. Nó nói viết nhật ký là một trong những cách học văn nhanh và dễ nhất, vì với nhật ký có thể viết bất kỳ điều gì mình muốn. Thế là Hào viết.
Hào chọn ngành công nghệ thông tin vì đam mê về những dãy số và thế giới bao la của mạng. Nhận học bổng của trường đại học FPT, đậu luôn đại học công nghệ thông tin thành phố HCM. Rối rắm. Những lựa chọn, nếu đoạt được học bổng cao học của FPT, Hào sẽ bỏ không học đại học công nghệ thông tin. Học ba năm tại Hà Nội rồi qua Nhật tu nghiệp. Hào nói trong những cơn mưa lất phất tháng sáu, rung rinh cành phượng thắm. Hai đứa ngồi dưới chân thành cổ nhìn mưa bay. Tự nhiên lúc đó nó ước gì Hào thi rớt FPT. Tự nhiên nó thấy mình ích kỷ vô bờ.
Trong giây phút ấy có một bàn tay nắm chặt bàn tay ấm áp. Cặp mắt đằng sau gọng kính cận đang thả tầm nhìn vào khoảng trời đầy những mưa bay. Lưng thả tự do vào thành cổ, nó gục đầu vào vai Hào lặng im để người thả lỏng tự do theo những giọt mưa bay. Cỏ lung linh mộng nước.
Photobucket
-          Hoa chọn trường Đại học Khoa học xã hội nhân văn, ngành báo chí. Hào thấy rằng hề?
-          Được đó. Chừ sau ni mà tốt nghiệp xong thì là nhà báo hỉ. Nổi tiếng nì, chừ chắc phải xin chữ ký trước để sau ni còn bán đấu giá, hé hé? Hào cười lấp lánh hàng răng trắng như vôi mới.
Nó nhéo. Hào la ay áy rồi nín bặt khi bị một làn môi mềm buộc lại. Thả trôi.
Đỏ bừng hỏi chẳng hiểu mình đang hỏi gì.
-          Hào còn viết nhật ký không hỉ!?
-          Có . Viết hàng ngày, viết nhiều Hoa.
-          Vậy mình trao đổi nhé.
-          ???
-          Tối nay chúng ta viết những trang cuối cùng chia tay tuổi học trò, sau đó sẽ chôn một góc nào đó ở thành cổ. Rồi đưa bản đồ tìm kiếm cho nhau, sau bốn năm học đại học xong, chúng ta sẽ tìm và đọc nhật ký của người kia.
Hào gật đầu đồng ý. Tối ấy, có tiếng đàn, có ánh trăng, có đứa ngồi mân mê dòng chữ viết cho mùa hạ cuối cùng của đời học sinh.
Thời gian đi lẹ thật. Đi lẹ như một con tàu lướt qua những đoạn đường xuyên Nam Bắc. Nó và Hào vào đại học. Hào đoạt học bổng toàn phần cao học. Điều đó có nghĩa Hào sẽ ra Bắc theo con đường đã chọn cho một tương lai rực rỡ hào quang sau này. Nó vào Sài Gòn cho giấc mơ con chữ viết thõa thuê.
Photobucket
Những con chữ đầy tâm tình nó gửi cho Hào bằng những dòng thư viết tay. Nắn nót. Học bàn nó ngập đầy những xấp thư Hào viết. Một năm. Những cánh thư bắt đầu thưa thớt dần, khoảng cách giữa các lá thư ngày kéo xa ra. Lá thứ cuối cùng nó nhận, đếm ngày cũng được bốn mươi ba ngày, nếu tính kỷ lục thì đây là lá thư lâu nhất đến giờ nó chưa nhận được hồi âm. Mở học bàn lạo xạo lôi ra, lôi vào tấm bản đồ hôm nào. Mưa giăng ngoài cửa sổ, có vài hạt rớt lên làm nhòa dòng chữ trên bức thư vừa nhận: chúng ta nên dừng lại… , từng con chữ cứ như những nhát dao cứ liên tục băm nát trái tim đã yếu ớt sau những lần thư đến trễ ngày, giờ đây xuyên toạt.
Đọc xong dòng chữ ấy. Nó lao vút ra sân ga mua ngay một vé tàu đi chuyến Bắc – Nam.
Gã hỏi nó: Em đi đâu?
Nó trả lời: Đi tìm ký ức
Gã hỏi nó: Em xuống ga nào?
Nó trả lời: Sân ga nào có người cũ chờ tôi.
Đàn ông sẽ chẳng bao giờ hiểu được hết những gì đàn bà làm, bởi đàn bà họ cũng không hiểu mình đang làm gì lắm khi.
Đàn bà là vậy.
Gã không hỏi nữa. Nhắm mắt lại vờ ngủ.
Nó không trả lời nữa. Đưa mắt nhìn con tàu vút đi. Mưa rơi làm nhòa cả kính.

( Ảnh: Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...