Như được mùa! Mọi người bắt đầu nói đến phương pháp Agile, thậm chí có một học viện Agile khiến nó tò mò; dù rằng 3 năm trước thằng nhóc em đã giới thiệu về phương pháp này trong việc thực hiện & vận hành một dự án ra sao, nên nó quyết định tìm hiểu nhiều hơn về phương pháp này ngoài những cách thức làm việc đã biết khi sử dụng.
Ở quyển sách này chính là khái niệm kết hợp giữa Agile & Marketing tạo thành, nên nó càng bị thu hút
Quay trở lại quyển sách, tác giả tập trung vào việc thực hiện phương pháp theo:
+ 6 quy tắc về alignment - structure - process management - validated learning - adapting to change - creating remarkable customer experience
+ 4 sự thay đổi từ: outputs - outcomes, campaigns - continuous improvement; internal focus - customer focus, top&down - decentralize decision making
"Agile marketing is an operating system for making, improve the productivity, effectiveness, transparency & adaptability to change of marketing function"
Nó bắt đầu chìm đắm lại những khoảnh khắc đen tối của lịch sử Mỹ về sự phân biệt chủng tộc giằng xéo đất nước này. Dưới lăng kính của một cô bé người da đen phải chịu đựng và lớn lên
"Với một đứa con gái da đen miền Nam thì chỉ lớn lên được thôi đã trầy trật gian truân, đau khổ lắm rồi...Cuộc sống đầy căng thảng buộc những người trẻ phải "quên lãng" thường xuyên nhất có thể"
"Tiêu chuẩn đạo đức chẳng qua là do nhu cầu xã hội quyết định". Nó chẳng hiểu vì sao, chỉ thấy từ Maya Angelu đến Oprah Winfrey đều có những điểm chung là những con người trãi qua quá khứ đau thường đều mạnh vượt qua và sống tiếp. Thành công chờ đón họ ở phía sau nghị lực.
Nói rằng ủng hộ sách Việt thì có gì đó ...ngượng vì nó đặt tiêu chí cao cho các tác giả nước nhà; không phải là so sánh mà là phải bơi ra biển rộng. Lớn lao quá rồi, trở lại quyển sách thôi.
"Nhận diện thương hiệu" là quyển sách tiếp theo nó đọc của Rio Book với mong muốn nắm bắt những sự đổi thay của thời gian với cách tiếp cận của Marketing ở thời hiện đại thế nào, nhất là ở Việt Nam. Những điểm chạm thị giác đã thay đổi hoàn toàn khi đọc sách - nó cầm trên tay là quyển sách đã được tái bản lần thứ 4.
Sự thu hút tiếp tục nằm ở thiết kế và in ấn bìa sách. Ở một góc nhìn khác, thiết kế đã được công nhận góp phần vào hiệu quả tiếp thị & bán hàng.
Quyển sách được viết đúng với mục đích đề ra là...truyền cảm hứn. Tác giả dẫn dắt người đọc cách đi tìm giá trị cốt lõi bằng từ khóa để rồi lên kế hoạch hành động ra sao cho việc xây dựng giá trị cốt lõi
"Cách duy nhất để tạo ra điều vĩ đại lý yêu những gì mình làm. Nếu bạn chưa tìm thấy đam mê, hãy tiếp tục kiếm tìm. Đừng an phận"
Một trong những điểm yêu thích đó chính là thiết kế và in ấn của quyển sách.
Nó đọc tiếp quyển sách thứ hai của Le Bon sau khi đã đọc xong quyển đầu "Tâm lý học đám đông". Quyển sách nói về đặc trưng, tính cách tâm lý của các dân tộc được hình thành từ lịch sử ra sao và bị biến đổi như thế nào cho đến sang giai đoạn phân ly rồi suy tàn tiếp đó
"Tâm hồn của chủng tộc điều khiển vận mệnh các dân tộc, xác định các tín ngưỡng, thiết chế và nghệ thuật của họ. Đối với một dân tộc, giờ khắc đáng sợ là khi những tư tưởng cõ xưa của nó bị hạ xuống mộ huyệt u tối, nơi an nghĩ của những thần linh đã chết.
Trong chuyện tín ngưỡng, con người chỉ lắng nghe tiếng nói vô thức của những tình cảm của mình. Những tình cảm này hình thành một khu vực mờ tối mà lý trí luôn luôn bị loại trừ"
Là một người thích cafe nên quyển sách của Dr. Bob Arnot lọt vào tầm mắt của nó. Xuyên suốt ba phần quyển sách là sự ca ngợi về chất Phenol có trong cafe đối với cơ thể con người ra sao chứ không chỉ nằm ở phần giúp tỉnh táo và tập trung của cafe mang lại.
Tác giả tập trung nói về hạt, công đoạn rang và pha chế với các công thức khác nhau. Đâu đó, các quốc gia được tác giả đề cập không có Việt Nam khiến nó ít nhiều thất vọng vì bản thân gần như là một tín đồ cuồng tín với cafe Việt Nam. Các quốc gia lần lượt hiện tên gồm có: Ethiopia, Kenya, Colombia, Brazil... với nhận định rằng càng gần xích đạo thì khí hậu càng phù hợp với cây cafe. Bản thân thấy "không đâu bằng quê mình"
"Cũng như nấu ăn, rang cafe vừa là một môn khoa học vừa là nghệ thuật...những nhà rang xảy giỏi giang...cũng lúng túng trước ý nghĩ về một thành phẩm bị "quá lửa"
Cafe là thuốc bổ, là nghệ thuật, là cộng đồng, là sự phát triển toàn cầu và dĩ nhiên là thực phẩm ăn kiêng tuyệt với nhất thế giới
Nó nghĩ đến Bắt trẻ đồng xanh khi đọc quyển sách này. Tuy nhiên, điều đó chẳng qua là nó đã đọc Bắt Trẻ Đồng Xanh trước Lai Lịch của Patrick Modiano mà thôi.
Một quyển sách như một lời tự sự của tác giả đặt vào nhân vật chính của hành trình từ quá khứ thơ dại đến hiện tại lẻ loi
"Rồi cuộc sống vẫn tiếp diễn dầu cho ta không rõ tại sao vào thời khắc đó ta lại có mắc mứu với người này mà không phải người khác, ở nơi này chứ không phải nơi khác, và cuốn phim có phải là bản gốc hay chỉ là bản sao"
Nó băng qua những hòn đá cuội nằm không theo một trật tự nào ở
một hoàng hôn đã tắt. Chông chênh. Men theo những ngọn cỏ đang chen cùng đá, lướt
qua mấy vũng nước đọng đang thu ánh sáng trắng của đèn thay cho ánh trắng, soi
rõ một ảnh hình của người phụ nữ như một cánh hồng phai. Nhạt nhòa. Phấn son
không đủ tô một niềm nhớ thương. Nó bắt đầu nở nụ cười với người phụ nữ được nó
đặt tên: người tình tóc bạc. Đời chờ. Một đứa con trở về ở một dịp lễ. Phía sau
là hình ảnh đen trắng của người đàn ông đi qua đời chinh chiến, để lại trên vai
người tình tóc bạc là vị mằn mặn của nước mắt và mô hôi.
Mỗi độ lễ, Tết; mọi người thăm hỏi nhau: đi đâu. Lệ thường.
Nó chỉ có một câu trả lời trong suốt hai mươi năm: đi về nhà.
Nhà. Nơi có người yêu thương đang đợi chờ. Chế Lan Viên – người
đàn ông mà nó thầm ngưỡng mộ với những trãi nghiệm của thế thời trong bế tắc “Điêu
tàn”, đến “ánh sáng và phù sa” nếu có sống lại thì sẽ thấy mình hạnh phúc khi
tìm được một triết lý của cuộc đời: Con dẫu lớn vẫn là con của mẹ, đi suốt đời
lòng mẹ vẫn theo con.
Nó ôm người tình tóc bạc của mình sau nụ cười nhẹ tênh như “mây
trôi lang thang cho hạ buồn”. Tranh thủ. Mái đầu tóc đã hóa mây bay vẫn còn bên
cạnh mình, tự lừa mình rằng thời gian sẽ vẫn buông tha một ai đó và người đó phải
là người tình tóc bạc.
Nó ngửi mùi của quá khứ đến hiện tại, vẫn chung tình với vị mồ
hôi nắng, mưa; không thiết tha mấy hương thơm nhân tạo mà mỗi ngày nó xịt lên
người cho giống bạn, giống tôi. Lịch sự hay xã giao hay mấy phần đủ lễ. Tự tạo.
Đường về nhà là vào tim ta
Dẫu có muôn trùng qua
Vật đổi, sao dời, nhà vẫn luôn là nhà
Ai rồi cũng phải lớn. Đứa nhóc của hôm nào ôm chân, vờn tóc
khi ngọn tóc đung đưa trên sàn nhà. Phiêu lãng. Hôm qua thì ở lại. Nước mắt lại
chảy xuôi. Nếp nhà lên lửa mới, hâm nóng tình yêu thường. Người tình trong chay
tịnh, nó ngồi với thịt kho. Chuyện trò. Mấy bước đường cuộc sống từ công việc đến
gia đình sau chương đời mới sang trang. Nó giờ đã là ông già của ba đứa nhóc.
Khuya về mang tịnh độ. Nó lắng nghe người tình mấy chuyện cuộc
gần đây. Người tình nghe nó nói mấy chuyện gần đây sống. Trong tiếng giảng của
thiền sư phát ra từ Youtube, người tình và nó, nó và người tình….chuyện trò giửa
đêm trôi. Rồi cơn mưa mùa hạ, lướt qua trên mái nhà, tắm ướt một đợi mong…khi
nào thì đến lễ.
Có thằng nhóc sống lâu, nằm gối đầu ngắm...lắng nghe một hơi thở nông sâu. Nhọc nhằn
Ba đi đi! Thằng nhóc với thân hình như cây sào đang nằm đo dọc
những miếng gạch bông.
Đi đâu? Ông già hỏi lại thằng nhóc. Đầu đấu đầu.
Ba đi đi ra ngoài đi! Thằng nhóc lập lại và tìm cho ông già một
chỗ đến.
Đi ra ngoài là đi đâu? Ông già hỏi lại tiếp. Miệng cười. Ngộ.
Bị đuổi lại cười. Thằng nhóc của ông già của những buổi ôm chân, nói ông già ở lại
với thằng nhóc cho mấy đợt hành trình quay cuồng giữa công việc và cuộc sống.
Ba đi vòng vòng đi! Thằng nhóc nghẻo đầu mình sang một bên, mắt
thả lên trần nhà như đã tìm được một địa điểm cho ông già.
Ba không đi vòng vòng! Ông già trêu tức thằng nhóc của mình.
Ba đi đi!
Đi đâu?
Ông già và thằng nhóc. Lập lại. Đến vô tận. Đêm. Ông già tắt
ti vi để những con thú trên màn hình trôi tuột hút vào một màu đen để bắt đầu
trận chiến trước khi đi vào giấc mộng con.
Từng đọc. Ba ơi mình đi đâu. Giờ đây, ông già thằng nhóc xác
lập những điểm đến. Quanh nhà.
Từng hỏi. Giờ chúng ta đi đâu. Vòng vòng. Ông già và thằng
nhóc cứ dọc ngang những con phố như những người lính ra trận. Vào hầm. Dưới những
con đường chạy dưới đường cầu. Hét vang. Như trút xã những mệt mõi của ngày.
Đi đâu. Đi đến những nơi có vạt nắng cuối trời, trên những tầng không có mây trôi phiêu bạt. Tự do.
Đi đâu. Đi đến những nơi có những cánh chim trời, trên những con sóng vỗ bờ đến mênh mông. Du đãng.
Đi đâu. Đi đến những khói lam chiều mang mùi của cuộc sống, đất mẹ miền Tây; nơi những cánh cò cứ bay, bay mãi không mỏi mệt cho những buổi cơm chiều mằn nồng những giọt mồ hôi và tình yêu nung nấu.
Ông già trở người, cù lét, thằng nhóc vừa nói vừa cười không
rõ lời. Đêm. Ngỏ vắng xôn xao. Chuyện của hai người đàn ông tìm một điểm đến
trong tiếng phụ của thằng anh và cô em gái đang vùi vào lòng của ông già như thể
muốn nói. Đi đâu cũng được, miễn là đi cùng.
Đường về nhà. Ông già ngạc nhiên bởi một bài nhạc của giới trẻ
có ca từ hay đến vậy, bởi ở một sớm mai của ngày xưa. Ông già từng viết về một
đời Sales khi quan sát xung quanh mình, những mệt mõi trên gương mặt của những
con người đầy nặng gánh trên vai những áp lực cân bằng giữa hai bên khách hàng
và công ty ấy như biến mất đi khi họ nói về…nhà. Người nói về cha, mẹ; kẻ nói về
con cái. Tất cả đều sáng lên một niềm tin yêu đời đến lạ.
Đường về nhà của Ông già là một ngõ vắng xôn xao mà bao lần rồi
chị hỏi: sống sao em? Ngõ vắng là hẻm cụt, trước khi Ông già chỉ có tiếng chó sủa
hòa cùng tiếng chửi. Đôi khi. Nắng nhẹ nhảy lên vai rồi bay xuống thềm nhà
trong những ngày nắng sớm hay vài giọt nước lất phất trên đầu rồi chạy xuống đất
để chơi cùng mấy giọt nước anh em đang hòa chung một dòng.
Từ lúc Ông già về, ngõ bắt đầu xôn xao bởi mấy tiếng trẻ. Thằng
nhóc trọ trẹ gọi ông già ở mỗi lần về nhà, nắng lặn mất tăm. Hớn hở. Mở cửa và
gọi Ông già như vốn dĩ đấy chỉ là một cái tên thứ hai đặt cho ông già mà thằng
nhóc được nghe rồi lập lại, riết thành quen.
Thăm hỏi nhau như xa xôi bao ngày gặp lại. Thằng nhóc hỏi ông
già: ngày ra sao? Ông già hỏi thằng nhóc: học thế nào? Cứ thế mà liên tu bất tận,
mấy cái cảm xúc của ngày trào ra, cô đọng thành từ. Cả hai. Mạnh ai nấy nói. Cười.
Gã ngông nghênh ngạo đời như tìm được tri kỷ. Nói cười thiếu
một chút men cay rồi thả khói bay về trời như ở một thời thanh xuân đi tìm cô
đơn để rồi tự tạo cô đơn trên ở mấy miền khói lam chiều hay mấy chiều góc núi bảng
lãng sương bay. Ôm đàn mà hát cho quên tháng ngày.
Gã ngông nghênh ngạo đời như tìm lại tri kỷ. Nói cười với những
nghĩ suy được ghi nhớ lại, viết ra thành một quyển nhật ký dành cho những tình
yêu của đời mình. Mấy bận. Em hỏi: cảm xúc ở đâu ra? Ông già cười: chất liệu nằm
ở quanh ta, yêu thương là đủ cả đắng, cay, ngọt, bùi, phần còn lại là cứ viết
ra bằng đủ cả yêu thương.
Gã ngông nghênh là ông già giờ ở đây. Là đà không còn là lơ lửng trên mặt đất này, thiên đường gọi tên, thiên đường nhân gian gọi tên Ông già ở mỗi độ nắng lặn mất tăm.
Máu tảy thành thông. Thằng nhóc Lavie ngọng nghịu la to như
khẩu hiệu ra trận ở những trận chiến về đêm sau khi Ông già rũ bỏ những công việc
của ngày.
Ngày xưa. Ông già mê kiếm hiệp với những câu chuyện của Kim
Dung, Cổ Long, chẳng có bộ phim nào dựng lên từ những tiểu thuyết của hai tác
giả này mà Ông già bỏ qua. Ông già mê cái thế giới “giang hồ”, “người chạy
nhanh hơn ngựa” được dựng lên đầy sáng tạo với những môn phái võ công. Chẳng phải
con người ta dệt mộng từ những điều không thể. Tương tự. Nơi gã khổng lồ Toyota
gã làm, cũng thấp lên đam mê từ những điều tương tự vậy.
Ngày nay. Ông già biết thằng nhóc trong thân hình trơ xương ấy,
cứ như một gã trai dậm trường sương gió, mấy phần thịt máu để ngoài da như vốn
dĩ sống là để chiến đấu. Ở lưng chừng đêm, Ông già nói mấy câu của kiếm hiệp ăn
sâu như để một cách hù dọa thằng nhóc sợ máu lại thích mấy trò đánh trận giả bằng
câu máu chảy thành sông.
Có lúc. Trận đánh tay đôi.
Thằng nhóc Lavie chiến đấu với ông anh ở những trân đánh đêm,
lấy gối mềnh làm vũ khí rồi chuyển sang tay chân. Lôi ông già hoặc em làm trong
tài phân xử ở những lúc mạnh tay hay chơi “nhây” chẳng chịu ngừng nghĩ khiến
ông anh bực mình “xuống tay”
Ở mấy trận đánh đó, Ông già ngó lơ, giả đò như không biết bởi
…quen rồi. Cãi nhau đó rồi cười đùa trở lại. Đánh nhau đó rồi lại nằm cạnh nhau
ở giấc ngủ mơ màng.
Có khi. Trận đánh tay ba. Thằng nhóc Lavie nhảy lên một chỏm
đá đấp nổi ở một khu trẻ trơi, nằm một góc đường sách. Nhiệt tình. Như một chú
gà tre “cà khịa” với mấy chú gà chọi. Thằng nhóc rượt đuổi hai ông anh chơi
cùng, thân hình to vật vã trong đôi mắt e ngại của ông anh Merci nhà mình. Ông
già nhìn cười, thấy trận đánh có phần chênh nhau. Ngộ. Đánh đấy rồi lại cười. Hồn
nhiên. Trẻ dễ kết thân, trẻ dễ bỏ qua dẫu là vui buồn hay đau đớn.
Nhiều khi. Trận đánh tay
tư. Ông già thực hiện mấy màn “song kiếm hợp bích” với cô nhóc của nhà mình, lấy
gối làm “kiếm”, chiến đấu với mấy ông anh. Cô nàng nằm trên đôi tay của ông
già, tung cước với múa may loạn xa. Rượt đuổi. Rộn rã. Dưới một mái nhà giữa phố
thị lên đèn trước khi đi vào mấy giấc mộng con. Trút xã hết mấy năng lượng của
ngày còn sót lại. Để rồi, ba mái đầu chụm lại ở một nửa khuya khi ông già giấc
mình thích giấc. Cười. Đặt lên những vầng trán về những nụ hôn sâu như đâu đó
nhắc nhở ông già về tình yêu còn lại để rồi một sớm mai thức dậy, ông già biết
mình sẽ đi đâu, làm gì và trên tất cả ông già biết rõ hơn vì sao phải làm, phải
đi.
Sài Gòn của đêm chuẩn bị vào mùa đỏng đảnh – chợt nắng chợt
mưa. Sài Gòn bắt đầu chịu đựng cái nắng oi nồng của ngày bắt đầu trút xã xuống
đêm. Rộn rã. Ông già chở hai thằng nhóc của mình vi vu để đón mấy cái cơn gió
lành còn sót lại để tạm gác qua một bên những bộn bề ngày. Khát khao. Sự gắn bó
trong thời gian còn sót lại của ngày của ông già và đám nhóc. Nhỏ nhoi. Yêu
thương chỉ trong tầm đ ó.
Ông già vừa thoát khỏi mấy căn hẻm ngoằn nghèo như một trong
những nét đặc trưng của Sài Gòn – Gia Định như muốn cho hai đứa nhóc của mình
thấy một hình ảnh khác thênh thang chật những chiếc xe đi là những con đường nhỏ
hẹp lẻ loi người lại.
Thằng nhóc của ông già yêu cầu quay lại. Đường một chiều. Con
đường Phan Đăng Lưu đông nghịt người đi. Vội vã. Ông già lướt qua cả những
chàng trai, cô gái đang mời gọi người đi đường đón nhận bóng bay như một trong
những cách thu hút người đi đường dừng lại cho một quán cháo dinh dưỡng mới
khai trương.
Ông già nhớ. Rõ ràng. Thằng nhóc Lavie của ông già không
thích chơi bong bóng.
Trọ trẹ thằng nhóc nói: Cho bánh bèo! Thằng nhóc Lavie của
ông già muốn lấy bong bóng làm quà cho cô em gái Julie. Ngộ.
Thằng nhóc của yêu thương vơi đầy. Đón nhận cô em gái của
mình trong lòng đầy bối rối, đây vơi yêu thương. Hờn, yêu trộn lẫn.
Mấy độ. Thằng nhóc được ngủ trong vòng tay em, no căng sửa mẹ
trong suốt một năm dài. Rồi phát hiện ra dưới bầu sữa ấy, bụng ngày một to ra,
vị không còn như trước nữa. Thằng nhóc Lavie của ông già cũng chẳng còn thiết
tha giọt sữa mẹ. Thằng nhóc nằm ngang.
Mấy bận. Thằng nhóc nằm ngủ kế bên, lắng nghe hơi thở của em.
Trở mình, có tiếng khóc trẻ ở kế bên. Lòng động sóng trào. Thằng nhóc của Lavie
của ông già chẳng còn thiết tha hơi ấm của mẹ, thằng nhóc quay sang với ông già.
Thằng nhóc nằm dọc. Rối lòng.
Mấy đợt. Thằng nhóc ngồi trong lòng ông già thả ánh nhìn về
cô em gái Julie đang đòi, có một điều gì đó như là tranh đấu. Lòng rối. Thằng
nhóc như chỉ có thể nhường đồ chơi, nhường ti vi, nhường tất cả…luôn cả em,
riêng ông già thì không. Tự dưng. Ông già thấy mình có giá như gia tài còn lại
duy nhất của thằng nhóc nhà mình.
Thằng nhóc Merci trong thân hình được em gọi là khủng lòng vừa
bỏ cặp xuống là bắt đầu kể với thằng nhóc Lavie trong thân hình gày gò đang
đung đưa chân thưởng thức sữa chua của em làm, như thể sau một ngày làm việc vất
vả vậy. Làm việc của anh chàng là ăn và chơi theo một phong cách Regio Emilia.
Chuyện. Thằng nhóc Merci vừa kể trên đường về của một Sài Gòn
gió bụi, vài cánh lá phương rơi rụng xuống vai của Ông già như muốn nghe cùng.
Chuyện. Thằng nhóc Merci bị mấy đứa bạn “khủng long” cùng trường
bắt nạt trong một lớp học Yoga, anh chàng thấy không vui vì cánh tay của mình gần
như bị gãy vì quá đau. Cô giáo hỏi han rồi thôi, không trút xã hết sự hã hê của
anh chàng. Mọi thứ tưởng đã xong, Ông già đâu hay thằng nhóc Merci về kể lại.
Lavie đánh nó đi Lavie! Thằng nhóc Merci hậm hực trong khi miệng
toét cười nhìn phản ứng của thằng nhóc Lavie đang vét hết hủ sữa chua.
Ừ, oánh nó! Thằng nhóc Lavie hưởng ứng cho một trận đánh mà
chẳng biết rõ là ai.
Hai anh bự lắm! Ông già chen vào câu chuyện.
Oánh luôn! Thằng nhóc Lavie đung đưa chân, đủng đỉnh đáp
trong khi đã vét sữa chua cạn đáy. Giọng ngọng nghiệu của anh chàng như chắt nịch.
Ông già giấu đi nụ cười, bởi không muốn khuyến khích mấy thằng
nhóc của ông già thực hiện mấy trò đánh nhau.
Ông già không biết điều ấy gọi là gì cho đến cuộc gọi đêm về
cho người tình tóc bạc. Ký ức ùa về. Người tình kể: giống bác hai, bác ba
Chuyện. Ngót nghét gần năm mươi năm về trước. Gia tài của cả
nhà chỉ là một chiếc xe đạp, bác ba nhường bác hai đi. Thời kỳ nào thì cũng có
chuyện bắt nạt…học đường.
Mấy trò của trẻ, bắt nạt bác hai chở về. Núp lùm. Một bận.
Bác ba dặn dò, tới một khúc xa trường. Một đấu ba, Bác ba dần cho đám nhóc một
trận…
Rồi họp phụ huynh? Ông già chen vào, cắt ngang câu chuyện của
người tình tóc bạc với một trận cười rộn vang ở hai đầu.
Sài Gòn khi đó như bớt đi oi bức, chỉ còn nồng nàn khám phá
ra một điều – phản ứng cùng chung một dòng máu. Đó là anh em.
Thằng
nhóc mang tên gọi cuộc sống – Lavie đang cố gắng với những bàn tay con chỉ có
da bọc xương để với lên giành điện thoại của ông già ở một Sài Gòn đêm vào hạ.
Em
ở trên màn hình. Phờ phạc. Sau những đợt kiểm tra sức khỏe ở trong một căn
phòng đầy mùi ê te, nói chuyện với nhau qua màn hình điện thoại. Em nhớ đám
nhóc của mình.
Thằng
nhóc có đôi mắt đen tròn đang nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, trong lúc
ông già cố gắng xoay chiếc điện thoại để bắt hình ảnh của thằng nhóc Merci và
cô nhóc Julie đang giận dỗi vì em đi quá lâu (quá lâu trong trẻ tính bằng giờ?
Em nằm viện đã một ngày vì những triệu chứng không rõ ràng)
Thằng
nhóc Lavie của ông già cố gắng thả tim cho em.
Sống
là để yêu thương. Ông già và thằng nhóc. Tường thuật. Chuyện nhà. Thằng nhóc kể
lại cho em nghe bằng giọng ngọng nghiệu về ông anh Merci không nghe lời ra sao,
về cô nhóc Julie nũng nịu thế nào. Ngôn từ không biết từ đâu tuôn trào bất tận
qua cái miệng có hàm răng sữa thưa. Đâu biết. Cách đấy mới hai năm, thằng nhóc
là một nổi lắng lo về chậm nói.
Sài
Gòn bắt đầu đi về khuya. Thằng nhóc kể ông già nghe chuyện của cô giáo mình, mấy
chuyện thương yêu theo tình yêu của trẻ.
Sống
là để yêu thương. Ông già và thằng nhóc. Ngẩng mặt nhìn lên chuỗi thiên hà dệt
bằng trí tưởng tượng từ trần nhà trong căn hẻm nhỏ. Thằng nhóc của ông già cho
đi tình yêu trẻ bằng mấy món quà buổi sớm mà em kể lại. Đủng đỉnh. Mang hai phần
mỗi sáng, một cho mình và một cho cô giáo từ mấy món ăn em làm.
Thằng
nhóc mang tên cuộc sống. Tập tành chuyện yêu thương. Hối thúc ông già gọi lại bằng
một ứng dụng xã hội có thể thả những trái tim thay cho lời nói. Em cứ hỏi, thằng
nhóc thì cứ thả những quả tim đỏ bay lên. Trẻ chơi, trẻ thả, trẻ nhớ và trẻ nhờ
nhắn gửi những yêu thương.
Trong
chặng đường của đời mình, ông già ngẫm lại đã mấy lần thả tim cho những con người
mình yêu thương? Đếm không hết những đoạn mình thả tim. Vô hồn. Đâu đấy chỉ là
mấy lời hợp lý. Đâu đấy thiếu vắng tự nguyện gửi tình yêu bay lên.
Ông
già ôm thằng nhóc của ông già vào lòng trong những câu chuyện đêm. Lắng nghe tiếng
phì phò. Ngỡ đâu tình đã quên mình, đâu hay tình giờ như tóc gió thôi bay, neo
đậu trong căn nhà không xác định hình thù, ngủ với yêu thương của trẻ. Mê say. Học
lại từ đầu. Cách sống để yêu thương.