Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhật ký Trung. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhật ký Trung. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 26 tháng 5, 2025

Nhật ký Trung - Dạ Thượng Hải, Tân Thiên Địa [Diary of China - Shanghai Night, Xintiandi]



Nếu anh có ghé đến Xintiandi (Tân Thiên Địa) thì chụp một bức ảnh giúp em! Em nhớ nơi này! Em nhắn ở một trời Đức. Tìm hiểu. Ngày trở về có trắc trở khi báo đài giật tít về những ca dịch bệnh đang bùng lên.

Nơi kỷ niệm của em, ở gần cả một năm rưỡi! Em nhắn tiếp. Em được nó gọi là “gái lớn”, cô nhóc của ngày nào cá tính, mang trên mình một mái tóc xoăn đặc trưng, từng trở thành rắc rối khi đại lý phàn nàn là “thiếu chỉn chu”. Em đi qua “mùa chinh chiến” cùng ở một thanh xuân cùng nó, chinh phục niềm tin của một trong những đại lý Toyota lớn nhất khu vực miền Nam.  

Nơi đau thương nhất lại là nơi rực rở nhất. Một thị trấn nhỏ, một làng chài, giờ lại là một trong những thành phố sầm uất nhất thế giới, Thượng Hải, nơi oằn mình với hàng loạt cuộc chiến tranh theo chiều dài lịch sử.



Tân Thiên Địa. Ngày. 

Nó đi thật chậm, cảm nhận những việc gạch lát dưới chân mình như một lối nhỏ, đường quen, đón người về từ một chốn xa xôi. Yên. Những ngôi nhà "shikumen" (石库门 – một kiểu kiến trúc nhà ở truyền thống của Thượng Hải pha trộn giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây) được phục dựng tỉ mỉ, mang lại cảm giác như đang lạc bước vào Thượng Hải của thế kỷ 20. Ánh nắng ban mai rọi xuống những bức tường gạch xám, làm nổi bật lên những chi tiết chạm khắc tinh xảo trên cửa sổ, mái hiên. Không khí trong lành, thoảng mùi cà phê từ những quán xá sang trọng bắt đầu mở cửa. 

Đường đến, lối cũ, cửa hẹp nở hậu, rộn ràng chào đón nhau.  

Những ngôi nhà shikumen. Tự tình. Mỗi cánh cửa gỗ, mỗi khung cửa sổ đều có vẻ như đang mong muốn kể câu chuyện của mình cho nó nghe, về những gia đình đã từng sống ở đây, về một thời Thượng Hải trầm mặc và cổ kính. 

Rộn rã. Sự trầm tư của lối vào biến mật, thay thế bằng những con người hội tụ ở đường bên trong phố. Những nhà hàng, quán cà phê và cửa hàng thời trang cao cấp được bố trí một cách khéo léo bên trong những cấu trúc lịch sử này, tạo nên một sự kết hợp hài hòa giữa cũ và mới. Sự tinh tế trong cách bảo tồn và phát triển đã khiến Tân Thiên Địa trở thành một điểm đến không chỉ để mua sắm mà còn để trải nghiệm văn hóa.

Nó không chụp một bức hình! Một góc quán. Đọc. Con đường chẳng mấy ai đi. Ngắm nhìn lại một khu phố, chứng nhân của một thời giông bão. Một tô giới của Pháp ngày nào, hứng chịu sự đối kháng của liên quân, Nhật, Trung. Nhớ.



Đêm. Nó quay trở lại Tân Thiên Địa khi những con phố bên ngoài trung tâm bắt đầu chuẩn bị đi ngủ. Chẳng có nơi nào tốt hơn được chứng kiến con người trút bỏ đi tấm áo, gương mặt của ngày bằng những nơi quán bar ở trung tâm sầm uất.  

Nơi hiện diện của con người trẻ. Họ đổ về đây như những dòng sông nhỏ đổ ra biển lớn, mang theo năng lượng, phong cách và một tinh thần tự do. Khác hẳn những con người trẻ ở một Nam Kinh. 

Một Nam Kinh tối giản có phần hướng nội, nhường lại cho một Tân Thiên Địa có phần hướng ngoại, lấp lánh những bộ cánh, trang sức của những thương hiệu đắt tiền. Nó ngồi một góc, ngắm nhìn phố đêm, nơi sức sống của tuổi trẻ ở một thành phố. Hai nơi, Nam Kinh và Tân Thiên Địa có một sự khác biệt rõ ràng như hai bờ Đông, Tây. 

Nhấp môi, nếm cồn, thả khói bay. Nó gởi lời chào một Tân Thiên Địa, nơi bàn kế cạnh, cô bé đang ríu rít với bạn mình. Cười. Như muốn nói lời hẹn gặp lại với Thượng Hải, ở một Tân Thiên Địa này. Hẹn. Một mai, dạ Thượng Hải.

***

"If you come to Xintiandi (Tân Thiên Địa), please take a picture for me! I miss that place!" She texted from Germany. She researched. The return date was difficult as newspapers headlined outbreaks of new epidemics. … 

"My place of memories, almost a year and a half!" she texted again. She's what "the old man" called "big girl," the spirited young lady of yesteryear with distinctive curly hair, which once caused trouble when the dealer complained she "lacked polish." I went through "the conquering season" of youth with her, winning the trust of one of the largest Toyota dealerships in the Southern region.

The most painful place is also the most brilliant place. A small town, a fishing village, now one of the busiest cities in the world, Shanghai, which has endured countless wars throughout history.

Xintiandi. Day.

I walked very slowly, feeling the paved bricks under my feet like a small path, a familiar road, welcoming someone from a distant land. Peaceful. The "shikumen" houses (石库门 – a traditional Shanghai architectural style blending Chinese and Western influences) are meticulously restored, giving the feeling of stepping into 20th-century Shanghai. The morning sun illuminated the grey brick walls, highlighting intricate carvings on windows and eaves. The air was fresh, with a faint smell of coffee from elegant cafes beginning to open.

The road arrived, the old path, the narrow but expanding door, joyfully welcoming each other.

The shikumen houses. Confidences. Each wooden door and window frame seemed to want to tell its story to me, about the families who once lived there, about a once quiet and ancient Shanghai.

Lively. The contemplative stillness of the entrance transformed into bustling crowds gathering on the inner street. Restaurants, cafes, and high-end fashion boutiques are skillfully arranged within these historic structures, creating a harmonious blend of old and new. The sophistication in preservation and development has made Xintiandi a destination for shopping and cultural experiences.

I didn't take a single picture! A corner of a cafe. Reading. The road less traveled. Gazing back at a neighborhood, a witness to a turbulent era. A former French Concession, enduring the resistance of Allied forces, Japan, and China.

Night. I returned to Xintiandi as the streets outside the center began to quiet down. There's no better place to witness people shedding their daytime masks and faces than the bustling bars in the city center.

The presence of young people. They poured in like small rivers flowing into a large sea, bringing energy, style, and a spirit of freedom. Completely different from the young people in Nanjing.

A minimalist, somewhat introverted Nanjing yielded to a more extroverted Xintiandi, sparkling with expensive clothes and jewelry from luxury brands. I sat in a corner, gazing at the night street, where the vitality of youth thrived in a city. The two places, Nanjing and Xintiandi, have a clear distinction like the East and West banks.

I sipped, tasted alcohol, and exhaled smoke. I bid farewell to Xintiandi, where at the next table, a young girl was chattering happily with her friend. Smiling. As if wanting to say goodbye to Shanghai, to this Xintiandi. A promise. Someday, Shanghai by night.

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2025

Nhật ký Trung - Hàng Châu - Vội vàng và mộng mị


 “Thiên lý oanh đề lục ánh hồng, Thủy thôn sơn quách tửu kỳ phong.”

Trung Quốc khác với suy nghĩ của mình nhiều! Chị chia sẻ ở một trưa Sài Gòn hửng nắng, cùng với hai anh, cả bốn ngồi hàn huyên mấy chuyện của đời thường. Anh lạc lõng trong câu chuyện đó. Lặng im. Người vừa từ giã con tàu TFSVN gần nhất trong cả ba người.

Hàng Châu, sớm đón nó ở một trời hửng nắng. Bình yên. Tây Hồ quang cảnh của những câu chuyện về cổ tích Trung cứ được kể đi kể lại suốt cả ngày, chẳng phải, đó là câu chuyện kể gần cả trăm năm. Việt - Trung, Trung - Việt cứ nhập nhằng chuyện khác biệt và ảnh hưởng.  

Lơ mơ. Cảm giác thiếu ngủ. Lớ mớ nghe về những câu chuyện cổ tích và huyền thoại. Một Tây Hồ. Vạn người chen. Mấy câu chuyện huyền thoại và cổ tích. 

“Giang thượng ngư giả bất tri lãng, Linh Lung tiểu vũ phong phi hương.”

Tự dưng. Ùa về bao ký ức, mấy đứa bạn Trung tung tăng ở một phố Sài Gòn, chỉ nói được tiếng Trung, tiếng Anh gần như là xa lạ, để một thằng ngổ ngáo vừa bập bõm với quơ tay. Nhanh. Ngót nghét gần hai mươi năm. Giờ một thằng Việt lại tìm đến Trung. Vẫn là một nơi, chẳng nghĩ sẽ tìm đến bởi ngán ngắm quơ tay và bập bõm. 

Hàng Châu, đêm chào nó ở một trời lất phất mưa bay. Ngào ngạt. Hương đưa của mấy vĩ xiên khè, đám trẻ tụ lại nơi dưới một góc cầu bắt ngang những tòa nhà cao ốc làm chút men cay. Rộn ràng. Chú nhóc trẻ cười nói vui vẻ, che chẻ một tiếng Anh bập bẹ đủ làm những ánh mắt của anh, chị mình phải ngó nhìn về một thế hệ mới sinh ra, khai trí và mở đường, chẳng còn đóng cửa để tự chơi. Đẹp gì hơn ở tuổi mười bảy! Sáng gì hơn ở một ngôn ngữ thứ hai! Lạ. Thằng nhóc trẻ lại khiến nó, một gã sống lâu, nhớ về mãnh đất hình chữ S, mới vừa hôm qua, ngồi nghe cô giáo người Trung của thằng nhóc lớn đang hướng dẫn chú nhóc trình bày về lợi ích của ngôn ngữ thứ hai. Kỳ. 

Tự hỏi. Rồi một ngày chú nhóc mười bảy của hôm nay, có bước ra để ngắm nhìn thế giới bằng ngôn ngữ thứ hai vừa trang bị cho mình!?

Tự nói. Liệu một mai chú nhóc đang cười tươi và tự hào chia sẻ với nó trường dạy học tiếng Anh, sẽ rời bỏ nơi quán hàng mỗi đêm chờ khách du lịch lai vãng lại có dịp để thực hành ngôn ngữ thứ hai đó để thu mình lại khi nhận ra rằng thế giới không chỉ có mỗi một đại lục rộng lớn Trung Hoa!? 

Tự mơ. Những con người trẻ, mộng đẹp với non sông,tại sao không? để lòng không phải cứ vẫn vơ với cơn mộng mi đầy trắc trở rằng hơi thở cũng phải vội vàng, bởi thời gian của đào thải của hôm nay đang ngắn lại, một thế hệ đang tự trói mình với thành công. Tự nhớ. Một thế hệ bản thân cũng đi qua chẳng phải là như vậy! Chẳng gán ghép, chẳng bênh vực, chỉ thấy hợp trùng sao lại quá giống nhau. Thanh xuân và cô đơn tự tạo, ốc đảo cô đơn giữa một chốn đông người.

***

"A thousand miles the orioles sing, crimson lights shimmer, Water villages, mountain forts, wine flags flutter in the wind."

China is so different from what I thought! My sister shared this on a bright Sài Gòn afternoon, as the four of us, including two brothers, chatted about everyday life. He felt out of place in that conversation. Silent. The one who had just departed the TFSVN ship most recently among the three.

Hángzhōu, the morning greeted it with a clear, sunny sky. Peaceful. The West Lake scenery, with its stories of Chinese fairy tales, was recounted over and over all day, or rather, it was a tale told for nearly a hundred years. Vietnam-China, China-Vietnam, intertwined with differences and influences.

Dazed. A sense of sleep deprivation. Half-awake, hearing tales of fairy tales and legends. One West Lake. Thousands of people crowding. Several legendary and fairy tales.

"The fisherman on the river knows not the waves, Exquisite gentle rain, the wind carries no scent."

Suddenly. A flood of memories, my Chinese friends frolicking on a Sài Gòn street, speaking only Chinese, English almost alien, leaving a mischievous kid fumbling with hand gestures. Fast. Nearly twenty years. Now a Vietnamese guy finds himself in China. Still a place I never thought I'd visit, weary of fumbling gestures and stammering.

Hángzhōu, the night greeted it with a gentle drizzle. Fragrant. The smoky aroma of grilled skewers, kids gathered under a bridge spanning high-rise buildings, sharing a bit of intoxicating liquor. Lively. The young lad laughed joyfully, his broken English bright enough to make his elder brother and sister look at a new generation, enlightened and paving the way, no longer closing themselves off. What could be more beautiful than seventeen! What could be more radiant than a second language! Strange. The young boy made him, an old-timer, remember the S-shaped land, just yesterday, listening to the Chinese teacher of his older son guiding the younger one on the benefits of a second language. Peculiar.

I wonder. Will the seventeen-year-old lad of today step out to see the world with the second language he's just acquired!?

I tell myself. Will the lad, now smiling brightly and proudly sharing his English school with him, leave the night stalls waiting for passing tourists, only to shrink back when he realizes the world isn't just one vast Chinese continent!?

I dream. Young people, beautiful dreams of their homeland, why not? So that his heart doesn't wander with a troubled nightmare where even breathing must be rushed, because the time of elimination today is shortening, a generation is tying itself to success. I remembers. A generation he himself went through wasn't it like that! No blaming, no defending, just a strange coincidence, so alike. Youth and self-made loneliness, an island of solitude in a crowded place

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...