Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn dong tinh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn dong tinh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012

ĐỜI CẠN


Chương 1
Đời có bao năm? Nhẫm đếm năm, mười, mười lăm…chỉ được vài lần. Đời cạn.
Photobucket
Lướt thướt đi trên con đường cỏ ướt hơi sương. Con đường mòn trở về làng vẫn như thế. Không gì thay đổi qua bao năm tháng, kể từ ngày nó ra đi, ra đi từ lúc ngạo đời. Ngông nghênh. Mái đầu lúc ấy vẫn còn xanh, áo trắng mõng manh còn vương mùi bùn thương nhớ. Giờ trở về mùi đã mất tăm chỉ còn thoảng một mùi nước hoa xa lạ.
Nó ngồi lại trên con đê già, nghe tiếng nước róc rách len lén chãy vào những thửa ruộng đang trổ bông đầy đồng. Một mùa lúa ngậm sữa, với tay hái vài bông lúa bỏ vào miệng ngậm thấy chất bột dần tan ra từng giọt. Nồng nàn. Chả hiểu nước từ đâu túa ra từ khóe mi không dừng lại.
Photobucket
Một thời. Trong hai con mắt.
Không thấy ai ngoài bà ngoại nó, long nhong mắt hí trên mãnh đất nghèo. Sáng chợ, trưa đồng, chiều sông, tối nhà.
Photobucket
Sáng nào nó cũng theo bà ngoại ra chợ từ thuở lên năm. Bà cháu thức dậy đi từ lúc ông mặt trời còn nằm lười trong tấm chăn đêm. Tranh thủ hái, bán vài bó rau, dăm trái dưa, cà từ mãnh vườn con còn sót lại sau khi dành cho lúa giống phần nhiều. Thoai thoãi đưa, mắt hí sáng ngời ngời quen chợ. Ai cũng thương. Thương thằng nhỏ không còn cha, mẹ. Không còn theo ý nghĩa của bỏ đi đến một nơi nào đó, miễn là thoát khỏi cái mãnh đất nghèo.
Ba nó. Ra đi từ một ngày nắng cháy giữa đồng, quãy gánh đi sau một điếu thuốc tàn. Mẹ nó. Ra đi từ một đêm gió lặng phía sau vườn, áo rách bươm, sau năm ngày mòn mõi tìm kiếm dưới nắng cháy giữa đồng, cuốn đồ đi tìm một điếu thuốc tàn. Ngỡ ngàng. Hai mái đầu lơ thơ tóc trắng nhìn thằng nhỏ. Nghẹn ngào. Tiếng khóc trẻ thơ trong chiều bơ vơ.
Photobucket
Trưa ra đồng long nhong trên những con đê già qua bao năm oằn lưng đi lồi lõm vì mưa nắng, cứ đấp lên chỗ này lại lõm xuống chỗ kia, mặt chãy xệ xuống hai bên. Nó thích đạp lên lưng đê già, chạy nhảy suốt những áng trưa thiếu thời. Điểm cuối là mô đất cỏ mọc đã xanh, bà ngoại nói ông ngoại nằm đấy giữ đồng những lúc không có ai.
Ngoại nó không thích nhai trầu, chỉ móm mém răng úa vàng thả khói thuốc bay, thi thoảng trong hơi thở lại có hơi cay nồng, lắm lúc có nước ứa ra từ khóe mắt khi nhìn nó. Nó hỏi, ngoại nói vì khói thuốc cay.
Rũi đời, ai tạc hình nó mà gắn lên người khuôn mặt, đôi môi mẹ, sóng mũi và vầng tráng của cha. Ngoại nó cứ thẩn thờ mỗi khi nhìn gương mặt nó rồi thả khói thuốc bay. Thuốc tàn ngoại giữ lại đầu lọc trong chiếc lọ bên mình. Không biết làm gì. Nó hay lượn lờ ngồi quanh ngoại để ngửi mùi cay nồng, mở sách ra đọc bài vần, thấy ngoại ngoái nhìn cười, nó thích chí lại đọc to hơn. Tiếng vang vang giữa đồng “ công cha, nghĩa mẹ “. Ngoại ngồi dựa gốc cây, mỗi khi nó long nhong trên cánh đồng ngập lúa. Lưng phơi giữa trời, sơn lên da màu nắng ram rám. Lớp mười nhổ giò, ưởng người lớn lên như Thánh Gióng, vậy mà cứ thích ngồi quanh để ngửi mùi cay nồng kèm tiếng ho sặc sụa. Một mùi hương đâu đó thoảng qua bay phấp phới nơi đầu mũi không tan.
Chiều về chiến đấu cùng bọn nhóc trên những nhánh sông. Phơi mình,ngụp lặn. Lờ đặt rảo quanh, tìm một mẻ cá kho thơm nồng nơi cháy bếp. Ngoại nó nấu thiệt tài, cá lớn cá nhỏ lên bếp đều thơm nồng ngập cả một khúc sông. Khúc sông ôm người nó, mỗi lúc một dôi ra, lớn phổng sau những lần nước lên, lũ kéo về mõi mòn một chiều quê. Chờ đợi. Khói thuốc nào trở lại có đôi, nó bảo ngoại đừng chờ, nó không còn thẩn thờ hỏi cha, mẹ nó đâu mỗi lần đấm, đá với lũ nhóc cùng xóm.
Nó nói nội: nó chả cần cha, mẹ. Giữ lại lòng lời nói: chỉ cần ngoại thôi. Nó ngông nghênh trên con đê già. Bỏ học. Đi ra thị xã làm thêm kiếm tiền mặc kệ ngoại can ngăn. Nói, khuyên, khóc, chữi trong cơn ho vương mùi cay nồng đứt quãng. Nó biết ngoại đã già. Thửa ruộng tàn và mãnh vườn con không còn chống chọi được nữa với cơn đói và bệnh tật. Nghe mấy thằng bỏ học, đi làm công sống cũng khá hơn ôm mãi miếng đất nghèo. Đời chưa thay đổi nhưng cũng bớt đi nhọc nhằng dẫu rằng là kiếp sống nhọc lòng khi nó lỡ yêu sách vỡ.
Ngày nó đi, ngoại ngồi dựa gốc cây, thả khói bay, nó nói gì mặc kệ. Sách vở ngoại để kế bên, nói nó đi khuất dạng là tao đốt liền. Ngoại không biết trong cuốn sách dấu đâu đó bức thư tình vừa viết. Ngô nghê. Nhỏ hàng xóm cứ đong đưa nhìn nó chơi đùa trên những khúc sông, mặt đỏ au mỗi lần nó lặn chổng mông trần trêu ghẹo. Giờ nó đã ra dáng một gã đàn ông trong thân thể mười tám, chỉ có đầu óc mỏng manh như hạt lúa, bên trong chỉ chứa hạt lúa đang tỏa hương yêu ngào ngạt.
Photobucket
Tối nằm lấy hơi ấm lòng ngoại, vẫn còn giận nó quay mặt vào trong, người run lên đứt quãng khi nén từng cơn ho. Ngoài vườn vẫn còn nghe những lời ca không bao giờ hiểu. Từ là từ phu tướng,
Bảo kiếm sắc phong lên đàng.
Vào ra luống trông tin chàng.
Năm canh mơ màng.
Em luống trông tin chàng,
Ôi gan vàng quặn đau.
Khàn đặc. Giọng ông chín bên nhà cứ qua nhà ngoại, ngồi ngoài hiên nhà mỗi lúc đêm về, hát một câu vọng cổ, không hiểu sao nghe lần nào ngoại cũng nói não lòng. Nó cứ quay về mỗi lúc nhớ quê, nhớ ngoại dẫu rằng chẳng cách bao xa. Thị xã về nhà chỉ chừng vài tiếng. Mỗi lần về mỗi lần thấy cách xa.
Những con người trẻ miệt mài với những đam mê không bao giờ cạn, vật chất xếp hàng ngang đến vô tận. Nó cũng đi theo tiếng gọi của những gì mới mẻ, bạn bè tụ tập mỗi đêm khi phố thị lên đèn. Những chiếc áo nhàu nhĩ được thay bằng những chiếc áo mới vẫn hợp thời cho những bia rượu về khuya. Rộn ràng. Tiếng cười nói gái, trai. Thời gian như bất tận cho hương vị giữa đêm bay lên. Nặng mùi. Cay nồng trên đôi môi nó, không biết vì sao lại không giống mùi cay nồng trên người ngoại nó, hình như thiếu chút mằn mặn của nước mắt. Chấp chới trở về. Tìm lại mùi cay nồng khi chăn đêm vừa đắp lên mãnh trăng khuya.
( Ảnh: sưu tầm )

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

Đôi khi tôi muốn ngồi trong những ngày cũ!

Với thằng bạn. Thân hay không thân. Đến giờ vẫn chưa xác định được. Ngẫm nghĩ. Cuộc đời lắm lúc ta cứ buộc ta đi tìm tri kỷ, tri âm chi để rồi bàng hoàng ta nào có đâu tri âm, tri kỷ. Hoang mang. Bỏ ngang những ràng buộc, về ngồi lại trong những ngày cũ.
Photobucket
Hai thằng sinh viên. Ngồi nơi góc quán café, thằng thả khói thuốc trong men đắng café. Thằng ngồi thả hồn trong những câu chuyện vừa nghĩ với vị đắng café pha thêm chút sữa cho ngọt đời. Ngoài đường thiên hạ đi qua dưới lớp kính trà, quán thấp hơn mặt đường thấy đời như lùn xuống trong không khí khói nồng quyện đặc.
Một sáng mưa rơi lữ thứ.
Hai thằng đi hoang. Ngồi nơi góc quán nhậu, thằng thả khói thuốc bay trong đêm tối Sài thành, vu vơ vài câu nói ngạo đời. Tròn trĩnh. Một câu nói dối lòng mong thời gian vút bay cho những rối loạn hiện thời trôi lẹ. Thằng ngồi nghe trong vị bia vừa ngấm hơi lạnh đá, sương. Chán chường. Những câu nói hay lời than thở cứ lơ ngơ chạy ngược chạy xuôi trên bàn mỗi khi đêm về khuya khoắc. Dọc đường, thiên hạ ngã nghiêng ly cụng vơi, đầy vài gã rồ ga hút vào đêm đã lưa thưa người thường.
Một đêm nưa rơi du đãng.
Photobucket
Hai thằng ngang tàng. Lang thang trên những cung đường ngổ ngáo, thằng nói thằng nghe, thằng che thằng dấu. Những tâm sự đâu đâu của tuổi mới vào đời bị gai tình đăm nát. Rĩ máu. Lau sạch như con tim còn lành lặn, chưa hề bị những đau thương giày xéo. Gồng gánh. Những đoạn đường thanh niên.
Không là bóng hình, nhìn cứ như đồng tính. Cương, nhu thay lượt. Điên cuồng thay phiên.
Với thằng bạn. Thân hay không thân. Đến giờ vẫn chưa xác định được. Cuộc đời lắm lúc ta cứ nghĩ ta phải đi tìm tri kỷ, tri âm để rồi ngỡ ngàng ta nào có đâu tri âm, tri kỷ. Xốn Xang. Lòng ta đang sống với những ngày nay vội vàng.
Hai thằng bỏ ngang. Moi móc ký ức hiếm, tàn nơi bàn nhậu. Thả khói thuốc bay trong đêm sầu tỉnh lẻ, nói nhau nghe những câu đậm đặc chất đời riêng tư. Trà dư tửu hậu, khảo tra phần cảm xúc nào chôn dấu, đánh đố nhau với bao dòng suy nghĩ sang trang.
Một lần mưa rơi bôi, tróc.
Photobucket
Hai thằng khốn nạn. Đào bới kỷ niệm đầu, đau sau cơn nhậu. Ngồi phả thuốc bay, nhấp vài ngụm café cho tỉnh táo để lừa đời không ngỗn ngang. Dò xét. Tâm trạng đi hoang, ngang tàng có còn giữ. Lạc vào một cõi tạm nào đó dấu mình như đời vẫn gọi từng trãi. Nghi ngợi, ngợi nghi. Sợ tìm điều khiếm khuyết. Hai cuộc đời, hai cách sống ẩn trong hai gia đình, hai thân phận. Từng thằng.
Với thằng bạn. Thân hay không thân. Đến giờ vẫn chưa xác định được.
( Ảnh : Sưu Tầm)

Sự trung trung & Câu chuyện về một DỊ NHÂN

Bỏ mặc cơn mưa và con đường ẩm ướt. Nó đến tìm anh. Không nghĩ ra ai thích hợp hơn để nói chuyện với nó vào lúc này và về điều ấy. Thâm sâu.
Nó đến tìm anh. Nói về sự trung dung.
Anh cười: Em đã già thật rồi!
Photobucket

Một giàn hoa bò quấn quanh tường gỗ trước nhà, li ti hoa nở một màu hồng sen, điểm thêm những hạt nước bắt ánh đèn. Lung linh. Như một sân khấu ngoài trời lên đèn cho show diễn bắt đầu.
Thềm nhà cao hơn một tấc so với mặt đất, không có gạch lót chỉ có vài tấm đan xếp thành hàng từ cổng vào đến cửa. Ngồi bên thềm nhìn ra ngoài như thoát khỏi cái không khí rượt đuổi của Sài Gòn để trở về một miền quê nào đấy, thưởng thức một sân khấu thiên nhiên trình diễn rực rỡ ánh đèn vàng ấm áp và tiếng nhạc mưa rĩ rã.
Thật ra. Đến giờ. Gọi tiếng ANH. Với nó. Vẫn là có chút gì đó không tôn trọng. Bởi vì không biết gọi là ANH hay CHỊ!?
Nhớ lúc gặp anh. Nghĩ rằng anh đồng tính. Thân hình mãnh khảnh khoát lên chiếc áo thùng thình. Dị. Nhìn cứ nghĩ đang lăng xê cho một khuynh hướng thời trang đi trước xu hướng hiện tại.
Mặc. Gương mặt thanh với những đường nét như một người con gái nếu bỏ qua làn da trắng hồng thì không tìm được nhiều sự nam tính trên gương mặt anh. Nghĩ. Nếu make up chắc hẳn không ai nhận ra được anh là nam hay nữ. Cười trừ. Ừ thì có là gì, nghĩ chi cho sâu bởi đó đâu là cuộc sống của nó mà nó phải chìm sâu vào đấy sân si.
Cách nghĩ cũng hay. Anh vừa cười, vừa nói.
Có gì hay kia chứ, đấy chỉ là một cách suy nghĩ ích kỷ, khác người, không có sự chia sẻ thì nói gì đến việc hay ho. Nó nghĩ rồi nói giữa một trời tuổi trẻ. Cuồng ngông. Thích già đời
Anh cười. Sằng sặc. Cười như chưa từng được cười. Sảng khoải. Lúc đấy mới thấy một nét đàn ông nổi trội, trái ngược với thân hình và khuôn mặt nữ tính kia hoàn toàn. Thấy lúc đấy anh đàn ông hơn bao giờ hết.
Photobucket

Đôi khi sự chia sẻ lại là không chia sẻ. Anh cười bí ẩn.
Nghĩ cũng đúng. Đã bao giờ nó thích ai đó nói câu. Tao hiểu mày 
Thế thôi. Cười nghiêng ngã. Điên dại. Giữa một trời tuổi trẻ của riêng nó. Gặp anh. Đó là lần đầu tiên. Nghĩ rằng anh đồng tính.
Tiếng phong dinh đu đưa theo gió. Leng keng. Giữa một không gian ánh sáng vàng chiếm ngự dịch chuyển từ bên trong nhà tràn ra phía hiên, vượt qua đất đang dậy bùn, cố gắng chạm đến bờ rào như một người nghệ sỹ đang đi vào những nốt cao của bài hát. Phiêu.
Ngồi bên thềm nhà nghe hơi đất đưa hương vì cơn mưa cuồng thốc dậy, chỉ thiếu tiếng ếch nhái nữa thôi là có đủ một dạ khúc đêm quê, thay vào đấy là tiếng nhạc thiền. Miên man. Khiến người chao đảo nếu có lao xao ít sóng lòng trong một phút nào đấy ngập ngụa giữa đời bon chen, bế tắc. Hiếm hoi. Nơi đây hòa với đất trời.
Photobucket 
Nhớ lúc gặp lại anh. Vẫn nghĩ rằng anh đồng tính. Thân hình mãnh khảnh vẫn khoát lên chiếc ào thùng thình. Dị. Thường. Giữa không khí quán bar cao cấp của đất Sài Thành, đặc quánh mùi rượu bia và thuốc lá. Bám người nó. Không ích mùi hương đưa đẩy. Bắt gặp nụ cười từ trong một đám đông. Nhốn nháo.
Hỏi. Ngạo. Mắc xếch. Đi đâu đây!? Không chờ câu trả lời. Hỏi tiếp. Anh là pê đê à!? Giữa hơi thở nồng nặc cồn và thuốc lá.
Cười khềnh khệch. Ngạo. Mắc xếch. Xã giao. Cười sằng sặc. Còn hơn cả thế!? Mùi nước hoa hòa mùi cồn và thuốc lá xộc lên mũi. Ngưa ngứa.
Có muốn biết anh loại nào không!? Cười. Ngạo. Hơi cồn đậm đặc sau những trận cười. Điên dại.
Khỏa thân. Cười. Ngạo. Hơi cồn bay mất. Hồn đâu lạc loài. Anh chẳng phải đàn ông, đồng tính lại càng không. Dường như. Anh thuộc tuýp cuối cùng. Lưỡng tính.
Nó không gặp anh từ đấy. Lý do. Vì chưa đủ trãi nghiệm để hiểu hết tâm trạng của anh mang. Lúc ấy. Hẹn một ngày nào đấy đẹp trời.
Photobucket

Nó đến tìm anh. Nói về sự trung dung.
Anh cười: Em đã già thật rồi!
Nó soi bóng mình đang ngã theo ánh sáng vàng vọt từ không gian ẩm ướt để ngồi đấy chiêm nghiệm về bản thân mình khi hương trà đang tõa bay. Ừ già thật rồi còn đâu. Không già sao giờ ngồi đây với anh uống một tách trà thế này. Điên khùng. Mới ngày nao ngồi với anh nơi này. Nói, cười. Khùng điên. Ngày tháng chẳng còn thiết tha. Giờ khác quá.
Không mấy ai trong cuộc sống này chấp nhận một cơ thể và hình hài khác biệt. Nó nghĩ không ai hơn anh để nó có thể ngồi nói chuyện về sự trung dung mà nó rút ra.
Nhấp một ngụm trà. Phả một hơi thuốc cay. Anh bắt đầu nói về mình vì anh hiểu. Giờ đây. Thằng nhóc điên khùng đã đủ trãi nghiệm để ngồi lắng nghe.
Photobucket

Câu chuyện một người đàn ông mang trên mình một bộ ngực phát triển đầy đặn, có đầy đủ âm đạo & dương vật.
Anh là một người khác thường, sống một cuộc sống khác thường. Sống là tranh đấu. Đúng với anh. Bắt đầu từ khi còn là một đứa trẻ. Khác biệt từ hình hài trong đầu óc đứa trẻ không phân biệt và câu hỏi tại sao luôn được nhận lại là một vòng tay và những giọt nước mắt.
Mẹ anh. Người phụ nữ mà anh căm hận và nguyền rủa nhiều lần khi lớn khôn. Nhận biết được điều khác thường. Hỏi. Tại sao không cho anh một cuộc sống bình thường!? Tại sao không quyết định cho anh một giới tính sau khi sinh!? Câu hỏi tại sao luôn nhận chỉ nhận được tấm lưng đối mặt và anh biết phía sau là giọt nước mắt đang rơi.
Photobucket  
Anh cũng từng yêu. Yêu rất nhiều. Cả nam và nữ khi hocmoon trong anh thức dậy. Thì thầm. Anh là nam hay là nữ. Tất cả đến rồi đi như câu chuyện chưa bắt đầu. Có hoảng sợ, có hoang mang và có chết lặng. Tất cả đến rồi đi như câu chuyện chưa bắt đầu.
Một lần nữa. Anh lại hỏi tại sao và lại nhận một tấm lưng đối diện mình với nước mắt lưng tròng và anh vẫn biết phía sau là giọt nước mắt đang rơi.
Anh sống buông thả pha với ngạo đời. Dừng. Ở tình dục. Sợ. Không có sự chia sẽ. Tất cả chỉ có mình anh lẻ loi chiến đấu chống lại cuộc sống này. Đời thường bóp chết những gì khác biệt.
Photobucket

Nó nhấp một ngụm trà. Thả khói thuốc bay. Ngột ngạt. Khó thở. Thấy con tim mình đang quằn quại cùng câu chuyện đấu tranh.
Điều đau đớn nhất anh nhận là suốt cuộc đời này anh không thể có được một đứa con. Dù là nam hay nữ.
Anh sống buông thả pha với ngạo đời. Dừng. Ở tình dục. Sợ. Không có sự chia sẽ. Tất cả chỉ có mình anh lẻ loi chiến đấu chống lại cuộc sống này. Đời thường bóp chết những gì khác biệt.
Những thử thách của đời thường. Anh khác biệt. Trốn tránh vì điều đó và không bao giờ anh cho phép mình tỏ ra khác biệt.
Photobucket

Anh tàn phá bản thân anh. Cho đến một ngày. Anh quyết định kết thúc cuộc sống của mình. Không thành. Ngồi bên anh. Mẹ anh. Người phụ nữ có cặp mắt yêu thương nhìn anh vẫn như ngày nào, giờ đã ráo hoãnh nước, chăm sóc anh như chăm sóc một đứa trẻ khờ sơ sẩy trong một lần chơi.
Xuất hiện trong đầu anh các câu hỏi mắc xích nhau: Bỏ đi hay giữ lại!? Chấp nhận hay từ bỏ!? Đối mặt hay đè nén!?... Tất cả giằng xé dữ dội để rồi cơn ức chế hình thành…Chỉ khi đó, sự trung dung (theo cách gọi của nó) đã hoà lấp đi tất cả.
Sấp xếp lại các câu hỏi sau khi đã tìm được câu trả lời:
  • Tại sao không cho anh một cuộc sống bình thường? => Bởi vì anh khác biệt
  • Tại sao không quyết định giới tính cho anh sau khi sinh? => Bởi vì chỉ có chính anh mới được quyền quyết định giới tính của chính mình và sự thật là anh chẳng phải là nam hay là nữ. Anh là một người lưỡng tính.
  • Tại sao không có một tình yêu & sự sẽ chia nào dành cho anh? => Bởi vì anh không nhìn thấy tình yêu và sự sẽ chia ấy. Mẹ anh. Người phụ nữ duy nhất trên cõi đời này công nhận cả hai giới tính nơi anh từ khi anh xuất hiện trên cõi đời này. Anh là người lưỡng tính.
Photobucket  
Không có nhiều sự sẽ chia khi cơ thể anh không cho anh một cuộc sống bình thường. Và khi đó nếu như anh không tìm thấy sự trung dung thì có lẽ anh đã huỷ diệt cuộc sống của chính mình và từ bỏ người phụ nữ kia vì cho rằng cuộc sống mình quá lẻ loi.
Anh nắm lấy bàn tay. Gương mặt kia nhòa nước. Đôi mắt ráo hoãnh lại khơi một mạch nước mới tuôn trào. Hạnh phúc.
Photobucket

Sự thật vẫn là sự thật. Anh là một phiên bản khác biệt. Dẫu rằng đôi lần trong lý trí vẫn đấu tranh và sự khát khao hoà nhập. Anh vẫn là một phiên bản khác biệt.
Anh rót tiếp một tách trà. Ấm trà đã hết nước. Gạt tàn đầy. Mưa vẫn lất phất bay.
Đến phần nó nói với anh. Nó thấy những sự nhỏ nhặt của đời mình. Những khó khăn chẳng là gì cả. Khi đem ra so với anh. Tất cả mới chỉ là vừa mới bắt đầu. Không có gì để ngồi đấy âu lo và khắc khoải nhiều thế cho cuộc sống này.
Đến phần anh tiếp nói. Có đáng để lắng lo, có nhiều thứ quá nhỏ để ngồi đấy dằn vặt chính bản thân mình, để quên mất những người thân yêu. Sẵn sàng chia sẽ. Một mái ấm, tình thân, anh em, bạn bè và những mối quan hệ khác biệt. Những sẽ chia khác biệt. Không giống nhau nhưng tựu chung lại vẫn là một sự chia sẽ.
Nó cười khi nghe câu anh nói anh lập lại: Em đã già thật rồi.
Già thật rồi anh! Già rồi mới ngồi nghiệm ra mấy điều cao siêu đó và thật trớ trêu con đường dẫn dắt nó đến với điều đó lại xuất phát từ một thằng nhóc nhỏ hơn nó mấy tuổi đầu. Một đứa nhóc hướng nó đến sự giản đơn và tự thân mình đi tìm sự thanh thản bằng nhiều con đường khác nhau. Trong đó. Đạo Phật là một lối.
Photobucket
Ngạc nhiên trong ánh mắt anh nhìn. Bỏ quên tách trà và quên luôn thả khói. Vài giây trôi qua. Ngểnh cổ cười.
Cuộc sống thật diệu kỳ vì mỗi con người luôn có một điều thú vị riêng nếu như ta nhận thấy.
Nó bắt đầu nhìn vào thực tế. Giống anh. Sự thật vẫn là sự thật. Quả thật, cùng một sự việc nhưng có quá nhiều cách nhìn khác nhau. Nói và làm. Khác biệt. Mấy khi tìm đấy được sự trung dụng.
Nó nói, anh nghe. Anh nói, nó nghe. Sẽ chia nhiều hơn buổi ban đầu. Gặp nhau. Như hai kẻ dị nhân. Khác thường.
( Ảnh: Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...