Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện cực ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện cực ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

Hoa nở ngày đất

Trời mộ. 
Hoa nở ngày đất. Nó ngồi đâu lưng với anh. Thút thít. Mọi thứ đều thay đổi rồi anh ạ! Em có cảm giác như bản thân em đã phạm phải một lỗi lầm không thể nào tha thứ. Cuộc sống của kẻ đón, người đưa giờ chỉ còn là cái ngoảnh mặt. Thấy đời bạc bẽo, em trở về lại với gia đình, mở một quán nhỏ để kiếm sống và để thôi hiu quạnh...Sụt sịt. Tưởng rằng thị phi tránh xa, chì chiết giảm đi...nhưng không phải thế...không phải như em đã hình dung.
Vai nó tụt xuống, thấp hơn phần vai anh trống trơ, hờ hửng. Nếm từng giọt. 
Gió tang. 
Nó nằm đấu đầu với anh. Tức tưởi. Má chửi em ngu anh ạ! Khi vác mặt về nhà mà chẳng có được gì cho mình, một đứa con để giữ chồng cũng không...Làm ăn thì thua lỗ lại chạy về ăn bám...
Vai nó bắt đầu cảm nhận được đất ướt ở hai bên mềm nhũng, bơ vơ. Thu từng giọt. 
Nắng nghĩa trang tàn Đất chỉ kết dính có một vùng quanh, xung quanh vẫn còn tơi xốp. Nó ngồi, nằm khóc đã rồi đi. Hoa nở ngày đất.
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Yêu lại từ đầu

 photo 82781350acbd6e12f9f_zps11928b17.jpg
Anh muốn ngủ với em à? Nó nhìn thẳng vào mắt anh - chàng trai của những tháng ngày đợi chờ; từng quyết định ở lại phố núi khi nó muốn đến phố lạ để khám phá cho thỏa lòng, đang ngồi trước mặt nó với nụ cười khác xưa. 
Chàng trai trố mắt nhìn nó. Nụ cười hềnh hệch của anh tắt ngấm đi sau buổi pha trò nửa đùa nửa thật về câu chuyện rằng là kẻ chung tình khi từng ấy thời gian vẫn chờ đợi, như núi kia vẫn nồng nàn với suối một đời. 
Ừ! Thì ngủ. Nó gần như đọc thoại, chẳng đợi anh trả lời. Quán vắng, chẳng ai nghe. Nếu có cũng chẳng hề gì bởi ngày về đã không giống ngày đi. Xác thể lẫn tâm hồn. Mục rỗng. 
Gió mát lành, trời đã lập đông, nó ngồi phía sau anh trên con đường cũ. Lên xuống. Cảm giác cũ mới đan xe, cứ như từng con đường, từng góc phố chối bỏ nó khi hờ hửng mỗi bận nó lướt qua như thể nó chưa từng sinh ra và lớn lên ở đây vậy. Gập ghềnh. Sự lo lắng của ngày xưa bám vào lưng anh đâu mất, chỉ thấy chéo chân ngồi cạnh, tay vịn vào yên, mắt đi tìm ở khoảng trời mây bay vô định. … 
Yêu em nhé, em là bà mẹ đơn thân!? Nó nhìn anh nở nụ cười nửa miệng, gió tát cho vài cái, ri rỉ máu ở con tim như một lần nó muốn thỏa cảm giác được khát khao làm mẹ thế nào, dù rằng với người đàn ông ấy đến tận bây giờ nó vẫn chẳng biết đấy có phải là yêu. Phố núi nghe buồn nhiều rồi khóc với mưa bay. 
Những chồi xanh bắt đầu nhú, vài cánh chim trốn đâu đó đã bắt đầu cất tiếng hót vang như báo hiệu đông sắp tàn chuẩn bị đón xuân sang. Gió vờn qua bụng. Rộn ràng.
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

Hà Nội vào thu

 photo 1393821433_surreal-self-portraits-rachel-baran-8_zpsa94834d8.jpg
Căn phòng. Chính xác là căn phòng với chất liệu gỗ là chủ đạo dành để trang trí. Vị trí căn phòng nằm ở lầu 9 của một khách sạn Thiên Đường ở khu vực đắc địa tại Hà Nội. Ánh sáng mùa lam hòa với mùi khó chịu toát ra từ căn phòng ngay khi mở cửa bước vào làm cho nó có một cảm giác rờn rợn khó tả. 
Một chuyến bay dài, một ngày làm việc mệt, ắt hẳn sẽ là một giấc ngủ sâu. Hà Nội ngày vào thu, không khí không quá lạnh cũng chẳng quá nóng, nó chuẩn bị đi vào giấc nồng nếu như không có chuyện đó xảy ra.
Thân hình nó từ từ lún vào chiếc nệm như đầm lầy khi quá nửa mặt là lúc nó phát hiện ra ngay bên cạnh mình một người con gái tóc dài rối bời với khuôn mặt trắng như trét vôi đang nhìn thẳng lên trần nhà, đồng tử đứng yên như thân thể khoát một đầm trắng dài để lộ đôi bàn chân với móng chân đen bầm. 
Nó không nhúc nhích được, hoàn toàn không cử động được dù rằng ý thức báo hiệu nó phải với tay bật ngay ngọn đèn bàn khi tất cả ánh sáng của căn phòng chìm nghĩm. 
Hơi thở nó mỗi lúc một gấp gáp. Một, hai, ba..năm phút trôi qua, cuối cùng nó cũng mở được ngọn đèn bàn. Ánh sáng như ngọn lửa bùng cháy lan tỏa khắp căn phòng. 
Hà nội vào thu, căn phòng tầng 9 ở khách sạn Thiên Đường đèn vẫn sáng thâu đêm. Bên dưới con đường, bác tài xế xe ôm thấy bóng người ngồi bên cửa sổ phía sau bức rèm lúc nữa đêm. 
(Ảnh: Sưu Tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...