Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn lavie decor. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn lavie decor. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2025

[PTS] Nơi ngã ba đường đời - At Life's Crossroads

 

Đêm Sài Gòn cuối tháng sáu, hơi nóng vẫn còn vương vấn trên từng con phố, nhưng gió từ sông Sài Gòn thổi vào Quận 7 lại mang theo chút dịu mát. Nó, một gã sống lâu thưởng thức dư vị của cuộc đời, ngồi tại một quán nhậu mới được đám trẻ giới thiệu, nơi những ánh đèn vàng hiu hắt làm dịu đi cái ồn ào vốn có của thành phố, tường phủ đầy những bức ảnh của nghệ sĩ nổi tiếng ghé đến nơi đây. 

Ngược dòng. Một hành trình đi cùng tuổi trẻ, ngoảnh lại đã năm năm. Hôm nay, quán đặc biệt hơn mọi ngày, bởi sự xuất hiện của nhóm sinh viên thực tập quốc tế thuộc thế hệ thứ tư đến với vùng đất hình chữ S này, chọn Sài Gòn là điểm đến đầu tiên.

Một dự án, trăm mãnh đời. Sức sống trẻ, năm năm và hơn hai trăm sáu chục thanh xuân đã đi ngang qua đời nó, chẳng hẹn chuyện trăm năm, chỉ ngồi xuống, sẻ chia nói về thực tại và điều đang tới có thể xảy ra là gì. Lắng nghe.

Tâm hồn trẻ, đầy khát khao, đến gần hơn với thực tế phũ phàng nhưng cũng đầy mê hoặc của môi trường làm việc. Đám nhóc này, với những câu chuyện đời khác nhau.



Jack: Hải Quân, Liverpool và Con Đường Mới

Thằng nhóc Jack, to lớn nhất trong lứa sinh viên thực tập nước ngoài trong lứa thứ tư này, ngồi đối diện nó, chất giọng Anh đặc sệt không lẫn vào đâu được của một fan Liverpool chính hiệu. Hàm râu quai nón màu nâu vàng như ráng chiều càng khiến thằng nhóc trông phong trần hơn. Vừa gặp, thằng nhóc đã kể về chuyến phiêu lưu tự mình đi Vũng Tàu bằng xe máy vài ngày trước đó, một mình một ngựa, không bản đồ, không lo nghĩ. Sự "máu lửa" của tuổi trẻ này làm một gã sống lâu thích thú. 

"Anh biết không, tôi đã phục vụ Hải quân năm năm trước khi quay lại trường học," Jack bắt đầu câu chuyện, ánh mắt sáng rực. "Đó là khoảng thời gian định hình tôi rất nhiều. Kỷ luật, sự bền bỉ, và quan trọng nhất là học cách tự đứng vững trên đôi chân của mình."

Nó nhìn Jack, nhớ lại mình của tuổi trẻ, cũng từng có những chuyến đi bất cần, trải nghiệm ở những nơi đầu sóng, ngọn gió, thậm chí là một cuộc binh biến, biễn tình ở một đất nước bạn diễn ra. Bay. Chạy đến, để xem, biết và thỏa một sự tò mò, chiếc hộp Pandora luôn phải được mở ra. 

Bồng bột. Ngông nghênh. Những quyết định bồng bột mà sau này mới thấy hóa ra lại đúng đắn một cách bất ngờ. Jack nói tiếp, giọng trầm hơn một chút: "Hải quân dạy tôi sống cho hiện tại, tận hưởng từng khoảnh khắc. Nhưng cũng chính nó khiến tôi nhận ra mình muốn nhiều hơn thế. Tôi muốn xây dựng một sự nghiệp, một cuộc đời mà tôi tự tay định hình, chứ không phải chỉ là tuân thủ mệnh lệnh."

Chú nhóc chuẩn bị lấy tấm bằng thứ hai. 

"Tốt nghiệp rồi, chú dự định làm gì?" nó hỏi, biết rằng câu hỏi này luôn là một áp lực vô hình với bất kỳ sinh viên sắp ra trường nào.

Jack nhún vai, râu quai nón khẽ rung rinh. "Chưa rõ nữa, anh bạn. Có thể là tiếp tục học lên, có thể là tìm một công việc liên quan đến dự án, hoặc có khi lại là một chuyến phiêu lưu khác. Điều tôi chắc chắn là tôi sẽ không đứng yên."

Nó bật cười. “Chúng ta chỉ có một cuộc đời”. Một sự thật giản dị mà không phải ai cũng nhận ra, hoặc dám sống trọn vẹn với nó.


Di Di: Luật Sư Tương Lai và Nét Kiêu Kỳ Tây Ban Nha

Ngồi cạnh Jack là cô nhóc nhỏ nhắn Di Di, lọt thỏm như cô nàng công chúa hạt đậu và gã khổng lồ, chất Tây Ban Nha lấp lánh trong ánh mắt. Dáng người nhỏ bé lọt thỏm giữa bàn, nhưng ánh lên một sự kiêu kỳ và tinh quái của một nữ luật sư tương lai. Cô bé chọn phân ngành luật quốc tế, một lĩnh vực đòi hỏi sự sắc sảo và quyết đoán.

"Anh có một người chị cũng đang ở Tây Ban Nha đấy," nó nói, cố gắng bắt chuyện.

Di Di ngẩng lên, nụ cười tinh nghịch. "Thật sao? Thế giới nhỏ thật." Cô bé nhấp một ngụm nước cam, chuẩn bị chuyển sang bia, rồi kể về ước mơ của mình: "Tôi muốn trở thành một luật sư quốc tế, đặc biệt muốn tìm hiểu về luật của các nước Châu Á"

Nó nhìn Di Di, cảm nhận được nhiệt huyết của một trái tim trẻ, chưa vướng bận bởi những toan tính đời thường. "Sẽ có những thử thách vì khác biệt trong cách điều hành đất nước thông qua luật của các nước châu Á, đặc biệt là Đông Nam Á và Châu Âu đấy cô gái"

Di Di gật đầu, mái tóc đen nhánh khẽ lay động. Cô nhóc thú nhận cũng nghe đến điều đó. 

Cô bé ngừng lại một chút, ánh mắt lướt qua những ánh đèn đường lấp lánh ngoài kia. "Vì vậy, ở đây, tôi tin sẽ có cách họ vượt qua những rào cản pháp lý khi vươn ra thế giới. Nó thực tế hơn nhiều so với những gì cháu học được trong sách vở."

Nó mỉm cười. Di Di, với vẻ ngoài nhỏ nhắn nhưng ý chí sắt đá, là minh chứng cho việc tuổi trẻ không chỉ có bồng bột mà còn có cả sự chín chắn, định hướng rõ ràng. Cô bé không ngại đối mặt với những thử thách, bởi cô biết mình đang đi trên con đường mà cô đã chọn.

"Em có nghĩ đến khả năng thất bại không?" nó hỏi, câu hỏi này đôi khi hơi phũ phàng nhưng cần thiết.

Di Di nhún vai, một điệu bộ rất "Tây". "Thất bại là một phần của cuộc chơi mà anh. Quan trọng là mình học được gì từ nó, và đứng dậy đi tiếp. Tôi tin vào bản thân mình." 

Nó nhường cô nhóc lại cho đám sinh viên Việt đang muốn chuyện trò.


Mark: Nụ Cười LGBT và Giấc Mơ Kết Nối

Chú nhóc nhỏ Mark, thuộc thế giới LGBT, ngồi bên cạnh Didi, bật cười khúc khích trước những câu hỏi quá “trực diện” của nó về giới tính. Ngộ. Gã sống lâu như nó đã quen với việc tiếp xúc với đám trẻ thiết kế của em, vợ của gã, đến độ giới tính cần phải xác định từ cách xưng hô ngay từ đầu. 

Nụ cười của Mark trong veo, không chút vướng bận. Chú nhóc chọn một ngành marketing. 

Đám nhóc sinh viên Việt Nam cũng đã kịp hội nhập, trò chuyện rôm rả với các bạn quốc tế. Vui. Lứa sinh viên thực tập hiện tại đã tư tin hơn về giao tiếp tiếng Anh. 

Từ quán nhậu, chúng tôi chuyển sang một acoustic bar mới mở gần quán cà phê quen thuộc của cô em gái và anh chồng kiến trúc sư mang trên mình những khát khao từ nước Úc mang về đất Việt - Workin Saigon cafe.

Trên xe, đám trẻ Việt sẻ chia với nó về cuộc sống tự lập, kiếm tiền đầu đời. Đứa này thì  "Em từng làm part-time ở một startup về công nghệ. Môi trường rất năng động, nhưng cũng nhiều áp lực. Tuy nhiên, em học được rất nhiều điều về giao tiếp, về cách làm việc nhóm. Quan trọng hơn, em nhận ra mình yêu thích sự kết nối giữa con người với con người." Đứa kia thì “em làm bartender ở một quán bar ở quận 2 để có thêm thu nhập và cải thiện tiếng Anh của mình. Đứa này, đứa kia, những mãnh đời khác nhau, gom lại trên một chuyến xe đi. 

Xe dừng, quán nghẹt bạn trẻ. Ngõ vắng xôn xao, góc quán dạt dào kỷ niệm ùa về của một tuổi trẻ. Ngông nghênh. Ngờ nghệch của một đứa trẻ ngày nào giờ đã sống lâu như nó. 

Dàn tam ca, những cô bé mang trên mình những cá tính, hỏi han, chuyện trò, tung hứng cùng một gã sống lâu. Tự tình. Hát nhạc Việt với lời Hoa. Mấy cậu thanh niên trẻ, ngẫu hứng một khúc dạo đầu với trống, đàn, kèn chờ cất một khúc ca. 

Ngược đời. Women bu yi yang. Gã sống lâu như nhắc lại với chính mình một tuổi trẻ. Gã đã sống một cuộc đời như vậy! Giờ đây. 


Cuộc Đời Chỉ Có Một

Đêm dần về khuya. Tiếng xe cộ trên đường Hoàng Sa đã thưa thớt hơn. Chú nhóc phũ trên mình chiếc áo “xanh” chở nó lại là một chú nhóc sinh viên. Mỗi người, mỗi chuyện. Chúng ta chỉ có một cuộc đời! Tiếc thay, cuộc đời lại nhiều ngã rẽ.

***

The Saigon night in late June, the lingering heat still clung to every street, but a gentle breeze from the Saigon River drifted into District 7, bringing a cool respite. It, a long-lived man who had savored life's diverse flavors, sat at a newly discovered local eatery introduced by the young crowd. Here, the soft glow of amber lights softened the city's usual clamor, and the walls were adorned with photographs of famous artists who had visited the spot.

A journey against the current. A path walked with youth, looking back, five years had passed. Today, the eatery felt more special than usual, due to the arrival of a fourth cohort of international intern students to this S-shaped land, choosing Saigon as their first destination.

One project, a hundred lives. The vitality of youth, five years, and over two hundred sixty youthful spirits had passed through its life. No promises of a hundred years, just sitting down, sharing about the present and what the future might hold. Listening.

Young souls, full of aspirations, coming closer to the harsh yet captivating reality of the working world. These kids, with their diverse life stories.


Jack: Navy, Liverpool, and a New Path

Young Jack, the biggest among this fourth batch of international interns, sat opposite it. His distinct British accent, unmistakable for a true Liverpool fan, colored his speech. His reddish-brown full beard, like an evening glow, made the lad look even more rugged. Upon meeting, he immediately recounted his solo motorbike adventure to Vung Tau a few days prior, alone, no map, no worries. This "fiery passion" of youth amused a long-lived man like itself.

"You know, I served in the Navy for five years before returning to school," Jack began, his eyes gleaming. "That period shaped me a lot. Discipline, resilience, and most importantly, learning to stand on my own two feet."

It looked at Jack, remembering its own youth, its own reckless journeys, experiencing places where waves crashed and winds raged, even a coup or a civil unrest in a friendly nation. Flying. Rushing to see, to know, to satisfy a curiosity—the Pandora's box always had to be opened.

Rash. Arrogant. Impulsive decisions that, in hindsight, turned out to be surprisingly right. Jack continued, his voice a little softer: "The Navy taught me to live for the present, to savor every moment. But it also made me realize I wanted more. I want to build a career, a life that I shape myself, not just follow orders."

The young man was about to get his second degree.

"So, what are your plans after graduation, mate?" it asked, knowing this question was always an invisible pressure on any graduating student.

Jack shrugged, his beard slightly swaying. "Not sure yet, buddy. Maybe continue my studies, maybe find a job related to projects, or perhaps another adventure. One thing I'm certain of is that I won't stand still."

It chuckled. "We only have one life." A simple truth that not everyone realizes, or dares to live to the fullest.


Di Di: Future Lawyer and Spanish Grace

Sitting next to Jack was the petite Di Di, nestled like the princess and the giant, her Spanish flair sparkling in her eyes. Her tiny frame seemed lost at the table, yet radiated the poise and cunning of a future lawyer. She chose to specialize in international law, a field demanding sharp intellect and decisive action.

"I have a sister who's also in Spain," it said, trying to strike up a conversation.

Di Di looked up, a mischievous smile playing on her lips. "Really? What a small world." She took a sip of orange juice, about to switch to beer, then shared her dream: "I want to become an international lawyer, especially interested in understanding the laws of Asian countries."

It looked at Di Di, sensing the passion of a young heart, unburdened by life's usual calculations. "There will be challenges due to differences in how Asian, especially Southeast Asian, and European countries operate through law, young lady."

Di Di nodded, her dark hair gently swaying. She admitted she had heard about that too.

She paused, her gaze drifting past the shimmering streetlights outside. "That's why, being here, I believe I'll see how they overcome legal barriers when reaching out to the world. It's much more practical than what I learned in textbooks."

It smiled. Di Di, with her petite appearance but iron will, was proof that youth isn't just recklessness but also maturity and clear direction. She wasn't afraid to face challenges because she knew she was on the path she had chosen.

"Have you considered the possibility of failure?" it asked, a question that was sometimes harsh but necessary.

Di Di shrugged, a very "Western" gesture. "Failure is part of the game, isn't it? What matters is what you learn from it and getting back up. I believe in myself."

It left the young lady to the Vietnamese students who were eager to chat.


Mark: LGBT Smile and a Dream of Connection

Young Mark, from the LGBT community, sat next to Di Di, chuckling at its overly "direct" questions about gender. Amusing. A long-lived person like itself had grown accustomed to interacting with its wife's young designer friends, to the point where gender needed to be identified by pronouns from the outset.

Mark's smile was clear, unburdened. The young man chose a marketing major.

The Vietnamese students had also quickly integrated, chatting animatedly with their international friends. Joyful. The current batch of interns was more confident in their English communication.

From the eatery, we moved to a newly opened acoustic bar near the familiar cafe of its younger sister and her architect husband, who carried back aspirations from Australia to Vietnam—Workin Saigon Cafe.

In the car, the Vietnamese kids shared their experiences of independent living and earning their first money. One said, "I used to work part-time at a tech startup. The environment was dynamic, but also stressful. However, I learned a lot about communication and teamwork. More importantly, I realized I love connecting with people." Another said, "I worked as a bartender at a bar in District 2 to earn extra income and improve my English." One after another, different lives converged on a single car ride.

The car stopped; the bar was packed with young people. The quiet alley buzzed with excitement, and memories of its own reckless, naive youth flooded back in the corner of the bar.

A trio of female singers, each with distinct personalities, chatted, joked, and harmonized with a long-lived man. Intimate. Singing Vietnamese songs with Chinese lyrics. Several young men improvised an intro with drums, guitar, and horn, waiting to unleash a song.

Unconventional. "Women bu yi yang." The long-lived man seemed to remind himself of his own youth. He had lived such a life! And now.


We Only Have One Life

The night deepened. The sounds of traffic on Hoang Sa Street had thinned. It looked at the young faces laughing and talking, sharing their dreams and worries. Jack, Di Di, Mark, and even the FPT kids, each with a different story, a unique journey. PTS had brought them together, giving them not just knowledge but also experiences, invaluable life lessons.

It suddenly thought that career guidance isn't just about choosing a profession or a specific path. It's also a journey of self-discovery, finding one's passion, and most importantly, daring to live authentically. No matter how uncertain the future, no matter how many challenges lie ahead, the only thing we can do is live every moment to the fullest, with all our enthusiasm and conviction.

Just as Jack said, as Di Di demonstrated, and as Mark expressed: We only have one life; live it. Live to explore, live to love, live to contribute, and live to never regret your choices.

The acoustic music still lingered in the air, like a gentle whisper, reminding it and those young souls of a simple yet profound truth: Be bold in your steps, for every stride on life's path is a part of the unique journey that creation has bestowed upon us.

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2025

[Story] Hương - Perfume


 

"Gã" là giám đốc, tên gọi này được ghi rõ trên một tờ giấy đăng ký, xác nhận bởi cơ quan cho một người đàn ông ở cái ngưỡng 50 với ba đứa con. Hứng chí, gã đăng ký để đi tìm thêm xác nhận với tên gọi khác nhau, tên sau nghe “kêu” hơn cả tên trước, “tổng”, “chủ tịch”...các thứ. Mê. Cuộc đời gã là một chuỗi những con số biết nói, những hợp đồng bạc tỷ, và những cuộc họp dài hơi đến nỗi chỉ cần nghe thôi đã thấy rụng rời. 

Gã mang lại nguồn thu nhập chính, là trụ cột vững chắc, là bầu trời của cả gia đình. Gã tự hào về điều đó, tự hào về cái đế chế gã đã dựng nên từ hai bàn tay trắng, từ một thằng bán hàng lóc cóc chạy ngoài đường.



Mấy hội, nhóm của tên gọi mới hình thành. Tự nhiên. Gã được biết, được học và tạo được một thói quen bao năm nay không thay đổi: quần áo là lượt với những bảng xếp hạng chất liệu cao cấp ra sao nằm lòng, tóc tai bóng mượt với từng bước thực hiện thế nào chi tiết thuộc lào, và quan trọng nhất, lúc nào cũng phải có một mùi nước hoa Pháp thơm lừng, sang trọng. Gã ghi nhớ trọn vẹn những bảng xếp hạng được gọi là “xa xỉ”. Gã thích điều đó, và gã ghét những con người không biết những điều đó, những bảng xếp hạng, đơn giản vì trong mắt họ chẳng hiểu thế nào là “sang trọng, chỉn chu”, hay đơn giản với gã là “kém sang”. 

Đó không chỉ là sở thích, mà còn là một phần của "thương hiệu" gã, một biểu tượng cho sự thành công và quyền lực. Mùi hương ấy như một lớp áo giáp vô hình, vừa che đi những mệt mỏi, lo toan, vừa khẳng định đẳng cấp của một người đàn ông luôn tự tin ngẩng cao đầu. Gã đã từng phải chứng kiến vài lớp da trên gương mặt, nơi khóe mắt và mũi của người đối diện thay đổi khi đứng cạnh gã lúc ở một trời nắng gắt, gã giới thiệu một món hàng đang bán được gọi là “sang trọng” bởi giá tiền, đó chỉ một khoảnh khắc của tuổi trẻ đáng quên với gã. 

Gã tin rằng, đàn ông phải thơm, phải sạch, phải tươm tất, đó là cách thể hiện sự tôn trọng với bản thân và người đối diện. Dù là cuộc họp quan trọng hay chỉ là bữa cơm gia đình, gã vẫn giữ nguyên cái phong thái ấy. Đôi khi, gã còn tự nhủ, mùi nước hoa này còn là "phép màu" giúp gã luôn tỉnh táo, luôn sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.

Thế rồi, một ngày. Một ngày không định trước, không báo hiệu, không có dấu hiệu gì đặc biệt ngoài cái nóng như đổ lửa của Sài Gòn. "Em" – người vợ của gã, thua gã vài tuổi, ở cái ngưỡng gần năm mươi, cái tuổi mà người ta thường lui về an hưởng tuổi già, chăm sóc con cháu, lại đột ngột tuyên bố muốn đi làm. Gã ngạc nhiên, rồi cười khẩy. "Em thiếu gì tiền mà phải đi làm? Anh nuôi em cả đời cũng được." Gã nói với cái giọng đầy tự mãn, cái giọng của một người đàn ông thành đạt, luôn nghĩ rằng tiền bạc có thể giải quyết được mọi vấn đề, trừ ….những món nợ, gã thích cách hội, nhóm gọi là “đòn bẩy kinh doanh”, giúp gã giải tỏa khỏi áp lực trước những ngày đến hàng. 



Gã bắt đầu “nhảy số” trong đầu, gã biết hai mặt của nghề bán hàng, hấp lực của bề ngoài phải có thế nào, với những thứ khoác lên mình và ánh đèn lung linh soi chiếu cùng những huy hiệu và bảng thành tích kéo dài đến vô tạn ra sao. Gã cũng biết luôn cả mặt trái của nghề bán hàng là một sự đánh đổi, thời gian, tiền bạc và cả bản thân mình nếu như không có một sự tỉnh táo và cân bằng. Ngao ngán. Gã cũng thừa biết rằng đây là công việc dễ xin. 

Nhưng "em" không nghĩ vậy. "Em muốn đi làm, để tự do, để không ỷ lại. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra?” Giọng "em" nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết, như một dòng nước mát nhưng đủ sức xói mòn đá. "Em" nói về việc muốn có một khoản dự phòng, phòng khi cái đế chế của gã có lúc chao đảo, phòng khi những hợp đồng kia không còn mang lại con số biết nói nữa. Gã lặng im. Gã biết, đó là một phần tính cách của "em", một sự chu toàn đến mức đôi khi gã thấy hơi… thừa thãi. Nhưng cũng chính sự "thừa thãi" ấy lại là thứ giữ cho gia đình gã luôn vững vàng, êm ấm.

Thế là "em" đi bán hàng. Không phải bán cái gì cao siêu, không phải là những dự án bạc tỷ, mà chỉ là những tờ rơi quảng cáo, những món đồ gia dụng nhỏ lẻ trước cửa siêu thị. Gã không khỏi sững sờ khi lần đầu tiên tận mắt chứng kiến. Chiều hôm ấy, gã tan sở sớm, không theo lịch trình. Cái xe Lexus màu đen bóng loáng của gã dừng lại cách siêu thị một đoạn. Từ xa, gã nhìn thấy "em".

"Em" đứng đó, giữa dòng người hối hả, giữa tiếng ồn ào của phố thị. Chiếc áo sơ mi cotton đã phai màu, không còn giữ được vẻ thanh lịch như khi "em" mặc ở nhà. Mái tóc "em" búi cao, vài sợi tóc con lòa xòa trước trán, ướt đẫm mồ hôi. "Em" không còn thoang thoảng mùi nước hoa gã hay tặng, mà thay vào đó là cái mùi mồ hôi đặc trưng, trộn lẫn với mùi nắng, mùi bụi đường. Cái mùi ấy, với gã, trước đây thật khó chịu, thậm chí là kinh tởm. Gã vốn quen với những mùi hương sang trọng, tinh tế. Mùi cơ thể, với gã, là thứ cần phải che đậy, phải xua đi bằng mọi giá.

Nhưng rồi, gã lại thấy "em" mỉm cười. Một nụ cười rạng rỡ, tươi tắn như đóa hoa hướng dương vừa hé nở dưới nắng. "Em" không ngại ngần đưa từng tờ rơi cho những người qua lại, bất kể đó là cô sinh viên, bà nội trợ hay anh thanh niên đang vội vã. "Em" nói những lời mời chào đơn giản, không cầu kỳ, nhưng lại chân thành đến lạ. Gã thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt "em" hằn rõ hơn dưới nắng, thấy đôi bàn tay "em" đã chai sần vì làm việc nhà giờ lại chai sần thêm vì cái nghề bán hàng.

Ngộ. Gã chạy về nhà, đón ba đứa con gã, quay trở lại nơi “em” làm. Tất cả cùng bước xuống xe và chào hỏi đồng nghiệp làm cùng. Gã im lặng từ đầu đến cuối, gã vẫn giữ nguyên phong thái của riêng mình, chỉ có đám con gã và “em” là rộn ràng suốt buổi.

Tối hôm đó, gã về nhà. Cái mùi nước hoa trên người gã bỗng trở nên nồng nặc, khó chịu đến lạ. Gã tắm rửa sạch sẽ, nhưng lạ thay, gã không xịt nước hoa như mọi khi. Gã nằm xuống giường, hít một hơi thật sâu. Cái mùi hương thoang thoảng trên gối, mùi hương đặc trưng của "em", của cơ thể "em", bỗng trở nên quyến rũ lạ thường. Nó không phải là mùi hương sang trọng, nhưng nó chân thật, gần gũi, mang đến một cảm giác bình yên đến lạ. Gã chợt nhận ra, mùi cơ thể của "em" là mùi của nắng, của gió, của những nỗ lực thầm lặng mà "em" đã dành cho gia đình này.

Từ ngày đó. Gã vẫn mặc quần áo lịch sự, vẫn chăm chút ngoại hình, nhưng những chai nước hoa đắt tiền dần nằm yên trong tủ. Gã bắt đầu cảm nhận mùi cơ thể mình sau một ngày làm việc, mùi mồ hôi của sự cố gắng, mùi của sự sống động. Nó không còn là thứ gã muốn che giấu, mà là một phần của gã, một phần rất thật, rất đàn ông. Gã bắt đầu thích thú với cái mùi ấy, nó giống như một dấu ấn, một lời nhắc nhở về những gì gã đã trải qua, đã làm được.

Từ buổi ấy. Gã bắt đầu lắng nghe "em" nói về công việc, về những khó khăn mà "em" gặp phải dù là với người thân, bạn bè chứ không phải gã. Nụ cười khẩy biến mất như thể con tàu chìm ở một biển sâu. 

Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, gã thấy lòng mình bình yên đến lạ. 

Gã bắt đầu quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất. Những bữa cơm gia đình không còn chỉ là nơi để gã ăn và lướt điện thoại. Gã bắt đầu hỏi han con cái về trường lớp, về bạn bè. Gã không còn quát tháo khi chúng làm đổ nước, mà kiên nhẫn chỉ bảo. Gã nhận ra, hạnh phúc không phải là những thứ xa hoa, mà là những khoảnh khắc giản dị bên những người mình yêu thương.

Một buổi sáng cuối tuần, gã dậy sớm. "Em" vẫn còn say giấc. Gã nhìn "em", nhìn những nếp nhăn nơi khóe mắt, nhìn đôi tay đã chai sần. Tự dưng. Gã cười, nụ cười tự nhiên nhất mà gã chẳng cần phải tập như một thời làm bán hàng phải đứng trước gương tập mãi để thành tự nhiên. Gã đi làm. Trời hôm ấy trong xanh.

***

He was "the Director," a title clearly inscribed on a corporate registration document, confirmed by the authorities for a man nearing 50 with three children. In a surge of ambition, he registered to seek further validation with various other titles, each sounding grander than the last: "General Director," "Chairman," and so on. He was obsessed. His life was a series of speaking numbers, billion-dollar contracts, and endless meetings that would make one's head spin just thinking about them.

He was the main breadwinner, the solid pillar, the very sky of his family. He took pride in that, proud of the empire he had built from scratch, from being a mere hustling salesman on the streets.

New clubs and groups based on these new titles began to form, naturally. He learned, studied, and developed habits that hadn't changed for years: his clothes were always pressed to perfection, with detailed knowledge of premium fabric rankings memorized; his hair was always slick, every step of grooming meticulously followed by heart; and most importantly, he always carried the fragrant, luxurious scent of French perfume. He knew by heart all the rankings of what was considered "luxury." He loved it, and he detested people who didn't know these things, these rankings, simply because in his eyes, they didn't understand what "luxury, meticulousness" meant, or, to put it simply, they were "less classy."

This wasn't just a preference; it was part of his "brand," a symbol of success and power. The fragrance was like an invisible armor, both concealing his fatigue and worries, and asserting the status of a man who always carried himself with confident pride. He had once witnessed a few layers of skin on the faces, at the corners of the eyes and nose, of people he met change when they stood beside him in scorching sunlight, as he introduced a product he was selling, deemed "luxurious" by its price. That was a fleeting moment of regrettable youth for him.

He believed that a man had to smell good, be clean, and be presentable; it was a way of showing respect for himself and for others. He maintained that same demeanor whether it was an important meeting or just a family meal. Sometimes, he would even tell himself that this perfume was a "magic spell" that kept him alert and ready to face any challenge.

Then, one day. A day unplanned, unannounced, with no special signs other than the scorching heat of Saigon. "Em" – his wife, a few years younger, nearing fifty, an age when people typically retire to enjoy their later years and care for grandchildren, suddenly declared she wanted to work. He was surprised, then sneered. "Why do you need to work when you have plenty of money? I can support you for life." He said it with a self-satisfied tone, the voice of a successful man who always thought money could solve all problems, except for... debts, which his clubs and groups called "business leverage," helping him relieve pressure before the due dates.

His mind started racing. He knew both sides of the sales profession: the allure of appearances, what one had to wear, the glittering lights, and the endless badges and achievements. He also knew the downside of sales, which was a trade-off of time, money, and even oneself, if one lacked clear-headedness and balance. He felt weary. He also knew very well that it was an easy job to get.

But "Em" didn't think so. "I want to work, to be free, to not be dependent. Who knows what might happen?" Her voice was gentle yet firm, like cool water, yet strong enough to erode rock. She spoke of wanting a reserve fund, for when his empire might falter, for when those contracts might no longer bring in impressive figures. He fell silent. He knew that was part of "Em's" nature, a meticulousness that sometimes he found… excessive. But it was precisely that "excess" that kept his family stable and harmonious.

So "Em" went to work as a salesperson. Not selling anything grand or billion-dollar projects, but simply distributing promotional flyers and small household items in front of the supermarket. He couldn't help but be stunned when he witnessed it for the first time. That afternoon, he left work early, off-schedule. His shiny black Lexus stopped a short distance from the supermarket. From afar, he saw "Em."

"Em" stood there, amidst the bustling crowd, amidst the city's noise. Her cotton shirt was faded, no longer retaining the elegant look it had when she wore it at home. Her hair was tied up, a few wisps falling across her forehead, soaked with sweat. She no longer carried the faint scent of the perfume he often gave her; instead, there was the distinct smell of sweat, mixed with sun and street dust. That smell, to him, had always been unpleasant, even repulsive. He was accustomed to sophisticated, refined fragrances. Body odor, to him, was something to be concealed, to be driven away at all costs.

But then, he saw "Em" smile. A radiant, fresh smile like a sunflower blooming under the sun. She didn't hesitate to hand out flyers to passersby, whether they were students, housewives, or hurried young men. She spoke simple, unpretentious greetings, yet they were surprisingly sincere. He saw the wrinkles around "Em's" eyes more clearly in the sun, saw her hands, once calloused from housework, now even more so from her sales job.

It struck him. He drove home, picked up his three children, and returned to "Em's" workplace. They all got out of the car and greeted their colleagues. He remained silent from beginning to end, maintaining his own demeanor; only his children and "Em" were lively throughout the evening.

That night, he came home. The perfume on his body suddenly became strong and unpleasant. He showered thoroughly, but strangely, he didn't spray perfume as usual. He lay down on the bed and took a deep breath. The faint scent on the pillow, "Em's" distinctive fragrance, her body's scent, suddenly became unusually alluring. It wasn't a luxurious scent, but it was genuine, intimate, bringing a strangely peaceful feeling. He suddenly realized that "Em's" body odor was the smell of the sun, of the wind, of the silent efforts she had made for this family.

From that day on. He still wore formal clothes and took care of his appearance, but the expensive perfume bottles gradually stayed in the cabinet. He began to feel his body odor after a day's work, the smell of sweat from his efforts, the smell of vitality. It was no longer something he wanted to hide, but a part of him, a very real, very masculine part. He began to enjoy that scent; it was like a mark, a reminder of what he had experienced and accomplished.

From that evening. He began to listen to "Em" talk about her work, about the difficulties she encountered, even if it was with relatives or friends, not him. The sneer vanished as if a ship had sunk into a deep sea.

For the first time in many years, he felt a strange sense of peace.

He started paying attention to the smallest things. Family meals were no longer just a place for him to eat and scroll on his phone. He started asking his children about school and friends. He no longer yelled when they spilled water but patiently guided them. He realized that happiness was not extravagant things but simple moments with those he loved.

One weekend morning, he woke up early. "Em" was still asleep. He looked at "Em," at the wrinkles around her eyes, at her calloused hands. Suddenly. He smiled, the most natural smile he had ever given, not needing to practice it in front of a mirror like he once did during his sales days. He went to work. The sky was clear that day.

Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2025

[Nhật ký của cha - Dad's diary] Lavie - Đá bóng


Sài Gòn đêm Xuân, hơi thở Tết vẫn còn lẩn khuất nơi phố phường. Sài Gòn vẫy gọi người trở về với nhịp sống thường nhật, nhưng đâu đó, những dây đèn nhấp nháy vẫn treo trên những khung cửa sổ, lác đác vài gia đình tận hưởng những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ. 

Nhà nhỏ, hẻm quen, ông già nằm cạnh, lắng nghe thằng nhóc Lavie sang sảng về trận bóng buổi chiều về. Thoảng mùi tóc con vương trên mũi già, có chút nắng, bụi, gió và cả hương tạo mùi trên xà phòng còn lại sau mấy ngày qua. 

Ngộ. Suốt dọc đường về, ông già hỏi han hôm nay thế nào chẳng nói, như mấy lúc ông già về muộn, mở cửa ra hỏi han thì cũng chỉ nhận một câu trả lời cụt ngủn: "Bình thường ba." Nhưng giờ đây, khi cả thành phố chìm vào màn đêm, khi bóng tối phủ lên từng nóc nhà, khi gió đêm len lỏi qua khe cửa, thằng nhóc lại hứng thú kể về một đề tài đá bóng của riêng mình.



Như thể trần nhà là nền chiếu, thằng nhóc phóng những hình ảnh lên để ông già có thể chiêm nghiệm về một trận bóng trực tiếp như mấy hôm nào ông già và hai thằng nhóc ngồi xem những trận bóng, đặc biệt là của Việt Nam. 

Thằng nhóc kể về trận bóng với đội lớp trên, về những lần chạy hết sức mà chẳng có bóng, hết chạy lên rồi chạy về, về pha chuyền banh chính xác đến từng milimet nhưng không ai nhớ đến, về cú sút của đội nhà không đến từ chân mình, mà lại là từ một người bạn cùng lớp. 

“Thế con có buồn không?” Ông già hỏi, như thể tò mò về sự lựa chọn của thằng nhóc của ông già khi từng bước đi vào cuộc sống này. 

“Bình thường ba” Thằng nhóc trả lời dứt khoác, có chút gió xuân còn sót lại vào tấm mát một căn phòng. Nhẹ tênh.

“Thắng thua là chuyện bình thường.” Ông già nhắc lại câu nói mà ông đã gieo vào đầu đám trẻ từ những ngày còn bé, và giờ đây, hạt giống ấy đã nảy mầm. Thằng nhóc không còn bận tâm đến chuyện thắng hay thua, nhận ra đấy chỉ là trò chơi, một trò chơi mình yêu thích, những khoảnh khắc chờ đợi suốt một ngày dài, tính từ lúc mỗi sớm xách đôi giày bê bếch bùn sình mang theo đến giây phút chạy trên sân cỏ nhân tạo, hì hục trong chiếc áo ướt đẫm trên người mình. Có lẽ, những giây phút ấy, thằng nhóc thả trôi về những nhân vật nổi tiếng của sân bóng, mà cứ chiều về hai anh em cứ gào thét tên những cầu thủ của Champion Leages suốt một chặng đường về. 

“Con có suy nghĩ của một người đội trưởng.” Ông già nói, giọng đầy tự hào. Ông già miêu tả lại hành động chẳng màng đến việc tranh giành, sẵn sàng nhường bóng cho đồng đội, miễn là đội mình ghi bàn.

Thằng nhóc im đi vài giây, rồi bắt đầu kể tiếp, mặc cho việc ông già như một bình luận viên cứ làm gián đoạn câu chuyện kể nhiều lần.

“Vậy lúc đánh nhau, con làm gì?” Ông già hỏi, nhớ lại những ngày xưa của mình, khi những trận bóng kết thúc không chỉ bằng tiếng còi, mà còn bằng vài vết bầm tím. Giờ, đôi chân của thằng nhóc cũng đầy sẹo lớn nhỏ, ông già và thằng nhóc cười khi nhìn mấy vết sẹo đó, như thể là vết tích của một quá trình trở thành một cậu thủ. Có hành trình nào nguyên vẹn?

“Con đứng ở xa.” Thằng nhóc cười, ánh mắt lấp lánh. Ông già gật gù. Thằng nhóc đã biết cách tránh khỏi những xung đột không cần thiết, biết cách tự bảo vệ mình theo một cách riêng.

Ông già vươn tay ôm thằng nhóc vào lòng, cảm nhận hơi ấm của một ngày dài. “Nhưng con phải biết bảo vệ mình, nếu cần. Đánh không lại, chạy” Ông thủ thỉ, chọn từ, lược đi mấy câu từ của văn chương về “tam thập lục kế”

Ngoài kia, Sài Gòn vẫn còn thức. Những ngọn đèn đường hắt những vệt sáng dài trên mặt đường, người ta vẫn miệt mài với những câu chuyện của riêng mình. Nhưng ở đây, trong căn phòng nhỏ này, một cuộc trò chuyện đã kết thúc—không phải bằng những câu chữ, mà bằng hơi ấm, bằng những nhịp thở đều đặn của thằng nhóc đang chìm vào giấc ngủ.

Và ông già mỉm cười. Ít nhất, thằng nhóc vẫn có một điều để say mê, để nói ra khi màn đêm buông xuống.

***

Saigon on a spring night—Tet’s lingering breath still drifts through the streets. The city calls its people back to their daily rhythm, yet here and there, twinkling lights still hang from windows, and a few families savor the last moments of the holiday.

A small house, a familiar alley. The old man lies beside his son, listening as Lavie excitedly recounts his afternoon match. The faint scent of his son’s hair lingers on his nose—a blend of sunshine, dust, wind, and the remnants of scented soap from the past few days.

Strange. The old man had asked about his day countless times—on the ride home, at the doorstep when he first walked in—only to be met with silence or a curt response: "Same as always, Dad." But now, as the city sleeps, as darkness settles over rooftops, as the night wind whispers through narrow cracks, the boy suddenly opens up about his one true passion—football.

As if the ceiling were a projector screen, he paints vivid images of the match, allowing his father to witness it all unfold—just like the nights they sat together watching games, especially when Vietnam played. He speaks of facing the senior class team, of sprinting tirelessly but rarely touching the ball, of making a perfect pass only to be forgotten, of how the team’s victory came from a classmate’s foot rather than his own.

“Were you disappointed?” the old man asks, curious about how his son is navigating life’s choices.

"Same as always, Dad," the boy replies firmly, as a soft spring breeze drifts into the room. Weightless.

“Winning or losing—it’s just part of the game.” The old man repeats the words he has instilled in his children since they were young. And now, that seed has taken root. The boy no longer dwells on victory or defeat. He understands—it’s just a game, a game he loves. The moments he longs for all day, from the second he slips into his mud-stained cleats in the morning to the minute he steps onto the artificial turf, his jersey drenched in sweat. Perhaps, in those moments, he lets himself drift into the world of the football greats—the very same ones he and his brother passionately call out on their way home after every match.

“You think like a team captain,” the old man says, his voice filled with pride. He describes his son’s willingness to forgo personal glory, to pass the ball selflessly—as long as his team scores, it doesn’t matter who takes the shot.

The boy pauses for a few seconds, then continues, unbothered by his father’s constant interruptions, much like a sports commentator.

“So, what do you do when fights break out?” the old man asks, recalling his own youth, when matches often ended not with a whistle, but with bruises. Now, his son’s legs bear their own collection of scars. The old man and the boy chuckle at them—marks of a player’s journey. Is there any path to greatness that remains unscathed?

“I stand far away,” the boy grins, eyes gleaming. The old man nods in understanding. His son has learned to avoid unnecessary conflicts, to protect himself in his own way.

The old man reaches out, pulling the boy close, feeling the warmth of a long day. “But you must know how to defend yourself if needed,” he whispers. “If you can’t win, run.” He carefully chooses his words, trimming away the poetic philosophy of the Thirty-Six Stratagems.

Outside, Saigon is still awake. Streetlights cast long streaks on the pavement. People continue weaving their own stories into the night. But here, in this small room, a conversation comes to an end—not with words, but with warmth, with the steady rhythm of a boy’s breath as he drifts into sleep.

And the old man smiles. At least his son has something to be passionate about—something to share when the night falls.

Thứ Ba, 18 tháng 2, 2025

[PTS] Mở lòng - Nhập ngũ, đào thải và tuổi trẻ


”Tuổi trẻ là bao lâu?

Là cơn gió phóng khoáng vút qua cầu

Là những ngày dám yêu, dám mộng

Là vấp ngã mà vẫn không cúi đầu.”

Xuân sang. Vận hành. Căn phòng trưa thứ bảy chật ních người. Không gian chỉ vỏn vẹn vài chục mét vuông, nhưng những con người trẻ vẫn chen chúc ngồi lại với nhau, hơi thở nóng ấm quyện vào không khí như sương sớm chưa kịp tan. 

Trên chiếc bàn gỗ dài, vài ly trà sữa cạn đáy, vài mẩu bánh vụn vương lại, như dấu vết của những cuộc trò chuyện dở dang. Những chiếc đèn được tắt bớt, chừa lại ánh đèn nơi một sân khấu dã chiến, những khuôn mặt mờ đi đang hồi hộp dõi theo chàng trai ngồi giữa phòng.

Cảnh, nhân vật chính của trời trưa hôm ấy, ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt sắc sảo nhưng lại phảng phất nét bình thản của kẻ đã quen với những đổi thay đằng sau cặp kính cận. Chú nhóc chẳng phải một diễn giả dày dạn, cũng không phải một người thành công rực rỡ, nhưng chính sự gần gũi ấy lại khiến cả căn phòng lặng đi khi cậu bắt đầu nói. Chú nhóc kể về hành trình của mình – từ những ngày đầu thực tập ở FPT, từ những lần chật vật mỗi những đoạn code, bám chặt vào chiếc máy tính đến độ người mẹ phải lo lắng sao chẳng ra đường, từ quyết định rẽ ngang sang làm ở một startup còn non trẻ, để rồi chứng kiến nó sụp đổ ngay trước mắt. Người ta bảo tuổi trẻ là để thử, nhưng chẳng ai nói trước được nỗi đau của những lần thất bại.

“Tuổi trẻ là bao lâu?

Là bốn phương, trời rộng, đường dài

Là những đêm nằm thao thức nghĩ

Về tương lai, về cả ngày mai.”


Chú nhóc luôn nở nụ cười suốt buổi talkshow, đôi mắt thoáng chút suy tư. Chú nhóc tiếp tục kể về ngày nhận lệnh nhập ngũ – một bước ngoặt trước sau gì cũng tới. Ngỡ ngàng. Như bao chàng trai khác đến tuổi vào một mùa xuân nào đó, chú nhóc cũng khoác lên mình màu áo lính. Phố phưởng cả nước có những con đường rộn ràng tiễn người nhập ngũ, như thể gợi lên sự hào hùng của người lính ra trận của ngày xưa, những ánh mắt vừa tự hào vừa bịn rịn. Ai đó trong phòng buột miệng hỏi:

"Vậy còn người yêu thì sao?"

Một tràng cười bật lên, xóa tan bầu không khí trầm lắng. Cảnh không trả lời ngay. Cậu nhìn vào khoảng không trước mặt, như thể đang hình dung về một tương lai chưa định hình, chốt lại đấy là quyết định của riêng mình.

Bao nhiêu câu chuyện đã viết về những cuộc chia ly ngày tòng quân, bao nhiêu bức ảnh vẫn lan truyền trên mạng – những cô gái ôm chặt lấy người mình yêu, những lời hứa thì thầm trong gió, nhưng liệu có bao nhiêu người giữ trọn được lời hứa ấy?

Tiếng bàn luận râm ran, chú nhóc quản lý điều hành độ tuổi 9x nhắc đến Upstream – bộ phim nói về sự đào thải tàn khốc trong ngành IT, nơi những con người từng rực rỡ bỗng trở thành kẻ thất nghiệp ở tuổi năm mươi. Ai cũng hiểu rằng công nghệ không chờ đợi ai, thời gian không chờ đợi ai. Những gì hôm nay là lợi thế, ngày mai có thể đã là gánh nặng. Và đó chỉ là với ngành IT?

Cảnh gật đầu, kể về những ngày cậu còn ở FPT, về những buổi tối cặm cụi trước màn hình, về những đồng nghiệp cũ – những người mà ngoài công việc ra thì chẳng có mấy gắn kết. Chú nhóc kể về PTS, về một căn nhà mới được dựng lên, nơi bản thân cảm thấy được thuộc về.

Buổi talkshow kéo dài hơn dự kiến. Chủ đề không còn xoay quanh câu chuyện của một người, mà trở thành nỗi trăn trở chung của cả thế hệ. Những người trẻ trong phòng nhìn nhau, có chút băn khoăn, có chút lo lắng, nhưng cũng có cả sự quyết tâm. 


“Tuổi trẻ là bao lâu?

Là nắng trên vai, là bão trong lòng

Là những lần từ bỏ rồi nắm lại

Những ước mơ ta đã từng mong.”

Cuối buổi, tất cả cùng chụp chung một tấm hình. Những khuôn mặt hiện lên dưới ánh đèn nơi sân khấu dã chiến đó, những đôi mắt sáng lấp lánh niềm hy vọng và cả nỗi hoang mang. Nghĩ. Ắt hẳn chú nhóc Cảnh nhìn vào màn hình điện thoại, thấy bức ảnh đã được lưu lại,  cười nhẹ, rồi tắt máy trước lời chào tạm biệt trước khi thoát ra khỏi những nhóm trao đổi hàng ngày. 

Ngày mai, chú nhóc sẽ khoác lên mình bộ quân phục. Sẽ không còn những ngày chạy deadline, không còn những cuộc họp kéo dài, không còn những trăn trở về ngành IT. Một chương mới của cuộc đời chú nhóc sắp bắt đầu.

Còn nó, xem lại một talkshow, như thể tiến vào và thấy đám trẻ vẫn ngồi lại trong căn phòng ấy, nhìn những người trẻ vẫn đang loay hoay với những lựa chọn của mình. 

Tự dưng. Nó thấy mình ngập chìm trong nổi yêu thương, cần yêu thương những đứa trẻ ấy nhiều hơn – những con người vẫn đang chờ một ngày “mở lòng” thật sự. Tự nhắc. Hành trình đi ngót nghét đã năm năm, bản thân nhận lại về cảm xúc yêu thương. Đủ đầy. 

“Tuổi trẻ có dài không?

Năm tháng ấy, dù khóc hay cười
Cũng hãy sống cho thật rực rỡ.”

***

How Long Does Youth Last?

"How long does youth last?
Like a free wind rushing over the bridge,
Like the days we dared to dream and love,
Like the falls that never bowed our heads."

Spring arrives. Life moves forward. The small room on a Saturday noon is packed. Though just a few dozen square meters, young souls squeeze in together, their warm breaths mingling like the morning mist that has yet to fade.

On the long wooden table, a few empty milk tea cups, and scattered cake crumbs—remnants of conversations left unfinished. The lights are dimmed except for the spotlight on a makeshift stage, where blurred faces watch in hushed anticipation as a young man sits at the center of the room.

Cảnh, the protagonist of that midday gathering, leans back in his chair. His sharp gaze, framed by a pair of glasses, holds a quiet composure—as if accustomed to the ever-changing world. He is neither a seasoned speaker nor a celebrated success, yet that very ordinariness is what makes the room fall silent when he begins to speak.

He shares his journey—from his early days interning at FPT, struggling with lines of code, clinging to his laptop so much that his mother worried he never went outside. From the moment he decided to switch to a fledgling startup, only to watch it crumble before his eyes. People say youth is for trying, but no one warns about the pain of failure.

"How long does youth last?
It is the vast sky, the endless road,
The sleepless nights of wondering
About the future, about the unknown."

Cảnh smiles throughout the talk, though his eyes hold traces of contemplation. He recounts the day he received his enlistment orders—a turning point he knew would come sooner or later. Surprise. Like many young men before him, he too would don the soldier’s uniform in spring. Across the country, streets fill with farewells for those heading to military service, evoking the heroic departures of warriors in days past. Eyes gleam with both pride and longing.

Someone in the room blurts out, "What about your girlfriend?"

Laughter ripples through the air, breaking the solemn mood. Cảnh doesn’t answer immediately. Instead, he gazes into the distance, as if envisioning an uncertain future, keeping his thoughts to himself.

How many stories have been told of lovers parting at the call of duty? How many photos circulate online—girls clinging to their beloved, whispers of promises carried away by the wind? But how many truly keep those promises?

The discussion shifts. A young manager from the 90s generation mentions Upstream—a film about the ruthless elimination in the IT industry, where those once thriving find themselves unemployed by fifty. Everyone understands: that technology waits for no one, and time waits for no one. Today’s advantage may become tomorrow’s burden. And is that not true beyond just IT?

Cảnh nods. He reminisces about his nights at FPT, the countless hours before his screen, and his former colleagues—people bound only by work and little else. Then he speaks of PTS, a new home built from scratch, a place where he finally felt a sense of belonging.

The talk stretches longer than expected. The discussion is no longer just about one individual’s story but becomes a shared contemplation of an entire generation. The young people in the room exchange glances—part uncertainty, part concern, yet also a quiet determination.

"How long does youth last?
It is the sun on our shoulders, the storm in our hearts,
The moments we let go and grasp again
The dreams we once longed for."

By the end, they take a group photo together. Under the makeshift stage’s light, their faces shine with hope—and an unspoken restlessness.

Perhaps, as Cảnh looks at his phone screen, he sees the picture saved, smiles lightly, then switches it off before bidding a silent farewell to the group chat.

Tomorrow, he will put on his military uniform. No more deadlines, no more endless meetings, no more worries about the tech industry. A new chapter of his life awaits.

As for him, he replays the talk in his mind, seeing those young souls still gathered in that cramped room, still wrestling with their choices.

Suddenly, I am overwhelmed with affection—a need to embrace these young people more, to remind them they are loved, that they are still waiting for the day their hearts fully open.

A quiet thought.

Five years have passed since his journey began.

And in return, he has received love.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...