Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn toyota buôn mê thuột. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn toyota buôn mê thuột. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

Vạn vật bất biến!?

 photo ed3855289d914e263928b74e53779baf_1224327361.png 
Buôn Mê Thuột ở một ngày cuối năm nó đến, cái nắng bàng hoàng vì đông lạnh. Trốn tiệt. Chỉ còn những cơn gió lạnh bủa vây ở bên ngoài lớp kính. Showroom đã thay da đổi thịt, những vật dụng từ chất liệu laminate hay aluminum thay thế đa số cho các chất liệu gỗ - đại diện cho sự giàu có ở nơi đây, nó linh cảm ở đây có sự đổi thay không chỉ là hình dáng bên ngoài.
Thật ra, linh cảm đó đã xuất hiện trước khi nó trở lại khi thấy phần danh số vượt trội so với các năm về trước, các con số chưa bao giờ vượt hai chữ số trong suốt năm năm, những con số mang tính tượng trưng cho sự xã giao và giữ gìn mối quan hệ đối tác giữa hai bên phần nhiều.
Tròn trĩnh hai con số như cô gái ở tuổi đôi mươi đầy sức sống. Sự tò mò thôi thúc nó tìm hiểu điều gì đã đổi thay nơi đây, nơi bao năm gần như minh chứng cho sự bất biến đã bị lung lay, nơi gã đàn ông nó có dịp chuyện trò, lắng nghe những phàn nàn không ngớt trong đợt khủng hoảng của một năm trước.
 photo 82781350acbc0415afb_zpsbb2e7376.jpg
Sự đổi thay bắt đầu từ một cô bé gái. Linh cảm của người sales mách bảo cho nó điều đó. Nó không xa lạ gì em, cô bé đi ra từ bộ phận admin của ngày nào, giờ ngồi trước nó sự đanh thép, sắc sảo và cương nghị trong lời nói. Nó cảm nhận đâu đó áp lực từ những gì em đã trãi qua trong việc quyết tâm thay đổi chính sách từ bán hàng, nhân sự và phương thức tiếp thị chỉ để đi tìm một luồng gió mới năng động thay cho cái gió lạnh bao lần nó đến nơi đây. Từ từ.
Sự đổi thay từ trong chính sách thặt chặt sát sườn, vốn dĩ không hoàn toàn mới với các nơi khác ở đồng bằng, nhưng lại là mới đối với nơi miền núi trung du. Sức ép để đi tìm những khách hàng mới nhiều hơn khi không còn miệt mài khai thác khách hàng cũ của bao năm. Tàn tàn. Đời Sales bắt đầu được lên dây cót nơi đây.
Sự đổi thay bồi đắp bởi những kế hoạch tiếp thị bắt đầu lên trang giấy rồi triển khai ở những huyện ven thành. Nó tưởng tượng bóng dáng của cô gái nhỏ ôm trong mình nhiệt huyết để chứng minh trong cách làm thay cho lời nói, nó thấy thấp thoáng bóng dáng của đứa em gái ngày nào ở Đông Sài Gòn về lại đất Bình Dương với lòng nhiệt thành tương tự. Ngấm ngầm. Đời Sales bắt đầu nhận thức sự đổi thay nơi này trong phương thức bán.
Gió từ đồng bằng ùa lên trên phố núi. Sự năng động của những nhân tố mới được tôi luyện ở đồng bằng về đây chỉ để “áp dụng” như lời tâm sự của đứa nhóc nó không nhớ nổi tên đã từng tham gia một buổi chia sẻ ở trời Phú Mỹ Hưng trốn nắng tiễn nó ra xe. Đứa nhóc thú nhận nó không học nhiều chỉ áp dụng những điều đã học. Thử thách. Đời Sales bắt đầu cảm nhận được áp lực của cạnh tranh từ trong hàng ngũ của mình. 
Phần còn lại vẫn là chờ đợi bao kẻ đổi thay để thích nghi với sự thay đổi.

 photo 4931364167_6b723f60c5.jpg

Nó ngồi một góc trong căn nhà lớn toàn bằng gỗ, nhấm nháp ly café trong khi thằng nhóc trốn biệt chờ giờ về lại đất Sài Gòn để cảm nhận sự thay đổi như một lời phũ định cho vạn vật bất biến nơi đây. Nó vạch ra vài gạch đầu dòng cho những việc làm sắp tới dành riêng cho nơi đây, chẳng qua cũng chỉ là những ghi chú lại từ những sẻ chia của cô bé gái từ vị trí admin ngày nào đã bắt đầu tham gia vào mãng điều hành kinh doanh. Khác cũ. Ánh mắt và lời nói đánh thép, sắc sảo và cương nghị vẫn ám ảnh mãi không thôi.  

Thứ Hai, 18 tháng 1, 2016

[Đời sales 13] Làm gì để khách hàng quay trở lại

 photo w-7b225_zps6a5fb819.jpg 
Buôn Mê lần về không như lần đến, cái không khi se lạnh như mọi khi biến mất chỉ có những làn gió hắt nắng vào trong ban mê. 
Nó bước vào căn phòng cũ, vài gương mặt mới xuất hiện cười nhìn trong sự thiếu vắng đi vài gương mặt tưởng đã thân quen sau vài năm chuyện trò. Đôi lần về nghiệp đang mang. 
Đời sales... miệt mài với những chặng khách tìm 
Nó mở màn bằng câu chuyện gặp lại hai anh em bán hàng của Toyota Nha Trang ở lớp C2 – (một lớp được định nghĩa dành cho nhân viên bán hàng đã có kinh nghiệm), phạm vi hoạt động quanh khu vực Lâm Đồng. Khuôn mặt – một già, một trẻ. Tính cách – một hoạt náo, một kiệm lời. Thời gian bào mòn, kẻ trâu trẻ nhìn già tưởng đâu vượt mình gọi anh. Lắng nghe chuyện kể, về ngày tháng kiếm tìm với tờ rơi đến mỗi trang tin. Hỏi lại những con người trẻ ngồi trong căn phòng ấy có thấy mình quá khác biệt không khi những con người đó không có nơi làm như đúng tên gọi công ty? 
Tìm được thì thế nào? 
Nó lấn sang câu chuyện về cậu nhóc ở Toyota Bến Thành rơi vào cảnh trớ trêu, khách hàng cấm gọi chỉ nhắn tin. Hỏi: Giải quyết thế nào cho tình huống đó? Tất cả đưa ra hàng tá giải pháp. Nó chốt lại lời khách dặn: số đấy không phải để cho mày gọi, có chuyện gì cứ nhắn tin. 
Căn phòng bức nóng, muốn phá kính xổ ra ngoài rồi quay lại ngồi trong thinh lặng. 
Nó đặt câu hỏi: Nghe thấy bạc. Thế đời sales tìm khách mãi đến bao giờ? 
Căn phòng im lặng. Nó tiếp câu nữa: Nghe thấy nãn. Thế đời sales làm gì để khách quay trở lại? 
Căn phòng có chút tiếng lí nhí chẳng nói rõ lời. Sợ. Ai đó biết được bí quyết của thành công? 
Nó đế thêm câu nữa như để chọn kết bài: Đã bao lần ta gọi lại chỉ đơn giản thăm hỏi, chuyện trò hay ở một buổi nào đó tiện đường ghé qua thăm người cũ; đã quý mến ta ở một buổi ta trao cho họ niềm vui bằng chiếc xe mang về? 
Chia sẻ vài công cụ. Nhẫm đếm. Buôn Mê ngày đến con số giải ngân đếm được môt hai trên năm đã mừng. Buôn Mê ngày về năm trước con số lên bốn, năm cận kề con số gấp đôi. 
Nó chia lại nụ cười trên những gương mặt bối rối như tự hồi nào chưa được ai hỏi đến mấy câu kia. 
Chúng ta đã có mười hai khách hàng. Hãy gọi quay về cùng anh bằng sự chân thành chứ không phải là bằng mãnh giấy bắt phải ghi lại con số của hành trình họ đã đi
Buôn Mê lần về không như lần đến, được gặp anh trong chiếc áo Lacoste đắt tiền thêu rõ to hình con cá sấu xanh bên ngực trái, tiếp chuyện anh về mấy điều đóng góp, muốn nói thêm vài câu nhưng rồi bụng lại bảo dạ thôi vì sợ câu hỏi chưa trả lời được: em đã làm được gì cho anh?
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

ĐỜI SALES 12: ĐẠO ĐỨC NGHỀ NGHIỆP – Bình Thường thành Bất Hủ

 photo thien-nhien-25-3732-1409289858_zps8b436648.jpg
Buổi sáng, mặt trời trốn mất tích, diện tích căn phòng hơn 100m2 khiến mấy chục con người như lọt thỏm giửa khoảng rộng. Trong một căn phòng dành cho đào tạo những con người đến từ khắp nơi: đồng bằng có, núi rừng có, ra tận đất biển kia cũng có; gặp nhau & chia sẻ. Ngoài lề quanh chữ: BẠC.
Về chính sách nào Bạc với nhân viên? Sài Gòn – Buôn Mê. Tranh luận. Không đồng tình.
Luận về chính sách, muốn xem được gì trước khi bắt đầu làm. Sales – những con người xác định rất rõ giữa trách nhiệm và quyền lợi; nhiều khi phần lý trí lấn át làm sự thực tế vượt qua sự thực dụng. Mất đẹp. Phạm trù đứng vai trò thứ mấy khi cơm áo gạo tiền ghì chặt?
Luận về chính sách thấy khác biệt rõ ràng, giữa đời sales phố núi Buôn Mê nhịp đời chậm rãi so với Sài Thành luôn vội vàng với những bon chen. Ngở ngàng. Hai phía nhận ra rằng những thiệt thòi đôi lúc là do tự nghĩ khi trói mình trong một góc nhìn chật. Hóa ra. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh là đúng. Mỗi một nơi, mỗi một đại lý thì chính sách có khác nhau. Đau đáu.
 photo thien-nhien-20-4673-1409289858_zps61ba0bcf.jpg

Về khách hàng nào Bạc với nhân viên? Phố núi – Đồng bằng – Phố biển. Đồng tình. Khách hàng bây giờ đối xử bạc với người sales. Từ trong đại từ xưng hô đến ngôn từ sử dụng, tóm lại là cách đối xử dành cho người sales quá nghèo. Họ có bạc & được quyền phục vụ vì bạc họ có. Nghĩ vậy. Có đúng không?
Nắng đi chơi về thập thò chui qua cửa, lần dò tìm vài cảm xúc để kích thích nổ tung. Nó nghĩ cần kết thúc một đề tài bằng vài câu chuyện kể.
Câu chuyện đầu tiên: Ở một buổi chiều tàn nắng, lướt ngang nghe về câu chuyện từ một nữ đồng nghiệp bán hàng bị đụng khách & mất khách sau khi gọi lại cho mới biết rằng khách đã ký hợp đồng & đặt cọc rồi.
Câu chuyện thứ hai: Ở buổi trưa lang thang, tạt ngang nghe câu chuyện kể từ một thằng bạn bán hàng thân hay chả thân đến giờ chả biết, thấy hợp ở kiểu cách ngang tàng đến ngông nghênh. Gặp tình trạng tương tự.
Dừng lại ở đây. Nó yêu cầu các đồng nghiệp hãy cho nó biết câu tiếp theo là gì nếu là họ đặt trong ngữ cảnh này?
 photo thien-nhien-18-6494-1409289858_zpsb5e8bf62.jpg

Giá bán bao nhiêu?
Khuyến mãi những gì?
A/C cứ qua em rồi tính tiếp…
 …
Chuyện hợp đồng đấy chẳng có gì lo. A/C cứ qua em rồi tính tiếp…
Lắng lại ở đây. Nó ghi lại vài dòng cảm xúc trong đầu trong những tiếng cười rõ to. Nghĩ. Đời Sales vốn bạc nhưng bạc làm đời sales bạc thêm.
Câu chuyện thứ nhất: Cám ơn anh. Anh mua đâu cũng vậy, miễn anh mua của Toyota em là vui rồi. Không lần này thì lần khác. (Nó thấy mắt mình ánh lên tự hào về một cuộc đời cơm đường cháo chợ, chưa bao giờ nghĩ rằng có một lần nó muốn gào lên sảng khoái về một thương hiệu mình đang mang hay đang làm. Nó tin rằng người khách này sẽ quay lại nếu như có một ngày có ý định mua chiếc xe thứ hai)
Câu chuyện thứ hai: Chắc anh em mình lần này không có duyên. Thôi thì có gì lần sau anh ủng hộ em hoặc có người thân hay bạn bè thì giới thiệu cho em. Cám ơn anh. (Nghe thành thật pha chút hụt hẫng trong lời cuối, nhưng câu chốt cuối cùng đủ cảm thấy lâng lâng).
Tôn trọng & tự trọng. Tiếp bạc & bạc tiếp.
Cái kết của câu chuyện thứ hai là một cái kết có hậu khi người khách hàng một tháng sau gọi lại: giới thiệu một thằng em, chẳng qua là vì câu nói đã được đặt lòng bởi ấn tượng của khách hàng về một cốt cách của người sales từng tiếp xúc. Để rồi, cả một gia đình sau đó chỉ biết đến một nhân viên bán hàng để lại một từ duyên trong lòng, do mình tự tạo.
Khách hàng. Họ đến, đi rồi quay lại. Không phải chỉ vì một món hàng mà còn là một nhân viên.
Nó chốt lại vài gạch đầu dòng như thế bởi vì nó tin rằng những câu chuyện đời sales với lời kết đẹp & có hậu vẫn còn rất dài ở dọc đất nước Việt Nam mà nó vẫn chưa thấy & nghe hết. Không cần quá nhiều, Toyota thôi là nghe đủ quá rồi.
Tự dưng.
Chưa già lại thèm muốn nói với những đồng nghiệp đã (lỡ) chọn một nghề sales, hãy thử một lần mở mắt thật to lên để lấy tự tin cho mình thay vì đôi mi kia đã trùng xuống quá nhiều lần.
Chưa già lại muốn viết vài dòng nhắn nhủ dựa dẵm từ lời của người xưa.
Đạo đức & tài nghệ có thể làm cho một người bình thường trở thành bất hủ

(W.Shakespear)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...