Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn bangkok. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn bangkok. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

GIỮA MÙA HOA BẠT GIÓ!


-         How much?

2,000 bath.
 
-         So expensive! 1000 bath, ok?

You pay the room money?

-         Ok, 1000 bath and pay for the room.

Bỏ lại quán bar. Về khách sạn giữa trời đêm Bangkok rĩ rã khóc. Làm tình. Tiếng xe bắt đầu rộn ràng một ngày mới như bản nhạc đến đoạn cao trào. Rộn rã. Dồn dập. Rồi tắt lịm.
Em đứng dậy đi về phía ban công. Trần truồng. Giữa hừng đông.
Photobucket
Người ta nói Thái là thiên đường cho những ai muốn tìm chốn ăn chơi. Giá máy bay rẽ bèo cho chuyến đi hai chiều, book giờ về cho một chuyến bay đêm. Tĩnh lặng.
Nó đi theo lời người ta nói giữa mùa hoa bạt gió. Khi cơn mưa cuối mùa bắt đầu gậm nhấm tiếc thương, níu kéo. Thật thà mà nói thì nó chả nghĩ nhiều đến ăn chơi, chỉ thấy lẫn khuất đâu đó một cảm giác chới với vì vuột mất em. Không trở lại. Về với ai, không biết. Không biến mất.
Đất Thái không đối xữ tệ bạc với nó khi nhận được sự dững dưng của những người xung quanh. Chẳng ai quan tâm nó là ai. Biến mất. Sự quan tâm đôi khi làm cho người ta hụt hơi khi đang chới với. Thế nào. Giờ chỉ cần nó hòa vào dòng người đi mãi miết, để đôi chân mệt nhoài trên con đường không biết về đâu. Là được. Không phone. Không email. Không dao động.
Photobucket
Bar. Là nơi trốn tránh. Những tâm hồn lẫn khuất. Một quán bar, nằm bên trong khách sạn bỏ sau lưng một soi cowboy rối rấm với những âm thanh điện tử phát ra dồn dập, dộng mạnh vào tận những cảm xúc xâu xa của ngày hôm qua hẹn hò nhau gìn giữ. Một hạnh phúc đôi lứa. Nhiều màu. Một căn phòng nhỏ, tô vẽ trên bức tường trắng là những họa tiết long lanh nhiều màu, sẽ có vài dấu vân tay in lại. Một bức tranh tượng hình. Tình yêu. Ngày đó sẽ đến sau ngày mà nó cưới em, ngập chìm trong sự ngọt ngào của năm năm hứa hẹn. Lấm lem. Một mình.
Nó gọi cho mình một ly Ocean Blue, không thích cocktail, chỉ vì lỡ quen màu xanh em yêu thích thuở hôm nào. Một màu biển thật đẹp. Em yêu biển. Và yêu anh. Em nói như thế trong cơn mưa đầu mùa nơi góc giảng đường, chỉ còn hai đứa. Mơ mộng.
Một hơi uống cạn. Trút hết màu xanh biển vào lòng, để quên em. Em đi về phía biển, với một người đàn ông khác sinh ra từ biển. Không phải nó. Khô khan như đất hạn vỡ ra rời rạc mỗi độ nắng phũ phàng. Để lại tâm hồn nó hai từ. Không hợp. Nó vừa mua nhẫn đó thôi.
Photobucket
Nơi cuối quầy bar, một màu xanh biển ánh đèn. Chan chứa. Một cái nhìn đau đáu về đâu giữa sàn. Bất cần. Trêu người.
Không có gì. Ngại ngùng. Giữ gìn. Ngã giá như một dân chơi chính hiệu nơi ánh sáng lập lòe, thứ ánh sáng lừa dối mọi thị lực khi hơi cồn phã ra làm mờ ảo. Cộng hưỡng.

What are you doing?

Look at the sunshine & listen to the whispering wind. Wash my soul!

Wash the soul ư? Em gột rữa gì ở đây, giữa một hừng đông với mặt trời bẽn lẽn nhìn về nó và em trong con mắt kèm nhèm sương. Phán tội. Bangkok vươn mình đứng dậy từng phần. Em làm nó có cảm giác mình vừa làm một điều gì ác lắm. Em là gái mà. Mâu thuẫn. Đừng bày trò chứ. Nó mệt mõi với những cô gái đi ngang đời nó. Lắm chiêu. Rồi ra đi để lại nó một nỗi đau êm ái như người ta đứt tay tự khi nào không hay, chỉ thấy đau đáu khi máu lan đều. Rách ở vách con tim. Đã từng.
Có người con gái nó thương. Thương thật nhiều. Người con gái đó cũng đã cho nó những gì gọi là tất cả. Nó đã từng ngồi nhìn lại. Tự hào. Một màu đỏ lấm lem. Sở hữu. Một điều gì đó sẽ mãi mãi là của nó, không bao giờ bỏ nó. Dù thế nào. Vậy mà, bóng em giờ chắc đang lộng gió biển. Mặn nồng. Không lẻ lõi. Không buồn suy nghĩ.
Mặc kệ em ngồi đấy. Trần truồng.
Nó. Em. Gái. Cần những phút giây riêng mình. Tự vấn.
Hai.
Ba.
Bốn.
Năm. Đêm thứ năm. Em đứng dậy đi về phía ban công. Trần truồng. Giữa hừng đông.
Photobucket
Từng đêm. Nó đếm. Đếm cái cảm giác của những gì giải tõa. Bay đi. Những hình ảnh về người con gái nó thương. Vơi dần. Xa vắng, ánh mắt nhìn nó trân trân sau mỗi lần làm tình. Đứng dậy. Bỏ đi.
Thả khói thuốc bay như một chàng trai đầy tâm trạng. Nhiều thứ phải lo. Thay một nụ hôn. Xa vắng, khoảng lưng trần em quay về phía nó cho một giấc ngủ mệt nhoài. Ngũ hay mê. Chỉ biết nhắm mắt là nhắm mắt. Nhiều đêm. Đôi vai khẽ rung. Chắc là gió đùa vai mềm.
Nó gặp lại một bờ vai khẽ rung. Quay lưng về phía đó. Từng đêm. Nơi đất lạ.
Tối nay nó sẽ trở về. Thực tại. Một cuộc sống chới với. Nó bước đến ngồi cùng em. Trần truồng. Giữa hừng đông. Em nhìn nó bằng ánh mắt trơ trọi gió sớm.

Wash my soul! Restart my life!

Cười. Không dám nhìn thẳng vào mắt em. Sợ gì không biết. Lãng.
Cánh hoa nào bạt gió. Mõng manh.

Giã Từ

Br ừm, br ừm, br ừm…
Tiếng xe trên đường Phra Sumain vẫn cứ chạy trong đêm và mặc kệ khu phố Kao San vẫn còn sôi động với những tiếng nói rộn ràng, những ly bia cụng nhau canh cách và cả những cô gái đang chờ khách mòn mõi. Nói chung là như đêm Việt Nam vậy.

Nó quyết định đi khi nghe người bạn đồng hành nói đi chơi cách đây một tháng sau khi café giữa một trưa nắng không điện. Nó chả cần biết đi đâu, cái quan trọng nó cần một nơi nào đó – nơi có thể tách nó ra khỏi thì hiện tại.
Photobucket
Một hiện tại đến với nó quá nhiều thứ dồn dập. Nó chán cái cảnh phải ngồi nhìn trời nhìn đất, nhìn mây để rồi than thở. Nó của ngày hôm qua đâu mất rồi.
Nó của ngày hôm qua đầy háo thắng để làm một việc gì đó cho bằng được.
Nó của ngày hôm qua đầy nhiệt huyết để tìm cho mình một ổn định và vương xa qua những kế hoạch tự lên.

Nó của ngày hôm qua là như vậy.
Vậy mà nó của ngày hôm nay chỉ đơn giản tìm một sự thăng bằng.
Vì sao vậy? Nó tự hỏi mình như thế. Sự nghiệp, gia đình và tình yêu. Một cán cân không thể có 3 đơn vị định lượng?
Photobucket
Nó cảm thấy tất cả đều không phải. Xuất phát điểm vẫn là bản thân cần tìm cho mình ít nhất sự cân bằng trong tâm hồn. Nghe sến sủa như một bài hát Teen Vọng Cổ đang nổi đình đám vậy, nhưng cuộc sống đôi khi cần phải giây phút sến sủa như thế.
Không khí chả biết là bao nhiêu độ C nhưng nó nghĩ không dưới 25 độ dù đã về đêm. Nghĩ rằng tránh cái nắng nóng của Sài Gòn thì nay nó lại tìm đến cái nóng khác giữa thành phố Bangkok.
Nó gọi cuộc đi này là một sự giả từ với chính bản thân nó.
Giả từ một mục đích sống quá mông lung và đi lòng vòng để rồi dồn nén phó mặc thời gian đi qua như một quả bóng càng bơm càng căng. Nó không muốn một lúc nào đó ngồi thẫn thờ nhìn lại và thở dài cho đời tôi sao khổ thế vì những thứ không lường trước cứ đến với tôi. Như một số khái niệm nó cho rằng bullshit khi ai đó gọi là số phận thế rồi.

Giã từ một cái nhìn quá trôi dạt chả biết về đâu, chỉ biết get feeling rồi quên đi thực tế - nó đang tồn tại. Nó không nằm ngoài cái vòng xoay với những mối quan hệ chằng chịt như mạng nhện mà cuộc sống đem đến. Đơn giản nó không thể sống cho riêng nó lúc giờ. Mâu thuẫn.
Giã từ một tình yêu đã đến trong tim rồi khi tiếng lòng gọi từ đâu đó sâu thẳm của ngày hôm qua. Để lại. Nó cần tìm cho mình một sự bình yên và thanh thản. Ích kỷ? Chả cần biết, nó tốn quá nhiều thời gian cho những chuyện đó và quỹ thời gian nó không còn nhiều. Đồng hồ cát đời đang chảy hết gần nữa.
Photobucket
Đáp xuống sân bay, đến với vùng đất mới. Nó cần tìm lại những gì của quá khứ và chính nơi đây nó sẽ giã từ.Tự nhủ.

Bangkok ký sự!

Bangkok một ngày dài tham quan đúng nghĩa với bạn đồng hành. Riêng nó. Lười đến chảy thây với cái gọi là tham quan khám phá. Với nó. Du lịch điểm đến chỉ là dừng chân ở một góc nào đó rồi thẩn thờ. Tự kỷ. 
Khi chân đã mõi nhừ vì khám phá một cách amateur. Luôn tự nhủ một điều không lãng phí cho bất kỳ một chuyến đi nào là nó luôn có một người bạn đồng hành. Trái ngược hẳn. Hắn là một kẻ vừa đến với đam mê chụp ảnh và thật sự có những bức ảnh như là một photographer thật sự.
Để làm được điều đó. Hắn chọn cho mình những góc đứng, góc nhìn, và góc "bò". Đôi khi. Khuôn mặt đăm chiêu vì luôn phải chuẩn bị sẵn cho những pose hình bất chợt, vì không có sẵn stylist, để một photographer có thể ghi lại một khoảnh khắc với một góc hình đẹp nhất. 
Photobucket
Bangkok trong một ngày nắng nóng. Trôi qua. Nó thấy lạ lẫm với chính nó. Một con ma thích sống về đêm hơn ngày. Màn đêm giăng kín với những điều không ai biết được đó là gì phía sau bức màn đó, thõa sức cho con người nghĩ suy và tưởng tượng.
Một con ma đêm. Thích cái không khí dịu lại dù rằng ngày có nắng cháy đến đâu. Quy luật. Những bóng ma lao vào các quán bar, vũ trường để nốc những thứ đầy cồn rồi quay cuồng trong những giai điệu. Nói, cười. Sằng sặc. Bước đi trên những con đường vắng. Lang thang. Không muốn thức ngày. 
Nhiều khi tự hỏi. Tại sao lại không enjoy khi đến một nơi nào đó, theo cách này hoặc cách khác, theo cách của từng người.
Với nó. Bar chính là địa điểm cần đến, vì chỉ có bar ta mới thấy mặt còn lại của nơi đó sau cuộc sống ngày. Thanh bình hay tha hóa. Thực thà hay giả tạo. Tất cả mặt nạ sẽ được gỡ xuống bởi cồn.
Một recommend từ một người bạn "thổ địa". Luôn là sự lựa chọn hàng đầu. Thay vì lao đầu vào tìm hiểu những gì nhan nhãn trên mạng. Lỗi thời. Từ lâu.
Bangkok của 8h đêm về. Khi nó đang trong trạng thái rũ sạch sự mệt mõi bằng những giọt nước mát. Tiếng còi xe hú vang cả một khu phố Kao San.
Đó là điệu nó đã chuẩn bị sẳn tâm lý khi đến đây. Khi các bài bảo và bạn bè kêu gọi về tình hình chính trị phức tạp ở Bangkok. Biểu tình. Đó là điều nó muốn thấy, xem như thế nào. Nó book vé và quyết định đi ngay trong tuần. Khi người nhà gọi điện thoại ý ới, bảo về ngay khi tình hình xấu đi.
Photobucket
Tiếng còi xe cứ liên tiếp hú vang. Bên ngoài cửa sổ. các đoàn xe chỡ hàng trăm người mặc quân phục đang vút qua các con đường để đến Kao San. 
Bangkok khi đồng hồ vượt qua con số 9h. Các xe máy, xe tút tút ( loại xe phổ biến của Thái) và taxi thi nhau tăng tốc.
Cảm tưởng giữa Sài Gòn của đêm trước ngày giải phóng. Dẫu rằng sinh ra sau ngày ấy cách cả chục năm. Sau khi chiến tranh đã qua đi. Những tiếng súng chỉ còn lại trên những thước phim tư liệu và có thể vì xem quá nhiều nên những cảnh ấy trở nên bình thường. Với nó. Không có quá nhiều feeling như sự tưởng tượng ban đầu. Dẫu rằng xung quanh mọi người đang lộ rõ nét căng thẳng, những tưởng có thể đứt dây thần kinh. Cảm xúc. Chai lì đi. Vô cảm.
Nó ngồi ăn bên đường, khi tiếng súng và tiếng cứu thương. Dằng dai. Giữa hai phe. Nó liên tưởng cuộc đấu súng giữa phe áo đỏ và chính phủ như Việt cộng đang đấu súng với quân của Dân Chủ Cộng Hòa. Một thời. Quá khứ của ngày hôm qua. Nó phần nào cảm được cảnh đấu tranh.
Bạn đồng hành. Chia sẽ. Phe áo đỏ thuộc về tầng lớp dân nghèo ở các tỉnh, họ về Bangkok, đòi một sự đổi mới. Cho cuộc sống của chính họ. Có tin nhắn phát ra từ trong đám biểu tình, có người bạn nó trong đó. Đấu tranh cho cuộc sống của chính mình.
Một góc. Một chai bia. Như đang xem một bộ phim sống động. Một góc đường. Nó tưởng tượng về cha ông. Những người lính Việt cộng năm nào nằm trên cáng cứu thương bỏ lại chiến trường khi vùng trời đang cần giải phóng. Ray rứt. Một sắc phục xanh như núi rừng Trường Sơn nhuộm một màu sắc đỏ, cho cờ đỏ sao vàng tung bay sau những ngày ấy để đầu súng không còn khói bay.
Dẹp lại việc khám phá, cứ ngồi đấy ngây ra và chỉ trở lại khi cuộc gọi đến từ sân bay. Người bạn Thái hỏi rằng nó có sợ không? nó chỉ cười bảo rằng nếu có thì sẽ chẳng đến đây để lúc này đêm nằm nghe tiếng súng. Tiếng súng của ba mươi lăm năm trước đâu đó vọng về.
Photobucket

Bangkok điểm 10h đêm. 
Một cuộc gọi đến từ trong đám biểu tình. Người bạn Thái hỏi rằng nó có sợ không!? Ngước mặt cười. Sợ thì đã không đến đây. Nó hỏi về một men cay với người bạn trong lúc này. Tiếng còi, tiếng xe vẫn không vơi khi con ma đêm trong nó chuẩn bị cuộc sống của mình. Thôi thúc. Nó đến với nơi thuộc về những con ma đêm. Tìm hiểu. Một góc nhìn khác về Bangkok và đất nước bạn.



[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...