Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn tài chính toyota. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tài chính toyota. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2024

[TFSVN] Câu chuyện 15 năm - Hồi 6 - Ngộ biến tòng quyền - TFSVN] The Story of 15 Years - Chapter 6 - Adapting to Circumstances


 

“Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,

Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.”

Sân khấu không thể thiếu hậu đài. Ánh sáng phía trước vẫn cuốn con người ta bước lên, có người bước xuống, mắt vẫn hướng về một sân khấu sáng đèn, như thể đom đóm chẳng rời xa được ánh sáng, dù là nhân tạo. Nó đứng trước cửa khoan tàu, hiển hiện những con số nổi bật trước cánh cửa, các thành viên của khoan tàu đang ngồi chi chít.

“Anh ổn chứ hả anh!? Thở đi anh?”

Sài Gòn Center, lầu 12, phía sau chỗ nó ngồi, đám trẻ rộn ràng ở phòng dịch vụ khách hàng (tên phòng hay bị nhầm với chăm sóc khách hàng). Háo hức. Tô chút má hồng ngạo với non sông. 

Con tàu TFSVN tiếp nhận thêm người mới, suốt dọc hành trình mười lăm năm của mình, mọi thứ đang đổi thay, tất cả phải nhận nhìn cuộc sống không dừng lại. 


Ngắm. Người lên, kẻ xuống. Như thể vượt ngàn thiên lý tiễn người đi, thì cũng qua vạn thiên lý gặp người đến. Một lớp người nữa đã ra đi, một lớp người mới đang bước lên tàu. Đâu đó, họ nói nhau nghe về những thuộc tính, đặc tính hay cách miêu tả về một cách nghỉ, cách làm: “những kẻ theo sau,” “những người làm,” “những người non”...Đặt để, từ guồng cuộc sống bên ngoài, mang theo đặc tính sống còn của tư bản vốn chất.

Dẫu thương, mấy đứa trẻ ở khoan tàu sống lâu như nó, cứ mang suy nghĩ và cảm xúc của quá khứ chèn vào hiện tại để níu giữ thời gian, thứ sẽ chẳng bao giờ quay lại. Dẫu tiếc, mấy đứa trẻ phục vụ từ vài chục ngàn, giờ đến trăm ngàn khách hàng, chẳng thèm cài đóng mớ cảm xúc ấy, nhào nặn rồi thành ra những thứ tự mang, buồn khổ, mọi thứ cứ nhập hòa như ánh nắng pha lê, dễ dàng tan biến đi bất chợt một lúc nào không hay. Rồi nhiều đêm trở mình tự hỏi, ta đã làm vậy đúng sai? Đúng sai chỉ là theo thời điểm, thứ vốn chẳng tồn tại.

Như thể cách biệt phương trời, nay gặp lại. Ngỡ ngàng viết lại chuyện yêu thương. Viết là một trong hai điều yêu thích nhất của nó. 

Có lẻ. Đám trẻ ngồi ở mấy khoan sau đã quen với một hình ảnh, ở những sớm trời đến với căn phòng của TFSVN ấy, có thằng nhóc sống lâu ngồi gõ lọc cọc trên bàn phím theo thời gian chẳng còn kịp một vết keo bám dính, phải dùng đến bàn phím rời để viết những dòng cảm xúc trôi đi của một đời công bộc, của một chuyến xe đi, nhìn lại ngót nghét đã mười lăm năm.

Không lẻ. Đám trẻ cũng gần quên đi mấy mấy hình ảnh, của những buổi đầu hôm, sớm mai, cứ phải khoác lên người một bộ dạng “chỉn chu”, sơ mi bỏ quần, áo khoác, cặp da, giọng cười ha hả, vang cả một góc phòng sau mấy trận về từ đại lý, hát miết một bài ca “đào tạo” và “nước bọt tạo hình”

Đỉnh cao của văn xuôi là thơ ca, đỉnh cao của thơ ca là âm nhạc; thứ âm nhạc nó thường nghe mỗi sáng để ngồi lọc cọc gõ phím đấy là những dòng chảy âm nhạc tràn đầy suy tưởng của những con người tồn tại ở những thế kỷ trước như Beethoven, Mozart, Chopin, Vivaldi … nhiều đến vô kể. Nghe thôi chẳng hiểu gì, chỉ là cảm nhận như thể chạm vào nguồn cảm xúc bất tận để viết không ngưng, cho đã, cho sướng những ngôn từ tù đọng ở bên trong con người mình.



Bởi lẻ, đám trẻ chẳng buồn bình luận mấy thứ âm thanh đầu ngày, như thể để nó yên trôi vào miền cảm xúc của riêng mình. 

Viết không dùng đến ngôn ngữ miêu tả, như một thói quen là hay suy nghĩ, nên không dùng đến biện pháp tu từ miêu tả này hoặc là né tránh gọi tên trong lúc viết một bài hay một đoạn, biết rằng khó khăn định hình một nhân vật, trong tâm trí người đọc, cứ thế rồi tự như tự vấn, cứ thế mà viết ra chẳng để đến lòng, thành ra như giải thích cho văn chương cứ long bông, như thể tản văn cứ từng tảng thế mà văng ra.

Đọc tiếp theo sau viết. Như một gã lang thang thích phiêu bạt trong thế giới của những quyển sách, có sẵn một người hướng dẫn viên đưa đến mọi nơi trên thế giới, từ quá khứ, hiện tại, tương lai, đời thực hay cả là tưởng tượng. Thế giới mở ra như chưa từng được mở. Đọc quá khứ để thấy rằng hiện tại là tương lai của quá khứ, nhận ra tất cả chẳng có gì mới lạ, chẳng qua là theo thời gian ngôn từ thay đổi mà thôi, chứ cách ấy, suy nghĩ ấy đã tồn tại từ lâu.

Không hiểu thì tìm hiểu. Đọc để hiểu gì thêm về một cuộc sống, cứ thể miệt mài trên những trang sách để phiêu lưu đến những miền tri thức khác nhau, nghịch đảo thời gian đến miền quá khứ của từng con người, đất nước.

một gã sống lâu ngồi trên một khoang tàu lắc lư tiến thẳng về phía trước, ngồi gõ những dòng cảm xúc vụt qua cho đến khi từng đứa bắt đầu trở lại khu vực của mình, gửi một lời chào, một cái đá xéo, liếc ngang và gọi tên nó. Đùa. Nó gọi tên là “nghiệp”

Mỗi bận đến chỗ làm, cô em cứ gào lên: chào ông anh “guột”

Những lúc như sương tan bởi một tiếng chuông ngân, báo hiệu một buổi sáng làm việc bắt đầu. Xuân, hạ, thu, đông rồi lại xuân. 

Lòng đầy. Tự bao giờ ở nơi đằng sau chiến tuyến, ắt hẳn đã tự dệt lên những gương mặt gì đó phũ đầy gam màu tối, giờ đây trực tiếp thưởng thức một bức tranh sống, thấy rạng rỡ và sống động như thế người họa sĩ thiên tài đã vẽ được cả một bức tranh hai mặt chứ không chỉ đưa được phần rực rỡ nhất ra bên ngoài để rồi phá lưng chi chít những vết mực lem, bởi nhiều lớp màu khác nhau chồng chéo tạo hình cho một bề mặt lung linh thu hút người nhìn. 

Mấy cô nhóc phòng dịch vụ khách hàng ngồi đặc kín. Khoan tàu đã nới rộng thêm, theo tháng ngày, kéo dài thêm, như thể hàng ray vẫn như thế, chỉ có khoan tàu mở rộng thêm với chuổi khách hàng được phục vụ. 

Hành trình đi dọc chiều đất nước, mãnh đất hình chữ S này dần đón những con người tương tác qua những cánh thư.   

Đó là những phút giây chào hỏi, cười òa ngất ngây. Cô nhóc đến từ mãnh đất miền Trung, nơi cung đình xưa cũ chốt hạ: tụi em chỉ có thể “nghiệp” được với mình anh. 

Thời khắc trôi tự do như thể không bao giờ có thời khắc. Thi thoảng, giật mình bởi đám nhóc của phòng phê duyệt: Anh cứ sống vậy hoài hả?  Câu nói signature của một thằng nhóc phòng phê duyệt, người được dệt lên bằng hàng tá câu chuyện để chờ nó về hẳn có nhiều thứ “để xem” lại khiến nhiều người tiếc nuối vì chẳng có gì “để xem”, câu nói trở thành “trend” (xu hướng), đám nhóc còn lại bắt chước theo, lan từ phòng này sang phòng khác. Đám nhóc của nó là những đứa trẻ hầu hết đã bước sang chương đời mới - có con. Đám trẻ còn lại là những thành viên mới vừa chập chửng bước lên con tàu TFSVN, có thể chòng chành nên dùng công nghệ để nhắn tin hỏi han đủ thứ, như thể gã sống lâu nên có thể biết được ít nhiều. Rồi nó cũng sử dụng. 

Trước giờ, luôn ở đầu sóng ngọn gió, riết thành một thói quen, chắng nhớ đến những con người ở phía sau

Đám trẻ của nó từ một chinh chiến trở về: Có gì vui không anh? 

Lòng dâng tràn cảm xúc. Da thịt đám trẻ giờ đã trong cuộc chơi. Điều đó là điều gì? Điều là vì khách hàng, trong những mối quan hệ còn sót lại, điều mà tất cả mọi người sẽ phải 

Lắm lúc, “sống lâu” rồi ít nói. Đám trẻ cứ sốt ruột lại lo: Có chuyện gì không anh? Anh thở đi anh? Bật cười, ngồi yên chẳng quen với đám trẻ. 


Ra lẻ. Đám trẻ trên khoan tàu cứ gọi tên nó suốt chiều dài của ngày, như thể để nghe một khái niệm, để hiểu một địa danh…tự gánh việc “chế”, “biên” thêm thành những nụ cười. Pha trò cho áp lực và thời gian trôi, đám trẻ của khoan tàu cứ thế rộn ràng như thể thời gian chẳng còn tồn tại cùng nó. 

Tiếng chuông reo trên bài hát Giáng Sinh...

Sân khấu không thể thiếu hậu đài. Ánh sáng phía trước vẫn cuốn con người ta bước lên, có người bước xuống, mắt vẫn hướng về một sân khấu sáng đèn, như thể đom đóm chẳng rời xa được ánh sáng, dù là nhân tạo. Nó đứng trước cửa khoan tàu, hiển hiện những con số nổi bật trước cánh cửa, các thành viên của khoan tàu đang ngồi chi chít.

“Anh ổn chứ hả anh!? Hay thở đi anh?” Câu hỏi của đám trẻ ở văn phòng TFSVN, như hậu cần tiếp sức cho tiền tuyến, khi đã bắt đầu tiếp nhận và quen dần với sự xuất hiện của nó, một gã ở nơi mặt trận nhiều hơn là hậu cần của ngày nào.

Giờ này, ở một góc văn phòng miệt mài với đọc, viết, sau khi bước xuống nhẹ nhàng để thênh thang nhận ra con đường mới đến. Chấp dứt chẳng thể làm gì, chỉ là ăn mày dĩ vãng và ngăn cản bước tiến của người sau.

“Anh ổn như chưa từng được ổn. Nhiều lúc khẽ lay mình để không tưởng đấy chiêm bao” 

Con tàu TFSVN vẫn chạy tiếp trên đường ray, miệt mài và rung lên như thể muốn dừng lại để bảo trì, một điều không thể với những con người ở trên toa chẳng thể dừng. Cuộc sống họ gắn liền với con tàu.

https://doisales.com.vn/index.php/2024/12/25/tfsvn-cau-chuyen-15-nam-hoi-6-ngo-bien-tong-quyen-tfsvn-the-story-of-15-years-chapter-6-adapting-to-circumstances/

***

“Do not grieve for spring’s passing and falling petals,

For last night, a branch of plum blossomed by the pavilion.”

The stage cannot exist without its backstage. The lights ahead captivate people, pulling them forward. Some step down, eyes still drawn to the illuminated stage, like fireflies irresistibly drawn to artificial light. Standing before the train’s compartment door, bold numbers stood out, while its members sat closely packed.

"Are you alright? Just breathe!"

At Saigon Center, 12th floor, behind where he sat, the bustling voices of youth from the Customer Service Department (a name often confused with Customer Care) filled the air. Excited chatter. A blush of pride for the homeland.

The TFSVN train welcomes new passengers as it journeys through its 15-year expedition, adapting to change and embracing the unstoppable flow of life.

Observing. People board, others disembark. Like bidding farewell across vast distances, only to meet others on the horizon. A generation departs, and a new one ascends. Conversations emerge about attitudes, actions, and descriptions—“followers,” “doers,” “the unripe.” Each brings the survival instincts of a capitalistic world into the mix.

Nostalgia weighs heavy. The long-serving employees hold onto past sentiments, attempting to anchor time that can never return. Meanwhile, the young workers move from serving tens of thousands of customers to hundreds of thousands, unburdened by lingering emotions. Their feelings dissolve like sunlight through crystal, vanishing without notice. Many nights, they wonder: Were my choices right or wrong? Such questions, tied to fleeting moments, hold no real answer.

Reunions feel like strangers meeting anew, rediscovering old bonds. Writing is one of his two great loves.

Perhaps the younger employees, seated farther back, have grown accustomed to the sight of an old-timer, tapping away at a keyboard worn smooth, its keys now replaced by an external set. He writes to capture fleeting emotions in this life of service. A train journey that, looking back, spans 15 years.

Then again, perhaps they've nearly forgotten the early days, when this old-timer, sharp-dressed with a tie tucked neatly into his shirt, returned from dealer visits with an audible laugh and an endless repertoire of training stories. His presence was synonymous with performance and charisma.

At the pinnacle of prose lies poetry, and at the pinnacle of poetry lies music. Each morning, he would immerse himself in the classical melodies of Beethoven, Mozart, Chopin, or Vivaldi—sounds he didn’t fully comprehend but felt profoundly. These timeless pieces stirred a boundless reservoir of emotions, compelling him to write, freely and passionately, pouring out words that lay dormant inside.

Perhaps the younger employees no longer comment on his morning symphonies, letting him drift into his private reverie.

He writes without description, out of habit, avoiding literary devices or names. It’s an exercise in thought rather than imagery—a self-questioning stream of consciousness that lacks anchors, resulting in a prose that seems aimless, much like essays fragmented into chunks.

Reading follows writing. He roams the literary landscape like a vagabond with a guide leading him through every corner of the world—past, present, future, real, or imagined. Books open worlds that seem boundless. Through them, he sees that the present is simply the future of the past. Everything feels oddly familiar, as if the thoughts and ideas have existed forever, merely clothed in different words over time.

He reads to understand the complexities of life, journeying through pages that unveil diverse knowledge, delving into the histories of people and nations.

This veteran of life, seated in a swaying train car moving ever forward, types his emotions as the younger ones return to their desks, offering greetings, side comments, or playful banter. They call him “The Experienced One.”

At the office, the younger ones call out cheerfully, "Morning, Sir Legend!"

These moments feel like mist dissipating at the sound of a bell, signaling the start of a new workday. Spring, summer, autumn, winter—then spring again.

Behind the scenes, faces once shrouded in shadows now appear vibrant and radiant, like a master painter unveiling the two-sided nature of his canvas. Both its brilliance and its flaws contribute to the allure.

In the crowded Customer Service Department, the train carriage has expanded over time, stretching to accommodate an ever-growing chain of customers.

The journey across this S-shaped land unfolds as letters and messages connect strangers turned acquaintances.

Greetings erupt into laughter and joy. A young woman from Central Vietnam jokes, “We can only tease you, nobody else.”

Time flows freely, seemingly infinite. Occasionally, he’s jolted by remarks from his approving colleagues: “You’ve been living like this forever, haven’t you?” A young coworker’s signature phrase became a trend, spreading from one team to another.

Many of his peers have moved on to new chapters—raising children, embracing change. New members step aboard the TFSVN train, a bit unsteady at first, relying on technology to ask questions. They see him as the long-time expert. And he uses it too.

He’s used to being in the thick of things, rarely thinking about those behind him.

“Anything exciting happen, Boss?”

Emotion wells up. The newer generation is now fully immersed in the game. What does it mean? It means serving the customer, preserving the connections that remain, and adapting to the relationships that must evolve.

At times, the veteran grows quiet. The younger ones grow anxious: “Is something wrong, Sir?” They prod, “Just breathe, will you?” He chuckles, unfamiliar with their concern.

Somehow, the young workers call his name throughout the day, seeking answers, cracking jokes, and easing tension. The train carriage feels alive, as if time has paused to share in their joy.

The sound of a Christmas carol’s bell...

The stage cannot exist without its backstage. The lights ahead captivate people, pulling them forward. Some step down, eyes still drawn to the illuminated stage, like fireflies irresistibly drawn to artificial light. Standing before the train’s compartment door, bold numbers stood out, while its members sat closely packed.

“Are you alright? Just breathe!” Their voices, like a lifeline to this veteran navigating the frontlines more often than not.

Now, in a corner of the office, he writes and reads tirelessly, preparing for a new path ahead. To linger is futile, for it only delays progress for others.

“I’m fine. Better than ever. Sometimes I pinch myself to ensure I’m not dreaming.”

The TFSVN train presses onward, its tracks unwavering. Even as it shudders, longing for a break, its passengers cannot afford to stop. Their lives are bound to the journey.

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2024

[TFSVN] Câu chuyện 15 năm - Hồi 5 - Bi, hoan, ly, hợp [TFSVN] The 15-Year Story - Chapter 5 - Sadness, Happiness, Goodbye & See you again


Sân khấu và đời trộn lẫn vào nhau. Sân khấu lung linh không chỉ là nơi trình diễn nghệ thuật, mà còn là một hành trình kỳ diệu, nơi mà giới hạn giữa thực và ảo, thực tế và mơ mộng hoàn toàn tan biến. 

Lầu sáu của Sài Gòn Center, nơi ánh nắng buổi tắm cho những cụm cây xanh, làm dịu mát ánh nhìn ở tầng không. Không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi làn khói thuốc lững lờ bay lên, hòa quyện cùng tiếng cười nói của những gã đàn ông đang tụ tập nơi góc ban công.

"Làm gì căng thẳng vậy anh?" chú nhóc của phòng IT cười hỏi nó. Tâm trạng của mọi người đang chờ đợi tham dự một buổi tiệc tối nay, sự háo hức chờ đợi để ngắm nhìn dàn lãnh đạo của đại lý, những con người nằm ra sao so với trí tưởng tượng của mình.

"Chuyện tiệc tùng tối nay thôi” Nó cười, thấy ôm đồm như thể thân lừa ưa nặng. 

Lời qua tiếng lại, chuyện chỉ đến rồi ăn, đám trẻ lại nhắc chuyện quản lý xưa cũ. Lỡ miệng. Nó nói như thể mình có trách nhiệm phải mang, như một phản xạ có điều kiện, theo thời gian. 

Tiếng cười bỗng chốc lớn hơn, giòn giã và đầy trêu chọc. Gã đồng nghiệp, người mang vẻ oai phong của một chức sắc cấp huyện trong TFSVN, vỗ vai kẻ vừa nói, giọng điệu chế nhạo nhưng vẫn phảng phất chút thân tình: "Thôi đi ông! Ai cho mày mà được cơ chứ!"

Nó nghĩ bụng: Hay, một phút lỡ lời, ngỡ ra phải cảm ơn thằng đồng nghiệp để không bị cuốn trôi vào mộng mị. 

Đâu đó bản thân chẳng phải là chắp dứt một ánh đèn lung linh. Thương. Thầm vì nhắc về một thể thức của loài đom đóm say ánh sáng. Nó không biết rằng, sau đó thằng đồng nghiệp gắn bó gần mười năm đã bước xuống một sân ga ở một buổi chiều tàn. 

Làn khói từ điếu thuốc cháy dở như ngưng lại giữa không trung, rồi chậm rãi tan biến. Trong giây lát, một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm cả nhóm. Ai cũng hiểu rằng phía sau những câu đùa, mỗi người đều đang giấu kín những suy nghĩ riêng về trách nhiệm, tham vọng và cả sự hài lòng với thực tại – những điều mà chỉ bản thân họ mới thực sự hiểu rõ.



Ở lầu 5 GEM Center, khi ánh hoàng hôn tắt hẳn vào lúc 18h, buổi tiệc chính thức bắt đầu đón khách. Nó đứng chực chờ ở thang máy, chào đón những vị khách đến để hướng dẫn đăng ký, chụp hình, chờ đợi buổi tiệc khai mạc. Sự háo hức đón chờ được thấy rõ. Cô bé quản lý phòng nhân sự giơ ngón tay cái về phía nó. 

Sân khấu là thánh đường của nghệ thuật, nghệ thuật là ánh trăng của sự lừa dối. 

GEM Center lộng lẫy dưới ánh đèn và những giai điệu du dương, không gian như ngập tràn bằng hào quang của một cột mốc đáng nhớ – 15 năm TFSVN vượt sóng lớn. Trên màn hình lớn, những hình ảnh từ thuở ban đầu đến những dấu ấn đạt được trong 15 năm qua đang lần lượt hiện lên. 

Bi hoan ly hợp. 

Hai bàn đầu hai bên sân khấu thu hút ánh nhìn của nó. Ngược ngạo. Bên trái là những bàn của các “lão đại” theo như lẽ thường, giờ đây thấy gã “lão đại” đại diện ở một phía Đông Sài Gòn như lạc lõng trong chính chiếc bàn đang ngồi. Ngạo ngược. Thấy gã đàn ông ấy như thả trôi hồn mình ở đâu đâu, có một tâm sự đang dìu dắt anh đi, như thể “bình thiên hạ”, giờ anh phải quay lại với “tề gia”, có vẻ sự lúng túng của vài nhân vật ngồi chung bàn của anh vì cấp bậc và vì nhiều điều anh biết rõ, chẳng đáng làm anh bận tâm lúc này. 

Chúng tôi gặp lại nhau – những con người của vùng đất phía Đông, ký ức như dội về, từng mảnh ghép hồi tưởng hiện lên về một nơi đã ra đi. Vẫn biết rằng chẳng nên "ăn mày dĩ vãng," nhưng đôi lúc thật khó cưỡng lại sự níu kéo của thời gian.


Nhớ. Ghán ghép. Đứng vào hàng “lão đại”, một gã đến từ trung tâm của chảo lửa Sài Thành, Bến Thành như anh cả, tiếp đến gã đến từ phía Đông, một gã phía Tây và một gã hướng Bắc. Cứ thế tụ về mỗi độ dịp gặp gỡ và giao lưu trong chuổi sự kiện của gã khổng lồ Toyota tổ chức.

Lắng. Hình ảnh của gã phía Đông chẳng thể nhập nhòa, phản chiếu rõ ràng nhất của đứa trẻ đứng ở phía ngoài vách kính của một khách sạn Caravelle nhìn vào gật đầu chào anh, người đàn ông đang ngồi ở phía trong thấy nó từ xa, đứa trẻ sống lâu dạo bước ở Sài Gòn. 

Ấn tượng để lại là ở một thời thay đổi niêm yết giá. Tất cả đều phải niêm yết bằng tiền Việt, không được niêm yết bằng ngoại lệ, sự ảnh hưởng của chênh lệch giá đã tác động 

Anh chong đèn trong đêm khi showroom đã lên đèn; tất cả mọi người ra về, có một thằng nhóc ngồi ở một góc showroom lách cách phím cũng chuẩn bị ra về, đâu hay người đàn ông đó đang tính toán để ra một quyết định thay đổi cả một số tiền lớn trong quyết định giữ giá ra sao cho khách hàng. Toyota của một thời thống lĩnh thị trường, xe phải đặt hàng chờ dài gần như tất cả mẫu xe

Sâu. Nó cất vào trong chiếc cặp của mình, bao lì xì may mắn của những con người dưới mái nhà Toyota gửi tặng, trong đó có anh, gã đàn ông đã đi khắp showroom để tìm gửi một bao lì xì đỏ cho một thằng nhóc ngổ ngáo của ngày nào, chẳng ngồi ngồi yên cứ chạy khắp nơi nơi anh đứng đầu quản lý, như thể đã xem đấy là nhà vậy. 

Nó học được từ những “lão đại” về cách đối nhân xử thế theo một cách khác biệt, chẳng hề nhập nhòa trong văn hóa của Nhật ngợi ca là Omotenashi. Nét cư xử của lãnh đạo người Việt không trộn lẫn, chẳng qua là chẳng ai buồn nghĩ đấy là gì quá cao sang để nâng tầm là văn hóa.

Bây giờ gã “lão đại” ngồi đó, với  khuôn mặt đã dần ăn mòn năm tháng, như những chứng nhân sống về lịch sử huy hoàng của Toyota Việt Nam. Khắc. Biết đến bao giờ nó ngồi nghe mấy gã “lão đại” kể tiếp mấy câu chuyện mình. Mỗi câu chuyện họ kể ắt hẳn đều mang trong đó đầy ấn tượng: từ thời gian nan đến những dấu mốc tự hào, từ những bài học đau thương đến những ký ức rực rỡ. Từ lúc sáng đèn khập khởi cho đến lúc tìm mọi cách để dần xa ánh đèn. 

Mỗi gã lão đại để lại lòng nó những ký ức khó nguôi. 

Có người không bước xuống, vì ánh đèn thu hút

Có người phải đứng lại, vì sân khấu cần sáng đèn.

Bên phải là thế hệ quản lý trẻ, những khuôn mặt đang tràn đầy khát vọng và đàm luận sôi nổi về tương lai. Họ là những người đang nỗ lực chứng minh, vừa mang trong mình áp lực phải duy trì đà thành công, vừa lo lắng làm sao để thoát khỏi bóng dáng của những bô lão ngồi đó.

Một cô gái lớn dần theo năm tháng. Trưởng thành. Đứng đầu ở một trong những đại lý đầu tiên của dòng Mekong, là sự lựa chọn của một trong những gã “lão đại”, trong sự phản đối và dè chừng. Thời gian trả lời cho tất cả. Cô gái ấy đã chứng minh phần còn lại của sự lựa chọn. 

Bàn giờ đã có ba cô gái ngồi. Tất cả gần như ở phía Đông, một người đến từ đại lý dưới chân cầu vượt, vẫn rối rang lòng với những bức tranh tài chính “ngỗn ngang” của nơi này. Sẻ chia. Một cô gái đến từ vùng đất phía Đông nằm ngoài thành phố, đang phải hòa mình và tìm sự khác biệt trong đổi thay ở cách nhận nhìn về phần quản lý. Đâu đó. Nó như thấy bóng dáng của gã “ngông nghênh” đầy chất nghệ sỹ, nhâm nhi ly rượu vang vào mỗi cuối tuần, thưởng thức những mỹ vị nhân gian ở phía sau. Gã đã bỏ đi sức hút của ánh đèn sân khấu từ lâu, để lại cho thế hệ thứ hai của đại lý đến từ mãnh đất Đồng Nai ấy. 

Nó đặt lưng ngồi xuống bàn mình, chiếc bàn thay đổi lần thứ năm, sau khi liên tục thay đổi nhiều vị trí để hỗ trợ cô em nhân sự trong việc bố trí khách mời. Bàn nó ngồi ngay sau bàn bô lão, những gã Nhật ngồi chung bàn. Gã đến muộn, ngồi cạnh lại là người gặp lại sau mười lăm năm dưới mái nhà của Tài Chính Toyota. 

Ở bàn cạnh dưới là của đại lý Hino, nơi có người chị giúp chồng quản lý một cơ ngơi, lôi nó vào một góc để thì thầm: đi mua đất với chị không?   

Khi ánh đèn laser quét lên màn hình sân khấu để nói về hành trình 15 năm, cô nhóc ngồi cạnh thốt lên: "Em cảm thấy lẻ loi." Nó mỉm cười, quay sang thăm hỏi anh, gã đàn ông ngồi đâu lưng mình, về làn khói thuốc đang bay lơ lửng, chia sẻ vài lời như một cách an ủi. "Chia lửa" – đó là điều nó nghĩ, bởi biết rằng anh đang chuẩn bị rời xa mái nhà Lexus sau một hành trình dài gắn bó.

Dòng suy nghĩ đó chìm trong ánh đèn lóa mắt, với những ly rượu đang giơ cao trong tiếng nhạc mở màn. Mỗi người đều mang nỗi niềm riêng, một số trẻ tràn trề niềm hy vọng, trong khi đó những bô lão nhàn nhã nhưng trầm ngâm chẳng còn về thời cuộc, chỉ còn về nội tại như thể mọi thứ quay lại từ bên trong. 

GEM Center bừng sáng, nhưng dưới ánh hào quang đó, những câu chuyện không lời về quá khứ, hiện tại và tương lai vẫn tiếp tục lặng lẽ diễn ra. Bên trong nó, con tìm thấy không nguôi thổn thức, vì những gì nhận được từ những con người ở nơi đây. Chứa chan. Ngập tràn. Như thể yêu thương gom lại, để rồi vài ngày sau đó, trong buổi tiệc tất niên, tên mình được gọi chia sẻ về kỷ niệm mười lăm năm đi làm. Ngôn từ tuôn ra: “nếu như mọi người đi làm đầy những cảm xúc: vui buồn lẫn lộn, thì với nó, cảm xúc của mười lăm năm cho đến hiện tại, mỗi ngày đi làm chỉ có vui. Vui vì làm cùng với những con người ở nơi đây…” 

Vẫn còn đó, những điều chưa kể hết về một cảm xúc viết lại thành dòng.

Hồi 4:

https://chienphan.blogspot.com/2024/06/tfsvn-cau-chuyen-15-nam-hoi-3-he-tfsvn.html

***

The stage and life blend seamlessly together. The dazzling stage is not just a place for performing arts but also a magical journey, where the boundaries between reality and illusion, truth and dreams, utterly dissolve.

On the sixth floor of Saigon Center, where sunlight bathes clusters of greenery, softening the view of the vast expanse outside, a quiet space is broken by cigarette smoke lazily curling upwards, mingling with the laughter and chatter of men gathered at a corner balcony.

"Why so tense, brother?" the young guy from the IT department asked with a grin, sensing the tension. Everyone was awaiting tonight’s gala dinner, eager to observe the agency leaders—those individuals who, until now, existed only in their imaginations.

"Just the party tonight," he replied with a smile, feeling like a beast of burden piling on tasks it willingly accepted.

The banter carried on, touching briefly on old management stories. He, almost instinctively, spoke as if the weight of those responsibilities was still his to bear.

The laughter grew louder, crisp and teasing. His colleague, who bore the air of a district-level official of TFSVN, patted his shoulder with a friendly yet mocking tone: “Come on! Who even let you have that chance?”

He thought to himself: How ironic. A slip of the tongue, yet it served as a reality check. Perhaps he should thank his colleague for pulling him back from a fleeting daydream.

And yet, part of him couldn’t help but feel tethered to a shimmering light. An unspoken kinship to fireflies, drawn to their luminous fascination. Little did he know that the same colleague who had shared nearly a decade of camaraderie would later disembark at a quiet station one fading afternoon.

The half-smoked cigarette hung in the air, its smoke suspended momentarily before dissolving. For a brief moment, a serene silence enveloped the group. Beneath their playful words, each man harbored private thoughts about duty, ambition, and contentment—burdens that only they could truly comprehend.

At the fifth floor of GEM Center, as the sun fully set at 6 PM, the event officially began welcoming guests. He stood near the elevators, greeting arrivals, guiding them to registration, posing for photos, and waiting for the opening ceremony. Excitement was palpable. The HR manager gave him a thumbs-up, her smile filled with encouragement.

The stage is the sacred ground of art, and art is the moonlight of deception.

GEM Center radiated grandeur under its dazzling lights and melodious tunes, a space infused with the brilliance of a milestone worth celebrating—15 years of TFSVN weathering great waves. On the large screen, images from its earliest days to present triumphs unfolded one after another.

A bittersweet symphony.

Two tables near the stage caught his attention. On the left sat the “elders,” the revered veterans. One of them, representing an agency from Eastern Saigon, appeared strangely out of place amidst the table’s dynamics. Detached, his mind seemed to wander somewhere else, as if contemplating the shift from conquering the world to focusing on the home. The awkwardness of his tablemates, grappling with hierarchical dynamics, seemed inconsequential to him now.

Memories surfaced—a cascade of recollections about the people and places of the East. He knew better than to dwell on the past, yet sometimes the pull of nostalgia was impossible to resist.

The "elders" gathered like compass points: one from the city’s fiery core, another from the East, one from the West, and one representing the North. Together, they came together at these events, drawn by the gravitational pull of Toyota’s sprawling legacy.

One elder from the East stood out vividly in his mind—the memory of a child staring through the glass windows of Caravelle Hotel, nodding in acknowledgment at the man seated inside. Years later, that man would still be vividly etched in his memory, a testament to the profound changes that occurred under the flicker of showroom lights and the relentless calculations of market shifts.

A red envelope rested in his bag, a token of goodwill from those under Toyota's roof, including the elder who had scoured the showroom to hand it to the unruly boy who once roamed freely, treating the place as his home.

He learned invaluable lessons from the elders about leadership, conduct, and the unique nuances of Vietnamese hospitality—a cultural touch not easily defined or elevated into formalities.

Now, the elder sat quietly, his face weathered by time, a living witness to Toyota Vietnam's illustrious history. He wondered when he would hear another story from these elders—stories that carried both pride and pain, tales of perseverance and glory, and the inevitable decline from the spotlight.

Each elder left behind an indelible impression:

Some remained captivated by the allure of the stage’s glow.

Others stood their ground, ensuring the stage remained illuminated.

To the right sat the young generation of managers, brimming with ambition and spirited discussions about the future. They carried the weight of maintaining success while yearning to escape the shadows of their predecessors.

Among them was a young woman who had grown over the years into a leader. Once a controversial choice for a pioneering dealership along the Mekong, she had proven her worth. Nearby, three other women from the East discussed challenges—one grappling with chaotic financial puzzles, another adapting to cultural shifts in leadership.

The night carried on, the laser lights and music sweeping the room into celebration. He sank into his chair, having moved five times to accommodate guests. Behind him sat a man, an old acquaintance from Toyota Financial Services, who would soon bid farewell to Lexus after years of dedication.

When the lasers lit up the stage and the journey of 15 years played out, the young girl beside him sighed, “I feel so lonely.” He smiled, sharing a moment of camaraderie over rising cigarette smoke, offering comforting words in return.

“Sharing the burden”—that’s what he thought, knowing the man beside him was preparing to step away from the limelight.

Beneath the grandeur of GEM Center’s lights, silent stories of the past, present, and future continued to unfold. Within him stirred an unending gratitude for the people he had encountered along this journey.

Love. Overflowing and boundless. It culminated days later at a year-end gathering when he was asked to share memories of his 15 years of work. Words flowed effortlessly:

“If everyone’s career is filled with mixed emotions—happiness, sorrow, ups, and downs—mine has only been joyful. Joyful because of the people here...”

And still, there are countless untold emotions waiting to be etched into words.

https://doisales.com.vn/index.php/2024/12/16/tfsvn-cau-chuyen-15-nam-hoi-5-bi-hoan-ly-hop-tfsvn-the-15-year-story-chapter-5-sadness-happiness-goodbye-see-you-again/



Thứ Ba, 18 tháng 6, 2024

[TFSVN] Câu chuyện 15 năm - Hồi 4 - Thế hệ [TFSVN] The 15-Year Story - Chapter 4 - The Generation

 Sân khấu là thánh đường. Vậy nên, sân khấu là đường ngắn nhất mê hoặc người bình thường trở thành thánh. 

Sài Gòn Center, ở lầu 12, khi ánh hoàng hôn bắt đầu chớp lên báo 15h, ngày TFSVN tổ chức kỷ niệm 15 năm trong đêm. Gió lay bên ngoài ô cửa kính, dòng người vội vã trên một trong những con đường đông nhất Sài Gòn.

Sao anh căng thẳng vậy? Thằng nhóc đồng nghiệp ngồi cạnh, một thành viên vừa lên khoan tàu tín dụng, hỏi khi nó ngồi miệt mài, xem đi, xem lại một sơ đồ chỗ ngồi, hí hoáy mực đỏ, mực xanh đủ màu lên. Căng. Giật mình. Tự hỏi mình đang suy nghĩ gì vậy.

Tất cả mọi người đều chuẩn bị một tâm thế ăn mừng một kỷ niệm, cho những trang phục đẹp nhất có thể. Nó lại đeo trên mình một gánh nặng riêng mang từ một đời Sales đến một đời công bộc vận vào như máu, tủy, có những thứ không rạch ròi chuyện giữa cá nhân và tập thể. 

Một danh sách chưa đủ đầy trong sự hạn chế nhất định. Một sơ đồ chỗ ngồi dự báo sẽ phải đổi thay, bô lão và chức sắc, thế hệ trước sau, những thứ thông tin nhảy lung tung trong đầu nó. Tất cả đều đó sẽ là ảnh hưởng đến cách nhìn của khách với chủ nhà. Tự hỏi. Ai cần mày lo? 

Chuẩn bị đối phó với bão. Nó cười trả lời thằng nhóc. Ngỡ ngàng. Chuyện đấy mình không phải lo, suy nghĩ về một vai trò, đặt giữa vị trí và công ty; lập công hay mang tội, cứ hành động như một phản xạ có điều kiện. Loạn xạ trong đầu, tưởng tượng ra vị trí thế hệ trước sau, bô lão và ấu niên, tiền bối và hậu bối, trong nước và ngoài nước. Nghĩ. Thật đa đoan, chấp dứt không buông hay vì ăn cơm chúa phải múa tối ngày? Câu hỏi vọt lên trong đầu đứa trẻ sống lâu như nó.  

***



Chiếc cửa tự động mở, nó bước qua, đi được một bước chân, nó bắt gặp đằng sau là một cánh cửa khác “chạy bằng cơm”, là cụm từ dùng để nói phải làm bằng sức người. 

Nó lướt qua khung sườn thô sơ vẫn còn bền bĩ của thân tàu đó, thấy nét hằn của người thực hiện vẫn còn đấy.

Đưa cánh tay mở cửa một khoang tàu, khoan tàu tín dụng. Nó như một gã u hoài của quá khứ, đưa bàn tay chằng chịt gân xanh lướt trên thân tàu đang lổ chổ, như thể lướt lại những vết tích của một ngày xưa.

Một khoan tàu của năm 2008, vết tích của người kiến tạo vẫn còn đó, cấu trúc hình thành khoan tàu vẫn còn y nguyên. Trương Văn Rong, người đã kiến tạo thân tàu làm sao thỏa tất cả tiêu chí quản lý rủi ro, tín dụng đến vận hành. 

Thiết kế cho một bộ máy đảm bảo sự tuân thủ khi ngân hàng Nhà Nước từng bước triển khai về hiệp ước vốn Basel II, xiết chặt trong vấn đề rủi ro trong vận hành cho đến tín dụng, mà vẫn đảm bảo được sự phát triển kinh doanh, đó chính là đại lý - vay sỉ, và khách hàng của đại lý - người vay mua xe Toyota. 

Như thể một màu sơn chẳng phai nhạt, có lớp màu chẳng biến đổi theo thời gian, công cụ excel anh viết bằng macro vẫn được mang ra sử dụng tới lui. Ở buổi ra mắt đầu tiên với đại lý khu vực miền Nam, anh đã trình diễn công cụ này sau khi giới thiệu về một gã tài chính Toyota trong tiếng xầm xì ở bên dưới, họ bàn luận về một tiểu sử của anh. Tôi ngồi cùng bàn với đại lý Toyota Đông Sài Gòn, đứa nhóc ngô nghê mới vào nghề không biết rằng đây là thử thách của mình phải vượt qua ở một tổ chức có hẳn một tổ ngân hàng, nghĩa là đối thủ và trở thành bạn bè sau hành trình đó dẫu chẳng đặng đừng. Điều duy nhất chẳng nghỉ đến là không có gì là mãi mãi

Tiểu sử của một con người họ Trương đó, nơi mãnh đất Long An trung dũng kiên cường đó, đã ra đời một chú nhóc học Trương, tiến đến một đất trời xa lạ Nga, mang về những kiến thức ấp ủ bên mình những hoài vọng không chỉ có bản thân cài đặt vào.

https://doisales.com.vn/index.php/2024/06/12/tfsvn-toi-nghi-tat-ca-nhung-gi-toi-chua-ro/

Có người bước xuống, bỏ lại ánh đèn. Ánh đèn công nghiệp của một chiếc hộp khổng lồ, nơi công suất được bật tối đa. 

Anh bước xuống sân ga khi trời vào hạ, những cánh phượng đỏ rực bung nở trên góc cây già, từ lầu 4 tòa nhà Golden Tower nhìn sang trường học, nơi anh từng gắn bó. Anh sẽ đi trên một chuyến tàu khác, để lại phía sau những kỷ niệm và những người đồng nghiệp từ một giai đoạn phôi thai ở một góc văn phòng nhà máy Toyota Việt Nam - Metropolitan đường Đồn Khởi, cho đến khi được cấp giấy phép và dời về chốn này. 

Sài Gòn lất phất những hạt mưa tiễn anh đi, những giọt mưa nhẹ nhàng như những lời chia tay không thành lời.

Hai thành viên khác cũng theo anh, rời khỏi bậc thềm pha nắng mưa của sân ga, sau tận mười bốn năm. Cả hai đều mang họ Nguyễn, chung bước cùng anh trên hành trình dài, rồi cùng nhau rời bỏ toa tàu quen thuộc. Một trong hai người ấy, thành viên thứ hai của phòng tín dụng, đã bước xuống tiễn người mẹ của sếp cũ mình đi, cũng là lúc dừng lại ở một sân ga sau anh, người đã cố gắng gìn giữ khung sườn của toa tàu, dù thời gian đã bào mòn ít nhiều.

Có một người bị ảnh hưởng bởi anh, cũng từng bước đi lên rồi xuống chuyến tàu ở một mùa hạ khác.

Thành viên thứ hai của phòng tín dụng bước xuống tiễn người mẹ của sếp cũ mình đi, cũng là lúc dừng lại ở một sân ra sau anh, người đã cố gắng gìn giữ một khung sườn, khoan tàu theo năm tháng đã bào mòn đi ít nhiều, cần một sự đổi thay vừa phải. Anh ra đi để lại một khoan tàu được lắp đầy các thành viên, vừa đủ cho con tàu phi về phía trước ở một tốc độ an toàn, kiểm tra từng đợt khách lên tàu sau cho đạt chuẩn, đồng thời đảm bảo lấp đầy khoan trống. 

Nó chia sẻ vài dòng “bác sỉ bảo không sao!?” với anh, người đàn ông cả cuộc đời gần như chỉ đi làm ở hai công ty, tài chính Toyota là công ty thứ hai anh dừng bước. Nguyễn Ngọc thắng. 

Vách của khoan tàu như thể một bức tranh được lộng nhiều khung hình, như hình ảnh của một trong khung cảnh của Harry Portter vậy, họ từ trong khung tranh ký ức cười và vẫy tay chào nó, như thể lâu quá rồi mới ghé đến đây. 

Có người đã ra đi, có người chuyển đổi một tòa tàu như một văn hóa Nhật, Toyota là điển hình cho việc chuẩn bị của tương lai. Tiến cử và cả đào thải. 

Có một làn sóng những người chuyển đổi, hai đứa từ kinh doanh chuyển qua. Một đứa em từ phòng kinh doanh sang phòng tín dụng, rồi bước xuống một sân ga sau hơn chục năm, bỏ lại mảnh đất hình chữ S để tìm kiếm một tương lai cho thế hệ sau. Một đứa thì ở lại, mê mải với những con số. Nó từng đùa rằng TFSVN nên thiết kế một khảm bàn, để trưng bày những bài vị của những người đã hy sinh vì sự nghiệp này.

Lịch sử của những người đã đóng góp cho phòng tín dụng TFSVN, thiết lập những chuẩn mực đã ra đi. Khoang tàu lỗ chỗ như thể hiện sự phai mờ của quá khứ, nhưng những dấu ấn vẫn còn đây, đậm nét và vẹn nguyên. Những con người đã xây dựng nền tảng từ rủi ro đến vận hành, những người đồng nghiệp đã bước xuống, để lại khung sườn vững chắc cho những người đến sau tiếp tục hành trình.

Nó ngồi giữa khoang tàu phòng tín dụng, chập chùng giữa những ký ức và hiện thực. Toa tàu rung lắc dữ dội, rêu phong phủ kín. Những thứ còn được gìn giữ suốt mười lăm năm, từ từ bị gỡ ra từng mảng. Toa tàu đã đón nhận những người mới trong bốn năm trở lại đây, có người bước xuống, bỏ lại ánh đèn. Ánh đèn công nghiệp của chiếc hộp khổng lồ, nơi công suất được bật tối đa.

Lịch sử những người đóng góp cho phòng tín dụng TFSVN, thiết lập những chuẩn đã ra đi. 

Khoan tàu lỗ chổ. Kết quả của sự chấp nhận thay đổi, người đến rồi người đi. Giá trị nào gìn giữ? Nó như đứa trẻ sống lâu ngồi sâu trong phòng tín dụng, góp nhặt những điều mới, tiết chế một cái tôi, lựa gom những gì tinh túy nhất như thể con người ta sợ mai một, có tội với mai sau. Thiệt tình. Ai đâu mà phán xét? Vậy mà cứ thế vương mang. Một gã sống lâu thơ thẩn.

***

The stage is a sacred place. Therefore, the stage is the shortest path to enchant an ordinary person into becoming a saint. At Saigon Center, on the 12th floor, as the sunset began to flash signaling 3 PM, TFSVN celebrated its 15th anniversary that night. The wind rustled outside the glass window, and people hurried along one of Saigon's busiest streets. "Why are you so tense?" The young colleague sitting next to him, a new member of the credit team, asked as he meticulously reviewed a seating chart, marking it with red, blue, and various colored pens. Tense. Startled. He wondered what he was thinking about. Everyone was preparing to celebrate an anniversary, donning their finest outfits. He, however, carried a personal burden, from a life in Sales to a bureaucratic life intertwined like blood and marrow, where the lines between personal and collective matters were not clearly defined. An incomplete list with certain limitations. A seating chart predicted to need adjustments, elders and dignitaries, successive generations, information bouncing around in his head. All of these would influence the guests' perception of the hosts. He wondered, "Who needs you to worry?" "Preparing to face a storm." He smiled and replied to the young colleague. Bewildered. That’s not something I should worry about, he thought about his role, placed between position and company; merit or fault, acting like a conditioned reflex. His mind was chaotic, imagining the positions of previous and subsequent generations, elders and juniors, predecessors and successors, domestic and international. He thought, so multifaceted, unable to let go or because one must dance day and night for their benefactor? The question popped into the mind of someone like him, who had lived a long life. The automatic door opened, he stepped through, took one step, and saw another door behind that required manual effort, referred to as "powered by rice," meaning it had to be operated by human strength. He glided past the still sturdy frame of that ship, seeing the marks of those who built it still there. He reached out to open a compartment door, the credit compartment. He felt like a nostalgic man of the past, running his veiny hand over the pitted ship's body, as if tracing the remnants of yesteryears. A compartment from 2008, the marks of the creator still there, the structure of the compartment still intact. Trương Văn Rong, who designed the ship's body to meet all risk management and credit operation criteria. Designed for a system that ensured compliance as the State Bank gradually implemented Basel II capital accords, tightening risk management in operations and credit, while still ensuring business development, specifically wholesaler loans and dealer customers—those borrowing to buy Toyota cars. Like a paint color that never fades, an unchanging layer over time, the Excel tool he wrote with macros is still used. At the first presentation to Southern dealers, he demonstrated this tool after introducing Toyota Financial Services amidst murmurs about his biography. I sat at the same table with a new-to-the-job dealer from East Saigon Toyota, unaware that this was a challenge to overcome in an organization with its own banking unit, meaning rivals turned friends after an unavoidable journey. The only thing not considered was that nothing is permanent. The biography of a Trương from the resilient Long An region, who studied and ventured to a foreign land—Russia, bringing back knowledge with aspirations beyond personal ambitions. Someone stepped down, leaving behind the lights. The industrial lights of a giant box, where power was at its peak. He stepped off the platform as summer arrived, the flamboyant flowers in full bloom on the old trees, looking from the 4th floor of Golden Tower to the school where he had once been. He would board another train, leaving behind memories and colleagues from an embryonic phase at a corner of the Toyota Vietnam plant office—Metropolitan on Đồng Khởi street, until licensed and moved to this place. Saigon drizzled lightly, bidding him farewell, the raindrops gentle like unspoken goodbyes. Two other members also followed him, leaving the sun and rain-splattered platform after fourteen years. Both bore the surname Nguyễn, accompanying him on a long journey, then together leaving the familiar train car. One of them, the second member of the credit department, stepped down to see his former boss's mother off, also stopping at a platform after him, someone who tried to maintain the train car's structure despite the wear of time. There was someone influenced by him, also stepping up and then down the train in another summer. The second member of the credit department stepped down to see his former boss's mother off, also stopping at a platform after him, someone who tried to maintain a framework, a compartment gradually worn down by years, requiring moderate changes. He left behind a fully manned compartment, enough for the train to safely speed forward, checking each batch of passengers for standards, ensuring the compartments were filled. He shared a few lines, "The doctor says it’s nothing!?" with him, a man who had almost only worked at two companies in his life, Toyota Financial Services being his second stop. Nguyễn Ngọc Thắng. The walls of the compartment resembled a gallery filled with framed pictures, like a scene from Harry Potter, where they smiled and waved at him from the memory frames, as if visiting after a long time. Some left, some transitioned a train car like a Japanese culture, Toyota exemplifying future preparedness. Recommendations and eliminations. There was a wave of transitions, two from sales transferred over. One moved from sales to the credit department, then stepped down at a platform after more than ten years, leaving the S-shaped land to seek a future for the next generation. One stayed, engrossed in numbers. He once joked that TFSVN should design a table to display the plaques of those who sacrificed for this career. The history of those who contributed to TFSVN's credit department, establishing standards, had left. The pitted compartment represented the fading past, but the marks remained vivid and intact. Those who built the foundation from risk management to operations, the colleagues who stepped down, leaving a sturdy framework for successors to continue the journey. He sat in the middle of the credit department compartment, oscillating between memories and reality. The train car shook violently, covered in moss. Things preserved for fifteen years were slowly being dismantled piece by piece. The train had received new members in the last four years, with some stepping down, leaving behind the lights. The industrial lights of the giant box, where power was at its peak. The history of those who contributed to TFSVN's credit department, establishing standards, had left. The pitted compartment. The result of accepting change, people coming and going. What values to preserve? He, like a long-lived child, sat deep in the credit department, gathering new things, tempering his ego, collecting the finest essence as if afraid of fading, feeling guilty to the future. Really. Who would judge? Yet it still lingered. An old soul wandering.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...