Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn nên. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn nên. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2024

Nhật ký của cha - Nên - Khoảnh khắc tan chảy


Đêm Sài Gòn, khi bóng tối phủ lên từng mái nhà, căn phòng nhỏ của ông già trở thành một thế giới riêng, nơi ba đứa nhóc, em và ông cùng nằm ôn lại ngày, nệm gối như thể một áng mây trên tầng không, chuẩn bị ấp ôm đưa những con người đi vào giấc mơ phố.

Bên ngoài, có tiếng lắc rắc của mưa rơi, chiếc rèm cửa che khuất đi những giọt nước đang tí tách rơi trên mái, bắn vào kính chảy thành dòng như những nốt nhạc lượt qua một quãng. 

Có chút cãi cọ nho nhỏ, mấy tiếng đôi co. Thường tình. Ông già và em. Chuyện như thể là sống để ăn. Đâu đó, mặc định là khắc khẩu. Đâu đây, gán ghép là tìm vui. Nghĩ. Ông già và em chưa vượt đến cung đường “răng long” khi đầu giờ đã điểm bạc, mấy đứa nhỏ vẫn còn trong vòng tay mình, nhịp điệu cuộc sống lập lại trong tiếng thỏ thẻ cùng, chưa hẳn đến lúc tìm vui như vậy.

Lặng im. Ông già và em như thể ôn lại ngày. Nhẹ nhàng. Một bàn tay nhỏ xíu, đang lần đến bàn tay thô ráp của ông già, có mấy chỗ da cứng, xù xì mà đám nhỏ hỏi mãi vẫn không hiểu “chai” là gì. Cô công chúa nhỏ của ông già, ướm bàn tay con vào bàn tay của ông già rồi đặt lên bụng mình.

Chuyện…chưa dừng ở đấy. Bàn tay còn lại của cô nàng, cũng làm một điều tương tự với bàn tay của em. Cô công chúa nhỏ, kéo tay em, đặt lên bụng mình, tay em và tay ông già, chạm và lồng vào nhau.  

Bàn tay nhỏ bé của cô nàng nằm trọn giữa hai bàn tay to lớn, ấm áp, như một nhịp cầu nối yêu thương. Ông già mỉm cười, cô nhóc hơi bẽn lẽn, có chút không chịu, nhưng rồi vẫn giữ chặt.

Có những hành động thay cho lời nói.

Có những hành dộng khiến con tim ta tan chảy 

Cuối cùng rồi thì cũng chỉ có thương yêu?


Nhắc đến yêu thương, tự dưng ông già nhớ. Nhớ về câu chuyện của người bạn đại học, người đã tiễn cha mình ra đi ở một sớm thanh bình, tại một góc đảo Kim Cương. Qua biết bao hành trình, vượt qua cả đại dịch Covid, ông đã tạm biệt cõi tạm trong vòng tay của đứa con gái út. Tự khắc, ông già đặt mình vào vị trí ông, hẳn là cảm nhận được điều trọn vẹn.

Có phải một trong những điều hạnh phúc cuối cùng là ra đi trong vòng tay của người thân yêu? 

Ông già cứ thế ôm cô công chúa nhỏ, đang nằm lọt thỏm giữa ông già và em, để chìm vào giấc mơ nơi phố, tất cả ngọn đèn đã tắt, vẫn sáng ở đường, nhà được sửa lại, tiếng xe không còn lọt vào trong, chỉ còn có tiếng phì phò của đám trẻ. Những nhịp thở đều đều, những cái ôm chặt chẽ, là sự trọn vẹn giản dị, là tình yêu thương giữa lòng phố đêm Sài Gòn.

***

The Saigon night, as darkness settles over each roof, the old man's small room becomes its own world, where three kids, his wife, and he lie together recalling the day. The pillows and blankets are like clouds in the sky, ready to embrace and guide everyone into their dreams of the city.

Outside, the gentle patter of rain can be heard. The curtains conceal the raindrops tapping on the roof, running down the glass like musical notes sliding through a melody. There was a small quarrel, a few words of bickering—nothing unusual. The old man and his wife argued, as if they lived just to spar. Somewhere, it was taken for granted that they were at odds. Elsewhere, it was perhaps just a game to find joy. He pondered. They hadn’t yet reached that "old and gray" stage, though the first silver hairs had appeared, and the children were still within their embrace. The rhythm of life continued, with soft whispers of comfort, not yet time to enjoy quarrels like that.

Quiet. The old man and his wife seemed to recall the day, gently. A small hand was reaching for his rough, calloused one—those patches of hardened skin the kids still didn’t quite understand, always asking what "calluses" meant. His little princess slipped her hand into his, then placed it on her own belly.

The story didn’t stop there. Her other hand did something similar—taking her mother’s hand, pulling it to place on her belly, where her father's and mother’s hands touched and intertwined.

The little girl’s tiny hand lay nestled between the two larger, warmer hands, like a bridge of love. The old man smiled. The little girl seemed a bit shy, hesitant, but still held on tightly.

There are actions that replace words. There are gestures that melt the heart. In the end, isn’t it all just love?

Speaking of love, the old man suddenly remembered. He remembered the story of his college friend, the one who said farewell to his father on a peaceful morning, at a corner of Diamond Island. After so many journeys, after enduring the Covid pandemic, his father departed in the embrace of his youngest daughter. Naturally, the old man put himself in his friend's shoes and felt the completeness of that moment.

Isn’t one of the ultimate happinesses to pass away in the arms of those we love?

The old man held his little princess, nestled between her parents, as they drifted into dreams amidst the city. All the lights had gone out, except for the streetlights outside. The house had been renovated; no more sounds of cars reached inside—only the soft snoring of the children. The steady breaths, the tight embraces, were a simple completeness—a quiet love in the heart of Saigon's night.

https://doisales.com.vn/index.php/2024/10/07/nhat-ky-cua-cha-nen-khoanh-khac-tan-chay-dads-diary/

Chủ Nhật, 10 tháng 9, 2023

Nhật ký của cha - Julie Nên - Cỏ cây thức ngủ [Father's Diary - Julie Nên - The Wakeful Grass]

ài Gòn mở cửa trở lại, giống như một cánh cửa đã đóng suốt gần bốn tháng đang mở ra trước mắt ông già, em và ba đứa nhóc.

Trong tĩnh lặng của ngày hôm đó, ông già như một gã đam mê con chữ đang miệt mài viết về những dòng sự kiện qua cuộc đời mình, nơi suy tư và từng từ được lập ra, rút gọn đổi thay tồn tại một nỗi buồn.

Ngày kia, năm năm trước, ông già đã đặt mình trước Dinh Độc Lập, nơi ông lắng nghe những lời chia tay của một người đồng nghiệp: mỗi lần thay đổi công ty buồn như chia tay người tình. Cảm xúc của ông cũng giống như nỗi buồn của một đứa trẻ khi phải nói lời chia tay với những thứ quen thuộc, không biết điều gì đang chờ đón ở tương lai.

Hôm nay, năm năm sau, ông già bắt đầu suy tư về một môi trường đang thay đổi, mặc dù cảnh vật vẫn giữ nguyên.

Những đứa trẻ nghịch ngợm đang thảo luận về cỏ cây trong các chậu nhỏ bằng nhựa nằm trên hiên nhà, chúng như những nhà khoa học vừa khám phá một định luật mới. Định luật tự nhiên, hoa đủ nước, đủ nắng thì hoa nở, điều khác biệt ở đây là việc tham gia của hai nhà khoa học trẻ, ươm mầm cho đến chăm sóc mỗi ngày trong chiếc chậu nhỏ, treo trên giàn sắt đã phũ màu thời gian, sét cạnh tróc sơn. 

Nhưng thực tế, đó chỉ là những chiếc lá rơi xuống khi mặt trời lặn hoặc nói thứ ngôn ngữ riêng của chúng vào buổi sáng, khi mặt trời quay trở lại.

Đâu hay, chuyện đó chỉ là những chiếc lá rũ khi đi ngủ ở một hoàng hôn nắng tắt hay, đêm về ánh trăng rọi xuống thềm nhà; rồi vươn mình khi thức dậy chào đón bình minh với nắng ngon tìm đến. 

Hai đứa trẻ nói về cỏ cây bằng ánh mắt, cô bé út nhỏ nhất nhà đặt ngón tay vào miệng mình, như muốn bảo rằng có một điều gì đó đáng giá để kể. Tiếng trẻ con vang lên trong một hẻm nhỏ, nơi Sài Gòn yên tĩnh và xa lánh tiếng xe.

Câu chuyện của họ đọng lại trong bầu không khí đêm Sài Gòn thinh lặng. Cô bé ôm chiếc gối như một người bạn tri kỷ lâu năm, hẹn hò nhau ở kiếp nào, giờ đây trở lại gặp nhau nghẹn ngào. Cả hai cùng nhau lắng nghe câu chuyện của ông già, nhưng cũng có những lúc phản đối khi có con chó sói xuất hiện trong câu chuyện của cô bé hoặc khi ông anh chen ngang để kể về những ngày xưa, thời điểm thằng nhóc của ông già đã dừng lại.

Ngày xửa, ngày xưa (thằng nhóc của ông già đã thôi không còn “ngày xưa, ngày xưa”)

Có một con chó Tói,...con chó Tói... giọng kể của ông anh lớn hơn một tuổi, ngọng nghịu ở đêm về trên chiếc giường...là nền gạch gạch, nằm mát tự nhiên, chẳng có chút điều hòa, chỉ có tiếng quạt rào rạt suốt đêm ở một thời cấm cửa. Thiết bị vừa mới hư xong, tất cả bắt buộc phải nằm dưới sàn nhà được lau sạch bóng.

Sài Gòn luôn thay đổi, nhưng có những điều vẫn còn nguyên. Tiếng đàn hai đứa trẻ vang lên, đánh thức Sài Gòn trong tĩnh lặng của đêm.

Ông già lướt mạng. 

Có gì là mãi mãi! Có những thay đổi, nhưng cũng có những điều mà ta không bao giờ quên. Ông già đọc những dòng chia sẻ trên mạng về người bạn vừa mất và suy tư về cuộc sống của anh chàng có ba đứa con. Ông cảm thấy mình trở nên nhỏ bé hơn khi thấy bạn đang tìm kiếm sự thật trong thế giới xung quanh, dù hôm qua đã trở thành quá khứ đau đáu.

 Đóng rồi thì cũng mở! Chỉ có chút gì đó đọng lại...man mác. Ông già nghĩ suy nhiều, rồi hạ quyết tăm rằng.

Thế nào cũng phải sống! 

Sống cũng phải thế nào! Sống một cách thấm thía.

Để rồi không phải ngậm ngùi hay tiếc nuối ở một sớm mai nào đó

Sài Gòn vẫn lặng yên, nhường lại tiếng kim đồng hồ kêu đều đặn và giọt mưa cuối mùa còn đọng lại. Ông già biết rằng, với những thay đổi sắp tới, hãy để cho những chuyện tương lai tạm thời nghỉ ngơi, và hôm nay, chỉ cần ngủ một giấc, để mơ về những điều bình thường.

***

Saigon reopens, like a door that had been closed for nearly four months, now opening before the old man, the young girl, and the three kids. In the quiet of that day, the old man, like a passionate wordsmith, diligently writes about the events in his life, where thoughts and words are crafted, condensed, and exchanged for a lingering sadness.

On that day, five years ago, the old man stood in front of Independence Palace, where he heard the farewell words of a colleague: every change of company felt as sorrowful as parting with a lover. His emotions mirrored a child bidding farewell to familiar things, uncertain about what the future holds.

Today, five years later, the old man contemplates a changing environment, even though the scenery remains the same. Mischievous children discuss potted plants in plastic containers on the house's veranda, like scientists discovering a new law.

A natural law, with enough water and sunlight, flowers bloom; what makes it different here is the participation of two young scientists, nurturing and caring for them every day in a small pot, hanging on an iron rack worn by time, rust and peeling paint. But in reality, those are just leaves falling when the sun sets or speaking their own language in the morning when the sun returns.

However, that is just leaves falling asleep at a sunset or, at night, when the moonlight shines on the doorstep; then stretching when waking up to welcome the sunrise with its warm rays. Two children talk about the plants with their eyes, the youngest girl puts her finger in her mouth as if there's something valuable to share.

Children's voices echo in a narrow alley, where Saigon is quiet, away from the noise of traffic. Their story lingers in the silent Saigon night. The girl holds her pillow like an old friend, meeting after a long time, choked with emotion. Both listen to the old man's story, but there are moments of protest when a wild dog appears in the girl's story or when the older brother interrupts to talk about the old days when the old man's boyhood came to a halt.

There was a dog named Tói,... a dog named Tói... the older brother's storytelling voice, one year older, stuttered on the night returning to the bed... a floor made of cool natural tiles, no air conditioning, only the sound of a rattling fan all night in a time of lockdown. Just after the equipment was repaired, everyone had to lie on the floor, polished to a shiny finish.

Saigon is ever-changing, but some things remain the same. The sound of two children playing the guitar awakens Saigon in the silence of the night. The old man surfs the internet. Nothing is forever! There are changes, but there are also things we never forget.

The old man reads online shares about a departed friend and reflects on the life of a man with three children. He feels smaller when he sees his friend seeking truth in the world around, even though yesterday has become a painful past. Once closed, now it opens! There's just a trace... a lingering essence.

The old man contemplates deeply and finally decides. Life goes on! Live life how it should be lived! Live it wholeheartedly. So that there will be no regrets or sorrow one early morning.

Saigon remains quiet, yielding to the regular ticking of the clock and the lingering rain of the late season. The old man knows that with the changes to come, it's time to let future matters rest, and today, just sleep, to dream about ordinary things.

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2023

Nhật ký của cha - Julie Nên - Thú Cưng - Dad Diary - Julie Nen - Bet


Hè về, đám trẻ được nghỉ hè. Sau khi đã tận hưởng khoảnh khắc “đại náo” vui vẻ khắp ngõ ngách của ngôi nhà, tất cả đồng loạt xuống sân để tiếp tục cuộc chơi khám phá, săn lùng, rượt đuổi….đủ các tên gọi khác nhau. 

Đám trẻ của ông già chơi không biết mệt mỏi, dù ông già thấm mệt, nhưng đám trẻ vẫn tràn đầy năng lượng như chưa từng thấy sự "mệt mỏi". Đám trẻ cứ tếu táo gọi tên nhau, vang vọng cả một khoản sân, chúng tìm nhau trong cái đám đông trẻ lựng chựng biết đi đang say mê cầu tuột, cho đến cả những đứa trẻ to đầu đang miệt mài với trái bóng rổ của mình như thể “Sài Gon Heat” đang ở đây. 

Ông già chuyển hướng chơi “đi bộ” để dưỡng sức; kinh nghiệm cho biết cuộc chơi của ba đứa trẻ còn kéo dài đến tận khuya. 

Dưới ánh đèn đường màu cam vàng, Lavie - thằng nhóc nhỏ - chạy trước với chiếc xe scooter của mình. Ông già, thằng nhóc lớn và cô nhóc Nên đang cùng chạy ù theo sau, nhìn Lavie chạy trước như để dọn đường, luồn lách những con người đi bộ, chạy bộ ở một đêm về lộng gió. Khi phải chạy rượt đuổi theo đám trẻ, Ông già nghỉ bụng: “ Vậy là đã đi bộ dữ chưa ta!?” 

Thằng nhóc lớn Merci: "Ba, Nên giống như con “bet” (thú cưng) của nhà mình đấy."

Ông già nhíu mày, mở to đôi mắt, bước chân vững vàng tiến về phía trước, trong làn hương hoa dạ lý thoảng phảng bay lên từ đâu đó.

Tuy ông đã không hiểu lắm, bởi trong ngôi nhà đã có ít nhất hai thành viên thú cưng. Một con mèo gốc Anh tên là "Mốc," với khuôn mặt "to bằng cái chén," như bà vú nói, và một chú mèo tên "Min." Ngoài ra, hai con mèo cũng có thêm ba đứa con mới sinh, không biết từ đâu mà nhà lại có thêm một thành viên thú cưng nữa.

Thằng nhóc gọi em gái của mình là "thú cưng," bởi vì cô nàng có những kỹ năng độc đáo: nhéo và cắn.

Những kỹ năng độc đáo này trở thành màn trình diễn thú vị: những ngón tay và chiếc răng khôn nhỏ bé  của cô nàng phát ra những tia điện, phóng vào đối tượng khi cảm xúc dâng tràn là tức giận và cả yêu thương. Đôi khi, những chiếc răng nhỏ xinh xắn lại bất ngờ cắn vào da, như một thách thức dễ thương. Tất cả thành viên của nhà đều thảm bại dưới tay của cô nàng. 

Những kỹ năng này khiến ông già liên tưởng đến trò chơi Pokemon Go. Cô nhóc trở thành thú cưng mà thằng nhóc lớn bắt được và huấn luyện thành thú vật thuần chủng. Mọi người trong gia đình đều đã "bắt được" kỹ năng này của cô nhóc. Cô nhóc chạy phía trước trong chiếc áo ngắn tay hồng phấn và quần ngắn cam, đôi dép hồng theo sau.

Một chàng trai cùng tuổi cô nhóc xuất hiện, và ông già cảm thấy lo lắng liệu cô nhóc sẽ "triển khai kỹ năng" không. Thật không, cô nàng chỉ đơn giản bỏ đi, theo tiếng gọi "dễ thương" của chàng trai cùng tuổi. Ánh mắt của ông già và chàng trai trao nhau nụ cười.

Trong tâm khảm của ông già, cô nhóc trở thành một nàng công chúa được yêu thương của bất cứ bố mẹ nào. Tuy nhiên, ở đây, cô nàng công chúa của ông già biến thành một cô nàng “siêu, siêu quậy” đáng yêu, khiến tất cả thành viên trong nhà cáu lên rồi lại, ngập tràn trong yêu thương trở lại, như thể có một sợi dây nào đó gắn chặt cảm xúc của cô “thú cưng” và tất cả thành viên của gia đinh. Yêu đến lạ.  

***
Summer has arrived, and the children are on summer break. After thoroughly enjoying the lively moments throughout every nook and cranny of the house, they all gather in the yard to continue their explorations, hunts, chases... by various names. The old man's grandchildren play tirelessly, seemingly unaffected by fatigue. Although the old man is worn out, the children remain full of energy as if they have never experienced "weariness." They laugh and call out to each other, their voices echoing across the yard. Amidst the cluster of exuberant youngsters, they search for one another, moving through the crowd with determined steps, engaged in fervent games of tag or chase. Even the older kids, deeply engrossed in their basketball, resemble the "Saigon Heat" team right there on the court. The old man decides to switch to "walking" to catch his breath, knowing that the game of the three kids will likely continue well into the night, based on his experience. Under the glow of orange-yellow streetlights, Lavie, the little boy, races ahead on his scooter. The old man, the older boy, and the girl named Nen follow closely behind, watching Lavie lead the way and navigate through pedestrians, running through a breezy night. When they have to chase after the group of children, the old man jokes, "So, have we gone for a walk?" The older boy, Merci, quips, "Dad, Nen is like our family pet." The old man furrows his brows, opens his eyes wide, and takes firm steps forward, amidst the faint scent of evening primroses wafting from somewhere. Although he doesn't fully understand, there are at least two pets in the house. A British Shorthair cat named "Moc," with a face "as round as a bowl," as his grandma used to say, and another cat named "Min." Furthermore, the two cats have three newborn kittens, somehow adding another pet to the household. The older boy affectionately calls his younger sister a "pet" because she possesses unique skills: pinching and biting. These distinctive skills become an entertaining performance: her little fingers and tiny sharp teeth emit sparks, directed at others when emotions run high, whether in anger or affection. Sometimes, her adorable teeth playfully nip at the skin, like a charming challenge. Everyone in the family falls victim to her antics. These skills remind the old man of the game "Pokemon Go." The little girl becomes the pet that the older boy captures and trains into a purebred creature. The whole family has "captured" these skills of hers. She runs ahead, wearing a pale pink short-sleeved shirt and orange shorts, with pink sandals trailing behind. A boy of the same age as the little girl appears, and the old man wonders if she'll "deploy her skills." However, she simply walks away, drawn by the boy's "adorable" voice. The old man and the boy exchange smiles. In the old man's heart, the little girl transforms into a beloved princess for any parent. Yet, here, the old man's princess turns into an endearing "super mischievous" girl, provoking the family members to frustration and then enveloping them in love again, as if there's an invisible thread connecting the emotions of this "pet" and all the members of the family. A love that's strangely enchanting.

Thứ Hai, 24 tháng 7, 2023

Nhật ký của cha - Nên - Hớt tóc



Sài Gòn cuối tuần, người qua kẻ lại, thong thả ở một chiều tà, ngỡ như hơi thở vào ra chậm lại. Dọc ngang. Ông già chở cô nhóc trên chiếc xe máy cà tàng; lòng vòng khắp phố. Tóc dài bay của cô nhóc trong gió, lướt nhẹ lên má của ông già, đó cũng là lúc ông già thì thầm bên tai cô nhóc để chờ đợi một cái gật đầu. Cô nhóc có đồng ý đi hớt tóc không? 

Mái tóc của cô nhóc năm tuổi dài đi theo năm tháng, đen và mỏng như tấm lụa dài, thướt tha như tóc của bà; người tình tóc bạc của ông già, lúc trẻ tóc bà dài chấm đất, về già tóc bà cắt gọn uốn xoăn. Ông già vẫn nhớ mái tóc dài, rồi thích tự lúc nào chẳng hay, như thể đàn ông yêu bắt đầu từ gáy. 

Cô nhóc của ông già đã ba năm chưa cắt tóc, tính từ lần đầu tiên, cô nhóc từ chối cắt tóc ở một Tân Thế Giới, cho đến lần tiếp theo tại một Bamber shop, cô nhóc chưa quen những sợi tóc rơi quanh mình. Chuyện thường. Ai lại chẳng khó chịu với những ngọn tóc rơi trên da thịt mình, gây cảm giác ngứa nơi tiếp xúc của tóc con tiếp xúc với những nang lông, kích thích làn da, truyền tín hiệu đến não bộ, càng cựa quậy lại ngứa càng lan ra theo chiều những sợi tóc rơi.  

Em hiểu nên giúp cô nhóc cắt gọn phần mái, tỉa tót phần đuôi. Nghiệp dư nên trở thành như mái ngố, ít ra thì tóc cũng không làm khó chịu đôi mắt long lanh.  

Tiệm hớt tóc nằm trong hẻm lớn, tách ra khỏi con đường Cách Mạng Tháng Tám náo nhiệt. Ông già phải đảo đi, đảo lại mấy lần để chọn một nơi không quá nhộn nhịp để cô nàng có thể nhẹ nhàng đi vào và đón nhận những đường kéo lướt qua mái tóc dài sau khi ông già tiếp nhận sự im lặng. Im lặng là đồng ý, thay vì cô nhóc sẽ lắc đầu sẽ chẳng chịu.  

Tiệm có duy nhất một khách nữ đang dở dang làm tóc, hai người thợ phụ là hai cô gái trẻ đang chăm chút từng sợi tóc, đang ở công đoạn cuộn và thoa thuốc. Người thợ chính là một gã trung niên, mặc chiếc thun sọc ngang với hai màu trắng xanh, không che được lớp mở bụng giống ông già và chiếc quần jean xanh đang liên tục hướng dẫn hai người thợ phụ.

Mái tóc phụ nữ được tạo từ đôi bày tay của đàn ông. Ngộ nghĩnh. Lẽ thường. Đàn ông biết rõ và hiểu sâu nơi đâu là gợi tình và thu hút đôi mắt của đàn ông tìm về.

Đây là lần đầu tiên của cô nhóc. Ông già nhắc nhở người thợ chính đang loay hoay trang bị những dụng cụ vắt quanh eo của mình.

Tốc độ là điều được ưu tiên thực hiện. Người thợ chính bắt đầu phũ nhiều lớp lên người cô nhóc; từ chiếc khăn nhỏ quấn quanh cổ để tránh những sợi tóc rơi, cho đến lớp khăn choàng quanh cổ và cuối cùng là thêm miếng chống thấm đặt lên vai, cảm giác như một miếng bánh ngọt được phủ nhiều lớp kem, kèm topping trang trí.

Tiếng nhạc hòa quyện với nhau một cách miễn cưỡng, “ngày mai người ta lấy chồng” hòa với “baby shark doo doo doo”. Ông già giảm bớt sự chú ý của cô nhóc bằng những bản nhạc yêu thích của mình, bản nhạc “làm mưa làm gió” và làm cho người lớn ám ảnh khi phải chịu đựng một giai điệu cứ lập đi lập lại mãi không thôi.   

Tiệm bốc lên một mùi thuốc nhuộm, nồng nặc đến đặc trưng, người thợ chính vẫn đều đặn lướt tay qua những thớ tóc, đặt vào cuối từng đợt kéo vội vàng, nhẹ nhàng và lành nghề, như thể muốn nói đã lướt qua không biết bao nhiêu làn tóc rồi, chuyện này chỉ là chuyện cỏn con.

Vị ngọt của kẹo tan chảy trong miệng của cô nhóc, ông già phải liên tục sử dụng kẹo như một cách để giúp cô nhóc có thể ngồi yên, cho đến khi kết thúc là năm chiếc kẹo đã giải quyết gọn gàng. 

Vui sướng của ông già không thể tả nổi khi thấy cô nhóc đã hoàn thành mái tóc mới. Những cái xoăn ở phần đuôi tóc đã không còn tồn tại. Mái tóc giờ chấm ngang vai, tiết trời cuối tuần trong Sài Gòn đã thêm phần sôi động với cuộc hành trình cắt tóc của ông già và cô nhóc. Một cảm xúc lâng lâng khó tả, như thể ông già và cô nhóc vừa chiến thắng bản thân mình từ những điều giản dị.


Thứ Hai, 12 tháng 6, 2023

[Nhật ký của cha - Nên] Làng Mai


Con đường đi dài nhất lại ngắn nhất là đi vào trong hơi thở mình. Buổi đi đến chỗ Ni xá Trạm Tịch; làng Mai ở Biên Hòa của cả nhà đã trở thành một hành trình đầy màu sắc và kỳ diệu. 

“Tôi ra gọi em về

nhưng chỉ thấy

bốn bề 

hư vô 

giăng mắc..” 

(Trích - Quê Hương Tuổi Nhỏ - Thích Nhất Hạnh) 

Như một cuốn tranh vẽ, cảnh đẹp của nơi đây được trình bày trước mắt chúng tôi như những bức ảnh của một chốn tang bồng được lật giở từng trang. 

Sự thăng hoa của thiên nhiên xanh tươi, hòa quyện lấy nhau khi xe chạy những đoạn đường quanh co, đâu đó thấp thoáng như hình ảnh của thành phố mộng mơ Đà Lạt. Cây cầu bắt ngang con suối; chẳng có lan can, chẳng gắn tay vịn như thể nguyên sơ là mộc mạc, giản đơn là cội nguồn. Bên đường cỏ xanh mát mắt đã tạo nên một khung cảnh yên bình và tươi mới. 


Trên con đường nhỏ đi lên, tượng Quán Thế Âm Bồ Tát được sắp xếp dọc theo con đường, như thể Bồ Tát phân thân, lắng nghe âm thanh của chúng sanh than thở khổ đau ấy, mở lòng từ bi để rồi vẫn chưa “chịu” thành Phật đấy. Hôm nay Bồ Tát trong chiếc áo trắng toát vẫn đôi mắt hờ thể hiện sự quán chiếu ở một thời đại “mạt pháp”, nhiễu nhương, “độ” không còn nhiều nữa.

Xe đỗ ở sườn núi, cạnh con suối chảy ngang, là một hình ảnh đầu tiên chúng tôi chứng kiến. Các căn nhà nhỏ của những người tu xin tá túc tại đây; nghe giọng tất cả đều đến từ mảnh đất miền Trung, như những hạt mầm nhỏ bé, nương nhờ từ bi từ những đứa con Phật.

“ánh sáng dồn

trên cánh bướm mong manh

hoa cải rực vàng

trên lối cũ.

cành mai ấy

ngày tôi về trước ngõ

có rưng rưng giọt ngọc nhìn tôi cười?”

(Trích - Em đã sinh ra rồi - Thích Nhất Hạnh) 

Một gian nhà dừng chân nhấm nháp không khí thanh tịnh. Mấy con muỗi vo ve quấn lấy chân trẻ như thưởng thức một mùi lạ lại quen. Con đường nhỏ đi lên kết hợp với con đường vào tạo thành một vòng tròn, bị thay đổi bởi địa chất và con người, như muốn nhắn gửi: tròn hay không là trong mắt ai! Đây là một trong những biểu trưng cho sự thâm nhập vào thế giới thiền tập; nơi thực hành của khóa thiền tu dưới sự hướng dẫn của các ni sư, theo phương pháp của thiền sư Thích Nhất Hạnh.

Tiếp tục bước lên, chúng tôi đã thấy một dãy nhà nấu ăn ở trệt và nơi dành để chăm sóc và giáo dục những đứa trẻ tìm đến với Phật ở trên lầu bên cánh trái trái. Đây là nơi ba đứa nhóc của ông già học hỏi về cách thiền tu và trải nghiệm hành trình tâm linh của mình. 

“anh về, người lữ khách hôm nay thấy lòng ấm áp

một buổi chiều nhìn khói lam ấp ủ mái tranh thơ

về xóm mới chúng tôi đi! Tất cả vẫn mong chờ

em tôi vẫn còn trông nom chút lửa hồng bếp cũ”

(Trích - Xóm mới - Thích Nhất Hạnh) 

Lần giở tinh tươm với gọn gàng. Dãy nhà vệ sinh sạch sẽ được dành cho khách thập phương, tượng trưng cho sự tôn trọng và hiếu khách đó.

Tiếp theo, chúng tôi đã đến thư viện nằm trên lầu, liền kề với gian phòng dành cho đám trẻ, nơi chứa đầy những quyển sách tiếng Việt và tiếng Anh; đa phần là sách của thiền sư Thích Nhất Hạnh. Bên dưới là nơi ở của những ni cô sinh hoạt. 

Cúng dường tam bảo; tạo phước tùy tâm. Gian nhà trưng bày các vật phẩm như sách của, quần áo và đồ chay để bán. Gần đó, chúng tôi thấy những chiếc xích đu để nghỉ chân trước khi bước vào chánh điện, nơi mà “đám trẻ sống lâu” lắng nghe pháp thoại và nhìn thấy tượng Phật Thích Ca trầm mặc, từ bi, nhìn xuống khổ đau của chúng sinh.

Nơi lọt thỏm giữa chánh điện và dãy nhà của ni sư, phòng ăn và thư viện là một điểm đẹp như thung lũng giữa núi, nơi mà hành trình những bước đi thiền định bắt đầu và kết thúc. Đây là nơi mà chúng tôi hòa mình vào tự nhiên và nhận thức hơi thở của chính mình.

Ba đứa trẻ đi theo con đường của thiền định, dẫn đầu đoàn là những ni cô trong chiếc áo nâu sòng, đội chiếc nón lá rộng vành; ông già như nhớ đến chiếc nón bài thơ của một Huế mộng mơ. Giữa áo lam vương tàn nắng ấy, vẫn nhớ về hình ảnh đầy thơ. 

Mỗi người đều có cách riêng để trải nghiệm không gian này. Cô nhóc cảm thấy an toàn và yêu thương trong vòng tay của chú Thành, trong khi hai đứa nhỏ còn lại cố gắng yên lặng để lắng nghe hơi thở của thiên nhiên và của chính mình. 

Trong lúc đó, thằng nhóc Merci hỏi ông già về mục đích của cuộc hành trình này, ông già trả lời một cách đơn giản: "Con đi tìm con". Mặc dù thằng nhóc không hiểu rõ ý nghĩa, nhưng trong cuộc hành trình này, chúng tôi đã hòa mình vào không gian thiền tự, như những người điều hành theo nhịp sinh thái tự nhiên của cuộc sống.


Chùa Ni xá Trạm Tích không chỉ là nơi thiền tập và tu học, mà còn là nơi để phụ huynh lắng nghe pháp thoại và để trẻ em hiểu rõ hơn về bản thân mình và tự nhiên xung quanh. Người lớn học cách trân trọng mọi thức ăn và thực phẩm trong mỗi bữa ăn, từ đồ chay đơn giản đến cách tự rửa chén đũa. Ông già, ngồi lắng nghe hơi thở của chính mình, nhìn những đứa trẻ của mình giữa núi rừng. Ông già đã tìm thấy nơi này, nơi mà ông có thể gìn giữ tình yêu và sự quan tâm cho cô nhóc. Hạnh phúc đấy là hạnh phúc chung.

“can đảm lên

còn tương lai đó

trước buổi khuya, tôi sẽ trở về.”

(Trích - Đừng Khóc - Thích Nhất Hạnh) 

Cuộc hành trình đến chùa Ni xá Trạm Tích; làng Mai ở Biên Hòa đã trở thành một trải nghiệm tuyệt vời. Ông già, em và ba đứa nhóc đã được sống. Cả nhà đã sống trong không gian yên bình, giữa thiên nhiên hùng vĩ và tâm hồn trang nghiêm. 

Một lời cảm ơn cho đứa em giới thiệu, mời lời cảm ơn mình vì để cảm xúc lạc trôi dẫu biết là chỉ rời khỏi đây thôi bản thân lại bội bạc với chính mình, đánh rơi cảm xúc tìm được ở nơi này

Sự kết nối với tự nhiên, như những đóa hoa nở trong thung lũng núi, nơi đã từng hiện diện yêu thương trong tâm tưởng của ông già và cô nhóc ở một sớm mai nào đó.

“cho chồi non tuổi xanh căng nhựa sống,

vũ trụ cười khi hai mắt em cười”

(Trích - Duy Thị Nhất Tâm - Thích Nhất Hạnh)



The longest and shortest path is to enter into one's own breath. The journey to Ni xa Tram Tich; Mai Village in Bien Hoa has become a colorful and miraculous experience for the whole family.

"I called you back,
but only saw
emptiness
spreading..."

(Excerpt - Homeland in Childhood - Thich Nhat Hanh)

Like a painting, the beauty of this place unfolds before us like pages of a picture book depicting a serene sanctuary. The lush greenery of nature blends together as the car drives along winding roads, reminiscent of the dreamy imagery of Dalat. The bridge crossing the stream has no railings, no handrails, as if in its original simplicity and rusticity, representing the root of origin. Alongside the green grassy roadside, a peaceful and refreshing scene is created.

On the ascending narrow path, statues of Quan The Am Bodhisattva are arranged along the way, as if the Bodhisattva has multiplied, listening to the sounds of sentient beings sighing in pain, opening his compassionate heart but not yet "accepting" enlightenment. Today, the Bodhisattva, in a white robe, still has a distant gaze, displaying a sense of compassion in an era of "Dharma decline," confusion, and diminishing "transformation."

The car parked on the mountain slope, next to the flowing stream, was the first image we witnessed. The small houses of the resident monks residing here, their voices all originating from the Central region, were like tiny seeds relying on the compassion of the Buddha's children.

"light gathers
on fragile butterfly wings
yellow mustard flowers
on the old path
that apricot branch
on the day I return at the gate
are those tear-like crystal drops smiling at me?"

(You Have Been Born - Thich Nhat Hanh)

A simple rest stop in a tranquil atmosphere. Mosquitoes buzz around, savoring a scent that is both unfamiliar and familiar. The small ascending path combined with the entrance road forms a circle, altered by geology and humans, as if to convey the message: whether it is complete or not depends on the eyes of the beholder! This is one of the symbols of immersing oneself in the world of meditation, the practice of the meditation retreat under the guidance of the nuns, following the method of Thich Nhat Hanh.

Continuing upwards, we encountered a row of kitchen houses on the ground floor and a space for taking care of and educating the children seeking refuge in Buddhism on the upper floor to the left wing. This is where the three children learned about meditation and experienced their own spiritual journey.

"I am back, the traveler today feels a warm heart
an afternoon seeing blue smoke warming the poetry roof
let's go to the new village! Everyone is still waiting
I will still keep a bit of the old kitchen's red fire"

(New Village - Thich Nhat Hanh)

Turning the pages with tidiness. The row of clean toilets is provided for visiting guests, symbolizing respect and hospitality.

Next, we arrived at the library located on the upper floor, adjacent to the children's room, filled with Vietnamese and English books, mostly authored by Thich Nhat Hanh. Below are the living quarters of the nuns.

Offering of the Triple Gem; creating merit according to one's own mind. The house displays items such as books, clothing, and vegetarian products for sale. Nearby, we saw swings for resting before entering the main hall, where "the children live long" listening to Dharma talks and seeing the serene, compassionate statue of the Buddha, gazing down at the suffering of sentient beings.

Nestled between the main temple and the row of nuns' houses, the dining hall and library create a beautiful spot, akin to a valley amidst mountains, where the journey of meditation begins and ends. It is a place where we merge with nature and become aware of our own breath.

Three children follow the path of meditation, led by the nuns in their brown robes, wearing wide-brimmed straw hats; the old man reminisces about the poetic hat of a dreamy Huế. Amidst the fading sunlight of their blue robes, the vivid image of poetry is still remembered.

Each person has their own way of experiencing this space. The eldest child feels safe and loved in the arms of Uncle Thành, while the other two children try to remain quiet, listening to the breath of nature and their own.

In the meantime, the boy named Merci asks the old man about the purpose of this journey, and the old man replies simply, "You go to find yourself." Although the boy doesn't fully understand the meaning, in this journey, we immerse ourselves in the space of meditation, like those who follow the natural rhythm of life's ecology.

Ni xá Trạm Tích Temple is not only a place for meditation and spiritual practice, but also a place for parents to listen to teachings and for children to better understand themselves and the surrounding nature. Adults learn to cherish every meal and food, from simple vegetarian dishes to the practice of washing utensils. The old man, sitting and listening to his own breath, looks at his children amidst the mountains and forests. He has found this place, where he can preserve love and care for the little girl. That happiness is shared happiness.

"Be brave
The future is still there
Before the nightfall, I will return."
(Don't Cry - Thích Nhất Hạnh)

The journey to Ni xá Trạm Tích Temple and Mai Village in Biên Hòa has become a wonderful experience. The old man, his sibling, and the three children have truly lived. The entire family has lived in a serene space, amidst the magnificent nature and solemn souls.

A word of thanks to the sibling who introduced us, and a word of thanks to oneself for allowing emotions to wander, even though it's known that leaving here means losing the emotions found in this place.

The connection with nature, like flowers blooming in the mountain valley, where love once appeared in the hearts of the old man and the little girl, on some early morning.

"For the young shoots, green and full of life's essence,
The universe smiles when your eyes smile."
(Duy Thị Nhất Tâm - Thích Nhất Hạnh)

Thứ Năm, 8 tháng 6, 2023

Nhật ký của cha - Nên - Lễ tốt nghiệp của Lavie


Lam chiều dưới ánh mưa bay, nhà thiếu nhi thành phố Hồ Chí Minh lớn lên từ một câu lạc bộ, như sưởi mát tâm hồn người thiết kế gửi gắm ý tưởng từ hạt mầm, tổ chim và cánh diều mơ ước ấy lung linh và ý nghĩa đến lạ thường khi nơi đây chuẩn bị diễn ra một sự kiện của thiếu nhi. 

Lễ tốt nghiệp của những bạn nhỏ Me School. Ông già lách qua hàng xe dưới tầng hầm, bước lên những bậc thang dẫn dắt đến khán phòng, rồi lại bước xuống như vừa một hành trình trải nghiệm sự gập ghềnh nâng đỡ những chồi non. 

Ông già đứng giữa hai hàng ghế, lặng lẽ ngắm nhìn lên sân khấu. Ánh mắt ông già tràn đầy niềm hy vọng và tình yêu dành cho con trai mình. Trái tim ông già ắt hắn đang rung lên, mấy phần lỗi nhịp như những giọt mưa nhẹ, truyền tải sự tự hào và mong muốn lớn lao. Nghẹn ngào. Ngắm những đứa trẻ vén bức màn nhung để thỏa sự tò mò về khách tham dự ở bên ngoài. 

Hội trường nhà thiếu nhi thành phố trở thành một bức tranh đẹp, nơi mà niềm vui, sự kiêu hãnh và sự chờ đợi tương phản với ánh mưa mơ hồ ngoài kia. Màn hình chính khổng lồ đặt giữa sân khấu với chú voi con tạo hình từ nghệ thuật xếp giấy Origami, như một đứa trẻ trải qua các giai đoạn của ấu thơ, bước đi chưa vững cho đến khi đứng dậy và hoàn tất một hành trình như hút mọi ánh nhìn về sân khấu. 

Nơi kết thúc một hành trình để bắt đầu nuôi dưỡng hy vọng và tin yêu mới. Con đường trưởng thành của các mầm non sẽ được khởi đầu với sự hỗ trợ và sự yêu thương của gia đình và nhà trường.

Ông già bước ra, ngẩng lên trời, đón mưa nhè nhẹ, như những giọt nước bay lả tả từ trên cao, nhẹ nhàng và mơ hồ.


Trong khi đó, khán phòng tràn ngập sự sôi động và hối hả. Các phụ huynh, với trái tim đầy hạnh phúc và hồi hộp, tìm kiếm chỗ ngồi dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của các cô giáo mầm non. Tất cả tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp, giống như những hạt mưa bay lất phất, gặp nhau tại một điểm khi tiếp đất, tạo dòng xôn xao. 

Ông già trở lại khán phòng, tiếp nhận lại âm vang của nơi này. Trong khán phòng, âm thanh sôi động và rộn ràng đọng lại khắp nơi. Tiếng cười trẻ thơ và tiếng nói của các phụ huynh tròn đầy niềm hạnh phúc và háo hức. Những bước chân vội vã và tiếng hướng dẫn từ cô giáo cho phụ huynh tìm kiếm chỗ ngồi tạo nên một bản nhạc nhịp nhàng, như những giai điệu vui tươi lan tỏa khắp không gian.

Ngay từ khi buổi biểu diễn bắt đầu, mỗi ánh mắt đi tìm, chỉ dừng lại khi tìm thấy một thiên thần của riêng mình. Những đứa bé mặc đồng phục, diễn cùng một điệu múa với động tác ….khác nhau, khiến mọi người không thể kìm được nụ cười. Đơn giản vì quá đáng yêu. 

Trở thành một sân khấu thu nhỏ, nơi những gã nhà quê không biết quê là gì như ông già tha hồ biểu diễn ở hàng ghế khán giả khi đám trẻ trình diễn ở phía trên. Ngộ. Như thể sân khấu chuyển ngược hướng, phụ huynh và các cô trình diễn chứ không phải các con. 

Cô nhóc ngồi cạnh ông già, chân nhịp tung tăng theo nhịp nhạc, dưới ánh mắt ơ hờ của thằng nhóc lớn Merci. 


Thằng nhóc Lavie bước xuống sân khấu, gửi tặng bó hoa cho người mẹ yêu thương của mình. Trên màn hình lớn, lời chia sẻ cảm ơn tràn đầy tình yêu thương của từng đứa trẻ sắp vào lớp một ấy, dành cho cả ba và mẹ gần như hòa quyện vào nhau. 

Dù có thể xem đây là một sự sắp đặt trước, nhưng tình cảm mà những lời đó truyền tải không thể giả vờ. Nó trở thành một sợi dây vô hình, gắn kết tất cả mọi người lại với nhau, trói chặt hơn bất kỳ điều gì khác. Lúc này, cảm xúc của ông già tràn ngập như trái tim mềm ra, thấm nhận những cảm xúc yêu thương, từ lời trẻ nói như mạch máu nuôi dưỡng con tim vốn dĩ đã chai sạn với thời gian, như thể muốn hỏi thách đố rằng: ai bảo lớn làm gì? sống lâu để làm chi rồi tâm hồn chai sạn?.

Giờ là lúc nuôi lại những yêu thương.

Thằng nhóc Lavie lên bục để nhận bằng tốt nghiệp, tiếng đọc của cô giáo chủ nhiệm vang lên, đọc về giấc mơ của anh chàng muốn làm trong ngành nhà hàng khách sạn. Trái ngược hoàn toàn với mong muốn của cô giáo, ông già thầm thì trong khoảnh khắc chụp hình: "Có chương trình làm nhà hàng nữa à?" Tuy nhiên, cô giáo chủ nhiệm với bụng mang trong mình một sinh linh đáng yêu, đang tỏ ra hạnh phúc và cười tủm tỉm.

Buổi biểu diễn như một nốt lặng cắt ngang bản nhạc cuộc sống náo nhiệt. May thay.  Ông già có thể đón nhận những yêu thương, khoảnh khắc để nhìn lại về những gì mình đã kiến tạo với dựng xây, hạnh phúc đi cùng thằng nhóc 1/5 chặng đường học tập. 

Dịu dàng. Ôn già không thể ngừng nghĩ về cô công chúa nhỏ của mình, và ông bắt đầu hình dung một ngày sẽ đứng cùng cháu trên sân khấu tương tự, trải qua. Cảm xúc của ông chắc chắn cất lên như một tiếng hòa mừng, chắc chắn sẽ vỡ òa trong niềm vui và hạnh phúc tột đỉnh.

Tạm biệt trường mầm non thân yêu. Thằng nhóc ông già tốt nghiệp rồi.

Hẹn nhé con gái yêu, một ngày tốt nghiệp đến. 

https://doisales.com.vn/index.php/2023/06/08/nhat-ky-cua-cha-nen-le-tot-nghiep-cua-lavie/
***
Afternoon under the flying rain, the Ho Chi Minh City Children's House grew from a club, like a cool breeze that the designer's soul sent with ideas from seeds, bird nests, and dream kites, sparkling and meaningful when preparing for a children's event.
The graduation ceremony of the little ones from Me School. The old man sneaked through the row of cars in the underground parking lot, climbed the stairs leading to the auditorium, and descended as if he had just experienced a journey of ups and downs, supporting the young sprouts.
The old man stood between two rows of seats, silently gazing up at the stage. His eyes brimmed with hope and love for his son. The old man's heart was surely trembling, with some irregular beats like gentle raindrops, conveying pride and great desires. Choked up, he watched the children peep through the velvet curtains, curious about the guests outside.
The city's Children's House turned into a beautiful painting, where joy, pride, and anticipation contrasted with the hazy rain outside. A giant screen placed in the middle of the stage, featuring an origami paper elephant, like a child going through stages of childhood, taking unsteady steps until standing up and completing a journey that attracted all eyes to the stage.
A place where one journey ends to begin nurturing new hopes and love. The path of growth for preschoolers will commence with the support and affection of their families and the school.
The old man stepped out, looked up at the sky, and welcomed the gentle raindrops, like sparkling drops falling from above, soft and blurry.
Meanwhile, the auditorium was filled with liveliness and excitement. Parents, with hearts full of joy and anticipation, searched for seats under the enthusiastic guidance of preschool teachers. Together, they created a bustling scene, like drifting raindrops, converging at one point when touching the ground, creating a bustling stream.
The old man returned to the auditorium, once again embracing the echoes of this place. In the hall, lively and vibrant sounds resounded everywhere. The laughter of children and the voices of parents were brimming with happiness and excitement. Hurried footsteps and instructions from teachers guiding parents to their seats created a gentle musical rhythm, as cheerful melodies spread throughout the space.
From the beginning of the performance, every eye was searching, only stopping when finding their own little angel. The children in uniforms performed a dance with different movements, making everyone unable to contain their smiles. Simply because they were too adorable.
The venue turned into a miniature stage, where even country folks like the old man performed in the audience seats while the children performed above. Unexpectedly, the stage seemed to reverse its direction, with parents and teachers performing instead of the children.

The little girl sat next to the old man, her feet tapping to the rhythm, under the indifferent gaze of the older boy, Merci.
Lavie, the little boy, stepped onto the stage, presenting a bouquet to his beloved mother. On the large screen, words expressing love and gratitude from each child about to enter first grade, addressed to both their fathers and mothers, seemed to blend together. Although it could be seen as pre-arranged, the emotions conveyed by those words could not be faked. It became an invisible thread that bound everyone together, stronger than anything else. At this moment, the old man's emotions overflowed, his heart softening, soaking in the feelings of love, with the children's words acting as the nourishment for his previously weathered heart, as if challenging and asking: Who said growing up is for what? Living long enough to experience a weary soul? Now is the time to nurture love again.

The little boy, Lavie, went up to the stage to receive his graduation certificate, and the homeroom teacher's voice resounded, reading about his dream of working in the hospitality industry. Completely contrasting the teacher's expectations, the old man thought to himself in that snapshot moment, "There's a restaurant program too?" However, the homeroom teacher, with a pregnant belly, appeared happy and smiling.

The performance was like a pause, interrupting the lively music of life. Fortunately, the old man could embrace the love, moments to look back on what he had built and constructed, and be happy accompanying his little boy for 1/5 of his educational journey.

Gentle. The old man couldn't stop thinking about his little princess, and he began to imagine a day when he would stand on the stage with his granddaughter, going through the same experience. The old man's emotions surely rose like a celebratory cheer, surely bursting with utmost joy and happiness.
Farewell, beloved preschool. The little boy, the old man's grandson, has graduated.
See you soon, my dear daughter, on your graduation day.

Thứ Hai, 5 tháng 6, 2023

Nhật ký của cha - Nên - Chuyện cái nhà

 


Sài Gòn mưa đêm.

Cơn mưa đầu hạ như những ngón tay nhỏ màu xanh da trời của trời đêm. Như một vũ điệu tình yêu, giọt mưa rơi từ trên cao nhẹ nhàng như những cánh hoa khẽ rụng từ bầu trời. Lạc lối. Giọt mưa ấy là như những thiên thần trên đất, đi lạc giữa những con phố lung linh ánh đèn và đôi khi đâm chồi lộn ngược trên những chiếc lá khô.

Trong một góc nhỏ, ông già và ba thiên thần của mình nằm trên mặt đất. Chuyện trò. Chủ đề là để sống chung với nhau. Ông già và ba đứa trẻ chuẩn bị vào giấc ngủ, tiếp tục thảo luận với sự dẫn dắt từ thằng nhóc lớn khi căn nhà nhỏ không còn đủ chỗ cho tất cả sống cùng. 

Căn nhà nhỏ gặp chút rắc rối trong quá trình xây dựng. Thằng nhóc lớn thích căn nhà nhỏ đó, nơi có những tình yêu thương đủ đầy, tất cả công nghệ từ chiếc tivi, điện thoại, máy tính hoàn toàn không tìm đến. Thằng nhóc lớn vẫn nhớ vẫn tìm được trò chơi giữa mấy anh em. Ngon lành. Căn nhà trong hẻm nhỏ.

Ngôi nhà của ông già, em và ba đứa nhóc, nơi họ đã gắn bó trong gần mười năm qua. Căn nhà đã trở thành nơi trú ẩn và tổ ấm được xây bằng kỹ niệm. Khi nhìn từ bên ngoài, căn nhà mang dấu ấn của thời gian và cuộc sống hiện tại. 

Hiển nhiên, nó vẫn còn ghi lại những dấu vết của quá khứ với gạch đã nhuốm màu nghệ pha bụi thời gian, nhưng cũng đang sẵn sàng để chào đón sự thay đổi khi đám phào chỉ giờ rụng rơi như muốn tiếp nhận cái mới. 

Cửa sổ như cửa cái nhỏ trên tầng trên nhìn ra phố nhỏ, con đường lớn hẹp lại như một khe nhỏ dẫn lối vào một hang động lớn, nơi có một giếng trời ngập đầy những hoa nắng trước sân nếu như không có tiếng rộn ràng của chó nhà hàng xóm sủa vang, hòa vang cùng tiếng đàn của thằng nhóc lớn, một bản nhạc của beethoven được chơi nhát gừng của những ngón tay vẫn còn chưa quen nốt nhạc.

Phòng khách là phòng ăn, là gian bếp, là nơi đám nhóc chơi. Các bức tranh vẽ tay nguệch ngoạc trên tường như thách thức trước những bản vẽ vứt đầy khắp mặt đất với những màu sắc rực rỡ, như một gã họa sĩ vẫn đang bức bối trong việc tìm lý tưởng cho mình. Nghệ thuật vị nghệ thuật hay nghệ thuật vị nhân sinh. Mấy món đồ chơi đơn giản do trẻ tự tạo ra, vương vãi ở khắp nhà trong tiếng cười nức nẻ.  

Nhưng giờ đây, căn nhà đang tháo dỡ để xây cất lại. Tiếng kẻ đục, tiếng máy khoan và tiếng cưa gỗ vang lên, tạo ra một sự hỗn loạn tạm thời. Tất cả giờ là quá khứ. Bất kể những thay đổi nào xảy ra, những kỷ niệm và tình yêu gia đình sẽ mãi mãi còn lại. Ít ra là trong suy nghĩ của đám nhóc. 


Cơn mưa như một suối chảy từ trời, chảy róc rách qua những con hẻm và con phố của Sài Gòn. Lặng lẽ. Những ngọn đèn đường bị nhuốm màu tím lạnh lẽo, giọt mưa như những cánh hoa buồn rơi xuống một lối đi, thiết nghĩ thi sĩ sẽ lấy đó làm nguồn cảm hứng, phóng tác một bài với một tiếng mưa rơi. Cơn mưa xoa mát những ký ức mờ mờ trong lòng, làm mờ đi những vết bụi bẩn trên con đường của cuộc sống.


Thằng anh lớn, Merci, bắt đầu đặt câu hỏi giải quyết vấn đề đang gặp phải: căn nhà nhỏ không đủ chỗ cho tất cả vậy tại sao mọi người phải sống cùng nhau? Đặt câu hỏi đầy tò mò. 

Ông già, với lòng biết ơn và vui vẻ, trả lời rằng: "Vì vui hơn." Tuy nhiên, thằng anh lớn vẫn chưa thỏa mãn và muốn nghe ít nhất năm "nguyên nhân" (có một sự nhầm lẫn về lý do) khác. Nhưng đôi khi, lời giải thích không thể đáp ứng được mọi yêu cầu và thứ mà ta cần là cảm nhận từ trái tim.

Còn thằng em giữa, Lavie, cứ suy nghĩ đến những điều vui vẻ và hài hước. Trong thế giới của Lavie, những tiếng cười và niềm vui là điều quan trọng nhất. Thằng nhóc không mất thời gian suy nghĩ về những "nguyên nhân" hay lý do phức tạp, mà chỉ muốn tận hưởng những khoảnh khắc đáng nhớ và đầy tiếng cười. 

Trong cuộc sống, căng thẳng và rắc rối có thể xuất hiện. Đôi khi ta quên rằng sự hài hước và niềm vui nhỏ bé nằm ngay trong lòng mình. Bình thường. Ông già cần nhìn nhận thế giới với ánh mắt như Lavie; cái tên mang ý nghĩa cuộc sống, nhìn thấy những điều tươi đẹp và tìm kiếm niềm vui trong những điều giản đơn. Và như cô nhóc nhỏ của ông già, lắng nghe nhiều hơn trò chuyện, như thể nâng niu những ôm ấp và tiếng cười từ gia đình để vượt qua mọi thử thách với khó khăn, bởi kỷ niệm đó biết rằng sẽ chẳng bao giờ quay trở lại. 

Đắc ý. Ông già đồng tình với suy nghĩ đó. Lạc đề. Ông già nói mình thích mỗi một ngày qua. 

Chợt nhớ lời hỏi thăm của một thằng nhóc đồng nghiệp: Dạo này anh ổn không? 

Ông già trả lời: Cuộc sống anh ổn như chưa bao giờ ổn. Nhiều lúc lay mình vì cứ ngỡ chiêm bao! 

Trong khi đó, cô nhóc nhỏ nhất nhà vẫn nằm rúc vào lòng thằng anh lớn, cười tủm tỉm. Trong sự ngây thơ và vô tư của gương mặt bền ngoài xúng xính đó, cô nhóc rút vào người ông anh để lắng nghe chuyện trò, nhoẻn miệng cười khe khẽ trong câu chuyện ở mấy lúc đêm về 

Cơn mưa đêm là một cuộc giao hòa giữa trời và đất, giữa những khát khao và những giấc mơ. Góc nhỏ Sài Gòn. Ông già và ba đứa nhóc nhận ra một hội ngộ giữa cái mới và cái cũ, là một sự đối lập tuyệt đẹp giữa sự bình yên và sự nhộn nhịp. Cơn mưa mang đến sự tự do và nhẹ nhàng, làm tan biến những lo âu, tiếc nuối và mệt mỏi trong lòng, để lại một cảm giác hạnh phúc và thư thái tràn đầy khắp nơi.



Saigon Rainy Night.

The early summer rain is like small fingers of the sky, painted in the color of midnight blue. Falling gently from above, the raindrops resemble delicate petals descending from the sky in a dance of love. They wander, these raindrops, like lost angels on earth, meandering through the shimmering streets and sometimes landing on the upside-down leaves of dry trees.

In a small corner, the old man and his three angels lie on the ground. Conversing. The topic is about living together. The old man and the three children prepare for sleep, continuing the discussion led by the eldest when their small house no longer has enough room for everyone to live together.

The little house encountered some trouble during construction. The eldest child loves that small house, where love abounds and all technology, such as TVs, phones, and computers, is completely absent. The eldest child still remembers and manages to find games among the siblings. All is well. A house in a small alley.

The home of the old man, the youngest child, and the three little ones, where they have bonded for nearly ten years. The house has become a sanctuary and a home built with memories. From the outside, the house bears the marks of time and present life.

Clearly, it still bears the traces of the past with bricks stained with the dust of time, but it is also ready to embrace change as the worn-out façade now craves something new.

The window, like a small door on the upper floor, overlooks a small street, a narrow road that resembles a small crevice leading into a vast cave where a well of sunshine blooms in front of the courtyard if not for the bustling sound of the neighbor's barking dog, blending harmoniously with the sound of the eldest child's piano playing, a gingerly rendition of a Beethoven piece by still inexperienced fingers.

The living room serves as the dining room, the kitchen, and the children's play area. Hand-drawn scribbles on the walls challenge scattered drawings on the floor with vibrant colors, as if an artist is still in the turmoil of finding their ideal. Art beyond art or art beyond human existence. Simple toys made by the children are scattered throughout the house, resonating with joyful laughter.

But now, the house is being demolished to be rebuilt. The sound of hammers, drills, and saws fills the air, creating a temporary chaos. All is now in the past. Regardless of the changes that may occur, the memories and family love will forever remain. At least in the minds of the children.

The rain pours like a stream from the sky, drizzling through the alleys and streets of Saigon. Silent. The street lamps are tinted with a cold purple hue, and the raindrops resemble melancholic flowers falling onto a path, which one might think a poet would find inspiration in, composing a piece with the sound of falling rain. The rain refreshes the blurry memories in the heart, blurring the dust on the path of life.

The eldest brother, Merci, begins to ask the question to solve the current problem: why do they all have to live together if the small house doesn't have enough space? Curiosity fills his question.

The old man, with gratitude and joy, answers, "Because it's happier." However, the eldest brother remains unsatisfied and wants to hear at least five "reasons" (with a misunderstanding about the purpose). But sometimes, explanations cannot meet every demand, and what we need is the feeling from the heart.

Meanwhile, the middle brother, Lavie, ponders about joyful and humorous things. In Lavie's world, laughter and happiness are the most important. The young child doesn't waste time contemplating "reasons" or complex explanations

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...