Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn ceo. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ceo. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 14 tháng 3, 2023

[Đời Công Bộc] Ishikawa Norimasa - Tạm biệt CEO đời thứ 4


Goodbye Nori san! Nó để lại hộp bánh dứa trên bàn, món quà cuối cùng được em chuẩn bị cho nó để dành tặng gã CEO đời thứ 4 của TFSVN. 

Sài Gòn đang buổi ban trưa. Nó bước ra khỏi căn phòng trước cái cúi đầu chào như cách những gì đã học về một văn hóa Omotenashi, tất cả có lẽ thuộc về quá khứ?

Lần đầu tiên gặp gỡ. Giáng Sinh năm 2018. Buổi phỏng vấn một đối một như thường lệ, một người đứng đầu cần biết những gì đang diễn ra ở một nơi mới. Trước mặt, một gã đàn ông gần chạm ngưỡng tuổi sáu mươi của Y vân, một cái nhìn quắc thước đằng sau lớp kính cận của một thân hình bệ vệ như vừa khít với chiếc ghế của phòng họp. 

Vừa kết thúc một nhiệm kỳ tại Brazil; nơi con người đã bơi qua biển máu trong lịch sử chính trị cộng hòa chuyên chế, độc tài đến xã hội và dân chủ, để trở thành một trong bốn nước Bric (gồm những nền kinh tế mới nổi như Brazil, Nga (Russia), Ấn Độ (India) và Trung Quốc (China); gã đến mảnh đất hình chữ S tiếp nhận một công việc mới. 

Quá trình hình thành và phát triển của TFSVN. Từ góc nhìn của bán hàng, nó tóm gọn lại để gã đứng đầu có thể nắm bắt, tiếp nhận một cách nhanh nhất để bắt tay vào việc lèo lái con tàu đi thẳng về phía trước không chòng chành. Đời công bộc, một trong những đóng góp là hỗ trợ cho mọi người tốt nhất có thể trong khả năng của mình. 

Nó mặc đồng phục ngồi trước gã; quản lý kinh doanh của khu vực miền Nam. Với tất cả sự tươm tất tốt nhất có thể, nó muốn dành sự chỉn chu như tôn trọng người ngồi đối diện mình. Ấn tượng duy nhất của lần đầu tiên, trực giác báo cho nó biết gã này có thể làm được điều gì đó. 

Nó tiếp nhận thêm quản lý khu vực phía Bắc đối với mãng Toyota, Lexus. TFSVN bắt đầu phát triển những phân khúc mới, có tải Hino và Suzuki. 

Thank you, keep in touch! Gã gửi lại nụ cười tạm biệt với thằng nhóc đang cúi đầu chào gã trong độ nghiêng vừa đủ; vừa tôn trọng vừa đủ quen trong mắt người nhìn. Lẽ ra, lời chào tạm biệt đã thực hiện trước đó một ngày. 

Nó bước ra đường, gật đầu chào tạm biệt sau buổi tiệc farewell, nơi một cung đường của quận ba với ngập tràn lá bay ở một trời cuối năm. Gã cười nói: No, see you tomorrow!  Dự định của việc nghỉ phép một ngày đã chốt lại nửa ngày, nó nghỉ buổi chiều để buổi sáng sắp xếp gặp gã gửi lời chào tạm biệt. 

Lần thứ hai trao đổi. Đi tìm một sự lựa chọn. Một đứa nhóc ngông nghênh, muốn gắn bó với đời sales, như một cách vẽ lằn ranh trong sự nhập nhòa, tách rời đời công bộc nơi chốn văn phòng vì nghĩ thị phi đã đeo bám đủ đầy. 

Sài Gòn sắp giã biệt đông, chuẩn bị cho một mùa xuân năm 2020 đang tới. Nó ngồi trước gã đứng đầu trong căn phòng kính, sau một năm chinh chiến tiếp nhận quản lý cả khu vực miền Bắc. Con tàu rung lắc dữ dội sau một năm, ít nhiều bào mòn đi sức khỏe và tinh thần gã đứng đầu, mái tóc đã pha sương và vầng trán thêm một vài nếp nhăn. 

Phong cách lãnh đạo và sự lựa chọn của gã đứng đầu. Việc nhấn ga thế nào để đầu tàu kéo về phía trước. Nó muốn biết sự lựa chọn ưu tiên; từ một gã đánh thuê của một đời công bộc. 

Một sự khích lệ là cần thiết cho gã đứng đầu. Từ góc nhìn của bán hàng, nó chia sẻ với gã đứng đầu về những con đường ray ở phía trước, nhiều toa của con tàu đang bắt đầu xiêu vẹo theo thời gian. 

Ba câu hỏi dành cho gã đứng đầu. Nó biết rằng trước mặt mình là một con hổ lớn, tự hỏi mình rằng có đủ sức dai để chịu đòn? Nó nhìn thấy bàn tay mình đang đổi một sắc màu dưới tác động của nhiệt độ, ở phía bên ngoài, gió thổi từng cơn. Nó là người Việt Nam. 

https://chienphan.blogspot.com/2020/01/tfs-vn-cau-hoi-au-tien-phong-cach-lanh.html

Nó quyết định trở lại với văn phòng. Lằn ranh giữa đời sales và đời công bộc bắt đầu đan lồng với nhau. Nhập nhòa. Đám trẻ đi cùng chưa chịu lớn. Ở một Lotte, nó ngồi đực người ra để cố gắng hiểu ý định của người đứng đầu về một sự thay đổi mới, cho đến khi quản lý trực tiếp gọi nó trở về với câu hỏi của gã đứng đầu ở phía đầu Hồ Chí Minh từ cuộc họp online.

Nó tiếp quản tất cả mãng kinh doanh. Một hành trình thử thách bắt đầu. Con tàu rung lắc dữ dội khi vừa gia cố, vừa tiến về phía trước với tốc độ tối đa trước sự công phá của hai năm dịch Covid. 

Gã chính là người phát hiện ra ca nhiễm đầu tiên của TFSVN, rủi thay chính là nó. Ở một trời tháng 8 năm 2021, Quen thói không muốn làm phiền, nên chỉ báo cáo chỉ số chung chung về một triệu chứng sốt cao, ấy mà gã cũng phát hiện ra, đó chính là một trong những điều nó ngưỡng mộ về cách gã đi tìm một bức tranh chung.

Đi từ cửa tử trở về, con người ta đổi thay trong suy nghĩ.  Nó tiếp nhận thử thách mới, rời bỏ một đời sales, bắt đầu một đời công bộc hoàn toàn như một giữ gìn một lời cam kết 

Một nhiệm kỳ 3 năm, gã được 4 năm, cả hai cùng nhau vượt qua thử thách của 2 năm đại dịch. Tất cả là quá khứ, mọi thứ là kỷ niệm. 

Nó trở lại văn phòng để nói với gã một lời tạm biệt. Dặn dò với theo cho đám trẻ làm cùng như một cách biết trước, biết sau dù cho gã là người thế nào đi chăng nữa. 

Da thịt trong cuộc chơi, lưng nó chằng chịt những vết dọc ngang trong hành trình chiến đấu đó, ngó nhìn đám trẻ cứ lơ ngơ như mấy đứa con mình ở một buổi ban sơ. Ngờ nghệch. Những đứa trẻ chẳng chịu lớn. Chặc lưỡi. Da thịt vẫn nằm ngoài cuộc chơi!?

Sự chia tay chẳng có gì để bịn rịn; như cách gã bước đi cũng vậy, gần như ở một tâm thế nào đó cả hai gần như là giống nhau. Đến và đi vốn dĩ là lẽ thường, ta làm gì để không phải hổ thẹn hay lập lòe như đom đóm ở trời đêm.

Có người trách, có kẻ hờn vì sự ra có gì như hờ hững. Nó như thấy gã đứng thẳng người hơn, vai nhẹ đi. Một đoàn người Việt, gần như là lữ thứ chẳng biết đi về đâu. Mênh mang trong suy nghĩ với nghĩ suy rằng bản thân mình muốn gì.  

Như thể con người ta thường thích vỗ về mình

Để ru ngủ mình trong giấc mơ đời công bộc 

Ở một ngày giã biệt đông năm 2022. 

Thank you, keep in touch! Gã gửi lại nụ cười tạm biệt với thằng nhóc đang cúi đầu chào gã trong độ nghiêng vừa đủ; vừa tôn trọng vừa đủ quen trong mắt người nhìn. Lẽ ra, lời chào tạm biệt đã thực hiện trước đó một ngày. 

P/s: Tạm biệt Ishikawa Norimasa, vị CEO đời thứ 4 của TFSVN. Cảm ơn vì tất cả

Thứ Tư, 22 tháng 1, 2020

[TFS VN] Câu hỏi thứ hai: Thế hệ kế thừa


Gã hơi chồm người về phía trước, phía sau lưng gã những tòa nhà cao tầng, chọc vào vùng trời với những áng mây bồng bềnh. Tiếng bước chân vội bên ngoài ùa vào căn phòng kính, nó đặt chiếc ly xuống để trả lời câu hỏi thứ hai: gã muốn biết thế hệ kế thừa tiếp theo!
Chuyện kế thừa không phải là chuyện mới. Với nó, cứ nói đi nói lại cùng anh về chuyện làm sao để một ngày mà nó có biến mất thì con tàu TFS vẫn sẽ chạy về phía trước ngon lành bởi ngọn sóng xanh phía sau đang được bồi dưỡng tiến tới, chứ không còn bạc đầu ở khơi xa hay mấp mé cập bờ thấm lặng vào cát rồi tan biến đi chỉ còn bọt biển đọng lại trên thềm cát mềm. Chuyện đấy nói nhau nghe ở một độ cũng xuân về cách đấy đã vài năm. Giờ đây, gã ngồi trước mặt nó muốn lắng nghe sự lựa chọn ở một phạm vi rộng hơn.
Nó bắt đầu điểm lại hành trình mười một năm, kiểm đếm những người còn ở lại, ngót nghét chỉ còn trên một bàn tay. Đời người có mấy lần đếm chẵn mười năm, giờ có lẻ, đếm lại càng ít hơn.
Tag comment Share Add us on Snapcha
Trung thực – chịu khó – thông minh là những đức tính nó nhận nhìn trong lựa chọn, có lẽ sống quá lâu mắt nhòa đi đôi chút bởi thời gian nên giờ tìm hoài không thấy đâu ra; nó chỉ trả lời gã rằng con tàu giờ đón nhận quá nhiều nhân tố mới, bản thân vẫn chưa thấy được rõ ràng trong tiêu chí lựa chọn ở một mức độ rộng hơn, bởi phạm vi câu hỏi nằm ở thành phần quản lý – thành phần kế thừa để phát triển như động cơ đã nóng, cần sự tác động của mô men lực mạnh hơn để đẩy con tàu tiến nhanh về phía trước như tham vọng đặt đằng sau những con số nằm trên đồ thị tung bay cao hơn gấp hai, ba lần so với mốc cũ.
Tham vọng chẳng có gì là sai, tham vọng chẳng phải luôn cần ở một gã đứng đầu? Gã đặt câu hỏi thứ hai ít nhiều bắt nguồn từ câu hỏi đầu của nó rằng các con số chẳng là gì, quan trọng là sự chuận bị ra sao. Nên câu hỏi về thế hệ kế thừa được đem ra nói, nó thấy tim mình như thắt lại bởi những sự mâu thuẫn phát sinh ở mất cân bằng của phần nhận lại. Trâu buột lại ghét trâu ăn. Vinh quang nào cũng có cái giá của nó. Gã cần phải tìm điểm cân bằng trong sự chuẩn bị đó chứ không phải là kế thừa chỉ nằm ở chổ gắn với một chức danh bởi quyền lực sẽ làm con người ta thay đổi.
Nó lấy bút ra viết vào trang giấy xám những dòng ghi chú như một thói quen khi gã bắt đầu chuyển câu hỏi phụ như một cách để ép nó phải xác định rõ cách nhìn từ một đứa sống lâu thay vì lẫn tránh câu hỏi của gã.
Chẳng hiểu vì sao, nó có cảm giác gì đấy khá nghịch lý như Mùa Xuân Đầu Tiên của Văn Cao bị xem là lạc điệu vì ủy mị và yếu đuối, đến tận hai mươi năm sau kể từ ngày người nhạc sĩ gác bút thì tất cả lại quay sang công nhận. Nó chẳng phải mất đến hai mươi năm, chỉ mất mười năm có lẻ để lần đầu tiên lắng nghe một câu hỏi về một thế hệ kế thừa.
Gã trãi ra tờ giấy in sơ đồ tổ chức, có quá nhiều phòng với tên gọi khác nhau trước mặt nó. Gã đi vào câu hỏi phụ về việc lựa chọn các phòng ban để ưu tiên phát triển. Nó cười vì hiểu rằng câu hỏi phụ và câu hỏi chính là một, gã chỉ muốn biết ở mái đầu chưa bạc ngồi trước mặt về sự lựa chọn thế hệ để kế thừa.
Bởi bản chất là dịch vụ, nó gọi tên Chăm sóc khách hàng đầu, tiếp theo là Nhân Sự, để cuối cùng sự hỗ trợ của IT.
Gã dựa lưng vào ghế, ngắm nhìn tờ giấy in sơ đồ tổ chức.
The most powerful motivation is rejection. - Tap the link to learn the secret on how you can make a lot of money without a job!
Nó đưa chiếc ly lên, nhấp tiếp một ngụm nước để thả mắt lên vùng trời phía trước, cảm nhận từng câu hát của Văn Cao của ký ức nơi nào ùa vào những dòng thiết tha: Rồi dặt dìu mùa xuân theo én về, người mẹ nhìn đàn con nay đã về, mùa xuân mơ ước ấy đang đến đầu tiên, nước mắt trên vai anh, giọt sưởi ấm đôi vai anh.
Nó đã sẵn sàng chờ đợi câu hỏi thứ ba và cũng là lời từ chối đầu tiên nó dành cho gã.

Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2016

Sinh ra để cô đơn

 photo thien-nhien-6481-1409289858_zpscf1cb4ea.jpg 
Một buổi nắng hạ đến sớm trên nóc showroom Lexus, nó thấy anh bước ra miệng cười như mọi lần, tiến đến thả khói bay.
Anh vừa mới nói với nhân viên của anh xong. Anh bắt đầu câu chuyện như mọi khi anh em có dịp ngồi cùng nhau lúc đặt thân mình lên chiếc ghế sắt uốn theo phong cách Châu Âu.
Chuyện gì anh!? Nó tò mò đáp lại nụ cười anh để lắng nghe những chia sẻ từ người đàn ông làm việc gần như trọn cuộc đời mình với SAMCO và giờ đến với Lexus ở những năm tháng cuối của tuổi đời lao động.
Anh muốn nhân viên mình có sự chủ động trong việc liên lạc khách hàng khi cứ ngần ngại họ bận rộn và chỉ quan tâm đến công việc mà thôi. Anh giải thích cho nó nghe suy nghĩ khác của anh về đối tượng khách hàng ở một phân khúc cao cấp.
Em nghĩ việc đó là đúng mà! Khách hàng có thể mua đến Lexus thì chẳng ai dư dả thời gian để dành cho những câu chuyện ngoài lề công việc, em nghĩ họ cần sự trao đổi đơn giản, ngắn gọn & lợi ích là gì. Nó nói theo quan điểm trước giờ của mình sau chặng đường tiếp xúc với khách hàng của Toyota để phản biện lại quan điểm anh.
Không hẳn vậy! Em biết không, những người làm sếp thật ra họ rất cô đơn. Anh tiếp tục giữ vững lập luận của mình. Nó nhìn anh, người đàn ông nhiều lần hứng thú khoe với nó những gì anh đã làm được. Từ việc xác định xây dựng một đội ngũ nhân viên thế nào đến việc tự bản thân viết một phần mền quản lý ra sao; anh cứ thế lôi nó vào phòng mình để chia sẻ những điều anh tâm đắc. Một gia đình đều huề tạm gọi là căn bản với con cái đã trưởng thành, một đứa đã vào làm cùng anh mà phải nhờ đồng nghiệp nhắc nó đến mấy lần nó mới không nhầm con gái anh với một đồng nghiệp nữ khác khi cứ đến rồi đi vội vàng; với người đàn ông ấy sao lại thốt ra câu này!? Tự hỏi.
 photo thien-nhien-20-4673-1409289858_zps61ba0bcf.jpg
Như khi anh vừa đáp xuống sân bay, một cô nhóc gọi điện giới thiệu anh về một món hàng cùng lời chia sẻ hỏi han sau khoảng dừng từ lúc anh lên máy bay, tự dưng thấy ấm lòng trong khi đó không có một nhân viên nào gọi mình. Anh giải đáp câu hỏi hiện lên trong ánh mắt nó giữa tàn thuốc vừa gạt xong.
Đến đây, chắc nó ít nhiều hiểu hơn về quan niệm ấy. Những con người sinh ra phải cô đơn; ít nhất là trong công việc – vì họ là những người quản lý; dù muốn dù không vẫn có một khoảng cách tồn tại nhất định với đồng nghiệp. Chưa biết cuộc sống họ gầm nhấm bao nhiêu nổi niềm nhưng trong công việc đấy là một điều không thể chối cãi – họ sinh ra để phải chịu đựng sự cô đơn. Vì họ muốn giữ một khoảng cách đó để thực hiện tốt một vai trò và đâu đó tìm kiếm sự an toàn cho bản thân giữa đời công bộc không ai biết trước được chữ “ngờ”. Đắng chát là do vậy, miệng chưa nhấp rượu, men đã vào tận tâm ở mỗi mùa niếm trãi.
Có thể đấy là một cảm xúc bất chợt nhưng có thế đấy là tập hợp cho một phân khúc về tâm lý khách hàng sau một thời gian dài chiêm nghiệm. Nó kiểm tra lại cách thức anh xây dựng một đội ngũ nhân viên (kinh doanh), không xem yếu tố kinh nghiệm là quan trọng, anh ưu tiên những con người mới hoàn toàn để định hình một phong cách phục vụ cao cấp riêng thông qua đào tạo và tư tưởng truyền đạt. Nó thấy thấp thoáng đâu đó giống cách quản lý của người anh “thích vẽ trên một tờ giấy trắng ây”. Tương quan đâu đó đều gặt hái được cho mình một thành công nhất định. Một đội ngũ nhân viên ức chế với anh phần nhiều ở buổi ban đầu ấy, giờ đây phần lớn cũng nói ra những điều được, mất sau khi đã làm việc với anh một quãng thời gian xác định & nhận ra sự công bằng chiếm nhiều trong cách quản lý của người kỹ sư ấy. Nghe điều đó, nó ganh tỵ trong cách đãi ngộ mà anh dành cho nhân viên mình.
 photo thien-nhien-18-6494-1409289858_zpsb5e8bf62.jpg 
Và như lời kết cho tản mạn ở một buổi nắng hạ đến sớm ấy là một khái quát về những con người sinh ra phải chịu đựng sự cô đơn.

Trên dọc đường công danh, khát khao sự chia sẻ. Thật lòng. Họ dễ dàng xúc động trước những con người thật thà, biểu hiện rõ nhất là ánh mắt họ sẽ sáng lên lúc bắt gặp những con người ấy khi đời họ đã quá nhiều lần nếm phải mặn, ngọt, chua, cay. Sự sắc sảo không còn được đề cao. 
(Ảnh: Sưu tầm)

Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

It's NOT Goodbye!

I can see the pain living in your eyes
Đêm của những gì còn lại

Photobucket
Seventeenth Saloon đón nhận một year – end party sớm cùng những thành viên dưới một mái nhà TFSVN, nồng nàn những con tim đang rung lên những nhịp đập khác nhau, sâu lắng cùng những giây phút cảm xúc bày tỏ những sẽ chia với một người tên gọi Mark Ramsay – một người sắp ra đi khi kết thúc một nhiệm kỳ trong cái se se lạnh của gió bụi Sài Gòn báo hiệu cuối năm đang về.
  • Với công ty: him đã hoàn thành một nhiệm vụ, một trách nhiệm và ra đi để tiếp tục công việc của tập đoàn ở một nơi khác xa xôi – không phải là Việt Nam. Điều đó cũng đồng nghĩa đón chào một người mới. TFSVN lại như một con tàu cứ chạy mãi về phía trước lúc này. Có quên không một người đã dừng lại, có nhớ không một người bạn đã đồng hành? Có quên, có nhớ cũng thế thôi. Công việc không nhớ người, chỉ người nhớ công việc mà thôi. Đợi chờ gì.
  • Với những người đồng nghiệp, him để lại cho mỗi người những cảm xúc khác nhau. Vui có, buồn có, điên có và uất ức cũng riêng mang, nhưng tất cả giờ trở thành một kỷ niệm cho cá nhân mỗi người, não bộ xếp những giây phút ấy vào một vách ngăn nào đó đợi chờ. Không xác định.
    Photobucket
  • Với nó, he’s coming home straight after work như một gã đàn ông trưởng thành đầy trách nhiệm với gia đình mình. Vài lần trò chuyện, đôi lời chia sẽ nhưng cảm xúc hiếm hoi về cuộc sống him, có ánh mắt nào rạng ngời khi nói về đứa con mình. Cha mẹ nào không thế. Biết thế những vẫn thấy ánh mắt tự hào về một hạnh phúc ngọt ngào. Bình dị thôi nhưng không gì mua được.
And I know how hard you try
Không chỉ là một người mà là tất cả
Đều thấy ở him một cố gắng hòa nhập:
Với một đất nước xa lạ cùng một nền văn hóa khác xa, những cảm giác sợ hãi lúc ban đầu giờ trở thành một nỗi niềm vấn vương giữ lại. Không bớt đi mà chỉ thấy dân tràn. Ngỗn ngang tâm trạng.
Với một tập thể nhiều biến động của giai đoạn mới hình thành, cánh chim đầu đàn luôn chịu gió tạt phần lớn để che cho những cánh chim sau bớt đi phần nào dẫu biết rằng có thế thôi vẫn là chưa đủ. Chưa đủ rộng để bay đi tiếp, chưa đủ dài để vươn ra che chỡ cho những cánh chim cùng đàn bay về một trời Nam xa vắng. Him cùng những con người nơi TFS cứ lặng lẽ “bay”, có vài cánh chim rớt lại trên đường đi, cũng có con đuối sức nương nhờ một con nào đó trong đàn bay tiếp về một hướng đi xác định. Nhọc nhằn.

Photobucket
Người đi - kẻ ở, bao giờ dừng lại không biết, chỉ biết một điều với những người còn lại him nhớ tên từng người như bài học giao tiếp vở lòng (nhiều người học mà biết được mấy ai thuộc bài). Dẫu rằng ngọng nghiệu, âm đọc khó trôi vậy mà dần dà cũng nhớ tên tất cả, bỏ qua ngại ngùng đọc tên trong trí nhớ.
( P/s: Gửi tặng Mark RamSay - TFSVN's ex-CEO )
( Ảnh: Solid - Bài Viết đã được đăng trên tạp chí TOYOTA )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...