Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn uber taxi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn uber taxi. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

Uber Black & Toyota Pink (Dream)

 photo 1131687578f7bdb0dbl_zps7f36f0ea.jpg 
Chứng nào tật đó, nó lại muốn tiếp tục trải nghiệm sau khi đã thử với Uber ở một level cao hơn theo phân loại của Uber với sự khác nhau về mức phí khi sử dụng. Uber Black cao hơn Uber X. Uber Black với những dòng xe SUV.
Đặt hai lần với đi là INNOVA & trở về với FORTUNER. Mừng. Vì cái gã khổng lồ Toyota này vẫn còn sức ảnh hưởng trong tâm tưởng người Việt về thói quen ăn chắc mặc bền.
 photo 1007229982d909d7ce_zps48906cdb.jpg
Uber Black – Một mãng tối đời lái
Sài Gòn vừa chào đón năm mới, ở một chuyến xe đêm trở về nơi góc trọ. Người đàn ông để tóc dài xen màu đen trắng, đôi mắt nhìn xa xăm. Dửng dưng. Ở lúc đầu nó loay hoay bước lên. Mặc kệ. Điều gì đó ghì chặt người đàn ông vào ghế tựa, chẳng nhìn lại gã khách quá giang một đoạn đường lúc gió bạt đông.
Nó bắt đầu câu chuyện để đường về không lãng phí một chuyến đi. Ơ hờ. Cuộc đời của người đàn ông ngồi phía sau vô lăng bắt đầu được mở ra từng đoạn. Theo ngược chiều thời gian, hơn bốn năm về trước có gã giám đốc huy hoàng bước vào showroom để sang sảng chọn cho mình một mẫu xe sang – Fortuner vừa bước vào thị trường Việt Nam trong ánh mắt ngưỡng mộ của người nhìn.
Để rồi sau đó người đàn ông nói như thở rằng việc kinh doanh không còn thuận lợi nên giờ …bỏ lửng như những dấu chấm câu trong bài.
Nó bắt đầu lái sang câu chuyện khác, vấn đề nó hay quan tâm chính như mọi khi là hình ảnh của người nhân viên bán hàng có còn đọng lại trong mắt khách hàng? Đôi mắt sáng lên dội vào kính hậu, người đàn ông  điềm tĩnh đó vẫn còn nhớ tên của người nhân viên bán hàng. Có kẻ đưa đò đã đươc một lần gọi lại đúng tên.
Tiếc rằng. Câu chuyện đã diễn ra hơn bốn năm. Đứt đoạn. Người bán đã không còn tiếp tục làm. Người mua vẫn chẳng thường nhớ.
 photo thien-nhien-26-8187-1409289858_zpsf0e089c5.jpg Toyota – Giấc mơ màu hồng của gã khổng lồ ngủ sâu!?
Ở một khúc quanh. Người đàn ông bắt đầu nói về những thói quen & suy nghĩ tiêu dùng người Việt đối với sản phẩm cao cấp là chiếc xe đã không còn là tài sản mà đã trở thành một phương tiện của ngày hôm nay. Người đàn ông mua xe thứ hai và chọn chiếc Kia như phần quà dành cho con gái. Không phải là Toyota. Đơn giản là vì giá hợp túi tiền. Thế thôi.
Toyota – Gã khổng lồ bước vào Việt Nam như một kẻ tiên phong, rọng lại thời gian ngót nghét 20 năm với những hoạt động kỷ niệm tưng bừng trên các phương tiện thông tin đại chúng của năm vừa qua. Một chặng đường để gã khổng lồ chậm rãi đi vào trong lòng người tiêu dùng Việt một niềm tin về chất lượng được khẳng định qua thời gian, để rồi nối tiếp dịch vụ với những câu chuyện giữa người nhân viên Toyota và khách hàng Toyota tiến triển thành nhiều giai thoại theo những cấu tứ khác nhau. Một thời.
Liều mạng. Gán ghép vòng đời sản phẩm vào vòng đời thương hiệu, phép tính mỗi đoạn 10 năm, có phải sau triển khai – tăng trưởng đã đến lúc bảo hòa!?
Toyota - họp các giám đốc đại lý ở một ngày cuối năm, anh đứng lên nói về một phần dịch vụ cần cải thiện đến nâng cao; thấy có chút hân hoan trong lòng nghe kể lại.
Bản thân thấy thấp thoáng những con người vẫn khát khao đặt vào chiều sâu trong tâm hồn người tiêu dùng Việt về một ký ức – trãi nghiệm chiếc xe và dịch vụ đi kèm, chứ không phải là những con số khiêu vũ lộng lẫy trên trang giấy theo mấy bước đi lên sau những chặng đi, chặng nghĩ nói về cùng một đề tài.
Bản thân muốn tìm lại những giai thoại của ngày nào để còn nghẹn ngào trãi nghiệm thấy đời bớt bạc khi người mua, người bán ngồi vào bàn nói chuyện với nhau không chỉ còn là giá cả và chiếc xe.

Hy vọng. Tiếng nói như một ngọn lửa nhỏ ném vào nơi chờ bắt lửa để bùng cháy đến tàn tro chứ không phải lọt thỏm vào một vùng trũng rồi lụi tàn, than đen giữa lúc gã khổng lồ ấy vẫn còn đang ngủ say. Vì sao? Bởi đơn giản: mộng đẹp thường sâu.

(P/S: Bài viết dựa trên cái nhìn chủ quan của người viết, mọi gạch đá miễn nhận) 
Ảnh: Internet

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

[Nhật ký của cha] Uber, Jazz & Lần đầu tiên

 photo tumblr_m4gcphDKxE1r1ywrqo1_500_zps2a92ccbf.jpg 
Sài gòn ở một buổi lập đông. Nó đọc tin tức biết hoạt động của Uber & Grap taxi – một hình thức đi quá giang xe có thể bị cấm. Nó quay sang bảo thằng nhóc chuẩn bị thay đồ để thực hiện một chuyến đi dạo quanh Sài thành, từ nhà đến một quán bar. 
Quán bar của nghệ sĩ saxophone Trần Mạnh Tuấn – người đương thời nổi tiếng với những bài hát thuần Việt được thổi hồn bằng chất liệu Jazz. Nó đã từng như bị thôi miên bởi giai điệu “Về quê” từ album cùng tên khi nghe lần đầu để rồi lần lượt tìm nghe cho bằng hết những bài hát anh đã từng chơi. Nó không nhớ rõ đã bao nhiêu lần giới thiệu bạn bè – những kẻ không sinh ra ở đất nước này - đến đây lắng nghe & ngợi khen. Tự hào. 
 photo tumblr_lvgb0g7H3s1qee5pso1_500_zpscbe07fdc.jpg 
Nó muốn cùng thằng nhóc trãi nghiệm về những điều đầu tiên. Với nó, những gì đầu tiên & cuối cùng là những thứ sẽ khắc sâu vào tâm trí. Đơn giản là vậy
Chuyến đi đầu tiên từ dịch vụ Uber bằng Honda City 
Đúng như lời đồn đại, mùi thơm tho của chiếc xe chính chủ được nâng niu phảng phất trong khoang xe sạch sẽ với câu chuyện được bắt nhịp nhàng và dễ dàng về một đề tài ngăn cấm với những cái chứng minh & biện luận của người lái xe một cách lịch sự nhất dành cho kẻ lần đầu tiên. Nó chốt lại câu chuyện với người lái rằng nó sử dụng Uber vì đơn giản nó và thằng ku cần trãi nghiệm thế thôi. Thằng nhóc lặng nhìn người đi bên phố bị ánh đèn đường với khói xe làm tan biến đi cái se lạnh vốn dĩ của đông về. 
Lần thưởng thức âm nhạc jazz đầu tiên tại Sax’n’Art Club.
Thằng nhóc nhảy thót lên ghế, bỏ mặc những ánh nến để nhìn ngắm những nhạc cụ & lắng nghe tiếng nói lè phè của ông già giải đáp về tên gọi của từng loại nhạc cụ trong dàn nhạc đang chơi. 
Piano – Dương cầm là tiếng Việt đang ngân vang bởi bàn tay người nghệ sỹ lướt phím điêu luyện. Guitar – Tây ban cầm với người nghệ sĩ khảy đàn tài tình hòa cùng nhịp trống và tiếng kèn saxophone hòa vào bản tấu. Họ đang chơi một bản nhạc jazz! 
Nó muốn thằng nhóc trãi nghiệm với thể loại âm nhạc riêng biệt, không trộn lẫn với các chương trình tạp kỹ. 
 photo tumblr_lwh831s6zx1qhzv6oo1_500_zpse41022f1.jpg 
Nó muốn cùng thằng nhóc lưu lại một cảm xúc hay một khoảnh khắc để rồi mong chờ (biết đâu) có một ngày thèm được thằng nhóc ngồi hỏi. Đó là gì vậy ông già? 
Để nó được nói về một chuyến xe đi không có định dạng rõ ràng về một chiếc taxi như thằng nhóc đã từng đi, từng thấy & ghi nhận vào đầu như mặc định. Đó là một loại hình tương tự taxi được sử dụng phần mền ở thời hiện đại con trai ạ! 
Để nó được nói một phần về jazz – một thể loại âm nhạc bắt nguồn từ cộng đồng người Mỹ gốc Phi với đặc điểm nổi bật là sự ngẩu hứng của người chơi. Đó là một thể loại mà người nghệ sĩ không bị đóng khung hay phải nằm trong khuôn khổ qui định con trai ạ. Đấy là jazz theo cách hiểu của ông già. 
Để nó được chứng tỏ mình hiểu biết và để níu kéo những gì nó muốn - thằng nhóc không đóng khung trong cách nhìn & cách nghĩ. 
 photo tumblr_lxhlqtybDD1r556eno1_5001_zps1d3a7cfb.jpg 
Và tự nó hiểu rằng khi thằng nhóc đạt được điều đó thì: 
Sẽ sớm thôi thằng nhóc nhận ra rằng ông già không phải là thiên tài – biết được tất cả. Cuộc sống hiện tại sẽ trang bị cho thằng ku nhiều thứ để tự mày mò tìm hiểu. Internet – Google sẽ là một trong những công cụ giúp thằng ku tìm kiếm nhưng gì mình chưa hiểu và chưa biết. Ông già sẽ ngồi đâu đó một góc loay hoay tìm cái hình ảnh biết tất cả trong mừng tủi khi đó. 
Sẽ sớm thôi thằng nhóc sẽ tự mình khám phá ra những điều mới lạ ở những nơi chưa từng đến trên trái đất này như một tiên đoán hay mơ mộng không rõ của ông già về một công dân toàn cầu ở ngày nó đến đây với thế giới này. Ông già sẽ ngồi đâu đó một góc lụi hụi tìm cái hình ảnh nằm, bò trong nhớ mong khi đó. Bật cười. 
...
Rồi trong khoảnh khắc của ngày tàn, đêm tận để tìm đến giấc ngủ con trên đường về thằng ku say sưa nói về một loại nhạc cụ: guitar. Thằng nhóc thích cách người nghệ sĩ biểu diễn với guitar & đặt lại lòng nó câu nói: con sẽ chơi guitar cho ba nghe, ở một chuyến uber chiều về, người tài xế chẳng buồn cất tiếng chuyện trò, chỉ tập trung di chuyển xe thật chậm và điều chỉnh nhiệt độ sợ quá lạnh với trẻ con. Sài gòn đã lập đông, thằng ku ngồi vùi đầu vào ngực nó. Ấm áp. 
(Ảnh: Sưu tầm)
(Trích Nhật ký của cha – ngày 1/12/2015)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...