Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn nuoc mat. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn nuoc mat. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

Nhỏ ơi ( Part VI): Hãy Khóc Đi Em

“Hãy khóc đi em cho yêu thương quay về đây
 Đời có bao lâu khi lòng này yêu anh rồi.”
Photobucket
Anh ngồi trước mắt nhỏ. Cũng cái nhìn xa xăm. Xa vời vợi. Chút buồn. Tàn thuốc nào vơi đầy. Khói bay cay cả mắt. Đỏ hoe. Những tia máu trên con ngươi vô hồn.
Bao giờ cũng thế, nhỏ dường như không tự chủ được mỗi khi nhận được tin nhắn của anh. Không dám bỏ lỡ cuộc gọi nào. Sợ gió thoáng bay qua mất đời tư lự. Dẫu biết rằng đã khác rồi. Không còn nữa. Khác từ Giáng Sinh ấy. Cần thay đổi. Nhỏ muốn chấm dứt tình trạng này. Dối lòng. Hy vọng.
Sao nhỏ ghét bản thân đến thế. Từ lúc quen anh. Nhỏ đã không còn là nhỏ nữa. Hồn nhiên mất cắp từ bãi cỏ ven sông. Lòng tin bị cướp từ công viên gió lặng. Nhỏ thấy mình là một ai đó khác.  Ảnh ảo.
Nhận được tin nhắn của anh. Vui. Rối lòng. Nhỏ diện cho mình một chiếc đầm trắng, một chiếc nón rộng vành. Chợt thèm. Gió hẹn hò. Thèm được nhận bàn tay ấm áp ấp ôm, dẫu khối óc mông lung về một nơi nào đó. Xa muôn trùng. Thèm được nhận một lời khen lơ là cho qua một bóng hình. Ẩn hiện. Chỉ cần ôm ấp một cơ thể hiện hữu, lắng nghe hơi thở và nhịp đập con tim bên dưới làn da âm ấm, rịn mồ hôi. Không chấp. Thực ảo.
Đến hẹn. Sớm nữa giờ.  Đứng cuối con đường ngắm lá me bay chỉ hy vọng thời gian ngừng trôi. Để nhỏ ngồi đếm lại những ngày quen anh qua những chiếc lá bay. Lã tả. Không định hướng. Đếm xong rồi đếm lại. Quên mất đến đâu rồi. Lá cứ bay vội vã. Không ngừng lại. Thời gian.
Photobucket
Chợt oán hờn cơn gió,
Thổi những chiếc lá bay.
Để tim ai vỡ nát.
Không tính được tháng ngày.
Mối tình đầu, con gái.
Sao lại hai nẻo đường.
Ai dối tình chỉ đẹp,
Khi tình là dỡ dang.
Anh nói gì không còn nghe rõ.
Con tim nhỏ. Không biết tự bao giờ cài đặt một phần mềm tự hủy bằng lời. Tiếng nói anh. Nó sẽ nhận diện giọng nói anh, chuyển thành những sóng âm sắc nhọn, vượt qua những vi mạch đỏ thẫm chạy thẳng phần mềm. Phá hũy. Nổ tung tất cả. Chỉ bằng hai từ.

Chia tay

Có trốn tránh cũng là vô ích. Nhỏ phải đối diện với sự thật mà thôi.
Dẫu sự thật làm con tim tan nát.
Dẫu sự thật làm làn mi đẫm nước.
Nhỏ sẽ không khóc.
Không khóc nơi quán café đầu tiên. Nơi anh hẹn hò. Có những bản nhạc tình cất lên những gia điệu buồn. Man mác. Nhỏ sẽ cất làm gia tài riêng. Mỗi lúc buồn, mở ra xem lại. Ru tình. Khô khan.
Không khóc vì những gì cho đi. Dại khờ. Dẫu đời có nói. Tất cả sẽ trở thành kỷ niệm. Dù đau vẫn đẹp. Gởi trọn thuở hồn nhiên. Yếu mềm. Mộng mị. Nhỏ sẽ giữ làm của riêng. Mỗi khi vui, mở ra nhìn lại. Ngốc tình. Ngu ngơ.
Không khóc trước mặt anh. Bởi vì anh không xứng đáng. Dáng anh nhòa trong ánh ban chiều. Vài chiếc lá me nào vương trên vai áo.
Nhỏ sẽ không khóc.
Vì nước mắt nhỏ đã gửi theo làn gió dưới hàng me. Bay đi. Mất rồi.
Bài ca ướt mất rồi. Còn đâu. Nhỏ ơi.
”Còn nhớ không em xa rồi những ngày qua
  Hãy khóc đi em, khóc cho người mình đã yêu”

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

SONG KIẾP PHI VŨ

Trống không. Nhìn dây giăng cắt trời nhiều mãng, bỏ viết giữa chừng với những dòng suy nghĩ lan man. Lơ ngơ. Chạy về thăm người anh cùng một đất khách Sài thành, ở bao năm giờ đã hóa thân quen, gần đấy thôi mà mấy lần về lại. Ngỡ ngàng. Khăn tang trắng đội đối diện nhà, hỏi ra vội mới biết là bà đã ra đi.
Photobucket
Những kỉ niệm của tình yêu một thủa
Mãi chìm vào trong kí ức xa xôi
( Vân Hồng)
Trống không. Nhìn trời giăng tõa mây đen, bỏ nghĩ lan man thấy ký ức ngày xưa ngỡ ngàng chạy ngược. Lớ ngớ. Nhớ những ngày đêm vùi đầu trên sách vỡ giữa khung trời đại học, chìm dần trong tiếng rao đêm. Quay vòng. Cuộc sống học, thi cho kịp thời chạy song song cuộc sống lặng thầm của một đôi tình nhân tóc đã lấp lánh sương trắng giăng đầu.
Photobucket
Không biết yêu đã bao lâu, mà bạc đầu vẫn ngồi đấy nồng cay với mùi rượu, cơm rang. Thắc mắc. Yêu đong đã đầy chưa hay lưa thưa tình lẻ để rồi chấp nhận sống vì nghĩa, bởi đời dạy phải tròn phận với đàn con!? Thắc mắc vậy thôi chứ yêu đã đong đầy mới còn ngồi đấy nồng cay với cơm rang, rượu nấu. Trong những ngày đại học.
Đôi tình nhân ấy rẽ màm mây u ám cho nó thấy đời vẫn còn nắng chứa chan. Tình còn. Trong một cõi nhân gian. Không cần phải thiên trường địa cữu mà làm gì, chỉ cần gửi lại những gì tốt đẹp đã trao cho nhau là quá đủ rồi, vì tình đời ai có biết được chết một ngày chung khi nào.
Bốn năm đại học trôi vèo kéo theo làm vài năm, nó bỏ quên con hẻm ngày xưa. Lớ ngớ. Nơi có đôi tim réo rắt, rôm rã mỗi ngày thường. Lẩn thẩn. Một khúc hát yêu thương, viết lời giản dị nó nghe một thời thấy yêu đời lạ. Vậy mà.
Photobucket
Về lại lần trước. Thấy đèn lồng treo cao đầu ngõ, bước vào đã thấy lệ chứa chan, có người đàn bà ngắm nhìn di ảnh lộng khung đầy nước mắt. Đêm ấy có mưa rơi, ông ra đi vào một độ mưa về, thấm ướt hồn thê lữ.
Về lại lần này. Thấy lại đèn lồng treo cao, màu trắng ám ảnh giăng ngang đầu con cháu ông bà. Lã chã. Ngồi đấy lắng nghe lời kinh kệ. Đêm nay lại có mưa rơi, bà ra đi vào độ mưa về, thấm ướt tình thầm lặng.
Lớ ngớ. Viết một vài dòng cho người đã ra đi. Mượn câu thơ Vân Hồng kết lại tình dỡ dang.
Hẹn gặp nhau ở kiếp luân hồi
Mình nối tiếp tơ tình còn dang dở
( Vân Hồng )

( Ảnh : Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...