Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn tap chi noi bo toyota. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tap chi noi bo toyota. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

TOYOTA CẦN THƠ - Nắng vẫn còn xuân ( original version)

Cống hiến & vinh danh
Nó đứng một góc nhìn về phía sân khấu, nơi đang trao giải thưởng cho những nhân viên & phòng ban xuất sắc trong buổi tiệc cuối năm. 2012. TOYOTA CẦN THƠ đạt được một mùa bội thu, phòng kinh doanh thóc lúa đầy bồ với chỉ tiêu chạm mốc đề ra từ cả hai phía TMV & TFS VN.
 photo To_the_Thawing_Wind_by_lealea226.jpg
Nó đứng một góc nhìn về phía sân khấu, tự thưởng cho mình với những dòng cảm xúc thăng hoa. Quen thói. Tự kỷ. Nó thích thú tận hưởng sự hưng phấn ở những con người trẻ đang hân hoan với các thành quả vừa đạt, không chỉ là những bó hoa, bằng khen hay những tràng pháo tay mà hơn hết đó là một sự ghi nhận cho những gì đã cống hiến trong suốt một năm dài.
Ngỡ ngàng. Khi nghe em nói từ một độ thu vừa chớm tàn về khát khao của những đứa con của đồng bằng đạp phù sa trổi dậy để chiến đấu giữa thời bình trong suốt năm, là một sự ghi nhận. Giật mình. Thấy điều gì đấy tương tự, cứ tưởng chỉ riêng mình nghĩ vậy không hay tất cả mọi người đi làm đều nghĩ vậy. Cống hiến & không nguôi niềm hy vọng được nhận ghi. Nghĩ. Quà cho không bắt cách cho, món quà không thể thiếu sự động viên & hơn hết là niềm vui sẻ chia sự cống hiến. Lặng thầm mấy lúc cũng cần được vinh danh.
Khi nhìn lại một chặng đường
Từ độ. Nó tiếp nhận việc phát triển TCTC ở nắng xuân về khắp nơi từ đầu năm tận diệt. 2012. Theo đồn thổi của nhiều người là năm tàn tháng tận. Ngẫm. Ngày mai chẳng biết ra sao nữa, mà có ra sao cũng chẳng sao, nhân sinh mấy ai qua khỏi một vòng tử sinh. Nghiệm. Khó khăn hay thử thách tất cả đều nằm ở cách nhận nhìn.
 photo Pinata_by_Roux_S.jpg
Từ lúc. Nó đến với TOYOTA CẦN THƠ giữa một tâm thế thử thách mình. Khám phá. Một bầu máu nóng chưa được nung và một ngọn lửa nhiệt tình chưa được thấp cao ở những con người trẻ sinh ra từ đất mẹ Cửu Long – một đồng bằng chưa dậy sóng. Trào dâng. Những cảm xúc khi bắt đầu tìm hiểu, trao đổi và sẻ chia trong công việc thường ngày để tìm một sự đổi thay sau khi nhìn nhận. Bứt phá. Những đứa con của đất mẹ Cửu Long như sinh ra lần nữa, họ đã sống và chiến đấu cho mình, cho tất cả với kết quả mang về không làm họ phải đứng im, cúi đầu. Lặng.
Từ TFS VN, một đội ngủ chỉ đạt con số hai khoảng giải ngân năm trước làm giật mình ban lãnh đạo bằng con số sáu mươi. Tự hào. Họ đã làm được như thế. Sống & cháy hết mình.
Bước tiếp với tin yêu
Lan man. Ai đó nói đời sales bạc bẽo, ai kia than sales đời bạc phận. Làm dâu trăm họ, lấm mối tơ vò. Quanh đi quẩn lại vì cơm áo, manh nha hay ma mãnh cũng bởi gạo tiền. Có lo trăm chuyện, buồn nghìn thứ thì vẫn ngoác miệng cười thực hiện tiếp một vai trò.
Thì thôi. Đời có bao lâu mà ngồi đấy với sầu lo, thả người ra mà bước tiếp một chặng đường đã chọn. Bạc thì sao, bẽo thế nào cũng chẳng qua là một cách ta nhìn nhận. Nhẹ vơi hay nặng lòng.
 photo Love_Is_In_The_Air_by_roseonthegrey.jpg Dẫu có nát tan vầng nhật nguyệt
Sự nghiệp không đòi nợ thế gian
TCTC Salesman - những đứa con của Cửu Long đã trở mình đầy sinh lực khi bon chen còn chưa lấp đầy từ cuộc sống nặng mang ghì chặt lại.
            Hãy sống và ước vọng để thấy đời mênh mông!
            Hãy tiếp tục thôi đừng nghĩ ngợi. Vững lòng tin để đi tiếp một con đường đã chọn, đừng để phải gợn đục trong khi sức sống không luôn đồng hành cơm áo.
            Hãy tiếp tục thôi đừng lắng lo. Cháy tiếp đi để dòng máu trẻ đang sôi không nguội lại khi đông tàn, xuân sang, năm mới đến tìm.
Tâm trạng lang thang về lại giữa khán phòng. Tiệc tan. Giữa đêm mà sao vẫn còn thấy nắng xuân. Lạ lùng..
( P/s: Gửi một lời sẽ chia đến thành công của TOYOTA CẦN THƠ, đặc biệt anh em phòng kinh doanh và nhắn gửi một niềm tin vững bước )
Ảnh: Sưu Tầm
( Bài viết đã được đăng trên tạp chí nội bộ TOYOTA - phiên bản chưa edit)
 photo Always_Wear_It_by_Roux_S.jpg

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

TFS VN & Nó

Những cơn gió đầu đông táp vào mặt nó khi sóng biển còn rì rào xa khơi, như muốn đánh thức nó dậy sau một giấc ngủ dài. Một giấc ngủ thật dài. Mới đó mà đã hơn hai năm khi ngẩn ngơ nhìn lại. Giống như một gã suy tư già ấp ôm kỷ vật cứ đến hẹn lại đem ra lau chùi, nó mang những kỷ niệm về TFS, về những con người khắc khoải nơi đây từ lúc bắt đầu ra ngẩn ngơ tâm trạng, sợ thời gian cướp mất lúc nào không hay nếu không ngồi ghi lại.
Photobucket
Về một sớm lập đông…
Nó đến với TFS khi cuốn lịch vơi dần để đếm lùi thời khắc một năm. Cái gió lành lạnh của Sài Gòn về lặng lẽ trên những ngã đường vội vã lúc đó, nó và những con người nơi đây bắt đầu một chặng đường mới – một chặng đường có thể gọi là khai phá khi những ai đi qua một lần nhìn lại: vất vả, ngổn ngang, vấp ngã rồi vượt qua. Trên con đường đó có những con người thân quen lạ:
Photobucket
·        Anh với nó và những buổi chuyện trò trên từng cây số, dốc hết sức mình cho một con đường sự nghiệp mới gập ghềnh, quên cả những dự định riêng tư. Cuộc sống không quá ngổn ngang, nhưng anh hiện giờ chỉ muốn ngồi lại nhìn đời đi qua trong làn khói trắng bay. Chầm chậm. Không vội vã và phiêu lưu. Tuổi trẻ bay qua mất rồi. Còn đâu.
·        Chị với nó và những giọt đắng café cuối cùng rơi tí tách, lắng dòng đời tìm một phút thanh thản khi cuộc sống quá nhiều lo toan. Áp lực của đời thường về một gia đình, một công việc bám đuổi không tha. Mưa cuối mùa nào làm ướt áo không thôi, lạnh cả thịt da băng kín cả tâm hồn. Nhìn đời trong thinh lặng, chút sóng ngầm gợn ở đáy con tim. Tiếc ngẩn, tiếc ngơ một thời con gái. Yêu dấu nào theo gió bay xa.
Photobucket
·        Em với nó và những cơn gió lùa buổi sớm, tiếng điện thoại nào truyền đi thanh âm một sớm hanh hao. Có những uất ức, có những muộn phiền và cả nổi niềm riêng. Tạm để lòng lắng đi mà sống tiếp. Đời em còn quá trẻ cho những dự định ban đầu, có ước mơ, có khát khao và hoài bảo. Trong sâu thẳm con tim còn có một niềm kiêu hãnh của bầu máu nóng sục sôi. Tiếng ai gọi 8x thời bỏng cháy, nóng vội những giấc mơ.   
Photobucket

Đến một chiều cuối năm
Khi những tờ lịch cuối cùng bắt đầu tới, những con người tụ họp lại mong ngóng một năm mới. Những con người nơi TFS này vẫn rong ruỗi theo công việc hàng ngày, chỉ thầm lặng chờ đón một mùa xuân. Không vội vàng.
Photobucket
·        Có kẻ chờ xuân về trong hối hả, đặt vé tàu về cho kịp một tối ba mươi. Book online mà lo lắng không thôi, không biết rằng vé kia có giữ lại riêng mình, để kịp con tàu đưa về đúng hẹn với cha ông. Đoàn tụ. Một sớm an lành.
·        Có người nhìn xuân về trong hờ hững, khác biệt gì khi đã đón từng ấy mùa xuân. Vẫn bình thường vậy đó thôi nên lại chìm mình trên những con số, lấy công việc làm vui. Hồ sơ nơi góc bàn lặng lẽ, tiếp tục công việc của riêng mình, tiếc thầm một xuân phai. Vắng lặng. Một chiều cuối năm.


·        Có đứa nào bày vài trò nghịch phá cho rộn ràng như nhắc thầm sắp có xuân sang. Những tiếng nói lại rộn rã, những nụ cười trở lại với vành môi trong ánh nắng chiều óng ánh. Năm cũ sắp tàn. Năm mới sang.
IMG_3332
Những chiếc xe, những con tàu đưa những con người đi về lại với quê nhà nơi đất mẹ đầy cỏ lúa, đồng xanh xa mấy mùa”, có đứa em nhỏ lòng rộn ràng chờ xuân “ ngoài đê diều căng gió”, có mắt ai vương một chút xuân tình “thoảng câu hò đôi lứa...Trong xóm vang chuông chùa, trăng sáng soi liếp dừa. Con sông dài mấy nhánh, cát trắng bờ quê xưa” với một “niềm yêu đời phơi phới”.
Để rồi có một con tàu mang tên TFS đưa những hành khách trở lại với công việc hàng ngày sau sau những phút giây sum vầy. Con tàu cứ chạy mãi trên đường ray đã tính sẵn, cứ thế mà thẳng tiến, chỉ lắm lúc khẽ dừng cho hành khách nào đã đến một sân ga của riêng mình để lên một con tàu khác tiến về một hướng mới. Không biết rằng con tàu mới có vui không, có buồn không, tương lai nào chào đón, chỉ cần biết có những dự định khác nhau sẽ có người dừng lại ở sân ga của đời mình một lúc nào đó mà thôi.

Con tàu TFS không thể chở tất cả về trạm cuối khi có một người muốn dừng lại giữa đường.
Nó cũng đứng trên con tàu ấy và không biết rằng mình có đi tiếp đến chặng cuối không, sân ga nào sẽ đón chào nó dừng lại trong tiếng còi tàu vút đi. Dai dứt lòng.
IMG_3300
Thì nghĩ nhiều cũng chỉ vậy thôi, vẫn đi qua ngần ấy thời gian, năm lại sắp tàn. Có bồi hồi thì tất cả cũng trôi lại phía sau. Không cách nào buột lại. Sao ta không nhìn vào hiện tại để sống trọn một ngày. Dặn lòng. Có buồn, có chán thì năm mới cũng đến dẫu có bàng hoàng. Hãy cứ vui lên mà đón xuân sang. Vậy đi.
( Ảnh: Solid)
( Bài viết đã được đăng trên tạp chí nội bộ TOYOTA )

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

Gửi những ngày cuối năm!

Không vội vã.
Photobucket
Mùa xuân không đến hay mùa xuân về lạc lõng, không có một chút dấu hiệu hân hoan nơi góc văn phòng, từng con người cứ bị công việc cuốn đi đến lạc điệu đời thường. Công việc cuốn trôi nó và những con người đang hối hả chạy theo đồng lương, một trong những thứ nuôi sống cho một đời thường.
Những ngày không quay trở lại.
Những ngày cuối năm chim về làm tổ trong cái se lạnh bỏ thu, gặp đông. Có những con người đứng lại và bước đi trong tiếng nói goodbye của những người ở lại. Họ - những con người đã cùng đi trên con tàu TFS và dừng lại ở những sân ga khác nhau, gửi một lời chào về một đoạn hành trình đi cùng nhau. Hẹn ngày gặp lại, ở một chuyến tàu khác. Biết đâu chừng. Từng ấy thời gian.
Nhắc lại.
Vui buồn. Của một năm. Vụt qua. Những lời nói thật lòng, chia sẽ. Những lời nói khiến người nghe phải chạnh lòng bởi hai chữ. Thời gian. Vụt qua không bao giờ trở lại bởi chỉ có con người dừng lại ở một mốc thời gian nào đó. Tâm tình. Về đôi lần khác biệt phát sinh trong công việc thường ngày đơn điệu, khiến người ta nhớ mãi, nhiều nhất vẫn là những kỷ niệm vui.
Photobucket
Có lúc kể dưới một hàng cây đứng nắng giữa trưa hè.
Có lúc kể trong một đêm thu lá rơi lặng lẽ như sợ đánh động người nghe về một khúc giao mùa.
Có lúc kể giữa trời đông lành lạnh có chút sương phơi lá.
Cứ cười ha hả cho qua tháng ngày. Chờ một xuân về kể từ hạ sang đông.
Biết thế nhưng không có cách nào dừng lại được, quy luật của cuộc sống này.
Thời gian là như thế.
Photobucket
Cuộc sống văn phòng. Tám tiếng. Một tuần sáu đến bảy ngày, bốn tuần tính tròn cho một tháng. Đếm đi đếm lại con số tháng vẫn là mười hai. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày. Không hơn không kém. Tuổi đời cứ tăng, lụi cụi tìm kiếm những gì còn gắn bó với cuộc sống này. Gia đình và bè bạn. Tìm những khoảnh khắc vui, buồn hiếm hoi. Gìn giữ cho nhau những ký ức tự trào về một năm cũ vừa qua.
Lôi ra chép vào mãnh trí nhớ, đã viết chằng chịt công thức học hành, quy trình công việc và kinh nghiệm trau dồi. Viết lại sợ trí nhớ bào mòn làm phai mờ những kỷ niệm. Để rồi tạm biệt tất cả.
Về thăm tổ ấm. Sum họp một lần.
Photobucket
Sẽ có những chuyến xe rộn rã người về trên con đường cũ, mòn cả một thời đi về bởi thuộc từng con đường, mốc cây số.
Sẽ có những chuyến tàu hân hoan người về trên những chặng đường xưa, thuộc làu những sân ga nào dừng lại, biết từng nhịp chạy đến từng tiếng còi tàu.
Sẽ có những chuyến bay người về giữa mây trời lơ lững, ghi cạn dòng nhớ với những lời dặn của tiếp viên, mây bay trôi dạt về với tháng ngày.
Photobucket
Và sẽ có những lời tiễn đưa với những người về. Người ở lại. Với Sài Gòn trống vắng đến tê tái lòng, chờ đợi suốt một năm dài. Nghĩ ngơi. Mỗi năm. Chuyến xe, chuyến tàu và chuyến bay đưa những người con về lại một miền Trung thương nhớ, một miền Tây sóng vỗ dạt dào hay một miền Bắc với những dòng thơ nức nở.
Rồi sẽ có những cánh tay, nụ cười đón người thân trở lại sau một năm dài. Bon chen vất vả. Khói nhang sẽ tõa trên bàn thờ ông bà trong mâm cơm ngày đưa, rước. Khỏi lửa bập bùng trong tiếng nói rộn ràng đón một cái Tết sang. Tất cả thở than biến mất chỉ còn lại niềm tin và hy vọng vào một ngày mai. Gặp lại ở chốn văn phòng sau khi refresh một tâm hồn từ lần sum họp hàng năm.
( P/s: Gửi đến những người đồng nghiệp TFS. Gửi đến những con người ngồi nơi góc văn phòng cặm cụi mòn năm)
Ành: Sưu Tầm

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...