Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn doi lua. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn doi lua. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

ANH SẼ ĐƯA CON VỀ THƯA VỚI MÁ!

Anh sẽ dẫn con về lại quê mình. Qua một chiếc đò cơ hàn. Chòng chành sóng. Con sông xưa nào in bóng những hàng dừa ngập đầy nắng. Nơi tuổi thơ thèm khát. Chơi đùa. Sẽ in hình hai chiếc bóng cuộn vào nhau. Khác thường.
Bà con trong xóm ùa ra nhìn vào đôi trẻ, như từ lâu lắm rồi xóm nghèo không có. Một niềm vui. Pha sương muối. Ít cười. Người chỉ, kẻ trỏ rồi bàn tán xôn xao. Anh sẽ nở nụ cười tươi nhất nhìn con. Bẽn lẽn trốn tìm sau lưng anh. Vững vàng.
Anh sẽ dẫn con về lại với quê xưa. Cõng con chạy băng đồng, thả cánh diều bay cao, lên cao nhất giữa bầu trời mây bay có nhiều cánh diều đang lên. Ấm ức. Những đứa trẻ trong xóm bu quanh anh, hỏi anh và anh sẽ dạy cho chúng cách thả diều bay cao. Ước mơ.
Thi thố. Hái những trái dừa cao nhất. Trên thân dừa trơn tuột. Vài đứa nhóc cười khi thấy anh ngồ ngộ như nhái vượt tường. Tồi tội. Anh vã mồ hôi. Hụt hơi ngồi cùng con uống giọt nước dừa. Ngọt lịm tình. Nụ cười bỏ quên phố thị. Đi vào lòng con.

Bóng xuân đâu đó bên thềm ước mơ.
Photobucket

Con sẽ dẫn anh về lại với miền ký ức của con.
Nơi hàng dừa nghiêng mình soi bóng nước.  Lẻ loi. Vài con chuồn chuồn đạp nước. Bay trôi nhẹ nhàng. Có cô bé ngồi dựa cửa mơ màng trong đám khói bay giữa đồng. Khát vọng.
Nơi bếp nhà quyện khói. Mùi cá kho phảng phất mùi tiêu cay nồng. Xông mũi thòm thèm. Có cô bé ngồi học lóm trong ánh mắt trong veo. Mơ một ngày được như má. Nồng nàn những gia vị. Đầy quê.
Anh sẽ tát ao nào bắt cá với ba. Nó quẫy đuôi, chui sình trốn vội trong hơi lạnh cuối mùa. Ba sẽ vỗ vay anh khen hay đáo để, dân thị thành mà bắt cá ngon ơ. Anh cười. Tan cả đông lạnh. Ấm lòng.
Con sẽ thay má nấu cho anh nồi canh chua với cá, rau, cà. Mặn mà. Một dư vị đồng quê. Anh thích thế. Nói con vậy. Má à. Cả nhà cười rôm rã.
Má đừng lo
Anh đặc biệt. Không nhìn con bằng đôi mắt bụi trần. Chút phiêu bồng trong ánh mắt dọc ngang đời. Ngán ngẵm. Khác những đứa con trai trong xóm nhà mình. Vốn khổ. Chẳng muốn mang thêm một món nợ đời. Trả suốt kiếp. Chưa xong. Mang tội.
Anh đặc biệt. Không đến với con bằng đôi tay nâng đỡ. Chút bỡ ngỡ ban đầu thay bằng đôi tay khõa lấp. Một niềm đau. Không che đậy. Nhìn vào sự thật chứ không dối lòng, bằng bàn tay thương hại trong ánh mắt vơi đầy. Những người trước đây. Đến với con. Má à.
Anh đặc biệt. Không bỏ đi khi nhận sự phũ phàng. Từ trái tim mềm yếu, sợ tổn thương trong con. Một nhà tù. Tự xây. Khi nhiều lần bị xót thương. Phá phách. Tâm hồn. Anh ở lại trong trái tim con mất rồi. Dẫu thế nào thì má ơi…
Kiếm đâu được thương yêu. Má nói rồi khóc hoài. Mỗi lần nhìn chiếc xe lăn. Lặng đời.
Photobucket
Xin má đừng khóc và đừng lo vì con má có đôi chân tật nguyền.
Anh sẽ đưa con về thưa với má.
He will take your daughter back to our hometown. Across a sturdy ferry, braving the waves. The river, where long ago the shadows of coconut trees danced under the sun, was a place filled with childhood yearnings and playful adventures. It will imprint the image of two intertwined shadows, different from the usual.

The neighbors gather to watch the young couple, a rare sight in this poor neighborhood. A source of joy, mixed with a hint of salty mist. Few smiles. Some point, others nod and discuss animatedly. I will wear my brightest smile while looking at our child. Shyly, they will hide behind me, steadfast.

He will bring your mom's child back to the familiar homeland. Carrying them, we'll run through the fields, release kites to soar high, reaching the peak amidst the sky filled with flying kites. Warm and nostalgic. The children in the neighborhood will gather around, asking, and I will teach them how to fly kites high. Dreams.

Contest. We will pluck the highest coconuts. On the slippery trunk, a few kids laugh as they see me climbing over the wall like a mischievous cat. Awkward. I sweat profusely. Out of breath, sitting with our child, I'll share a sip of coconut water. Sweet and intimate, a smile forgetting the urban bustle, entering your mom's child's heart.

Somewhere, the shadow of spring on the threshold of dreams.

Your mom's child will guide him back to my realm of memories.
Where leaning coconut trees cast shadows on the water. Secluded. Some dragonflies kick the water, gently floating away. A girl is sitting against a door, lost in thought amidst the smoke in the field. Aspirations.

In the kitchen, smoke blends with the air. The smell of simmering fish sauce and spicy pepper wafts in. A tempting aroma. A girl sits quietly absorbed in her studies, her gaze clear. Dreaming of one day being like her mother. The rich flavors of home.

He will slap which pond to catch fish with Dad. They wriggle, hastily slipping away in the cold breeze of late season. Dad will pat his back, praising or teasing, that urban people can catch delicious fish. He laughs. Cold all over. Heartwarming.

Your child will cook a sour fish soup with Mom, with fish and vegetables. Savory. A rural flavor. He likes it that way. Saying so. Mother, everyone laughs heartily.

Mom, don't worry.
He is special. He won't look at our child with eyes full of dust. A bit of playfulness in the horizontal gaze of life. Disgusted. Different from the other boys in the neighborhood. Originally miserable. I don't want to burden life with another debt. Paying it off all my life. Still needs to be done. Guilty.

He is special. He won't approach our child with supporting hands. A bit of hesitation was initially replaced by clasping hands. A painful heart. Not hidden. Looking at the truth without deceiving, with compassionate hands in the eyes filled with tears. Those who came before. Coming to our child. Mother.

He is special. He won't leave when faced with rejection. From a soft and vulnerable heart, fearing to be hurt by our child. A self-made prison. When repeatedly wounded. Breaking. Soul. He stays in your daughter's heart forever. No matter what, Mom...

Where can love be found? Mom said it and kept crying. Every time you see a wheelchair. Quiet forever.

Please, Mom, don't cry and don't worry about me, because your child has disabled legs.
He will bring your daughter back to visit you.

Thứ Năm, 18 tháng 10, 2012

ĐỜI CẠN (2)

Sao anh không về mà nằm ở đây?
Nó quay lại ngước nhìn giọng nói ngọt lành như dòng nước mưa mát lạnh được ngoại trữ sau nhà. Hàng xóm. Em vẫn như thế không có gì đổi thay, chỉ có chiếc áo dài đã ngã màu nghèo khó theo từng con nước lên, giặt đi mặc lại không biết bao lần. Phẳng phiu. Gấu quần em hãy vương lên giọt bùn bị hơi sương làm tan chảy. Lấm lem. Đôi dép đã đi mòn con đê già qua những ngày ấu thơ khờ dại, chân em dường như không lớn nữa cứ thế như những búp sen xinh, rực nở giữa đồng. Rảo quanh. Trên con đê già, giờ chỉ còn mình em dẫm trên những ngọn cỏ ướp sương sớm đến trường, bắt gặp nó nằm dài trên con đê già. Mắt mộng ướt. Nó bảo bởi vì sương đêm còn ướt đẫm đến bây giờ.
Photobucket
Anh về nhà đi, ngày nào ngoại cũng chờ anh. Giờ mới chịu về. Thiệt tình.
Biết chứ. Biết dáng ngoại gầy gòm, lểu thểu trong đêm với những hạt lửa bay lên khi chụm lò củi mục phơi đủ nắng đầy, rớt mất mấy giọt nước tàn còn sót lại trên gò má đồi mồi lấm tấm trong vài câu vọng cổ giữa dàn ếch, nhái, ểnh ương hát xướng. Nỉ non.
Đường dù xa ong bướm,
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang.
Đêm luống trông tin chàng,
Ngày mỏi mòn như đá Vọng phu.
Vọng phu vọng luống trông tin chàng.
Sao nỡ phũ phàng...
Photobucket
Tiếng ông chín cứ dìu dắt ngoại đi qua những canh khuya. Càng khuya, rượu càng vơi. Càng khuya, lời ca càng ai oán. Lần nào cũng vậy, giữa đêm lại có tiếng chữi thề: thằng cha nó, con mẹ nó, rồi có thêm nó. Lần nào cũng như lần nào, ngoại ngồi cười khà khà rồi quay vô nhà. Mắt ướt ngủ khờ. Bơ vơ. Sáng nào dậy, đều đứng ngó về con đê già thả khói.
Biết luôn. Em đã trở thành thiếu nữ. Ngực căng tròn dưới những ánh trăng non soi mình trên con nước vừa lên, đẫm thân người. Sóng nước đùa vui lăn tăn lướt qua làn da trắng như gạo tinh vừa suốt. Lắc lư. Ánh trăng trên mặt nước, sóng sánh đùa cùng với ngực em. Đôi môi nứt nẽ những chiều hè ấu thơ giờ mộng sương ướt đẫm, gợi tình trong màu mận chín. Lơ thơ. Nếp tóc như những làn sóng con nhẹ bay dưới những con gió chiều. Vu vơ. Ngồi ở một mé sông làm gì không biết, cứ ngồi đấy thẩn thờ, nếp tóc ngày một dài theo chiều cao em lớn. Lơn tơn. Giấc mơ đi ngang qua ngày tháng: muốn làm cô giáo. Em nói với nó trong một chiều ngả lưng trên cây sung già, ngoại làm đồng ở đằng xa. Rù rì. Giấc mơ cô giáo của một cồn nghèo, eo sèo tiếng giọt mồ hôi ban trưa rớt trên nền đá ướp nắng rát da nơi lớp học giữa cồn. Học trò sẽ quay quanh em chọc nghẹo vì cô giáo đáng yêu và phần nhiều vì dáng đi khập khiểng, lúc đó nó sẽ là một anh bảo vệ nghiêm khắc trước đám học trò. Giải cứu. Một thiên thần dưới ánh trăng đêm, mềm yếu dưới ánh sáng ngày.
Photobucket
Em thích ngoại nó. Không biết có phần nào dành cho nó không? chỉ biết em thích ngồi cùng ngoại ở dưới góc cây sung già gần ngọn đồi cỏ mọc đã xanh. Nơi ông ngoại nằm giữa đồng giữ đất. Ngồi dựa lưng vào ngoại mỗi khi ngoại thả khói bay lên trời.  
Mở đọc những trang sách ngoại luôn giữ bên mình từ lúc nó ra đi. Bỏ trường, bỏ lớp, bỏ cả giấc mơ về con chữ. Đầu đời. Đọc tới, đọc lui mãnh thư tình dấu trong trang sách úa vàng. Đọc rồi, đọc lại vẫn cứ say say. Nồng nàn.
Photobucket
Gửi hàng xóm
Dạo này trong người tui cứ thấy kỳ kỳ. Mỗi lần gặp hàng xóm. Muốn nói nhiều lắm nhưng chẳng hiểu sao không nói được, mặt nó cứ ngu ra sao ấy, hàng xóm hỏi là tui không biết làm gì ngoài lớn tiếng, nạt trỏng. Nên viết thư này cho hàng xóm.
Chưa viết thư bao giờ, chỉ biết làm tập làm văn. Viết thư thấy sến sao sao. Mà thôi. Kệ! Sến cũng được miễn là nó nói hết được cái kỳ kỳ trong người tui.
Từ nhỏ đến giờ, gặp hàng xóm không biết bao nhiêu lần, giống như nước lên rồi nước cạn vậy. Lâu ngày. Chẳng chịu nhìn kỹ một đứa con gái gầy đeo như mấy ngọn cỏ lau cứ thích ôm nhào ra sông, liu xiu mỗi khi gió đến. Vậy mà, dạo này tắm sông nhìn hàng xóm trong những buổi chiều về, tóc bay lơ lững thấy tim đập rộn ràng, lòng xốn xang hơn cả cảm giác khi nghe ai đó bàn tán về ông, bà già bỏ tui đi. Hàng xóm lớn rồi đó, đừng có ra ngồi nhìn tui tắm nữa, chẳng có cuỗng trời lên chọc hàng xóm nữa đâu. Tui cũng lớn rồi, hàng xóm ơi. Giờ muốn làm thế cũng không làm được đâu, quê lắm.
Nhưng mà chọc hàng xóm cũng vui. Thấy ngượng ngùng thích thích sao. Nhiều khi thấy có lỗi khi chọc đến lúc nước mắt hàng xóm ứa ra mới chịu thôi, nhưng mà thiệt tình là thích chọc hàng xóm mắc cở mặt đỏ ửng lên. Nhìn đáng yêu khiếp. Khi đó thấy mặt hàng xóm giống như ông mặt trời chiều về lặn ở cửa sông, không chói chang như những buổi trưa gàn dỡ, mà lại nhẹ nhàng đi ngang qua những rặng dừa mọc ở bờ sông. Bềnh bồng.
Điều tui thích nhất là lúc hàng xóm ngồi với ngoại tôi. Nhìn cách hàng xóm ngồi, giống ngoại tui ngồi. Y chang. Một già bên trái, một trẻ bên phải. Nhìn vui vui, tui cứ chạy rong trên đồng. Ngoảnh lại thấy ấm áp như đến hai mặt trời sưởi ấm những sớm mùa đông. Muốn chạy lại ôm cả hai người vào lòng, nhưng nghĩ lại, ôm từng người thích hơn.
Ngày mai tui ra thị xã rồi hàng xóm ạ, không biết ngoài thị xã như thế nào? Chắc hẳn sẽ khá hơn ở đây mãi, ngoại sẽ bớt nhọc nhằn hơn mà chẳng hiểu sao ngoại cứ la không cho đi. Hàng xóm biết tính tui rồi, đã quyết thì khỏi ai cản được. Trừ khi không làm, làm thì làm tới bến. Haha. Mà có chuyện tui cũng không làm được, đó là nói với hàng xóm đó những điều này.
Tui nghĩ học, hàng xóm có buồn không ta. Tui phải ra thị xã làm để kiếm tiền thôi, không thể ngồi nhà sống mãi trên tấm lưng gày còm ngoại nữa. Mệt nhoài rồi. Tui đi, không biết hàng xóm có nhớ tui không nữa? Chứ tui chắc là nhớ không ngủ được, mỗi ngày cứ kiếm chuyện gì đó để được gặp một lần, mỗi ngày mà không gặp không thì thấy cứ thiếu thiếu cái gì đó chưa làm trong một ngày vậy.  
Điều muốn nói với hàng xóm nhất là: thích hàng xóm rồi. Muốn được xưng anh gọi em như mấy đứa nó trong xóm mình nó gọi lúc quen nhau. Hàng xóm à. Nghe hàng xóm gọi anh lúc đó tui sẽ thế nào ta? Chắc là sướng đã luôn. Haha. Nghĩ thôi đã thấy thích rồi. Thôi viết đên đây cho EM thôi.
Hàng xóm gửi hàng xóm

( Ảnh: Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...